Chương 5 Ai dám hôn trộm Điền Chính Quốc?
Kim Thái Hanh xoay mặt cậu lại, nhìn kỹ rồi nói: “Sao vậy? Sao mặt cậu đột nhiên trông khó coi thế?”
Điền Chính Quốc hít một hơi, quay mặt đi, bình tĩnh nói: “Không sao, khởi động thôi.”
Cậu luôn giỏi kiềm chế cảm xúc, ngoại trừ trước mặt Kim Thái Hanh, ngay cả vui buồn cũng không thể hiện ra mặt.
Kim Thái Hanh vẫn không buông tha, đi vòng ra trước mặt cậu, truy hỏi: “Có phải hai người đó quá vô lễ, khiến cậu khó chịu trong lòng không?”
Điền Chính Quốc không nói gì.
“Tính cách bọn họ là vậy, thẳng thắn không câu nệ tiểu tiết, nhưng tuyệt đối không có ác ý với cậu.” Kim Thái Hanh nghĩ một lát, “Hai tên đó nói năng không giữ mồm giữ miệng, lại không biết tự giác, nếu cậu không vui, tôi sẽ dạy dỗ bọn họ thay cậu, bắt bọn họ xin lỗi cậu, đảm bảo lần sau không dám làm càn trước mặt cậu nữa, được không?”
Điền Chính Quốc thở dài trong im lặng.
Cậu biết hai nam sinh đó có quan hệ khá tốt với Kim Thái Hanh, vì bình thường thường xuyên bị Kim Thái Hanh yêu cầu đi xem hắn chơi bóng rổ, lâu dần cậu cũng quen biết với những người trong đội bóng rổ của họ.
Một nhóm nam sinh tràn đầy năng lượng, yêu thích thể thao, đa số đều hoạt bát cởi mở, tính cách không quá tệ, khi thân thiết rồi, việc trêu chọc lẫn nhau đã trở thành một cách giao tiếp rất phổ biến.
Mà Điền Chính Quốc là một nam sinh không thường xuyên vận động, lại thường xuyên xuất hiện ở sân bóng rổ trong nhà thi đấu, còn thân thiết với Kim Thái Hanh như vậy, đương nhiên bị xếp vào hàng ngũ người nhà của Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc biết rõ, kiểu chuyện đùa này rất phổ biến, mọi người đều cười cho qua, coi như giải trí, nếu cậu đột nhiên nghiêm túc nói không buồn cười, mọi người có thể sẽ nể mặt cậu mà không nói đùa như vậy trước mặt cậu nữa, nhưng cũng sẽ từ đó coi cậu là người phá đám, không hòa đồng.
Mặc dù Điền Chính Quốc không quá quan tâm đến đánh giá và ánh mắt của người khác, nhưng nếu làm như vậy, rất có thể sẽ khiến Kim Thái Hanh rơi vào tình huống khó xử, đương nhiên cậu không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.
Điền Chính Quốc gạt bỏ cảm xúc của mình, chuyển chủ đề: “Tôi không nghĩ như vậy.”
“Vậy sao mặt cậu lại khó coi thế?”
Điền Chính Quốc nhìn sân vận động hình tròn, giả vờ thở dài: “Bởi vì nghĩ đến việc phải chạy hai cây số mỗi ngày trong một tháng tới, tôi thấy sầu não vô cùng.”
“Chuyện này thì có gì,” Kim Thái Hanh xoa đầu cậu, “Tôi chạy cùng cậu là được rồi.”
“Hai ngày đầu sẽ hơi khó khăn, thích nghi dần là được.”
Hắn dùng khuỷu tay huých vào cánh tay Điền Chính Quốc, ghé sát lại nói: “Cậu không giận là tốt rồi. Nhưng mà tôi nghĩ, thật ra bọn họ nói cũng không sai, cậu chẳng khác gì vợ tôi cả.”
Điền Chính Quốc đưa tay đặt lên vai Kim Thái Hanh, đẩy hắn ra, bình tĩnh đáp: “Khởi động thôi.”
Kim Thái Hanh cười hai tiếng: “Ngoan thật.”
Hai người khởi động được hai ba phút thì từ từ hòa vào dòng người chạy bộ, vì một vài tình huống nhỏ xảy ra giữa chừng, khi hai người lên đường chạy đã gần 8 giờ, lượng người trên sân vận động trở nên đông đúc.
Ban đầu Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh chạy ở hai đường chạy liền kề, nhưng sau khi chạy được một lúc, Kim Thái Hanh với tế bào vận động mạnh mẽ đã nhanh chóng bỏ xa cậu, lại liên tục có người chen vào giữa.
Thêm vào đó, đèn chiếu sáng khổng lồ ở hai đầu sân vận động vừa chiếu xuống ánh sáng trắng chói, vừa tạo ra những vùng bóng râm lớn, Điền Chính Quốc nhanh chóng mất dấu Kim Thái Hanh.
Xung quanh toàn là tiếng bước chân và tiếng thở dồn dập của nam nữ lẫn lộn, Điền Chính Quốc đã lâu không chạy bộ, chạy được hai vòng đã thấy hơi thở gấp, nên cậu giảm tốc độ, chạy ra phía ngoài, nơi ít người hơn, chạy chậm lại.
Tiếng bước chân hỗn loạn phía sau dần tách ra một tiếng rõ ràng nhất, nhanh chóng bám theo sau cậu với khoảng cách một bước chân.
Hai vòng ngoài cùng hầu hết là người đi bộ, Điền Chính Quốc hơi bất ngờ, đang định né tránh thì bị người đó đưa tay chạm vào tai.
“Cậu...”
Điền Chính Quốc vừa quay đầu lại, câu hỏi đã biến thành một tiếng kêu ngạc nhiên, cậu chớp mắt: “Kim Thái Hanh.”
Kim Thái Hanh chạy cùng nhịp với cậu, ngón tay vẫn đặt trên tai cậu, Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp cọ xát vào dái tai, hơi tê tê ngứa ngứa.
Một cảm giác mát lạnh đột ngột chạm vào da, Điền Chính Quốc theo bản năng né tránh, nhưng bị Kim Thái Hanh nhẹ nhàng giữ lại.
“Đừng động.”
Điền Chính Quốc liền không động đậy nữa. Cậu nhanh chóng nhận ra cảm giác mát lạnh đó đến từ một chiếc tai nghe bluetooth, Kim Thái Hanh dùng ngón tay mò mẫm trên tai cậu, cuối cùng nhét chiếc tai nghe vào tai cậu.
Một giai điệu du dương, thanh thoát vang lên bên tai, thay thế âm thanh ồn ào trên sân vận động.
“Là bài cậu thích, ‘Dải ngân hà’.” Kim Thái Hanh mỉm cười chỉ vào tai mình, nơi đang đeo chiếc tai nghe bluetooth được ghép nối còn lại.
Điền Chính Quốc khẽ cười.
Khoảnh khắc này, sự mệt mỏi do chạy bộ dường như tan biến hết, cơ thể tràn ngập hơi ấm, bên tai chỉ còn lại giai điệu thanh thoát như những chú tuần lộc trên núi tuyết, trong mắt chỉ còn lại,
Kim Thái Hanh.
Người trong lòng cậu.
Kim Thái Hanh chạm phải ánh mắt Điền Chính Quốc, nhìn vào đôi mắt ánh lên ý cười dịu dàng, trong đầu hắn như có pháo hoa nở rộ, suy nghĩ trở nên hỗn loạn.
Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy, đôi mắt cong cong của Điền Chính Quốc cũng giống như bài hát ‘Dải ngân hà’ mà hắn yêu thích, ẩn chứa những đốm sáng lấp lánh.
Thật chói mắt.
Kim Thái Hanh lặng lẽ quay đầu đi, âm thầm xoa ngực.
Thật kỳ lạ, tại sao lại đột nhiên có cảm giác tim đập nhanh thế này?
Điền Chính Quốc chạy song song với hắn, liếc nhìn bàn tay đang xoa ngực và vẻ mặt bối rối của hắn, không khỏi nhíu mày, kéo hắn ra khỏi đường chạy: “Cậu sao vậy? Đau ngực à? Hay là bị tức ngực?”
Kim Thái Hanh lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: “Không, không có.”
Hắn nhìn Điền Chính Quốc, thấy cậu đang nhìn mình với ánh mắt lo lắng quan tâm, ánh mắt đó sau khi mất đi những đốm sáng lấp lánh, trở nên trong veo như suối nguồn, mà con người cậu cũng giống như một dòng suối trong vắt, tinh khiết.
Ánh mắt Kim Thái Hanh di chuyển xuống dưới, dừng lại trên đôi môi của Điền Chính Quốc.
Vì vận động mạnh, Điền Chính Quốc vẫn đang hơi thở d.ốc, đôi môi khẽ cong lên, run rẩy nhẹ, cũng ửng đỏ như gò má.
Đôi môi của cậu... nhất định cũng giống như gò má, vừa đỏ vừa mềm, sờ vào chắc rất thích.
Hắn từng chạm vào, vì đã dùng tay che miệng Điền Chính Quốc, lúc đó đã cảm nhận được sự mềm mại khác thường của đôi môi cậu.
Trong lòng Kim Thái Hanh rộn ràng. Hắn rất muốn sờ lại, dùng tay... không đúng, nên dùng chỗ khác thử xem, dù sao cũng là môi, ngón tay hắn hơi thô ráp, môi Điền Chính Quốc lại mỏng manh như vậy, lỡ sờ nhiều mà bị trầy xước thì sao.
Nhưng mà, dùng chỗ nào đây? Không thể dùng miệng hôn chứ, đó chẳng phải là hôn sao?
Môi Điền Chính Quốc mềm mại như vậy, nếu ai được hôn, đúng là tổ tiên tám đời tích đức.
Cũng không đúng, ai dám lén hôn Điền Chính Quốc? Dám chiếm tiện nghi của Điền Chính Quốc, hắn nhất định sẽ xé xác người đó.
Nếu là tự hắn hôn thì không sao.
...
Khoảnh khắc ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Kim Thái Hanh giật mình.
Hắn đang nghĩ gì vậy?!
Kim Thái Hanh hơi chột dạ liếc nhìn Điền Chính Quốc, quan sát phản ứng của cậu.
Mà Điền Chính Quốc lại đang chú ý đến vẻ mặt biến đổi liên tục, kỳ lạ của Kim Thái Hanh, vẻ mặt càng thêm lo lắng, cậu đưa tay sờ lên ngực Kim Thái Hanh: “Cậu thật sự không sao chứ? Khó chịu thì phải nói, chúng ta nghỉ một lát hoặc đến bệnh viện trường khám xem.”
Kim Thái Hanh càng thêm chột dạ, sao hắn lại có thể nảy sinh suy nghĩ bẩn thỉu như vậy với Điền Chính Quốc chứ.
Lúc này, chút lòng tự trọng ít ỏi của Kim Thái Hanh đột nhiên đạt đến đỉnh điểm, khiến hắn lùi lại một bước, theo bản năng né tránh tay Điền Chính Quốc: “Tôi thật sự không sao mà.”
Điền Chính Quốc sững người, nhìn những ngón tay đang lơ lửng giữa không trung, cậu không ngờ có một ngày Kim Thái Hanh lại né tránh sự đụng chạm của mình, điều này khiến cậu như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.
Cậu rụt tay lại, nhàn nhạt nói: “Không sao là tốt rồi.”
Nhưng ngay sau đó, tay cậu lại rơi vào lòng bàn tay của Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh không nhìn cậu, mà nhìn thẳng về phía trước đường chạy: “Chúng ta nhanh chạy xong, về tắm rửa ngủ sớm thôi.”
Điền Chính Quốc lại cong môi, nói: “Ừ.”
Ứng dụng check-in chạy bộ không được nhạy lắm, một vòng đường chạy 400 mét, nhưng Điền Chính Quốc phải chạy đến 6 vòng rưỡi mới hoàn thành nhiệm vụ check-in. Lúc cậu đang ở khu vực nghỉ ngơi giãn cơ, Kim Thái Hanh lại tự mình chạy thêm hai vòng nữa, lần lữa mãi, cuối cùng khi hai người về đến ký túc xá đã gần 9 giờ.
Còn một khoảng thời gian nữa mới đến kỳ thi cuối kỳ, việc học không quá nặng nề, vì vậy khi hai người về đến ký túc xá, Liễu Kha và Vu Phàm đã lên giường, đang chơi game duo trên điện thoại.
Điền Chính Quốc nghỉ ngơi một lúc, chạy bộ quả thực có tác dụng, cậu cảm thấy toàn thân ấm áp hơn hẳn, ngay cả khi vào phòng tắm c.ởi quần áo cũng không còn thấy lạnh lẽo như mọi khi.
Thấy Điền Chính Quốc vào phòng tắm, Kim Thái Hanh cũng đứng dậy cởi áo khoác chạy vào, nhưng khi vặn tay nắm cửa mới phát hiện Điền Chính Quốc đã khóa trái cửa từ bên trong.
“Chính Quốc, cho tôi vào, tôi cũng muốn tắm.” Kim Thái Hanh nói lớn, cửa phòng tắm cách âm khá tốt, Điền Chính Quốc lại mở vòi sen, hắn sợ cậu không nghe thấy giọng mình.
Tiếng nước chảy ào ào, giọng nói yếu ớt của Điền Chính Quốc truyền đến tai Kim Thái Hanh.
“Ồ, vậy cậu đợi chút, tôi tắm xong sẽ nhường cho cậu.”
Gân xanh trên trán Kim Thái Hanh nổi lên, hắn nghiến răng, dịu giọng dỗ dành: “Tôi cởi đồ rồi, không đợi được đâu, cho tôi t.ắm chung với cậu đi.”
Kim Thái Hanh đợi một lúc, không thấy Điền Chính Quốc trả lời.
Vu Phàm vừa dùng ngón tay lướt nhanh trên màn hình, vừa cười lớn: “Haha, anh Giang cũng bị từ chối tắm uyên ương rồi kìa.”
Liễu Kha dừng lại một chút, tiện tay cầm túi chườm nóng bên cạnh gối ném về phía Vu Phàm: “Nói lắm.”
Vu Phàm một tay bắt lấy túi chườm nóng đặt sang một bên, lắc lắc nửa người trên, vẻ mặt vênh váo không sợ hãi.
Kim Thái Hanh đương nhiên biết tại sao Điền Chính Quốc lại đóng cửa phòng tắm không cho hắn vào, trước đây họ thường xuyên t.ắm chung, kết quả lần trước hắn sờ mó hơi quá đà, khiến Tiểu Quốc Quốc c.ương c.ứng.
Hắn bất chấp sự phản đối của Điền Chính Quốc, cưỡng ép ôm cậu vào lòng giúp cậu giải quyết một lần.
Hắn thì không thấy có gì, hắn và Điền Chính Quốc là bạn thân, vốn dĩ cái gì cũng có thể làm, nhưng phản ứng của Điền Chính Quốc lại rất mạnh.
Kim Thái Hanh nghĩ đến lại thấy bực bội.
Tại sao Điền Chính Quốc lại bài xích hắn chứ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro