Chương 4: Cuộc Gặp Dưới Ánh Đèn Neon
Hà Nội, tối 28 tháng 2 năm 2025. Đêm buông xuống như một tấm màn đen mượt, chỉ bị phá vỡ bởi ánh đèn neon rực rỡ từ khu phố sầm uất quanh hồ Hoàn Kiếm. Những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh sáng xanh, đỏ, vàng, phản chiếu xuống mặt nước hồ phẳng lặng, tạo nên một bức tranh đô thị vừa hiện đại vừa thơ mộng. Nhưng phía xa, tiếng loa đường phố vẫn đều đặn vang lên, giọng nữ khô khốc đọc thông báo khẩn cấp: "Lũ lụt miền Bắc tiếp tục diễn biến phức tạp, người dân các tỉnh Bắc Giang, Thái Nguyên cần sơ tán ngay lập tức..."
Minh Anh ngồi trên chiếc GrabBike lượn qua dòng xe cộ tấp nập, đôi tay ôm chặt eo người tài xế để khỏi ngã. Gió lạnh thổi qua, luồn vào chiếc áo khoác mỏng của Ngọc Linh mà cô đang mặc – một món đồ cũ kỹ, sờn vai, màu xám nhạt như chính cuộc đời hiện tại của cô gái này. Tóc cô buộc cao thành đuôi ngựa, để lộ gương mặt mộc không chút son phấn, nhưng đôi mắt sắc sảo của Minh Anh vẫn ánh lên vẻ thách thức chẳng thể che giấu.
Xe dừng lại trước một khu biệt thự ven hồ, nơi những bức tường trắng tinh vươn cao giữa hàng cây xanh được cắt tỉa gọn gàng. Cửa kính lớn của ngôi nhà phản chiếu ánh đèn đường lung linh, như một tấm gương khổng lồ soi rõ từng chi tiết của thế giới bên ngoài. Minh Anh xuống xe, trả tiền qua app, rồi đứng lặng vài giây trước cổng sắt đen bóng. Cô hít một hơi sâu, lẩm bẩm: "Huyền My, chị muốn gặp thì tôi đến đây. Nhưng đừng mong tôi quỳ xin chị."
Cô nhấn chuông. Một tiếng "ting" ngắn vang lên, và cánh cổng từ từ mở ra, để lộ con đường lát đá dẫn vào sân. Huyền My xuất hiện ở ngưỡng cửa, dáng người thanh mảnh trong chiếc váy lụa trắng dài chấm gót, mái tóc xoăn nhẹ buông xõa qua vai. Nụ cười ngọt ngào nở trên môi cô ta, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo như mặt hồ đêm đông, ánh lên tia sắc bén mà Minh Anh nhận ra ngay từ kiếp trước – ánh mắt của một kẻ luôn nắm mọi thứ trong tay.
"Ngọc Linh, em đến rồi à? Chị đợi em lâu lắm đấy." Giọng Huyền My nhẹ nhàng, như gió thoảng, nhưng Minh Anh nghe ra cái âm điệu giả tạo quen thuộc. Cô nhếch mép, bước qua ngưỡng cửa mà không thèm đáp lại lời chào.
Bên trong là một phòng khách sang trọng đến mức xa hoa. Sofa da trắng bóng loáng đặt giữa căn phòng, đối diện là bàn kính bày đầy hoa tươi – hồng phấn, cẩm chướng, và lan trắng nhập khẩu từ Đà Lạt, mùi hương thoảng nhẹ nhưng không át được cái không khí căng thẳng đang dần hình thành. Trên tường, một bức tranh trừu tượng với những đường nét loang lổ đỏ đen treo lộng lẫy, chắc chắn trị giá hàng trăm triệu – dấu ấn của một "thánh nữ showbiz" luôn biết cách khoe mẽ sự hoàn hảo.
Huyền My chỉ tay về phía sofa, ra hiệu cho Minh Anh ngồi. "Ngồi đi em, đừng ngại. Chị gọi em qua để nói chuyện chút thôi mà." Cô ta bước đến bàn trà, rót hai cốc trà từ một bình sứ trắng khắc hoa văn tinh xảo, từng động tác chậm rãi như một màn trình diễn được tập luyện kỹ lưỡng.
Minh Anh ngồi xuống, nhưng không thả lỏng. Cô khoanh tay, ánh mắt lướt qua căn phòng, dừng lại ở chiếc đồng hồ treo tường cổ điển tích tắc đều đặn – một âm thanh nhỏ nhưng đủ để làm nổi bật sự im lặng ngột ngạt giữa hai người. "Chị gọi em qua chắc không phải để uống trà đâu nhỉ?" Cô lên tiếng, giọng pha chút đùa cợt. "Nếu chị muốn xin lỗi vụ kịch bản livestream thì em cảm ơn lắm, nhưng em thích tự giúp mình hơn."
Huyền My đặt cốc trà xuống trước mặt Minh Anh, nụ cười không đổi nhưng khóe mắt khẽ giật – một dấu hiệu nhỏ mà Minh Anh lập tức nhận ra. "Chị không ngờ em lại làm lớn chuyện livestream thế, Ngọc Linh," Huyền My nói, giọng vẫn ngọt nhưng đã thoáng chút căng thẳng. "Chị chỉ muốn giúp em thôi. Scandal năm ngoái làm em khổ quá, chị thương em lắm, nên mới bảo em khóc một chút để lấy lòng fan. Ai ngờ em lại..." Cô ta ngừng lại, như muốn để Minh Anh tự điền vào chỗ trống.
Minh Anh bật cười khẽ, cái cười nửa miệng đầy mỉa mai. "Dạ, em cảm ơn lòng thương của chị. Nhưng chị nói em khóc là fan thương, em lại thấy cười thì fan xem đông hơn đấy chứ!" Cô nghiêng đầu, ra vẻ ngây thơ. "Tối qua hơn 5 nghìn người xem livestream của em, chắc nhờ em không khóc theo kịch bản của chị đấy."
Huyền My siết nhẹ tay quanh cốc trà, ánh mắt lóe lên tia tức giận thoáng qua trước khi kịp che giấu. "Em đúng là cứng đầu hơn chị tưởng," cô ta đáp, giọng trở lại vẻ bình tĩnh. "Nhưng mà em nên biết, showbiz này không phải ai cũng thích cái kiểu đùa cợt của em đâu. Scandal từ thiện năm ngoái không phải nhỏ, em không biết điều mà cứ làm lớn chuyện, chị sợ em lại tự hại mình thôi."
Minh Anh nhướn mày, không chịu thua. "Chị nói scandal từ thiện à? Ừ, em cũng ngạc nhiên lắm. Donate có 50 nghìn mà bị đồn thành trăm triệu, chắc em giỏi mơ mộng thật. Nhưng mà chị Huyền My này, chị ở gần em hôm quay MV cứu trợ đó đúng không? Anh Tuấn Kiệt kể em nghe, chị cười lạ lắm, như biết trước em sẽ bị dìm vậy."
Không khí trong phòng chợt nặng nề hơn. Tiếng đồng hồ tích tắc dường như to hơn, vang vọng giữa hai người. Huyền My đặt cốc trà xuống, nụ cười trên môi cứng lại, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên. "Tuấn Kiệt nói vậy sao? Chắc anh ấy nhầm rồi. Chị chỉ tình cờ đi qua thôi, làm sao biết chuyện của em được." Cô ta đứng dậy, bước đến bàn kính, cầm khay trà lên. "Thôi, uống trà đi em, trà này chị pha từ lá sen Tây Hồ, ngon lắm."
Minh Anh nhìn cốc trà trước mặt, một làn khói trắng mỏng manh bay lên từ bề mặt nước xanh nhạt. Cô cầm cốc lên, đưa gần môi, nhưng ngay lập tức một mùi hương lạ lùng xộc vào mũi – không phải mùi sen thanh mát, mà là thứ gì đó hắc nồng, như gỗ cháy pha lẫn hương trầm. Cô khựng lại, ký ức kiếp trước ùa về như một cơn lốc: cái mùi này, chính là thứ cô ngửi thấy trước khi ngã quỵ trong penthouse năm 2035.
Cô liếc sang Huyền My, thấy cô ta đang quan sát mình với ánh mắt dò xét. Minh Anh mỉm cười, giả vờ nhấp một ngụm, nhưng khi Huyền My quay đi lấy thêm bánh, cô nhanh tay đổ trà vào chậu cây cảnh nhỏ đặt cạnh sofa. Lá cây khẽ rung lên khi chất lỏng thấm vào đất, và Minh Anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Bùa ngải? Có thật Huyền My dám dùng thứ này ngay tại đây không?
"Trà ngon không em?" Huyền My quay lại, giọng vẫn ngọt nhưng ánh mắt thoáng lóe lên khi thấy cốc trà trong tay Minh Anh đã vơi đi một nửa.
"Dạ, ngon lắm chị," Minh Anh đáp, đặt cốc xuống với vẻ thản nhiên. "Nhưng em uống ít thôi, không lại mất ngủ. Mà chị gọi em qua chắc không chỉ để uống trà đúng không? Có gì thì nói thẳng đi, em còn về sớm kẻo mưa lớn."
Huyền My ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, nụ cười dần tắt. "Được thôi, chị nói thẳng. Em nên biết giới hạn của mình, Ngọc Linh. Showbiz này không phải chỗ để em đùa đâu. Chuyện livestream tối qua, em nghĩ chị không để bụng sao? Chị chỉ nhắc nhở thôi, coi chừng có ngày em hối hận."
Giọng cô ta thấp xuống, mang theo một âm điệu đe dọa không cần che giấu. Minh Anh nhìn thẳng vào mắt Huyền My, không chút nao núng. "Chị nói hối hận à? Em quen bị chửi rồi, thêm chút đe dọa cũng không sao. Nhưng mà chị Huyền My này, em cũng không thích bị dọa đâu. Em chờ xem chị định chơi thế nào."
Cô đứng dậy, kéo áo khoác lên vai, nở nụ cười nửa miệng đầy thách thức. Huyền My không đáp, chỉ ngồi im, ánh mắt đậm đặc như màn đêm ngoài kia. Minh Anh bước ra cửa, tiếng giày gõ trên sàn gỗ vang lên đều đặn, hòa lẫn với tiếng tích tắc của đồng hồ.
Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, Minh Anh đứng dưới ánh đèn neon ngoài sân, hít một hơi dài. Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi mưa và đất ẩm từ hồ Hoàn Kiếm. Cô lẩm bẩm: "Bùa ngải hay chiêu trò gì thì cũng được, Huyền My. Nhưng chị quên mất một điều – tôi không phải Ngọc Linh thật đâu."
Cô bước ra đường, vẫy một chiếc GrabBike khác. Trong đầu cô, hình ảnh cốc trà và mùi trầm hắc nồng vẫn lởn vởn, như một lời cảnh báo rằng cuộc chiến này chỉ vừa bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro