Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: học bổng đặc biệt

Sửa : Thư
Gia Kỳ tỉnh dậy ở trên ghế sofa phòng khách
có vẻ như mọi người đã về hết rồi

("mấy giờ rồi nhỉ " )
với tay đến cái đồng hồ báo thức thì vô tình làm rơi vào mặt khiến mặt cậu sưng nhẹ .
Đồng hồ chỉ điểm 1h40 phút chiều vẫn đang tíc tắc trên mặt cậu .
(" còn 20 phút nữa vào lớp ? Chết rồi chết rồi " )
chính vì cái sự vội vàng này mà cậu quên mất rằng bản thân đang bị thương , vứt cái đồng hồ lên bàn ,vội lấy quần áo mà chị Fie treo ở giá treo thay vào người , vốn dĩ Gia Kỳ chưa bao giờ đi học muộn cả nhưng cứ đến vào mấy ngày có dịp quan trọng sẽ muộn , chẳng hạn như...chiều NAY

_Trong lớp thầy giáo vẫn đang phổ biến nội dung_

" hôm nay sẽ bắt đầu thu tờ giấy nguyện vọng , mỗi người sẽ lên bục giảng nộp giấy và còn..."
" Thưa thầy , em...xin...phép vào lớp ! "
Gia Kỳ thở hổn hển .
(" mệt ...mệt quá ")
" Gia Kỳ , vào lớp đi em và thầy có chuyện riêng muốn nói với em "
Nghe đến đây , vài đứa dưới lớp bắt đầu ồn ào :
" thằng này chắc lại là học bổng rồi "
" đúng rồi , nghe nói nó làm ở quán Bar "
" uầy thật à ? Mày nghe ở đâu thế ? Tao thì nghe nói nó quan hệ cùng vài người để nâng cao điểm "

Chúng nó cứ chỉ chỉ trỏ trỏ ồn và khó chịu không tưởng được , suy nghĩ lúc này của Gia Kỳ kiểu :
"cảm phiền ông đây chưa ra khỏi lớp,xin cảm ơn ! "
"Gia Kỳ em đã điền vào tờ giấy nguyện vọng chưa ?"
("Chết tôi rồi chời ơi , vứt tờ giấy ở đâu rồi ấy nhỉ ?ở Trên bàn à ? Không hình như ở túi quần ! " )
Gia Kỳ cố lục túi quần nhưng không thấy tờ giấy quan trọng kia đâu cả
" thưa thầy , em...chưa điền ạ " gia kỳ vừa nói vừa nhìn thấy , ánh mắt có chút sợ sệt .
" chưa điền là tốt ! "
[Hả ? Chưa điền là tốt ? tốt là tốt thế nào ? ]
" Có trường muốn tuyển thẳng em , em có muốn..."
" Suỵt ! Thầy nghe thấy gì không ? "
" Nghe thấy gì ? " Thầy hỏi trong sự khó hiểu
" Không có gì ạ ...có phải thầy định đuổi học em chỉ vì em không điền vào tờ giấy..."
" không phải , em được tuyển thẳng rồi , họ tặng em vé học bổng trường "

Đột nhiên tặng vé học bổng , có chút không giống mọi khi , mọi khi cậu phải cố gắng lắm mới có học bổng , thế mà giờ chả hiểu sao lại được tặng miễn phí , free à ? Hay là do thừa vé mới vứt lại cho cậu ? "Không , không "
Gia Kỳ nghĩ :
[" mình phải xem xem đây là học bổng trường nào đã rồi hãng nhận , nhưng mà có phải mình làm mình làm mẩy quá không ? Người ta cho mà không nhận thì có hơi...." ]
Gia Kỳ ... GIA KỲ !
"Hả ? "
" Này mày ổn không đấy ? Tao gọi mày mãi mà không trả lời ! Đừng nói là bơ tao đấy nhé !"
" à Tao ... " Gia Kỳ có chút hơi ngập ngừng
" Mày lại suy nghĩ về học bổng à ? Người ta cho cứ nhận đi , đừng suy nghĩ nhiều làm gì vì chả giống mày chút n..."
" Hứa Phong , bê dùm cô đống sách này vào phòng hội đồng "
" Tao đi trước nhé , mày cũng nên nhanh về lớp đi"
Cậu chạy nhanh về phía giáo viên , vừa chạy vừa vẫy tay chào Gia Kỳ .
Tối đó , cậu trằn trọc ngủ không nổi bèn mang tờ học bổng ra xem : " The Hare " ? Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy cái tên này ,chuyện này nghe thật kỳ lạ nhưng tự dưng cậu lại mong ngày mai đến sớm hơn ...
< Phân cảnh giấc mơ về quá khứ p1 >
" Gia Kỳ là một bé ngoan , một bé ngoan , mẹ sẽ không bao giờ hỏng và bỏ con đâu vì vậy hãy nhắm mắt vào và ngủ ngon nhé con ... rồi ngày mai , gia đình mình sẽ đi chơi và ăn món bánh con thích nhất , xem bộ phim mà con thích nhất , chơi những trò chơi ...m..mà con...thich...thích nhất , ngủ đi con rồi mai ta cùng nhau đi chơi."
Gia Kỳ : < thoại ẩn >
" Đừng khóc nữa , m...mẹ không còn cảm giác nữa rồi "
Gia Kỳ mở mắt ra thấy khóe mắt còn hơi ướt , đã bao lâu rồi cậu không còn mơ thấy mẹ nữa ...

  ( Hoàn cảnh gia đình : ba người bao gồm chị Fie , mẹ cậu và cậu . Mẹ cậu và chị Fie đều là robot , cậu thực sự không có bố . Có một lần chị Fie có việc phải quay về xưởng chế tạo và phát triển robot , cậu ở nhà với mẹ và có một kẻ lạ mặt đến nhận rằng là bố của cậu , ông ta đập mạnh vào người mẹ cậu khiến dây điện kết nối đến sóng não bị chập , không cách nào nới được dây điện não lại nên mẹ cậu chết vì hỏng lúc này hắn giật mình bỏ chạy]pp
[ sợ cảnh sát đến , não mỗi con robot đều được gắn chức năng SOS , mỗi lần nguy hiểm đến tính mạng và mỗi con robot cũng có quyền công dân ]

  Cũng từ khi việc đó xảy ra , Fie nghỉ hẳn ở cái nhà máy đó và mở một quán bar . Quán này rất nhàn vì ít khách , thậm chí còn toàn khách quen . Ban đầu Gia Kỳ nói muốn giúp cô làm bồi bàn , nhưng Fie không cho vì còn quá nhỏ , lớn lên một tí , Gia Kỳ mới tự may trang phục và lấy một cái biệt danh : Liam để làm bồi bàn phụ giúp Fie )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro