
Chương 23
Nàng bỏ đi, cô cũng chẳng thể nào đi về luôn được nên đành phải ở lại nhà của cô bạn cùng bàn một chút, nhưng xác cô một nơi còn hồn thì ở một nẻo, cô cứ luôn bứt rứt khi nhớ lại bóng lưng ấy rời đi mà không nói lời nào.
Bây giờ cô không có tâm trạng để làm gì, chỉ suy nghĩ về nàng. Lý do để nàng ta làm những hành động như vậy là do cô qua nhà Jaeun à? Mà nếu đúng là vậy tại sao nàng còn đưa cô tới tận nhà.. con người đó thật khó hiểu mà!
Sooji mãi suy nghĩ không để ý tới cô bạn kia đang có vẻ sợ sệt vì hành động lúc nãy của nàng. Jaeun cậu ta từng bị nàng cảnh cáo về việc thân thiết với cô, hành động của nàng ý muốn vừa cảnh cáo vừa mỉa mai cậu.
Rõ là ánh mắt ấy từ nàng chứa sự coi thường dành cho Jaeun, song khi nhìn sang cô đôi mắt ấy lại mang nỗi không vui! Trái ngược hoàn toàn.
Cậu bỗng lại nghi ngờ cô và nàng có gì đó với nhau, tại sao nàng lại cho người đánh Jaeun vì thân thiết với cô? Tại sao nàng lại cảnh cáo không được thân thiết với cô? Hai người còn đi chung với nhau tới đây
Ngồi một lúc cô rủ cậu tìm nguyên liệu để nấu gì đó ăn trưa, gạt bỏ suy nghĩ trong đầu. Thế mà nhà Jaeun lại không có nguyên liệu gì trừ mấy gói mì sắp hết hạn sử dụng, cô đành phải nhờ cậu đi mua một ít nguyên liệu
Đến gần chiều cô mới tạm biệt Jaeun sau buổi ăn cùng nhau để về nhà vì cô không thể đi bộ về trong lúc trời tối được
Khi vừa đi khuất nhà của cậu được vài bước thì có một chiếc xe chạy tới đậu ngay trước đường đi, cô nhíu mày lại cố nhìn vào cửa kính cùng lúc đó cửa kính cũng được hạ xuống gương mặt quen thuộc của nàng dần dần lộ ra
Kì lạ rằng nàng chỉ nhìn chằm chằm vào cô vài giây còn cười khẩy một tiếng mới lái xe đi, ý của nàng ta là sao đây.. cô đơ mặt ra tại chỗ cho tới lúc có một bàn tay chạm lên vai cô mới giật mình quay đầu lại
Là Jaeun đi trả lại điện thoại mà cô bỏ quên ở nhà cậu, còn tưởng rằng có lẽ cô bắt taxi về rồi ai ngờ cậu ta lại thấy cô đứng thừ người ra một chỗ nên liền chạy tới mới khiến cô bừng tỉnh
...
Vừa về đến nhà, cô liền ngồi xuống sofa thở dài một hơi thầm nghĩ tới Harin lấy điện thoại ra kiểm tra thử
Nàng ta từ trưa đến chiều cũng chẳng có lấy một tin nhắn mà cô thường gọi nó phiền, chẳng lẽ nàng giận cô thật à?
Nhưng cậu ta giận cũng có làm sao đâu mà mình phải bận tâm đâu nhỉ..
Cô không bận tâm tới người kia nữa, chuyển sang lướt mạng xã hội thì thấy một bài đăng về lời nói của bà Baek về đứa cháu gái của tập đoàn BaekYeon vào bữa tiệc ở dinh thự
Bên dưới có ngàn bình luận về nàng có khen cũng có chê, có người khen ngợi nàng tài sắc vẹn toàn tương lai trở thành người thừa kế tập đoàn quả là phù hợp.
Có người lại chê bai nàng cùng lời lẽ không hay rằng Harin nhìn chả có gì giỏi giang để bà Baek giao lại tập đoàn cả, cô đọc được bình luận đó tay liền nhấn vào trang cá nhân của họ rồi nhấn chặn.
Tất cả bình luận không tốt về nàng cô đều chặn hết, lòng khó chịu để điện thoại lên bàn rồi đi vào phòng ngủ leo lên giường nhắm mắt lại muốn ngủ một chút
Song dù đổi tư thế này đến tư thế khác vẫn chẳng thể chìm vào giấc ngủ như mọi ngày, tâm trí cứ mãi nghĩ về nàng, bộ nàng chọc phá cô quá nên bây giờ không có nàng ta thì cô bị như vậy sao?
Nếu đúng là vậy, cô sẽ chuyển đi nơi khác sống luôn!
Khỏi gặp đồ đáng ghét, càng khỏi phải bị mấy trò đáng ghét của người đó chọc điên điên điên lên rồi sống khổ sở vì trò chơi kim tự tháp đó nữa, điều đó sẽ trở thành sự thật sau vài tháng nữa, bố sẽ chuyển công tác như mọi lần thôi.
Cuối cùng vẫn chẳng ngủ được, cô quyết định đi ra ngoài hít thở không khí ngoài trời một lúc rồi sẽ về nhà trước khi trời tối, nó có thể giúp cô buồn ngủ nhanh hơn chẳng hạn..
Thế là cô liền lấy theo một chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài mà không mang theo bất kì thứ gì khác. Trớ trêu thay, lúc cô vừa đóng cửa đi ra khỏi căn hộ. Điện thoại trên bàn lúc đó reo lên, người gọi đến lại là Harin
Nàng gọi đến để muốn nghe giọng mèo nhỏ mà nàng nhớ nhưng gọi liên tục hai ba cuộc mà lại chẳng có ai bắt máy, liệu cô giận ngược lại nàng chăng
Nàng nhớ ra mình có gắn camera trong nhà người kia, liền đi kiểm tra thử xem cô có ở nhà không thì phòng khách lại không có ai.. còn phòng ngủ nàng chưa lắp camera nên cũng không biết.
Haizz, nàng phải tới tới chỗ cô một chuyến rồi đây dù đang giận dỗi nhưng không thấy bóng dáng mèo nhỏ đâu, lòng nàng lại khó chịu chết đi được
Từ lúc nàng bỏ về ở trước nhà Jaeun thì bực tức chẳng làm gì ra hồn, cứ luôn nghĩ tới cảnh cô và người mình ghét ở chung với nhau là nàng muốn phá nát hết mọi thứ ở trước mặt, nàng còn thề nếu Jaeun làm gì cô nàng ta sẽ đem cậu ta nhốt vào nhà tù 100 năm rồi ném xuống biển cho cá mập ăn thịt.
Định sẽ làm giá để cô xin lỗi trước ai ngờ đâu bây giờ chính bản thân lại là người tìm đến trước
Tới căn hộ cô kiểm tra thì phòng khách lẫn phòng ngủ không có Sooji ở đâu. Vậy chỉ có thể cô đi ra ngoài hay là cô còn đang ở nhà của người kia? Song điện thoại để ở nhà vậy cô đã về nhà rồi mà, bộ cô muốn làm nàng lo lắng đến điên người mới hả dạ?
Có hơi bực dọc, nàng rời khỏi nhà cô xong ra lệnh cho tài xế chạy về trước còn nàng sẽ đi bộ một chút, người tài xế tò mò tại sao Harin lại làm vậy nhưng không dám hỏi vì sợ sẽ bị doạ sợ một màn bởi cái ánh mắt hình viên đạn từ nàng ta.
Harin nghĩ có lẽ sau lần này bản thân nên rút kinh nghiệm gắn thêm định vị vào người cô để dễ kiểm soát hơn mới được.. còn phải gắn camera trong phòng ngủ, nếu gắn ở hết căn hộ càng tốt hơn nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro