Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot 1

Quân nhân x Tinh anh chính trị

Hầu Minh Hạo-Thượng Úy trẻ tuổi nhất trong quân đội lục quân, sinh ra trong một gia tộc tam đại quân nhân nên từ nhỏ đã được nuôi dạy trong môi trường vô cùng nghiêm khắc. Hắn luôn nhận thức rõ ràng về thân phận và trọng trách của bản thân nên cho đến hiện tại việc nổi loạn duy nhất mà hắn làm là dây dưa với một người nam nhân.
Nguyên nhân tồn tại của Điền Gia Thuỵ.

Điều cuối cùng đó là một sự cường điệu. Nhưng giữa mọi việc khác mà cậu phải giải quyết, người khó chịu nhất luôn là Hầu Minh Hạo. Nó gần giống như việc gây khó chịu là một cuộc cạnh tranh với người đàn ông và lần nào hắn cũng giành chiến thắng.
Nó cũng kéo dài quá khứ làm việc. Đôi khi Điền Gia Thuỵ ra ngoài, bận tâm đến công việc của riêng mình trong thời gian nghỉ ngơi quý giá, và Hầu Minh Hạo cũng ở đó. Hoàn hảo để hủy hoại ngày của cậu?

"Tôi không ngờ sẽ gặp cậu ở đây", hắn sẽ nói. Đó rõ ràng là một lời nói dối. Bình thường đều là những lời đại loại như: "Con cáo nhỏ của Chính phủ đang làm gì ở đây? Đáng lẽ chủ nhân của nó phải cần phải xích nó lại kia chứ?", hoặc là một lời khiêu khích xúc phạm hơn, nhưng mọi điều Hầu Minh Hạo nói đều nhằm mục đích khiêu khích.
Những lần như vậy Điền Gia Thuỵ cũng không làm gì cả. Một phần vì vai trò của cậu là một nhân viên Chính phủ mà một nhân viên Chính phủ thì phải làm gương bằng cách kìm chế tâm tình trước những lời lăng mạ nhỏ nhặt.
Nhưng việc Điền Gia Thụy vì nhiều lý do mà không phản ứng lại với bất cứ lời khiêu khích nào đã khiến cho Hầu Minh Hạo cảm thấy rất khó chịu. Tất cả những gì cậu phải làm là đứng một chỗ trong im lặng và nhìn chằm chằm vào hắn mà không có bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt, và việc không phản ứng sẽ dẫn đến một cái giật nhẹ ở lông mày và nhếch môi.
Đó là một trò chơi của họ. Hầu Minh Hạo sẽ "đẩy" cậu bằng những lời nói đó, còn Điền Gia Thuỵ thì không chịu di chuyển. Cả hai sẽ chờ xem người nào sẽ phản ứng trước, hoặc có thể cả hai sẽ làm như vậy cùng một lúc. Khi đó chắc chắn mọi chuyện sẽ kết thúc một cách thảm hại, đó là lý do tại sao cậu luôn kiềm chế bản thân.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Khi nào mới ngừng giả vờ mình cao hơn những người khác?" Mặc dù giọng nói vẫn mượt mà và tự chủ hơn bao giờ hết, nhưng hắn đang nhìn cậu với ánh mắt nguy hiểm. Đó là ánh mắt mà Điền Gia Thuỵ đã nhìn thấy rất nhiều lần trước đây, và mỗi lần nhìn thấy nó đều kết thúc bằng việc người kia bị còng tay:))))). Cậu tự hỏi liệu làm điều tương tự với Hầu Minh Hạo có dễ dàng đến vậy không.

"Cả cậu và tôi đều biết rằng Chính phủ quý giá của cậu cũng mục nát như những ham muốn mà cậu dập tắt."

"Nó tốt hơn những gì anh muốn nghĩ." Điền Gia Thuỵ nhìn xuống Hầu Minh Hạo, vẻ mặt vẫn thản nhiên như mọi khi. "Không giống như anh, tôi không có hứng thú với việc tái thiết lập thế giới chỉ vì tôi có nhiều quyền lực hơn những người khác một chút."

"Hah! Cậu có thực sự nghĩ rằng tôi đang nói về điều đó không?" Hầu Minh Hạo thực sự không thấp hơn Điền Gia Thuỵ là bao, nhưng mỗi khi khi hắn nhìn lên cậu lại có cảm giác như bản thân đang bị nhìn từ trên xuống vậy..
Thật là đáng giận mà!
Ước gì ai đó có thể khiến Hầu Minh Hạo câm miệng và khiến hắn xéo đi thì tốt biết mấy.
"Cậu nhét mình vào những chiếc ô tô rẻ tiền so với giá trị của bản thân, tuân theo những quan niệm về luật lệ và quy tắc chỉ gây bất tiện. Cậu đã cố gắng rất nhiều..." đến đây, Hầu Minh Hạo ấn một tay vào ngực Điền Gia Thuỵ, như thể đang cố gắng đẩy người kia: "Để biến bản thân thành thú cưng hoàn hảo cho Chính phủ, cậu liền tuân theo mệnh lệnh của họ một cách vô tâm, dù cho biết rõ bàn tay của họ bẩn đến mức nào."
Hắn bước lại gần, ánh sáng kỳ lạ trong mắt càng trở nên sáng rõ ràng hơn, khiến Điền Gia Thuỵ muốn đưa tay ra và bóp nát nó.

"Tại sao cậu lại phải giả vờ rằng bản thân không bẩn thỉu gì ?"

Từng câu từng chữ của Hầu Minh Hạo không hề sai, Chính phủ quả thật tồn tại có rất nhiều vấn đề và Điền Gia Thuỵ biết nó tệ đến mức nào. Đã tận mắt nhìn thấy chúng hàng ngày và cậu đã chọn cách không làm gì cả. Nhưng bây giờ cậu đã biết quá rõ về vị Thượng Úy này và đó không phải là điều mục đích mà Hầu Minh Hạo muốn nói. Những lời nhận xét chỉ là phương tiện để đạt được điều đó.

Nụ cười của Hầu Minh Hạo bây giờ giống một nụ cười nhếch mép hơn. "Có lẽ không phải với những người khác, nhưng tôi đã thấy cách cậu nhìn tôi giống như muốn bóp cổ tôi cho đến khi tôi tắt thở, hoặc cảm thấy xương tôi gãy vụn dưới ngón tay cậu, nhìn sự sống rút cạn khỏi mắt tôi." Hắn nói tất cả những điều đó với khuôn mặt không hề thay đổi, như thể chỉ đang nói về thời tiết hay điều gì đó tầm thường không kém. "Nhưng cậu vẫn tiếp tục tỏ ra ngoan ngoãn như bất kỳ công dân nào khác, và tôi phải tự hỏi, cậu sẽ tiếp tục trò đó trong bao lâu?"

Điền Gia Thuỵ nhận ra rằng Hầu Minh Hạo đã đúng, ít nhất một phần, cậu thực sự muốn làm tổn thương hắn. Cậu đã suy nghĩ về điều đó suốt thời gian qua, tự nhủ rằng bản thân chỉ đang thất vọng với người kia.
Nhưng liệu cậu có muốn Hầu Minh Hạo chết không?
Không. Không nghĩ mình đã làm vậy. Cậu chắc chắn về điều này. Hầu Minh Hạo khó chịu, phiền toái, cản trở mọi cách có thể, nhưng Điền Gia Thuỵ không muốn hắn chết. Có lẽ bị mất khả năng lao động, bị trói, có thể yên tĩnh, nhưng không được chết.
Mặc dù vậy, biết rằng nếu bản thân muốn giết chết Hầu Minh Hạo, cậu hoàn toàn có thể làm được.

Điền Gia Thuỵ nắm lấy cổ tay Hầu Minh Hạo và gỡ nó ra khỏi ngực, động tác đó mang lại một cảm giác ái muội mập mờ mà chính cậu cũng không phát hiện ra: "Nếu anh muốn nộp đơn khiếu nại, hãy làm điều đó đúng đúng trình tự pháp luật."
"Tại sao tôi phải gặp rắc rối với việc giải quyết thủ tục giấy tờ khi tôi có thể nói chuyện trực tiếp với cậu ?" Hắn cười. "Hơn nữa, tôi nghi ngờ những gì tôi sắp nói ở đây là điều mà cậu không muốn người khác biết."
Hầu Minh Hạo đã đúng, thứ hắn đưa ra không phải thứ gì có thể được ai biết ngoại trừ hai người họ.

Đó là một lời đề nghị thú vị, và Điền Gia Thuỵ phải tự hỏi tại sao Hầu Minh Hạo trong số tất cả mọi người lại là người đưa ra lời đề nghị như vậy với cậu. Ít nhất thì điều đó là không chuyên nghiệp, và nếu đó là điều mà Hầu Minh Hạo mong muốn thì sẽ có rất nhiều người khác sẵn lòng làm điều đó.
Có phải nó được tạo ra vì sự nhàm chán? Tò mò? Chỉ để cho vui thôi à?
Điền Gia Thuỵ biết rằng bằng cách nào đó cậu đã khiến Hầu Minh Hạo thất vọng giống như Hầu Minh Hạo đã làm với cậu, nhưng việc trút bỏ nỗi thất vọng về nguồn gốc của sự thất vọng đó thực sự không có nhiều ý nghĩa. Chắc chắn phải có động cơ khác đằng sau nó, với Hầu Minh Hạo thì gần như luôn luôn như vậy.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ nhất là Điền Gia Thuỵ thấy mình không có ý định từ chối. Không chắc tại sao mình lại đồng ý. Hoặc có lẽ cậu đã làm vậy. Có lẽ đó là cơ hội để thỉnh thoảng thử xóa đi biểu cảm tự mãn đó khỏi khuôn mặt Hầu Minh Hạo. Hoặc có thể là do cậu tự nhủ rằng tốt hơn hết là nên chấp nhận, để cuối cùng hắn không thể trút cơn giận dồn nén lên một người vô tội nào đó. Có lẽ đó là vì nó không hẳn là bạo lực. Bởi vì đó là lựa chọn an toàn hơn. Dù chỉ phần nào thì nó cũng đã được kiểm soát.

Điền Gia Thuỵ thậm chí còn hạn chế bản thân khi chấp nhận lời đề nghị đó. Hầu Minh Hạo có thể thấy rõ điều đó, con cáo đáng thương bị chủ nhân điều khiển và có thể dễ dàng trốn thoát nếu muốn. Hắn ghét phải nhìn thấy cảnh tượng thảm hại như vậy. Chỉ khi chọc và chọc đủ thì mới thấy được bản chất thực sự của con cáo đó, những chiếc răng nanh xé toạc da thịt theo đúng nghĩa của nó, và chỉ khi đó Hầu Minh Hạo mới hài lòng, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.

Bản thân mệnh đề này không giống như bạo lực không kiềm chế, với bản năng thuần túy và mong muốn sống sót là mục tiêu chính. Nhưng với họ, cảm giác như vậy là đủ, và điều đó cuối cùng đã đủ để biến nó thành bạo lực.

Bạo lực giữa họ cũng giống như tình dục giữa họ. Thân mật, một cách kỳ lạ, khó tả. Họ luôn cố gắng xem có thể thoát ra khỏi nhau được bao nhiêu, bao nhiêu máu, bao nhiêu mồ hôi, bao nhiêu nữa trước khi nó trở nên nguy hiểm. Có lẽ bởi vì cả hai đều biết, họ có thể làm điều này với ai khác? Những hành động đó rất nguy hiểm nhưng họ biết rằng dù có trêu chọc, xé nát nhau đến mức nào thì họ cũng sẽ dừng lại ngay trước khi chết. Mối liên kết giữa họ không hề tốt đẹp chút nào, cái bóng được dùng để che khuất ánh sáng, nhưng cái bóng cũng không tồn tại nếu không có ánh sáng, và ánh sáng sẽ lấn át cả chính nó nếu không có bóng. Tuy nhiên, đó là một mối ràng buộc mà họ tin tưởng, điều mà họ tin tưởng sẽ giúp họ không loại bỏ hoàn toàn người kia.

Tuy nhiên, điều đó hơi đáng tiếc cho Điền Gia Thuỵ. Cậu chưa bao giờ làm cho vẻ tự mãn của Hầu Minh Hạo biến mất. Cậu cho rằng lẽ ra không nên mong đợi điều gì khác sẽ xảy ra. Hầu Minh Hạo là một kẻ vặn vẹo. Có điều gì đó không ổn với hắn, ngay cả khi cậu không thể xác định chính xác nó là gì hoặc diễn đạt nó bằng những từ ngữ mô tả nó là gì. Nhưng điều đó đã khiến Điền Gia Thuỵ sẵn lòng gắn bó với Hầu Minh Hạo? Và tiếp tục làm như vậy, ngay cả khi điều đó không cần thiết?

Họ đã tiêu diệt lẫn nhau. Họ đập nhau thành từng mảnh rồi nhặt đống đổ nát và dán chúng lại vào mình, không quan tâm ban đầu những mảnh đó thuộc về ai. Vì tất cả những gì họ thích là giả vờ rằng họ khác nhau nhiều, về cốt lõi, cả hai đều được tạo nên từ những thứ giống nhau đến mức việc họ có trộn lẫn với nhau cũng không thành vấn đề.
---------
Việc họ lôi nhau về nhà chính của Hầu gia thay vì một khách sạn nào đó khiến cho Điền Gia Thụy có chút ngẩn người. Đến khi bị lôi vào phòng và bị đè lên chiếc giường mềm mại cậu mới giật mình khỏi cơn ngây ngốc. Điền Gia Thuỵ liền cười lạnh hai tiếng, "Lần trước không phải anh nói không có hứng thú đối với đàn ông sao?"

"Cậu cũng nói, đó là lần trước." Hầu Minh Hạo buông cổ áo sơ mi ra, ngồi đè lên người Điền Gia Thuỵ, lông mi dày và dài hơi rủ xuống, giọng điệu mềm nhẹ mà mê hoặc, "Tôi cảm thấy được bây giờ cậu rất cần tôi."
"Chó má! Anh --" giọng điệu Điền Gia Thuỵ đột nhiên gián đoạn, vừa giận vừa sợ mà nhìn tay Hầu Minh Hạo đè giữa hai chân cậu. Đôi tay sạch sẽ mà thon dài kia quen dùng súng, giờ khắc này cách tầng vải vóc âu phục xoa xoa chỗ yếu đuối giữa hai chân.
Bị đùa một giỡn như thế, dục vọng lập tức ngẩng lên thật cao, ở trong quần phác hoạ ra rõ ràng hình dáng.
"Ừm... Hầu Minh Hạo con mẹ anh... A..."

Khí vị trên người Hầu Minh Hạo trở nên nồng, hơn nữa mang theo uy thế cùng cường thế rất lớn, Điền Gia Thuỵ xấu hổ nhìn chằm chằm, lồng ngực không nén được phập phồng, phải hao phí rất lớn ý chí mới có thể khắc chế chính mình không nhào tới trên đấm lên gương mặt đẹp trai đó.
Hầu Minh Hạo trên giường, quỳ gối giữa hai chân cậu, ung dung thong thả cởi quần dài cậu ra. Hắn cúi đầu đánh giá giữa hai chân Điền Gia Thuỵ, trên vải vóc màu tối nhô lên một khối thịt đã ướt đẫm, mị hương câu dẫn tâm hồn người lan tỏa ở trong không khí.

Cách vải vóc mỏng manh, hắn duỗi tay nắm chặt khối thịt mềm đang toả nhiệt kia, dùng đầu ngón tay phác hoạ hình dáng của nó. Động tác đùa giỡn như có như không so với trực tiếp kích thích càng thêm dằn vặt người, cậu không nhịn được giơ cao eo, nổi giận mà giục: "Nhanh chút..."

"Chậc, đều ẩm ướt đến trình độ này." Hầu Minh Hạo câu lên ngón tay, gảy gảy thứ đang nhô ra.

Hai chân Điền Gia Thuỵ kẹp vào nhau vuốt ve, hữu khí vô lực liếc mắt hắn một cái, rốt cục không nhịn được chính mình đưa bàn tay đi vào, nắm chặt gốc rễ kia thô cứng, dùng sức tuốt động.

Hầu Minh Hạo nhìn dáng dấp cậu tự an ủi, nhẹ nhàng nở nụ cười hài lòng, tay phải từ mép quần lót co dãn luồn đi vào, nắn bóp mông thịt no đủ vểnh cao, đi xuống tiếp, hai ngón tay tiến vào giữa khe mông sâu thẳm. Lúc mò tới nơi nhỏ bé kia, người dưới thân rõ ràng run rẩy. Hầu Minh Hạo cúi đầu nhìn người phía dưới run run mi mắt dày đặc, đầu quả tim giống như bị lông chim êm ái cọ một chút.
"Đừng nhúc nhích."

Hầu Minh Hạo nắm lấy cổ tay không an phận, cúi người, chóp mũi cơ hồ đụng chóp mũi, một đôi mắt dâm tà mang theo ướt át hồng nhạt, "Ngoan một chút."

Lão tử ngoan cái đầu xx!!! Ở trong lòng Điền Gia Thuỵ tức giận mắng, nhưng không thể không thừa nhận Hầu Minh Hạo xác thực nói có lý. Huống hồ giờ khắc này thân thể của cậu trống rỗng mà khô nóng, đang cần thiết an ủi. Thay vì che che giấu giấu, sớm chút làm xong chuyện càng tốt hơn. Tự an ủi như thế một phen, trong lòng trái lại thoải mái rất nhiều. Nhìn thấy trên người thanh niên ăn mặc chỉnh tề, cúi đầu liếc nhìn chính mình quần áo ngổn ngang, khá là không cam lòng mà tóm chặt vạt áo Hầu Minh Hạo, cắn răng nói: "Cởi quần áo."

"Gấp cái gì." tay Hầu Minh Hạo vẫn như cũ dao động ở chỗ khe mông của cậu, ngón tay trỏ như chuồn chuồn lướt nước ma sát qua miệng huyệt chưa từng bị khai phá, ung dung thong thả trêu đùa. Điền Gia Thuỵ bị thổi lên lửa dục, đôi chân dài trắng nõn trần truồng ở trên giường không nhịn được ma sát, eo thân cũng không tự chủ vặn vẹo, trong miệng phát ra giọng khàn rên rỉ.

"Ừm... Anh... Đến cùng có làm hay không..."

Bị tình dục thiêu đốt đến đỏ bừng hai mắt mạnh mẽ trừng người trên thân, chỉ là bên trong hung ác này liền mang theo vài phần yếu đuối và khát cầu. Hầu Minh Hạo cũng không đành lòng lại đùa cợt cậu, hai ngón tay khép lại, dọc theo bên trong miệng huyệt ướt át thăm dò vào. Mới đi vào hai đốt ngón tay, vách tường ruột nhẵn nhụi mà non mềm liền chặt chẽ xoắn lấy, hút ngón tay của hắn cơ hồ không thể động đậy. Hắn không thể không cúi đầu, liếc mắt nhìn người dưới thân: "Đừng kẹp chặt như thế, thả lỏng chút."

Gương mặt nhỏ của Điền Gia Thuỵ nhất thời đỏ bừng lên. Hầu Minh Hạo nở nụ cười, rút ngón tay dính dâm thủy ra, đưa tới khóe miệng Điền Gia Thuỵ: "Không bằng, liếm một chút?"
Trong đầu Điền Gia Thuỵ vù một tiếng, hoàn toàn không thể tin được đây là lời của Hầu Minh Hạo - người xuất thân dòng dõi quân nhân có thể thốt ra. Càng làm cho cậu khó có thể tin chính là chính mình dĩ nhiên lè lưỡi thật, liếm liếm ngón tay trắng noãn thon dài kia.

Nhất định là bị quỷ nhập !!! Điền Gia Thuỵ đã không dám nhìn biểu tình của Hầu Minh Hạo, vừa xấu hổ mà quay mặt qua chỗ khác, lại bị một nguồn sức mạnh vặn trở về. Mắt hắn nhìn cậu từ trên xuống dưới, một đôi mắt đen đục ngầu sâu không thấy đáy, giống như có sóng ngầm cuồn cuộn. Nhìn chằm chằm cặp mắt kia hai giây, mơ hồ có chút hoảng hốt, đang muốn mở miệng nói chuyện, người kia nắm cằm của cậu, môi hồng nhợt nhạt đột nhiên đè ép xuống.

Hầu Minh Hạo biết bản thân rất đê tiện.

Thừa dịp Điền Gia Thuỵ suy yếu nhất, trạng thái không có sức chống cự, liền lợi dụng sự do dự cùng đồng tình, tiến một bước công chiếm làm cho người dưới thân không có cách nào nói ra lời cự tuyệt.

Đầu lưỡi trơn trợt luồn vào khoang miệng, không kiêng kị mà ở bên trong công thành đoạt đất. Cậu không hề phòng bị mà bị cạy hàm răng ra, đầu lưỡi người kia mềm mại luồn vào, càn quét ở trong cổ họng một trận, liền ngậm bờ môi cậu dùng sức mút vào. Nồng nặc mùi hormone chui vào chóp mũi Điền Gia Thuỵ-chỉ giãy giụa mấy giây, liền vì bị âu yếm xụi lơ thân thể, thở hồng hộc thừa nhận nụ hôn này.

Hầu Minh Hạo một bên hôn, một bên cởi ra quần lót vướng bận trên người Điền Gia Thuỵ, tùy ý mà xoa xoa mông thịt no đủ kia. Cậu cũng gấp gáp lôi kéo y phục trên người hắn, rất nhanh hai người đều trần truồng.

"Ừm..."

Lửa nóng hôn sâu để cho hai người đều có chút không thở nổi, Hầu Minh Hạo gặm cắn đôi môi mê người mà hắn thèm khát đã lâu, bàn tay ở trên cơ thể thon thả trắng nõn lưu luyến. Hắn xoa xoa lồng ngực Điền Gia Thuỵ, bụng dưới căng thẳng, đi đến non mềm giữa hai chân, mê muội mà cẩn thận vuốt ve da thịt nơi kia.

Chờ lúc lý trí Điền Gia Thuỵ hơi hơi khôi phục, đôi chân trắng nõn bất tri bất giác đã quấn ở trên eo người kia. Nhìn thân thể trước mắt trắng nõn mà không mất đi sức mạnh, nhìn lại bên trong ánh mắt Hầu Minh Hạo tràn ngập trong tình dục, giống như đột nhiên bị người lén lút gõ một cái.

Dùng đầu gối chen tách hai chân Điền Gia Thuỵ, ngón tay luồn vào bên trong miệng huyệt mềm mại, kỹ xảo mà gãi ruột thịt mẫn cảm.
"Ừm..." dục hỏa ngột ngạt hồi lâu một lần nữa bốc cháy lên trong thân thể, hoa huyệt co rút nhanh từng trận, huyệt thịt vội vã không nhịn nổi mà mút vào ngón tay. Hôn sâu ở bên trên làm người nghẹt thở, con ngươi vốn kiên nghị từ từ mất đi tiêu cự, thân thể trống rỗng kìm lòng không đặng làm phiền trên người Hầu Minh Hạo.

Nóng quá, phía dưới cũng ngứa... Như là có con kiến cắn giống nhau... Điền Gia Thuỵ khó chịu mà cau mày, hai tay thon dài không biết cái gì vòng quanh cổ Hầu Minh Hạo, chủ động đem môi mình hiện ra thủy quang đưa đến trong miệng người phía trên. Trên người Hầu Minh Hạo toả ra nồng nặc khí vị giống đực rất mê hoặc tựa hồ câu ra dâm trùng nơi sâu xa nhất trong thân thể cậu, toàn bộ lý trí bị quên hết, phóng đãng mà giãy dụa eo nhỏ thon gọn, hai chân trắng nõn câu lấy eo đối phương khàn khàn nói, "Nhanh... Nhanh chút..."

Hầu Minh Hạo rời đi môi mà hắn thèm khát. Hắn thừa nhận có chút tâm cơ đùa bỡn cậu, tận lực tăng thêm uy thế, không nhẹ không nặng kích thích bộ vị mẫn cảm nhất trong cơ thể cậu, thành công để người thiếu niên từ trước đến giờ đoan chính anh tuấn ở dưới thân hắn lộ ra dáng dấp hành vi phóng đãng. Hắn nhìn chăm chú mặt Điền Gia Thuỵ động tình, đem hai chân co lại tách ra, sau đó nâng đỡ eo hông cậu, tàn nhẫn mà đem dục vọng chính mình sưng đến sắp nổ tung đỉnh tiến vào.

"Ha a..." hoa huyệt trống rỗng bị dương vật nóng rực uy no đến mức tràn đầy, Điền Gia Thuỵ sảng khoái thấp ngâm lên tiếng. Cậu liếm liếm môi, đang muốn nắm chặt dương vật nhếch lên của chính mình tuốt động, lại bị nắm lấy tay. Người kia sắc mặt âm trầm nhìn cậu, lạnh lùng nói, "Cậu đã từng rên rỉ dưới thân thằng đàn ông khác trước đây? Cũng là như thế này?"

Một ngọn lửa tức giận xông lên não lấn át cả dục vọng đang bùng cháy. Điền Gia Thuỵ cực kì muốn đấm thẳng một cú vào gương mặt kia. Bất chấp thân phận của đối phương. Hắn xem cậu là loại người như thế nào??? Sẵn sàng dang rộng chân cho bất cứ người đàn ông nào??? Nhịn xuống sát khí đang chực trào sắp bùng nổ. Cố gắng khôi phục một chút lý trí, lồng ngực lõa lồ hơi chập trùng, không nhìn tới mặt đối phương, rũ mắt xuống nói: "Vậy thì dừng lại. Không cần miễn cưỡng."

Nếu lúc này Điền Gia Thuỵ ngẩng đầu thì chắc chắn sẽ bị doạ bởi gương mặt vặn vẹo của đối phương. Trên trán nổi đầy gân xanh, đôi mắt đen tràn đầy tơ máu- sâu bên trong là hàng loạt cảm xúc: đa nghi chua xót cùng đố kị. Hầu Minh Hạo vững vàng mà nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ của Điền Gia Thuỵ, giọng điệu lãnh khốc, "Tôi đương nhiên không ngại, tôi còn phải cảm tạ đây." Dương vật chôn ở trong cơ thể Điền Gia Thuỵ ngạnh nhiệt chậm rãi co rúm hai lần, khóe miệng lộ ra một vệt cười tà khí, "Xem, cái miệng phía dưới của cậu vừa nóng vừa mềm, luôn luôn chảy nước, so với nữ nhân cũng không thua kém gì."

Rõ ràng là mang theo vài phần sỉ nhục, lỗ tai Điền Gia Thuỵ lại nghe toả nhiệt, hạ thân càng không tự chủ xiết càng chặt hơn. Cậu xấu hổ lúng túng mà quay đầu đi, nỗ lực lảng tránh tầm mắt Hầu Minh Hạo, người kia lại thân thủ xoay mặt của cậu lại, một đôi mắt sáng ngời thâm thúy nhìn chăm chú cậu.

"Trốn cái gì trốn, bộ dáng phóng đãng này không phải bày ra cho tôi xem à." Hầu Minh Hạo nắm lấy chân của cậu, kiên định thâm nhập vào bên trong, dương vật khổng lồ từng tấc từng tấc ép vào vách tường ruột ẩm nhuyễn. Hắn cúi đầu, liền kết hợp tư thế cắn chặt môi Điền Gia Thuỵ, lè lưỡi miêu tả hình dáng môi của đối phương, giọng điệu nhẹ mà phập phù.
Điền Gia Thuỵ chỉ cảm thấy thân thể sắp bị cắt thành hai nửa, khoái cảm kịch liệt mà sắc bén kèm theo cảm giác đau đớn xâm chiếm, trong mắt của cậu tiết ra nước mắt sinh lý, cái đùi nhỏ không ngừng mà co giật, ngay cả Hầu Minh Hạo ghé vào lỗ tai cậu nỉ non cũng biến thành mơ hồ xa xôi.
"Mới vừa rồi lúc tôi tiến vào, cậu cũng đang tự an ủi đi..." Hầu Minh Hạo cắn lỗ tai của cậu, dùng răng nanh sắc nhọn cọ xát khéo léo thịt mềm, giọng điệu đột nhiên trở nên trầm thấp mà lạnh lẽo: " Cậu biết lúc đó tôi đang suy nghĩ gì không? Tôi thật mẹ nó muốn làm chết cậu !"

Nơi tâm huyệt sâu xa bị tầng tầng thịt mềm va chạm, nghiền nát, khoái cảm cự đại sâu tận xương tủy để Điền Gia Thuỵ rên rỉ lên tiếng, khó có thể chịu đựng lắc đầu, con ngươi đen ướt át yếu đuối.

"Hầu Minh Hạo... Chậm chút... A..."
"Chậm có thể thỏa mãn em sao?" ( đổi xưng hô ).

Sau khi xác nhận thấy cơ mặt của Điền Gia Thuỵ đã dãn dần ra, lực hông của Hầu Minh Hạo bắt đầu tăng lên, từng cú đâm thọc liên tục, không ngưng nghỉ, các lần đâm vào đều đâm vào lút cán, thân dương vật bị thịt mềm quấn chặt, âu yếm. Giờ đây hoa huyệt chẳng khác nào cái miệng nhỏ háu ăn đang ra sức lấy lòng con dương vật khổng lồ đang vồ vập phang tới tấp vào điểm dâm ẩn sâu trong vách thịt mềm một cách trơ trẽn cả.

Tiếng dập dương vật xen lẫn tiếng nước hoa huyệt lép nhép va chạm vào nhau dâm uế tới cùng cực, từng tiếng vang bạch bạch càng lúc càng lớn, vang vọng khắp phòng.

Xuyên suốt quá trình dập dương vật, quy đầu thô cứng liên tục đâm vào điểm dâm mềm mại, thành thịt nhạy cảm bị va chạm vừa thô bạo, vừa dữ dội như sóng trào, vách thịt vừa trơn ướt lại mềm xốp không chịu nổi, co giật lẩy bẩy như bị điện giật, quấn chặt khít đầu dương vật cùng một phần thân dương vật hút sâu vào trong.

Hầu Minh Hạo không chần chừ nữa, hắn đẩy mạnh cả con dương vật thô dài vào sâu trong lỗ hoa huyệt đói khát, kéo bung hai chân Điền Gia Thuỵ ra rồi gập chân cậu xuống, tư thế này khiến hắn có thể đẩy dương vật vào sâu hơn, dâm dục hơn nữa. Hắn còn có thể nhìn thấy phần bụng mịn màng trắng bóc của Điền Gia Thuỵ cứ một lúc lại gồ lên trong giây lát.

Điền Gia Thuỵ trợn trắng mắt, quá sâu, bụng bị xuyên thủng mất thôi, cậu hoảng loạn hét lên chói tai: "A ha.. ư ư bị chịch nát rồi.. bụng bị đâm thủng mất rồi ahaa.."

Bên trong bủn rủn, tê dại, Điền Gia Thuỵ thật sự chịu không nổi loại cảm giác kinh khủng này, dương vật thô dài chôn chặt trong cơ thể, thậm chí cậu còn cảm nhận được từng mạch gân xanh trên thân dương vật đang chuyển động nữa.

"A ha.. sâu quá.. không chịu nổi nữa..", Điền Gia Thuỵ run rẩy muốn xoay người lại, nỗ lực nắm lấy ga giường nhăn nhúm, cố sống cố chết chống khuỷu tay lên bò về phía trước hòng thoát khỏi khoái cảm vô tận mà thứ hung khí đáng sợ phía sau đang đâm vào trong nhưng cậu mới dịch người được lên phía trước một chút thì cơ thể đã mềm nhũn ngã xuống giường.

Hầu Minh Hạo không thương tiếc kéo hai cái mắt cá chân nhỏ xinh ra sau, hắn như hung thần la sát buộc cậu trở lại vị trí dưới thân, lần này chậm rãi hơn, cúi xuống ôm lấy Điền Gia Thuỵ từ phía sau, mỗi lần lại rút toàn bộ dương vật ra sau đó đẩy lực hông phang thật mạnh vào hoa huyệt ẩm ướt.

Thành thịt căng mọng bên trong không ngừng co giật, điểm dâm dật nhất trong cơ thể bị thọc vào hết lần này tới lần khác run rẩy giật bắn không dứt, một lượng lớn nước hoa huyệt tanh ngọt ồ ạt chảy ra phủ lên con dương vật đang không ngừng đâm rút, lực đẩy nhanh tới mức nước hoa huyệt trong suốt cũng biến thành bọt trắng dâm uế bao đầy nơi kết hợp.

Điền Gia Thuỵ hét lên thất thanh, hoa huyệt bị chịch ác nhưng lại khiến dương vật nhỏ của cậu dựng đứng run lên, mấy giấy sau liền phun ra một lượng lớn tinh dịch.

"Em tới rồi này", Hầu Minh Hạo mút liếm chiếc cổ mịn màng của Điền Gia Thuỵ, để lại một loạt dấu hôn đỏ chót bắt mắt trên làn da trắng nõn.

Hắn điều chỉnh lại tư thế của đối phương thành tư thế mặt đối mặt, sau đó liền vội vã chơi đùa hai đầu vú nho nhỏ xinh xắn, hai bàn tay không ngừng nhào nặn, xoa nắn hai đầu vú thành nhiều hình dạng khác nhau.

Hầu Minh Hạo o ép đẩy hai đầu vú sát vào gần nhau, sau đó cúi đầu xuống ngoạm hết đầu vú bên này lại le lưỡi trêu ghẹo đầu vú bên kia, cố tình bú thật mạnh, tiếng bú vú chùn chụt vang lên to tướng, hai đầu vú chẳng mấy chốc đã sưng vù lên sẫm lại. Chơi chán núm vú Hầu Minh Hạo lại mút quanh phần da thịt non mềm xung quanh vú, lực độ không hề giảm đi, cả lồng ngực trắng như tuyết nhanh chóng đỏ ửng lên, bị phủ đầy dấu hôn cắn, vết mới đè lên vết cũ sưng tấy nhức nhối.

Song song đó, Hầu Minh Hạo vẫn chưa một giây ngưng nghỉ dập con dương vật khổng lồ vào hoa huyệt nhỏ đói khát, hai mép hoa huyệt bị ma sát tới mức lật cả sang hai bên, thậm chí một phần thịt non mềm cũng bị kéo ra ngoài.

Điền Gia Thuỵ bị chịch quá mạnh bạo, mông nhỏ lung lay, run rẩy, năm ngón tay nắm chặt lấy ga giường. Hầu Minh Hạo nằm trên người cậu mãnh liệt đưa đẩy hông, hắn giờ như người mất trí vồ lấy môi cậu cắn mút, tựa như một con sói đói khát, chỉ ước sao có thể gặm nhấm người dưới thân, đến xương cốt cũng không nhả ra.

Cả gương mặt Điền Gia Thuỵ đều ửng hồng, toàn thân không ngừng run lên từng đợt, bắp chân co giật, vô số lần cậu đều nghĩ rằng ngay giây tiếp theo thôi cậu sẽ ngất đi, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị dương vật thô dài bên dưới chịch tới mức hai mắt lấp lánh thành một mảnh mơ hồ, run rẩy khắp người.

Rốt cuộc cậu lại lên đỉnh thêm lần nữa, Hầu Minh Hạo cũng bắn tinh lần đầu tiên.

Một lượng lớn tinh dịch ấm nóng bắn thẳng vào bên trong, lấp đầy bụng nhỏ chật hẹp của Điền Gia Thuỵ, cậu mệt đến nỗi không động nổi một đầu ngón tay.

Hầu Minh Hạo hôn lên mí mắt người phía dưới, bế người vào phòng tắm tẩy rửa.
---------
Trong bồn tắm khổng lồ, Điền Gia Thuỵ bị Hầu Minh Hạo ôm vào ngực, đặt đôi chân thon dài trắng nõn lên tay hắn, mạnh bạo kéo sang hai bên.
Làn da nõn nà mỏng manh bị lấp kín bởi những dấu hôn họ để lại. Cả núm vú lẫn phần da thịt xung quanh đều bị mút đến sưng đỏ không tả, sưng húp sưng vểu lên, như trái đào tiên chín mọng ướt mềm.

Hầu Minh Hạo nhả bên núm vú bị mút đến sưng vù ra, đầu ti ẩm ướt dính đầy dịch thể của hắn. Hầu Minh Hạo ngắm cảnh đẹp trước mắt, nuốt nước miếng, cuối cùng không nhịn được mà ăn bên vú còn lại của Điền Gia Thuỵ. Hắn liên tục khiêu kích mút liếm, làm vú cậu trở nên mọng nước đỏ tươi. Chỗ đó của cậu bị Hầu Minh Hạo mút đến tê dại, khoái cảm râm ran mãnh liệt làm Điền Gia Thuỵ hổn hển không ngớt.

"Ha ưm... Nhẹ chút... Ư a... Đau..."

"Rui Rui, sao em có thể đáng yêu đến vậy chứ, thơm ngọt như thế khiến tôi muốn ăn em từng chút từng chút một." Hầu Minh Hạo như muốn đưa lời nói thành thực tiễn, gặm cắn cổ nhạy cảm của Điền Gia Thuỵ.

Có lẽ do vừa mới trãi qua một trận kích tình mà Điền Gia Thuỵ choáng váng đầu óc, tưởng rằng Hầu Minh Hạo thật sự muốn ăn thịt mình, ánh mắt cậu càng thêm ướt nhẹp, biểu tình cũng trở nên yếu ớt đáng thương mà xin tha: "Ưm... Không thể ăn đâu, xin đừng ăn .. A ha..."

Điền Gia Thuỵ chẳng hề biết gương mặt tràn đầy dục vọng cùng đôi mắt xinh đẹp sóng sánh ánh nước nói ra những lời ấy mê hồn cỡ nào. Những lời này đánh tan chút lý trí còn sót lại của Hầu Minh Hạo. Mượn nước ấm làm bôi trơn, dùng sức mở banh hoa huyệt, chậm rãi cắm dương vật vào. Hầu Minh Hạo không thể chờ Điền Gia Thuỵ thích ứng nữa, hắn bắt đầu nhanh chóng thọc rút.

"A đau quá... Ưm a... Nước vào rồi, nóng... A ha..." dương vật kéo theo dòng nước ấm tiến vào, làm Điền Gia Thuỵ cảm giác bên trong vừa trướng vừa nóng. Có tinh dịch lúc nãy bôi trơn, Điền Gia Thuỵ cũng không khó chịu nhiều, cậu mau chóng cảm nhận được sự sung sướng lan tràn ra khắp người.

"Không đau, ngoan, sắp hết đau rồi. A! Sướng quá, vừa chặt vừa nóng, sướng chết mất." Hầu Minh Hạo vừa dỗ dành Điền Gia Thuỵ vừa thở dài thỏa mãn.

Hầu Minh Hạo đâm thọc càng lúc càng nhanh, theo từng đợt xỏ xuyên nông sâu mà dương vật đưa nước ấm vào lỗ thịt ngày càng nhiều. Điền Gia Thuỵ không chịu nổi xin tha: "Không... A ha... Nước nóng quá.... Ưm a.... Bên trong căng trướng khó chịu lắm..."

Hầu Minh Hạo như không nghe thấy Điền Gia Thuỵ, ngang ngược thô bạo chịch cậu từ dưới lên trên, vách tường nóng ẩm đan xen, thịt ruột mềm mại trơn trượt dính chặt lấy dương vật, nó co rút mấp máy làm hắn sướng tới cực hạn, quy đầu đi trước mở khe thịt cũng mang lại khoái cảm mãnh liệt khiến Điền Gia Thuỵ sung sướng vô cùng.

Quy đầu to bự như quen thuộc đâm tới điểm dâm trong hoa huyệt, cơn sướng bạo liệt làm tiếng rên của Điền Gia Thuỵ vang dội. Thấy vậy, Hầu Minh Hạo bắt đầu thúc mạnh hơn, khoái cảm điên cuồng ập đến. Cơn cực khoái kịch liệt khiến nước mắt Điền Gia Thuỵ trào ra, vách thịt bắt đầu co thắt dữ dội, làm tình cuồng loạn khiến cậu không chịu nổi mà kêu khóc.

"Đừng! Đừng... Đừng đâm nữa... A a... Nhiều quá, không chịu nổi... Ưm a... Dừng... Dừng lại..."

"Rui Rui, hoa huyệt của em cắn chặt dương vật của tôi thế này mà, đâu có giống như không muốn. Em cảm nhận đi nào, lỗ nhỏ của em rất sướng khi được ăn dương vật đấy, cứ quấn chặt lấy tôi mãi thôi. A, trong em nóng ướt quá, hút sướng lắm." Hầu Minh Hạo hôn liếm vành tai trơn bóng của Điền Gia Thuỵ, giọng nói khàn khàn tràn ngập dục vọng cùng sự kích thích thính giác khiến cơ thể Điền Gia Thuỵ càng nhạy cảm, hoa huyệt tiết ra lượng lớn dâm dịch, quyện với tinh dịch và dòng nước ấm được dương vật mang vào. Dương vật hắn như đang ngâm trong suối nước nóng căng tràn vậy.

"A ha... A ưm..."

Hầu Minh Hạo liếm láp gặm cắn tấm lưng mịn màng tinh tế của Điền Gia Thuỵ, để lại dấu ấn của mình ở đó. Tuy không thể nhìn rõ nơi giao nhau trong nước nhưng từ sóng nước quay cuồng cũng có thể thấy được, hoa huyệt của Điền Gia Thuỵ làm Hầu Minh Hạo mê đắm tới mức nào.

Hầu Minh Hạo lần nữa đâm thọc mạnh mẽ vào trong, khoái cảm mãnh liệt liên tục dội vào thân thể của Điền Gia Thuỵ, cậu thỏa mãn thét chói tai, hoa huyệt trơn ướt nhớp nháp cũng bắt đầu co thắt dữ dội, dương vật nhỏ cũng cứng đến đau đớn.

"A a... Sắp... A... Bắn rồi........"

Thấy Điền Gia Thuỵ sắp xuất tinh, Hầu Minh Hạo ác ý bóp chặt bé Điền Gia Thuỵ, không cho cậu bắn, cũng không ngừng động tác xỏ xuyên dưới thân, cuồng loạn chịch bé con của hắn.

Hầu Minh Hạo ác ý hỏi Điền Gia Thuỵ: "Rui Rui, em có thích tôi không?"

Nhưng đầu cậu giờ chỉ còn ý niệm về cao trào, không nghe được lời nói của Hầu Minh Hạo.

"A a... Để tôi bắn... Ư hức... Không chịu nổi..."

Hầu Minh Hạo không thấy người trả lời, lại dùng sức nện Điền Gia Thuỵ đến mất hồn: "Bảo bối, mau nói xem em có thích tôi không, nói thích tôi, tôi sẽ cho em bắn."

Sao Điền Gia Thuỵ có thể chịu được sự tra tấn thống khổ lại vui sướng như thế, vội nói: "... A ha... Thích... Thích anh..." Bấy giờ Hầu Minh Hạo mới vừa lòng, nhưng hắn nghĩ lại, được nước lấn tới: "Em thích ai?"

"Em thích... A ha... Thích anh... Thích anh... A a a..." Điền Gia Thuỵ lặp lại trong vô thức, cậu cảm giác mình sắp bị làm hỏng rồi, còn không bắn thì sẽ chết mất.

Nhưng Hầu Minh Hạo không nhận được câu trả lời vừa lòng hắn, ác nghiệt mà chịch lỗ nhỏ mạnh bạo hơn. Cậu bị cơn khoái cảm điên cuồng đột ngột ập đến ép điên rồi, không thể bắn tinh khiến cậu khóc rống lên:

"Hư a a... Khó chịu... Tôi muốn bắn... Hu hu hu."

Nhìn thấy những giọt nước mắt trên gương mặt đối phương. Hầu Minh Hạo nổi ý thương tiếc. Hắn nhẹ nhàng hôn nhẹ liếm từng hạt trân châu nhưng động tác dưới thân vẫn không ngừng lại. Nhẹ giọng dỗ dành: " Rui Rui ngoan nào..nói thích Hầu Minh Hạo nào...ngoan ".

" Thích...Thích Hầu... Minh Hạo...". Lí trí của Điền Gia Thuỵ lúc này đã trắng xoá toàn bộ - suy nghĩ đều tập trung vào cơ quan nhạy cảm phía dưới. Trong đầu chỉ còn lại 2 từ " muốn bắn " điên cuồng kịch liệt nhảy loạn trong tâm trí.

Cuối cùng dưới cơn cuồng phong vũ bão, Điền Gia Thuỵ hét chói tai bắn ra, hoa huyệt đột nhiên thít chặt lại, kẹp Hầu Minh Hạo đến kêu rên ra tiếng. Hắn cũng sắp lên đỉnh, không thể bận tâm đến Điền Gia Thuỵ còn trong cơn cực khoái, phá vỡ vách tràng đang co rút kịch liệt kia, điên cuồng hung bạo nện thêm mấy chục lần, cuối cùng đút vào tận sâu trong mà xuất tinh. Luồng tinh trùng đập trúng điểm dâm của Điền Gia Thuỵ khiến cậu lại đạt cao trào thêm lần nữa.

"A a a a......" Dương vật nhỏ Điền Gia Thuỵ bắn tiếp một luồng tinh, cơ thể không khống chế được mà co giật, mềm oặt ngất xỉu trên người Hầu Minh Hạo, hoa huyệt xoắn chặt lấy dương vật bên trong, cứ như đang cơ khát mút mát tinh dịch mà chúng mới bắn ra.

Hồi lâu sau, Hầu Minh Hạo rút dương vật đã hơi mềm ra, hoa huyệt nhất thời không thể khép lại được, tinh dịch và dâm dịch ồ ạt chảy ra nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhìn trông dâm uế không tả.
Khi ra khỏi phòng tắm thì đã là nửa đêm.

--------------
"Sau này anh muốn làm gì?"
"Không biết, chắc sẽ theo nghiệp gia đình đi thi trường quân đội vậy."
"Anh muốn tham gia quân đội hả? ừ... Vậy em cũng đi thi trường quân đội."
"Thật giả vậy? Không phải gia gia em hi vọng em thi học viện chính trị sao?"
"Thật, anh là quân nhân, em coi như quân y. Sau đó anh bị thương ở trên chiến trường, liền đến chỗ em chữa trị."
"Mẹ kiếp, sao anh cảm giác em đang nguyền rủa anh ..."
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên mí mắt Điền Gia Thuỵ, cậu chậm rãi mở mắt ra, trong lúc hoảng hốt cảm thấy được chính mình trải qua một giấc mộng rất dài về những kí ức mà cậu đã quên từ lâu.

"Tỉnh rồi hả?"

Trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói, Điền Gia Thuỵ chuyển động con ngươi, gương mặt trong mộng còn mang ngây ngô và non nớt cùng gương mặt trước mắt vô cùng tuấn mỹ chồng vào nhau, làm cho cậu nhất thời không nhận rõ đâu là hiện thực.

Cậu giật giật thân thể, lúc này mới phát hiện trên người đau xót dữ dội. Hình ảnh tối hôm qua giao hợp kịch liệt, trong phút chốc tràn vào trong đầu, sắc mặt của cậu đỏ rồi trắng, không dám nhìn thẳng mặt Hầu Minh Hạo.

Ngược lại sắc mặt Hầu Minh Hạo như bình thường, hắn mặc quần áo ở nhà nhàn nhã rộng rãi, khay cầm trên tay đưa tới đầu giường, nhìn Điền Gia Thuỵ nói, "Cậu phải rửa ráy trước hay là ăn điểm tâm trước?"
Thân thể đã bị rửa qua, quần áo mặc trên người cũng không phải bộ ngày hôm qua, Điền Gia Thuỵ bám vào đệm chăn mới tinh dưới thân, suy nghĩ một chút khô cằn nói: "Tôi rửa ráy trước đi."

"Bên trong tủ buồng tắm có quần áo và áo lót đổi giặt, đều là mới."

Điền Gia Thuỵ ồ một tiếng, vội vã xuống giường, giống chạy nạn tiến vào buồng tắm. Lúc nằm trong bồn tắm, Điền Gia Thuỵ giãy giụa một hồi, tay vẫn là mò tới miệng huyệt giữa hai cái đùi, có chút sưng tấy, mà không có xúc cảm dính, đã bị tỉ mỉ rửa qua. Vừa nghĩ tới người kia làm thế nào rửa nơi bí ẩn này, Điền Gia Thuỵ liền cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng cảm giác xấu hổ không nói ra được.

Vì vậy vốn là mười phút có thể tắm xong, Điền Gia Thuỵ ở bên trong hơn nửa giờ. Mãi đến lúc đói bụng thực sự không chịu được, Điền Gia Thuỵ mới mặc quần áo tử tế, điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, đi ra khỏi buồng tắm.

Vừa vào phòng, sợ hết hồn, ngoại trừ Hầu Minh Hạo, trong phòng còn thêm hai người. Một là gia gia của cậu, một người khác sắc mặt nghiêm túc là Hầu lão gia.

"Gia gia ? Sao người lại tới đây?" Cậu nhanh chóng cúi đầu nhìn quần áo mình một chút, sau khi xác nhận trên người không có lộ ra bất kỳ tình hình vết tích gì mới khẽ thở ra một hơi.

Hầu Minh Hạo cầm 2 chiếc ghế tựa để 2 vị lão gia ngồi xuống, săn sóc mà tiếp nhận gậy của gia gia cậu, đứng ở phía sau chờ đợi. Trong phòng chỉ còn một mình Điền Gia Thuỵ đầy mặt lúng túng, sợ bị nhìn ra chút gì.

"Bảo cháu ít uống rượu một chút mà không nghe, lúc này nếm trải dạy dỗ hả?" Gia gia vừa mở miệng chính là một trận răn dạy.
Điền Gia Thuỵ liếc mắt nhìn Hầu Minh Hạo một cái, người sau nháy mắt một cái, trong lòng cậu nhất thời hiểu rõ, đoán chừng là Hầu Minh Hạo tìm cho cậu cái lý do say rượu. Lập tức làm bộ say rượu, xoa xoa chính huyệt thái dương của mình.

"Tối hôm qua nhất thời cháu không nhịn được, liền uống nhiều rồi... Đầu còn đau đây..." Một mặt nói, một mặt lén lút quan sát thần sắc gia gia. Theo lý giải, gia gia không phải là loại người có năng lực quản chuyện vặt vảnh này, sáng sớm tới đây, nhất định là có chuyện quan trọng xảy ra.
"Được, chớ giả bộ." Lão gia khoát tay một cái:" Người trẻ tuổi các cháu muốn chơi cái gì thì chơi nhưng phải tự biết chừng mực". Nói xong vị lão nhân thâm ý liếc nhìn về phía Hầu Minh Hạo đang đứng sau gia gia của hắn. Hầu Minh Hạo cũng không chịu thua, sóng lưng thẳng tắp nhìn thẳng vào mắt đối phương trong đó là sự nghiêm túc và quyết tâm nào đó.

Không khí im lặng bao trùm căn phòng vài phút.
"Khụ khụ..."
Tiếng hắng giọng của Hầu lão gia im lặng nãy giờ đột nhiên vang lên.
" Người trẻ tuổi bây giờ theo đuổi những thứ mà người già chúng ta không hiểu được nhưng mà Điền lão gia- tiểu Hầu cũng coi như là ông nhìn nó lớn lên. Nhân phẩm của nó " kết giao" với Tiểu Thuỵ nhà ông thì cũng coi như xứng đôi..giống như tôi với ông lúc xưa vậy ?"
" Giống như tôi với ông. Nếu được vậy thì thân già này cũng mừng nhưng có lẽ không giống tôi với ông đâu ". Điền lão gia vừa nói vừa liếc xéo ông bạn già.
Hầu lão gia "..."
" Đứng đó làm gì. Thân già này đích thân đến đón cháu về còn không mau thu dọn. ". Điền Gia Thuỵ lúc này mới hoàn hồn. Cậu theo gót gia gia rời khỏi phòng nhưng lại bất chợt quay đầu nhìn về phía người đó. Hai ánh mắt chạm nhau trong không trung. Trái tim đột nhiên nhảy lên từng nhịp một cách mất kiểm soát.
-------
Gần 8k từ. Con fic đầu tiên về OTP nhỏ này. Mong mọi người ủng hộ. Xin đừng gạch đá🙏


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro