CHAPTER 14: GOODBYE
Ron chỉnh sửa lại cổ áo cho Harry lần cuối, tụi nó đang đứng trong phòng chờ của nhà thờ Merlin. Harry không có cảm xúc, nó để mặc Ron sắp xếp, sửa sang cho nó. Đầu óc nó trống rỗng, suốt buổi sáng nó cứ như một cái xác không hồn, Ron nói gì làm nấy. Lắm lúc Ron lo lắng nếu không có nó bên cạnh nhắc tuồng, không bíêt Harry có nhớ hôm nay nó phải đám cưới không.
"Harry! Harry!"
"Hả..."- Harry đáp lại, yếu ớt.
"Tới giờ rồi! Chúng ta đi thôi." -Ron nhắc, gõ gõ tay vào mặt cái đồng hồ do Luna tặng nó -"Í mà khoan, có con cú trên cửa sổ kìa...ai gửi vậy?"
Ron bước tới trước, mở cửa sổ ra và gỡ lá thư đang buộc ở chân con cú nhỏ xinh xắn có buộc một cái nơ màu tím ở cổ.
"Xem này, Luna gửi, là tin nhanh đó" - Ron thốt lên, lật đật mở phong bì ra, trong khi Harry ghé mắt qua đằng sau lưng nó, cùng đọc.
"Ronnie, sáng nay em tới nhà đón Hermione thì nhận được tin chị ấy đã đi rồi. Chính xác là tối qua khi Hermione về nhà đã thông báo với ba má chị ấy rằng Hermione muốn đi du lịch một thời gian cho khuây khỏa, chừng nào trở về là chưa xác định, có thể có cũng có thể không. Chị ấy nói không muốn ở lại nơi đau lòng này. Anh hãy kêu Harry chặn chị ấy lại đi."
"Cái...cái gì... Hermione đi rồi sao?" -Harry tái nhợt, khuôn mặt vốn đã xanh xao nay trở thành trắng bệch, cứ như thể đã lâu lắm rồi hệ tuần hòan của nó đã quên đi một khái niệm là "máu".
"Harry...chỉ còn mười lăm phút nữa là làm lễ. Bồ tính sao?" -Ron khó xử hỏi, mắt trợn tròn."Cô dâu tới rồi. Chú rể chuẩn bị nha!" - Lavender hớn hở chạy vào thông báo, chợt thấy cả hai anh chàng mặt mũi căng thẳng, nhíu mày nhăn nhó...
"Có chuyện gì vậy?" - Cô nàng tò mò.
"Không... không có gì!" -Harry trả lời, giật lấy tờ giấy, vò nát rồi quăng vào thùng rác gần đó, nó trả lời, cố dùng cái giọng bình tĩnh nhất, tuy nhiên tay nó vẫn run cầm cập -"Chúng ta đi thôi, không nên để Ginny chờ!"
Ron chỉ biết gật đầu... trong lòng vẫn còn nghi hoặc, Harry đang cư xử một cách bất thường. Một thóang suy nghĩ chợt lướt qua, Ron tự hỏi không biết đám cưới hôm nay sẽ là mở đầu cho một chuyện tình hạnh phúc hay là cho một bi kịch bất hạnh.
Lavender chống nạnh, nghĩ ngợi xem đã có chuyện gì xảy ra giữa hai chàng trai và rồi mắt cô nàng...dừng lại ở nơi vật-chứng-được-phi-tang...
Lát sau, khi các quan khách đã tề tựu đông đủ, Harry bắt đầu khóac tay Ginny tiến vào nhà thờ Merlin. Harry không nở một nụ cười nào, đầu óc nó vẫn còn chóang váng với tin tức Hermione bỏ đi. Nhưng nó biết nếu nó đã chọn con đừơng này thì không nên hối hận. Dù thế, không có một giây một phút nào Harry ngưng không nghĩ về cô gái tóc nâu với nụ cười sáng lạng như vầng thái dương. Nó quá bận suy nghĩ đến nỗi không để ý rằng Ginny cũng như nó, gương mặt sầu buồn, có vẻ đăm chiêu...Cả cô dâu và chú rể dường như đều mang tâm trạng trái ngược hẳn với mọi quan khách, với những gì người ta mong đợi cả hai nên làm, đại lọai như "cười rạng rỡ, mắt long lanh, lấp lánh..."
Có lẽ sẽ có một số người nhận ra, nhưng phần lớn quan khác thì không. Họ quá vui mừng với cái tin tức Harry Potter - người hạ gục chúa tể Voldermort- sẽ chính thức lập gia đình ngay hôm nay, ngày vinh quang này. Và chỉ ngày mai thôi, mọi tờ báo phù thủy lớn ở Anh Quốc đều sẽ giật dòng tít "Harry Potter se duyên cùng Ginny Weasley".
Harry không khỏi chạnh lòng khi nghĩ tới đó. Nó ước ao rằng hai chữ Ginny Weasley sẽ được thay thế bằng Hermione Granger. Chân nó như đang đi trên than hồng đỏ rực, mỗi một bước là một lần đau, thật tình nó không muốn tiếp tục nhưng lý trí nó buộc nó phải đi, đi tiếp trên một con đường sai lầm không lối thóat.
I try to go on like I never knew you
I'm awake but my world is half asleep
I pray for this heart to be unbroken
But without you all I'm going to be is
Incomplete
"Harry James Potter, con có bằng lòng lấy cô Ginny Weasley làm vợ chính thức. Sẽ cùng cô ấy vượt qua bao gian khổ sóng gió, dù giàu có cũng như nghèo đói, hạnh phúc cũng như khỏe mạnh, suốt đời ở bên nhau, chăm sóc yêu thương cô ấy?"- Người chủ hôn, thầy Lupin, đang hỏi nó trìu mến.
"Con...đồng ý..." -Harry ngập ngừng đôi lúc trước khi trả lời, cảm thấy khô ở cổ họng. Trong một thóang nó muốn hét lên rằng 'không, không', nhưng rồi lại không thể vượt qua lương tâm nó. Không thể phụ Ginny một lần nữa, nó ép bản thân nói ra ba tiếng giả dối.
"Ginny Minerva Weasley, con có..." - Thầy Lupin quay sang Ginny, đọc lời thề hôn nhân của cô bé, nhưng thầy chưa kịp kết thúc thì đã bị cắt ngang.
"Không!"- Ginny lên tiếng, giọng chắc nịch -"Con không đồng ý"
Cả đại sảnh đường im lặng, nín thở trước phản ứng kì lạ của cô dâu.
Bà Weasley trợn tròn mắt, khuôn mặt trắng bệch, bà thở gấp đến nỗi ông Weasley thay vì chú ý vào đứa con gái, lại phải hướng nỗi lo sang bà vợ của ông. Ron há hốc mồm, như không tin được vào tai mình nữa, sau bao nhiêu năm chờ đợi Harry, nó không nghĩ rằng Ginny lại bỏ cuộc đúng ngay vào phút cuối cùng.
Harry không nói gì, nó cảm thấy như vừa trút đựơc một gánh nặng. Harry biết rằng nó không nên có cảm giác đó nhưng bỗng nhiên tim nó như vừa có lại sức sống, gánh nặng trên vai như vừa được thay bằng đôi cánh. Tuy thế, Harry cũng không thể nhảy cẫng lên sung sướng, nó phải biết kiềm chế bản thân và hỏi cho rõ ràng liệu đây có phải là trò đùa không dù nó muốn chết đi được đó là sự thật.
"Ginny, em điên à?"- Ron, phụ rể, đang đứng gần đó và kéo tay Ginny về phía nó, hét lớn vào mặt em gái nó như để đánh thức cô dậy khỏi giấc mộng ban ngày.
"Không! Em rất tỉnh táo...và trong trường hợp anh nghe chưa rõ, em lặp lại lần nữa... Em-Sẽ-Không-Lấy-Harry-James-Potter" -Cô dâu tóc đỏ khẳng định chắc chắn.
"Và...lý do là..."- Harry ấp úng, cố tìm từ ngữ diễn tả những gì nó muốn nói. Không thể quá vui nhưng cũng không thể quá sầu thảm.
"Em không thể, em không thể lấy một người chồng mà trái tim anh ta vốn không thuộc về em..." -Ginny chỉ tay vào ngực Harry-"Em biết anh không còn yêu em, chuyện của chúng ta đã kết thúc ba năm trứơc rồi... Ngừơi anh thật sự yêu và muốn sống đến trọn đời không phải là em, mà là... Hermione, phải không? Do đó, không có lý do nào để chúng ta tiếp tục làm lễ. Hãy dừng cuộc hôn nhân này trứơc khi quá muộn." - Ginny nói, một giọt nứơc mắt lăn tròn trên má trái cô.
"Anh và Hermione... không có gì cả..." -Harry không hiểu vì sao nó lại nói như thế. Thẳm sâu trong thâm tâm nó, Harry biết Hermione là người quan trọng nhất trong lòng nó, nhưng sự thật là nó chưa bao giờ có cơ hội nói cho Hermione biết nó quan tâm đến cô nhiều đến thế nào. Trên danh nghĩa, Ginny Weasley mới là bạn gái nó, là vợ sắp cứơi của nó và... Ron cùng gia đình Weasley có lẽ sẽ hận nó suốt đời nếu nó bỏ rơi Ginny.
"Harry Potter, anh là kẻ ngốc nhất thế gian này. Không lẽ đến giờ phút này anh còn chưa chịu chấp nhận sự thật sao? Kể từ khi Hermione quay về, không một giây một phút nào anh rời mắt khỏi chị ấy cho dù là anh đang đi cạnh em. Ánh mắt ham muốn, đam mê đó chưa bao giờ anh dành cho em.... Rồi...rồi những gì anh nói với chị ấy đêm qua em đã nghe hết..." -Ginny gạt những giọt nước mắt đang đọng trên khóe mắt của mình, cố gắng hòan tất câu nói trong khi Harry há hốc mồm với sự thật này.
"Phải...tối qua em đã đến quán ba cây chổi. Em nghe anh Ron nói Hermione sẽ có mặt và em tò mò muốn biết chị ấy sẽ hành xử ra sao nên đã lén cải trang đến quán. Sau một lúc thấy chị ấy và anh tranh nhau những ly rượu em đã hiểu rõ cảm giác của hai ngừơi dành cho nhau. Em thấy khó chịu lắm nên đã trốn vào nhà vệ sinh khóc... Không ngờ... không ngờ ... không bao lâu sau thì Hermione vào...rồi tiếp theo sau là anh. Những lời nói yêu thương đó, nụ hôn đó... em đã nghe và đã thấy tất cả. Từ lúc đó...em đã biết anh chưa bao giờ thuộc về em... và cũng sẽ mãi mãi không thuộc về em..." -Ginny mím môi, bộc lộ những gì cô bé nghĩ trong khi Harry mang một cảm giác tội lỗi. Nó không ngờ Ginny lại thấy hết tất cả, thậm chí là cả giây phút sau cùng khi nó ôm mặt vùi đầu khóc vì mất Hermione.
"Anh...xin lỗi..." - Harry lắp bắp, đó là những gì nó có thể nghĩ tới. Nó không thích nhìn Ginny khóc, hay đúng hơn là bất cứ ai khóc vì nó.
"Em cứ tưởng mình sẽ vượt qua được bản thân, coi như không có gì xảy ra cả và đến làm lễ ngày hôm nay, chỉ cần qua hôm nay thôi thì anh sẽ mãi mãi là của em..." -Ginny sụt sùi -" ... nhưng... nhưng cho dù em có gạt hết tất cả mọi người trên thế gian này em cũng không gạt được bản thân mình. Harry, em cần một người đàn ông có thể tòan tâm tòan ý yêu em, em không cần cái xác của anh.... Cái em muốn là trái tim anh, thứ mà em vĩnh viễn không bao giờ sở hữu bởi vì... bởi vì nó là của Hermione...." -giọng Ginny lạc đi.
"Ginny anh... anh không cố ý gạt em, anh xin lỗ..."
"Đừng xin lỗi em cũng đừng đứng đây nữa. Có một ngừơi đang đợi anh. Nếu anh không lập tức đi ngay bây giờ sẽ không còn kịp nữa." -Harry bất ngờ trứơc câu nói của Ginny, làm sao cô bé biết Hermione đã bỏ đi? Nó quay sang cầu cứu Ron... và chợt thấy Lavender đang cầm lá thư nó vò đi hồi sáng, mỉm cười với nó. Harry chợt hiểu ra mọi chuyện. Chắc chắn là Lavender đã đi hóng chuyện với Ginny và tin tức đó như là giọt nước làm tràn ly, thúc đẩy Ginny có quyết định này. Nếu là ngày thường chắc nó đã la làng lên và dạy cho cô ta một bài học, nhưng hôm nay, bằng một cách nào đó, nó cảm kích Lavender cực kỳ. Thế nhưng Harry vẫn chưa thật sự yên tâm về Ginny...thậm chí là Ron...
"Đi đi, đừng lo cho em. Đi tìm tình yêu đích thực của anh. Nếu lỡ mất cơ hội này anh sẽ hối hận suốt đời." -Ginny nắm chặt lấy tay Harry, siết chặt, rồi...thả ra nhanh chóng. Với cử chỉ đó, cô bé đã sẵn sàng chấm dứt cuộc hôn nhân này với Harry.- " Anh vui là... là em vui..."
I don't want to let you down
I don't want to lead you on
I don't want to hold you back
From where you might belong
"Ừm... Ron..."- Harry quay sang dò xét phản ứng của Ron, người đang cho Ginny mượn bờ vai rắn chắc để khóc. Ron vỗ về, vuốt lưng Ginny, thì thầm an ủi cô rồi chợt quay sang quắc mắt nhìn Harry.
"Ron riếc gì... bồ mà không mang Hermione về đây thì bạn bè cũng không còn luôn."- Ron hét lên, vẫy tay đuổi thằng bạn thân nhất của nó đi.
"Ừm! Mình biết rồi !"- Harry gật đầu, nhỏen mịêng cười rồi phóng như bay ra khỏi cửa trước ánh mắt kinh ngạc của quan khách. Họ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, có lý nào chú rể lại vui sướng đến vậy khi bị cô dâu bỏ ngay lúc đang làm lễ.
Bà Weasley thì đã xỉu trên tay ông Weasley từ lúc nào, nhưng thôi kệ, Harry không thể nghĩ nhiều quá, nó sẽ tạ lỗi với gia đình Weasley sau. Quan trọng bây giờ là tìm Hermione.
~ To be continued
-
Bài hát sử dụng trong chap:
- Incomplete (Backstreet boys)
- Goodbye (Air Supply)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro