Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Lũ Lụt và Cơ Hội


Hà Nội, sáng 1 tháng 3 năm 2025. Một ngày mới bắt đầu bằng tiếng mưa tí tách ngoài ô cửa sổ căn trọ nhỏ của Minh Anh. Ánh sáng nhạt nhòa xuyên qua màn mây xám đục, rọi xuống con ngõ ẩm ướt, nơi những vũng nước đọng lại từ đêm qua phản chiếu bóng xe máy lướt qua. Bên trong căn phòng chật chội, chiếc TV cũ kỹ trên kệ gỗ phát bản tin khẩn cấp, giọng nữ phát thanh viên vang lên đều đều: "Nước sông Hồng tiếp tục dâng cao, hàng nghìn hộ dân ở Bắc Giang và Thái Nguyên mất nhà cửa. Chính quyền kêu gọi hỗ trợ khẩn cấp..."


Minh Anh ngồi trên chiếc ghế nhựa bong tróc sơn, tay cầm cốc cà phê hòa tan còn bốc khói, mắt dán vào màn hình. Hình ảnh những mái nhà ngập lút trong nước lũ, những đứa trẻ ôm phao đứng trên gò đất cao, và những chiếc xuồng cứu hộ chật kín người khiến cô khựng lại. Ở kiếp trước, năm 2025 cũng là một năm lũ lụt kinh hoàng, nhưng lúc đó cô chỉ quan tâm đến việc tận dụng nó để đánh bóng tên tuổi – một chiến dịch từ thiện hoành tráng đã giúp cô giành giải "Nghệ sĩ nhân ái" năm đó. Giờ đây, trong thân xác Ngọc Linh, cô không có cái hào quang ấy để dựa vào nữa. Nhưng cô có thứ khác: ký ức và sự quyết tâm.


Cô đặt cốc xuống, đứng dậy với tay lấy chiếc điện thoại nứt màn trên bàn. "Nếu đã xuyên về đây, ít nhất cũng phải làm gì đó để thoát khỏi cái danh 'kẻ ăn chặn' này," cô lẩm bẩm, giọng pha chút tự giễu. Cuộc gặp với Huyền My tối qua vẫn ám ảnh cô – nụ cười giả tạo, ánh mắt sắc lạnh, và cái mùi trầm hắc nồng từ cốc trà. Minh Anh không tin vào bùa ngải, nhưng cô không thể phủ nhận cảm giác bất an đang lớn dần trong lòng. Nếu Huyền My dám chơi bẩn, thì cô cũng không ngại đáp trả.


Cô mở danh bạ, gọi cho Mai – trợ lý bất ngờ xuất hiện hôm qua. Chuông reo ba hồi, giọng lanh lảnh của Mai vang lên: "Chị Linh! Chị khỏe không? Em vừa xem tin tức, lũ kinh khủng quá!"


"Ừ, khỏe," Minh Anh đáp gọn, tay chống hông. "Mai, em chuẩn bị giúp chị một buổi livestream tối nay đi. Chủ đề là 'ủng hộ miền Bắc vượt lũ'. Chị muốn kêu gọi donate."


Đầu bên kia im lặng vài giây, rồi Mai hét lên: "Chị làm thật hả? Trời ơi, em mừng muốn khóc luôn! Nhưng mà... chị không sợ chị Huyền My lại phá đám à? Tối qua chị ấy gọi em, hỏi chị định làm gì tiếp theo, em thấy giọng chị ấy ghê ghê sao đó!"


Minh Anh nhếch mép, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch. "Phá thì để xem ai phá ai. Em cứ làm đi, chị lo phần còn lại." Cô cúp máy, quay lại lục đống giấy tờ cũ của Ngọc Linh trên kệ. Một xấp hợp đồng quảng cáo hết hạn rơi xuống sàn, lẫn trong đó là tờ thỏa thuận với một nhãn hàng mì tôm – Minh Anh nhớ Ngọc Linh từng làm gương mặt đại diện cho họ cách đây hai năm, trước khi scandal nổ ra.


Cô cầm tờ giấy lên, đọc lướt qua. "Công ty Thực phẩm An Phát, số điện thoại liên hệ..." Cô lẩm bẩm, rồi gõ số vào điện thoại. Sau vài hồi chuông, một giọng nam trầm vang lên: "Alo, ai đó?"


"Chào anh, tôi là Ngọc Linh," Minh Anh nói, cố giữ giọng nhẹ nhàng nhưng tự tin. "Tôi từng hợp tác với công ty anh hai năm trước. Hôm nay tôi gọi để hỏi, anh có muốn hỗ trợ một lô mì tôm cho đợt cứu trợ lũ lụt không? Tôi đang định kêu gọi donate, có thể nhắc tên công ty trên livestream."


Đầu bên kia im lặng một lúc, rồi giọng nam cười khẽ: "Ngọc Linh à? Tôi nhớ cô rồi. Nhưng mà... scandal năm ngoái của cô làm công ty ngại lắm. Giờ hợp tác lại, lỡ lại có chuyện thì sao?"


Minh Anh nhíu mày, nhưng nhanh chóng cười lớn: "Anh yên tâm, lần này tôi không donate 50 nghìn mà khoe trăm triệu đâu. Tôi làm thật, anh cứ gửi mì, tôi lo quảng bá. Win-win mà!"


Người đàn ông bật cười, có vẻ bị thuyết phục bởi thái độ thẳng thắn của cô. "Được rồi, tôi gửi 20 thùng mì, tối nay cô nhận ở kho nhé. Nhưng nhớ giữ lời, đừng để tôi mang tiếng!"


"Cảm ơn anh!" Minh Anh đáp, cúp máy với nụ cười đắc thắng. Cô quay lại căn trọ, bắt tay vào setup góc quay cho livestream. Cô dán mấy tờ báo cũ lên tường làm phông nền, mượn micro từ bà hàng xóm – một cái micro karaoke cũ kỹ, dây loằng ngoằng như mớ bòng bong. Khi thử cầm lên, cô làm rơi hai lần, lần thứ hai còn suýt đập trúng chân mình. "Đúng là nghiệp quật," cô lẩm bẩm, bật cười với chính sự vụng về của mình trong thân xác Ngọc Linh.


Cô đặt một tấm bảng nhỏ lên bàn, lấy bút lông viết nguệch ngoạc: "Cùng nhau vượt lũ". Chữ xấu đến mức cô phải nghiêng đầu ngắm lại, tự nhủ: "Thôi kệ, quan trọng là ý nghĩa." Chuẩn bị xong, cô nhắn Mai đến giúp kiểm tra điện thoại và đèn vòng – thứ duy nhất còn hoạt động tử tế trong căn phòng này.


Đến 8h tối, Minh Anh nhấn nút "Phát trực tiếp". Màn hình sáng lên, con số người xem nhảy từ 0 lên vài trăm chỉ trong vài giây. Cô nở nụ cười tươi tắn, cố gắng che giấu cái quầng thâm dưới mắt bằng góc quay nghiêng. "Chào mọi người! Tôi là Ngọc Linh đây. Hôm nay tôi livestream để kêu gọi donate cho bà con miền Bắc đang ngập lũ. Không dài dòng, tôi có 20 thùng mì tôm từ một nhà tài trợ, mọi người góp thêm chút gì thì góp nhé!"


Bình luận bắt đầu tràn vào:


"Lại từ thiện à? Lần này donate bao nhiêu, 50 nghìn nữa hả?"
"Nhìn mặt mộc kìa, thảm quá Ngọc Linh ơi!"
"Tui xem thử coi có drama gì không thôi."

Minh Anh cười khẩy, tay chống cằm. "Mọi người đừng nhắc 50 nghìn nữa, tôi nghe chán rồi. Lần này là mì tôm thật, không sống ảo đâu mà!" Cô giơ tấm bảng lên, chỉ vào dòng chữ. "Ai muốn donate thì chuyển vào tài khoản này, tôi công khai hết, không sợ ai đồn nữa!"


Nhưng đúng lúc đó, cô vô tình chạm vào thư mục ảnh trên điện thoại đang kết nối màn hình. Một tấm hình cũ của Ngọc Linh hiện lên: cô đứng giữa vùng lũ năm ngoái, mặc áo phao đỏ, tay cầm phong bì tiền, caption ghi "Hỗ trợ 100 triệu cho bà con". Khán giả lập tức bùng nổ:


"Ủa, lại khoe tiền à?"
"Đúng là không chừa thói quen sống ảo!"
"Nhục chưa kìa, Ngọc Linh!"

Minh Anh khựng lại, tim đập thình thịch. Nhưng rồi cô bật cười lớn, cái cười tự nhiên đến mức Mai đứng sau cũng ngơ ngác. "Mọi người đừng chửi vội, hồi đó tôi mơ mộng chút thôi, ai ngờ bị chụp ảnh dìm thế này. Giờ tôi donate thật đây, nhìn đi!" Cô chỉ vào thùng mì tôm chồng chất sau lưng, rồi cầm micro hát một đoạn ngắn: "Mưa rơi, nước trôi, lòng tôi vẫn sáng..."


Giọng cô hơi lạc tông, micro lại rè, nhưng khán giả bất ngờ chuyển hướng:


"Hài hước ghê, hát dở mà dám hát!"
"Tự nhiên thấy dễ thương sao á!"
"Donate 100 nghìn đây, cố lên Ngọc Linh!"

Livestream kéo dài gần một tiếng, thu hút hơn 10 nghìn người xem. Tổng cộng, cô nhận được vài trăm nghìn tiền donate từ khán giả – không nhiều, nhưng đủ để cô mỉm cười hài lòng. Khi tắt máy, Minh Anh ngồi phịch xuống ghế, thở phào. "Ít ra cũng có khởi đầu," cô lẩm bẩm.


Nhưng rồi điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ số lạ hiện trên màn hình: "Cô nghĩ mấy đồng lẻ này thay đổi được gì sao?" Minh Anh nhíu mày, ngón tay lướt qua dòng chữ. Giọng điệu này... giống Huyền My quá. Cô nhếch mép, lẩm bẩm: "Thay đổi hay không thì chưa biết, nhưng tôi sẽ cho chị thấy tôi không dễ thua đâu."


Ngoài ngõ, tiếng xe máy lội nước vẫn róc rách, hòa lẫn tiếng mưa rơi đều đều. Minh Anh đứng dậy, mở cửa sổ nhìn ra bóng tối. Lũ lụt không chỉ là cơ hội để cô rửa sạch tai tiếng, mà còn là bàn cờ để cô đấu với Huyền My – một ván cờ mà cô quyết không để mình là quân tốt nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro