Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 3: IF I LET YOU







Vừa lúc Hermione khuất dạng trong hầm tàu thì cũng là lúc Harry bắt đầu chỉ huy những người đàn ông còn lại trên boong tàu. Mưa bắt đầu nặng hạt, gió quất vào mặt mang theo những giọt nước biển mặn chát.

-"Thầy Lupin, Fred và Geogre, cột chặt dây buồm! Ron, kiểm tra lại các phao bơi. Những người khác hãy khiêng các bao cát chắn lại hai bên mạn tàu." -Harry ra lệnh như một thuyền trưởng thực thụ, dù rằng nó chưa bao giờ tỏ ra có khíêu đi biển. Trong lúc đó, Harry chạy về chỗ bánh lái, bắt đầu giữ chặt, lèo lái con tàu.

Ầm! Ầm! Sét đánh vang trời. Mưa rơi ào ào như trút nước, con tàu chao đảo trong màn đêm đen kịt. Gió rát cứ liên tục thổi tạt vào mặt những người đàn ông trên booong tàu.

Trong khoang tàu, phái yếu cũng đứng ngồi không yên khi phái mạnh đang chiến đấu trên boong tàu. Đặc biệt khi một trong số đó là người yêu của họ.

Cô Tonks đi đi lại lại, mắt nhắm lại như đang suy nghĩ việc gì đó. Fleur cắn gần nát cái khăn tay của mình, đôi lúc lẩm bẩm tên Bill.

Còn Hermione, cô bé không ngừng vò nát cái gấu áo của mình, tâm trí cô chỉ hướng về Harry, ngừơi đang phải chỉ huy mọi người chống bão. Làm sao không lo cho được chứ? Harry vừa mới hòan thành một sứ mệnh khó khăn vài giờ trước thì lại phải đương đầu với một thử thách mới. "Sao định mệnh không buông tha cho anh ấy chứ?". Mắt cô bé đỏ hoe. "Tại sao... tại sao?"

Luna nhận thấy Hermione không ổn cho lắm, cô bé tiến lại gần, đặt tay lên vai Hermione an ủi.

-"Không sao đâu! Anh Harry sẽ ổn thôi mà. Anh ấy rất giỏi ứng bíên."

-"Ừm...chị cũng hy vọng là vậy..." -Hermione ôm chầm lấy Luna và theo bản năng, Luna vuốt vuốt lưng Hermione như một người mẹ dỗ dành đứa con thân yêu của mình.







Harry quệt nước ra khỏi mắt nó. Rát quá! Kính của nó đẫm nứơc, ngăn cản tầm nhìn. Harry không thể nào thấy được vật gì trước nó trong phạm vi năm mét trở lại. Nó chỉ có thể phán đóan tình hình qua những tiếng la thét trên boong.

Ầm! Sét lại đánh nữa. Con tàu chao đảo, sóng biển hất lên boong tàu, đánh bật một số người ngã xuống sàn mà Harry không thể nhận ra đựơc là ai.

-"Fred! Không sao chứ?" -Geogre lên tiếng! Hình như đang cố đỡ anh trai song sinh đứng dậy.

Ào! Lại một cơn sóng nữa đánh vào mạn tàu. Cả con tàu nghiêng một góc gần như 60 độ. Phải khó khăn lắm Harry mới giữ vững bánh lái, không làm cho nó nghiêng thêm.

-"Ron! Cứu!" - Harry hét lên, cảm thấy sức nó không thôi thì chưa đủ để bẻ bánh lái ngược lại.

-"Tới liền!" - Ron chạy như bay tới chỗ Harry, đúng lúc này thì một cái thùng tônô dùng để chứa nước do bị sóng đánh bất ngờ đã bay tới, trong phút chốc sẽ đánh bật vào Ron. Nhận thấy nguy hiểm Harry cảnh báo

-"Coi chừng"- Vừa lúc Ron quay lại nhìn và hỏang hốt...

-"Wingadium leviosa" - Ai đó đã kịp dùng phép dịch chuyển vật nặng, di chuyển cái thùng ra khỏi tầm bay của nó tới Ron. Và ngay lập tức Harry nhận ra giọng nói đó.

-Her...hermione, cám ơn" -Ron chưa kịp định thần lại, vẫn còn hỏang hốt -"súyt chút nữa là..."

-"Ừm" -Hermione gật đầu rồi chạy vụt đi đến chỗ Harry, phụ nó bẻ bánh lái về vị trí cũ. Khó khăn lắm, cả hai mới kéo nó lại được.

-"Hermione!" - Harry nổi giận - "Em ra đây làm gì? Nguy hiểm lắm! Vào trong mau!" - Nó ra lệnh, cảm thấy khó chịu khi mệnh lệnh của nó không được phục tùng và tệ hơn, với Hermione trên boong, nó không thể chuyên tâm chỉ huy được. Nó bị phân tán sự tập trung vì lo lắng cho sự an nguy của cô bé.

-"KHÔNG!" - Hermione cương quyết - "Em biết anh lo cho em và anh nghĩ em không lo cho anh sao? Không phải anh đã nói, dù có thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ cùng nhau sánh vai tác chiến à?" - Nước mưa tuy ào ào như thác đổ vẫn không đủ làm át đi tiếng của Hermione và Harry biết nó vô phương với cô gái này.

Và bất ngờ, Hermione lướt nhẹ môi trên đôi môi ướt sũng, vốn đang run lên vì lạnh của Harry. Đôi môi ấm áp, dù chỉ lướt qua vài giây cũng đủ mang hơi ấm, tiếp thêm sức mạnh cho Harry chống chọi với cơn bão. Hermione buông Harry ra, mỉm cười và vội chạy đến nơi khác giúp đỡ.

-"Sợi dây! Hermione! Cột nó lại!" -Harry ra lệnh khi thấy một sợi dây cột buồm ở góc trái có vẻ như chùn xuống vì những cơn sóng liên tục va đập vào.

-"Rõ!" -Hermione nhận lệnh, vội thực hịên nhiệm vụ của mình.

Đúng lúc đó thì có một cơn sóng khác ập vào tàu. Không cao như sóng thần, nhưng cũng phải hơn 2 mét.

-"Coi chừng Hermione!" - Ron hét lên cảnh báo... nhưng quá trễ...

Ào!

Con thuyền như muốn lật ngửa. Hermione, người đứng gần thành tàu nhất bị đánh văng xuống mặt biển đen ngòm.

Á...á....á....

-"Hermione!" - Harry gọi tên cô bé trong hỏang hốt. Thị lực của Harry không rõ để biết chuyện gì xảy ra nhưng thính giác của nó đủ tốt để nhận ra tiếng kêu cứu của Hermione.

-"Harry! Cứu em!" - Hermione lặn ngụp trong sóng biển phủ đầu.

-" Hermione!" - Harry vội bỏ bánh lái, giao cho Ron xử lý, còn nó thì ba chân bốn cẳng chạy đến thành tàu và phát hiện Hermione không còn trên booong. Lòng nó rối lọan, dừơng như trong làn nước đen kia là một vệt nâu như tóc ai đó... -"có lẽ nào..."

-"Cứu..." -Tiếng kêu yếu dần...

-"Hermione! Cố lên! Anh sẽ cứu em!" - Và không cần suy nghĩ, Harry nhảy ùm xuống nước. Dùng hết sức lực bơi về phía tiếng kêu mà lần cuối cùng Harry nghe. Sóng liên tục đánh vào mặt Harry khiến nó thấy ngộp.

-"Harry!" - Những người trên tàu bắt đầu kêu chí chóe, hỏang lọan khi thấy Harry liều mình nhảy xuống.

-"Chuẩn bị phao"- Thầy Lupin ra lệnh.

Harry không thể xác định được phương hướng. Nó không nghe tiếng Hermione nữa... cô bé ở đâu...

-"Hermione!" - Harry cố ngoi đầu ra khỏi một cơn sóng khác, gọi tên cô bé một cách thảm thiết. -"Hermione! Em ở đâu?"

Không có tiếng trả lời. Harry thấy lòng nó như lửa cháy. "Có khi nào... có khi nào cô ấy bị chìm xuống rồi không?" - Rồi Harry nhanh chóng lặn ngụp xuống, cố tìm Hermione, bất kỳ manh mối nào có thể giúp Harry xác định phương hướng của cô bé. Nó cố căng mắt ra, bơi hết sức có thể, nhưng biển quá đen, không một tia sáng nào, chỉ có sóng, gió và sét. "Hermione...Hermione...em ở đâu?"

But if I let you go
I will never know
What my life would be
Holding you close to me?
Will I ever see
Your smiling back at me?
How will I know
If I let you go?

-"Harry! Leo lên đi!" - Fred gào lên từ thành tàu, lo lắng cho Harry, dường như cậu đã lặn quá lâu rồi.

Trong khi đó, Harry vẫn không ngừng tìm kiếm Hermione trong biển sâu đen kịt. Phổi nó bỏng rát. Harry biết nó không còn hơi nữa. Thề có Merlin, chưa bao giờ nó ước có một ngụm cỏ mang cá như lúc này. Làm sao, làm sao tìm thấy Hermione đây? Không lẽ nó phải mất cô bé sao? Nó không muốn bỏ cuộc... nhưng nó đã đuối sức... tai ù... mắt nhắm lại... Harry buông thõng tay... ngừng bơi và...







~ To be continued

-

Bài hát sử dụng trong chap:

- If I let you go (westlife)

-

A/N: thừa nhận, chap này mình bị ảnh hưởng rất nhiều của Sinbad nha =)) Nhất là season 2, khi Maeve rơi xuống tàu và Sinbad không cứu được cô ấy. Thiệt là đau lòng, cảm tức mà viết fic đó nha 😦

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro