Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Harmony Fic] I love you, Hermione.

Tiếng lá cây thổi mãi, da diết và lắng đọng, không gian bao trùm nỗi đau thương. Chỉ có tiếng gió rít gào từng cơn như thay cho nỗi lòng anh lúc này. Anh đứng đó, không chấp nhận được sự thật. Không thể nào là thật được, phải không? Làm sao có thể…

Tất cả, tất cả mọi tiếng động bây giờ tạo nên một bản nhạc kì lạ và dai dẳng. Một bản nhạc đưa tiễn bằng âm thanh của gió, âm thanh của niềm đau, và của cả tình thương.

- Hermione? Hermione? Em vẫn còn ở đó mà phải không? Phải không… Hermy? – Anh đau đớn quỳ xuống bên cạnh người con gái trước mặt, đôi tay run rẩy, khe khẽ chạm vào từng đường nét trên khuôn mặt gầy xọm vì bôn ba, vật lộn trong rừng cả năm trời. Thế nhưng gương mặt cô, vẻ thanh thản và nhẹ nhàng vẫn như mọi khi, còn đó. Trên môi vẫn cười dịu dàng như mọi ngày, vẫn vương trên khóe môi. Chỉ riêng một điều khác bình thường.

Thân thể cô lạnh. Lạnh ngắt. Lạnh đến tím tái cả lòng anh.

Thê lương đến không thể thốt lên bất kì thứ tiếng nào, chỉ có tiếng ư ử rên rỉ trong cổ họng.

Một cơn gió đột ngột rít gào, như một nốt cao bị hỏng trong một bản nhạc. Anh giật mình thảng thốt nhìn xung quanh.

Vị nhạc trưởng dừng lại đột ngột. Cả dàn nhạc chìm trong tĩnh lặng.

- Anh mất em thật sự rồi sao? Anh mất em rồi sao? Đó là sự thật sao? Vì cái hành động liều lĩnh và ngu ngốc. Vì một chút sĩ diện của một “đứa bé sống sót” mà anh phải thật sự mất em sao? Em muốn trừng phạt anh sao?

Harry đau đớn, gục đầu, điên dại cào cấu vào mặt đất. Trút tất cả nỗi đau đớn của mình vào mặt đất. Chẳng biết, đất mẹ có nhận tất cả nỗi đau thay anh không nhưng trước đó, các ngón tay anh đều bật máu.

Nỗi đau trong lòng nào có vơi.

Cuộc đời của anh, dường như chỉ có đau khổ và mất mát. Mọi người ví anh là “đứa bé sống sót”, 7 lần đối diện với Voldermort, anh là kẻ đứng dậy sau cùng, là người được tung hô giữa bao vạn người trong cái thế giới này? Nhưng thật sự có phải vậy không?

Hay như Voldermort trước khi tan biến thành tro bụi, nói to trong cơn điên dại.

“Mày là đứa trẻ bị nguyền rủa. Đứa trẻ sống sót chỉ là thứ lão già Dumberdore vẽ lên nhằm che dấu sự thật này thôi. Không phải tao, Harry. Chính mày, Harry. Chính mày mới là người giết chết người thân của mày. Chính mày. Họ chết vì mày. Mày đã giết họ. HARRY POTTER.”

Lời hắn nói liệu có phải là sự thật?

“Họ chết vì mày. Mày đã giết họ.”

CHÍNH VÌ MÀY!

LÀ MÀY

VÌ ANH!

VÌ HARRY POTTER.

- Không… không phải. Không!.

Anh điên dại chạy sâu vào khu rừng cấm. Anh càng chạy, trốn tránh, vứt bỏ mọi thứ đằng sau thì lại càng cảm thấy sụp đổ. Đất dưới chân dường như nứt ra và vỡ vụn. Bàn chân đặt trên mặt đất không còn vững vàng. Vỡ thành từng mảng.

Ai? Là ai kia? Ai đang ở sau tôi? Má? Ba? Chú Sirius? Thầy?

KHÔNG! Không phải con! Con không có! Chính hắn. Là hắn, chúa tể hắc ám, Voldemort! Không phải con!

Loạng choạng, hấp tấp với những bước chân của mình, anh ngã xuống dưới đất. Lăn lông lốc vài vòng. Anh phát hiện ra, chạy một vòng cuối cùng anh cũng về lại chỗ cũ, nơi có cô.

Không, không phải. Xung quanh bãi đất trống nào có dấu chân bỏ chạy nào của anh. Harry chợt nhận ra, anh thậm chí còn không thể đứng lên được. Anh không đứng được, thậm chí còn không gượng nổi thân mình.

- Harry, bình tĩnh lại đi. Hermione thật sự đã đi rồi. Tớ biết đối với cậu là khó chấp nhận nhưng thật sự là thế. Hermione, cô ấy đã hi sinh. Hi sinh anh dũng. Không phải vì cậu, không phải vì tớ hay bất cứ ai. Cô ấy hi sinh vì cô ấy đã lựa chọn như vậy. Ngay từ đầu, Hermione luôn biết rằng chuyện này có thể xảy ra, bởi thế nụ cười kia vẫn không tắt trên gương mặt ấy. Cô ấy là một nữ anh hùng. Còn cậu thì sao? Cậu như thế này, chẳng phải phí hoài mạng sống của cô ấy sao? Làm ơn đi, Harry. – Ron lay lay vai anh, rên rỉ nhìn hình ảnh người bạn thân còn lại duy nhất của mình. Chỉ lúc này chứ không phải bất cứ lúc nào khác, cậu biết rằng đây là lúc cậu cần lấy tất cả sức mạnh, dũng khí để ngăn chặn sự yếu đuối chỉ chực trào ra, gục đầu lên vai Harry mà gào khóc cho thỏa nỗi lòng – Hãy để cô ấy yên nghỉ, được không Harry?

Bất chợt, không biết sức mạnh từ đâu, Harry đẩy Ron ra, chống tay xuống đất rồi loạng choạng gượng dậy, đứng thẳng lưng.

- Hermione, cô ấy sẽ không yên nghỉ. Cô ấy luôn phải nhìn đến tớ. Mình phải trừng phạt cô ấy. Chính Hermione làm mình đau khổ thế này. Là cô ấy bước vào cuộc sống của mình, và giờ… bỏ đi như thế sao… – Harry đáp, lúc này, giọng nói đứt quãng, không còn giữ được bình tĩnh. Nước mặt bắt đầu lăn dài trên mặt – Nếu Hermy… Hermione yên nghỉ, chẳng phải cô ấy sẽ biến mất sao? Biến mất thật sự… biến mất đó, cậu hiểu không? Nếu cô ấy… nếu cô ấy…

Những lời cuối cùng cũng không thể bật khỏi môi. Harry gào lên từng tiếng, gào như xé rách cả cổ họng nhưng nỗi thống khổ vẫn không hề vơi.

Vị nhạc trưởng già đột nhiên quay lại với công việc của mình. Điệu nhạc tiễn đưa hòa cùng tiếng gào khóc đau thương, vẫn còn vang vọng mãi không dứt.

Mọi người xung quanh còn sống sót đều có mặt ở đây, ở bên anh lúc này, đều nhìn anh thương cảm và đau xót. Trải qua cuộc chiến, mất mát là điều không thể tránh khỏi, nhưng có đáng không. Con người kia, đã từng cô đơn suốt một tuổi thơ, và bây giờ, sẽ đối diện một đời cô độc nữa sao?

“Bốp”

Má anh đau rát. Mà hình như cũng chỉ bằng cách này mới có ngăn cản được tiếng gào đau đớn của Harry. Anh ngừng gào thét, ngẩn ngơ.

- Ginny… – Ron rên rỉ, cậu không kịp ngăn Ginny lại

- Đứng lên đi Harry, đứng lên đi… – Ginny nói bằng giọng đanh thép nhất mà cô có thể tạo ra lúc này.

Phớt lờ lời cô, Harry vẫn im lặng. Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, nhìn người con gái trước mặt. Cô là người anh nghĩ mình đã yêu, là người mà định mệnh dành cho.

- Là chính anh đó, Harry. Chị ấy đúng là chết vì anh đó. Hermione đã chết vì bảo vệ Harry Potter. Rồi giờ thì sao? Bây giờ anh lại tiếp tục muốn chị ấy luôn ở bên anh sao? Anh muốn chị ấy phải vật vờ, thành một hồn ma luôn ở bên cạnh anh sao? Anh cũng biết, hồn ma mãi không thể siêu thoát mà. Sao anh lại ích kỉ thế hả? Harry?

- Câm đi Ginny? Mặc kệ tôi! Đi! Cút! Cút khỏi đây! Tất cả mọi người… cút đi… để tôi yên… – Harry tức giận vung đũa lên, điên cuồng chỉ vào những người xung quanh. – Tôi không muốn làm hại em, Ginny. Đừng ép tôi, Ginny. Bác Weasley đã chịu quá đủ sau cái chết của Fred rồi, vì thế đừng ép tôi, Ginny…

- Em không ép anh, Harry… chính anh tự ép buộc bản thân mình. Mỗi người có quyền tự chọn cho mình một con đường. Hermione cũng vậy, chị ấy không hề hối hận với lựa chọn bản thân. Còn anh thì sao? Chính anh tự đẩy mình vào ngõ cụt. – Ginny vẫn cố giữ giọng điệu cứng rắn. Nhưng từng lời, từng lời của tựa như thủy tinh, chỉ chực vỡ ra.

- Bây giờ tôi là kẻ mạnh nhất đấy, có cần tôi nhắc không? Sao hả? Chỉ cần một câu chú, cả đám người các người chẳng có cơ hội nghĩ xem lựa chọn có mặt ở đây lúc này là đúng hay không đâu. Sao, sao hả? Muốn thử không? Cút đi! Ngay! – Harry thét lên, ngừng quơ đũa loạn xạ vào xung quanh mà giờ chỉ thẳng vào cổ người con gái đứng trước mặt mình, Ginny.

- Sao thế hả Harry, bây giờ thì anh dùng sức mạnh đe dọa kẻ khác sao? Có khác gì đâu Chúa tể hắc ám đâu cơ chứ.

- Gọi tên hắn. Voldermort. Gọi tên hắn! Gọi thẳng tên hắn!

- Có ý nghĩa gì đâu, khi mà giờ đây anh cũng không đang cư xử giống hắng thôi.

- Không. Hắn là kẻ không có tình yêu. Còn tôi… tôi…

- Anh có. Anh có tình yêu của mọi người. Nhưng anh đã hành động xứng đáng không, Harry. – Ginny bình tĩnh cướp lời anh.

- Câm ngay! Cút đi! Không tôi sẽ thực hiện thật đấy! Tôi không dọa đâu!

- Cả một đời anh sẽ không thanh thản đâu, Harry. Anh không phải là người có thể làm được điều đó.

- Cả đời sao? Giờ thì nó có gì đáng sợ nữa đâu. Hahaaaaa …!!!

- Điều đó sẽ mời gọi các giám ngục. Chúng sẽ đến lúc anh đau khổ nhất. Lúc anh không còn khả năng chống cự nữa. Giám ngục sẽ lấy đi linh hồn anh…

- Thế thì tôi sẽ không còn nhớ về cô ấy nữa. Em vừa đưa ra một sáng kiến rất hay đấy. Các giám ngục, hãy tới đây đi nào… – Harry bật cười, cười man rợ.

- Đã quá nhiều người chết rồi, như vậy vẫn chưa đủ hay sao… – Ginny lặng lẽ.

- Em thì biết cái gì. – Harry tiếp tục đưa cây đũa vào gần hơn trong cổ Ginny – Từ nhỏ trong khi tôi trốn chui nhủi thằng anh họ, một bà dì và ông dượng chỉ chực tống khứ thằng nhỏ ra khỏi nhà thì cô được bao quanh bởi mọi người. Cô thậm chí còn chưa biết đau đớn, cô đơn là gì. – Harry gằn giọng.

- Em biết, Harry, em biết. Chị ấy cũng biết. Chị ấy đã muốn dùng trọn trái tim để bù đắp cho anh. Mọi người cũng biết.

Mọi hình ảnh kí ức như một đoạn phim quay chậm chảy qua lần lượt trong kí ức của anh. Tại sao? Tại sao?

Khi mọi người biết là mình sẽ chết lại luôn mỉm cười dịu dàng nhìn anh. Tại sao lại mỉm cười thanh thản như thế?

- Đủ rồi…. – Harry thét lên, ngồi gục xuống, hai tay ôm đầu…

- Anh quên rồi sao, số phận của anh, nghĩa vụ của anh. Anh quên rồi sao? Ngay cả khi đối diện với cái chết, mọi người đều có thể cười mãn nguyện đến thế. Tất cả mọi người đều đã lựa chọn con đường họ muốn đi nhất. Vì họ đều yêu anh, Harry – đến lúc này có lẽ Ginny chẳng còn giữ được giọt nước mắt nữa… – Ron cũng rất yêu Hermione, anh làm vậy anh có biết anh đã làm đau khổ biết bao người không? Mà anh có biết rằng, em cũng yêu anh, Harry ơi… Mọi người ai cũng yêu anh… Harry, đừng dại dột thế nữa, được không? Anh biết mọi người đều yêu anh mà…

Ginny vừa nói vừa chạy tới ôm chầm lấy Harry…

Anh buông cây đũa xuống, người anh như lả đi, chìm vào hôn mê.

Đúng vậy. Anh còn nợ mọi người quá nhiều. Anh phải trả, dùng cả đời mà trả.

1 năm sau…

- Chúc mừng cậu, Harry cậu đã lên được chức thần sáng rồi, cậu là thần sáng trẻ nhất, ưu tú nhất mọi thời đại… – Ron nói một cách hồ hởi, cái giọng của anh chẳng khác gì 8 năm trước đây, khi mà Harry trở thành Tầm thủ nhỏ tuổi nhất…

Harry cười khẽ. Dù thế nào, qua bao thời gian, qua bao biến cố, cậu bé tóc đỏ bạn anh ngày xưa vẫn luôn như vậy.

- Harry, chúc mừng anh…

- Chúc mừng Harry…

- Cậu bé sống sót – ai đó gọi lớn.

Và như một dây chuyền, mọi người đều tung hô cái tên đó.

Anh mệt mỏi chẳng muốn nói tiếp dù giờ đây anh chỉ muốn hét lên, bảo mọi người hãy im lặng.

Đứa trẻ đã lớn. Anh không cần nó, anh không còn là một đứa trẻ, anh không cần những thứ vô vọng này. Anh không cần lời tung hô, không cần những thứ phù phiếm như thế. Điều anh muốn lúc này là thực hiện một điều, điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh.

5 năm sau…

Mọi thứ thay đổi quá nhiều… Ron giờ đây đã kết hôn với Luna, Ginny, cô ấy cũng đổi thành họ Longbottom… chỉ còn mình anh, anh đang theo đổi cái gì chứ? Harry? Có phải anh đang đuổi theo một thứ vô vọng, viễn vông, chẳng thể nào xảy ra… anh đang mơ mộng một điều ảo mộng, viễn vông trong cái thế giới trân tục, đau đớn và khắc nghiệt này ư?

10 năm sau…

Trong phòng làm việc riêng tại ngôi nhà của Harry Potter…

Anh đứng trước một tảng băng. Àh không, anh đứng trước người con gái anh yêu, người đang được bao phủ bởi một lớp băng dày vĩnh cửu.

Nhỏ một giọt nước màu cam lên miệng của Hermione, Harry đọc lầm bầm một câu thần chú – Avada Kedavra

Mọi người đều không biết một bí mật thật lạ kì của câu thần chú này. Nó làm cho nạn nhân chết. Nhưng không phải chết. Tức là chìm vào một hôn mê, một cái chết giả mà chỉ khi kết hợp hai thứ nước bí ngô và câu thần chú này, điều đó đồng nghĩa với việc “đánh thức” người đó dậy. Anh biết được điều này khi được nghe kể rằng món mà bố mẹ anh thích nhất là nước bí ngô và họ thường cho anh uống vào mỗi tối. Có lẽ đó cũng là lí do vào cái đêm định mệnh đó. Anh vẫn còn sống.

Ánh sáng màu cam lóe lên từ tảng băng kia… một thứ ánh sáng kì lạ… nhưng chỉ biết có một điều, nó rất ấm áp…

- Đây là đâu?

Harry không nói gì, anh ôm chầm Hermione, cô ấy đang ở đây, bên anh.

- Anh yêu em, Hermione. – Harry nhẹ nhàng hôn lên bờ môi ấm áp kia, điều mà anh đã bỏ lỡ suốt 7 năm, đã chờ đợi suốt 10 năm nay… ban đầu là những nụ hôn phớt nhẹ như thể anh không dám tin người con gái bằng xương bằng thịt, giấc mơ bao năm của anh, lại trở nên rất đỗi thật như thế, rồi dần dần là những nụ hôn mạnh bạo, cái ôm siết như muốn cô tan vào lòng ngực mình.

Hermione ngạc nhiên khi nhận ra sự thay đổi của chàng trai trước mặt do tháng năm, nhưng rồi mỉm cười dịu dàng nhìn anh, đáp trả lại nụ hôn nóng bỏng rồi khẽ thì thầm.

- Lưỡi anh hay lưỡi em có vị bí ngô nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: