CHƯƠNG 118: Ngất xỉu
CHƯƠNG 118: Ngất xỉu
Edit by Gấu túi nhỏ
Bang!
"Điện hạ!"
Tôi vẫy tay trong không trung, không biết cơ thể mình đang đứng hay đang nằm khi căn phòng đột nhiên quay cuồng trước mắt.
Một nữ hầu hốt hoảng lao tới và nắm lấy cánh tay tôi. Không, bàn tay tôi. Hay là vai của tôi? Một cơn buồn nôn quét qua dạ dày, theo sau là những cơn đau đớn, bỏng rát lặp đi lặp lại. Phổi tôi như bị bao phủ, tràn ngập không khí nóng mỗi khi tôi thở hổn hển, nhưng càng hít thở tôi lại càng cảm thấy ngột ngạt.
Không, điều này không thể xảy ra được... Mình chưa... Mình chưa sẵn sàng. Mình vẫn còn nhiều việc phải làm. Bây giờ mình không thể đi được.
"Điện hạ! Điện hạ!"
Tiếng kêu thảm thiết của nữ hầu vang vọng trong đầu tôi như những cơn sóng âm liên miên không dứt. Cơn đau dữ dội xuyên qua cánh tay do khuỷu tay bị trật khớp, bên trái của tôi thì bị bỏng rát và đau nhức, tôi cảm thấy như thể mọi cơ quan của mình đang tan chảy.
Không. Mình phải chịu thêm chút nữa. Mình không thể đi- ít nhất là không phải bây giờ.
Tôi cố gắng đưa tay ra tóm lấy nữ hầu, nhưng không hiểu sao lại vuột đi. Tôi lại trườn tới cố ôm lấy cô ấy và đứng dậy, nhưng thành thật, tôi thậm chí không thể biết liệu mình có thành công hay không. Những giác quan đờ đẫn trước đây của tôi đột nhiên trở nên nhạy cảm dữ dội, như thể chúng đã chờ đợi giây phút này- không một phần nào trong người tôi là không đau. Mọi thứ quá sắc nét, quá sống động. Ngay cả khi đầu ngón tay tôi chạm vào cơ thể người thị nữ, tôi vẫn thấy đau đến mức không thể chịu nổi nữa, lại phải buông tay xuống.
Không, điều này không thể xảy ra. Nó thực sự không thể. Mình ước mình có thể hét lên với ai đó. Không. Dừng lại. Làm nó dừng lại. Không. Làm ơn, chỉ một chút nữa thôi. Không, không.
"Tại sao không?"
Tôi nghe thấy ai đó đang hỏi trong đầu mình.
Tại sao? Tôi không thể nhớ được. Tại sao không?
"Điện hạ!"
Nadrika, tôi lẩm bẩm với chính mình ngay trước khi bất tỉnh.
****
Công chúa đang nằm bất động như một cái xác. Thầy thuốc lập tức được gọi đến để kiểm tra nhịp tim của người trong khi những kẻ khác đang lặng lẽ đứng bên cạnh. Đó là một sự im lặng nặng nề mà không ai dám phá vỡ. Vị thầy thuốc đứng thẳng lưng dậy.
"Ngài ấy thế nào rồi?"- Karant hỏi.
"Ngài ấy không bị trúng độc."
Không ai biểu hiệu ra ngoài, nhưng tất cả đều cảm thấy nhẹ nhõm. Tiếp theo là Éclat hỏi:
"Vậy tại sao ngài ấy lại ngất?"
"Kiệt sức, thưa ngài."
"Kiệt sức?"
"Vâng, đây chỉ là một cơn cảm mạo đơn giản."
"Nhưng..."
"Ngài ấy không biểu hiện bất kỳ triệu chứng nào khác, nên bây giờ chúng thần đành phải tiếp tục sử dụng loại thuốc hiện tại-"
"Đợi đã!"- Nadrika đột ngột ngắt lời. Anh quay lại nhìn chằm chằm vào Éclat. Hiểu được ý nghĩa của ánh mắt đó, Éclat quay sang Karant.
"Đợi bên ngoài!"- anh nói.
"Tôi?"
Ngay cả Karant cũng không thể phản kháng trong tình huống này nên cô ấy đành phải đứng dậy khỏi chỗ ngồi và im lặng rời đi.
Éclat ra hiệu bằng mắt, các thị nữ đều lập tức rời khỏi phòng. Bây giờ chỉ còn lại Công chúa, hai nam sủng, Éclat và thầy y.
"Điện hạ còn có một vết thương nữa."- Robért mở miệng.
"Gì cơ?"
"Kiểm tra phía bên trái của ngài ấy xem. Có thể vết thương đã diễn biến xấu."
"Vâng, thưa ngài."
"..."
Trong khi thầy thuốc đang kiểm tra vết thương, Éclat đã lặng lẽ đứng sau lưng ông ấy- "Nếu tin này lan ra ngoài, ngươi phải chết."
Tay thầy thuốc run lên, sau đó kiên quyết trả lời:
"Thần- sẽ mang cái này theo xuống mồ, thưa ngài."
****
Tôi biết mình đang ở trong một giấc mơ, ngồi trên ngai vàng với mọi người xung quanh đang quỳ rạp dưới chân mình. Quỳ giữa tất cả là Arielle. Cô ta đang bị trói trong bộ váy màu trắng, nước mắt chảy ra từ đôi con ngươi đỏ như hồng ngọc khi chủ nhân của nó đang trừng mắt nhìn tôi. Tôi cảm thấy thật thoải mái khi nhìn thấy cô ta như vậy. Cuối cùng, không nhất thiết phải là cô ta nữa- tôi đã có quá đủ cho nơi này rồi. Có lẽ tôi đang trải qua cảm giác ngây ngất nào đó từ tất cả những điều trên, nhưng đôi bàn tay tôi nóng hổi và đẫm mồ hôi khi nắm chặt lấy ngai cao.
Tôi lặng lẽ chờ đợi. Tôi đợi người lính bảo vệ rút kiếm, chờ ngọn lửa lan dữ dội trong gió, chờ bóng tối trải dài phía sau những người dân không có khuôn mặt. Mọi thứ đang chuyển động thật chậm chạp. Chẳng bao lâu nữa, máu phun ra từ miệng Arielle xối xả chảy xuống cằm.
Cô ta ngã xuống sàn và co giật một lúc trước khi bất động. Sau đó, bóng tối đáng sợ bắt đầu bao trùm cả bầu trời và những thần dân vô danh của tôi bắt đầu nôn ra máu tươi, lần lượt chết đi. Tôi hét vào mặt họ, hỏi chuyện gì đang xảy ra nhưng mọi người chỉ quằn quại trên sàn và la hét. Tiếng kêu của những con vật thảm thiết từ xa và nhịp tim đập dồn dập vang lên trong tai tôi.
Những người lính canh sợ hãi lùi lại phía sau, ôm lấy tim và mất đi mạng sống. Tôi loạng choạng đứng dậy. Mọi người đang giãy giụa trên sàn trong những chuyển động tuyệt vọng để sống sót. Tim tôi đập thình thịch một cách đáng sợ. Tôi vấp ngã xuống đất khi vội vã bước xuống khỏi ngai vàng. Tôi nắm lấy vai người nằm gần tôi nhất và lật người đó lại để kiểm tra khuôn mặt đó là ai. Là Karant. Cô ấy đã chết rồi.
Khi tôi kiểm tra người tiếp theo với đôi tay run rẩy, tôi nhìn thấy Daisy. Tôi thậm chí không thể giữ được hơi thở của mình. Tôi vuốt ve má cô ấy bằng đôi bàn tay run rẩy hết lần này đến lần khác, rồi ngẩng đầu lên. Tôi có thể thấy Arielle đã nằm úp mặt và bất động. Tôi nghiến răng và bắt đầu đi lang thang không mục đích giữa các thi thể. Một số người trong số đó tóm lấy mắt cá chân của tôi, tuyệt vọng để cầu sống. Hoàn toàn là sự hỗn loạn. Sàn nhà rung chuyển và các mảnh trần nhà bắt đầu rơi xuống. Tôi đang tìm kiếm một ai đó, nhưng đồng thời lại hy vọng mình sẽ không tìm thấy người kia. Nhưng tôi vẫn không thể ngừng tìm kiếm. Mỗi lần nhìn lại, tôi lại thấy Arielle vẫn nằm im như cũ.
"Điện hạ?"
Nhịp tim tôi vang lên như sấm trong đầu. Tôi từ từ quay lại và nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của anh ấy.
"Anh mừng vì em đã an toàn."
Đó là Nadrika. Tôi cố gắng bước một bước về phía anh ấy nhưng lại bị ai đó túm lấy mắt cá chân. Khi anh ấy mỉm cười yếu ớt với tôi, một dòng máu chảy ra từ khóe môi... Tôi đỡ lấy Nadrikia khi anh ngã xuống sàn. Tôi lắc vai anh ấy, nhưng cơ thể anh đã mềm nhũn và bất động. Tôi thảm thiết gọi tên Nadrika hết lần này đến lần khác, nhưng anh ấy đã không trả lời.
Cả thế giới đều im lặng. Nó không còn sụp đổ xung quanh tôi nữa. Cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy những người khác mà tôi đang tìm kiếm. Qua vai Nadrika, mọi người đều đã chết. Chỉ có mình tôi còn sống. Tôi thở dốc ôm lấy cơ thể lạnh lẽo và vô hồn của anh. Không một ai khác đang thở xung quanh tôi. Tôi thậm chí không thể gọi để hỏi xem còn ai ở đó không. Tôi cảm thấy như mình đang ở một vùng đất hoang trống rỗn - giống như cả thế giới đã kết thúc nếu không có tôi.
Đây là một giấc mơ.
Tất cả điều này là một giấc mơ.
Đây... đây... chắc chắn là một giấc mơ.
****
Không khí buổi sáng ẩm ướt, thoang thoảng mùi khói từ những cục than hồng sắp tàn trong lò sưởi. Tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến gần căn phòng. "Thưa ngài."
"Điện hạ thế nào rồi?"
Một sự im lặng ngắn ngủi.
"Vẫn chưa có tin đồn gì, nhưng nếu ngài ấy vẫn không tham gia cuộc họp thường trực vào mỗi buổi sáng..."
Một giọng nói trầm khàn, mệt mỏi trả lời- "Hôm qua ngài ấy đã tham dự một buổi họp quan trọng. Sẽ không có gì lạ khi ngài ấy xin nghỉ một ngày."
"Một số người đã trông thấy thầy thuốc ghé qua đây."
Lại một tiếng thở dài.
"Bây giờ... hãy chờ xem ngài ấy tiến triển như thế nào. Rồi sau đó..."
"Nếu ngài ấy không bao giờ tỉnh lại thì sao?"
"Trở về phòng của mình nếu cậu định nói ra điều đó."
"Nhưng-"
"Cậu chẳng giúp được gì với thái độ đó cả, hiểu không?"
"Tôi không hiểu sao anh lại có thể giữ thái độ vô cảm như vậy."
"Cậu nghĩ là tôi đang không cảm thấy gì sao?"
Cuộc tranh cãi ngày càng nảy lửa bất chấp bầu không khí xung quanh đang im ắng.
"Dừng lại, cả hai người!"
"..."
"Việc có ai đó biết về tình trạng của Công chúa hay không thực sự không quan trọng. Chẳng phải chúng ta nên làm gì đó nhiều hơn bằng cách thông báo chuyện này cho Bệ hạ sao?"
"Thầy thuốc đã-"
"Ý anh là chúng ta nên để mặc mọi chuyện cho ông ấy lo à!"
Tôi chớp mắt nhìn mấy cái ót của ai đó qua tầm nhìn mờ ảo- một mái tóc bạch kim bóng mượt mà tôi thường vuốt ve. Cảm giác như mình đang dần nhô lên từ dưới vũng nước sâu, ngày càng gần mặt nước hơn. Tôi thấy anh ấy đang đứng cứng ngắc, cử chỉ với những động tác co giật, không ổn định.
"Tôi không thể chỉ đứng yên để nhìn. Đối với tôi không có gì quan trọng hơn Điện hạ."
"Anh nghĩ chỉ có một mình anh quan tâm thôi sao?"
"Nếu không thể tin tưởng thầy thuốc thì còn biết tin ai?"
"Có những pháp sư... Chúng ta có thể mời họ."
"Nói dễ hơn làm."
"Nhưng không phải là không thể."
Bây giờ tôi thấy có thêm hai người khác đang đứng cạnh giường tôi. Điều kỳ lạ là căn phòng vẫn tối om. Tôi căng căng cổ họng, cố rên rỉ- "...Pháp sư?"
Khi nghe thấy giọng nói nhỏ xíu vang lên, cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại và cả ba cái đầu đều đồng loạt quay về phía tôi. Tôi mơ hồ nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua. Khẽ thở dài, tôi yếu ớt lên tiếng:
"Chắc là ta đã làm các anh sợ hãi..."
Tôi đang ở trong tình trạng khá tệ vì giọng nói của tôi yếu đến mức thảm hại. Tôi nhíu mày, cố hắng giọng.
"Điện hạ!"
Nadrika lập tức leo lên giường, một tay nắm lấy vai tôi, tay kia chạm vào trán tôi- "Điện hạ, ngài ổn chứ? Ngài có- có bị đau ở đâu không?"
Tôi nuốt nước bọt.
"Ừ..."- giọng tôi vỡ ra- "Thấy cũng được."
Tôi giơ tay lên một cách khó khăn và chạm vào má anh ấy.
"Thầy thuốc! Mau gọi thầy thuốc!"
Nadrika hét về phía cửa. Anh nắm lấy tay tôi bằng cả hai tay và áp má vào đó. Nước mắt anh trào ra và cằm anh run lên khi cố kìm lại tiếng nức nở.
"Ngài đã không tỉnh dậy và thần nghĩ..."
"Có phải tối qua em đã ngất đi không?"- tôi hỏi, chỉ muốn xác nhận lại.
Nadrika mím môi và gật đầu hai lần. Khuôn mặt anh tái mét- chắc hẳn anh đã rất sợ hãi. Anh vẫn giữ tay tôi áp lên má anh, tôi cố dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên mắt anh. Anh ấy đã như thế này chỉ mới sau một ngày. Nếu tôi ra đi mãi mãi... Nếu tôi...
"Đến đây!"
Khi tôi ngồi dậy yếu ớt ôm lấy anh, anh lập tức ngã vào vòng tay tôi, ôm lấy cổ tôi và vùi mặt vào đó. Tôi tựa cằm lên vai anh, vỗ nhẹ vào lưng để an ủi như một đứa nhỏ.
"Không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi..."
Vai Nadrika run lên khi anh bắt đầu khóc. Anh ấy khóc lớn, thú nhận rằng mình đã vô cùng sợ hãi, tôi cảm thấy vừa nhẹ nhõm, vừa đau buồn. Tôi lặng lẽ đưa tay vuốt ve lưng anh, cố kìm nước mắt. Đó là một cảm giác kỳ lạ giống như lần đầu tiên tôi nhận ra người đàn ông này quý giá như thế nào đối với mình.
Robért- người đang đứng chôn chân tại chỗ trước giường tôi, quay đi lau mắt. Anh vẫn còn đứng đó quay lưng về phía tôi một lúc lâu. Tôi nhắm mắt lại và thở ra một hơi dài, chậm rãi.
Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở và Éclat bước vào cùng thầy thuốc. Đầu Nadrika nhanh chóng ngẩng lên, đôi mắt anh đã đẫm lệ. Anh ấy dùng mu bàn tay lau đôi má ướt đẫm và bước lùi lại để nhường chỗ cho thầy thuốc- người đi thẳng về phía tôi nôn nóng muốn bắt đầu khám cho tôi ngay lập tức, nhưng khi đến giường tôi, ông ấy chỉ đứng đó. Nadrika lập tức kê vài chiếc gối sau lưng cho tôi nằm thêm thoải mái.
Thầy thuốc già vẫn lạnh lùng. Ông ấy nhìn tôi chăm chú đến mức tôi gần như tự hỏi liệu ông ấy có đang lườm tôi không, rồi ngồi phịch xuống ghế và thở dài. "Thật là nhẹ nhõm!"- cuối cùng ông nói.
"Kiểm tra cơ thể ngài ấy trước đã!"- Éclat nôn nóng.
Có vẻ như anh ấy cũng chưa hề chợp mắt được một chút nào. Tôi quay sang anh:
"Chắc anh đã bất ngờ lắm".
Thật ngạc nhiên là anh ấy không phủ nhận điều đó.
"Cho rằng các anh đã thông báo với ông ấy."- tôi nói với Robért, anh gật đầu- "Làm tốt lắm. Mọi người có định giữ bí mật chuyện này không?"
"Ừ, nhưng bây giờ..."
Tôi nhìn theo ánh mắt của Robért và giao tiếp bằng mắt với thầy thuốc.
"Thần có thể kiểm tra ngài được không, thưa ngài?"
"Được chứ."
Khi ông lão nhìn tôi, tôi im lặng thuận theo yêu cầu của ông ấy. Tôi cảm thấy chóng mặt và mọi bộ phận trong người đều đau nhức, nhưng tôi thực sự thích cảm giác đó hơn vì cuối cùng cơ thể cũng đã thuộc về mình.
****
Tôi buộc phải bỏ qua cuộc họp sáng hôm sau để hồi phục sức khỏe cũng như bữa trưa hàng ngày ở cung điện Hoàng đế. Cơ thể tôi đã hồi phục một cách nhanh chóng. Tôi uống hết số thuốc thầy thuốc đã kê, không chịu cho ông vào khám thêm. Robért trông đã quá sức chịu đựng nhưng cũng chẳng ích gì. Thầy thuốc đã nói biểu hiện bên ngoài của tôi chỉ là bị cúm thôi. Bên cạnh đó, tôi đã biết gốc rễ của vấn đề này là gì và tôi có thể biết nơi đâu để tìm ra được câu trả lời. Tuy nhiên, tôi không mong đợi mình sẽ nhận được bất kỳ một tin tốt lành nào nên tôi quyết định tạm thời trì hoãn việc đi hỏi.
"Có tiệc chia tay à?"- tôi hỏi, vẫn vùi mình trong chiếc chăn ấm.
"Ừ. Có vẻ như ngài đang cố tình quên đi mọi thứ liên quan đến bữa tiệc đó phải không?"
"Hừm. Em thực sự không muốn đi."
"Thần đồng ý. Ngài cần được nghỉ ngơi nhiều hơn, thưa Điện hạ."
Robért đang nằm cạnh tôi trên giường. Tôi vặn người tại chỗ và rúc vào bên cạnh anh ấy. Khi tôi ôm quanh eo anh, anh cũng vòng tay qua vai tôi.
"Nhưng sau đó anh sẽ phải đi."- tôi nói với Robért .
"Anh?"
"Cẩn thận xem Arielle có đang làm điều gì ngu ngốc không."
"Anh á...?"- anh ấy lặp lại.
"Và đừng có đánh nhau."
"Anh là gì thế, một đứa trẻ à?"
Môi tôi nhếch lên thành một nụ cười, tôi nhắm mắt lại- "Có thể là vậy!"- tôi lẩm bẩm.
Robért vỗ nhẹ vào cánh tay tôi như thể đang ru tôi ngủ.
"Em không muốn đi vì tên Thái tử kia sao?"
"Ừ..."- tôi thừa nhận- "Anh ta làm em khó chịu."
"Bởi vì anh ta luôn thể hiện sự quan tâm đến em sao?"
"Chà, đó là một phần nhỏ... nhưng có điều gì đó về anh ta làm em khó chịu." Tôi suy nghĩ một lúc- "Có điều gì đó kỳ lạ ở anh ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro