
Happiness
Chocolate...
Và sữa...
Hai thứ gần như hoàn toàn đối lập...
Nhưng khi hòa quyện với nhau...
Hương vị mang tên “tình yêu” sẽ ập đến.
* Chocolate màu nâu...
Vì nó phải trải qua bao đau khổ trong cuộc đời.
Sữa màu trắng...
Vì cuộc sống của nó êm ả, yên bình.
* Chocolate là chất rắn, có bề ngoài mạnh mẽ, kiên cường...
Vì nó đã vỡ ra một lần rồi, không thể vỡ ra được nữa.
Sữa là chất lỏng, luôn nhẹ nhàng đến mềm yếu...
Vì nó có thể rung động trước bất kì ai.
* Chocolate đắng...
Vì nó đã bị tổn thương một lần rồi, luôn làm vỏ bọc đắng ngắt cho mình dù bên trong nó luôn có một trái tim ngọt ngào cần sưởi ấm.
Sữa ngọt...
Vì nó cơ bản còn chưa biết yêu là gì.
Sữa, đến với chocolate, để hòa quyện cùng nhau, bao bọc cho nhau. Sữa sẽ làm chocolate “sáng” hơn, sẽ làm cho chocolate mềm hơn, sẽ chôn những giọt nước mắt của chocolate xuống tận đáy lòng mình. Còn chocolate, nó sẽ cho sữa biết thế nào là tình yêu...
Anh và cậu cũng vậy.
Anh đến với cậu, nhẹ nhàng, tinh khiết, nâng đỡ cậu, che chở cậu trong lúc cậu gần như là tan chảy ra.
“
- KiBum, không sao đâu mà, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi... – Anh ghì chặt lấy cậu bé chừng lớp sáu đang khóc nấc lên từng hồi vào lòng.
- Don’t... Why... Daddy... Mommy... Where are you...
Càng nghe thấy giọng nói đó, anh càng siết chặt lấy bờ vai bé nhỏ đang run lên của cậu. Đã bao lần cậu gào thét đến khản giọng giữa đêm khuya rồi. Một cậu bé người Mỹ gốc Hàn từ xưa đến nay được sống trong nhung lụa do cha mẹ cậu tạo ra, giờ họ không còn, cậu biết nương tựa vào ai đây? Và những lúc đó, anh luôn ở bên cậu. Hằng đêm, anh quỳ xuống bên giường cậu, trông cho những giấc ngủ non dại được bình yên...
”
Valentine năm cậu tròn 18 tuổi – cái ngày mà anh nhận ra chocolate rất ngọt để rồi cảm nhận vị đắng đau đớn từ tận trong tim...
“
- KiBum, cậu lại ăn chocolate nữa à? – Khuôn mặt anh hơi nhăn lại khi cậu thức giấc từ 5h sang chỉ để ngồi cặm cụi ăn chocolate thôi sao?
- Thực sự thì nó rất ngon mà~. - Cậu bĩu môi. Trời ạ! Làm sao mà anh chịu được cơ chứ. Nhẹ nhàng vòng tay qua cổ cậu, anh dụi đầu vào mái tóc hạt dẻ đó mà lắc lư. – Haenim ah~, anh có biết không?
- Biết gì?
- Chocolate ăn ngon nhất khi uống cùng một cốc sữa nóng hổi đó. - Mắt cậu khép hờ, khuôn mặt cậu từ từ vẽ ra một nụ cười mỉm cùng cốc sữa trên tay. Cậu đâu biết rằng, nụ cười đó của cậu làm cái con người đằng sau muốn hôn lên bờ môi mỏng manh của cậu lắm ý chứ. – Này, tối nay là Valentine đó. Anh phải về sớm, tôi có quà cho anh.
- Thật á? – DongHae lon ton chạy ra phía trước, dùng cả hai tay đập vào mặt cậu rồi véo má cậu ra. – Bé Bummie ~~, cậu sẽ mua quà cho tôi thật ư?
- Yah~ Đau ~! Bỏ ngay cái tay anh ra khỏi mặt tôi và thôi ngay cái kiểu nói đó đi! Kinh dị!
- Thật ư? – Anh đập tay xuống vai cậu, nhưng khuôn mặt mừng rỡ vẫn chưa hề biến mất. – Sau mười mấy năm ở với nhau, cuối cùng cậu cũng biết rằng mua quà cho tôi rất có ích à?
- Có ích cái quái gì chứ! – KiBum gắt lên. – Mà tôi với anh có phải sống chung với nhau đâu, chỉ là...
- Là gì? Chả lẽ cậu định bảo là... – Anh che miệng cười đểu.
- Anh là BẢO MẪU~* hay còn gọi là VÚ EM của tôi. Thế thôi! Lẽ ra tôi không nên ở với người có đầu óc đen tối như anh mới phải. Còn bây giờ thì anh đi làm đi! Mau!
- Kệ cậu. Quà ơi quà~ Anh yêu quà lắm~~ - DongHae vừa hát vừa nhảy chân sáo đi về phòng, bỏ lại một con người đang lo lắng ở ngoài phòng khách.
- Có thật là có ích không...
”
Nụ cười của anh, không biết còn được như thế không, khi cậu cho anh biết tình yêu là gì...
“
Tối hôm đó, tại thành phố Seoul, trời đổ mưa tầm tã. DongHae, với hộp chocolate mà anh trốn việc để làm, chạy thật nhanh về phía căn nhà nhỏ cuối phố, nơi có một con người luôn quan tâm đến anh, lo lắng cho anh, và nhất là anh đang trao con tim mình cho người đó...
Đứng trước cửa nhà, anh lôi tờ giấy mà cả chiều nay anh ngồi vắt óc ra suy nghĩ.
- Một, bấm chuông. Hai, ôm. Hả, ôm ư~? Ờ, kệ. Ba,... – Anh lẩm bẩm đọc lại.
CẠCH.
Cánh cửa bỗng mở ra, ẩn đằng sau nó là một bóng người mà anh luôn muốn hôn lên nó, muốn che chở nó, muốn bảo vệ nó.
- Này, anh làm cái quái gì mà để bị ướt nhẹp đến thế kia? – KiBum lo lắng hỏi han anh.
- KiBum ah~ - Anh áp nhẹ bàn tay mình vào đôi má bầu bĩnh của cậu. – Tôi có...
Anh chưa kịp nói hết thì cậu hất tay anh ra. Shock. Anh ngạc nhiên, đứng đực một chỗ. Nhưng đó không phải điều duy nhất làm anh ngạc nhiên: đằng sau cậu có dáng của một cô bé...
- Chào anh. – Cô bé đó lên tiếng. – Em là Hwang BoRa, bạn của KiBum...
- Là bạn gái chứ. - Cậu ngắt lời cô bé đó.
Mọi thứ đều quay vòng vòng, từng đợt, từng đợt một, anh lịm đi trong tiếng nói của KiBum...
”
PHẬP.
ĐAU...
Một dòng máu đỏ vô hình chảy trong người anh.
Tại sao chứ?
Sao cậu lại nói chuyện với cô bé đó, không phải là ANH.
Tại sao chứ?
Sao cậu lại cười cùng cô bé đó, không phải là ANH.
Tại sao chứ?
Sao cậu có thể đưa cô bé đó vào nhà của cậu và anh, nơi mọi kỉ niệm của anh dành cho cậu đều ở đó, và bây giờ nó đang bị san sẻ cho một người khác.
Tại sao chứ?
Sao lại có chữ “BẠN GÁI” xuất hiện ở đây.
PHẬP.
PHẬP.
PHẬP.
Cho dù có hàng tiếng “phập” như thế nữa, anh cũng cam chịu. Anh sẽ chịu đau đớn, để giữ lại nụ cười của cậu, nụ-cười-đã-từng-là-của-anh.
NHẠT NHÒA.
Mọi thứ đều nhạt nhòa đi, trong mặt anh.
Cậu,
Cô bé đó,
Mọi thứ.
Cầu mong một phút bình yên cho trái tim đang muốn gào thét này...
“
Anh mở mắt. Là phòng của cậu. Anh dang nằm trên giường của cậu Bầu trời tối đen như mực, riêng chỉ có một ngôi sao lấp lánh trên cả một nền đen rộng mênh mông. Tưởng như chính ngôi sao đó là anh, là một Lee Dong Hae thứ hai, lẻ loi, cô đơn, hiu quạnh. Chợt, anh ngồi dậy vì có cái gì đó mềm mềm chạm vào tay anh – KiBum. Cậu ngồi ngủ gật trên giường anh từ nãy giờ. Anh giật phăng tay ra từ trong đôi bàn tay ấm áp của cậu. Cảm nhận được hơi ấm của cậu, trái tim anh bị hụt đi một nhịp. Anh không muốn cậu làm thế, cậu đừng làm thế, đừng ngọt ngào với anh nữa, đừng quan tâm tới anh nữa. Nếu cậu còn làm thế, chắc có ngày anh sẽ ích kỉ bắt cóc cậu làm con tin cả anh suốt đời. Cậu trở mình rồi ngã lăn xuống đất. Thật là... Cuối cùng cậu vẫn chỉ là một đứa nhóc trong thân xác người lớn mà thôi. Anh trèo xuống, nhẹ nhàng bồng cậu lên giường. Anh hôn lên trán cậu, hôn lên đôi mắt mọng nước của cậu, hôn lên đôi má phúng phính của cậu. Dừng lại ở đôi môi, anh nhẹ nhàng lướt qua nó, nâng niu nó, như nó có thể tan vỡ bất cứ lúc nào...
Đi vào trong bếp, anh pha một cốc sữa nóng hổi.
"Chocolate ăn ngon nhất khi uống cùng một cốc sữa nóng hổi đó."
Sữa à? Chắc cô bé kia cũng thích uống sữa lắm nhỉ. Anh thầm nghĩ. Làm sao mà cậu biết được rằng sáng nào anh cũng dậy từ 1:29' để uống sữa cơ chứ. Mang cốc sữa ra ngoài ban công, anh ngồi xuống chiếc ghế tre được sơn một nửa màu hồng, một nữa màu vàng - cái lần mà anh và cậu phải cãi nhau suốt về việc phải sơn chiếc ghế này màu gì. Chậu hoa hướng dương, chậu hoa mà HeeChul hyung dụ anh đi mua cái này về để làm quà sinh nhật cậu, để làm cho cậu vui. Cuối cùng cậu vui đâu chẳng thấy, toàn thấy mỗi huyng ấy vui thôi không à... Cái bàn, cái ghế, chậu hoa, bàn chải đáng răng,.. MỌI THỨ. Mọi thứ đều chứa đầy những kỉ niệm giữa anh và cậu. Liệu anh có sống nổi khi những kỉ niệm đó sẽ thành mây, thành khói khi có một con người thứ ba chen vào không?
- DongHae ah~, anh đang làm gì ngoài đây vậy? - Cậu lên tiếng.
- KiBum, sao cậu lại ra đây? Trời lạnh lắm.
- Biết là trời lạnh mà sao anh còn ra đây hả? Đã thế lại chỉ mặc mỗi áo pijama thôi chứ.
- Nào, đi vào nào. Rồi tôi sẽ dỗ cậu ngủ.
Anh choàng tay qua eo cậu đi vào. Cậu cảm thấy có gì lạ lắm. Anh chả giống anh lúc bình thường gì cả. Cái con người Lee Dong Hae có cái mồm to như 10 cái loa chụm lại đâu rồi? Cái con người mà mọi lúc mọi nơi đều nhảy điệu Hula như mấy bà góa chồng nhảy đâu rồi?
- Anh làm sao đấy? - Cậu hỏi, khi biết rằng người mình đã nằm trên giường.
- Không sao cả. Ngủ ngon. - Anh quay đi, để giấu những giọt nước mắt còn vương trên mi lúc bấy giờ.
- Tối nay... - Cậu chùm chăn qua đầu. - ...Ưm... Anh ngủ cùng tôi nhé.
- HẢ?
- Không thì thôi.
- Ừm - Anh cười. Một nụ cười xen lẫn chút mệt mỏi.
...
- Haenie ngốc.
- HẢ?
- Sao biết Bummie thích Haenie mà còn làm bộ như không biết vậy?
- Hả?
- Đã nói rõ ràng đến thế rồi mà còn không hiểu thì thôi.
- Cái gì cơ? - DongHae vùng dậy, ấn vai cậu xuống giường.
- Không có gì cả. Ai bảo tai anh điếc. Không có gì đâu. Đi ngủ đi.
- Bummie vừa bảo thích tôi á?
- Hâm. Ai thèm thích đồ cá ươn như anh.
- Vậy mà có người thích đấy.
- Tưởng điếc rồi.
- Hae chỉ điếc những lúc cần điếc thôi.
- Hâm, tưởng là có thể điều khiển được tai mình à.
- Không biết, nhưng có thể điều khiển trái tim một cơ số người được đấy.
- Ngủ đi. - Cậu quay người sang bên kia.
- Ơ, giận à? Hae xin lỗi mà. Ôm Hae đi ngủ đi, như lúc Bummie ôm tôi khi Bummie còn nhỏ ý.
- Ý anh là...
- Hờ hờ...
- Thật là đen tối quá.
"
Một kết thúc không giống tưởng tượng của nhiều người, nhưng nó chưa dừng ở đấy.
"
- Bummie, vậy còn em BoRa thì sao? Định bỏ mặc em ấy à?
- Đó là chị giúp việc ở nhà mình mà. Bummie dịnh nhờ chị ý lên làm chocolate cho Hae. Bummie còn bảo chị ấy giả vờ làm bạn gái Bum nữa, để xem Haenie định làm gì.
- Hả?
- Haenie chả nhớ một cái gì cả.
- Ờ nhở. Còn vụ sữa thì sao?
- Mồm Haenie sáng nào chả có sữa dính trên mép, đã thế lại còn có một đống đổ quẳng chỏng chơ ở phòng bếp nữa chứ, nhìn thế thôi thì cũng đủ hiểu.
- Thật thông minh.
- Vì Bummie là của Haenie mà.
- Nghĩa là Haenie cũng thông minh ha ~
- Đâu ra cái định lý đấy.
- Thật xấu tính.
...
- DongHae ah~ - KiBum thì thầm. - Ngủ chưa vậy?
- Khò...ò...ò...
- ...Haha... Ngủ ngon đi nhé. Bánh Bao yêu Cá.
- Hả?
- Yah~ Tưởng ngủ rồi.~
- Tôi cũng thế.
- Hahaha... Ưm, ngủ đi~
Vậy là trên một cái giường rộng chưa đầy hai mét, có hai con người đang nằm ôm nhau ngủ.
"
THE END~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro