Ông Kẹ của Selina Lucasta
Gió thổi mạnh, cách một lớp kính vẫn nghe rõ ràng tiếng gió rít. Cái cảm giác lạnh lẽo len vào lồng ngực khiến người ta có cảm giác buốt giá.
Nghiêng đầu tựa vào kính cửa sổ, lật trang mới cuốn sách đang đọc, chầm chậm thở ra một hơi dài.
Đến với thế giới này đã gần mười năm. Một khoảng thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn vì vậy bất tri bất giác mà trở nên quen thuộc.
Các ngôn ngữ được thích nghi một cách nhanh chóng,
Sự thần kì của phép thuật,
Dòng chảy thời gian,
Sự sống của con người nơi này,
Trường học,
Gia tộc,
Người thân,
Bạn bè,
Cedric Diggory,
Và cả cái tên Selina tưởng chừng như xa lạ, không quen thuộc này không biết từ bao giờ, bằng cách nào đã quen thuộc với bản thân đến mức khiến linh hồn lẫn trí nhớ hỗn loạn không phân biệt được chính xác ban đầu bản thân là ai.
Thế nhưng, khi dạ vũ giáng sinh ngày càng tới gần thì sự hư ảo khó phân đó cũng dần dần biến mất, bởi vì tôi biết, biết rõ là thời gian sẽ trôi rất nhanh, nhanh đến mức không kịp nhận ra thì đã đến lúc phải tạm biệt.
Dù đang hít bằng không khí ở nơi này, cũng biết là mình đang tồn tại như một người sống ở nơi đây. Nhưng tôi là Hạ Tiểu Nguyệt, là người mượn sống nhờ thân xác của Selina Lucasta, nên tôi cũng biết rõ rằng thế giới này chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, là thế giới bên trong cuốn sách mà bản thân chỉ là hòn đá lót đường cho hào quang của nhân vật chính.
Là linh hồn không thuộc về thế giới này, là người biết được tương lai một cách chính xác mà chẳng cần tiên tri, thời gian càng trôi qua đi tôi sẽ càng bất an, sẽ càng cảm thấy sợ hãi.
Chỉ cần nghĩ đến việc...
Không nghĩ nữa.
Càng nghĩ tới chỉ càng sợ hãi, việc cần làm bây giờ là bình tĩnh để tránh sơ suất xảy ra là được rồi.
Gấp cuốn sách lại, đem sách trả lại kệ.
Đã đến giờ hẹn với người đó, dù rằng tôi có chút lẩn tránh Cedric tôi cũng không thể không rời khỏi đây để đi đến chỗ người đó. Cái người mà sợ rằng nếu tôi đến trễ sẽ bám dai còn hơn Pansy càm ràm một trận, khiến tôi đau đầu nhức óc mới thôi.
Trời rất lạnh, mỗi đợt gió thổi qua đều khiến người ta có cảm giác như da thịt bị cắt. Tôi bỗng có cảm giác lo lắng sau khi mình hoàn thành bài thi thứ hai liệu có lạnh đến mức ngốc nghếch luôn không. Nguyên tác đã nói cái lạnh xuyên qua da thịt ấy chẳng hề dễ chịu chút nào kia mà.
Không nghĩ nữa, tiếp tục chầm chậm đi đến nơi đã hẹn với người kia. Tuyết mỗi lúc mỗi dày, chỉ băng qua một cách sân nhỏ đã khiến tuyết rơi phủ trắng tóc hồng. Cảm giác ẩm ướt khi tuyết tan chẳng khiến người ta dễ chịu chút nào.
Phủi tuyết vươn trên tóc và vai áo xuống, thực hiện một bùa phép hông khô đơn giản. Tôi đẩy cửa phòng học bước vào một cách tự nhiên.
Vốn dĩ là Hogwarts đã nghỉ đông, nhưng có thể là tránh cho Sirius Black rảnh rỗi sinh nông nỗi mà Dumbledore đã chọn ra một đám học sinh để chú ấy bồi dưỡng môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Chú ấy phản đối dữ dội lắm, tuy là không có tác dụng vì cục diện đã định thì sư tử vẫn bất mãn mấy ngày đó rồi cũng đi dạy. Ai bảo nếu chú ấy không làm thì phải quay về lo việc của trang viên Black chứ?
"Riddikulus (Kỳ cà kỳ cục)."
Cửa vừa mở, tôi đã phải dừng lại khi nghe tiếng của mấy đứa nhỏ hô lên câu thần chú mà tôi đã lãng quên. Lùi lại, đứng ở mép cửa cười gượng gạo lên tiếng:
"Chú Sirius, khi khác cháu lại đến nhé?"
Đồng loạt nguyên một lớp học quay ra nhìn tôi, nhưng khổ cái đi đến đâu cũng bị nhìn nên tôi chai lì cảm xúc mất tiêu rồi. Giờ đây tôi chỉ quan tâm đến việc rời khỏi cái nơi này càng sớm càng tốt mà thôi, ở thêm một lát nữa, sợ là tôi sẽ không khống chế được bản thân mà run rẩy để lộ ra điểm yếu của mình, điểm yếu mà không ai trong thế giới này hiểu được.
Nhưng cuộc sống ở nơi đây chưa bao giờ để tôi có được điều mà mình mong muốn, vì vậy nếu như tôi còn chưa kịp chạy mà ông Kẹ đã chạy ngay đến trước mặt tôi hù dọa thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Được rồi, trước khi nó kịp thành hình thì dứt khoát giải quyết...
"Cái..."
Tôi nói không nên lời. Tốc độ biến hoá của ông Kẹ nhanh hơn suy nghĩ của tôi rất nhiều. Sợ hãi tột cùng mà lùi về phía sau, đụng phải cánh cửa tôi liền biết mình chẳng còn đường lui...
Không!
Tôi không muốn!!!
"Selina, nếu không muốn thì cháu chỉ cần chạy về..." Sirius cũng không nói nữa, mà chạy thẳng về phía này bằng tốc độ nhanh nhất của mình.
Cái lạnh bên ngoài cũng không thể nào xoa dịu nỗi cái nóng trong trái tim. Không khí lớp học bây giờ tĩnh lặng đến nỗi chỉ nghe tiếng gió gào thét ngoài kia và tiếng cười kinh tởm của hình ảnh trước mắt tôi.
Tia sáng màu xanh chớp qua lặp đi lặp lại không biết bao lần. Không chịu đựng được nữa, tôi giơ đũa phép về phía đó, nén sự sợ hãi xuống tận đáy lòng, run rẩy đọc thần chú:
"Avad–"
Chưa đọc hết tay cầm đũa phép đã bị đánh xuống, hình ảnh trước mắt cũng thay đổi trở thành tóc đen và đầu đỏ. Sirius sử dụng thần chú chuyên dụng đuổi ông Kẹ vào lại hòm, rồi quay sang ôm chặt tôi.
"Không sao rồi." Sự ấm áp từ cơ thể, và cái vỗ về an ủi này chẳng khiến tôi đỡ sợ ngược lại càng khiến tôi hoảng hốt hơn.
Là như vậy nhỉ?
Tôi đã rất sợ hãi.
Hình ảnh khi nãy vẫn hiện lên một cách sống động trong tôi.
Peter Pettigrew giết chết người của tôi
Hắn ta giết chết Cedric của tôi
Cedric của tôi bị hắn giết chết
Người tôi yêu thương nhất trong thế giới bị giết ngay trước mặt tôi.
Siết chặt nắm tay, tôi vẫy đũa phép: "Cloudy Sleep."
Một đám mây màu hồng hiện ngay trên đầu đám học sinh, đợi đến khi cả đám tò mò nhìn lên đám mây liền tan thành bột, bay vào trong khí quản khiến cả đám đều bất tỉnh.
Sirius nhìn tôi: "Cháu đang làm gì vậy?"
"Đừng lo, họ chỉ đang ngủ thôi."
"Cháu muốn làm gì?"
"Chuyện này, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài. Cháu không muốn có bất kì tin đồn nào về chuyện này, chú hiểu không?" Giọng tôi đều đều không có cảm xúc, "Cháu có thể tin tưởng chú sẽ im lặng, nhưng cháu không tin đám nhóc đó. Vì vậy trước khi cháu chế xong thuốc quên lãng, phiền chú chịu khó cùng đám nhóc đó ở yên đây."
"Selina, rốt cuộc..."
Không để Sirius nói hết, tôi đẩy chú ấy ra nở một nụ cười ngọt ngào: "Yên tâm, chỉ mất hai tiếng thôi vừa đúng giờ của buổi tối."
"Selina, cháu phải nói rõ ràng chuyện này chứ không phải là trốn tránh như bây giờ?"
Tôi mất kiên nhẫn, vẫn nở nụ cười: "Cháu không muốn ra tay với chú."
"Cháu không đủ bản lĩnh."
"Nhưng chú mềm lòng."
"Cháu đang..."
Sirius ngã gục xuống đất, ngay trước mũi giày tôi.
"Và cháu còn là một Slytherin gian xảo."
Trong lúc chú ấy nói, tôi đã nhanh chóng làm một bùa ngủ không lời để đánh lén. Quả nhiên, sư tử thì dễ đối phó với mưu mô quỷ kế của rắn.
"Xin lỗi, Sirius!"
Đóng chặt cửa lại, cũng không quên hạ bùa đánh lạc hướng và đánh dấu.
Phải nhanh lên mới được...
Nếu lỡ như...
Lỡ như chuyện về ông Kẹ của tôi lọt ra ngoài... Hậu quả thật không dám nghĩ tới.
Lảo đảo chặt đến phòng của giáo sư Snape, vội vã gõ cửa bất chấp ánh nhìn kì thị mà xông vào. Chưa kịp để thầy nói tôi đã lên tiếng trước:
"Em cần cỏ tiên." Tôi cố nén sự hoảng hốt, bịa một cái cớ hợp tình hợp lí. "Cho bài thi thứ hai."
"Vậy thì trò vui lòng đi tìm hiệu trưởng hiện giờ của trò đi Lucasta, tôi không có nghĩa vụ giúp đỡ học sinh..."
Tôi cắt ngang lời thầy: "Voldemort sắp hồi sinh. Mắt Điên là kẻ giúp hắn."
Thầy Snape dùng anh mắt như nhìn một kẻ điên nhìn tôi, nhưng nó chẳng quan trọng. Tôi cần cỏ tiên, cho nên dù có lật bài ngửa nói ra mấy cái thông tin cơ mật kia thì tôi cũng sẽ nói, chỉ duy nhất việc Cedric chết như thế sẽ không.
Tôi không cho phép chuyện đó xảy ra, vì vậy thầy Snape phải tin tôi, dù sau đó tôi phải đối mặt với nhiều sự phức tạp.
"Thuốc Đa dịch, gần đây thầy đang mất một lượng lớn dược liệu làm thuốc Đa dịch còn gì?"
Thầy Snape nói ngược lại tôi: "Trò biết rõ như vậy có thể là trò lấy."
"Nếu em có thể, em sẽ lấy trộm cỏ tiên chứ không phải chạy đến xin xỏ như thế này."
Một thái độ dửng dưng thản nhiên nhưng ai biết tôi đang mất bình tĩnh đến mức nào.
Thầy Snape rút đũa, phù phép khiến căn phòng biệt lập với thế giới mới hỏi tôi: "Dựa vào đâu mà tôi phải tin trò?"
"Dựa vào việc nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì sẽ là sự vắng mặt của Lily trên cõi đời này là nỗi đau lớn nhất của đời ta."
Sau câu này tôi có lấy được cỏ tiên không? Tất nhiên là có, nhưng sau khi làm xong việc xoá ký ức thì tôi cũng bị xách đầu lên phòng hiệu trưởng.
Chà...
Phòng của Dumbledore vẫn chẳng thay đổi, vẫn mật khẩu đó vẫn là đĩa kẹo chanh
Lột giấy gói kẹo rồi bỏ một viên vào miệng, trước ánh mắt dò xét của tất cả mọi người, trừ Dumbledore vì cách đây mấy năm cũng đã có cái tình huống kiểu như vậy rồi. Là lúc tôi chỉ ra những Trường sinh linh giá trước khi chuyển trường đó.
"Vậy... Chúng ta nên làm gì tiếp theo?"
Đẩy viên kẹo qua bên má trái, tôi mỉm cười đáp lại: "Đó là chuyện của mọi người, em chỉ là một đứa nhỏ mới mười tám tuổi, em có thể làm gì được chứ?"
Dumbledore ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện, nhìn tôi bằng ánh mắt mà tôi không chắc là rốt cuộc trong đó chứa hàm ý gì.
Hoài nghi hay là tán thưởng?
Lúc này, khi trận đấu mắt chuẩn bị đi đến giai đoạn cuối cùng từ phía trần nhà vang lên một tiếng kêu vang trời. Thánh thót và không đến nỗi chói tai, ngược lại còn rất quen thuộc.
Chiếc lông đỏ vì cái đập cánh quá mạnh mà rơi khỏi đôi cánh rộng, con phượng hoàng đảo hai vòng rồi dừng xuống trên vai tôi như thể rằng rất thân quen vậy. Đùa à? Cũng chỉ gặp chớp nhoáng vào lúc Potter học năm hai làm gì mà thân thiết đến thế?
"Nó thích trò đấy, trò Lucasta."
"Nếu nó thích em thì thầy sẽ cho em sao?"
Dumbledore trầm ngầm khoảng hai giây: "Được thôi. Nếu em nói rốt cuộc vì lí do gì mà em đổi thông tin này lấy cỏ tiên."
Đưa tay lên sờ đầu của phượng hoàng, tôi lơ đãng đáp lại: "Em nói rồi đó, em cần nó cho bài thi thứ hai."
"Trò hoàn toàn có thể dùng bùa đầu bong bóng." Dumbledore gõ lên bàn, "Trò biết dù dùng dược quên lãng thì ký ức vẫn nằm trong đầu chứ?"
Ám chỉ cái gì tôi không rõ sao?
Ký ức còn nằm trong đầu nên nếu muốn thì hoàn toàn có thể dùng chậu Tưởng ký để xem nếu muốn chứ gì.
Chết tiệt!
"Có những chuyện thầy không cần biết đâu." Tôi đứng phắt dậy, không khách sáo lớn tiếng. "Chuyện mà mọi người nên lo bây giờ là làm sao đối mặt với Voldemort khi hắn sống dậy đi kìa."
Ngừng lại một chút, tôi thở một hơi thật dài, vốn dĩ kế hoạch của tôi không phải là như thế này nhưng mọi chuyện cứ luôn không bao giờ suôn sẻ theo ý tôi muốn nên đều thuận theo tự nhiên đi.
"Vạch trần Mắt Điên, dùng chân dược ép hắn nói ra sự thật rồi ập đến giết Voldemort hay là để Harry Potter mạo hiểm rồi tóm gọn cả ổ thế lực hắc ám mọi người tự chọn đi. Đây là lúc người lớn làm việc mà bản thân mọi người nên làm, nhưng em khuyên mọi người chọn cách hai, bởi vì thầy biết rõ mà Dumbledore, Harry Potter là một Trường sinh linh giá."
Trong nguyên tác không nói rõ thời điểm này những người khác đã biết Potter là một Trường sinh linh giá chưa, nhưng chỉ cần Dumbledore biết là được rồi. Có ra sao thì ra, dù họ có chọn cách nào tôi chỉ cần giữ Cedric tránh xa cái cúp đó ra là được rồi.
Dù có làm gì, dù có ra sao từ đầu đến cuối tôi chỉ có một mục tiêu...
Cedric Diggory nhất định sống vui vẻ đến khi tóc bạc, chân run vậy nên chỉ cần...
Chỉ cần tôi kiên trì mà thôi.
____________________
- Mọi người thích đọc H như trước cái kiểu hôn hôn xong rồi trăng đêm nay rất sáng hay là miêu tả chi tiết một chút có thể comment cho tôi biết nha~
_Ranny Granger_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro