
18. Chương 30 + Chương 31
Thứ chấm dứt cái ôm do tâm tình kích động của Harry là một câu nói rất bình tĩnh của Draco.
Draco nói, "Em muốn đi thung lũng Godric, ngày mai."
Harry mất vài giây mới bình thường lại, anh trừng,
"Em lại có chuyện gì cần đi thung lũng Godric?"
Draco hoài nghi nhìn chằm chằm mặt Harry, "Snape mắng? Anh khóc?"
"Không có." Harry lập tức phủ nhận, "Là mùi độc dược trong phòng, anh hắt xì từ nãy." Harry xoa mũi.
Draco nghĩ lại thì cũng thấy không có khả năng, anh vừa lòng khi thấy Harry đã buông mình ra.
Gần đây anh mò mẫm ra được một quy tắc, anh khó có thể ngăn cản chuyện Harry muốn làm, Harry luôn lỗ mãng thô bạo nhưng anh có thể dùng một chuyện khác mà Harry để ý dẫn dắt Harry dời sự chú ý của mình.
Giống như vừa rồi, không phải là anh đã thành công sao? Draco yên lặng tô đậm nguyên tắc. Mọi chuyện không phải luôn từ anh khống chế Potter.
"Em vẫn chưa trả lời anh." Harry lay Draco, "Em đến đó làm gì? Ben còn chưa tìm được."
Draco bỏ tay Harry ngồi xuống, "Nhớ rõ ngày con cú mèo xuất hiện không? Ngày đó đáng ra em phải nói chuyện với mấy người để gia hạn hợp đồng nhưng vẫn luôn bị trì hoãn đến hiện tại. Không thể kéo dài thêm nữa, em phải đến đó."
Harry ngồi lên một góc bàn của Draco bất mãn.
"Chẳng lẽ không có người có thể thay em đi? Chuyện gì em cũng cần tự làm sao?"
"Mấy khế ước này đều liên quan đến một diện tích lớn, em phải đi."
Draco cầm bút lông chim bắt đầu viết thư hẹn, xác nhận thời gian ngày mai gặp.
Harry nhíu mày, nhưng anh không tìm thấy lý do ngăn cản.
"Anh sẽ đi với em. Cần mấy ngày? Em ở khách sạn nhà Fraser?"
Draco dừng lại hỏi, "Vì sao anh hỏi vậy?"
Harry tay ôm ngực nhắc nhở.
"Nơi đó đã xảy ra chuyện hai lần. Nếu em cần chỗ ở, đừng để người khác dễ dàng nắm giữ hành trình, anh đề nghị em không tiếp tục ở đó."
Ở đó còn có cô Fraser, Harry không vui lòng nói thêm một câu trong lòng.
Lần này đến lượt Draco nhíu mày.
"Nhưng chỗ đó là khách sạn duy nhất em còn có thể chịu đựng, những nơi khác hoàn cảnh đều quá kém."
"Nhất định phải là khách sạn sao?" Harry đột nhiên hỏi.
"Em không quen người nào ở đó." Draco lắc đầu.
Anh cuốn bức thư lại, nhỏ sáp niêm phong đặt một chỗ. Đã có sáu bảy cuộn như thế, rồi anh sẽ đến chỗ mấy con cú mèo gửi.
Harry dừng lại, mắt đột nhiên sáng ngời, "Có anh a."
Đúng a, sao mình không nghĩ tới?
Cha mẹ Harry ở thung lũng Godric, năm thứ tư sau chiến tranh, Hermione thuê người giúp anh tu sửa để có thể ở. Anh từng muốn ở đó để có thể gần cha mẹ hơn. Nhưng khi mọi người muốn đúc tượng đồng của anh, Harry bị dọa. Anh không hy vọng sinh hoạt trong những ánh mắt dùng sùng bái tìm tòi nghiên cứu, anh quyết định hoãn lại vài năm.
Mà nơi đó đã có một người giữ bí mật mới, an toàn hơn những nơi khác, có gia tinh nên nó cũng rất thoải mái sạch sẽ, bọn họ có thể ở nơi đó.
"Anh có nhà ở đó, nhà của bố mẹ, rất an toàn, đầy đủ, sạch sẽ. Tốt hơn khách sạn nhiều, chúng ta có thể ở đó." Harry kích động đề nghị.
Vì thế ngày hôm sau bọn họ đến nhà Harry.
Draco hẹn vào buổi chiều nhưng anh muốn đến từ sáng.
Anh muốn đi nhìn xem nơi này có sạch sẽ đầy đủ thoải mái như Harry nói không.
Đi tham quan một vòng, Draco coi như vừa lòng.
Harry nói ngôi nhà này là mô phỏng lại ngôi nhà của cha mẹ anh. Đương nhiên, gia cụ đồ trang trí đã không thể phục hồi, nhưng vẫn có thể thấy được đây là một ngôi nhà khéo léo tiện lợi.
Nó không quá lớn. Nhà ăn và phòng khách nối liền không có ngăn cách, một phòng bếp nhỏ cùng một phòng tắm đơn giản đã chiếm hết không gian tầng một. Thậm chí còn không có phòng làm việc, chỉ có một cái bàn nhỏ bên cửa sổ trong phòng khách. Tầng hai có ba phòng, một phòng ngủ chính và hai căn phòng nhỏ, có thể thấy được trừ bỏ phòng ngủ, hai căn phòng còn lại là phòng trẻ con.
Harry giải thích tất cả đều là Hermione quyết định, khi đó anh giao cho cô bạn thân xử lý.
Chỉnh thể rất ấm áp, Draco âm thầm khen ngợi người phụ nữ sáng suốt này, không dùng màu đỏ và vàng, nếu không sẽ làm không gian chật chội hơn. Trong phòng ngủ sử dụng màu xanh nhạt và màu xám, gam màu lạnh làm nơi này khác biệt, cảm giác bình tĩnh mát lạnh nhiều hơn ấm áp.
Draco nhướng mày nhìn quanh, "Đây là màu của Slytherin."
Harry đang xếp hành lý của bọn họ, anh ngẩng đầu nhìn, "Chỉ có nơi này là anh chỉ định."
Khi đó là lúc Draco mới kết hôn, tuy rằng bọn họ đã tách ra nhưng Harry vẫn bị đả kích lớn.
Cũng là từ khi đó, anh có suy nghĩ tìm người khác, anh hy vọng mình có thể không nhớ đến Draco nữa. Anh để Hermione sửa sang lại nơi này, anh nói muốn phòng cho con, anh nghĩ về sau mình sẽ có một gia đình mỹ mãn. Nhưng cuối cùng trong phòng ngủ của mình, anh vẫn đặc biệt yêu cầu màu xanh và màu xám, đó mới là thứ anh hy vọng. Anh hy vọng Draco có thể đứng ở đây, giống hiện tại.
Nhưng Draco không nghĩ nhiều, "Tuy rằng em không muốn khen ngợi anh nhưng đây là lựa chọn sáng suốt."
Draco thanh thản đi sờ sờ mọi nơi, nơi này mới tinh. Có những thứ đã qua sử dụng sẽ lưu lại mùi hương đặc biệt dù thời gian sử dụng không lâu, "Anh chưa ở sao?"
Harry sắp xếp xong, anh đứng lên nhún nhún vai.
"Anh tính ở đây, nếu bọn họ không đúc tượng đồng."
"Em biết cái này." Draco quay đầu, trong mắt hiện lên trêu chọc. "Em có chút tiếc nuối cuối cùng bọn họ không làm, nếu không chắc chắn là em sẽ đến ngắm."
Harry tự nhiên kéo tay Draco đi xuống.
"Đúng vậy, anh tin tưởng em là người thành tâm thành ý nhất. Cho nên đến khi anh chết, anh sẽ cố hết sức ngăn cản bọn họ."
Harry để Draco ở phòng khách, mình đi vào phòng bếp muốn tìm ấm nước. Giọng anh rầu rĩ,
"Vậy em có hài lòng không?"
"Có Granger làm bạn đúng là phúc của anh."
"Cô ấy cũng là bạn em." Harry vạch ra.
Draco không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận, anh đến bên lò sưởi thêm một khối gỗ vào.
Giữa tháng 12, thung lũng Godric đã có tuyết. Nơi này bắt đầu có tuyết từ một tuần trước. Mấy ngày nay có không khí lạnh tới làm tuyết rơi lớn hơn.
Khi bọn họ tới thì phát hiện tuyết đọng trước cửa đã đến mắt cá chân.
Hiện tại lò sưởi trong phòng khách đã được đốt, ngọn lửa bập bùng tỏa ra độ ấm thoải mái.
Draco quyết định cởi áo lông, nếu không anh sẽ quá nóng.
Khi Harry mang hai cốc cà phê nóng ra, anh nhìn đến một người đàn ông tóc vàng tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay những vẫn rất ưu nhã, nhàn nhã thoải mái dựa vào sô pha.
Draco không ngồi thẳng lưng, xem ra nơi này có thể làm Draco thả lỏng.
Harry vừa lòng nhếch miệng, đưa cà phê cho Draco.
"Lần sau chúng ta có thể mang Scorpius đến, Scor chắc chưa từng được thấy một nơi như thế này." Harry dùng từ 'chúng ta' mà không phải 'em'. "Đương nhiên, sau khi đã giải quyết mọi rắc rối." Nhắc tới Scor, mắt Draco sáng lên, anh nhấm nháp cà phê và nhìn bốn phía.
Cuối cùng anh gật đầu đồng ý.
"Đúng vậy, Scor nên đến đây một lần. Scor không hiểu sao mọi người lại chen chúc ngồi ăn với nhau khi thấy vậy trong sách. Scor nên nhìn xem người bần cùng sinh hoạt như thế nào."
Nhưng nơi này không đơn sơ. Harry là một người có tiền, nơi này rất tiện nghi thoải mái.
Chỉ là nó bé.
Harry nói, "Cám ơn lời khen của em."
"Không có gì." Draco tao nhã gật đầu.
Harry hài lòng. Anh cảm thấy Draco dần thả lỏng, không còn phòng bị trước mặt mình, trở lại hình ảnh một thiếu niên thích trêu đùa người khác. Ngay trong nhà của anh, trên ghế của anh.
Buổi chiều, Harry và Draco đến nhà một địa chủ để trao đổi hợp đồng.
Khi bọn họ tới, bọn họ còn đụng phải cha con Fraser.
Bọn họ là khách của địa chủ.
Cô Fraser thấy Draco xuất hiện thì vui vẻ. Hai mắt cô sáng ngời muốn đến gần bọn họ.
Nhưng Harry ôm lấy eo Draco. Một tuần gần đây, các tờ báo lớn không còn đăng bài báo nào hoài nghi về tình yêu của bọn họ, Harry bảo vệ Draco trước mặt các phóng viên làm đề tài từ nghi ngờ phát triển thành nghiên cứu. Sau đó bọn họ được công nhận là một đôi.
Draco cũng không đẩy Harry ra, anh còn không cảm thấy không bình thường, Draco đã quen với nhiệt độ mùi hương sự đụng chạm của Harry.
Cô Fraser cứng lại nhưng cô vẫn hỏi hôm nay Draco có tới nghỉ ngơi không? Căn phòng anh vẫn luôn sử dụng đã tu sửa xong.
Draco lễ phép cự tuyệt rồi chào hỏi ông Fraser, anh quen thuộc ông hơn.
Mấy phút sau, cha con Fraser đi về, bọn họ nói chuyện với địa chủ.
Sau khi Draco kí xong hợp đồng, Harry hỏi.
"Em có biết vì sao hai cha con Fraser lại tới đây không?"
"Em đoán có lẽ là vì tiền nợ." Draco không để ý đáp lại.
Anh đang chú ý chân của mình, lớp tuyết mềm xốp đọng tới mắt cá chân làm họ đi lại khó khăn hơn.
Người bọn họ đến nói chuyện hôm nay không phải phù thủy, trong nhà không có Floo, tuy bọn họ có thể độn thổ nhưng vừa ngồi mấy tiếng trước lò sưởi, bọn họ muốn hô hấp không khí mát mẻ một chút. Cho nên hiện tại bọn họ giống hai đứa ngốc đi trên con đường mòn ngập tuyết.
"Nợ?" Harry ôm chặt Draco để anh đỡ té ngã. "Đúng rồi, anh còn nhận được thư cảm ơn đúng không, khách sạn kinh doanh không tốt?"
"Hình như vậy." Draco hít hít mũi, anh bắt đầu lo lắng có nên độn thổ không. "Ông Fraser cũng từng vay tiền em, cuối năm nay đến kỳ hạn trả."
Harry nhíu mày cúi đầu nhìn, "Rất nhiều?"
Rồi anh phát hiện lông mi Draco dính đầy bông tuyết, anh đưa tay nhẹ nhàng phẩy đi.
Draco mở to mắt nhìn, hiện tại anh không cảm thấy nóng mặt vì ngoài trời thật sự rất lạnh.
"30 vạn Galleon, với ông ấy thì đó là một số tiền lớn. Nhưng sau khi anh xảy ra chuyện, em đồng ý kéo dài thời hạn. Có vấn đề gì sao?
Harry lắc đầu. Draco biết tình trạng kinh tế của ông Fraser nên cũng không ép ông phải trả đúng hạn. Nên rất khó cấu thành lý do hại Draco, "Không có gì, là anh nghĩ nhiều."
Harry nhìn mũi Draco lạnh đến hồng hồng.
"Anh nghĩ chúng ta nên độn thổ."
Ngày hôm sau Draco liên hệ với luật sư của mình qua lò sưởi.
Nơi này dù sao cũng là nhà Harry nên Draco không để luật sư đến đây, nhưng anh cần thảo luận với luật sư về những điều kiện các địa chủ đề xuất, chuyển những điều kiện này thành điều khoản khế ước thích hợp, chiều hôm nay anh phải mang đến để đối phương ký tên. Xác nhận tính pháp lí cũng rất quan trọng. Như là có người yêu cầu chia sẻ thuế đất, thuộc phần đất màu xám. Đối với Draco đó không tính là gánh nặng nhưng trên pháp luật anh cần xác định cái này không có vấn đề, anh không muốn có nhược điểm gì dừng ở trong tay bộ.
Harry ở bên cạnh Draco.
Tuy rằng giờ vẫn là ngày nghỉ nhưng Harry cũng đã gửi mấy tin ngắn cho Brown để cậu ta báo cáo tình hình. Anh nghĩ để Brown đi thăm dò tình hình tài chính của ông Fraser.
Mà khi Harry đang đọc báo cáo Brown đưa tới, nội dung cuộc nói chuyện của Draco hấp dẫn sự chú ý của anh.
"...Ý kiến của ngân hàng Gringotts như vậy thì thế nào? Chúng thật sự khả thi?"
"Rất khó nói, khế ước mượn tiền trên pháp luật là có khả năng. Nhưng nếu anh ta giao tiền cho người khác, giả thiết là người liên lạc của Tử Thần Thực Tử, hiệu lực của khế ước sẽ không thể hạn chế những người khác sử dụng như thế nào. Bọn họ không phải người kí khế ước, nói cách khác, bọn họ không ký tên cho nên sẽ không bị khế ước khống chế."
Bốn chữ Tử Thần Thực Tử làm Harry chuyển hướng sang Draco.
Harry đi đến bên Draco, anh không muốn nghe lén. Draco liếc Harry nhưng vẫn tiếp tục nói.
"Chúng ta có thể thêm điều khoản giao cho người khác để hạn chế đúng không?"
"Nhưng nhiều lắm chỉ là sai phạm. Đối với khế ước kinh tế, khi một người không làm đúng, chúng ta không thể đặt ra xử phạt trên khế ước, đó là trái pháp luật. Chúng ta chỉ có thể áp dụng chế tài kinh tế, ví dụ như tiền phá hợp đồng. Chúng ta không thể đặt ra hành vi cưỡng chế như là dùng lời nguyền độc đoán bức bách anh ta trả lại tiền hay trực tiếp hạn chế hoạt động của người mượn tiền được."
Draco nghe vậy thì nghiêm túc hơn.
"Chúng ta không thể quản lí cách sử dụng tiền sao?"
"Thật đáng tiếc, đúng vậy. Khế ước có thể làm vậy nhưng pháp luật cấm chúng ta làm như vậy."
Draco nhíu mày, phiêu lưu trên con đường mượn tiền sẽ tăng nhiều.
"Tôi hiểu ý ông, tôi sẽ nghĩ tiếp. Về phần khế ước với địa chủ, trước 1h có thể hoàn thành bản dự thảo khế ước không?"
"Có thể."
"Tốt lắm, tạm thời đến đây thôi."
Nói xong, Draco ngừng liên lạc.
Lúc này Harry đã muốn chen vào chỗ Draco ngồi, anh hỏi, "Chuyện gì về Tử Thần Thực Tử?"
Draco mặt không đổi sắc, "Nếu em muốn liên lạc với bọn họ thì cũng sẽ không ngu ngốc làm ngay trước mặt anh."
Harry nhíu mày, "Anh biết em không muốn liên lạc bọn họ, anh lo lắng em lại gặp phải vấn đề gì."
Draco nhớ Hermione nói đưa thư cho cô, Draco ngượng ngùng nhếch môi.
Anh tự hỏi rồi quyết định không cần giấu Harry.
"Là Pansy và Nott. Bọn họ mới ra Azkaban, em cũng từng nói với anh đó, bọn họ muốn chút viện trợ kinh tế. Em từng nghĩ cung cấp công việc cho bọn họ, Blaise cho rằng không ổn, nhưng em sợ đưa Galleon cho bọn họ, cuối cùng chúng em lại biến thành người đầu tư cho Tử Thần Thực Tử."
"Đúng rồi!! Anh quên hỏi em, Pansy uy hiếp em!" Harry trừng.
Draco nhìn Harry cảnh cáo, "Đó không tính là uy hiếp, em cũng tính giúp đỡ bọn họ."
Anh không muốn nghe Harry nói bạn học của mình như vậy.
Harry thấy vậy thì thông minh chuyển đề tài, "Được rồi, vậy em định làm gì?"
"Có vẻ như em không thể cho bọn họ Galleon."
Draco nhíu mày, dựa vào ghế thở dài. Anh mới cúi người hai tiếng nói chuyện, hiện tại anh cần duỗi thân một chút. Harry sờ vai anh, Draco liếc nhìn, Harry cười vô tội.
"Anh xoa bóp cho em, chắc em không thoải mái."
Draco cũng lười chống cự, nhắm mắt lại để Harry tùy ý.
"Có lẽ em sẽ cung cấp công việc cho Nott, sau khi cân nhắc, nguy hiểm khi cung cấp công việc nhỏ hơn mượn tiền nhiều. Về phần Pansy, có lẽ em sẽ cung cấp chỗ ở chăm sóc cô ấy đến khi cô ấy kết hôn."
Harry dừng một chút, anh không thích cách xử lí với Pansy. Giống như giữa bọn họ không cắt đứt sạch sẽ. Thân phận vị hôn thê của Draco này, dù là quá khứ cũng kích thích Harry, còn làm anh để ý hơn cô Fraser.
Harry nghĩ rồi cẩn thận hỏi.
"Nếu em không ngại, anh nghĩ mình cũng có thể cung cấp cơ hội làm việc. Em không cần nuôi Pansy, có lẽ độc lập kinh tế làm cô ta tự lập hơn."
Draco mở mắt, "Anh?"
Harry gật đầu, tạm thời ngừng mát xa.
"Sau khi bọn họ ra sẽ có một thời gian bị giám thị, nếu em không muốn để bọn họ trong công ty mình, anh nghĩ anh có thể giới thiệu bọn họ, nhưng chỉ là mấy công việc phổ thông, như là sân bóng hay rạp chiếu phim. Nhưng sẽ dễ dàng hơn là họ tự tìm."
Draco kinh ngạc nhìn Harry. Anh biết Harry quen biết rộng, Draco không thể không cho bọn họ công việc, anh không có khả năng giới thiệu một Tử Thần Thực Tử mới từ Azkaban ra đến nơi khác làm việc.
Mà Harry không giống vậy, với thanh danh của mình, chắc chắn người muốn giúp Harry xếp hàng từ Gringotts đến Hogwarts.
"Nhưng, anh không cần phải..."
Harry cười cười, "Anh muốn giúp em.
Harry kéo Draco dựa vào mình, anh lại bắt đầu bóp vai.
"Anh không sợ." Draco có chút không được tự nhiên, anh rất ít khi nhận giúp đỡ. "Anh không sợ bọn họ làm chuyện gì ảnh hưởng đến anh? Ngay cả em cũng không thể tin bọn họ sẽ không mang đến rắc rối gì."
"Anh có thể có chuyện gì." Harry nhún vai, "Anh ăn cơm nhà nước, cũng không phải anh trái pháp luật, anh không cần băn khoăn như em." Harry xoa cổ Draco, "Sao nào, em sẽ nhận đề nghị này chứ?"
Draco quay đầu nhìn Harry một lúc lâu. Harry nhướng mày chờ quyết định.
Cuối cùng, Draco gật đầu, quyết định nhận sự giúp đỡ này, dù sao đó là phương án tốt nhất hiện nay.
Mà Harry vừa lòng khi Draco không còn nghĩ nuôi Pansy nữa.
"Tốt lắm, vậy khi em gặp bọn họ thì mang anh đi cùng."
Đêm đó, khác với kế hoạch ban đầu, bọn họ ở lại thung lũng Godric. Vì địa chủ lại đưa ra thay đổi làm Draco phải sửa chữa để hôm sau thảo luận tiếp.
Bình thường Draco rất ít khi bị kéo dài như vậy, nhưng bọn họ không phải địa chủ bình thường mà là những người có diện tích đất rộng lớn, là những người mời chào nông dân gần đó gieo trồng cỏ Esarfonk. Tuy bọn họ không nhiều tài chính như Malfoy nhưng đối với Draco, bọn họ là người có chỗ đất thích hợp gieo trồng dược thảo nhất. Nếu có khả năng, Draco không muốn buông tay nên anh phải cẩn thận ứng phó.
Hai hôm ngủ trong phòng ngủ của Harry, Draco đã rất tự nhiên.
Tối hôm qua, bọn họ có một tranh chấp nho nhỏ trước khi đi ngủ vì giường ngủ.
Draco hy vọng mình có thể ngủ một mình. Nhưng dù sao anh cũng là khách, lễ nghi làm anh không chỉ định muốn ngủ trên cái giường thoải mái trong phòng ngủ chính. Nhưng hai cái phòng nhỏ còn chưa có giường, Draco nghĩ nghỉ ngơi ở phòng khách, biến sô pha thành giường cũng miễn cưỡng chấp nhận một đêm.
Nhưng Harry không cho, anh nói mình nhiệt tình mời Draco đến làm khách, không có đạo lý để khách ủy khuất như vậy. Mà Draco đợi thật lâu cũng không nghe thấy Harry nói: có ngủ phòng khách cũng là anh đi ngủ.
Harry chỉ nói bọn họ không cần ủy khuất chính mình như vậy, phòng ngủ chính là nơi thoải mái nhất, với lại mùa này một khi mặt trời lặn, tầng một sẽ rét lạnh và ẩm ướt hơn tầng hai rất nhiều. Bùa ấm áp có thể giúp đỡ nhưng dù sao không có cách nào duy trì liên tục một buổi tối.
Harry lại giơ cao hai tay cam đoan mình sẽ không vô duyên vô cớ tập kích Draco, anh có thể không tiếp xúc với Draco toàn bộ buổi tối vì cái giường kia rất lớn.
Draco hoài nghi nhìn Harry rồi cuối cùng đồng ý.
Lý do anh đồng ý là biểu hiện tốt đẹp của Harry trước đó (đêm ở sân bóng Harry không động chân động tay), hoặc nhiều hoặc ít được Draco tin tưởng. Nhưng Draco cũng không cho rằng Harry muốn 'tập kích' mình. Kỳ thật Draco vẫn không cảnh giác với việc sẽ có 'chuyện gì' xảy ra giữa hai người đàn ông.
Anh muốn ngủ một mình, thuần túy là không quen trưng bày một mặt không phòng vệ, không thể khống chế trước mắt người khác mà thôi.
Cho nên buổi tối đầu tiên, hai người bọn họ bình an. Nhưng Draco không nghĩ tới, anh sẽ mơ vào buổi tối thứ hai.
Khi Draco phát hiện mình lại mơ thì anh cũng không bất ngờ.
Nhưng tình huống lần này lại làm Draco kinh hãi.
"Chết tiệt...Harry... nhanh...nhanh lên..."
Ngay từ đầu Draco chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, trên người có một thứ nóng bỏng đè mình, mà mình đang thở dốc.
Không bật đèn nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào cho Draco biết nơi này là phòng đổi quần áo Quidditch, anh đang nhìn lên trần nhà.
Một hơi thở nóng ấm phả vào cổ anh, trong bóng đêm truyền đến tiếng nói áp lực của Harry.
"Đừng nóng vội...Anh...A...Anh không muốn em bị thương..."
Lúc này Draco mới phát hiện cái chỗ phía sau mình đang ôm lấy một thứ nóng cháy, phía sau vừa đau vừa tê dại làm Draco mơ màng, tệ hơn là Harry đang ở phía trên.
Lúc này, chính mình trong mơ không thể chịu đựng được trạng thái này, bắt đầu khó nhịn vặn vẹo, "Em, chúng ta không có nhiều thời gian...Anh nhanh lên..."
Harry lập tức vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, dùng sức nặng áp chế, "Ngoan một chút Draco, anh không muốn em đau..."
Nhưng Draco phát hiện mình không dừng lại. Harry chỉ đi vào bên trong, vừa mới nhẹ nhàng di chuyển đã truyền lại cảm giác tê dại khó nhịn. Draco nhịn không được lại vặn vẹo làm cho cả hai đều rên rỉ.
Đột nhiên Draco cảm thấy vai trái bị đè.
Harry chôn đầu vào cổ Draco, tiếng thở dốc càng mạnh hơn, "Em...chết tiệt...Anhchỉ muốn, tốt cho em..."
Mà trong mơ chính mình vừa lòng khi thấy Harry như vậy, hai tay ôm lấy bả vaiHarry, cắn lên cổ Harry, "Nhưng...Nhưng em tốt lắm..."Vừa nói vừa động đậy, sau đó là tiếng rên rỉ, "...A...Hay là...Anh muốn em...tự động..."
Harry ngẩng đầu, ánh mắt hung ác, thắt lưng mạnh mẽchuyển động, "Em xác định?"
Draco nghe thấy chính mình rên lên, chân kẹp chặt Harry, toàn thân là một lớp mồ hôi mỏng manh. Harry bị kích thích, gầm nhẹ rồi bắt đầu đong đưa mạnh mẽ.
Draco run rẩy đón nhận sự chiếm hữu mạnh mẽ của Harry. Anh cảm nhận nhịp đập của Harry, những va chạm nặng nề, một chút một chút.
Cứ việc toàn thân đã nóng lên nhưng Harry làm anh bỏng từ bên trong, một luồng điện anh chưa từng thể nghiệm chạy khắp cơ thể từ chỗ Harry đụng vào.
Draco thở gấp như bị ngạt, rên rỉ, vô thức gọi tên Harry.
Tình cảm mãnh liệt tích lũy trong mỗi một lần va chạm.
Harry nóng cháy, tiếng thở dốc, mồ hôi, sức nặng, tiếng gầm nhẹ áp lực đều làm Draco ngày càng nóng ngày càng hưng phấn, Draco không thể nhận đây là thật hay là mơ, lúc này tay Harry cầm lấy phía trước ôn nhu xoa bóp, anh run rẩy, cảm thấy không thể nhận nhiều hơn...
Đột nhiên có ai đó lay động. Một giọng nói xua tan giấc mơ quỷ dị, "Draco, tỉnh tỉnh Draco!"
Draco đầu đầy mồ hôi đột nhiên mở mắt ra. Anh thở hổn hển, không rõ mình đang ở đâu, hiện thực và mơ đều tối đen. Tim anh đập nhanh, cả người là mồ hôi giống trong mơ.
Lúc này, đèn sáng. Giường lớn mềm mại rung rung, có người đến gần.
Harry dậy nhìn Draco.
"Làm sao vậy? Gặp ác mộng? Em rên rỉ rất lâu."
Harry vươn tay chạm vào trán Draco, Draco nao núng một chút.
"Mặt em rất đỏ, còn ra mồ hôi, em có khỏe không? Là quá nóng sao?" Nói xong Harry muốn kéo chăn ra để Draco thoải mái hơn.
Nhưng Draco lập tức vươn tay chặn lại, từ khi có ánh sáng anh đã thanh tỉnh hơn nhiều. Anh không dám nghĩ đến trạng huống dưới chăn của mình, anh may mắn chăn Harry chuẩn bị đủ rộng đủ phồng để không nhìn ra có gì khác lạ, "Không có việc gì, là một giấc mơ kì quặc thôi...Tỉnh thì tốt rồi."
"Trong mơ có anh sao?" Harry hỏi, có chút thương tâm khi mình làm Draco không thoải mái trong mơ. "Mặc dù mơ hồ nhưng hình như em gọi tên anh..."
Draco may mắn mặt mình đang đỏ vì nó không thể đỏ hơn.
"Em...Em quên, em còn nói gì nữa?"
Harry nhíu mày, "Không có, chỉ rên rỉ và gọi tên anh. Em khỏe không? Có cần anh dừng bùa ấm áp không? Có lẽ bùa ấm áp và chăn làm em nóng?"
Draco không thể rời khỏi chăn, anh còn cứng, mà đầu anh đầy mồ hôi nên anh gật đầu.
"Có lẽ là quá nóng, dừng thử xem."
Mà anh quên ngày hôm qua bọn họ ngủ như vậy.
Cho nên ngày thứ ba tỉnh lại, Draco phát hiện mình chui vào ngực Harry, tay chân cuốn lấy nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro