Chương 7 Cậu quyết định tỏ tình với Kim Thái Hanh
Dòng suy nghĩ của Điền Chính Quốc bị câu nói của Kim Thái Hanh cắt ngang, cậu dùng những ngón tay còn có thể cử động khẽ cào vào lòng bàn tay Kim Thái Hanh, giọng nói dịu xuống: “Cậu buông tôi ra trước được không, như vậy... tôi thấy rất khó chịu.”
Cậu hơi nhíu mày, khẽ cắn răng, đúng là bộ dạng không chịu nổi, Kim Thái Hanh im lặng hai giây rồi buông cậu ra.
Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, cậu cụp mắt xuống, vốn định tránh ánh mắt của Kim Thái Hanh, lại vô tình chạm phải một vật thể dữ tợn khác. Điền Chính Quốc lúng túng dời mắt, chỉ còn biết cầu mong hơi nước mù mịt trong phòng tắm che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Kim Thái Hanh bất mãn véo má cậu: “Từ lúc tôi vào đây cậu cứ lảng tránh, cậu đúng là có chuyện giấu tôi, nếu không sao lại chột dạ như vậy?”
Điền Chính Quốc thậm chí còn có một chút xúc động, muốn nói thẳng với Kim Thái Hanh rằng mình thích hắnngay tại đây, nhưng cậu nhanh chóng từ bỏ ý định này, thực ra ai tỏ tình trước cậu cũng không quan tâm lắm, chỉ là giữa hai người từ trước đến nay đều là Kim Thái Hanh chủ động, cậu cũng theo tiềm thức nghĩ rằng Kim Thái Hanh sẽ chủ động tỏ tình với mình.
Nhưng tình hình hiện tại, ít nhất là trong một hai năm tới sẽ không thể xuất hiện cảnh tượng mà cậu tưởng tượng được.
Vậy thì, cậu tỏ tình cũng không phải là không được, nhưng tuyệt đối không phải lúc này.
Quá vội vàng, cậu hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cả.
Nếu thật sự muốn tỏ tình, ít nhất cũng phải trang trọng, lãng mạn một chút.
Bây giờ hoàn toàn không thích hợp.
“Nói mau!” Kim Thái Hanh thúc giục.
“Chủ yếu là vì, lần trước cậu làm quá đáng rồi. Tôi sợ cậu lại làm nữa.” Điền Chính Quốc tìm một cái cớ nghe có vẻ không thiên vị, không bắt bẻ được.
Kim Thái Hanh nhìn thẳng vào mắt Điền Chính Quốc, chăm chú nhìn một lúc, không phát hiện ra điều gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ôm eo Điền Chính Quốc, dỗ dành: “Haiz, Chính Quốc nhà chúng ta đúng là quá nghiêm túc, thực ra chuyện này chẳng có gì đâu, chúng ta là bạn tốt mà, giúp đỡ lẫn nhau chẳng phải rất bình thường sao?”
Giọng điệu đương nhiên của Kim Thái Hanh khiến Điền Chính Quốc cũng không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ quan niệm của mình quá cổ hủ rồi sao? Thế mà cậu rõ ràng lớn lên cùng Kim Thái Hanh, mười mấy năm giáo dục nhận được cũng gần như giống hệt nhau.
Tại sao quan niệm của Kim Thái Hanh lại khác cậu hoàn toàn như vậy?
Điền Chính Quốc nghĩ ngợi một chút, hỏi: “Rất bình thường sao? Vậy cậu cũng giúp đỡ lẫn nhau như vậy với những người bạn khác à?”
“Sao có thể?”
Điền Chính Quốc nhìn hắn khó hiểu: “Tại sao? Không phải cậu nói, bạn bè với nhau làm vậy là rất bình thường sao?”
Kim Thái Hanh trả lời rất thẳng thắn: “Vì tôi nhìn thấy cái đó của con trai khác là thấy ghê tởm rồi, nhìn thấy là muốn rửa mắt, ai dám để tôi chạm vào cái đó của cậu ta, tôi có thể đánh cho cậu ta tàn phế.”
“Nhưng tôi cũng là con trai.”
“Sao có thể giống nhau được, cậu là bạn thân nhất của tôi mà.”
Điền Chính Quốc hít một hơi, cậu rất muốn cạy đầu Kim Thái Hanh ra xem hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, rõ ràng thông minh như vậy, mà không phát hiện ra mấy câu trả lời của mình tự mâu thuẫn, chẳng có logic gì sao?
Cậu do dự một chút, rồi đưa tay ra, ngón tay dừng lại giữa không trung một lúc, mới quyết tâm nắm chặt lại: “Vậy còn thế này thì sao, cậu không thấy ghê tởm à? Có muốn đánh tôi tàn phế không?”
Cậu ngẩng mắt lên, chăm chú quan sát biểu cảm của Kim Thái Hanh.
Có lẽ là nằm trong dự đoán, Kim Thái Hanh không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc ghê tởm nào, mà lại như thở dài thoải mái, bàn tay phủ lên ngón tay Điền Chính Quốc, tay còn lại thì vén những sợi tóc lòa xòa trên trán Điền Chính Quốc.
“Sao có thể?”
Điền Chính Quốc cảm thấy vật thể trong lòng bàn tay mình đập mạnh một cái.
Kim Thái Hanh nhỏ giọng nói: “Chính Quốc, tôi nói là giúp đỡ lẫn nhau, lần trước tôi đã giúp cậu rồi, lần này, cậu cũng phải giúp tôi chứ nhỉ.”
Điền Chính Quốc: “...”
Mãi đến khi sấy khô tóc, ngồi vào bàn học, Điền Chính Quốc vẫn chưa hiểu tại sao mình lại đồng ý với Kim Thái Hanh.
Cảm giác nóng rực vẫn còn lưu lại trên lòng bàn tay, dường như có rửa thế nào cũng không hết, Điền Chính Quốc mở máy tính, buộc mình phải chuyển hướng sự chú ý, may mà cậu nhận được một email từ giáo sư hướng dẫn, yêu cầu cậu sớm kiểm tra lại dữ liệu thí nghiệm trong bài báo sắp gửi đăng, điều này mới giúp cậu thoát khỏi bầu không khí có phần ái muội đó.
Kim Thái Hanh đánh răng xong đi ra, liếc thấy mấy bảng biểu mở trên máy tính trước mặt Điền Chính Quốc, liền đến gần, hỏi: “Đang làm gì vậy?”
“Kiểm tra dữ liệu thí nghiệm.”
Kim Thái Hanh vờn tóc bên tai cậu: “Cần tôi giúp không?”
Điền Chính Quốc do dự một lát, nếu cậu tự làm, ước chừng phải mất khoảng hai tiếng mới kiểm tra xong, mặc dù Kim Thái Hanh không quen thuộc với tài liệu, nhưng ít ra cũng có thể giảm bớt một phần nhỏ khối lượng công việc.
Tuy nhiên...
Điền Chính Quốc nói: “Không cần đâu, cậu chưa tiếp xúc bao giờ, chỉ riêng việc làm quen cũng mất kha khá thời gian rồi. Dữ liệu không nhiều lắm, tôi làm nhanh thôi.”
Kim Thái Hanh không nghi ngờ gì, gật đầu.
Điền Chính Quốc vỗ đầu hắn: “Đi nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.” Kim Thái Hanh đáp, hắn đặt một chân lên bậc thang giường bọc một lớp xốp, rồi leo lên giường.
Liễu Kha và Vu Phàm vẫn đang chơi game, hai người la hét ầm ĩ, chơi rất vui vẻ.
Giữa chừng, Liễu Kha thấy Điền Chính Quốc vẫn đang bận rộn trước máy tính, bèn hỏi: “Chính Quốc, muộn thế này rồi mà vẫn còn bận à?”
Điền Chính Quốc vừa xem bảng dữ liệu vừa trả lời: “Ừm, giáo sư hướng dẫn vừa giao nhiệm vụ cho tôi.”
Vu Phàm nói: “Vậy thì đợi cậu xong việc rồi hãy rủ nhé, chúng tôi rủ anh Giang chơi trước.”
“Được, hai người cứ chơi trước đi.” Điền Chính Quốc không rời mắt khỏi màn hình, tâm trí đã dồn vào dữ liệu thí nghiệm của mình.
Liễu Kha khẽ cười, Vu Phàm gọi với Kim Thái Hanh đang ở phía đối diện hành lang ký túc xá: “Lên mạng nhanh lên.”
Kim Thái Hanh liếc nhìn chiếc giường trống rỗng bên cạnh, rồi cúi đầu nhìn Điền Chính Quốc đang ngồi trên ghế bên dưới, chỉ lộ ra nửa người nghiêng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tập trung của cậu một lúc, rồi mới đáp lại Vu Phàm: “Biết rồi.”
Trong ký túc xá hơi ồn ào, đặc biệt là Liễu Kha và Vu Phàm đều là người hoạt bát, khi chơi game đến đoạn căng thẳng, tiếng la hét gần như có thể lật tung cả trần nhà, các phòng xung quanh cũng đa phần là như vậy.
Không khí học tập ở trường Đại học A rất sôi nổi, nhưng sinh viên không hề cứng nhắc, việc quản lý cũng khá thoải mái tự do, mọi người ban ngày đắm chìm trong học tập, buổi tối luôn có một khoảng thời gian hoàn toàn thư giãn như thế này.
Mặc dù ồn ào, nhưng Điền Chính Quốc không hề bị ảnh hưởng, khi hoàn hồn lại thì ký túc xá đã hoàn toàn yên tĩnh.
Đường Tiêu Tiêu sống lại để giúp anh cứu hỏa năm xưa đã cứu cô, nhưng mà người ta lại chính trực nói không cần khiến cô phải dùng biện pháp mạnh...
Cậu nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ.
Liễu Kha và Vu Phàm chơi chán rồi, đã thoát game, mỗi người nằm trên giường xem video hoặc đọc tiểu thuyết. Còn Kim Thái Hanh cũng yên lặng nằm đó, chỉ là quay mặt vào tường, không biết đã ngủ hay chưa.
Điền Chính Quốc phát hiện trong lòng mình có thêm một chiếc túi sưởi ấm đã nguội, cậu nhớ lại, mới nhớ ra là lúc nãy Kim Thái Hanh đã xuống nhét vào lòng cậu.
Vì chuyện này, Vu Phàm còn cằn nhằn Kim Thái Hanh một câu, nói rằng vì Kim Thái Hanh phân tâm nên anh ta mới bị đối phương gi.ết ch.ết.
Điền Chính Quốc cong môi, trong lòng dâng lên một cảm xúc ngọt ngào và ấm áp, cậu cử động vai hơi mỏi vì ngồi lâu, đi đến cửa ký túc xá kiểm tra cửa sổ và nguồn điện của máy nước nóng, ngón tay đặt lên công tắc đèn: “Tôi tắt đèn đây.”
“Ok!” Cả ký túc xá đồng thanh đáp lại, rồi chìm vào bóng tối.
Hầu hết các phòng ký túc xá đều đã tắt đèn, theo màn đêm chìm vào yên tĩnh.
Điền Chính Quốc cẩn thận đi về phía bàn học của mình, tắt đèn bàn và máy tính, vừa định lên giường thì từ phía đầu giường Kim Thái Hanh sáng lên một vùng nhỏ.
Là ánh sáng của điện thoại.
Kim Thái Hanh ngồi dậy, cầm điện thoại chiếu xuống dưới, chiếu sáng chỗ bậc thang giường, hắn nhỏ giọng nói: “Lên đi.”
“Ừ.” Điền Chính Quốc đưa tay vịn vào thành giường, cũng leo lên giường của mình.
Cậu thấy Kim Thái Hanh tắt đèn điện thoại, tầm nhìn vì sự thay đổi sáng tối liên tục mà trở nên mờ hơn, cậu mò mẫm lấy chăn, mỉm cười về phía Kim Thái Hanh, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Kim Thái Hanh mơ hồ đáp lại một tiếng “Ừ”.
Điền Chính Quốc cuộn chặt trong chăn, mặc dù buổi tối đã chạy hai cây số, lại tắm nước nóng, nhưng hơi ấm trên người đã sớm tan biến vì ngồi bên dưới quá lâu, đặc biệt là chân, đã lạnh ngắt.
Điền Chính Quốc co người lại, dùng chăn quấn chặt lấy mình, ngăn không cho hơi ấm tiếp tục tản ra, cơ thể dường như dần ấm lên một chút, nhưng chân vẫn lạnh.
Nhưng cậu không còn quan tâm đến nữa, một ngày trôi qua quá bận rộn, cậu thật sự rất mệt mỏi, dù cơ thể vẫn chưa hoàn toàn ấm lên, nhưng ý thức đã bị kéo vào giấc mộng.
Nửa mê nửa tỉnh, Điền Chính Quốc mơ màng cảm thấy giường động đậy, sau đó chăn trên người bị kéo lên rồi đắp lại, tấm nệm dày bên dưới cũng lún xuống một mảng, tiếp theo là một cơ thể ấm áp áp sát vào.
Thật ấm áp...
Điền Chính Quốc vô thức rúc vào cái lò sưởi bên cạnh, cố gắng hấp thụ thêm hơi ấm, cái lò sưởi đó khẽ cười, rồi đưa tay ôm lấy cậu, hai chân kẹp lấy bàn chân lạnh cóng của Điền Chính Quốc.
Như vậy, Điền Chính Quốc không thể cử động được nữa.
Gáy bị một thứ gì đó mềm mại ấm nóng cọ xát, cái lò sưởi đó mọc ra tay và bàn tay, luồn vào trong mép áo ngủ của cậu, đặt lên bụng cậu xoa n.ắn liên tục.
Một tiếng thở dài như thán phục vang lên bên tai Điền Chính Quốc: “Thơm thật, mềm thật...”
Điền Chính Quốc bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Bên cạnh không phải lò sưởi, mà là Kim Thái Hanh.
Sao lại...
Điền Chính Quốc: “Sao cậu lại!”
Kim Thái Hanh ôm cậu từ phía sau, dùng một ngón tay đặt lên môi cậu, ngăn lại lời cậu chưa nói hết: “Nhỏ tiếng thôi, hai người họ ngủ hết rồi.”
Điền Chính Quốc hạ giọng: “Vậy cậu không ngủ mà chạy sang đây làm gì?”
“Hâm nóng giường cho cậu đấy, thấy chân cậu lạnh, như vậy sao ngủ ngon được?”
Điền Chính Quốc nhất thời á khẩu.
Kim Thái Hanh áp môi vào tai Điền Chính Quốc: “Còn dám lừa tôi nói là làm xong nhanh thôi, đây là nhanh của cậu à?”
Điền Chính Quốc nghẹn họng, không thể phản bác được.
Đó vốn chỉ là cái cớ cậu bịa ra để không phải đối mặt với Kim Thái Hanh.
“Quay lại đây.”
Điền Chính Quốc dừng lại một lúc, rồi xoay người trong chăn, đổi thành đối mặt với Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh đặt đầu cậu lên ngực mình, không nói gì thêm: “Ngủ đi.”
Xung quanh đều là mùi hương sạch sẽ ấm áp của Kim Thái Hanh sau khi tắm, chỉ hơi cử động là có thể chạm vào cơ bụng và lồng ngực của hắn, cùng với hơi thở đều đặn và yên ổn, tất cả đều khiến cảm xúc và nhịp tim của Điền Chính Quốc xao động, khiến cậu nhất thời khó ngủ.
Còn hơn một tháng nữa mới đến kỳ nghỉ năm nay.
Điền Chính Quốc quyết định, trước khi nghỉ, sẽ tỏ tình với Kim Thái Hanh.
Và rồi, đón chào một mùa xuân hoàn toàn mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro