Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

directeur d'orchestre ; violoncelliste

những bông tuyết li ti như những cánh bướm nhỏ, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, phủ lên vạn vật tấm áo choàng bằng tuyết tinh khôi. khí trời lạnh cóng như muốn đóng băng cả hơi thở, từng làn khói trắng mỏng manh thoát ra từ lồng ngực soonyoung, tan biến nhanh chóng trong khoảng không trước mắt. cái lạnh buốt giá len lỏi vào tận xương tủy, đánh thức những xúc cảm sâu kín trong anh. một cảm giác vừa quen vừa lạ tràn ngập tâm trí, như những bông tuyết trắng xóa đang tan chảy trong trái tim.

anh bước chân vào phim trường, nơi anh được mời làm người dẫn chương trình đặc biệt. với soonyoung, ánh đèn sân khấu đã là một phần quen thuộc trong cuộc sống. đó là nơi anh đã sống, đã trưởng thành, đã tỏa sáng. nhưng không hiểu sao, lần này, khi đứng dưới ánh sáng ấy, một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ bất chợt bao trùm lấy anh. có thứ gì đó trong không khí, một luồng ký ức ùa về, khiến anh thấy mình nhỏ bé giữa không gian rộng lớn này.

bản kế hoạch chương trình được một nhân viên hậu cần đưa đến. soonyoung cầm lấy, bàn tay anh hơi run nhẹ vì lạnh. anh lật từng trang giấy, lướt mắt qua những dòng thông tin chi tiết. mọi thứ đều rõ ràng, cụ thể, đúng như cách mà một dự án lớn thường được tổ chức. nhưng rồi, ánh mắt anh dừng lại ở một cái tên. đôi mắt anh chậm rãi đọc từng chữ, như thể từng con chữ ấy có trọng lượng riêng của chúng.

"seo myungho."

"nhạc trưởng?"

tim anh đập mạnh, như thể một con chim bồ câu bị nhốt trong lồng ngực, cánh quẫy đập dữ dội, muốn tìm cách thoát ra ngoài. myungho. seo myungho. cái tên ấy vang vọng trong tâm trí anh, như một bản nhạc cũ kỹ được tua đi tua lại hàng trăm lần. cái tên mà suốt bao năm qua, anh không ngừng nhắc đi nhắc lại trong lòng, không ngừng thầm gọi trong những giấc mơ, dù biết rằng nó chỉ mang lại cho anh cảm giác trống trải.

hình ảnh của myungho hiện lên rõ ràng trong tâm trí soonyoung, như một cuộn phim quay chậm về quá khứ. anh nhớ lại những ngày tháng tuổi trẻ, khi cả hai lần đầu gặp nhau tại cổng nhạc viện. một cậu thiếu niên mang vẻ ngoài điềm tĩnh, với đôi mắt sáng đầy tự tin và đôi tay ôm khư khư sách nhạc. soonyoung, với tính cách sôi nổi, đã bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên, và cũng từ đó, họ trở thành cặp đôi nổi tiếng khắp nhạc viện.

anh nhớ những ngày thu, khi họ cùng nhau ngắm nhìn những chiếc lá vàng rơi lả tả, tiếng cười vang lên hòa cùng âm thanh xào xạc của lá khô dưới chân. nhớ những buổi chiều mùa hè, cả hai đuổi nhau qua những hành lang dài đầy nắng, để rồi cùng ngồi bệt xuống, thở hổn hển nhưng miệng vẫn nở nụ cười. họ đã từng mơ về một tương lai tươi sáng, nơi cả hai sẽ cùng nhau đứng trên những sân khấu lớn, chơi những bản nhạc đẹp nhất đời mình.

nhưng mọi thứ bỗng chốc đảo ngược. một ngày nọ, myungho rời đi mà không một lời báo trước, không một tin nhắn để lại. cậu biến mất, để lại trong lòng soonyoung một khoảng trống vô hình, một sự hụt hẫng mà anh không biết phải lấp đầy bằng cách nào.

soonyoung đã từng chạy đến nhà cậu, gõ cửa đến đỏ tay với hy vọng mong manh rằng myungho vẫn còn ở đó. mhưng tất cả những gì anh nhận được chỉ là sự im lặng. cửa nhà đóng kín, như thể tuyên bố rằng myungho đã rời khỏi thế giới của anh. trong không gian lặng lẽ ấy, soonyoung chỉ có thể đứng đó thật lâu, không nói một lời.

sau ngày hôm đó, anh vùi đầu vào học tập, tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ hơn, phải trưởng thành hơn. anh học song song văn hoá và nghệ thuật đến kiệt sức,và ông trời không phụ lòng anh, anh tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, như thể muốn chứng minh điều gì đó với bản thân và với thế giới. nhưng sự tổn thương và lạc lõng trong lòng anh chưa bao giờ biến mất. nó âm ỉ, len lỏi trong từng góc khuất tâm hồn, dẫn đến quyết định rẽ hướng sự nghiệp của anh. anh chọn trở thành một người dẫn chương trình, rời xa thế giới nhạc giao hưởng, hy vọng rằng khoảng cách sẽ giúp anh quên đi nỗi buồn cũ.

thế nhưng hôm nay, khi đọc cái tên ấy, soonyoung nhận ra rằng mọi cố gắng của anh bấy lâu nay đều vô ích. những ký ức cũ, những cảm xúc anh từng cố gắng chôn vùi, tất cả đều trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết. Số phận dường như đã sắp đặt để họ gặp lại nhau, ở cùng một nơi, vào đúng thời điểm mà anh ít ngờ tới nhất.

soonyoung thở dài, ánh mắt rời khỏi trang giấy, hướng về phía phim trường phía xa. nơi đó, myungho có lẽ cũng đang chuẩn bị cho dự án, không hề hay biết rằng cuộc hội ngộ này đang đến gần. trái tim soonyoung vừa mong đợi, vừa lo lắng. liệu cậu có còn nhớ anh không? liệu khoảng cách mười năm có khiến họ trở thành những người xa lạ?

những câu hỏi ấy không có lời đáp, nhưng có một điều mà soonyoung chắc chắn: anh không thể quay lưng với cơ hội này, anh phải bước về phía trước. những bông tuyết tiếp tục rơi, lặng lẽ chứng kiến một chương mới trong câu chuyện của họ bắt đầu.

dự án philharmonic orchestra không chỉ đơn thuần là một chương trình nhạc giao hưởng, mà còn là cây cầu nối những câu chuyện tưởng chừng đã khép lại. đây không chỉ là nơi để các nghệ sĩ trình diễn tài năng của mình, mà còn là một sân khấu để họ chia sẻ những hành trình, những giấc mơ, và cả những vết thương âm thầm giấu kín phía sau ánh đèn rực rỡ. từ những gương mặt trẻ tràn đầy đam mê đến những cái tên đã thành danh, mỗi người mang đến đây một phần của chính mình, viết nên những câu chuyện riêng để hòa vào bản giao hưởng lớn.

với myungho, mà giờ đây đã là một nhạc trưởng vang danh khắp các sân khấu lớn, dự án này như một dấu mốc trong hành trình sự nghiệp của cậu. nó không chỉ là nơi để cậu thể hiện tài năng của mình, mà còn là nơi để cậu nhìn lại tất cả những gì đã qua – những thăng trầm, những lựa chọn, và cả những nỗi niềm mà cậu chưa từng thổ lộ cùng ai. trên bục chỉ huy, myungho toát lên một phong thái điềm tĩnh và đầy cuốn hút. đôi tay cậu chuyển động trong không khí như một nghệ sĩ vẽ lên bức tranh sống động bằng âm nhạc. mỗi nốt nhạc được cậu dẫn dắt đều trở nên có hồn, như thể cậu đã truyền cả tâm huyết và máu thịt của mình vào đó.

khi soonyoung bước chân vào phòng tập, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh là dáng người myungho đang đứng giữa dàn nhạc. vẫn là dáng đứng thẳng tắp ấy, nhưng giờ đây phủ thêm nét trưởng thành, điềm nhiên của một người đã trải qua nhiều thử thách. đôi tay chỉ huy của myungho khẽ chuyển động, dẫn dắt những nhạc cụ trong dàn nhạc hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng mạnh mẽ nhưng không kém phần tinh tế. tiếng nhạc vang lên, mỗi nhạc cụ như đang kể một câu chuyện riêng, đầy cảm xúc và chiều sâu.

soonyoung đứng khựng lại gần cửa ra vào, đôi mắt không thể rời khỏi hình ảnh người kia. trái tim anh bất giác đập nhanh, như thể mỗi nhịp nhạc trong căn phòng này đều đang hòa cùng những xúc cảm trào dâng trong anh. có một nỗi nghẹn ngào, pha lẫn giữa xúc động và sự ngại ngùng len lỏi trong lòng anh. anh từng nghĩ rằng mình đã quen với hình ảnh myungho đứng trên sân khấu – hình ảnh của một tài năng mà anh luôn ngưỡng mộ. nhưng giờ đây, khi đối mặt với cậu sau mười năm dài, mọi thứ lại vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

phần trình diễn kết thúc, myungho quay người lại, ánh mắt vô tình hướng về phía cửa, đôi mắt cậu chạm vào ánh nhìn của soonyoung. trong một khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh như ngừng lại. thời gian, khoảng cách, những ký ức tưởng chừng đã bị lãng quên giờ đây ùa về mạnh mẽ, như những cơn sóng xô vào bờ cát mỏng manh. vẫn là ánh mắt ấy, nhưng giờ đây mang thêm nét từng trải và những cảm xúc sâu lắng mà soonyoung không thể đọc thấu.

myungho ra hiệu cho dàn nhạc tạm nghỉ, rồi từ từ bước về phía anh. không gian phòng tập yên tĩnh đến mức soonyoung có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của cậu trên sàn gỗ. từng bước chân như kéo anh trở lại những ngày xưa cũ, những ngày mà cả hai vẫn còn là những người trẻ với biết bao giấc mơ lớn.

"ồ," myungho lên tiếng, giọng cậu có chút ngập ngừng, cẩn trọng như thể sợ rằng bất kỳ lời nào thốt ra cũng có thể làm vỡ tan bầu không khí mong manh giữa họ. "lâu rồi không gặp, anh soonyoung."

soonyoung cố nén lại những cảm xúc hỗn độn trong lòng, chỉ khẽ gật đầu và nở một nụ cười nhẹ. "ừm, cũng phải mười năm rồi, lâu thật đấy. chào em, myungho."

họ đứng đối diện nhau, không nói thêm lời nào. giữa họ là một khoảng lặng, nhưng anh lại không hề khó chịu. những khúc mắc, những nỗi niềm chưa giải tỏa dường như đang lơ lửng trong không gian, tạo thành một sợi dây vô hình kết nối cả hai. anh và cậu lại đưa mắt nhìn nhau, đôi mắt chạm vào những tầng sâu của ký ức, nhưng không ai dám phá vỡ sự mong manh của khoảnh khắc này.

trong những ngày ghi hình, soonyoung và myungho dần dần làm quen lại với sự hiện diện của nhau. ban đầu, mọi thứ thật gượng gạo. những câu chào hỏi chỉ vỏn vẹn vài từ, những cuộc trao đổi công việc ngắn gọn, hệt như những người quen sơ tình cờ gặp lại. nhưng dường như có một điều gì đó âm thầm thay đổi qua từng ngày. khoảng cách tưởng chừng như bất biến giữa họ dần được rút ngắn, như thể từng mảnh ghép của quá khứ đang tự tìm về để nối lại những gì đã mất.

những cuộc trò chuyện của họ trở nên dài hơn và nhẹ nhàng hơn. lúc đầu cũng chỉ là những câu hỏi mang tính xã giao, rồi chuyển dần sang những câu chuyện nhỏ nhặt về cuộc sống thường ngày. soonyoung bắt đầu nhận ra sự thân thuộc trong giọng nói của myungho – một chất giọng trầm ấm mà anh từng biết rõ đến từng nhịp ngắt. và myungho, tuy vẫn giữ cho mình một khoảng cách nhất định, luôn trao cho anh một ánh nhìn dịu dàng mà soonyoung không thể không để ý.

có những khoảnh khắc cả hai cùng cười khi nhớ lại những kỷ niệm cũ, những ngày tháng tuổi trẻ bồng bột nhưng đầy ắp nhiệt huyết. và cũng có những lúc, giữa họ xuất hiện một khoảng lặng, khi những ký ức đau lòng chạm vào tim cả hai, nhưng chẳng ai đủ can đảm để nhắc đến. dẫu vậy, sự hiện diện của nhau dường như mang lại cho họ một chút bình yên kỳ lạ, như thể những vết thương ngày cũ đang dần được chữa lành.

vào một buổi tối sau cảnh quay cuối cùng của ngày, soonyoung bất chợt tìm thấy myungho đứng một mình ở bãi đỗ xe phía sau phim trường. không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ có ánh trăng mờ nhạt rọi xuống, phủ lên mọi thứ một màu bạc lạnh lẽo. anh khựng lại khi thấy dáng người quen thuộc đang tựa lưng vào bức tường gạch, trên tay là điếu thuốc cháy dở. làn khói trắng mỏng manh lơ lửng trong không khí, hòa cùng cái lạnh của đêm đông, càng làm tăng thêm nét cô độc nơi cậu. ánh sáng yếu ớt từ trăng hắt lên khuôn mặt myungho, làm nổi bật những đường nét góc cạnh trưởng thành mà soonyoung chưa từng thấy ở cậu trước đây.

"em hút thuốc từ bao giờ vậy?" soonyoung cất giọng, phá vỡ sự yên lặng. có chút trách móc xen lẫn trong câu hỏi của anh. "anh không nhớ myungho của ngày xưa có thói quen này đâu."

cậu khẽ giật mình, xoay người lại. đôi mắt cậu chạm vào ánh nhìn của soonyoung, một chút bất ngờ thoáng qua trước khi được thay thế bởi vẻ điềm tĩnh quen thuộc. cậu đưa tay dụi tắt điếu thuốc vào bức tường gạch, hơi thở hòa cùng làn khói còn sót lại, rồi thở dài. "từ khi em đi du học. nhưng cũng chỉ là thói quen xấu thôi, không đáng để bận tâm đâu."

soonyoung bước lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước chân. ánh mắt anh chăm chú nhìn myungho, đầy sự dò xét và cả một chút tổn thương. "tại sao?"

myungho nhướng mày, thoáng bối rối. "hửm?"

"tại sao em lại hút thuốc?" giọng soonyoung trầm xuống, mang theo chút ngập ngừng. "chính em đã bảo rằng rất ghét mùi thuốc lá mà? anh còn nhớ, ngày xưa em từng trách anh vì anh đi cùng với mấy đứa cá biệt. em đã nhăn mặt và bảo mùi đó thật khó chịu."

câu nói của Soonyoung khiến không gian giữa họ trở nên nặng nề hơn. myungho im lặng, đôi mắt cậu không nhìn anh mà hướng xuống mặt đất như thể đang cố tìm một câu trả lời nằm lẫn khuất đâu đó dưới lớp tuyết mỏng. một làn gió lạnh lướt qua, cuốn đi tàn thuốc cuối cùng dưới chân cậu, như gột rửa chút dư âm còn sót lại.

"vì em cần một thứ gì đó để dựa vào." myungho cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cậu thấp và khẽ như gió thoảng. "khi anh không còn ở bên em, khi mọi thứ trở nên quá khó khăn, em... cần một thứ gì đó để lấp đầy."

soonyoung đứng im, không nói nên lời. anh nhìn người trước mặt mình, người bạn thân đã từng gần gũi như hơi thở, giờ đây lại đứng cách anh không chỉ vài bước chân, mà là cả một khoảng trống mênh mông của những ký ức đau lòng và những thay đổi mà anh không thể kiểm soát. "em đã không cần thứ gì như thế khi ở bên anh," anh nói, giọng nghẹn lại. "vậy tại sao em lại bỏ đi?"

myungho ngước lên nhìn anh, ánh mắt cậu lấp lánh trong ánh sáng của trăng, nhưng không chỉ là ánh sáng – đó còn là sự hối tiếc, sự mệt mỏi, và một chút gì đó như một lời xin lỗi không thể nói ra. "anh không hiểu đâu, soonyoung," cậu khẽ đáp. "có những lý do mà em không thể giải thích. chỉ là... em không có lựa chọn nào khác."

không khí giữa họ trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. nhưng dù vậy, soonyoung không quay lưng bỏ đi. thay vào đó, anh đứng lại, ánh mắt dõi theo myungho như muốn tìm kiếm một điều gì đó – một lời giải thích, một lý do, hay chỉ đơn giản là sự an ủi rằng những năm tháng xa cách ấy không phải là điều vô nghĩa.

soonyoung đứng lặng giữa màn đêm lạnh giá, bóng anh in dài trên nền đất ẩm ướt. từng cơn gió lạnh buốt thổi qua, nhưng anh dường như chẳng cảm nhận được cái rét cắt da. đôi mắt anh, sâu thẳm và chất chứa đầy cảm xúc, không rời khỏi myungho – người đang đứng cách anh chỉ vài bước chân. thế nhưng, khoảng cách ấy lại giống như một vực thẳm, đầy những ký ức chưa được giải đáp, những nỗi đau và cả sự tiếc nuối mà thời gian không thể chữa lành.

ánh trăng lấp lánh trên bầu trời đêm, soi rọi lên khuôn mặt của myungho. đôi mắt cậu ánh lên sự mệt mỏi, như thể những năm tháng xa cách đã lấy đi một phần sức sống của cậu. myungho cố giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng từng cử chỉ, từng cái siết chặt đôi tay bên người đều tố cáo sự bối rối đang dâng tràn trong lòng cậu. soonyoung mở miệng, định nói điều gì đó, nhưng cổ họng anh nghẹn lại. cảm xúc như những con sóng dữ, vừa mạnh mẽ vừa hỗn loạn, cuốn anh về quá khứ – nơi những nụ cười, tiếng cười, và cả lời chia tay không một lời giải thích vẫn còn ám ảnh anh.

"anh soonyoung," myungho cất giọng, phá tan sự im lặng nặng nề kéo dài. giọng nói của cậu nhẹ nhàng nhưng đủ để làm rung động từng ngóc ngách trong trái tim anh. "em không biết phải bắt đầu từ đâu. nhưng em muốn anh biết rằng... em chưa bao giờ quên anh."

câu nói của myungho, đơn giản nhưng đầy sức nặng, như một mũi dao nhẹ nhàng xuyên qua lớp vỏ bọc mà soonyoung đã cố dựng lên suốt những năm qua. anh sững sờ nhìn cậu, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên pha lẫn đau lòng. từng lời của myungho như chạm vào những vết thương mà anh tưởng chừng đã lành, nhưng thực ra vẫn âm ỉ nhức nhối.

"ngày em rời đi, em nghĩ rằng mình đang làm điều đúng đắn," myungho tiếp tục, giọng nói của cậu chùng xuống như một dòng nước lặng, mang theo nỗi hối tiếc trĩu nặng. cậu quay người, ánh mắt hướng về phía xa, nơi ánh đèn phim trường vẫn le lói trong màn đêm. "em nghĩ rằng nếu em đủ xa, nếu em có đủ thời gian, em sẽ quên được tất cả. nhưng không phải vậy. khoảng cách chỉ làm em nhận ra rằng những kỷ niệm với anh là điều em không bao giờ có thể xóa bỏ."

soonyoung nhìn chằm chằm vào bóng lưng myungho. nỗi từ cậu nói như một nhát dao khắc sâu vào trái tim anh, nhưng thay vì đau đớn, chúng lại gợi lên một thứ cảm xúc lạ lùng – vừa hy vọng, vừa lo sợ.

anh bước một bước lên phía trước, đôi chân như nặng trĩu bởi những cảm xúc dồn nén. giọng anh vang lên, khàn khàn nhưng rõ ràng. "nếu em chưa bao giờ quên, tại sao em lại để mọi thứ kết thúc như vậy? tại sao em lại rời đi mà không nói một lời? em có biết anh đã đau khổ thế nào không?"

lần này, giọng soonyoung không còn là sự trách móc. nó chứa đựng sự khao khát được hiểu, được giải đáp, và hơn cả, là sự tổn thương sâu sắc mà anh đã giấu kín trong suốt những năm qua. anh không cố ý làm tổn thương cậu bằng những lời nói của mình, nhưng anh không thể ngăn trái tim mình thốt ra những cảm xúc mà anh đã chôn giấu quá lâu.

myungho quay lại, đôi mắt cậu đỏ hoe, như thể đang cố kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra. gió thổi làm mái tóc cậu bay nhẹ, và trong ánh sáng mờ nhạt của đèn đường, dáng vẻ của cậu trông thật mong manh, như một chiếc lá sắp rơi trong mùa đông lạnh lẽo. "em xin lỗi," cậu nói, giọng run rẩy. "em không biết cách đối mặt. em sợ rằng nếu em ở lại, em sẽ chỉ làm tổn thương cả anh và chính mình."

cậu cúi đầu, đôi vai run nhẹ. sự yếu đuối trong lời nói của myungho khiến trái tim soonyoung co thắt. anh biết rằng phía sau những lời nói ấy là một nỗi đau mà myungho cũng đã mang theo suốt những năm tháng qua.

soonyoung bước thêm một bước, giờ đây khoảng cách giữa họ chỉ còn lại vài bước chân. anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiểm soát cơn sóng cảm xúc trong lòng mình. "myungho," anh nói, giọng dịu dàng hơn, như thể anh sợ rằng bất kỳ sự gay gắt nào cũng sẽ khiến cậu lùi lại. "anh không quan tâm quá khứ như thế nào. chỉ cần em còn ở đây, chỉ cần chúng ta còn cơ hội để làm lại từ đầu, anh sẵn sàng. nhưng anh cần em thành thật., không giấu giếm, không bỏ đi mà không nói một lời nữa, liệu em có làm được không?"

myungho ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu chạm vào ánh mắt của soonyoung. trong đôi mắt ấy, soonyoung thấy được cả sự bất an lẫn tia hy vọng mong manh. cậu im lặng trong giây lát, như thể đang cân nhắc từng lời nói. cuối cùng, cậu khẽ gật đầu, một nụ cười mờ nhạt nhưng chân thành hiện lên trên môi.

"em sẽ cố gắng. em hứa."

trong khoảnh khắc ấy, một làn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo cái lạnh của đêm đông. nhưng kỳ lạ thay, soonyoung lại cảm nhận được một chút ấm áp len lỏi vào trái tim mình. cả hai đứng đó, dưới ánh trăng mờ, như thể thế giới đã lùi xa, chỉ còn lại họ và những cảm xúc không lời. một lời hứa được thốt ra, không chỉ là sự khởi đầu cho một chương mới, mà còn là sự khẳng định rằng những gì họ đã đánh mất vẫn có thể được tìm lại.

ánh sáng từ phim trường ở phía xa nhạt nhòa trong tầm mắt, nhưng với soonyoung, tương lai bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. anh không biết liệu cả hai có thể vượt qua tất cả những gì đã xảy ra hay không, nhưng ít nhất, họ đã có một điểm bắt đầu.

và đôi khi, chỉ cần vậy là đủ.

những ngày sau đó, soonyoung và myungho dần dần tìm lại nhịp điệu của sự quen thuộc, như hai mảnh ghép từng lạc mất giờ đang cố tìm lại chỗ đứng của mình trong cuộc đời nhau. cậu không vội vàng, anh cũng không ép buộc bản thân phải ngay lập tức trở lại như trước, bởi cả hai đều hiểu rằng một mối quan hệ đã từng tổn thương cần thời gian để chữa lành. nhưng lạ thay, sự hiện diện của nhau – dù là những khoảnh khắc yên lặng hay những cuộc trò chuyện thoáng qua – lại mang đến cảm giác an yên đến kỳ lạ, như thể chính sự tồn tại của đối phương đã đủ để xoa dịu mọi nỗi đau trong quá khứ.

một buổi sáng, khi nắng sớm len lỏi qua khung cửa sổ kính của một quán cà phê nhỏ gần phim trường, soonyoung và myungho ngồi đối diện nhau. quán cà phê không quá lớn, nhưng được bài trí ấm cúng với ánh đèn vàng dịu dàng và tiếng nhạc piano du dương lấp đầy không gian. trên bàn là hai tách cà phê nóng tỏa khói mờ mờ trong không khí se lạnh. soonyoung khẽ đưa tay lên cầm tách cà phê của mình, ngón tay anh cảm nhận được hơi ấm dễ chịu lan tỏa qua lớp sứ. ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt của myungho – cậu đang cúi đầu chăm chú xem lại bản nhạc trong tay, đôi chân mày hơi nhíu lại, miệng khẽ mím như đang lẩm nhẩm một giai điệu nào đó.

khoảnh khắc ấy, soonyoung bỗng bật cười nhẹ. anh lắc đầu, một cảm giác thân thuộc tràn ngập trong lòng. "em vẫn như ngày xưa," anh cất giọng, phá tan sự tĩnh lặng giữa họ. "lúc nào cũng nghiêm túc với âm nhạc, như thể cả thế giới ngoài kia chẳng còn gì quan trọng bằng."

myungho ngước lên, đôi mắt cậu ánh lên sự ấm áp pha lẫn chút ngạc nhiên vì bị trêu chọc. nhưng thay vì phản bác, cậu chỉ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng đủ khiến tim soonyoung chợt hẫng một nhịp. "và anh vẫn luôn là người làm em bật cười," myungho đáp, giọng cậu thoáng chút đùa cợt nhưng lại mang theo sự chân thành. "những ngày tháng ấy, em không bao giờ quên được. anh là người duy nhất có thể khiến em quên đi áp lực, quên đi những căng thẳng mỗi khi em sửa lại bài mà thầy viện trưởng giao."

soonyoung im lặng một lúc, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt của myungho. có điều gì đó trong lời nói của cậu làm anh bồi hồi, như thể anh đang được nhìn thấy một phần của myungho mà anh chưa từng nhận ra trước đây. "những ngày tháng ấy cũng là những ngày mà anh trân trọng nhất," anh khẽ nói. "anh luôn nghĩ rằng, nếu chúng ta có thể quay lại... mọi thứ sẽ khác. nhưng giờ anh nhận ra, có lẽ những gì xảy ra đã là cần thiết để chúng ta có thể hiểu nhau hơn, như hiện tại."

myungho không trả lời ngay, chỉ cúi đầu, ánh mắt cậu dịu lại như thể đang nghĩ về những lời của soonyoung. một lúc sau, cậu gật đầu, nhẹ nhàng nhưng kiên định. "có lẽ đúng vậy. nhưng dù quá khứ có thế nào, em biết mình đã sai khi rời đi mà không nói lời nào. những năm tháng xa cách... em đã nhiều lần nghĩ đến việc quay lại, nhưng em không đủ can đảm."

"giờ thì em đã ở đây," soonyoung nói, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi anh. "và chúng ta có cả tương lai để bù đắp."

cả hai chìm vào cuộc trò chuyện, bắt đầu bằng những kỷ niệm cũ nhưng dần dẫn dắt họ đến những câu chuyện mới mẻ. myungho chợt ngừng lại, ánh mắt cậu chăm chú nhìn soonyoung, rồi hỏi: "nhưng em hơi thắc mắc, tại sao anh không chơi cello nữa? em nhớ anh từng nói rằng âm nhạc là tất cả của anh, vậy mà giờ anh lại làm người dẫn chương trình. điều gì đã xảy ra vậy?"

câu hỏi của myungho khiến soonyoung thoáng lặng đi. anh đặt tách cà phê xuống bàn, bàn tay khẽ siết nhẹ lấy quai cốc như thể đang cố gắng tìm lời để giải thích. "đúng là âm nhạc từng là tất cả của anh," anh bắt đầu, giọng nói trầm xuống, mang theo chút hoài niệm. "nhưng sau khi em rời đi... anh cảm thấy mình không còn đủ sức để đối diện với những giai điệu đó nữa. mỗi lần anh cầm cây cello lên, những ký ức về em lại ùa về, và anh nhận ra mình không thể tiếp tục."

myungho lặng đi, ánh mắt cậu thoáng hiện lên sự hối tiếc. "em không nghĩ mọi chuyện lại như vậy... em không biết em đã ảnh hưởng đến anh nhiều đến thế."

soonyoung khẽ cười, nhưng nụ cười của anh mang chút buồn bã. "đừng tự trách mình, myungho. có lẽ đó là cách mà cuộc sống bắt anh phải thay đổi thôi." anh uống một ngụm cà phê, "sau một thời gian, anh tìm thấy niềm vui trong việc kết nối với mọi người qua công việc dẫn chương trình. dù không còn đứng trên sân khấu với cây cello, anh vẫn có thể kể câu chuyện của mình theo một cách khác."

"nhưng anh có hối tiếc không?" myungho hỏi, giọng cậu nhẹ nhưng đầy sự quan tâm.

soonyoung nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng. "không. nếu không có những thay đổi đó, có lẽ anh đã không ngồi đây, đối diện với em."

"và giờ anh nhận ra, đôi khi những thứ ta đánh mất không phải là kết thúc, mà chỉ là cách để mở ra một bầu trời mới."

dự án philharmonic orchestra cuối cùng cũng kết thúc thành công rực rỡ, là thành quả của sự nỗ lực và đam mê không ngừng nghỉ của tất cả những người tham gia. mọi khâu tổ chức được thực hiện tỉ mỉ và chu đáo, và phản ứng của khán giả là vô cùng nồng nhiệt. đơn vị tổ chức nhận thấy sự ủng hộ nhiệt thành từ mọi người, quyết định tổ chức một buổi concert hoành tráng để tôn vinh thành quả chung. những khách mời đặc biệt của dự án, những người đã góp phần tạo nên thành công này, đều được mời tham gia, tạo nên một buổi biểu diễn không thể thiếu. cả sân khấu, từ ánh sáng đến âm thanh đều được chuẩn bị một cách hoàn hảo, mang lại một không khí vừa sang trọng, vừa ấm cúng. ánh đèn sân khấu lung linh, những nụ cười rạng ngời từ các nghệ sĩ và sự mong đợi dâng trào từ khán giả làm cho không gian trở nên huyền bí và lôi cuốn. mỗi giai điệu vang lên không chỉ đơn thuần là âm nhạc mà là lời tâm sự, là những cảm xúc thăng trầm, nâng đỡ tinh thần mỗi người trong khán phòng. âm nhạc đã hoàn toàn chiếm lĩnh không gian, khiến buổi hòa nhạc trở thành một trải nghiệm không thể nào quên, khắc sâu trong lòng tất cả những ai có mặt.

khi chương trình dần đi đến hồi kết, không khí trong khán phòng trở nên căng thẳng lạ thường. những tràng pháo tay vang dội như chưa từng có, nhưng ai ai cũng biết rằng điều đặc biệt nhất sẽ diễn ra vào khoảnh khắc cuối cùng. soonyoung, với vai trò dẫn chương trình, đứng bên cạnh micro, đôi mắt ánh lên sự phấn khích, chuẩn bị giới thiệu tiết mục cuối. còn myungho, với tư cách là nhạc trưởng, đứng trên bục chỉ huy, ánh mắt cậu luôn lướt qua từng nhạc công, dẫn dắt họ với sự chính xác tuyệt vời.

đột nhiên myungho dừng lại, ánh mắt của cậu không còn dõi theo các nhạc công mà là dừng lại nơi soonyoung đang đứng. một khoảnh khắc im lặng kỳ lạ trôi qua, cả hai người đều không nói gì, nhưng trong không gian đó, những ký ức của họ ùa về như thước phim quay chậm. mối quan hệ của họ từng đứt gãy, nhưng giờ đây lại gắn kết bởi âm nhạc và những cảm xúc không thể tả thành lời.

lúc này, không khí trong khán phòng bỗng chốc thay đổi, tất cả dường như lắng lại. myungho, với giọng nói ấm áp nhưng đầy quyết đoán, bất ngờ lên tiếng: "hôm nay, chúng tôi sẽ có một người đặc biệt." câu nói ấy làm mọi người trong khán phòng thêm phần tò mò, ánh mắt đều đổ dồn về phía myungho và soonyoung. "anh có thể chơi cello cho tiết mục cuối cùng không?"

câu hỏi ấy, dù bất ngờ nhưng lại nhẹ nhàng mà đầy cảm xúc. soonyoung tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt của anh ngay lập tức đáp lại, chứa đầy sự hiểu biết và cảm thông mà không cần phải nói thêm lời nào. anh gật đầu đồng ý, và từng bước, anh tiến về phía cây đàn cello. khi đôi tay soonyoung chạm vào dây đàn, một âm thanh ngọt ngào, thanh thoát vang lên trong không gian, như một lời mời gọi, một lời tâm sự không cần nói thành lời. tiếng đàn cello ấy, dịu dàng mà mạnh mẽ, hòa quyện vào âm thanh của các nhạc cụ khác, tạo nên một bản hòa tấu tuyệt vời.

mỗi nốt nhạc từ cây đàn như chạm vào trái tim của mỗi người trong khán phòng, từng giai điệu như khắc sâu vào tâm trí của họ, khiến không gian càng thêm tĩnh lặng. ánh mắt của mọi người đều dõi theo họ, không chỉ vì sự xuất sắc của soonyoung trong vai trò người chơi cello, mà còn vì sự kết nối kỳ lạ giữa anh và myungho. Mọi thứ xung quanh dường như ngừng lại, chỉ còn lại âm nhạc và những cảm xúc thăng hoa. giây phút ấy, thời gian như chững lại, để lại trong lòng khán giả một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào.

sau khi tiết mục kết thúc, cả hai bước xuống sân khấu trong bóng tối mịt mù. chỉ có ánh sáng mờ ảo của những chiếc đèn đường ngoài kia soi sáng từng bước chân nhẹ nhàng của họ. trong khoảnh khắc yên ắng ấy, myungho bỗng dừng lại, quay lại nhìn soonyoung với ánh mắt đầy sự kiên quyết và chân thành.

"soonyoung này," cậu nhẹ nhàng nói, giọng nói ấm áp nhưng đầy sức mạnh.

"em yêu anh."

những lời ấy như một ngọn lửa cháy bùng lên trong trái tim Soonyoung. lời yêu ấy, dù đã được chờ đợi lâu rồi, cuối cùng cũng được thốt ra giữa bóng tối, nhưng lại rực sáng như ánh sáng cuối cùng trong đêm.

soonyoung mỉm cười, đôi mắt anh lấp lánh niềm hạnh phúc, và ngay lúc đó, anh biết rằng họ đã tìm lại được nhau. cuối cùng, sau tất cả những đợi chờ và thử thách, họ thật sự đã quay lại với nhau.

"anh cũng yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro