01
Ngày 19 tháng 12 năm 2017
Harry nhìn chằm chằm qua kính chắn gió của chiếc SUV mượn được, mắt giao nhau với ánh nhìn không tán thành của một bà già phía trước. Chỉ nửa giây sau, anh vô thức đập gót tay vào vô lăng, làm còi xe vang lớn, át cả tiếng ồn của chiếc xe buýt chở đầy những người cao tuổi vừa cắt ngang đầu xe. Đây là lần thứ ba điều tương tự xảy ra kể từ khi Harry rời khỏi King's Cross, và anh đã quá sức chịu đựng.
"Học lái xe đi!" Harry cáu kỉnh nói, dù biết rõ lời phàn nàn của mình chẳng thể đến tai tài xế kia. Bà già vẫn giữ gương mặt khó chịu, lắc đầu và khuấy động sự chú ý của người bạn đồng hành bằng một cái huých khuỷu tay.
"Cha ơi, bình tĩnh đi nào," một giọng nói từ ghế sau vang lên rõ ràng, dù không lớn.
Harry, vẫn còn bực bội, nhìn vào gương chiếu hậu và bắt gặp ánh mắt của cô con gái nhỏ. "Cha rất bình tĩnh, Lily. Cha chỉ hơi ngán cảnh xe buýt nghĩ mình có thể muốn làm gì thì làm chỉ vì họ đang chở những người lớn tuổi, vậy thôi."
Lily nhăn mũi. "Cha cần phải thả lỏng đi. Nghiêm túc đấy."
"Thả lỏng," Harry lặp lại, giọng khẽ như tự nói với mình. Anh rời mắt khỏi ánh nhìn đầy hiểu biết của con gái và liếc nhanh qua hình ảnh phản chiếu của chính mình trên gương chiếu hậu. Trong một khoảnh khắc, anh nhận ra những quầng thâm và những nếp nhăn nhỏ ở khóe mắt của mình. Anh không nhớ chúng xuất hiện từ khi nào, hay vì lý do gì. Đưa mắt trở lại con đường phía trước, Harry bắt gặp hình ảnh cuối cùng của những hành khách lớn tuổi trên chiếc xe buýt vừa rời xa. Có lẽ, họ cũng không nhớ được.
Chết tiệt, anh thật sự mệt mỏi. Anh chưa bao giờ giỏi lái xe, và giờ đây, với cơn đau đầu nhức nhối, tính khí nóng nảy, bốn đứa trẻ và một con mèo của Lily – một sinh vật chẳng bao giờ chịu rời xa cô bé – anh vẫn đang phóng đi ở tốc độ 60 dặm một giờ. Điều này không hề giúp anh cảm thấy khá hơn khi nghĩ về việc chiếc xe này mới chỉ được anh mượn từ Arthur, người đã sửa đổi nó kỹ lưỡng đến mức Molly không thể không phàn nàn.
Chuyến đi đáng lẽ đã đơn giản hơn nếu Lily chịu ở nhà, nhưng không. Cô bé nhất quyết không muốn bỏ lỡ bất kỳ điều gì, đặc biệt là thứ gì liên quan đến Hogwarts. Vì vậy, giờ đây, Lily ngồi vắt chéo chân bên cửa sổ, tay vuốt ve quả bóng lông mèo đang kêu rù rù trên đùi, trong khi vẫn khăng khăng nhắc Harry thả lỏng. Anh thầm nghĩ mình nên thấy may mắn khi cô bé không tham gia vào cuộc cãi vã vô nghĩa đang diễn ra ở ghế sau giữa Al, Rose Weasley, và James.
Harry day sống mũi, cố xua đi cơn đau đầu, trong khi con đường phía trước nhòe đi trong một thoáng. Thật xấu hổ khi cảm giác "không muốn quan tâm" chẳng giúp anh bớt đau chút nào.
"Eo ơi, thật kinh tởm!" Rose hét lên, tiếng cười khúc khích vang lên từ ghế sau.
Không phải Harry không vui khi gặp lại bọn trẻ; học kỳ mùa đông luôn kéo dài nhất, và anh đã nhớ những trò nghịch ngợm của James, những câu hỏi lạ lùng của Al, và cái cách Rose luôn phối hợp với Al như một cặp song sinh khiến anh bối rối không biết mình thực sự có bao nhiêu đứa con. Nhưng... anh ước giá mà bọn trẻ có thể chào đón anh một cách yên lặng. Chỉ một lúc thôi. Chỉ đủ để anh thoát khỏi sự mệt mỏi còn sót lại của ngày hôm nay. Và xem Ginny đang có tâm trạng thế nào.
Thả lỏng, anh thầm nói đùa với chính mình.
"Dù sao đi nữa," Al đang nói với Rose, "Scorp bảo là vì cha mẹ cậu ấy sắp ly hôn, nên cậu ấy sẽ—"
"Cái gì?" Harry ngắt lời, quay phắt lại trên ghế, ánh nhìn sắc bén đến mức chiếc xe bất ngờ rẽ sang phải. Lily giật mình, bám chặt lấy tay vịn, trong khi con mèo nhanh chóng cắm móng vuốt sắc nhọn vào đùi cô bé để giữ thăng bằng.
"Xin lỗi, Lil," Harry nói, vội chỉnh lại tay lái. Anh chuyển sự chú ý lên gương chiếu hậu, nơi Al đang ngồi, ánh mắt xanh của cậu bé mở to đầy bất ngờ, mũi vẫn dính vài vệt mực. "Con vừa nói gì về cha mẹ của Scorpius?"
Al nhìn lại, hơi ngập ngừng. "Họ ly hôn."
"Scorpius nói với con à?" Harry hỏi, cảm giác như vừa bị thông tin ấy giáng thẳng vào đầu.
"Vâng. Nhưng nó cũng có trên báo mà... Ối, James! Đưa tờ báo đó đây!" Al vươn người qua Rose, cố giật tờ Nhà Tiên Tri Hàng Ngày mà James đã giữ khư khư từ đầu chuyến đi.
James cau mày, giữ chặt tờ báo. "Không."
"Chỉ xem một chút thôi!"
"Không, Al, tránh ra đi. Anh đang đọc!"
"Giữ lời lẽ," Harry lẩm bẩm một cách vô thức, mắt vẫn dán vào gương, nơi James đang ôm tờ báo như báu vật. Anh đã không đọc nhật báo Tiên Tri trong một thời gian dài, nhưng bây giờ anh thấy mình đang rướn cổ một cách vô ích, cố nhìn lén những dòng chữ in trên đó.
"Anh không đọc, anh đang nhìn trộm hình của Reeda Rathbone!" Al gắt lên.
James lườm các em mình bằng ánh mắt chỉ một cậu thiếu niên đang bị trêu chọc mới có thể. Lily và Rose, không chịu buông tha, lập tức bắt nhịp hát theo một điệp khúc ngớ ngẩn: "James yêu Reeda, James yêu Reeda..."
Harry không thể nhịn được một nụ cười, dù cơn đau đầu vẫn âm ỉ nhắc nhở anh.
"Các em chết chắc," James lẩm bẩm, ánh mắt tối sầm lại, nắm chặt tờ báo hơn.
"James, đừng làm kẻ tồi tệ nữa," Al rên rỉ, giọng đầy bực bội. Rose khúc khích cười, rõ ràng đồng tình.
"Chú ý ngôn từ," Harry thở dài, dù trong lòng thấy thú vị với sự sáng tạo của bọn trẻ trong việc xúc phạm nhau.
Lily thở dài đầy kiêu hãnh, và một loạt âm thanh lạo xạo vang lên khi cô bé vươn tay giật lấy tờ báo từ tay James. Cuối cùng, trận hỗn chiến nho nhỏ kết thúc với Lily có vẻ đắc ý, James lông tóc xù lên trong cơn bực dọc, giữ khư khư trang giấy in hình đội trưởng đội Quidditch của Puddlemere United – Reeda Rathbone – trong khi Al, khuôn mặt rạng rỡ, đang lật qua phần còn lại của tờ báo, mắt nheo lại chăm chú.
"Đây rồi," Al reo lên, gấp tờ báo lại và giữ thăng bằng nó trên đầu gối, mắt sáng lên chiến thắng.
Đừng ngồi như thế trên xe, Harry nghĩ một cách thờ ơ, nhưng không buồn nhắc nhở. Thay vào đó, anh hít một hơi thật sâu, cố chuẩn bị cho điều sắp tới.
"Thật đáng tiếc khi Draco và Astoria Malfoy (nhũ danh Greengrass) tuyên bố ly hôn sau mười lăm năm chung sống. Cuộc ly hôn này sẽ được chính thức hóa vào đầu năm mới, và đứa con duy nhất của họ, Scorpius Malfoy, sẽ ở lại Malfoy Manor cùng cha mình," Al đọc to, kết thúc bằng một nụ cười đắc thắng và câu "Thấy chưa, con đã bảo mà."
"Thật đáng tiếc cho Scorpius," Rose nói, đưa tay ra để con mèo của Lily liếm, nét mặt thể hiện sự cảm thông nhẹ nhàng.
Al nhún vai. "Cậu ấy vẫn luôn nói rằng cậu ấy gần như không bao giờ gặp mẹ mình, nên chắc cũng không ảnh hưởng nhiều lắm."
"Cậu ấy không cảm thấy xấu hổ sao?" Lily xen vào, nghiêng đầu, vẻ tò mò. "Ý mình là... chuyện đó lên hẳn mặt báo đấy."
"Cậu ấy không thực sự..." Al bắt đầu.
"... cảm thấy xấu hổ," cậu và Rose đồng thanh, lời nói hòa nhịp đến mức Lily phải nhướng mày khó hiểu.
Ly hôn, Harry lặp lại trong đầu, âm thanh của cuộc trò chuyện ở ghế sau dần trở nên xa xăm. Malfoy ly hôn. Đó không phải là điều anh có thể tưởng tượng được, ít nhất là không dành cho một gia đình như nhà Malfoy. Họ đã bao giờ làm gì ngoài sự hoàn hảo lạnh lùng, kiêu ngạo? Chỉ mới bốn tháng trước, anh đã gặp lại Malfoy lần đầu tiên sau nhiều năm. Hình ảnh ấy vẫn còn rõ ràng: Malfoy đứng trên sân ga, với đứa con trai giống y hệt mình và người vợ thanh mảnh, sắc sảo.
Harry nhận ra bây giờ, trong ký ức, Malfoy trông không thực sự hạnh phúc. Nhưng cậu ta đã bao giờ trông hạnh phúc đâu?
Chỉ là một chút tò mò tự nhiên thôi, Harry tự nhủ, dập tắt những ý nghĩ bất an trong đầu mình. Không có gì sai khi thắc mắc về những người từng có vai trò nhất định trong cuộc đời mình, đúng không?
Một loạt tiếng còi xe chói tai từ phía sau khiến Harry giật mình. Anh hoảng hốt nhận ra mình gần như đã chậm lại đến mức dừng hẳn giữa con đường hai làn xe.
"Chết tiệt," anh lẩm bẩm, đạp mạnh chân ga, đồng thời giơ tay ra hiệu xin lỗi với những chiếc xe đang bóp còi inh ỏi phía sau. Anh chà xát mặt, cảm nhận sự nóng bừng đang lan ra khắp da. Cơn đau đầu này chắc chắn sẽ tệ hơn nữa, anh thầm nghĩ, và vài giây sau, anh nhận ra mình đã buông tay lái hoàn toàn.
"Malfoy chết tiệt," Harry nghiến răng, chỉnh lại tay lái một cách vội vàng. Lần này, anh siết chặt vô lăng như thể nó là điểm tựa cuối cùng giữ anh khỏi rơi vào mớ suy nghĩ rối ren.
**~*~**
Khi chiếc SUV chậm rãi lăn bánh qua con đường nhỏ dẫn vào Ottery St Catchpole, bầu không khí trong xe bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn lớp băng giá phủ lấp lánh trên cây cối, cỏ dại và con đường ngoằn ngoèo phía trước. Harry lái xe qua ngôi nhà của Ron và Hermione nằm ở rìa ngôi làng, rồi đi ngang qua cụm cửa hàng, bưu điện, quán rượu, ao vịt, và cả trường học của Lily – giờ đây đóng cửa vì kỳ nghỉ Giáng sinh. Cuối cùng, anh rẽ vào đường lái xe dẫn tới nhà mình.
Anh tắt động cơ, mở cửa và bước ra ngoài, cảm nhận không khí mùa đông lạnh buốt ôm lấy cơ thể. Anh vươn vai, lặng lẽ quan sát khung cảnh trước mặt. Ở phía xa, Harry có thể nhìn thấy Burrow – ngôi nhà của Arthur và Molly – với làn khói mỏng manh tỏa ra từ ống khói quanh co. Một hơi thở sâu kéo theo mùi mùa đông ngập đầy phổi anh: không khí lạnh, hơi khói nhè nhẹ, và một gợn sóng xa xăm của tiếng cười trẻ thơ, có lẽ là Hugo đang chơi đùa trong gió với bà Molly. Nhưng những âm thanh yên bình đó nhanh chóng bị lấn át bởi tiếng cửa xe sập mạnh, tiếng cốp sau bị cào đập, và cả tiếng mèo của Lily kêu ré lên đầy khó chịu.
"Được rồi, được rồi," Harry lên tiếng, hơi thở tạo thành những làn khói mỏng trong không khí. "Chờ một chút trong khi cha lấy đồ ra khỏi xe." Anh rút đũa phép ra, dùng vài bùa chú để dỡ hành lý từ cốp. Mỗi lần vung đũa, anh lại liếc về chiếc xe của Arthur với sự lo lắng cố hữu – làm xước sơn lần nữa chắc chắn không phải là ý hay.
"Cởi áo khoác và giày, mang hết lên lầu, rồi yên lặng một chút!" Harry dặn dò, giọng đã hơi mệt mỏi.
"Chúc mừng, cha!"
"Lên lầu nhanh nào!"
"Trả lại đây, James!"
"Cái gì thế này?"
"CON HÀ MÃ KHỔNG LỒ!"
Những tiếng hét vang lên từ mọi hướng, hòa lẫn vào nhau như một bản giao hưởng hỗn loạn. Trước khi Harry kịp phản ứng, lũ trẻ đã ào lên lầu, để lại anh đứng một mình bên cạnh xe.
Khi Harry bước vào nhà, không khí bên trong khiến anh phải nhăn mặt. Nó lạnh lẽo, hơi ẩm thấp – dấu hiệu của một ngày trống trải không có ai ở nhà. Nhưng từ trong bếp, anh nghe thấy tiếng đĩa bát lách cách, báo hiệu sự hiện diện của Ginny. Đá nhẹ cánh cửa sau lưng để đóng lại, anh cởi áo khoác khi tiến về phía căn bếp, cố gắng bỏ lại sự mệt mỏi của cả ngày dài và phớt lờ tiếng ồn ào của lũ trẻ đang hét vang trên lầu.
Chỉ vừa bước vào bếp, Harry đã sực nhớ ra một điều quan trọng. Rose.
Anh lặng đi một giây, cảm nhận cơn xấu hổ ập đến khi nhận ra mình đã quên đưa Rose về nhà bố mẹ cô bé. Đây không phải lần đầu tiên anh quên việc này – và anh chắc chắn nó cũng sẽ không phải lần cuối cùng.
"Ừ thì, đó là một câu chuyện lớn," Harry nói, cố giữ giọng điệu trung lập. Anh tựa vào quầy, nhìn Ginny chăm chú khi cô đặt ấm nước lên bếp. Cử chỉ của cô nhanh nhẹn, chính xác, nhưng hơi căng thẳng – một dấu hiệu quen thuộc mà anh không bao giờ bỏ qua.
"Lớn đến mức đủ để khiến anh đưa Rose về nhà chứ?" cô hỏi, không quay lại, nhưng giọng nói mang một chút chế nhạo nhẹ nhàng mà anh không thể bỏ qua.
"Được rồi, anh sẽ đưa con bé về ngay," Harry nói, tay giơ lên trong tư thế đầu hàng.
Ginny chỉ khịt mũi. "Hermione sẽ nghĩ gì đây? Mà có lẽ em nên gọi trước để bảo họ chuẩn bị một cái giường cho nó ngủ lại. Không chừng anh còn quên đến ngày mai."
Harry mím môi, nhận ra cô không sai. "Không cần đâu," anh đáp. "Anh sẽ xử lý chuyện này. Anh chỉ... hơi mệt thôi."
Ginny nhìn anh một lát, sự gay gắt trong ánh mắt dịu đi đôi chút. "Hôm nay không dễ dàng gì với anh, phải không?"
Harry nhún vai. "Không hẳn là tệ. Chỉ là..." Anh ngừng lại, cảm thấy có gì đó mắc nghẹn trong ngực. Nhưng như mọi khi, anh không thể tìm được từ nào đủ để giải thích.
Ginny gật đầu, như thể cô hiểu, dù chẳng ai trong hai người nói gì thêm.
"Em sẽ pha trà," cô nói, lấy tách ra từ tủ. "Đi đi, trước khi trời tối."
Harry không cần nghe lần thứ hai. Anh đứng thẳng người, cầm lấy áo khoác và chuẩn bị quay trở lại xe. Nhưng trước khi anh ra khỏi cửa, giọng nói của Ginny vang lên từ phía sau, nhẹ nhàng hơn anh mong đợi.
"Harry?"
"Ừ?" Anh dừng lại, ngoái nhìn cô.
"Đừng để chuyện của Malfoy ám ảnh anh," cô nói, ánh mắt vẫn tập trung vào ấm nước. "Nó chẳng đáng để anh quan tâm đâu."
Harry không trả lời ngay lập tức. Thay vào đó, anh đứng đó trong một khoảnh khắc, đôi mắt xanh của anh nhìn chăm chú vào hình bóng nhỏ nhắn của Ginny. Rồi anh gật đầu. "Anh sẽ cố."
Nhưng ngay cả khi bước ra khỏi cửa, anh biết mình đang nói dối. Draco Malfoy, bằng cách nào đó, luôn là một điều khó bỏ qua.
Harry bật cười khẽ, cảm thấy một chút nhẹ nhõm nhờ vào sự than phiền vô cùng nghiêm túc của con gái. "Frank có vẻ là một đồng minh đáng tin cậy," anh nói, nhìn con mèo đang lim dim một cách bất cần trên vai Lily.
Lily gật đầu chắc chắn, sau đó đi thẳng đến bàn và ngồi xuống, con mèo lười biếng nhảy xuống đùi cô như thể đây là nơi thuộc về nó.
Trong khi đó, Ginny phân phát cốc trà như một người điều hành dày dạn kinh nghiệm trong chiến trường bếp núc. James và Al đùa nghịch qua lại về thứ gì đó mà Harry đoán là liên quan đến những trận Quidditch đầy ganh đua của họ, trong khi Rose ngồi xuống với một cuốn sách – không nghi ngờ gì là từ giá sách của Lily – và bắt đầu lật từng trang, vẻ mặt đăm chiêu.
"Rose, sau bữa trà chú sẽ đưa con về nhà," Harry nói, liếc nhìn cô bé với một chút hối lỗi.
"Không sao đâu, chú Harry," Rose trả lời mà không rời mắt khỏi trang sách. "Cháu thích ở đây. James và Al luôn tranh cãi, và Lily có Frank."
"Thấy chưa?" Ginny xen vào, đặt một cốc trà trước mặt Harry. "Bọn trẻ không bận tâm đến sự lộn xộn của anh đâu."
"Hay quá," Harry lẩm bẩm, nhấp một ngụm trà và cảm nhận hơi nóng lan tỏa làm dịu cơn đau đầu của mình.
Tuy nhiên, một phần trong tâm trí anh vẫn không yên. Những gì Al đã nói về Scorpius, cộng với những suy nghĩ rời rạc về Draco và cuộc ly hôn đầy bất ngờ, cứ quay cuồng trong đầu Harry như một câu hỏi chưa có lời giải.
Tại sao điều này lại khiến anh bận tâm đến vậy?
"Cha?" Al gọi từ phía bàn, kéo Harry ra khỏi mớ suy nghĩ. "Cha có nghĩ Scorpius sẽ ổn không? Ý con là... cha của cậu ấy trông có vẻ... khó gần. Chắc không dễ chịu lắm."
Ginny nhìn Harry, chờ xem anh sẽ phản ứng thế nào. Harry đặt cốc xuống, cân nhắc lời nói của mình.
"Cha nghĩ Scorpius sẽ ổn," anh nói chậm rãi, chọn từ ngữ cẩn thận. "Nhưng nếu không ổn, cha chắc rằng thằng bé sẽ tìm được cách để vượt qua."
James khịt mũi. "Cha của Scor là Draco Malfoy, sớm hay muộn thì cậu ấy cũng sẽ trở thành một Malfoy nhỏ kiêu ngạo mà thôi."
"James," Ginny nghiêm giọng, nhưng Harry đã giơ tay để ngăn cô lại.
"Có thể," Harry nói, giọng đều đều, "nhưng cũng có thể thằng bé sẽ làm mọi thứ khác đi. Không ai giống hệt cha mẹ mình, con biết mà."
James im lặng, có vẻ hơi bất ngờ trước câu trả lời của Harry. Ginny nhìn anh thoáng qua, không nói gì nhưng ánh mắt chứa đựng nhiều điều.
Harry cầm cốc trà lên lần nữa, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ bếp, nhìn về phía Burrow lấp ló qua hàng cây. Bên trong ngôi nhà ấm áp, đầy tiếng cười và hơi thở của gia đình, anh thấy mình vẫn bị ám ảnh bởi hình ảnh của Draco Malfoy – đứng cô đơn trong một tòa nhà rộng lớn, đối mặt với một cuộc sống mới đầy lạnh lẽo và không chắc chắn.
Khi bước vào phòng ngủ, Harry nhìn thấy Ginny đã cuộn tròn trên giường với một cuốn sách, mái tóc đỏ rực trải dài trên gối. Ngọn đèn ngủ trên bàn đầu giường tỏa ánh sáng dịu nhẹ khắp căn phòng, tạo ra bầu không khí ấm áp và yên tĩnh.
"Bọn trẻ đều ổn cả chứ?" Ginny hỏi mà không ngẩng lên, mắt vẫn dán vào những dòng chữ.
"Ổn cả," Harry đáp, bước đến bên tủ và lục tìm áo ngủ. "James dường như đã học được bài học sau lần bị mẹ ép hỏi về mái tóc. Và Al... thực sự đang lo lắng cho Scorpius, em biết không?"
Ginny ngẩng lên, nhìn anh qua mép cuốn sách. "Al là một đứa nhạy cảm, Harry. Không có gì lạ khi thằng bé để ý đến những điều như vậy."
Harry gật đầu, ngồi xuống giường và cởi tất. Nhưng thay vì chuẩn bị đi ngủ ngay, anh nhìn chằm chằm xuống sàn, tâm trí lại lạc lối về Draco và những gì có thể đã xảy ra để dẫn đến cuộc ly hôn này.
"Em có nghĩ... Malfoy ổn không?" anh hỏi sau một lúc, giọng trầm và xa xăm.
Ginny khép cuốn sách lại, đặt nó sang một bên. "Harry, em không nghĩ chuyện đó là điều anh cần lo lắng. Chúng ta đã không thực sự liên lạc với nhà Malfoy trong nhiều năm rồi. Họ là người trưởng thành, họ sẽ giải quyết được."
"Anh biết," Harry thừa nhận, "nhưng nó cứ... ám ảnh anh. Cậu ta luôn là một phần ký ức của anh từ thời ở Hogwarts. Và giờ đây, khi nhìn lại, anh không thể không cảm thấy rằng có thể cậu ta cũng chỉ là một sản phẩm của môi trường mà cậu ta lớn lên. Có thể anh đã phán xét cậu ta quá sớm."
Ginny nhìn anh chăm chú, đôi mắt dịu dàng nhưng có chút mệt mỏi. "Anh luôn có khuynh hướng muốn cứu người khác, Harry. Nhưng không phải ai cũng cần hoặc muốn được cứu."
Câu nói ấy khiến Harry ngồi lặng một lúc. Anh thở ra một hơi dài, tự nhủ rằng Ginny có lý. Nhưng khi anh nằm xuống cạnh cô, đầu gối lên gối và cố gắng để giấc ngủ xoa dịu tâm trí, những suy nghĩ về Draco và Scorpius vẫn lẩn khuất trong góc khuất của ý thức.
Ở đâu đó trong lòng, Harry cảm thấy rằng đây không phải là lần cuối anh nghĩ về chuyện này.
Ginny ngước lên, ánh mắt cô mơ hồ, không hẳn tức giận nhưng rõ ràng có chút phiền muộn. "Harry, đôi khi em không chắc anh thật sự để ý những gì đang diễn ra xung quanh anh."
Harry dừng lại, tay vẫn đặt nhẹ trên eo cô, như thể lo lắng rằng một chuyển động mạnh hơn sẽ khiến cô lùi xa. "Gin, anh quan tâm. Nhưng... có lẽ anh không giỏi thể hiện điều đó như em."
Cô rời khỏi vòng tay anh, bước đến chiếc gương treo tường và chỉnh lại mái tóc của mình, động tác chậm rãi và có phần lơ đãng. "James đang lớn. Nó cần cảm thấy được chú ý, đặc biệt từ anh. Anh là thần tượng của nó, Harry. Nhưng nếu anh không để ý những điều nhỏ nhặt, nó sẽ nghĩ rằng anh không quan tâm."
Harry hít một hơi sâu, cảm giác như thể những lời cô nói không chỉ nhắm vào James mà còn đến toàn bộ gia đình. "Anh hiểu. Anh sẽ cố gắng hơn, được chứ? Nhưng em cũng phải cho anh cơ hội. Không phải lúc nào anh cũng nhận ra những tín hiệu nhỏ..."
Ginny quay lại, nụ cười nhẹ hiện trên môi cô, dù có chút mệt mỏi. "Em biết. Chỉ là, đôi khi em cảm thấy như em phải giữ cả gia đình này cùng nhau, và điều đó thật mệt mỏi, Harry."
"Em không phải làm điều đó một mình," anh nói, bước tới gần cô hơn, lần này đặt tay lên vai cô. "Anh sẽ cố gắng làm phần của mình. Không chỉ với James, mà với tất cả mọi người. Bao gồm cả em."
Ginny nhìn anh một lúc, như đang tìm kiếm sự chân thành trong mắt anh. Cuối cùng, cô thở dài và gật đầu. "Được rồi. Nhưng em sẽ nhắc nhở anh nếu anh quên."
Harry bật cười khẽ. "Anh không mong đợi gì khác."
Cô nhoẻn miệng cười, và lần đầu tiên trong buổi tối, căng thẳng giữa họ dịu đi. Ginny vòng tay qua cổ Harry, ôm anh thật chặt. "Chỉ cần anh ở đây, Harry. Đôi khi, chỉ vậy là đủ."
Harry ôm cô lại, cảm nhận được sự an ủi từ hơi ấm của cô. "Anh luôn ở đây, Ginny."
Họ đứng như vậy một lúc lâu, trong sự yên bình tạm thời của buổi tối. Nhưng trong tâm trí Harry, những suy nghĩ về Scorpius, Draco, và những gì có thể đã khiến gia đình họ tan vỡ vẫn lởn vởn. Anh biết rằng để giữ gia đình mình vững vàng, anh sẽ phải đối mặt với những suy nghĩ ấy, sớm hay muộn.
Trong bóng tối, căn phòng im lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của Ginny và những suy nghĩ lởn vởn trong đầu Harry. Anh cảm thấy cơ thể mình chìm vào giấc ngủ, nhưng tâm trí vẫn còn tỉnh táo, vẫn bị lôi cuốn vào những câu hỏi chưa có lời đáp. Những cảm xúc lẫn lộn về gia đình, công việc, và những mối quan hệ chưa hoàn thiện quấy rầy anh.
Ginny không hề quay lại, nhưng Harry có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô qua mỗi nhịp thở. Anh không thể không nghĩ về những khoảng cách giữa họ, những gì đã thay đổi theo thời gian. Anh nhớ lại những ngày đầu, khi tình yêu giữa họ còn tươi mới, khi mọi thứ đều có thể giải quyết chỉ bằng một cái ôm, một nụ hôn, một lời nói dịu dàng. Nhưng giờ đây, giữa họ có một khoảng trống, dù là vô hình, vẫn luôn tồn tại.
Anh cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng hiểu rằng có những thứ không thể quay lại. Chỉ có thể tiến về phía trước, dù đôi khi, ngay cả việc đó cũng trở nên mờ mịt.
Nhắm mắt lại, anh đắm mình trong những suy nghĩ mơ hồ, hy vọng rằng giấc ngủ sẽ mang đến một chút thanh thản, một chút quên đi. Dù sao, ngày mai lại là một ngày mới, và có lẽ sẽ có cơ hội để làm lại.
Với một hơi thở sâu, Harry chìm vào giấc ngủ, mặc cho những câu hỏi về Draco, Scorpius và những mối quan hệ phức tạp của mình vẫn chưa được giải đáp.
**~*~**
Có ai đó đang khóc.
Cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy Harry. Anh đứng đó, im lặng, nhìn hình bóng đẫm máu và đầy nỗi đau, cảm giác như mình bị giam cầm trong một ký ức không thể thoát ra. Mọi thứ đều mơ hồ, như thể thời gian đã ngừng trôi. Anh nghe thấy tiếng thở hổn hển của chính mình, cảm nhận được sự nghẹt thở trong ngực.
Mắt anh nhìn vào cậu bé – một hình ảnh của chính mình khi còn trẻ, với nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng tràn ngập trong đôi mắt đó. "Hắn ta... hănz ta sẽ giết tôi..." lời nói của cậu bé văng vẳng trong đầu Harry như một cơn ác mộng không bao giờ dừng lại.
Cảm giác bất lực trào dâng trong lòng anh. Anh muốn chạy lại, muốn cứu lấy cậu bé, nhưng cơ thể anh lại như bị đóng băng, không thể cử động. Cảm giác đó, sự bất lực mà anh đã từng cảm nhận trong quá khứ, như thể cơn ác mộng này luôn quay lại để nhắc nhở anh về những lỗi lầm không thể sửa chữa.
"Không," anh thì thầm, như thể chỉ có thể nói ra một từ duy nhất trong khoảnh khắc này. Không có lời giải thích, không có câu an ủi nào có thể xoa dịu nỗi đau này. "Không thể như thế này."
Nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi. Cậu bé quay lại, đôi mắt mở to đầy sợ hãi, và rồi cảnh tượng lại tiếp tục trôi qua, như một vòng lặp không bao giờ kết thúc. Anh không thể ngừng nhìn, không thể ngừng cảm nhận sự tuyệt vọng của mình từ quá khứ đổ dồn vào trái tim hiện tại.
Và khi mọi thứ bắt đầu mờ dần đi, Harry nhận ra rằng anh vẫn chưa thoát ra được, rằng ký ức này vẫn chưa buông tha anh.
Hơi thở ngắn, nông. Những ngón tay run rẩy, cào cấu trong vô thức. Một khoảnh khắc giao tiếp bằng mắt vỡ vụn. Snape.
Căn phòng xoay tròn một cách bệnh hoạn. Harry đang lê mình qua một hành lang tối tăm, gần như không thở nổi, bàn tay nắm chặt một góc áo choàng phía trước. Ngón tay anh dính máu khô, móng tay cắn đến bật máu. Một cầu thang hiện ra. Rồi một luồng ánh sáng.
Có gì đó không đúng lần này. Một điều gì đó khác biệt. Anh tiến về phía ánh sáng, và thế giới bỗng chốc tan biến.
"Ồ..." Harry giật mình tỉnh dậy, hơi thở gấp gáp. Tim đập thình thịch. Anh chớp mắt, cố gắng định thần trong bóng tối, tập trung vào đôi mắt lo lắng của Ginny. Cô đang nghiêng người về phía anh, khuỷu tay chống xuống giường.
"Anh ổn chứ?"
Harry gật đầu, đưa tay dụi mắt. Đây không phải là lần đầu tiên cơn ác mộng đưa anh trở lại phòng tắm ấy, và anh biết Ginny đã quá mệt mỏi khi phải nghe anh nhắc về nó. Anh tự trách mình vì đã để điều này xảy ra thêm một lần nữa, dù cũng chẳng biết làm gì khác.
"Ổn," anh đáp, giọng khô khốc. Đôi mắt anh lướt qua chiếc đồng hồ cạnh giường. Mới hơn mười giờ rưỡi. Anh thậm chí chưa ngủ được lâu. Thở dài, Harry hạ quyết tâm. "Anh nghĩ mình sẽ ra ngoài đi dạo một chút... hít thở không khí," anh lẩm bẩm.
Khi Harry mặc quần áo, nhặt những mảnh trang phục rơi rớt dưới sàn, anh khẽ rùng mình vì lớp vải lạnh lẽo áp vào da. Ánh mắt lướt về phía Ginny, anh thấy cô lặng lẽ quan sát anh trong bóng tối. Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ băn khoăn, nhưng cũng đan xen sự bực dọc. Có lẽ cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ xoay người cuộn tròn, quay lưng lại với anh.
"Anh sẽ không đi lâu đâu," Harry khẽ nói, gần như tự nhủ với chính mình.
Những ngày tháng rong ruổi trong màn đêm của anh đã qua, nhưng bản năng ấy trỗi dậy mạnh mẽ khi anh lần bước trong yên lặng. Kéo chiếc áo khoác dày qua vai và quấn khăn len ấm áp quanh cổ, anh mở cửa thật nhẹ, để cánh cửa khép lại sau lưng mà không gây một tiếng động.
Không khí lạnh buốt táp vào mặt, nhưng cũng thơm lành và sảng khoái. Hương vị giá rét len vào cổ họng, bầu trời trong vắt rải rác ánh sao cuốn anh bước ra khỏi con đường dẫn vào nhà, rồi hòa mình vào ngôi làng tĩnh mịch. Anh ngửa đầu nhìn trời, hai tay đút sâu vào túi áo, để đêm tối dẫn lối.
Sương giá trước đó giờ đã lắng đọng hoàn toàn, lấp lánh như kim cương trên mọi bề mặt. Ngôi làng bừng sáng trong màn đêm, đẹp đẽ như một món trang sức quý giá. Khi Harry tiến gần hơn, ký ức về một Giáng sinh từng trải qua với Hermione tại Godric's Hollow ùa về. Anh thở ra chậm rãi, làn hơi ấm bốc lên, hòa quyện với nỗi buồn phảng phất, cảm giác nhẹ nhõm và chút hoài niệm len lỏi trong lòng.
Anh biết rằng hồi tưởng quá nhiều về những ký ức ấy chẳng mang lại điều gì hữu ích. Cũng như việc ám ảnh bởi những cơn ác mộng về Draco Malfoy đẫm máu chẳng giúp anh được bao nhiêu. Nhưng ngay cả khi biết điều đó, anh vẫn không thể chống lại những suy nghĩ ấy, dù chỉ là để tự nhắc mình rằng một phần trong anh vẫn chưa buông bỏ.
Khi đến gần quán rượu trong làng, ánh sáng ấm áp từ cửa sổ và tiếng trò chuyện rộn rã bên trong gợi cho anh cảm giác xa lạ về cuộc sống mà anh dường như đã quên. Anh không nhớ từ bao giờ mình bắt đầu đi ngủ sớm như vậy, nhưng đoán rằng điều đó liên quan đến việc làm cha. Một thoáng nuối tiếc len lỏi trong lòng khi anh đặt tay lên tấm kính màu của cánh cửa quán.
Chuyển động từ khóe mắt khiến anh dừng lại.
Phía bên kia đường, một ông già gầy gò bước chậm rãi xuống vỉa hè, dáng đi xiêu vẹo. Ông dò dẫm từng bước trên con đường đóng băng, đôi mắt không ngừng liếc nhìn giữa quán rượu và mặt đất dưới chân, như thể đang cân nhắc bước tiếp hay quay lại. Harry do dự, không chắc liệu việc đề nghị giúp đỡ có khiến ông phật lòng hay không.
"Chết tiệt," ông già lẩm bẩm khi mất thăng bằng, loạng choạng vài bước trước khi ngã khuỵu. Không suy nghĩ, Harry rút đũa phép từ trong áo khoác, khẽ niệm thần chú làm chậm cú ngã, rồi lao ra đường để đỡ lấy vai ông trước khi ông chạm đất.
Ông già khẽ càu nhàu, rõ ràng bất ngờ. Harry nhận ra ông có thể là một Muggle, và anh biết mình không nên can thiệp, nhưng bản năng khó lòng kìm nén.
"Ông ổn chứ?" Harry hỏi, cẩn thận luồn tay dưới vai ông để giúp ông đứng dậy. Ông nhẹ đến ngạc nhiên, và Harry nhận ra phần lớn trọng lượng của ông nằm ở chiếc áo khoác da sờn rách mà ông đang mặc. Một mùi ngai ngái của lá mục và khói bay lên, cùng với bộ râu xù xì cọ qua cằm Harry khi ông ngước lên nhìn. Dưới ánh trăng, đôi mắt gần như mờ đục ánh lên vẻ gì đó lạ lùng.
"Có vẻ là ổn, chàng trai trẻ," ông thì thầm, giọng nói trầm nhẹ pha chút âm hưởng địa phương. "Cảm ơn cậu. Bây giờ hãy đưa tôi qua đường. Tôi sẽ mua đồ uống mời cậu."
Harry dừng lại, thoáng ngạc nhiên. Từ trong bộ râu rối bù, một cái miệng hé mở nở nụ cười rộng, để lộ vài chiếc răng vàng lấp lánh.
Mọi thứ thật kỳ lạ, anh nghĩ. Nhưng rồi... đây có lẽ là một đêm như vậy.
Anh mỉm cười nhẹ, tự nhủ: Hãy cứ ôm lấy sự điên rồ này.
"Vậy thì ông đúng rồi," Harry nói, giọng pha chút ngang bướng, khi cẩn thận dẫn ông già về phía vỉa hè, để ông tựa người vào mình. "Tôi sẽ uống với ông một ly."
Ông già bật cười, một âm thanh khàn đục nhưng đầy ấm áp. Khi cả hai bước vào tiền sảnh lát gạch của quán rượu, ông quay lại nhìn Harry, ánh mắt long lanh trong ánh đèn vàng.
"Ồ không, chàng trai trẻ. Đêm nay là một đêm rượu gin!"
Harry chớp mắt, không biết nói gì. Ông già mở cửa, để luồng không khí ấm áp ùa ra ngoài, cuốn lấy khuôn mặt lạnh buốt của Harry. Hít vào hỗn hợp hương thơm dễ chịu từ đồ ăn, khói thuốc, và tiếng cười nói rộn ràng, Harry khẽ nhún vai, thầm chấp nhận. Anh bước theo ông già, hòa vào dòng chảy đông đúc bên trong.
Quán rượu nhộn nhịp với tiếng trò chuyện của dân làng. Harry nhận ra một vài khuôn mặt quen thuộc từ thế giới phù thủy. Ngồi gần quầy là Camille Roth, một bà già đáng yêu nổi tiếng với những phương thuốc tự chế kỳ diệu. Bà đang nhấm nháp ly sherry ngọt, miệng cười duyên dáng khi tán tỉnh Eddie, người pha chế trung niên. Ở góc phòng, Grady - người lập dị, đang trò chuyện một cách nghiêm túc với chú chó Labrador đen của mình. Với chiếc áo khoác tím và tập màu nước luôn kè kè bên mình, Grady trông chẳng khác gì một bức tranh sống động.
Grady nhìn thấy Harry, vẫy tay mạnh mẽ đến mức làm bắn vài giọt rượu mạnh từ ly của mình. Harry đáp lại bằng một cái gật đầu nhanh, nhưng vội quay đi khi nhận ra đầu đũa phép của Grady ló ra, âm thầm xử lý vết bẩn. Harry khẽ cười, nghĩ rằng nếu Jeremiah từ Bộ Pháp Thuật nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh hoàng.
Không ai ở đây thực sự biết anh ngoài Grady và bà Roth, cùng một vài người quen thuộc khác. Harry chợt nhận ra mình đã đứng yên khá lâu, suy nghĩ trôi dạt đâu đó. Ông già mặc áo khoác da dầu cũng biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Vừa định tự nhủ rằng việc ông biến mất có lẽ lại là điều tốt nhất - vì hệ tiêu hóa của anh chắc chắn không sẵn sàng cho rượu gin bất ngờ vào một đêm trong tuần - thì anh cảm nhận được một cái chạm nhẹ, hay đúng hơn là một cú thúc khẽ, trên vai mình.
"Vẫn chưa tìm được bàn à?" Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng.
Harry quay lại, thấy ông già đang chăm chú nhìn anh bằng đôi mắt nhợt nhạt, ánh nhìn có phần xa xăm nhưng vẫn rất sắc sảo.
"Nào, chàng trai, thôi nào." Ông vẫy tay, nụ cười rộng mở làm lộ thêm những chiếc răng vàng lấp lánh. Harry bật cười nhẹ, gật đầu bước theo, chấp nhận để mình bị cuốn vào cái thế giới kỳ lạ của ông già bí ẩn.
Harry nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận dòng rượu gin nóng rực tràn xuống cổ họng, như thể đốt cháy mọi mỏi mệt tích tụ suốt cả ngày. Anh không chắc liệu thứ này có thực sự giúp ích gì cho "sự khốn khổ" như ông già nói hay không, nhưng anh cũng không phản đối. Một phần nào đó trong anh—phần đã quá chán chường với cuộc sống thường nhật và những nghĩa vụ kéo dài bất tận—cảm thấy việc này mang lại chút gì đó... khác biệt, thậm chí thú vị.
"Không ai gọi tôi là 'chàng trai' trong nhiều năm rồi," Harry nhận xét, cố làm nhẹ không khí. "Nghe lạ tai đấy."
Ông già bật cười, một âm thanh khàn khàn như tiếng vỏ cây bị bẻ gãy. "Vậy thì tôi đoán tôi đang làm trẻ hóa tâm hồn cậu, phải không?"
Harry khẽ nhún vai, nhưng anh không thể phủ nhận cảm giác đó. "Cũng có thể. Dù sao thì, tôi không còn cảm thấy mình là một chàng trai trẻ nữa. Ba đứa con ồn ào, một công việc bàn giấy, và... ừm, một người vợ không mấy hài lòng có thể làm được điều đó."
"Vợ không hài lòng, à?" Ông già nhướng mày, đôi mắt nhợt nhạt lóe lên ánh hiểu biết. "Đó là loại khốn khổ khó chữa, nhưng đừng lo. Rượu gin có thể giúp, tạm thời."
Harry bật cười, đặt ly xuống bàn. "Có vẻ như ông có cả một kho tàng triết lý về rượu gin nhỉ?"
Ông già gật đầu, vẻ tự hào hiện rõ. "Gin là bạn đồng hành trung thành nhất của tôi, cậu biết đấy. Không bao giờ phán xét, không bao giờ phản bội. Chỉ có điều... nó luôn đi kèm với một cái giá."
"Giá?" Harry hỏi, tò mò thực sự.
"Giá của việc quên đi." Ông già chống cằm lên tay, giọng nói trở nên trầm lắng. "Quên đi mọi thứ—niềm vui, nỗi đau, mọi điều đã từng làm cậu trở thành chính mình. Nhưng đôi khi... điều đó cũng tốt. Một chút quên lãng có thể là liều thuốc cần thiết."
Harry im lặng, cảm nhận từng lời như ngấm sâu vào tâm trí mình. Anh không chắc mình muốn quên, nhưng ý tưởng thoát khỏi gánh nặng trong giây lát lại có sức hấp dẫn lạ thường.
"Thế còn ông?" Harry hỏi, cố gắng đổi chủ đề. "Ông đang cố quên điều gì?"
Ông già cười mỉm, đôi mắt nhợt nhạt thoáng chút buồn bã. "Chàng trai trẻ, nếu tôi kể ra thì sẽ mất cả đêm. Và tôi không chắc mình còn đủ rượu gin để kể hết câu chuyện đó."
Harry cười nhạt, nâng ly lên một lần nữa. "Vậy thì hãy để nó ở đó. Tôi không nghĩ mình cần thêm lý do để uống đâu."
"Thông minh đấy." Ông già vỗ nhẹ vào vai Harry, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc. "Nhưng này, cậu biết không... đôi khi điều cần thiết không phải là quên, mà là nhớ. Nhớ xem điều gì khiến cậu muốn bước tiếp, bất chấp tất cả."
Harry ngẩn người, cảm nhận từng lời như một mũi dao nhẹ cắt qua lớp vỏ của mình. Anh không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn đống lửa cháy bập bùng trước mặt, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt xanh đang trĩu nặng suy tư.
Ông già dừng lại, như thể cân nhắc câu hỏi. Đôi mắt nhợt nhạt, giờ đây có chút sáng lên dưới ánh lửa, nhìn chằm chằm vào Harry một lúc lâu. Cuối cùng, ông ta đặt ly xuống bàn với một tiếng thịch nhẹ, dựa lưng vào ghế, và thở ra một hơi dài.
"Điều thú vị về những 'nếu như', chàng trai trẻ," ông nói chậm rãi, "là chúng ta chỉ nhìn thấy chúng từ một phía. Giống như nhìn một dòng sông từ trên cầu. Chúng ta nghĩ rằng nó chỉ chảy một chiều, nhưng thực ra, nó luôn cuộn trào và xoay chuyển theo cách mà chúng ta không bao giờ hiểu được."
Harry cau mày, nhấp một ngụm rượu gin nữa—lần này nhỏ hơn. "Ý ông là... dù tôi có làm gì thì mọi thứ cũng sẽ như vậy sao?"
Ông già cười khẽ, một âm thanh trầm và có chút cay đắng. "Không, không hẳn. Ý tôi là, mỗi hành động đều có ý nghĩa, nhưng cách mà ý nghĩa đó lan tỏa ra... không ai có thể đoán trước được. Có thể nếu cậu giúp người đó, mọi thứ sẽ tốt hơn. Nhưng cũng có thể, nó sẽ tồi tệ hơn. Hoặc... chỉ đơn giản là khác đi. Không ai biết."
Harry nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang tàn dần, ánh sáng lập lòe hắt bóng lên khuôn mặt anh. Những hình ảnh mờ nhạt lại tràn về trong tâm trí—Draco Malfoy, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt đầy kiêu hãnh nhưng ẩn chứa nỗi cô đơn mà Harry chỉ nhận ra khi đã quá muộn. Anh đã có thể làm gì đó. Có lẽ anh đã nên làm gì đó.
"Nhưng," ông già nói thêm, giọng trầm xuống như thể thầm thì, "nếu cậu vẫn nghĩ về nó, thì có lẽ nó vẫn chưa hoàn toàn qua đi. Đôi khi, những cơ hội đã mất có thể trở lại, dưới những hình thức mà chúng ta không ngờ tới."
Harry quay sang nhìn ông già, đôi mắt xanh giờ đây sáng lên trong ánh sáng lờ mờ. "Ông nghĩ vậy sao?"
"Ta không biết." Ông già nhún vai, rót thêm rượu vào ly của mình. "Nhưng ta biết một điều: những gì đã qua là những bài học, không phải bản án. Chừng nào cậu còn sống, còn thời gian, thì cậu vẫn còn cơ hội để thay đổi điều gì đó. Không phải về quá khứ, mà là tương lai."
Harry im lặng. Lời nói của ông già, dù đơn giản nhưng như thể đánh thức điều gì đó trong anh. Anh ngả người ra sau, nhắm mắt lại, và trong khoảnh khắc đó, sự hối tiếc và cảm giác tội lỗi dường như dịu lại một chút, thay vào đó là một tia hy vọng mong manh nhưng rõ ràng.
Có lẽ, anh nghĩ, không phải mọi thứ đều đã kết thúc. Và có lẽ, nếu còn cơ hội, anh sẽ làm khác đi.
"Hãy tha thứ cho sự thô lỗ của tôi," ông già lẩm bẩm, nheo mắt với Harry. Đôi mắt của ông ấy bây giờ có màu trắng đục - giống như của Aragog, Harry suy nghĩ. "Tại sao không tự giúp chính mình khi có cơ hội?"
Trái tim Harry đập thình thịch, cầu vai nâng lên lại hạ xuống từng nhịp theo lần hít thở, không nói lời nào.
"Cậu biết đấy, chàng trai," người đàn ông càu nhàu. "Uống rượu gin của cậu đi."
"Khá sợ nhỉ," Harry thì thầm, với chính mình. "Tôi đã rất sợ hãi." Anh đổ hết phần còn lại của rượu vào cổ họng.
"Một ly nữa chứ?"
Harry cười một cách nghi ngờ. "Tôi thực sự không nghĩ rằng tôi nên. Không trừ khi tôi muốn... ừm... ngã xuống."
"Quyết định rứt khoát đi," ông già càu nhàu. "Tôi hi vọng cậu sẽ đưa tôi về nhà, chỉ đến cổng... nó nằm bên kia đường."
"Alboslutely," Harry lẩm bẩm qua đôi môi. "Không vấn đề gì."
Harry bước đi một cách cẩn trọng, dè chừng từng bước chân của chính mình, như thể anh không hoàn toàn tin tưởng vào sự vững chắc của đôi chân dưới lớp sàn gỗ của quán rượu. Khi Harry mở cánh cửa gỗ nặng nề, một luồng không khí lạnh giá quét qua người anh, khiến anh khựng lại trong giây lát. Cái lạnh như xuyên qua lớp áo, làm tê cứng da thịt, và khi anh bước ra ngoài, thế giới dường như có chút chao đảo, như thể trục của nó đã lệch đi một chút so với trước đó.
"Chỉ ở đằng kia thôi, chàng trai."
Giọng nói khàn khàn của ông già vang lên khi ông ta đưa tay chỉ về một hướng nào đó trong bóng tối. Ông ta bất ngờ nắm lấy cánh tay của Harry, giữ chặt như thể để giữ thăng bằng cho chính mình, và cả hai cùng nhau bước đi một cách đầy thận trọng trên mặt đất trơn trượt vì băng giá. Hơi thở của họ bốc lên thành những làn khói trắng trong không khí lạnh buốt, và giữa những tiếng bước chân lạo xạo trên mặt đất đóng băng, họ trao đổi với nhau vài câu chuyện nhạt nhẽo, không đầu không cuối.
Đến cổng, ông già dừng lại, thở hổn hển khi vươn tay mở chốt cửa. Âm thanh của kim loại cũ kỹ kêu rít lên trong màn đêm tĩnh lặng. Ông ta dừng lại một nhịp, rồi ngước mắt lên nhìn Harry với đôi lông mày nhíu chặt, như thể đang cân nhắc một điều gì đó quan trọng.
"Cậu là một chàng trai tốt," ông ta cất giọng, ánh mắt vẫn đầy suy tư.
Harry chớp mắt, hơi ngạc nhiên trước lời nhận xét ấy. "Cảm ơn," anh lẩm bẩm, không hiểu sao lại cảm thấy có chút xúc động.
"Đừng vội cảm ơn tôi," ông già khẽ lắc đầu, giọng nói trầm xuống đầy ẩn ý. "Tôi sẽ giúp cậu một chuyện... nhưng có vài quy tắc, cậu hiểu chứ?"
Harry nghiêng đầu, cố gắng diễn giải lời nói đó theo một góc độ khác xem có dễ hiểu hơn không. "Hm?"
"Quy tắc!" Ông già nhấn mạnh, và ngay lúc đó, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, làm bộ râu rối bù của ông ta bay phất phơ. "Quy tắc số một—không nói với ai. Quy tắc số hai—không nói với ai. Quy tắc số ba—nếu cần tôi, hãy gửi một tia lửa đỏ."
Harry cau mày, bối rối thực sự. "Tôi không biết ông đang nói về cái gì."
"Đừng lo lắng về chuyện đó bây giờ." Ông già chỉ nói thế, rồi vỗ nhẹ vào cánh tay Harry trước khi quay lưng bước vào khu vườn nhỏ. Ông ta lần tay dọc theo cánh cửa, mò mẫm tìm lỗ khóa của mình. Harry đứng yên tại chỗ, nhìn theo ông ta với một cảm giác lờ mờ khó diễn tả.
"Đi ngủ đi, Harry," giọng nói già nua vang lên trước khi cánh cửa nhà tranh đóng sầm lại, để anh đứng một mình giữa cái lạnh thấu xương của màn đêm.
Harry rùng mình, kéo cổ áo lên cao hơn để chắn bớt cái rét. Anh đút tay vào túi áo rồi bắt đầu bước trở lại con đường cũ, cảm giác như tâm trí vẫn còn vương lại đâu đó trong cuộc trò chuyện vừa rồi.
Khi về đến phòng, anh cởi quần áo ra, mệt mỏi trườn vào dưới lớp chăn ấm áp. Ginny nằm quay lưng về phía anh, hơi thở đều đặn, không hề nhúc nhích. Harry nhắm mắt lại, nhưng giấc ngủ không đến ngay lập tức—trong đầu anh vẫn còn văng vẳng giọng nói của ông già và những quy tắc bí ẩn ấy.
**~*~**
Lại là ánh sáng đó. Cái ở đầu cầu thang. Harry bước từng bước, và một bước khác và một bước khác.
Đôi mắt nhợt nhạt sợ hãi trong bóng tối.
Người đàn ông không mặc áo choàng. "Mày đang làm cái quái gì ở đây vậy?" Sợ hãi nhanh chóng biến thành sự tức giận và sau đó là sự tò mò.
Ngồi trên sàn nhà cứng, với những lời nói căng thẳng đến mức khó nghe.
Một âm thanh mà anh chưa bao giờ nghe thấy trước đây - một âm thanh tuyệt vời - và sau đó ai đó gọi anh, và mọi thứ dần tan biến.
**~*~**
Harry nằm im không nhúc nhích, không dám mở mắt ra. Một loại cảm giác buồn nôn tởm nhất cuộc đời, uống nhiều rượu Gin quả là một quyết định ngu ngốc nhất trên đời. Cả cổ họng, lưỡi đều khô khốc như muốn nứt mẻ ra. Rợn rợn thấy một cảm giác châm chích không hề dễ chịu.
"Không," Harry lẩm bẩm, giọng chắc nịch, dù bản thân vẫn còn chút mơ hồ. Bằng cách lười biếng quờ tay tìm kiếm trên ga trải giường, anh có thể khẳng định—đây chắc chắn là một phòng ngủ trống rỗng. "Chỉ là... không."
Anh thực sự đã dành cả đêm để uống rượu với một ông già xa lạ sao?
Harry thở dài, đưa tay lên dụi mắt một cách uể oải. Tất cả mọi dấu hiệu đều chỉ ra rằng, đúng vậy—đó chính xác là những gì đã xảy ra.
"Anh định nằm cả ngày trên giường để than thân trách phận à, đồ lười biếng?"
Harry giật bắn mình.
Mắt anh vẫn nhắm nghiền, nhưng ngay lập tức, anh biết rõ một điều—giọng nói đó chắc chắn không phải của Ginny.
Tim anh đập thình thịch. Trong khi đầu óc vẫn còn hỗn loạn vì cơn nôn nao, anh cố gắng suy nghĩ thật nhanh—tối qua anh đã về nhà, chuyện đó anh có thể chắc chắn. Vậy thì tại sao lại có một người đàn ông lạ mặt trong phòng ngủ của anh?
Có tiếng thở dài, rồi tấm nệm khẽ lún xuống khi ai đó ngồi xuống mép giường.
"Em biết khi nào là anh giả vờ ngủ, Harry," giọng nói ấy cất lên, nghe như thể người đó đang mỉm cười. "Em đã có mười bảy năm để làm quen với chuyện này đấy."
Cả người Harry cứng lại.
Dạ dày anh thắt lại thành một nút thắt khó chịu, như thể vừa bị lật ngược. Cố gắng bám víu vào chút sức lực còn sót lại giữa cơn nôn nao, anh lồm cồm bò dậy, ép bản thân mở mắt.
Rồi anh chớp mắt.
Rồi lại chớp mắt lần nữa.
Cuối cùng, anh đưa tay lên xoa mặt, tự hỏi liệu có khả năng nào mình vẫn còn đang mơ không.
"Trông anh không được khoẻ mạnh lắm?" Draco Malfoy nhận xét từ cách xa vài inch.
"Mày đang làm cái quái gì ở đây vậy?" Harry nói, hơi cúi đầu nhìn xuống bên dưới, có vẻ hơi thoáng đãng, nhưng liền thở một hơi dài ra khi thấy mình vẫn đang mặc quần đùi.
Malfoy nhướng mày nhưng có vẻ không hề xù lông. "Điều này không quan trọng. Em quay lại để lấy ghi chú của mình. Đó là tất cả. Anh biết đấy, một cuộc họp vào lúc 9 giờ sáng gần Giáng Sinh thật sự xứng đáng bị ném vào một ngọn núi lửa đang hoạt động."
Khi cậu ấy nói, Harry dành một giây để liếc nhìn xung quanh căn phòng và ngay lập tức rõ ràng đây không phải là phòng ngủ của mình với Ginny. Phòng ngủ này lớn hơn, sáng hơn và trông vừa quen thuộc vừa không quen thuộc. Và nó có Draco Malfoy trong đó.
Một Draco Malfoy khác, Harry thừa nhận - cậu ta trông trẻ hơn và hạnh phúc hơn người đàn ông trên Nhật báo tiên tri hay người đàn ông ở nhà ga xe lửa - nhưng dù sao thì Draco Malfoy cũng vậy. Bên trong trong nút thắt, cố gắng không hoảng sợ, Harry hít sâu và quyết định thử lại. Câu trả lời cuối cùng dường như không có ý nghĩa gì cả, và một phần nào đó trong anh, một phần nhỏ mà anh gọi là lý do, nói với anh rằng tức giận sẽ không giúp ích gì ở đây. Nếu Draco Malfoy không xâm nhập vào phòng ngủ của anh, thì có điều gì đó có khả năng rất kỳ lạ đang xảy ra.
"Ý tôi là, Ginny đâu rồi?" Harry cố gắng.
Malfoy cau mày. "Cái gì?"
"Ginny đâu rồi?" anh lặp lại, thay đổi vị trí để có thể trượt chân xuống đất, cần sự vững chắc. "Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy, Malfoy?"
"Malfoy?" Cậu ta cười nhếch - một biểu hiện khá ngạc nhiên mà chính Harry nhận ra là nó giống như trên khuôn mặt của mình. "Ồ, em hiểu rồi..."
Đột nhiên có một bàn tay đặt lên đùi trần của Harry. Một bàn tay ấm áp. Bàn tay của Malfoy. Và bản thân Malfoy đủ gần để ngửi thấy mùi (sạch, kem đánh răng-bạc hà, chút hương cam) tất cả các chúng đập vào khứu giác Harry, làm tổn thương dây thần kinh khiến nó ngưng đọng một chút. Nhưng anh nhanh chóng gạt bàn tay đó ra và đứng dậy.
"Ah... nghiêm túc đấy, ừm, Draco, Ginny đâu rồi?"
Malfoy ném cho Harry một cái nhìn rất kỳ lạ. "Ginevra đang ở nhà cô ấy, với chồng và con của cô ấy, em mong là vậy." Draco dừng lại, đứng dậy khỏi giường và lướt một bàn tay chu đáo qua mái tóc của mình.
"Với chồng cô ấy...?" Harry thì thầm, nhưng bị ngắt lời.
"Anh luôn rất kỳ lạ khi anh uống rượu... Em sẽ phải hỏi Blaise xem cậu ấy đã cho gì vào những ly cocktail đó." Malfoy thở dài và nắm lấy cổ tay Harry, kéo anh lại gần và hôn nhẹ lên miệng anh trước khi anh có thể phản ứng. "Gặp lại anh tối nay."
Chỉ với điều đó, cậu quay ra khỏi phòng với chiếc áo khoác dài và chiếc khăn sọc ấm áp vắt một nửa ra sau lưng. Harry nhìn, bất động, tay từ từ giơ lên và lướt qua môi. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn nó liên quan đến những ly rượu Gin đêm qua.
___________________________________
Đây là nội dung thư tui viết cho chị tác giả. Tuy nhiên nó bị miss và tui đã cố gắng tìm các phương thức khác. Phản hồi đều lỗi.
Nên tui đã tự ý làm, nếu các cô không thích, hay thấy phản cảm vì điều này tui sẽ xoá ngay lập tức. Dù sao cũng mới 1 chương đầu. Umm, mọi người có thể xem qua the family man để hiểu về cốt truyện nhé, fic này rất hay đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro