
Cái Tên Trong Bóng Tối
Thoáng chốc, năm tháng vụt trôi.
Mattheo Riddle, nay học năm thứ ba tại Hogwarts, trở thành nỗi khiếp sợ của cả học sinh lẫn giáo viên. Đôi mắt tro lạnh lẽo, bước đi đầy uy lực, lời nói sắc bén như dao. Người ta gọi hắn là kẻ sinh ra để kế thừa bóng tối.
Trong lớp Độc dược, hắn khiến những bài chế dược phức tạp trở thành trò chơi. Trong Nghệ thuật Hắc ám, hắn sáng tạo ra những câu thần chú mà ngay cả giáo viên cũng phải rùng mình. Dumbledore từng thì thầm với McGonagall rằng:
"Thằng bé này... còn xuất chúng hơn cả Tom Riddle thuở trước."
Nhưng với Mattheo, tất cả chỉ là hư vô. Thành tích, quyền lực, nỗi sợ hãi của người khác – chẳng thứ gì lấp đầy được khoảng trống trong tim hắn.
Đêm nào cũng vậy, khi màn đêm phủ xuống lâu đài, hắn ngồi một mình bên cửa sổ, ánh trăng phản chiếu trên chiếc vòng bạc cũ kỹ mà hắn luôn mang theo. Vật duy nhất còn sót lại từ ngày ấy.
Hắn cố gắng nhớ. Nhớ khuôn mặt của người phụ nữ đã từng ôm hắn trong vòng tay, từng thì thầm ru hắn ngủ. Nhưng càng cố, mọi đường nét càng mờ nhạt, dần biến thành một khoảng trống vô hình.
Chỉ còn lại một cái tên.
Một cái tên hắn thì thầm không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ lẫn khi tỉnh giấc.
Doria.
Tên gọi ấy vừa là nguồn sức mạnh, vừa là lời nguyền xiết chặt trái tim. Hắn không biết nàng là ai, không biết tại sao lại bỏ rơi hắn. Chỉ biết rằng, nếu một ngày nào đó tìm lại được, hắn sẽ không bao giờ để nàng biến mất lần nữa.
Trong bóng tối bao phủ Hogwarts, một cậu bé mười ba tuổi đã khắc ghi cho riêng mình một nỗi ám ảnh vĩnh viễn – nỗi ám ảnh mang hình dáng của một ký ức không trọn vẹn.
Đêm đó, Hogwarts đã ngủ yên.
Mattheo Riddle, như thói quen thường lệ, lặng lẽ lẻn ra khỏi lâu đài. Bước chân hắn đưa tới một khu phố nhỏ ngoài Hogsmeade – nơi vài quán rượu vẫn còn sáng đèn, vài bóng người lướt qua trong vội vã.
Hắn chẳng định đi đâu, cũng chẳng định làm gì. Chỉ muốn thoát khỏi bức tường đá u ám kia, để mặc gió đêm thổi vào gương mặt lạnh lùng.
"Cẩn thận!"
Một bóng người vụt qua khúc cua hẹp, va mạnh vào ngực hắn. Cô gái ấy suýt ngã nhào xuống nền đá, nhưng trong khoảnh khắc, bàn tay Mattheo đã kịp vòng ra, siết lấy eo nàng.
Mọi thứ như ngưng lại.
Hơi thở nàng phả vào cổ hắn, mát lạnh và ngọt lịm. Đôi mắt... một màu ánh sáng sâu thẳm khiến hắn bỗng thấy nghẹt thở. Quen thuộc. Quá quen thuộc.
Một đôi mắt trong vắt như mặt hồ đêm, sâu thẳm đến lạ thường. Mùi hương phảng phất quanh nàng khiến tim hắn khựng lại một nhịp.
Nhưng Mattheo gạt phăng cảm giác kỳ lạ ấy, môi nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng:
"Đi đứng kiểu gì vậy?"
Cô gái thoát khỏi vòng tay hắn, khẽ mỉm cười:
"Lỗi tại tôi."
Không một lời thêm, nàng bước đi, dáng vẻ mảnh dẻ hòa vào màn đêm.
Mattheo đứng đó vài giây, ngón tay còn vương lại chút hơi ấm. Trong lòng hắn thoáng dấy lên một cảm giác khó hiểu, tựa như nhớ nhung một điều gì đã từng rất xa xôi.
Hắn lắc đầu, bật cười nhạt.
"Chắc mình tưởng tượng thôi."
Rồi tiếp tục sải bước, chẳng biết rằng bóng hình vừa khuất ấy... chính là mảnh ghép hắn đã tìm kiếm suốt bao năm.
___
Đại Sảnh Đường Hogwarts chìm trong ánh nến vàng rực. Tiếng thì thầm râm ran, tiếng dao nĩa va vào dĩa lách cách. Mọi thứ dừng lại khi cánh cửa lớn chậm rãi mở ra.
Một bóng dáng bước vào.
Khoảnh khắc ấy, cả không gian như đông cứng. Cô gái mang theo vẻ đẹp khiến người ta ngỡ ngàng đến nín thở: làn da trắng mịn như được ánh trăng khắc tạc, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước lặng im, mái tóc buông dài mềm mại, từng bước đi đều toát ra khí chất thanh nhã mà bí ẩn.
Đám học sinh ngồi dọc bàn dài như bị thôi miên. Tiếng xì xào biến mất, chỉ còn lại ánh nhìn dõi theo cô, không một ai có thể rời mắt.
Mattheo Riddle hơi khựng lại, ngón tay bất giác siết chặt cốc nước trên bàn. Đó... chính là cô. Cô gái mà hắn từng vô tình gặp ở Hogsmeade. Cảm giác quen thuộc hôm đó nay ùa về, mạnh mẽ hơn gấp bội.
Trên bục cao, cụ Dumbledore đứng dậy, giọng vang vọng khắp Đại Sảnh:
"Xin giới thiệu, đây là học trò mới của chúng ta. Một trường hợp đặc biệt – trò sẽ không cần qua Mũ Phân Loại. Từ hôm nay, trò sẽ thuộc về nhà Slytherin."
Mọi ánh mắt học sinh Slytherin lập tức bùng lên, nửa tự hào, nửa tò mò.
Dumbledore khẽ mỉm cười, tiếp lời:
"Xin chào đón... Doria Gavien."
Cái tên ấy vang lên như sấm trong đầu Mattheo. Tim hắn thót lại, một dòng suy nghĩ bật lên: Doria...
Hắn lập tức nhớ đến người phụ nữ năm xưa, bóng hình mơ hồ đã chăm sóc hắn trong những năm tháng ngắn ngủi nhất của tuổi thơ. Chỉ có một cái tên duy nhất in hằn trong trí nhớ hắn – Doria.
Trùng tên sao? – Mattheo nghiến chặt hàm, lý trí vội tìm lời giải thích. – Có lẽ vì vậy mà ta thấy quen thuộc... ta đâu thể nhớ nổi họ của người đó là gì. Nhưng... nếu chỉ là trùng hợp, tại sao tim ta lại đập loạn nhịp thế này?
Doria dừng bước, ánh mắt cô lướt qua bàn Slytherin. Khi vô tình chạm vào đôi mắt tro lạnh của Mattheo, thoáng chốc, khóe môi nàng khẽ cong – nụ cười khiến trái tim bao người như ngừng đập.
Mattheo lập tức quay đi, giấu ánh nhìn sau lớp mặt nạ lạnh lùng. Nhưng bàn tay trong túi áo hắn thì đang siết chặt chiếc vòng bạc – vật duy nhất còn sót lại từ năm tháng cũ.
Bàn Slytherin hôm ấy náo động khác thường. Từ học sinh năm nhất đến những kẻ sắp tốt nghiệp đều bị hút mắt vào tân học sinh vừa được Dumbledore giới thiệu.
Doria Gavien – cái tên vang lên như một nốt nhạc lạ, nhưng chẳng ai chú ý đến nó bằng gương mặt kia.
Nàng sải bước giữa đại sảnh, tà váy đồng phục mới tinh khẽ chuyển động theo nhịp chân. Nhiều nam sinh khẽ đứng bật dậy, toan nhường chỗ. Ai cũng tưởng cô sẽ chọn vị trí nổi bật nào đó, gần một bạn nữ hay nhóm thủ lĩnh Slytherin.
Thế nhưng—
Doria chẳng ngần ngại. Nàng rẽ qua đám đông, thản nhiên đi thẳng về phía cuối bàn. Và ngồi xuống ngay cạnh Mattheo Riddle.
Tiếng xì xào lập tức dậy lên, như sóng cuộn. Mattheo hơi sững người. Hắn không ngẩng đầu nhìn, chỉ nghiêng nhẹ, nhận ra mùi hương lạ lẫm mà quen thuộc thoảng qua. Hắn siết chặt chiếc vòng bạc giấu trong tay áo, lòng ngổn ngang.
Doria đặt khẽ khung lưng xuống ghế, quay sang hắn. Giọng nàng không quá lớn, nhưng đủ để hắn nghe rõ, thanh âm trong như nước suối:
"Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Mattheo quay phắt sang. Đôi mắt tro lạnh lẽo chạm phải đôi mắt sáng dịu dàng kia. Trái tim hắn khựng lại, một thoáng quen thuộc trỗi dậy, như vết sẹo cũ bị ai đó chạm vào.
Hắn đáp, lạnh như băng:
"Cậu... nhớ nhầm người rồi."
Doria chỉ cười, không phản bác, cũng chẳng tỏ ra bất ngờ. Nụ cười ấy khiến hắn khó chịu, nhưng đồng thời lại khiến hắn không thể rời mắt.
Đã từng có không biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ, bao nhiêu cô gái nhà Slytherin hay thậm chí Ravenclaw,Gryfindor hay thậm chí là Hufflepuff tìm cách đến gần Mattheo Riddle. Người thì giả vờ cần hắn chỉ bài Độc dược, kẻ thì khéo léo khen ngợi mái tóc rối bời và ánh mắt lạnh lùng của hắn.
Nhưng tất cả... hắn đều thấy phiền và ghê tởm.Những tiếng cười khúc khích, những bàn tay cố ý chạm nhẹ,khiến hắn muốn nổi điên lên mà đánh từng người một nếu như ko phải là con gái thì hắn đã ko nhịn
Hắn đã quá quen với việc bị săn đuổi, và càng quen thì càng chán ghét.
Thế nhưng...
Lần này lại khác.
Với cô gái tên Doria, Mattheo không cảm thấy sự ngột ngạt quen thuộc. Không có sự giả tạo hay nịnh bợ trong cách nàng ngồi đó, lặng lẽ rót bí đỏ vào ly, đôi mắt như có thể xuyên thấu hắn trong khoảnh khắc chạm nhau.
Cảm giác ấy lạ lắm. Vừa khó chịu vừa cuốn hút, như thể có một sợi dây vô hình níu chặt hắn lại.
Đáng nguyền rủa thật... tại sao mình lại thấy khó rời mắt đến vậy?
Mattheo khẽ nghiến răng, nhưng vẫn không thể nào xóa đi hình ảnh Doria đang ngồi ngay cạnh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro