Chương 4: Mộng.
Trở về từ Hẻm Xéo, Daniel mệt lả người. Cơ thể cậu gần như cạn kiệt sức lực, nhấc đôi chân nặng trịch như chì trở về phòng.
Daniel báo cho Brian và Lious một tiếng, rồi lịm dần trên chiếc giường êm ái.
Đêm đó, Daniel có một giấc mơ kỳ lạ.
Cậu đứng giữa một không gian vô tận, bầu trời xám ngoét, mặt đất phủ đầy một lớp sương mờ dày đặc. Không có điểm khởi đầu, cũng không có điểm kết thúc. Chỉ có sự tĩnh lặng quỷ dị bao trùm.
Rồi đột nhiên, một giọng nói vang lên—trầm thấp, vang vọng tựa như vọng lại từ tận cùng thời gian.
"Ngươi… đã đến rồi."
Daniel quay đầu, nhưng không thấy ai.
Bỗng nhiên, sương mù dần tan, để lộ một khung cảnh hoàn toàn khác biệt.
Một thành trì chìm dưới làn nước sâu thẳm, những tòa cung điện đồ sộ bằng đá xanh ánh lên màu ngọc bích, những bức tượng hình nhân ngư sừng sững, những cây san hô phát ra ánh sáng huyền bí uốn lượn theo dòng chảy.
Cậu đang đứng trên bậc thềm dẫn xuống cung điện chính. Nhưng khi cậu cúi xuống, đôi chân trần của mình lại dẫm lên mặt nước—không chìm.
Tiếng sóng vỗ nhẹ, hòa lẫn với tiếng hát xa xăm—một thứ thanh âm ma mị và kỳ lạ, như những lời thì thầm của bóng tối.
"Evans… máu của ngươi, là của chúng ta."
Lần này, Daniel nhìn thấy họ.
Những thực thể cao lớn, làn da tái xanh, đôi mắt như hổ phách phản chiếu ánh sáng kỳ dị. Họ không giống con người, cũng không hoàn toàn giống sinh vật biển. Những đường vân ma thuật phát sáng trên da thịt họ, chuyển động theo từng hơi thở.
Họ nhìn cậu với ánh mắt sắc bén, nhưng không có sự thù địch.
"Ngươi mang dòng máu của Đại Dương và Bóng Tối."
Giọng nói đó mang theo áp lực vô hình, như đang khắc ghi sự thật không thể chối cãi vào tâm trí cậu.
Bỗng nhiên, nước dưới chân dâng lên, xoáy thành một vòng tròn bao quanh cậu. Những ký tự cổ xưa xuất hiện, xoay tròn giữa dòng nước, phát ra ánh sáng màu xanh u tối.
"Ngươi đã đánh thức truyền thừa."
"Sức mạnh này sẽ thuộc về ngươi… nhưng cũng sẽ là gánh nặng của ngươi."
Daniel cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ tràn vào cơ thể mình. Những mạch máu như bừng cháy, như có một thứ gì đó đang trỗi dậy từ tận sâu trong xương tủy.
Bàn tay cậu vô thức siết chặt cây đũa phép vừa nhận được—nó rung lên, như đang cộng hưởng với thứ sức mạnh này.
Cung điện dưới đáy biển bỗng nhiên sụp đổ, nước cuộn trào, nhấn chìm tất cả. Một bóng đen khổng lồ xuất hiện giữa đại dương mênh mông, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào cậu.
"Focalous, đó sẽ là ấn ký truyền thừa của ngươi. Daniel Focalous Evans… Ngươi đã bước vào con đường không thể quay đầu."
Lời cuối cùng vừa dứt, cậu choàng tỉnh.
Daniel bật dậy khỏi giường, trái tim đập mạnh. Trong bóng tối, đôi mắt xanh trầm của cậu ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.
Cậu giơ tay lên—những vệt sáng mờ ảo từ giấc mơ vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay.
Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận được… huyết mạch của gia tộc đang thực sự chảy trong mình.
Daniel ngồi trên giường một lúc lâu, đôi mắt xanh lá vẫn ánh lên tia sáng lạ kỳ giữa bóng tối. Cơ thể cậu nóng rực như bị thiêu đốt, nhưng không phải vì nhiệt độ. Đó là dư âm của thứ ma thuật cổ xưa đang chảy trong huyết quản.
Cậu hít một hơi thật sâu, ngón tay run rẩy lướt qua cây đũa phép đặt bên cạnh. Ngay khi chạm vào, một luồng xung động mạnh mẽ truyền dọc cánh tay cậu. Cây đũa phép—không còn là một vật vô tri nữa—mà như đang đáp lại cậu, như thể nó đang thấu hiểu sự thay đổi bên trong cậu.
Không khí trong phòng hơi rung động, những cây nến trong góc phòng bỗng nhiên cháy sáng mà không cần đến một câu thần chú. Nhưng ngọn lửa không phải màu vàng cam thông thường—mà là một màu xanh lục u ám, chập chờn như những linh hồn đang rên rỉ.
Daniel đứng dậy, đôi chân trần chạm vào sàn đá lạnh lẽo. Cậu bước đến tấm gương lớn đặt ở góc phòng. Hình ảnh phản chiếu trong gương khiến cậu khẽ nheo mắt.
Dưới ánh sáng mờ ảo, cậu vẫn là Daniel Evans—nhưng có điều gì đó đã thay đổi.
Đôi mắt xanh trầm trở nên sâu thẳm hơn, phản chiếu ánh sáng một cách kỳ lạ, như mặt nước đại dương dưới ánh trăng. Đôi tai cậu hơi dài hơn trước một chút, viền ngoài có một lớp vảy mỏng phát sáng trong bóng tối—rất nhanh liền biến mất.
Nhưng thứ khiến cậu chú ý nhất—là vết ấn dưới đuôi mắt trái.
Trong giấc mơ, nó phát sáng rực rỡ như một ký hiệu ma thuật cổ xưa. Nhưng bây giờ, nó chỉ là một dấu vết nhàn nhạt, ẩn hiện trên làn da trắng bệch.
Daniel vươn tay chạm vào nó—một cảm giác lạnh buốt lan khắp cơ thể.
Cậu không biết truyền thừa của gia tộc Evans thực sự là gì, nhưng cậu biết một điều—cậu không còn giống như trước nữa.
Hít một hơi thật sâu, Daniel quay người, nhặt cây đũa phép lên.
Ngọn lửa xanh trên nến rung động mạnh mẽ. Một cảm giác quen thuộc tràn đến.
Cậu cất giọng, nhẹ như một lời thì thầm:
"Lumos."
Ánh sáng không bùng lên ngay lập tức như mọi khi. Thay vào đó, một luồng sáng xanh chậm rãi lóe lên từ đầu đũa phép, uốn lượn như dòng nước, nhẹ nhàng lan tỏa trong căn phòng.
Daniel nhìn chằm chằm vào nó.
Cậu khẽ cười—một nụ cười nhạt nhẽo, không chạm đến đáy mắt.
Hóa ra đây chính là sức mạnh của huyết mạch.
Và từ giờ trở đi, cậu sẽ phải học cách kiểm soát nó.
"Sức mạnh, phải trả giá bằng cả tính mạng. Muốn thôn tính nó, phải kiểm soát được chính mình."
__________
01-03-2025
Chắc đăng nốt chương này rồi đi ngủ quá👽
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro