CHAPTER 5: DREAMS COME TRUE
Đúng lúc đó thì ... có một cơn gió lốc nhẹ ở đằng xa. Cơn lốc hình trôn ốc màu xám cách Harry chừng 100 mét. Bíêt rằng đó chẳng thể là hiện tượng thiên nhiên, Harry nghĩ chắc có phù thủy nào đang luyện tập phép thuật. Và quả thật, vận tốc cơn lốc giảm dần và có một bóng người mờ mờ hiện ra, đang xoay tròn theo vòng quay của cơn lốc. Chậm...và... chậm dần... hình như là một cô gái. Harry có thể phán đóan được qua mái tóc nâu dài của cô ấy...
"Tóc nâu" -Harry chợt thấy nhói trong lòng. Bao hình ảnh về một cô bé tóc nâu chợt hiện về trong trí óc nó.
"Arrghh..."
Cô gái ngã xuống. Phép thuật chấm dứt và cô dường như kiệt sức.
Harry ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ cô gái. Nó không biết vì sao lại tỏ ra đột ngột quan tâm tới một người lạ như thế này. Có lẽ cô ấy gợi cho nó nhớ đến một người quen cũ...
"Cô ơi! Cô có sao không?" -Harry ân cần hỏi, vịn vai cô gái vốn đang nằm sấp trên bãi cát vàng vì kiệt sức.
"Har...Harry?" - Cô gái hỏi, đột nhiên nắm chặt lấy tay Harry. Và trong giây phút đó, tim Harry như muốn vỡ òa ra. Giọng nói đó, giọng nói ấm áp tựa như những cung đàn đó... không... không thể nào lầm lẫn được...
Cô gái vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt ra hai bên tai, để lộ ra một khuôn mặt trái xoan với đôi mắt nâu...màu hạt dẻ...
"Her..." - Harry không tìm được từ ngữ nào nữa, nó không ngờ rằng lại còn có ngày gặp lại cô. Ánh mắt xanh lục của nó ánh lên, có lẽ vì nắng mà cũng có lẽ vì nước mắt. Những vầng mây u tối, che phủ ánh mắt đó trong suốt hai năm nay dường như đã bị xua tan đi bởi sự xuất hiện của cô bé. Hermione như vầng thái dương xua tan đi sự lạnh lẽo trong tâm hồn Harry, một tâm hồn vốn đã bị đóng băng kể từ cái ngày định mệnh khi Hermione bị cuốn trôi theo dòng nước.
Bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn đó đang vuốt má nó, như để tìm lại hình ảnh năm xưa khi Hermione vẫn thường vuốt má an ủi nó. Những ngón tay thanh mảnh lướt nhẹ theo quai hàm nó, qua mắt, má, mũi rồi dừng ở môi nó. Mắt cả hai không ngừng nhìn nhau và trong chớp nhóang, Harry nhận ra môi nó đang tiếp xúc với một làn môi mềm mỏng và ấm áp. Nó kéo Hermione vào gần với nó hơn, tận hưởng cảm giác ngọt ngào mà nó tưởng cả đời này cũng sẽ không bao giờ còn cơ hội gặp lại. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nó hôn Hermione là vài phút trước khi cô té xuống biển. Suốt đời Harry cũng không bao giờ quên cảm giác đó, nó tê tê như một dòng điện chạy ngang mọi cơ bắp của Harry, tiếp thêm sức mạnh cho nó để chống chọi với cơn bão. Thế nhưng cảm giác hôm nay rất khác, đó không phải là sức mạnh, đó là sự khát khao của cả hai mong lại được tìm thấy nhau trong vòng tay. Bao nhiêu nỗi nhớ thương trong suốt hai năm trời dài đằng đẵng được Harry dồn hết vào cái hôn này. Và nó biết, Hermione cũng có cảm giác tương tự. Phút giây này... ôi... nó ao ước không bao giờ kết thúc, nhưng... đã đến lúc nó phải buông cô ấy ra. Cả nó lẫn Hermione đều cần không khí...
Cả hai buông nhau ra, và vẫn còn tỏ vẻ luyến tiếc giây phút êm đềm vừa trải qua.
"Nói cho anh biết... anh không phải đang mơ!" -Harry thì thầm, như vẫn chưa tin điều kỳ diệu đang xảy ra.
"Phải, anh không mơ... em đã trở về!" - Hermione đáp lại, không quên tặng kèm một nụ cười mà cô chỉ dành riêng cho Harry.
Dreams come true, they do, dreams come true
From all of us to all of you they do
Don't you know that dreams come true
Love is just a second away
(Better take a look inside)
Make that magic rule, let the miracle stay
(You gotta take a look inside)
Harry dán chặt ánh mắt nó vào Hermione, nhìn xem có gì đã thay đổi. Tóc cô nàng dài hơn, có lẽ cũng tới thắt lưng, nhưng nó không có cái vẻ mượt mà như xưa, độ bóng của tóc không còn. Ánh mắt vẫn sáng nhưng đi kèm là một quầng đen mệt mỏi dưới mắt. Đôi môi vẫn ấm áp nhưng lại dừơng như khô đi vì thíêu nước. Rồi Harry không tin vào mắt mình. Có phải vì cô nàng gầy đi hay vì quần áo giãn ra? Những gì Harry thấy là một cái váy cũ mèm rộng thùng thình đã ngả sang màu cháo lòng, đôi ba miếng vá chắp lên. Hermione không mang giày mà đi chân không. Trên chân và tay có nhiều vết xước còn rướm máu.
Lòng Harry đau như dao cắt khi thấy Hermione trông thật tàn tạ với quần áo rách như xơ mướp. Trông cô nàng chẳng khác gì một nữ nô lệ bị chủ nhân hành hạ không thương tiếc với những đòn roi vô tình.
"Ai... là ai đã làm em ra nông nỗi này?" -Harry gằn giọng, cố kiềm nén một giọt nứơc mắt chảy xuống má nó.
"Đó là một câu chuyện dài, Harry à!" - Hermione buồn rầu, khoanh tay ôm lấy ngừơi như thể đó là một câu chuyện đau lòng và lạnh lẽo sẽ làm cô khó chịu.
Harry vòng tay nó quanh eo Hermione, ôm lấy cô từ đằng sau, tư thế tương tự như hai năm trước nó đã từng làm trước khi cô mất tích. Harry hy vọng có thể dùng hơi ấm của nó tiếp thêm sức mạnh cho Hermione, dùng bộ ngực vững chãi của nó làm điểm tựa cho nàng.
"... Hôm đó sau khi té xuống biển, em nhanh chóng bị nhận chìm trong làn nước lạnh giá. Mọi thứ trở nên tối đi trước mắt em... rồi em buông xuôi... Em không nhớ chuyện gì đã xảy ra, điều kế tiếp mà em biết là em đã bị đánh dạt vào một hòn đảo và bị thương ở đầu... có lẽ là do mấy hòn đá lởm chởm ở gần đó." -Hermione lấy tay xoa xoa trán, chỉ cho Harry xem chỗ cô bé từng bị thương, và như một phản xạ tự nhiên, Harry đặt môi nó vào trán cô, hôn nhẹ như muốn xoa dịu nỗi đau mà cô nàng từng chịu đựng.
"Ừm... cái đó nhột Harry à..." - Hermione chỉ mỉm cười với cử chỉ đáng yêu của Harry rồi tiếp tục câu chuyện. - " Em cố đi sâu vào đất liền và..."
- Flash back -
"Đây là đâu?" -Hermione lẩm bẩm... lấy tay xoa xoa đầu nơi vết máu khô đang đọng lại, cô bé cố nhướng mắt nhìn lại khung cảnh xung quanh. Đó là một hòn đảo... và chỉ có mình cô ở đó, tuyệt nhiên không có dấu tích của những người khác.
"Harry? Ron?" - Nỗi sợ đang xâm chiếm cảm giác của cô bé. -"Sao lại thế này? Mọi người đâu cả rồi?... đâu rồi?" - Hermione căng mắt nhìn ra biển, hy vọng sẽ tìm được hình ảnh của một con tàu nào đó nhưng vô vọng, cô bé không thấy gì cả ngòai nước và nước. Đói và lạnh, Hermione thất thiểu bước sâu vào trong đảo, lòng thầm mong sẽ tìm được ai đó có thể cứu mình.
Càng đi sâu vào, Hermione càng cảm thấy ớn lạnh. Xung quanh cô bé chỉ tòan cây và cây. Một khu rừng hoang sơ, không có dấu hiệu nào của sự sống cả. Dù không có đồng hồ, Hermione cũng ước lượng được mình đã đi suốt mấy tiếng liền và tuyệt nhiên không có chút hy vọng nào cho cô bé. Nỗi sợ hãi tăng dần, cô bé không có đũa phép trong tay. Một phù thủy không có đũa phép thì có khác gì một phế nhân chứ? Ngay cả khả năng bảo vệ bản thân cũng không có thì làm sao mà sống sót đây?
Đôi ba lần, tiếng gầm của thú hoang làm Hermione hỏang hồn, không dám thở cũng chẳng dám đi tiếp, cô bé chỉ biết rúc người, co rúm lại, úp mặt trốn, chờ cho nguy hiểm đi qua. Đêm đầu tiên Hermione ngã lưng trong một hốc cây to mà cô bé ước lượng thậm chí cả năm người vòng tay ôm cũng không hết. Mệt mỏi rã rời do đi bộ và đói lả suốt cả ngày, cô bé thiếp đi nhanh chóng.
Nửa đêm, Hermione bừng tỉnh giấc khi thấy có hàng tá phi lao đang chĩa vào cổ mình với mấy tiếng chí chóe của một nhóm mọi da đen.
-"Tiêu rồi" - Hermione chắc mẩm lần này mình không còn đường thóat.
Chúng nhanh chóng trói tay cô bé lại và khiêng về bộ tộc của chúng.
- End Flash back -
"Rồi chúng làm gì em?" -Harry trợn tròn mắt khi nghe tới đây, lo lắng, cho dù đó đã là chuyện quá khứ.
"Em không sao. Nếu không thì em không còn đứng đây nói chuyện với anh được nữa!" -Hermione trấn an, mỉm cười với Harry. -"Nhưng thú thật, lúc đó em không nghĩ là còn cơ hội gặp lại anh nữa..."
- Flash back -
"Thả tôi ra! Các người muốn làm gì tôi?" - Hermione gào thét khi những người thổ dân bắt đầu trói cô bé quanh một cây cột cao, bên dưới chất đầy rơm. - " ... Làm gì vậy? Các người làm gì vậy?... Thiêu... sống sao?" - Cô bé hốt hỏang, bấn lọan khi thấy từ đằng xa có một tên đang cầm cây đuốc lớn. Hermione muốn giãy giụa, vùng chạy nhưng sức lực cô bé đã cạn kiệt.
"Hả?" - Hermione cố lắng nghe tên có số lượng lông chim trên đầu nhiều nhất nói (theo kinh nghiệm thì số lượng lông chim càng nhiều càng chứng tỏ cấp bậc cao trong một cộng đồng nào đó). Đáng tiếc, cô bé không hiểu được, những kiến thức về cổ ngữ hòan tòan không giúp ích gì được cho cô bé. Hermione tự rủa xả mình phải chi hồi đó không học môn cổ ngữ runes mà chọn học môn ngôn ngữ học của các dân tộc thiểu số thì có phải bây giờ đỡ hơn không? Ít ra cũng còn biết đường bào chữa.
"Ông ta nói, cô đã mạo phạm cây thần linh của họ và cô đáng bị thiêu sống cho đến chết!" -Một người đàn ông trung niên lên tiếng từ đằng sau. Ông ta trạc chừng năm mươi và ăn mặc không khác gì một bá tước từ tận đầu thế kỉ hai mươi. Làn da của ông ta tuy bị rám nắng nhưng cũng không giấu được nguồn gốc muggle da trắng của mình.
"Ông...ông là ai?" - Hermione nhíu mày, thắc mắc.
"Ta là ai... có quan trọng hay không ... nếu cô sắp bị thiêu chết trong vòng vài giây nữa?" -Hắn cười khẩy, lắc đầu ngạo mạn.
"Tôi... tôi không biết cái cây đó là thần linh hay thần thánh gì cả. Tôi vô tội mà... làm ơn nói lại với họ..." - Hermione cảm thấy nước mắt đang chực trào ra khỏi mắt cô. Vốn không phải là hạng người tham sống sợ chết, nhưng Hermione quả thật không cam tâm nếu phải mất mạng chỉ vì một lý do lãng xẹt như thế này. Không lẽ cô bé đã thóat khỏi bàn tay của Voldermort để rồi bị thiêu sống vì ngủ nhầm chỗ?
"Làm ơn đi... tôi xin ông..."
"Ha ha ha... bọn họ là thổ dân, họ sẽ chẳng nghe cô nói đâu... trừ phi..." - Ông già nhếch mép, ngạo mạn. -"...trừ phi... trừ phi... cô chứng tỏ được cô không phải là người trần mắt thịt... Ha ha ha"
"Muggle? Tôi... tôi là một phù thủy mà. Tôi sẽ chứng minh nếu tôi có đũa phép ở đây..." - Hermione khẩn thíêt van xin, cố thuyết phục người đàn ông muggle tin vào lời cô nói.
"Phù thủy? Cô điên sao?" - Hắn nổi giận - "Cô nghĩ ta đã quá già để dễ dàng bị cô lừa gạt như vậy sao?"
"Không... không phải. Tôi nói thật! Ôi...tôi không biết giải thích làm sao với ông nhưng tôi cam đoan đó là sự thật. Phải chi tôi có đũa phép ở đây..." - Cô bé cảm thấy như hy vọng đang tắt dần, ánh sáng vừa lóe lên đã chợt tắt ngấm, bỏ mặc cô trong đường hầm đen tối.
"Được! Nếu cô giỏi như vậy... sao không thử dịch chuyển cây đuốc trên tay hắn tới đây?" -Ông ta chỉ vào tên thổ dân cầm đuốc đang chí chóe gì đó với một tên đứng bên cạnh hắn.
"Ôi...tôi khôn..." - Hermione im bặt, chợt nhớ lại một điều mà Harry từng nói với cô. Phù thủy có thể không cần tới đũa phép khi thực hiện phép thụât. Có thêm đũa thì sức mạnh của bùa chú sẽ tăng hơn thôi. Tuy nhiên, điều này chỉ áp dụng đối với những phù thủy có công lực siêu đẳng chẳng hạn như thầy Dumbledore. -"Nếu... ôi... cứ thử thôi, mình đâu còn gì để mất chứ!" -Hermione tự nói với bản thân mình và cố thực hiện phép thuật mà không cần đũa phép.
"Accio đuốc ..." - Ánh mắt cô bé tập trung về cây đuốc và mịêng thì không ngừng lẩm bẩm câu thần chú. -"Accio... Accio...đuốc..."
"Sao? Chỉ có thế thôi à? Cô làm ta kinh ngạc với tài nghệ phù thủy của cô đấy!" - Ông ta cười khẩy, nhếch mép, một hành động khiến Hermione nhớ lại một tên phù thủy thuần chủng mà cô bé cực kỳ ghê tởm.
"Vì Merlin, ông không thể câm mồm sao? Tôi đang phải làm phép mà không có đũa phép đây. Và nó chẳng đơn giản như là chỉ việc nhìn thẳng, tập trung vào cây đuốc và hô ACCIO ĐUỐC thì nó sẽ ngoan ngõan bay đến chỗ ông! Hiểu không?" - Cô bé bực tức, hét lớn và... rồi há hốc mồm kinh ngạc khi có một tiếng la vang lên.
Ahhhh!
"Ôi! Hiệu nghiệm thật sao?" - Hermione trợn tròn mắt khi thấy cây đuốc từ tay tên thổ dân từ hồi nào đã bay vụt đến chỗ tên tù trưởng ( tức là cái tên có nhìều lông chim nhất) và bén lửa lên cái đầu bùm xùm đủ thứ lông của hắn.
Còn cái tên hắc dịch đó - từ ngữ mà Hermione dùng - thì mặt cứ trắng bệch ra, như thể không tin được vào mắt mình nữa. Nhưng ngược lại, miệng hắn lại một lần nữa, lại cười nhếch mép.
Cả đám thổ dân đột ngột bỏ chạy tóan lọan, một vài tên còn lén lén quay lại nhìn cô bé với ánh mắt kinh hãi như gặp phải quái vật. Chớp thời cơ, hắn nhanh chóng dùng con dao Thụy Sĩ cắt dây trói cho Hermione.
" Cám ơn!" - Cô bé xoa xoa cổ tay bầm tím vì thiếu máu của mình, không quên nở một nụ cười cảm ơn và...
BỐP!
Hermione cảm thấy như có ai đó vừa dùng một vật nặng đập vào gáy mình. Cô bé ngã xuống, bất tỉnh.
- End Flash back -
~ To be continued
-
Bài hát sử dụng trong chap:
- Dreams come true ( Westlife)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro