Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 7: I CRY


"Anh biết phần còn lại rồi, em rơi xuống ngay nơi này và gặp anh"-Hermione chấm dứt câu chuyện, quệt giọt nước mắt đang long lanh trong mắt cô.

"Anh xin lỗi!" -Harry không cầm lòng được nữa, nghĩ tới những gì Hermione đã phải trải qua khiến Harry đau như cắt, nó tự trách mình "Anh xin lỗi Hermione...khỏang thời gian đó anh đã không thể ở bên em, che chở cho em. Anh đã để em chịu nhiều cực khổ, anh... anh cảm thấy mình vô dụng quá... phải chi hôm đó anh bơi nhanh hơn, phải chi anh nắm được em trước khi em bị sóng cuốn đi..."

"...Anh đang nói gì vậy? Bơi? Nắm? Harry... anh... anh đã nhảy xuống biển tìm em à?"- Hermione tròn mắt, ngạc nhiên với từng lời nói của Harry.

"Phải! Khi thấy em rơi xuống biển anh đã không kịp suy nghĩ gì mà nhảy theo em. Anh chỉ biết nếu anh không làm gì đó thì anh sẽ không bao giờ thấy được em nữa... nhưng... nhưng anh đã..." - Harry không thể chấm dứt câu nói của mình vì Hermione đã đặt hai ngón tay lên, khóa miệng nó lại.

"Anh không có lỗi...anh đã làm hết sức mình để tìm em, có phải không?" - Hermione có thể cảm nhận được những giọt nước mắt đang rưng rưng trong khóe mắt. - "Sao cũng được, mọi chuyện đã qua rồi, không còn gì có thể chia cắt chúng ta nữa, từ nay em và anh có thể sống hạnh phúc bên nhau..." -Dứt lời, Hermione tựa đầu vào vai Harry, tìm lại hơi ấm quen thuộc.

Hush, now

I see a light in the sky

Oh, it's almost blinding meI can't believe
I've been touched by an angel with love

Let the rain come down and wash away my tears

Let it fill my soul and drown my fearsLet it shatter the walls for a new sun

Harry, ngược lại, cảm thấy như vừa bị đâm thêm một nhát dao vào ngực. Viễn cảnh hạnh phúc mà Hermione vừa vạch ra sao nghe xa quá, lạ quá, nhất là đối với một kẻ sắp lấy vợ trong hai ngày nữa. Harry tự nguyền rủa mình vì sao đã không chịu chờ thêm ba tháng nữa, nó đã chờ được hai năm, vậy tại sao lại không chờ thêm dù chỉ là ba tháng? Tại sao lại hối hả quyết định để rồi từ đây cả đời nó sẽ sống trong ăn năn hối hận. -"Ngốc! Ngốc quá! Harry Potter! Mày là đồ ngốc! Ngốc nhất thế gian này."

"Hermione..."-Harry buông thõng vòng tay của nó ra khỏi eo Hermione, nâng cằm cô lên, buộc bản thân nó đối diện với sự thật -"Anh... xin lỗi, chúng ta không thể được."

"Ý anh là sao Harry?"- Hermione hỏi, vẻ tổn thương.

"Hermione, anh... và Ginny...sẽ đám cưới trong hai hôm nữa..." - Harry thốt lên tuyệt vọng, quay đầu đi chỗ khác, lảng tránh ánh mắt của Hermione.

Cô gái tóc nâu không nói gì...im lặng...và rồi phá lên cừơi, khiến Harry ngạc nhiên vô cùng.

"Ha ha... Harry Potter! Trò đùa hay đấy! Anh làm em xém mắc bẫy rồi!... Nhưng thôi nào, em không hy vọng anh chào đón em trở về với kiểu giỡn này. Nói thật đi, anh ... và Ginny, sẽ KHÔNG làm đám cưới, phải không?" - Hermione nhấn mạnh, dùng giọng nói trầm tĩnh nhất của mình yêu cầu Harry cho cô một lời khẳng định.

"Anh... xin lỗi em..."- Harry thấy khó chịu, tim nó như muốn vỡ tung ra, nó ghét, ghét cay ghét đắng cái cảm giác làm Hermione đau khổ.
Ghét bản thân nó vì làm cho Hermione buồn.

CHÁT!


Năm dấu tay đỏ hằn lên mặt Harry. Hermione nhìn Harry trân trân với một bàn tay run run. Mắt cô đẫm lệ.

"Anh làm tôi thất vọng quá!" - Hermione gào lên trong nước mắt.

"Her...mi..." - Đó là những gì Harry có thể thốt ra, người có lỗi là nó, cho dù nó có làm gì đi nữa cũng không bù đắp lại được. Nhưng quả thật lòng nó đang rối bời. Một linh cảm không lành, nó sợ... sợ những gì Hermione sắp nói. Nó sợ sẽ mất Hermione, sợ rằng ngay cả tình bạn cũng không thể giữ. Không may là những gì nó sợ thường có khuynh hứơng trở thành sự thật.

"Harry James Potter! Anh nghe đây..." -Hermione quệt nước mắt ra khỏi hai gò má của cô bé, nhìn xóay sâu vào Harry lần cuối, ánh mắt đầy hận thù - "Tôi hận anh tận xương tủy... suốt đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! KHÔNG BAO GIỜ!"

Ba tiếng cuối của Hermione như một lời tuyên án tử với Harry. Nó chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời nó bế tắc và ngột ngạt, không lối thóat như thế này. Thà rằng Hermione ếm bùa, giết chết nó ngay bây giờ còn hơn là đày đọa nó với ý nghĩ suốt quãng đời còn lại của nó phải làm kẻ thù của người nó yêu.

I wish I could believe in something new

Oh please somebody tell me it's not true (oh girl)I'll never be over you

Why did I ever let you slip away

Can't stand another day without youWithout the feeling
I once knew


"Harry! Thì ra bồ ở đâ..." - Ron Weasley từ đằng xa chạy tới, hớn hở khi tìm thấy ngừơi bạn thân nhất của nó. Nhưng Ron chợt ngậm miệng lại khi nhận ra người đang đứng cạnh Harry. -"Thề có Merlin..."

"Ron!"-Hermione bay như tên bắn, ngã vào vòng tay của Ron, khóc nức nở.

"Her...Hermione!" -Ron ôm cô, xiết chặt vào lòng, hôn vào trán cô, nó không ngờ còn có ngày gặp lại Hermione. Thì ra Harry nói đúng, cô bạn của nó vẫn còn sống, khỏe mạnh, và đang đứng đây, trong vòng tay nó... khóc...
Ron vỗ về cô khi thấy Hermione tức tưởi khóc. -"Nín đi nào...có phải...có phải Harry đã nói gì chọc tức em không?"

"Không! Không có đâu!" - Hermione nói dối, quệt nước mắt trên mặt đi và cố nặn ra một nụ cười giả tạo -"Em... em khóc là vì mừng quá, em...chúng ta cuối cùng cũng được gặp lại nhau!"

"Thật chứ?"- Ron nhìn hai đứa bạn của nó, vẻ nghi ngờ. Harry đứng như trời trồng, ánh mắt buồn bã nhìn về hướng Hermione, trong khi cô nàng thì không mảy may đếm xỉa đến Harry. Ron lờ mờ đóan được chuyện gì đã xảy ra. -"Em...trông xơ xác quá, hai năm qua em ở đâu? Làm gì? Chuyện gì đã xảy ra cho em?..."

"Ron! Ron!"-Hermione chặn-"Nếu anh không phiền, em muốn được tắm rửa và nghỉ ngơi trước khi kể lại mọi chuyện. Được không?

"Được chứ!" -Ron cười -"Má sẽ rất vui khi biết em đã về...Đi nào!" - Ron nắm tay Hermione dắt đi nhưng cô không bước theo. Bất ngờ trước hành động của Hermione, Ron nhướng mày, biểu lộ sự khó hiểu.

"Anh có thể đưa em về gặp ba má em trước không? Em nhớ họ lắm!"-Hermione khẩn thiết nài nỉ. Quả thật, ngòai Harry ra, ba má là người đầu tiên mà Hermione muốn gặp nhất. Ba năm dài đằng đẵng, Hermione luôn áy náy trong lòng vì khíên ba má cô phải lo lắng.
Thêm vào đó, có một cảm giác lạ trong lòng Hermione khiến cô không muốn đặt chân đến trang trại hang sóc. Có lẽ nhìn thấy một Ginny vui vẻ chuẩn bị cho lễ cưới sẽ chỉ làm Hermione thêm đau lòng. Cô muốn tránh mặt Ginny, và tránh mặt luôn cả cái-tên-phụ-bạc kia nữa.

"Ờ, cũng phải! Em nên về thăm ba má trước chứ. Xin lỗi, anh sơ ý quá!" - Ron quay sang Harry chào tạm biệt nhưng có vẻ như Harry không nghe thấy những gì nó nói. -"Harry! Mình đi nhe. Nói má mình sẽ về mụôn một chút, mọi người cứ ăn tối trước."

Lát sau, Hermione đã cùng Ron độn thổ về đến trước cửa nhà cô bé. Rất may là trời đã sẩm tối nên cũng không ai mảy may để ý có hai bóng người chui lên từ dưới đất. Đây là khu vực sinh sống của Muggle nên cả hai đứa phải rất thận trọng.

"Để anh bấm chuông dùm em. Anh biết cách sử dụng thứ này mà, Luna chỉ anh đó!"- Ron tự hào khoe kiến thức của nó về cái thứ vật dụng muggle dùng để gọi ngừơi trong nhà ra. Hermione mỉm cười và nhường cho Ron vinh dự đó. Dù sao thì cô bé cũng quá hồi hộp để có thể đứng im một chỗ bấm chuông mà không phá cửa xông vào.

Kính cooong!

Tiếng chuông vang lên và sau vài phút có tíêng người lẹt xẹt chạy ra mở cửa.

"Ai đấy?"- một phụ nữ trung niên, vận trên mình một cái tạp dề đang đứng trước mặt tụi nó. Miệng bà há hốc khi nhận ra một bóng hình quen thuộc mà bà ngỡ cả đời này cũng không bao giờ còn cơ hội gặp lại.

"Mmmááá !" - Hermione quăng người vào vòng tay dang rộng của má cô, khóc sướt mướt -"má, con nhớ má quá!"

"Con...con...gái tôi!"- Bà Granger vuốt vuốt mái tóc nâu của đứa con gái bé bỏng của mình, môi mấp máy, nói không nên lời.

Now I run to you, like I always do,when I close my eyes, I think of you,such a lonely girl, such a lonely world,when I close my eyes I dream,I return to you, like I always do,
when I close my eyes, I think of you.
such a lonely girl, such a lonely world.
when I close my eyes I dream of you.

"Her...Hermione!" - Rồi một giọng đàn ông trung niên phát ra từ sau lưng họ. Ông Granger do nghe tiếng khóc lóc thảm thiết của ai đó nên đã chạy ra và...

"Bbbaaaa!" -Hermione rời cánh tay mẹ, chạy như bay đến ôm người cha thân sinh của cô bé. -"ba ơi, con về rồi!"

"Ừ, con về rồ...rồi"- Ông xiết chặt con gái của mình vào lòng như sợ khi buông ra sẽ mất nó lần nữa. Vừa lúc bà Granger tiến tới gần, ông giang luôn cả tay đón bà vào lòng. Cả nhà ba người mừng mừng tủi tủi ôm nhau khóc lóc, cười nói.

Ron Weasley quệt đi một giọt nước mắt vừa rớt xuống tay nó. Nhìn thấy Hermione được đòan tụ với gia đình khiến Ron vui lắm, nó mừng cho bạn nó. Hermione xứng đáng được hưởng tình yêu này, giây phút này. Ron viết lại một lời nhắn trên mẩu giấy nhỏ với nội dung "Anh sẽ gặp em sáng mai, tối nay hãy tắm rửa sạch sẽ, ăn uống no nê và đi ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày mai hen",Nhẹ nhàng đặt mẩu giấy lên bàn rồi Ron rón rén khép cửa lại bước ra bên ngòai. Đó là giờ phút của gia đình, làm phiền họ lúc này là không nên chút nào.


~ To be continued

-

Bài hát sử dụng trong chap:

- A new day has come (Celine Dion)

- I cry (Westlife)

- 7 years and 50 days (Groove Coverage)

Mọi người nhớ xem vid mình ghim ở đầu nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro