Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 136: Mong muốn điều gì

CHƯƠNG 136: Mong muốn điều gì

Edit by Gấu túi nhỏ

Mọi người nhiệt liệt chào đón ngay khi hai người bọn tôi trở lại cung điện, đứng một bên- Daisy nháy mắt:

"Chúc mừng sinh nhật ngài!"

Bữa tiệc mới được chuẩn bị vào giây phút cuối nên không hoàn toàn đạt tiêu chuẩn mà tôi mong muốn dành cho Nadrika nhưng căn phòng vẫn được sắp đầy các đồ trang trí, những món quà xinh xắn cùng một bàn tiệc thịnh soạn được bày sẵn trên bàn. Daisy giơ ngón tay cái lên từ phía sau Nadrika khi anh ấy quay sang tôi và hỏi- "Tất cả chuyện này là thế nào?"

"Một bữa tối muộn? Và... một bữa tiệc sinh nhật muộn."- tôi ngượng ngùng nói rồi nhanh chóng bồi thêm- "Có một chút sơ sót vào phút cuối..."

"Nào! Đồ ăn sắp nguội rồi!"- Daisy hô lên.

"Ừm, tất cả mau ngồi xuống đi!"- Robért điềm tĩnh nói, khoanh tay lại trước ngực. Trông anh như thể đã bị Daisy thuyết giảng kỹ lưỡng. Tôi chắc rằng ban đầu anh ấy đã từ chối tham dự, viện đủ mọi lý do từ việc bận rộn đến bị ốm liệt giường.

"Điện hạ."- xem kìa, thầy thuốc của tôi cũng đã đến.

"Ồ, ông cũng ở đây à?"

"Cô gái trẻ này cứ khăng khăng rằng càng đông thì càng vui..."- ông ấy nói với một nụ cười xấu hổ khi chỉ vào Daisy, sau đó vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Đã bảo ngài đừng ra ngoài khi trời lạnh quá mà, trông ngài không được khỏe lắm."

"Ta khỏe mà!"- tôi hăm hở đáp.

"Thần đã ngừng tin vào điều đó từ lâu rồi, thưa Điện hạ."

"Được rồi, cho dù ông không tin ta, ông vẫn phải tin."

Vị thầy thuốc thở dài bực tức rồi đành mỉm cười chấp nhận.

"Thức ăn sắp nguội rồi, thưa Công chúa!" - Robért gọi và tiến về phía chúng tôi. Anh ấy liếc nhìn Nadrika một cách ngắn gọn.

Tôi cân nhắc việc có nên nói điều gì đó để khiến anh ấy đừng làm mọi người mất vui không rồi quyết định tin tưởng vào anh ấy và xem chuyện gì sẽ xảy ra.

"Tôi xin lỗi..."- anh nói với Nadrika.

"Gì cơ?"- Nadrika hỏi với vẻ bối rối.

"Chuyện trước đây... tôi xin lỗi và cả... chúc mừng sinh nhật cậu."- anh tránh ánh mắt của Nadrika, vẫn cau mày như xưa. Rồi Robért đưa bàn tay của mình ra.

Tôi nghĩ đây là một bước tiến đáng kể đối với anh ấy, nhưng Nadrika tạm có vẻ không thể chấp nhận lời xin lỗi của anh- "Tại sao anh phải làm điều này trước mặt Điện hạ?

Robert ngay lập tức nổi giận- "Vậy là cậu không chấp nhận lời xin lỗi của tôi sao?"

"Không, tôi sẽ làm vậy. Nhưng tôi sẽ không muốn nắm lấy tay anh."

"Gì cơ?"

Nadrika liếc nhìn tôi rồi đưa tay xuống nắm lấy tay tôi- "Hôm nay là sinh nhật của tôi!"- anh bổ sung- "- nên tôi có thể giữ bất cứ thứ gì tôi muốn, phải không?"

Tôi mỉm cười với Nadrika- "Tất nhiên rồi!"- rồi đưa bàn tay kia ra cho Robért, người có khuôn mặt bị vặn vẹo trong vẻ cau có.

"Đây!"- tôi mỉm cười- "Anh cũng muốn nắm tay em mà phải không?"

Robert giả vờ cau mày, sau đó lặng lẽ nắm lấy tay tôi.

Bữa tiệc của chúng tôi bắt đầu.

****

Giải đấu kiếm được diễn ra trong nhiều ngày. Từ bình minh đến hoàng hôn, hàng chục kỵ sĩ nhanh chóng tập trung tại chiến trường và được phân loại thành người thắng và kẻ thua khi từng cặp trong số họ bốc thăm thi đấu với nhau.

Tất nhiên, Siger đứng ngoài tất cả những thí sinh còn lại, giành chiến thắng hết trận này đến trận khác. Đám đông lập tức bàn tán về anh ấy ở khắp mọi nơi, cả trong lẫn ngoài cung điện. Anh ấy còn nổi tiếng hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Lúc đầu, mọi người coi anh ấy chỉ là một hiệp sĩ bình thường trong số những người tham gia khác nhưng khi anh kết thúc trận đấu đầu tiên trước khi tiếng còi khai cuộc ngừng thổi và tạo ra kết quả tương tự hết lần này đến lần khác, chỉ để chứng minh rằng chiến thắng lần đầu tiên không phải là một sự may mắn. Khán đài phát cuồng trước trình độ của anh, tất cả đều nói rằng anh ấy sẽ sớm trở thành chủ đề bàn tán duy nhất của cả thủ đô. Những tin đồn xảy ra sau đó là điều không thể tránh khỏi.

"Ồ, anh ta là anh chàng đó à? Chúa ơi..."

"Một thường dân đã tìm mọi cách để bò lên vị trí phó chỉ huy trưởng dưới sự giúp đỡ của viên cố vấn để rồi bị kéo lên giường của Công chúa trong vòng chưa đầy một tháng- buộc trở thành thành viên của cái đội gọi là hiệp sĩ đáng xấu hổ đó, hiện thì trở thành vệ sĩ riêng của Công chúa Đệ Nhị. Chính là anh chàng ở đằng kia đó!"

Mọi người chỉ mất một ngày để biết hết toàn bộ lịch sử của Siger.

Những người tò mò hơn thì hào hứng bàn tán về việc liệu hai Công chúa có dùng chung một người đàn ông hay không.

"Liệu anh ta trên giường có tài giỏi đến như vậy không? Chà, nếu anh ta đã giỏi đấu kiếm như vậy cũng có nghĩa là anh ta phải biết cách điều khiển linh hoạt cơ thể mình. Tôi không nghĩ khuôn mặt đó quá ấn tượng, mặc dù tôi thừa nhận rằng anh ta vẫn khá đẹp trai. Có lẽ hai chị em Hoàng gia đều có sở thích giống nhau."

Tôi biết anh ấy là kẻ không bị ảnh hưởng bởi những gì người ta đồn đãi, nhưng tôi vẫn không khỏi có chút lo lắng. Một khi anh ấy vượt qua được rào cản này, tôi tin chắc một ngày nào đó Siger sẽ trở thành người hiệp sĩ sáng chói nhất. Đó là lý do tôi lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này. Và khi khoảnh khắc đó hiện hữu, mọi người sẽ nghĩ đến một danh dự đáng tự hào, hoàn toàn khác khi nghe đến tên anh- "kỵ sĩ tài giỏi nhất Đế chế".

Nhưng mà, sự lo lắng của tôi dành cho anh ấy đã không kéo dài được bao lâu.

Bởi vì Etsen- người được dùng làm mồi nhử để dụ Siger tham gia giải đấu, sau khi lặng lẽ tiến đến vòng bán kết đã bất ngờ bị loại trước trận đấu cuối cùng. Bởi vì Siger- người vì lý do này mà được vào thẳng trận chung kết, từ chối nhận kết quả trận đấu và ngoan cố chờ đợi Etsen trên đấu trường.

Siger không thể kiềm chế được cơn nóng giận của mình, anh đã ném thanh kiếm của mình ra khỏi đấu trường khi bước vào trận chiến cuối đó.

Đám đông hò reo cuồng nhiệt khi Siger đứng đó, tay không chiến thắng. Mặc dù vậy, anh vẫn được coi là bất khả chiến bại. Khi thành tích của anh vẫn hoàn hảo cho đến trận đấu cuối cùng, cả khán đài phát cuồng vì anh, cho dù anh có nóng nảy ném kiếm của đối thủ ra khỏi đấu trường và dùng nắm đấm để giành chiến thắng một cách khá dã man. Nó thậm chí còn khiến mọi người thích anh ấy hơn.

"Thật là điên cuồng!"

"Thật là hành vi tàn bạo tại giải đấu thiêng liêng này!"

Tất nhiên, nhiều người không mấy hài lòng vì Siger đã thắng và cho rằng chiến thắng của anh ấy không được tính vì anh ấy chưa thật sự sử dụng kiếm- một trong những người này chính là cha của kẻ được vào vòng chung kết là một ví dụ điển hình. Con trai ông ta - chàng hiệp sĩ tội nghiệp- kẻ từng được cho là một ứng cử viên mạnh mẽ để giành chiến thắng, đã đánh mất thanh kiếm của mình gần như ngay khi tiếng còi vang lên.

Anh ta hoàn toàn hoang mang vì thanh kiếm của mình vừa biến mất ngay trên tay mình và cũng bối rối không kém khi nhìn thấy nó trong tay Siger. Thực sự ngay từ ban đầu đã không có đối thủ nào xứng tầm dành cho Siger và trận chung kết chính là bằng chứng cho điều đó. Hoàng đế vẫn không đặc biệt hài lòng với chiến thắng hoàn hảo của Siger nhưng ông ấy có đủ khả năng phán đoán tốt để không để những tin đồn bên lề làm mình bối rối.

"Hiệp sĩ chiến thắng, xin mời lên bục!"

Sigest mạnh mẽ bước đến chỗ tôi, sẵn sàng nhận phần thưởng và lời chúc mừng từ Hoàng gia. Mỗi bước đi, khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng gần hơn. Anh bước nhanh, mỗi bước đều tràn đầy dục vọng và chiếm hữu, làm lơ trước mọi tràng pháo tay nồng nhiệt đến từ xung quang.

Chẳng có gì quá kỳ lạ khi cả khán đài đều xem con đường đi đến chiến thắng của anh giống như câu chuyện phiêu lưu của một anh hùng sử thi. Bất kể thời đại nào, không có gì vượt qua được một câu chuyện hấp dẫn đến từ một thường dân thấp kém đạt được danh dự và vinh quang hoàn toàn nhờ vào sự chăm chỉ của chính mình.

Khi anh ấy dừng lại ngay bên dưới nơi Hoàng đế và tôi đang ngồi, đám đông cuối cùng cũng im lặng. Siger nhẹ nhàng thở ra rồi leo lên bậc thang cuối cùng. Mặt trời đã lặn sau lưng anh, tạo thành một cái bóng trải dài đến tận chân tôi.

"Dừng."

Siger nhẹ nhàng rũ một ít bụi ra khỏi đầu. Trưởng quan cố vấn cau mày không đồng tình nhưng khi chạm mắt với tôi, ông ấy vội vàng sửa lại nét mặt.

Viên chủ trì sự kiện cất giọng lanh lảnh và phát biểu chúc mừng ngắn gọn, cầu mong cho sự thống trị vĩnh cửu của Đế quốc cũng như sự trường cửu của Hoàng đế, cuối cùng đọc đến các giải thưởng được trao cho người chiến thắng.

Khi những chuyện đó đang diễn ra, Siger vẫn không rời mắt khỏi tôi. Đón nhận những sự chú ý nồng nhiệt từ phía khán giả, các viên quan cùng Hoàng đế và Hoàng hậu, anh ấy vẫn không nao núng mà đứng sừng sững, trở thành ngôi sao sáng chói duy nhất tại thời điểm này, tắm mình trong ánh nắng hoàng hôn tràn ngập trên đầu vai anh.

Tôi mỉm cười nhẹ với Siger. Anh ấy đã đến đúng như tôi mong đợi- đến tận nơi tôi.

"Hãy tỏ lòng kính trọng của mình."

Nghe xong, Siger quỳ xuống trước Nhà vua và chờ đợi nhưng Hoàng đế dường như thấy điều đó quá khó chịu vì ông ta đã đi thẳng vào vấn đề.

"Hãy nói cho ta biết cậu mong muốn điều gì."

Mọi người lập tức nín thở để lắng nghe câu trả lời của anh. Hiệp sĩ chiến thắng trong giải đấu sẽ được ban tặng danh hiệu Nam tước không được truyền thừa cùng với một khoản tiền kếch xù tương xứng nhưng Hoàng đế lại đề nghị ban thêm cho anh một nguyện vọng ngoài tất cả những điều kể trên.

Liệu anh ta sẽ xin thêm đất đai không? Hay một vị trí nâng anh ta lên trên tất cả những tủi nhục mà anh ta đã phải chịu đựng trong quá khứ? Hoặc nếu không phải vậy thì...

"Thần muốn có được Công chúa."- anh tuyên bố.

Ngay cả tôi cũng phải nghi ngờ đôi tai của mình. Anh ấy đã phát ngôn một cách dễ dàng như vậy không chút dè dặt sao?

Anh đã hoàn toàn đi chệch khỏi mong đợi của tôi.

"Sao cơ? Ngươi muốn Arielle?"- Hoàng đế giận dữ gầm lên.

"Không, thưa Bệ hạ"- Siger bình tĩnh nói, vẫn nhìn vào đôi mắt tôi. Giọng nói của anh kiên định và tự tin, như thể anh ấy đã quyết định điều này từ rất lâu rồi- "Thần mong được phụng sự cho vị Công chúa này- Công chúa Elvia Điện hạ."

Nếu được mô ta bằng một bức tranh thì hình ảnh cuối cùng về anh ấy hiện hữu trong tôi chính là- Siger đã vượt mọi chông gai để tiến đến bên tôi.

Bản thân tôi đã muốn thấy điều này xảy ra trước khi quá muộn, cũng đã bỏ qua một sự thật rằng đối với anh ấy, đây mới chính là sự khởi đầu. Đáng lẽ ra tôi không nên mang anh ấy tới đây. Anh ấy...

Đinh!

****

Ngay sau khi Etsen bị tước quyền thi đấu trong trận bán kết, có một người đã hô tên anh ấy.

"Này!"

Etsen dừng bước quay lại, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

"Chuyện này là sao vậy?"- Siger nói thẳng thừng trước mặt anh, trừng mắt khó hiểu- "Tại sao cậu lại bỏ cuộc?"

"Tại sao tôi lại không thể bỏ cuộc?"- Etsen trả lời.

Cố gắng kiềm chế cơn tức giận, Siger mím môi lại thành một nụ cười trông như một cái mặt méo xệch- "Bây giờ tôi đang hỏi tại sao? Tại sao lại chọn bỏ cuộc vào ngay trận bán kết?"

Etsen liếc nhanh qua khuôn mặt khó hiểu của Siger rồi nói- "Thật ra điều anh muốn biết là liệu Công chúa có liên quan gì đến việc tôi bỏ quyền thi đấu hay không, đúng không?"

Siger bất ngờ, nhất thời không nói nên lời, Etsen tiếp tục- "Câu trả lời là không. Thấy vui chưa?"

Khi anh ấy định quay người đi, Siger nắm lấy cánh tay anh- "Cô ấy không ra lệnh cho cậu à?"

"Đúng là cô ấy đã ra lệnh cho tôi tham dự nhưng cô ấy không hề thông báo cho tôi biết khi nào thì nên bỏ cuộc."

"Điều đó nghĩa là gì?"

"Cô ấy đã nói với tôi rằng tôi phải đăng ký thi đấu, điều này sẽ kích thích Arielle bắt anh tham dự. Nhưng vì anh thực sự muốn biết, vâng tôi sẽ nói, tôi đã chọn bỏ cuộc vì tôi lo lắng anh sẽ thua."

"Cậu đang đùa tôi à?"- Siger gầm gừ.

"Công chúa chưa từng nghĩ rằng anh có khả năng thua, dù chỉ là một chút."

Siger nhìn đi chỗ khác và khịt mũi- "Vì lần trước cậu đã thua tôi."- giọng lạnh lùng hung hãn.

"Không có luật lệ nào qui định rằng tôi sẽ thua mãi mãi."- Etsen trả lời, gạt tay Siger ra khỏi cánh tay anh.

Anh ấy đã nghe kể về việc Siger đã nổi nóng như thế nào trên đấu trường cách đây không lâu. Nghĩ rằng hành vi của anh ta vẫn còn khá bồng bột, Etsen quyết định nên để lại cho anh ta thêm một vài lời khuyên.

"Nghe này, chỉ cần tập trung vào việc phải chiến thắng, đừng cố làm ra điều gì gây tranh cãi. Cô ấy đã chuẩn bị toàn bộ giải đấu này chỉ vì anh- anh sẽ không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy đâu, đúng chứ?"

Nói xong, Etsen dứt khoát quay người bước đi để lại Siger đứng đó một mình- tự giận bản thân một lúc thì nghe thấy tiếng kèn vang lên phía bên ngoài đấu trường. Đã đến lúc diễn ra trận chung kết. Chỉ còn một trận đấu cuối cùng sẽ đưa anh đến với chỗ của người ấy. Mặc dù Etsen đã được học nhuần nhuyễn những kỹ năng kiếm thuật truyền thống chỉ dành riêng cho Hoàng gia Velode nhưng anh ta vẫn không thể đánh lại được kỹ thuật cá nhân của Siger. Và dù Công chúa có biết hay không, thì từ nay trở đi anh sẽ đảm bảo rằng cô ấy sẽ biết điều đó.

Siger cầm chặt thanh kiếm tiến đến đấu trường. Tiếng reo hò vang lên từ đám đông và càng lớn hơn sau mỗi giây trôi qua. Siger đón nhận tất cả một cách bình tĩnh như thể đó là điều tự nhiên nhất trần đời. Một ý tưởng hay đã đến với anh ngay trước khi tiếng còi vang lên. Siger ném thanh kiếm của mình ra khỏi đấu trường, quyết tâm chiến thắng tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro