Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Cô cố gắng giãy giụa, nhưng mỗi lần cử động chỉ khiến anh ta siết chặt hơn. Những ngón tay của anh bấu sâu vào vai cô, đau nhói như những móng vuốt sắc nhọn. Mắt anh ta rực lên ánh nhìn căng thẳng và đầy sự kiểm soát, trong khi cô chỉ có thể thở một cách khó khăn, cảm thấy áp lực đè nặng trên lồng ngực mình.

Anh ta giữ cô như vậy một lúc, như thể đang chờ đợi một điều gì đó. Thế giới bên ngoài dường như hoàn toàn im lặng, chỉ còn lại tiếng tim Hàn Diệp Khê đập thình thịch trong lồng ngực và tiếng thở hổn hển trong không gian chật chội. Mọi nỗ lực của cô để trốn thoát dần trở nên tuyệt vọng, khi anh ta siết chặt hơn, ép chặt cô trên giường như một con thú bị săn đuổi đến đường cùng.

Giọng anh ta trầm và khàn, gần như rít qua kẽ răng khi anh cúi xuống gần sát tai cô, siết chặt hơn. "Im lặng." anh thì thầm, hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy Hàn Diệp Khê, "Nếu không, cô sẽ hối hận đấy."

Ánh mắt anh ta vẫn dán chặt vào cô, đầy đe dọa và sự nguy hiểm.

"Tôi không muốn làm tổn thương cô." anh tiếp tục, giọng điệu u ám nhưng ngụy tạo một chút mềm mỏng.

"Nhưng cô chống cự..."

Anh ta dừng lại, buông lửng câu nói như một lời cảnh báo, ánh mắt sắc lạnh lướt qua khuôn mặt cô, khiến cô run rẩy trong nỗi sợ hãi.

Rồi anh ta nhấn mạnh từng từ một, khiến những lời anh nói như khắc sâu vào tâm trí cô: "Nghe lời... hoặc trả giá."

Sau lời đe dọa, anh ta đột ngột buông tay ra khỏi vai Hàn Diệp Khê, nhưng chỉ để kéo cô ngã xuống giường. Cơ thể cô đập mạnh vào tấm nệm, và trước khi kịp nhận thức điều gì đang xảy ra, anh đã đè lên người cô, dùng trọng lượng cơ thể để giữ cô nằm im.

Hàn Diệp Khê cố gắng cử động, nhưng anh ta nhanh chóng dùng một tay kẹp chặt hai cổ tay cô lên trên đầu, trong khi tay còn lại siết ngang eo cô, làm cô không thể nhúc nhích. Hơi thở của anh trở nên gấp gáp hơn, trong khi ánh mắt hắn lộ rõ sự căng thẳng và bồn chồn.

"Cứ nằm yên." anh ta nói, giọng lạnh lùng nhưng đầy sự áp đảo. Mỗi từ như được nhả ra chậm rãi, tạo ra một cảm giác vừa đe dọa vừa bất ổn. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Hàn Diệp Khê, ánh nhìn đen tối và khó đoán, như một con thú săn mồi đang kiểm soát hoàn toàn con mồi của mình.

Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, chỉ có tiếng thở nặng nề của anh và nhịp tim đập loạn trong lồng ngực Hàn Diệp Khê. Cô cảm nhận sự đè nén từ anh ta, sự thống trị và nguy hiểm hiện hữu trong từng chuyển động nhỏ của anh. Đôi mắt anh ta vẫn không rời khỏi cô, như thể đang tìm kiếm sự sợ hãi trong ánh mắt cô, một sự thỏa mãn bệnh hoạn.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng không để những giọt nước mắt trào ra. Cả cơ thể căng cứng, trong khi đầu óc Hàn Diệp Khê rối bời, đấu tranh tìm cách thoát khỏi sự kiềm hãm của anh ta, nhưng từng nhịp thở của anh ta, từng động tác ép sát hơn, khiến cô cảm thấy như mình bị giam cầm hoàn toàn.

Hàn Diệp Khê hít một hơi sâu, cảm giác sợ hãi dần chuyển thành một quyết tâm thầm lặng. Cô nhận ra rằng nếu cứ để anh ta kiểm soát như vậy, cô sẽ không bao giờ có cơ hội thoát thân. Ánh mắt của cô không còn chỉ là sợ hãi nữa, mà lén lút quan sát từng cử động của anh ta. Cô biết rằng mình phải hành động ngay lúc anh ta mất cảnh giác.

"Được rồi... tôi sẽ nghe lời."

Hàn Diệp Khê thì thầm, giọng yếu ớt và run rẩy, như thể chấp nhận tình cảnh tuyệt vọng. Cô cố gắng thả lỏng cơ thể, để anh ta nghĩ rằng cô đã buông xuôi. Đôi mắt anh ta chớp một lần, rồi nhìn cô đầy sự tự mãn.

Cô biết anh ta đang dần thả lỏng cảnh giác.

Khi anh ta thả lỏng tay trong giây lát, Hàn Diệp Khê lợi dụng khoảnh khắc đó. Cô nhanh chóng quăng đầu về phía trước, đập mạnh vào trán anh ta. Bị bất ngờ, anh ta kêu lên một tiếng đau đớn, lùi lại trong chốc lát. Nhờ vậy, cô thoát khỏi tay anh ta, trượt ra khỏi giường và nhanh chóng lao về phía chiếc đèn bàn.

Trước khi anh ta kịp phản ứng, cô cầm lấy chiếc đèn nặng và không chần chừ, đập mạnh vào đầu anh ta. Ánh đèn bùng sáng trước khi vụt tắt, và anh gầm lên trong đau đớn, lảo đảo mất thăng bằng.

Hàn Diệp Khê vội vàng chạy về phía cửa, đầu óc quay cuồng nhưng quyết đoán. Trong tích tắc, cô kéo cánh cửa phòng mình mở toang, lao ra khỏi phòng với trái tim đập dồn dập.

Anh ta cố gắng gượng dậy, tay đưa lên đầu đầy máu, ánh mắt hắn càng thích thú, miệng anh cong lên cười như một tên điên.

"Thú vị thật đó!"

Hàn Diệp Khê không quay lại. Cô tiếp tục chạy, hướng thẳng đến cầu thang và cửa chính, trong lòng cảm thấy một tia hy vọng.

Cô lao xuống cầu thang với tất cả sức lực còn lại, bàn chân lướt nhanh trên những bậc gỗ. Nhưng ngay khi cô tưởng mình sắp thoát được, một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ tóm chặt lấy cổ áo cô, kéo giật cô lại với một lực mạnh đến nỗi cô ngã nhào xuống bậc thang.

Cả thế giới xung quanh cô xoay mòng. Cô hét lên trong đau đớn khi đầu gối và khuỷu tay đập mạnh xuống sàn. Cảm giác đau đớn khắp cơ thể khiến cô choáng váng. Trước khi cô kịp định thần lại, anh ta đã xuất hiện ngay trên cô, kéo mạnh cô đứng dậy, nắm lấy vai cô một cách thô bạo.

"Cứ tưởng đã thoát được sao?" anh ta gằn giọng, giọng nói trầm khàn đầy thích thú nhưng cũng xen lẫn sự khoái trá. Hắn siết chặt lấy cổ tay cô, kéo cô lên khỏi mặt đất với sức mạnh áp đảo, như thể cô không hơn gì một món đồ chơi bị vỡ.

Hàn Diệp Khê cố vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng bàn tay anh ta như thép, giữ chặt lấy cô không thương xót. Anh ta kéo cô lại gần mình hơn, ánh mắt lấp lánh một sự đe dọa lạnh lùng. Anh cười khẩy, như thể việc bắt cô lại chỉ là một trò chơi nhỏ trong kế hoạch lớn hơn của anh.

"Em có thể chạy, nhưng không thể trốn." anh thì thầm, kéo cô sát vào ngực hắn. Sự ghì chặt khiến cô không thể thở, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn vỡ tung.

"Tôi thích cái cách em cố gắng trốn khỏi tôi đó~"

Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên đột ngột, phá tan bầu không khí ngột ngạt. Cô cảm thấy một tia hy vọng lóe lên trong lòng, nhưng nỗi sợ hãi vẫn nắm chặt lấy cô. Cô không dám động đậy, không biết anh ta sẽ phản ứng như thế nào.

"Shh! Too sẽ không để em chạy thoát khỏi tôi đâu." anh thì thầm, mắt vẫn không rời khỏi cô, nhưng đôi tay anh tạm thời nới lỏng sự kiềm chế. Anh ta liếc nhanh về phía cửa, rồi quay lại nhìn cô với ánh mắt đe dọa.

"Yên lặng nếu không, tôi sẽ biến mọi thứ thành một cơn ác mộng của em."

Lan cố giữ bình tĩnh, nhưng tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, khẩn thiết hơn. Rồi có tiếng gọi quen thuộc vang lên ngoài cửa. "Hàn Diệp Khê, tôi đây Ngụy Tử Thiên" Giọng nói đó làm tim cô khẽ rung lên, bạn thân thuở nhỏ của cô.

"Ngụy Tử Thiên..." cô thì thầm không thành tiếng, đôi mắt tràn ngập hy vọng. Cô biết rằng nếu anh vào được, mọi chuyện có thể khác.

Anh ta bỗng nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đầy sự bực tức. “Là bạn thân của em à?” anh nhếch mép cười. “Có lẽ tôi nên gặp anh ta xem sao.”

Hàn Diệp Khê cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, sự lo lắng tràn ngập. Cô biết Ngụy Tử Thiên không hề biết chuyện gì đang diễn ra, và nếu cô bước vào... Anh ta có thể sẽ làm hại cả hai. Cô phải làm gì đó, trước khi mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.

Tiếng đập cửa vang lên lần nữa, mạnh hơn, và giọng Ngụy Tử Thiên lớn hơn, đầy lo lắng: "Hàn Diệp Khê! Có chuyện gì không? Mình biết cậu ở trong đó mà!"

Trước tình thế căng thẳng này, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung lại. Cô biết rằng cô phải lợi dụng khoảnh khắc này để thay đổi tình thế. Trong thoáng chốc, cô nghĩ đến việc la lớn, nhưng rồi lại quyết định lựa chọn khác, thông minh và thầm lặng hơn.

"Đừng làm điều gì ngu ngốc, tôi biết em định làm gì." anh cảnh cáo, nhưng có chút phân tâm bởi sự xuất hiện bất ngờ này.

Tiếng đập cửa dần yếu đi, giọng Ngụy Tử Thiên thất vọng."Cậu không có ở nhà thì tớ về đây..."

Anh ta mĩm cười bóp lấy khuôn mặt cô."Bạn cô cũng đã bỏ cô rồi~"

To Be Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #16#kinhdi