Chương 6: Thánh Nữ Xuất Chiêu
Hà Nội, trưa 2 tháng 3 năm 2025. Trung tâm thương mại Vincom Bà Triệu rực rỡ ánh đèn giữa ngày mưa dầm dề, nơi sự kiện từ thiện "Chung Tay Vì Miền Bắc" diễn ra trong không khí náo nhiệt. Đám đông tụ tập dưới sảnh lớn, tay cầm băng rôn in dòng chữ "Cùng vượt qua lũ lụt", tiếng loa phát nhạc xúc động vang vọng khắp không gian: "Đất nước ta chung một lòng, vượt gian khó, dựng ngày mai..." Bên ngoài, những chiếc xe tải chở hàng cứu trợ xếp hàng dài trên đường Bà Triệu, còi xe inh ỏi xen lẫn tiếng người bàn tán về các nghệ sĩ tham gia kêu gọi donate trên mạng xã hội.
Minh Anh bước xuống từ chiếc taxi màu xanh, tay xách một thùng mì tôm nhỏ, vai đeo túi vải đựng thêm vài hộp nữa – tất cả là phần đóng góp từ nhãn hàng An Phát mà cô đã xin được hôm qua. Cô mặc áo phông trắng đơn giản, quần jeans bạc màu, đôi giày thể thao bám đầy bùn từ con ngõ trọ. Gió lạnh thổi qua, làm tóc cô bay lòa xòa trước trán, nhưng Minh Anh không quan tâm lắm. Cô nhìn đám đông nghệ sĩ lộng lẫy phía xa – váy dạ hội lấp lánh, giày cao gót lộc cộc trên sàn gạch – và nhếch mép cười khẩy. "Đúng là showbiz, từ thiện mà cứ như đi dự gala."
Mai chạy đến từ phía sau, áo mưa vàng chói lòa dưới ánh đèn, tay cầm một tấm bảng nhỏ ghi "Ngọc Linh – Ủng hộ lũ lụt". "Chị Linh! Chị đến rồi, em lo chị không kịp quá!" Mai thở hổn hển, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ phấn khích. "Chị thấy không, chị Huyền My đang trên sân khấu chính kìa, người ta gọi chị ấy là 'thánh nữ từ thiện' luôn đấy!"
Minh Anh liếc về phía sân khấu trung tâm, nơi Huyền My đứng giữa ánh đèn flash nháy liên hồi từ máy ảnh của báo chí. Cô ta mặc váy lụa trắng dài chấm gót, tay cầm micro, dáng vẻ thanh thoát như một nàng tiên giữa trần gian. Giọng Huyền My nghẹn ngào vang lên qua loa: "Tôi đã quyên góp 2 tỷ đồng để hỗ trợ bà con miền Bắc. Lũ lụt năm nay quá nặng nề, tôi mong mọi người cùng chung tay, dù chỉ là một chút cũng quý!" Đám đông vỗ tay rầm rộ, vài người hét lên: "Chị My tuyệt vời quá!"
Minh Anh nhún vai, quay sang Mai. "2 tỷ à? Nghe hoành tráng thật. Nhưng em có thấy chị ấy mang theo thùng mì nào không?"
Mai ngẩn người, rồi bật cười. "Chị nói đúng, toàn tiền thôi chứ hàng thì không thấy đâu. Nhưng mà chị cẩn thận nha, em nghe mấy người trong đám đông bảo chị Huyền My không ưa ai nổi bật hơn chị ấy đâu!"
"Ừ, chị biết rồi," Minh Anh đáp, xách thùng mì bước về phía khu vực dành cho nghệ sĩ. Cô không đến đây để tranh hào quang với Huyền My, nhưng nếu đã có cơ hội, cô sẽ không để mình bị lu mờ.
Khi đến lượt lên sân khấu, Minh Anh bước lên với dáng vẻ thoải mái, tay cầm micro mà ban tổ chức đưa cho. Ánh đèn sân khấu chiếu vào cô, làm nổi bật gương mặt mộc không chút phấn son – một sự tương phản rõ rệt với dàn nghệ sĩ lộng lẫy xung quanh. Cô hắng giọng, cười tươi: "Chào mọi người, tôi là Ngọc Linh đây. Tôi không có 2 tỷ như chị Huyền My, nhưng tôi mang theo 50 thùng mì tôm từ một nhà tài trợ. Không nhiều, nhưng là thật, không sống ảo đâu nha!"
Đám đông bật cười ồ lên, vài người vỗ tay lẻ tẻ. Minh Anh tiếp tục, giọng pha chút tự giễu: "Hôm qua tôi livestream kêu gọi donate, có người hỏi tôi lại khoe 50 nghìn nữa không. Tôi bảo không đâu, lần này là mì tôm, ăn được thật đấy!" Cô nháy mắt, làm không khí bớt căng thẳng. Một vài khán giả hét lên: "Ngọc Linh hài hước ghê!"
Nhưng Huyền My, đứng ở góc sân khấu, không cười. Cô ta bước tới, cầm micro khác, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh cắt ngang: "Chị rất mừng khi thấy em tham gia từ thiện, Ngọc Linh. Nhưng mà chị mong em học cách làm việc này nghiêm túc hơn, đừng đùa cợt nữa. Bà con đang khổ, không phải lúc để em lấy chuyện này làm trò vui."
Không khí chợt im lặng, ánh mắt mọi người đổ dồn về Minh Anh. Cô nhíu mày, nhưng nhanh chóng nở nụ cười nửa miệng. "Dạ, em cảm ơn lời khuyên của chị Huyền My. Em đùa cho vui thôi, nhưng mì thì ăn được thật mà chị! Bà con khổ thì em biết, nên em mới đứng đây, chứ không ngồi nhà livestream khoe tiền đâu."
Đám đông lại cười lớn, lần này tiếng vỗ tay rộn ràng hơn. Huyền My siết chặt micro, ánh mắt thoáng qua tia tức giận, nhưng cô ta vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, gật đầu nhẹ rồi quay đi. Minh Anh nhún vai, đặt micro xuống, bước xuống sân khấu với cảm giác đắc thắng. "Chơi thì chơi, chị nghĩ tôi sợ chắc?" cô lẩm bẩm.
Sự kiện kết thúc sau hai tiếng, các nghệ sĩ dần rời đi trong tiếng vỗ tay của khán giả. Minh Anh cùng Mai xếp 50 thùng mì lên xe tải cứu trợ, mồ hôi nhễ nhại nhưng cô vẫn cười toe toét. "Chị thấy chưa, em bảo chị làm được mà!" Mai reo lên, giơ tay định high-five nhưng Minh Anh chỉ vỗ nhẹ vào đầu cô nàng. "Ừ, được rồi, về thôi."
Nhưng khi cô vừa quay đi, một tin nhắn từ số lạ hiện lên màn hình điện thoại: "Coi chừng đấy, Ngọc Linh. Không phải ai cũng thích trò đùa của cô." Minh Anh nhíu mày, cảm giác bất an từ tối qua lại trỗi dậy. Cô bỏ điện thoại vào túi, định không để tâm, thì Mai kéo tay cô chỉ về phía góc khuất của trung tâm thương mại.
"Chị nhìn kìa!" Mai thì thào, giọng run run. Một người đàn ông mặc áo hoodie đen đứng gần xe tải cứu trợ, tay cầm điện thoại chụp ảnh thùng mì của Minh Anh. Anh ta liếc về phía cô, rồi nhanh chóng biến mất vào đám đông.
Minh Anh nhíu mày, ánh mắt tối lại. "Chụp ảnh à? Chắc không phải fan đâu." Cô quay sang Mai: "Em về trước đi, chị gặp người chút."
Cô bước nhanh về phía lối ra, nhưng chưa kịp đi xa thì điện thoại lại rung lên. Một bài viết từ fanpage lớn hiện lên thông báo: "Ngọc Linh mang mì hết hạn đến từ thiện, giả tạo đến mức nào?" Kèm theo là ảnh thùng mì của cô, ngày sản xuất bị phóng đại thành "hết hạn từ tháng 1/2025".
Minh Anh sững người, tay siết chặt điện thoại. Cô chạy lại xe tải, mở một thùng mì ra kiểm tra. Ngày sản xuất rõ ràng là "tháng 2/2025", còn hạn dùng đến năm sau. "Tráo hàng?" Cô lẩm bẩm, tim đập thình thịch. Đây không phải lô mì cô mang đến – ai đó đã cố tình thay thế để dìm cô.
Tuấn Kiệt bất ngờ xuất hiện từ phía sau, kéo cô ra góc khuất gần cửa thoát hiểm. Anh mặc áo khoác denim, giọng trầm nhưng gấp gáp: "Anh thấy người của Huyền My loanh quanh chỗ hàng cứu trợ của em lúc nãy. Chắc chắn là chị ấy đứng sau vụ này. Em cẩn thận, Huyền My không để yên đâu."
Minh Anh nhìn anh, ánh mắt lóe lên quyết tâm. "Cảm ơn anh. Nhưng nếu chị ta muốn chơi, thì tôi cũng không ngại." Cô quay lại nhìn đám đông đang dần tan, tiếng loa vẫn phát nhạc xúc động. Huyền My đứng xa xa, nụ cười hoàn hảo vẫn nở trên môi, nhưng Minh Anh biết – cái nụ cười ấy giờ là lời tuyên chiến.
Cô lẩm bẩm: "Từ thiện mà cũng có drama, đúng là showbiz." Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi nước hoa đắt tiền từ Huyền My thoảng đến. Minh Anh nhếch mép, bước đi, lòng thầm nhủ: "Chị đã ra chiêu, giờ đến lượt tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro