Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 1

Bạn lái xe về nhà với tâm trạng rối bời. Đêm đã già gần nửa và trời thì đang mưa lâm râm. Nhưng điều đó không ngăn được sự tấp nập nhộn nhịp của con đường vốn sầm uất nhất thành phố Hồ Chí Minh này. Tuy nhiên, ánh đèn đủ màu sắc từ các hàng quán và dòng người nói cười ngoài kia không làm cho tâm trạng bạn khá hơn được.

Bạn vừa cãi nhau với tình yêu của đời mình – Harry Styles, thành viên ban nhạc đình đám One Direction. Đây là lần đầu tiên anh và bạn cãi nhau trong suốt thời gian hai năm "in a relationship". Lí do cãi nhau thì cũng là vấn đề muôn thuở của các cặp đôi ngôi sao - người thường: Harry Styles đi club với một cô gái khá nổi tiếng và bị paparazzi chộp được hình, thế là họ bị quy chụp rằng đang yêu nhau. Bạn cảm thấy ấm ức. Ừ thì vì cuộc sống và việc học của bạn, hai đứa chưa thể công khai với báo giới. Nhưng điều đó không có nghĩa Harry có thể vin vào cái mác "single" mà đi chơi với bất kì ả đào nào anh muốn! Thế là, bạn gọi cho Harry, tỏ rõ sự khó chịu của mình trong từng câu chữ. Harry cố giải thích với bạn nhưng bạn nhất quyết không nghe một lời nào, chỉ chăm chăm chì chiết và trách móc anh.

Mọi chuyện đi quá giới hạn và vượt qua tầm kiểm soát của Harry, khiến anh cáu kỉnh. Giọng mệt mỏi, anh nói vào điện thoại "Y/N à, em đang tỏ ra cực kì vô lí đấy. Anh mệt rồi. Em cúp máy đi."

"EM vô lí sao?" Bạn uất ức nhấn mạnh từng chữ. "Được rồi. Là em sai. Là em sai nên mới tin một gã ngôi sao mà cả thế giới cho là đào hoa. Em sai nên mới tin anh không phải người như vậy. Giờ thì rõ rồi..." Bạn tuôn một tràng dài. Và trước khi Harry kịp trả lời, bạn nói tiếp, "Anh muốn em cúp máy? Được thôi! Em sẽ cúp máy. Một lần và mãi mãi."

"Y/N, baby à, anh ..." Harry bắt đầu nhận ra sự báo động trong câu nói đó và khẩn khoản đáp.

Nhưng bạn đã cắt ngang anh, sau khi hít một hơi thật sâu để ngăn cho nước mắt không trào ra nơi khóe mi, và tiếp, "Harry Edward Styles, chúng ta chia tay!" Và thế là, trong một phút bốc đồng, bạn đã phụt ra lời chia tay một cách dứt khoát và dập máy.

Chuyện đó diễn ra vào buổi trưa, ở lớp Đại học của bạn, khi mọi người đã về hết. Sau khi khóc một trận tơi bời hoa lá, bỏ cả bữa trưa, rốt cuộc bạn cũng lấy lại được vài gam bình tĩnh. Buổi chiều, bạn đi làm thêm ở một siêu thị. Công việc tất bật cuốn bạn vào guồng quay và khiến bạn quên đi mối tình đầu vụn vỡ cùng anh chàng Harry Styles điển trai đã-từng-là-của-mình được một lát, cho đến khi bạn tan ca lúc 6h tối. Bạn lái xe ra bờ sông, ngồi trên mui và ôm gối khóc suốt mấy tiếng đồng hồ sau đó. Đầu óc bạn trống rỗng. Bạn không suy nghĩ được gì, chỉ biết khóc. Harry là mối tình đầu của bạn. Và bạn đã luôn hy vọng anh sẽ là tình cuối. Bạn yêu anh biết bao, tên con trai, vì mải mê tám chuyện với Louis, đã đâm sầm vào người bạn, khiến bạn tự làm đổ cốc cà phê lên người mình tại một tiệm Starbucks, tên con trai đã cuống cuồng lên xin lỗi bạn và gỡ cả chiếc khăn choàng cổ của mình rồi ân cần choàng vào người bạn để che đi vệt cà phê, tên con trai đã làm bạn biết thế nào là thổn thức, sau mười tám năm cắm đầu vào việc học, và tên con trai ấy đã tinh ranh viết số điện thoại của mình vào chiếc khăn ăn đi kèm cốc Starbucks mà mình mua "đền" cho bạn, "xin xỏ" một cuộc hẹn "đền bù". Và thế là, mọi chuyện đã bắt đầu vào mùa hè năm 2012, trong chuyến du lịch sang Anh Quốc, một món quà ba mẹ tặng bạn vì thành tích cao ngất trong kì thi Đại học mà bạn đạt được. Và thế là, hai năm tiếp theo, bạn như bước trên mây, say đắm trong tình yêu với anh chàng ngôi sao điển trai ấy, dù phải "yêu xa". Bạn đặt hết niềm tin trong sáng nhất, đánh cược hết tình yêu non nớt đầu đời của mình vào anh, dù cho ba mẹ và bạn thân của bạn, những người duy nhất biết chuyện bạn và anh, đã một mực ngăn cản: "Y/N à, anh ta là ngôi sao đấy. Cậu đừng trông chờ quá nhiều. Ngôi sao thường không chung tình đâu. Vả lại, hai người ở hai nơi hoàn toàn khác, thuộc hai thế giới hoàn toàn khác ..." Bạn gạt tất cả ngoài tai. Bạn bất chấp. Vì bạn yêu anh, quá yêu anh. Và đây là thứ bạn nhận được sao? Chỉ cần nghĩ đến đó là bạn lại khóc như mưa.

10h đêm, mắt đã sưng mọng và đỏ hoe, bạn mới chịu về. Trên đường, bạn tạt ngang một cửa hàng Lotteria, gom đại vài món mà bạn cũng chẳng nhớ là gì, rồi lái xe về nhà.

Bạn chạy thật chậm giữa làn đường chính. Vài tiếng chửi tục tĩu cáu bẳn và tiếng còi xe inh ỏi từ sau lưng xẹt ngang qua bạn. Mặc kệ họ. Bạn không thể chạy nhanh với tình trạng này. Bạn sẽ gây tai nạn mất. Mưa nặng hạt hơn. Nhưng màn mưa không làm giảm thị lực của bạn, nước mắt thì có. Nước mắt bạn tuôn dày hơn cả mưa. Mọi sự vật trước mắt bạn mờ mịt và xoay vòng. Chỉ còn hình ảnh Harry. Lần đầu tiên sau khi nói chia tay, bạn bắt đầu cân nhắc hành động của mình. Liam đã cảnh báo bạn về việc không nên quá tin vào báo chí. Zayn giải thích rằng báo chí là những kẻ chuyên nghiệp trong việc biến một chuyện từ "không có gì" thành "rất có gì", nhất là khi cả hai "đương sự" đều là người nổi tiếng. Đó gọi là publicity stunt - cả hai bên đều có lợi và tờ báo đăng nó thì được nhiều view. Và đó là chiêu bài Modest Management rất thích sử dụng, đặc biệt là với Harry - người có nhiều fangirls nhất nhóm, Niall nói thêm. Bạn cố nhớ lại những lời giải thích của Harry, nhưng vô ích. Bạn đã quá quen với sự nhượng bộ và nuông chiều của anh nên đã không thèm nghe gì khi nãy. Và bây giờ, bạn đã ý thức được rằng mình vừa chia tay anh chỉ vì một cái publicity stunt. Lần đầu tiên từ rất lâu rồi, bạn thấy hối hận vì sự trẻ con và sốc nổi của mình. Bạn đã quá kiêu hãnh để nhận ra rằng, mình sẽ không thể sống không có anh.

Sự náo nhiệt chậm dứt khi xe bạn rẽ vào con đường yên tĩnh nằm trong khu dân cư xa hoa, nơi căn hộ của bạn tọa lạc. Hai hàng đèn đường được cẩn khắc lộng lẫy hắt ánh sáng vàng vọt lên mặt đường. Không gian tĩnh mịch, khiến dòng suy tư trong bạn càng rộng mở. Tay lái bạn run run khi nụ cười tỏa nắng của Harry hiện lên trong tâm trí bạn. Ôi Chúa ơi! Bạn yêu nụ cười đó hơn tất cả mọi thứ trên đời. Yêu Harry, bạn yêu những lần anh "trốn" 1D để sang Việt Nam thăm bạn vào những kì nghỉ, những đợt break giữa tour. Bạn nhớ những buổi sáng Harry dậy sớm làm bữa sáng cho bạn, rồi đến cửa phòng bạn, đánh thức bạn dậy, để rồi khi mở cửa, bạn hạnh phúc chạm ngay bản mặt mèo lấm lem vì bếp núc và nhận một nụ hôn chào buổi sáng từ anh, kèm theo câu chúc: "Buổi sáng tốt lành, Y/N baby!". Bạn yêu những cái ôm thật chặt từ đằng sau và lời thủ thì đi liền sau đó, "Y/N, baby, anh yêu em nhiều lắm. Biết không hả, mèo con...", để rồi, bạn sẽ không giấu nụ cười hạnh phúc cùng đôi mắt sáng, quay người lại, hôn lên mũi anh, "Em biết, đồ mèo già! Giờ thì có buông em ra để em làm việc tiếp không, hả?", dù bạn biết câu trả lời sẽ luôn là, "Không! Ta tuyên bố Y/N mèo con cô nương từ khoảnh khắc này trong ngày cho đến hết hôm nay sẽ thuộc về ta! Công việc có thể đợi!". Bạn nhớ những lần hai đứa "cuddle" trên sofa, Harry ôm bạn thật chặt trong vòng tay, còn bạn thì ngang nhiên gác chân ngang người anh, ôm lấy cánh tay và dụi đầu vào ngực anh đúng kiểu mèo con làm nũng, "Harry, hát cho em nghe!". "Bài gì nào?" Anh mỉm cười. "Bất cứ bài gì!" Nói là nói thế chứ anh toàn hát Little Things. Bạn yêu cả những bản khiêu vũ không đầu không đuôi mỗi khi playlist trong iPhone Harry shuffle sang một bản ballad nào đó, và khi ấy, dù hai đứa đang nấu cơm hay lau nhà, Harry cũng sẽ kéo tay bạn ra giữa phòng khách để khiêu vũ với anh, để rồi, kết thúc bản nhạc, Harry sẽ nhấc bổng bạn lên trời và hôn bạn say đắm, trong ... mùi cơm khét ngào ngạt lan tỏa khắp phòng. Bạn nhớ những nụ hôn chia tay, cái cách mắt anh luôn nhắm hờ cho đến hết vài giây sau nụ hôn, những cái ôm siết thật chặt ở sân bay, ánh mắt cún con buồn rũ rượi cùng lời thì thầm, "Anh nghĩ mình sẽ chết mất thôi, Y/N...", và bạn sẽ đáp lại bằng nụ cười, dù mắt đang ngấn nước, "Chỉ cần nói nhớ em là đủ rồi mà! Em cũng sẽ nhớ anh, mèo già!".

... Những cuộc gọi xuyên màn đêm cùng tiếng cười vang vọng từ đầu bên kia điện thoại... Những câu mè nheo ngộ nghĩnh ... Những món quà bất ngờ khi thì được gửi từ London, khi thì từ L.A, khi thì từ bất kì nơi nào đó trên thế giới ... Những bó hoa hồng to sụ vào những ngày đặc biệt, và có khi, chẳng là ngày đặc biệt ...

Bạn bắt đầu lạc tay lái. Đầu óc bạn quay cuồng trong mơ hồ.

Đôi mắt xanh lá ấm áp ...

Những lọn tóc xoăn tít ...

Mùi thơm dịu nhẹ yên bình ...

Vòng tay rắn rỏi và dịu dàng ...

Những bàn tay đan vào nhau thật chặt ...

"Anh yêu em, Y/N" ...

"Em cũng yêu anh, Harry Styles"

Kí ức ùa về. Không gian xoay vòng trong điên cuồng và chiếc xe như bị hút hết không khí. Trắng xóa. Không thở được. Tay lái bạn đảo dữ dội. Trong vô thức, bạn chới với đạp thắng. Bánh xe lết mạnh trên mặt đường, tạo nên tiếng 'Kítttt' khó chịu. Hai bàn tay bạn cắm chặt vào vô lăng, run run.

Không thể!

Bạn không thể đánh mất Harry. Bạn không thể đánh mất người con trai đầu tiên và duy nhất trên đời khiến tim bạn loạn nhịp và bụng bạn cồn cào mỗi lần ngắm anh, dù bạn không thể đếm được hai người đã ngắm nhau bao nhiêu lần, qua webcam và cả mặt đối mặt.

Bạn không thể đánh mất tình yêu này. Bạn không thể đánh mất tình yêu đầu tiên và duy nhất của mình, tình yêu mà bạn đã vun vén suốt hai năm, tình yêu mà bạn vịn vào để có thể vững vàng trước mọi sóng gió, vì biết rằng, dù mất tất cả, bạn vẫn còn nó – điều quan trọng nhất đối với bạn.

Và, bạn không thể đánh mất trái tim mình.

Không chần chờ gì nữa, bạn kéo chiếc túi xách để ở ghế kế bên, lục tung để tìm chiếc điện thoại. Bạn lập cập như thể nếu chậm mất một giây thì Harry sẽ vụt ra khỏi tầm tay bạn vậy! "Đây rồi!" Bạn reo lên trong đầu khi chiếc iPhone ló dạng trước mặt. Lôi nó ra khỏi mớ hỗn độn trong túi, bạn ấn nút home. Màn hình lóe sáng lên rồi tắt phụt, nhường chỗ cho biểu tượng trái táo quen thuộc và cực kì đáng ghét trong trường hợp này! "Chết tiệt!" Bạn rủa thầm và khởi động lại xe. Nhà bạn cách đây chỉ vài trăm mét nữa thôi. Bạn sẽ lái thật nhanh về nhà và sử dụng Skype vậy!

Chiếc xe đỗ xịch trên con đường sỏi dẫn đến chiếc cổng gỗ xinh xinh trước căn hộ đắt tiền của bạn. Kéo túi lên vai, bạn mở cửa xe và nhanh chóng bước ra. Đôi cao gót bóng bẩy không thể ngăn bạn chạy thật nhanh đến chiếc cổng gỗ dẫn vào nhà. Ngôi nhà mái ngói đỏ thẫm nằm bất động, im lìm trong ánh sáng nhạt nhòa từ những căn hộ cạnh bên.

"Skype! Skype! Skype!" Bạn lập đi lập lại tên của chương trình "điện thoại qua mạng không tốn tiền" đó, rối rít mở cửa và chạy ù vào nhà, quăng cả đôi guốc sang hai bên một cách không thương tiếc và nhắm thẳng hướng cầu thang dẫn lên phòng mà phóng. Chạy được vài bước, bạn đứng sững lại. Có điều gì đó không đúng. Tại sao cửa cổng và cửa nhà đều không khóa? Chẳng lẽ ...? Bạn thất kinh với ý nghĩ ăn trộm đã lẻn vào nhà. Nuốt khan, bạn cố trấn tĩnh, bước lại phía công tắc đèn. Thế nhưng, trước khi tay bạn chạm vào công tắc, một âm thanh du dương vang lên. Không khó để bạn nhận ra âm thanh đó là từ chiếc piano trắng bạn đặt trên phòng đầu tiên của lầu một. Sự thất kinh trên mặt bạn tan biến, thay vào đó là cái nhíu mày khó hiểu. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Bạn đứng đực trong bóng tối, lắng tai nghe tiếng đàn. Thế rồi, cơ mặt bạn bắt đầu giãn ra khi bạn nhận ra đó là phần nhạc đệm của bài You and I – bài hát mà One Direction vừa cho ra MV một tháng trước.

Với vẻ mặt bối rối và ngỡ ngàng, bạn quên cả việc mở đèn, chỉ dợm bước tiến lên lầu. Ngay khi vừa bước đến cầu thang, bạn suýt sụm ngã vì bất ngờ. Hai đầu mỗi bậc cầu thang dẫn lên lầu là hai ngọn nến đang lan tỏa ánh sáng lung linh ấm áp, chào đón bạn. "Harry..." Bạn biết chắc trò sến súa này là ai bày cho anh chàng, quân sư quạt mo Zayn Malik, bạn khẽ kêu lên trong đầu. Mỉm cười, bạn bước tiếp. Đầu gối bạn run run sau mỗi bước đi, khi bạn nhận ra mình đang tiến gần đến âm thanh đó.

Và khi tiếng nhạc đệm chấm dứt, giọng hát ấm áp quen thuộc bắt đầu vang lên.

--- END PART 1 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro