CHAPTER 16: MELODIES OF LIFE
Ầm ầm...sét đánh vang trời, mưa như trút nước. Cơn bão đã thật sự đổi hướng khiến tòan bộ thuyền trưởng và thuyền viên đều ngỡ ngàng. Tòan bộ hành khách được khuyến cáo nên ở yên trong cabin của mình. Tuyệt đối không bứơc ra boong nếu không có chuyện gì cần thiết vì sóng và gió có thể gây nguy hiểm cho họ.
Hermione nằm yên trong cabin của cô, an tâm đọc sách. Với kinh nghiệm đau thương hai năm trước, Hermione biết rằng có điên mới ra ngòai trời trong điều kiện thời tiết thế này. Vả lại, có gì đáng để cô liều mạng mình lần nữa chứ? Trừ phi là con tàu này bị chìm, còn không thì chẳng cái gì có thể lôi cô ra ngòai cả...không ai...không một ai...
"Angel!"
Tiếng một người phụ nữ kêu thảm thiết. Cái tên bà ta kêu nghe sao thật quen... –" Angel? Có phải đó là tên cô bé hồi chiều không?" – Hermione lật đật ngồi dậy, bước nhanh ra cửa và thấy một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt xinh đẹp, hớt hơ hớt hải chạy dọc theo hành lang, luôn mịêng gọi tên "Angel"
"Xin lỗi bà, có phải ... Angel là một bé gái tóc đen, mắt xanh lục phải không?"- Hermione tiến đến gần người phụ nữ, ân cần hỏi.
"Cô...cô biết con tôi... làm ơn, nói cho tôi biết, nó đang ở đâu?" –Bà ta bấu chặt lấy hai tay Hermione, khẩn thiết nài nỉ, hy vọng có thể tìm lại được đứa con thân yêu. Hermione có thể nhận thấy mắt người mẹ tội nghiệp đã đỏ hoe lên vì lo lắng.
"Tôi...rất tiếc tôi cũng không biết nhưng...tôi có gặp em hồi chiều. Bà cho tôi biết lần cuối cùng gặp em là lần nào, ở đâu?"-Hermione trấn an mẹ của bé Angel, vỗ vỗ vào tay bà ấy.
"Tôi...tôi rối lắm, tôi chỉ biết sau khi tôi cho nó ăn xong thì Angel xin phép tôi chạy chơi ngòai hành lang. Nhưng một lát sau khi nhận được tin báo bão, tôi hỏang hốt đi tìm nó thì không thấy nó đâu cả... Angel có thể ở đâu chứ?" –Người phụ nữ tội nghiệp luôn miệng trách móc, dằn vặt mình đã không trông chừng kĩ con bé.
"Đừng lo nữa, tôi sẽ cùng bà đi tìm em. Con bé chắc chỉ ở quanh đây thôi." –Hermione đỡ bà ta dậy, cùng nhau chạy dọc khắp hành lang kiếm Angel.
Họ tìm ngược tìm xuôi, luôn miệng gọi tên bé nhưng cũng không thấy gì cả. Tuy mệt mỏi, rã rời, không ai trong cả hai có ý định bỏ cuộc cả. Chợt một ý tưởng nảy ra trong đầu Hermione. –"Có khi nào... nó vẫn còn trên boong không?" – Lo lắng với ý nghĩ đó, Hermione phóng như bay lên booong. Mặc dù chỉ mới gặp nhưng Hermione cảm thấy rất mến cô bé, đó là một thiên thần bé nhỏ, không thể để cô bé gặp chuyện được. Nhìn thấy Angel, Hermione có cảm giác như thấy lại được một gương mặt thân thương với mái tóc rối bù xù và đôi mắt xanh lục đầy quyến rũ... -"Angel nhất định không thể gặp chuyện, nhất định là không!"
Hấp tấp chạy lên boong, Hermione quên rằng mình đang đi vào vết xe đổ hai năm trước. Mưa và gió liên tục quất vào mặt, rát kinh hồn. Không một ai với đầu óc bình thường lại ra ngòai trời trong thời tiết này.
"Angel!" – Hermione gọi to, hy vọng thiên thần bé nhỏ có thể nghe thấy và trả lời cô trong màn mưa giông này. Mưa rơi dày đặc đến nỗi cô không thể thấy gì trước mắt quá hai mét.
Angel! Em có nghe chị gọi không?" – Hermione kêu khản cả cổ vẫn không có ai trả lời. Một nỗi sợ xâm nhập cô, Hermione nghĩ đến điều tệ hại nhất –" có khi nào... lại rơi xuống..."
"Chị ơi!" –Một tiếng kêu yếu ớt vang lên từ góc kẹt của gầm cầu thang gần nơi Hermione đang đứng.
"Angel! Angel!" –Hermione chạy vội tới góc kẹt, tìm thấy bé Angel đang khóc hu hu vì sợ, vì lạnh và co rúm cả người lại. Tim Hermione như vừa trút được một gánh nặng đáng sợ, thì ra cô bé vẫn an tòan.
"Đừng sợ, đừng sợ, có chị đây! Đừng sợ!" –Hermione dẫn bé ra, ôm nó vào lòng, trấn an nó.
"Em sợ lắm...chị ơi...Em sợ lắm..."- thiên thần bé nhỏ khóc nức nở, ôm chặt Hermione.
"Không có gì cả, đừng lo, chị dẫn em về gặp má em nha."- Hermione vuốt đầu cô bé, rồi bế nó lên, lần theo các tay vịn mà trở vào cabin. Boong tàu sũng nước trơn trợt rất khó đi và có thể té bất cứ lúc nào với các con sóng mạnh liên tục đập vào tàu. –"Đừng lo, sắp tới cửa rồi...đừng lo"- Hermiong trấn an, giọng run lập cập vì lạnh.
Bất chợt, có một làn sương mờ mờ cao đang tiến về phía tàu.
"Chị ơi...sương mù kìa?"
Hermione ngẩng đầu lên, khuôn mặt thất thần trắng bệch như không tin vào được những gì mình đang thấy.
"Không...không phải sương... mà là... sóng thần...Thề có Merlin, nó cũng phải cao hơn 5m... Angel, chúng ta phải vào trong nhanh." – Hermione ôm chặt Angel, sải rộng bước chân, men theo các tay vịn tiến về cửa.
"Sóng thần!... Hôm nay chẳng có điều gì tốt lành cả."- Harry lầm bầm, mắt trợn tròn kinh hãi. -" Tôi đã thấy một chiếc tàu ở phía trước, hãy nhanh lên, nếu cần, chúng ta có thể lên tàu để tránh bão... Với con thuyền này thì cơn sóng thần 5m kia không phải là trò đùa." –Harry hét, vuốt nứơc ra khỏi mặt và kính nó.
"Không kịp rồi... Angel, đứng yên đấy!" – Hermione đặt Angel xuống, rút cây đũa phép ra và đọc một câu thần chú có tác dụng tạo ra một vòng tròn hộ mệnh, bảo vệ ngừơi đứng trong vòng tròn thóat khỏi các tác nhân có khả năng hãm hại họ ở bên ngòai. Hiện thời, Hermione đang cố gắng bảo vệ Angel trong trường hợp cả hai không kịp trở về thì cô bé vẫn có thể an tòan.
Vừa đọc xong thần chú thì cũng là lúc cơn sóng thần ập đến...
Àooooo!
Mọi thứ trên boong ngập chìm trong nước biển, con tàu chao đảo mạnh, lắc lư tạo ra hàng lọat con sóng nhỏ dư âm khiến thuyền của Harry cũng bị ảnh hưởng. Rất may là Harry Potter đã kịp đọc câu thần chú bảo vệ cho cả nó và con tàu. Đó là một câu thần chú khó và hao tốn nhiều sức lực, nếu không phải là một phù thủy giỏi thì tuyệt đối không thể làm đựơc. Vòng tròn tạo ra càng lớn thì phù thủy càng mất sức. May mắn là Harry không bị ảnh hưởng nhiều, với bao năm tháng luyện tập chống Voldermort, nó đã rèn đựơc sự chịu đựng dẻo dai và một sức bền tuyệt hảo.
Nước biển trên boong trôi tụt xuống khi con tàu nghiêng qua một bên. Và khi con tàu lớn lấy lại thăng bằng thì không còn gì trên boong cả, ngọai trừ bé Angel, đang khóc to gọi tìm cô gái đã cứu nó.
"Chị Hermione ơi... hu hu... chị đâu rồi?"
Tiếng khóc của Angel lớn đến nỗi Harry cũng nghe thấy và cái tên đó như một nhát dao đâm vào tim nó. Harry thề là trong một thóang, nó rõ ràng thấy có bóng người bị con sóng kia cuốn đi...và giờ thì nghe ai đó gọi tên Hermione, lòng nó như lửa đốt. Không chần chừ, không suy nghĩ, Harry nhảy ùm xuống biển, khiến ông chủ tàu trợn tròn mắt, há hốc mồm.
"Óai... ngài Potter..."
Ngụp lặn trong làn nước lạnh giá, Harry cố gắng tìm Hermione. Nó đã mất cô một lần rồi, không lẽ nào lại mất cô lần nữa cũng trong cùng một hòan cảnh như thế này. –"Hermione, em nhất định phải sống...". Thóang thấy một thân người nhỏ nhắn đang bị chìm xuống, Harry dùng hết sức lực bơi lại gần.
Hermione cảm thấy khó thở, ngộp...phổi cô đầy nước. Nhưng cô không tìm thấy ý chí để vùng dậy, để đập tay quạt chân.
"Hermione..."
"Ai đó...ai gọi tôi đó?"
"Quạt tay đi... đạp chân đi..."
"Vì sao?"
"Vì em phải sống, đừng bỏ cuộc..."
"Sống vì ai?"
"Vì anh, Harry Potter, anh xin em... hãy sống vì anh"
Try again
Never stop believing
Try Again
Don't give up on your love
Stumble and fall
Its the heart of it all
When you fall down
Just try again
Mọi thứ mờ dần, trở nên trắng xóa trong mắt Hermione và khi cô mở mắt tỉnh dậy thì ... cô đang nằm trong cabin của mình, bên cạnh là một chàng trai với mái tóc đen rối bù không lẫn vào đâu được. Anh ngồi bên giường, đầu gục xuống, ngủ vùi... đôi kính gọng tròn quen thuộc được đặt ở đầu giường.
Hermione nhìn xuống bàn tay mình, nơi các ngón tay của cô đang đan chặt vào một bàn tay rắn chắc, cực kỳ ấm áp mà chủ nhân của nó đang vục mặt ngủ vùi.
"Ah, cô dậy rồi sao Hermione?" – Angel và mẹ bé mở cửa cabin, tiến vào với hai phần ăn sáng trông ngon mắt. Hermione đói đến rã ruột, suốt từ tối qua đến giờ, cô chẳng có thứ gì bỏ bụng.
"Tôi...có thật là tôi chưa chết không?" – Hermione yếu ớt hỏi, đầu vẫn còn lùng bùng với sóng, gió và nước.
"Chị không chết, anh này đã cứu chị" – Bé Angel nhảy lên đùi Hermione ngồi, chỉ tay vào Harry.
"Phải đó, Harry đã không quản tính mạng mình, nhảy xuống biển cứu cô. Khi đưa đựơc cô lên tàu, chúng tôi cứ ngỡ cô đã mất mạng rồi, không nhờ cậu ấy kịp thời hô hấp nhân tạo thì...chắc chúng tôi không còn dịp gặp cô nữa. Cũng chính cậu ta đã ngồi canh chừng cô suốt đêm, phòng khi cô sốt, có lẽ chỉ mới ngủ thiếp đi thôi" – Người mẹ cười, kể lại câu chuyện.
"Chị biết tên anh ta?"- Hermione thắc mắc...
"Tôi chỉ đóan thôi, trong mơ cô luôn miệng gọi ... Harry... Harry..." –Bà cừơi tủm tỉm khiến Hermione đỏ cả mặt.
"Thôi Angel đừng làm phiền chị nữa, ra ngòai chơi đi con. Bão tan rồi, và ngòai kia lại là một ngày nắng đẹp." – Bà lịch sự chào Hermione rồi dẫn bé Angel ra ngòai.
Trong cabin giờ chỉ còn lại Hermione và một Harry đang ngủ vùi vì mệt lả. Đột nhiên Hermione thấy Harry sao mà thân thương quá, cô không kìm được những cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng mình. Hermione vuốt nhẹ khuôn mặt đang ngủ mê của Harry...-"trông anh ấy cứ như một thiên thần..."
Mải mê với những suy nghĩ của mình, Hermione không để ý Harry đã mở mắt tỉnh dậy và... bất chợt chộp lấy tay của cô. Nó nở một nụ cười chào buổi sáng với Hermione, nụ cười quyến rũ nhất mà cô từng thấy. Tim Hermione đập mạnh, mắt không rời khỏi Harry cho dù chỉ là một khắc. Nhưng chỉ trong giây lát, cô đã lấy lại sự tự chủ và vùng tay ra.
"Anh làm gì vậy? Bỏ tay tôi ra. Anh là người đã có vợ rồi Harry Potter à!"- Hermione bực tức, thóat ra khỏi giấc mộng ban ngày và nhớ lại một sự thật không thể chối cãi.
Harry không nói gì, chỉ dùng ánh mắt của nó ra hiệu cho Hermione hãy nhìn vào tay nó. Cô thật sự không hiểu Harry muốn cái gì. Đã không bỏ tay ra thì thôi chứ lại còn chơi trò dùng ánh mắt đóan lòng nhau nữa sao? Tay Harry thì có gì nào?
"Rắn chắc, rám nắng và sạch sẽ...hết rồi...có gì đặc biệt đâu, anh cứ làm như tay anh có nạm nhẫn kim cươn..."- Hermione gắt rồi dừng đột ngột, há hốc mồm -"Nhẫn...nhẫn cưới của anh đâu?"- Hermione hỏi, vẻ nghi ngờ.
"Anh không có. Em có thấy ai không kết hôn mà lại tự đeo nhẫn cưới cho mình chưa?" –Harry hỏi, vẻ tinh nghịch.
"Cái gì? Không kết hôn...nhưng anh...và Ginny... không lẽ... không lẽ...." –Hermione ấp úng, mắt sáng lên.
"Ừ, anh bị người ta bỏ đó. Hên quá phải không?"- Harry nhỏen miệng cười, rồi ngồi bật dậy, bất ngờ hôn vào trán Hermione.
Sometimes the snow comes down in June
Sometimes the sun goes round the moon
Just when I thought our chance has passed
You go and save the best for last.
"Anh... không gạt em chứ?"- Hermione vẫn chưa tin rằng đó là sự thật, nó quá tốt để là sự thật. Mới hôm trước Harry còn từ chối cô thì hôm sau đã lại nói là không lấy vợ. Thật ra câu nào mới là thật, câu nào là giả đây...
"Không! Sao anh lại phải gạt em? Nếu anh không quan tâm em thì anh đã chẳng nhảy xuống bỉên liều mạng cứu em..." –Harry nhìn xóay vào mắt Hermione, khẳng định –"hai năm trước, anh đã để mất em và em có bíêt tối qua em làm anh sợ điếng người không? Anh đã ngỡ sẽ mất em lần nữa và lần này, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.... Trong giây phút đó, bằng một cách kỳ bí... anh dường như liên lạc được với em dưới nứơc... nghe được những suy nghĩ của em và cố hết sức thuyết phục em đừng bỏ cuộc, đừng từ bỏ bản thân cũng như tình yêu của chúng ta..."
"Vậy là... những gì em nghĩ là mình nằm mơ thì ra lại là sự thật, làm thế nào mà chúng ta có thể nói chuyện được với nhau, không lẽ đó là thần giao cách cảm."- Hermione mỉm cười sung sướng, cảm thấy bắt đầu nóng ran ở mặt. Cô ngượng ngùng, quay mặt qua một bên, không muốn Harry thấy cô nàng vui sướng thế nào khi có anh chàng ở bên cạnh.
"Có thể!" –Harry nhún vai-"Nhưng cũng nhờ đó mà em cuối cùng đã chịu quạt tay... cho anh thêm thời gian đến cứu em và..." – Nó nháy mắt tinh nghịch, nắm lấy cả hai tay Hermione gói gọn trong hai bàn tay rắn chắc của nó –"em có biết ký ức nào làm anh thích nhất không?"
Hermione lắc đầu, cảm thấy bất an với ánh mắt quỷ quyệt của Harry.
"...Đó là... lúc hô hấp nhân tạo cho em. Không phải anh chưa từng hôn em, chúng ta đã từng hôn nhau khi đối mặt với giông bão nguy hiểm, hôn nhau khi gặp lại sau hai năm xa cách và ... thậm chí còn hôn nhau khi ghen tuông bực tức... nhưng chưa bao giờ anh hôn em khi em bất tỉnh cả..." – Harry khóai chí, cừơi sặc sụa.
"Ôi, Harry Potter! Anh là đồ vô lại!" – Hermione nhíu mày, mặt đỏ như gấc, và khi cô vừa hét lên xong cũng là lúc cái gối trên tay bay thẳng vào mặt Harry.
Bộp!
"Này, chơi như thế là không đẹp nhé!" – Nó ôm cái gối, nhăn mặt.-"Em đối xử với ân nhân như vậy sao?"
"Ồ, thế ra anh chơi đẹp lắm sao? Lợi dụng lúc hô hấp nhân tạo để thực hiện mưu đồ đen tối của mình."- Hermione móc- " Từ nay không được đụng vào tôi, phải tránh xa ra ... ít nhất là năm mét"- Vẫn cái giọng kẻ cả đó, Hermione nhìn Harry với ánh mắt thách thức.
"Năm mét? Xa quá, em sẽ chịu không nổi khi thiếu anh đâu?"- Harry gãi đầu, cừơi xuề xòa.
"Nhất định được." – Hermione khoanh tay trước ngực, khẳng định.
"Không thể nào!"- Harry tíên lại gần, cười gian xảo và móc lại.
"Được!"- Cô nàng ngẩng cao đầu, đầy vẻ tự tin.
"Không được!"- Harry lại tiến gần hơn về phía Hermione, đầu cúi thấp xuống, nói rõ.
"Đựơ..." – Hermione chưa kịp hòan thành phần trả lời của mình thì đã thấy mặt Harry áp sát mặt cô. Hơi thở nóng của cả hai gặp nhau, Hermione thậm chí có thể nghe được tiếng của chính tim mình và Harry đập. Rồi nhanh chóng, cô lại thấy môi mình dính chặt vào môi của Harry, đôi môi ấm áp và ngọt lịm. Cả hai cứ ôm chặt đối phương cho đến khi không thể nào tiếp tục đựơc nữa, nếu không có không khí thì hai đứa chắc chắn sẽ được tìm thấy trong một cabin kín, chết vì hôn nhau với một nụ cười mãn nguyện trên môi.
Harry dứt ra trước, thở hổn hển...
"Anh yêu em..." – Nó thì thầm-"...xin lỗi, chỉ có ba tiếng đơn giản đó mà anh đã phải mất ba năm mới nói ra được... Hermione, làm vợ anh nha, anh biết anh hơi hấp tấp nhưng anh không thể chịu thêm một phút nào thiếu em nữa... Còn nhẫn cưới thì anh hứa khi tàu vừa cập bến sẽ lập tức mua cho em"- Harry nhìn xóay sâu vào mắt cô, cố gắng đọc những suy nghĩ của cô như đã từng đọc những quyển sách của Hermione.
I didnt mean to let you down
you have to believe it
I dont know what went
through my mind
but now I can see
that I waited too long
to tell you how much it matters
just to be right here with you
but I couldnt think of anything better
I should have told you so
Hermione im lặng, không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Harry.
"Em... đồng ý." – Cô gật đầu, nở một nụ cười tươi chỉ dành riêng cho Hary, và điều tiếp theo mà cô biết là Harry đang ôm hôn cô sung sướng.
"Nhưng anh phải hứa...suốt đời này...cũng không rời em...nửa bước, nếu không em...sẽ ếm bùa anh" – Hermione cố gắng xoay sở nêu ra điều kiện trong khi môi Harry không rời cô.
"Em yên tâm...Nếu anh cả gan chống lại... thì em không làm anh cũng tự ếm anh" – Harry thì thầm, nhỏen miệng cười rồi giang rộng cả hai cánh tay cho Hermione tựa vào ngực nó. Ấm áp và yêu thương là cảm giác mà cả hai cùng cảm nhận được. Ba năm trôi qua và bao nhiêu thử thách đã đến và đi, cuối cùng cả hai cũng đã tìm được một nửa của mình, không gì trên thế gian này có thể chia cắt họ.
I'm never gonna say goodbye
cuz I never wanna see you cry
I swore to you my love would remain
and I swear it all over again and I
I'm never gonna treat you bad
cuz I never wanna see you sad
I swore to share your joy and your pain
and I swear it all over again
all over again
Và ngòai kia, mặt trời lại mọc lên, rực rỡ sau một đêm dài tăm tối với mưa và bão. Sau cơn mưa trời lại sáng, hãy tin rằng những điều tốt đẹp rồi sẽ đến nếu bạn không bao giờ bỏ cuộc với tình yêu, với chính bản thân mình.
Người có tình rồi sẽ được ở bên nhau.
~ To be continued
—
Bài hát sử dụng trong chap:
– Try again ( Westlife)
– Save the best for last ( Vanessa William)
– Open your heart ( Westlife)
– Swear it again (Westlife)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro