Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q4. Chương 3: Đại khái có chút nhớ anh ấy.

Edit: Tiểu Hoa Nhi





Ăn cơm tối xong mới rời khỏi biệt thư Diêu gia, lúc đó đã là hơn 8 giờ.

Không phải là bởi vì Diêu ba cùng Diêu mẹ mới đi du lịch về có chút hơi mệt, không chừng bọn họ cũng sẽ ở lại lâu hơn một chút.

Cố Minh Niệm thực sự rất dính Diêu mẹ, bọn họ có nói thế nào cũng không muốn đi, Kiều Tịch Hoàn đành dùng biện pháp mạnh ôm bé rời khỏi, đem bé đặt đằng sau ghế ngồi cho trẻ con, lúc đó bé còn chu cái miệng nhỏ bộ dạng không vui chút nào.


"Con ghét mẹ." Cố Minh Niệm khó chịu, giọng nói non nớt cùng chút không vui.


Kiều Tịch Hoàn mỉm cười, quay về ghế lái, nghiêm túc lái xe.

"Con muốn có baba." Không có được câu trả lời của Kiều Tịch Hoàn, Cố Minh Niệm nói tiếp :"Có baba, con cũng không cần nghe lời mẹ!"

"Có baba con cũng phải nghe lời mẹ."

"Có baba con liền nghe lời baba." Cố Minh Niệm chắc chắn nói, khuôn mặt nhỏ đều giữ nguyên bộ dạng kiên quyết.

Kiều Tịch Hoàn cười một chút.

Cô nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, có khuôn mặt quật cường nhỏ bé nói :"Con thật sự rất muốn có một baba?"

"Dạ." Cố Minh Niệm gật đầu :"Tất cả bạn nhỏ đều có baba, có mỗi con không có."

"Cho mẹ thêm chút thời gian." Kiều Tịch Hoàn nói, giọng nói không chút như là đùa giỡn.Cố Minh Niệm không hiểu :"Tại sao lại phải thêm một chút thời gian? Con không thể có ngay baba đẹp trai nhất bây giờ sao?"

"Baba cũng không phải hàng hóa, muốn liền có thể mua." Kiều Tịch Hoàn nói.

Ở trong thâm tâm Niệm Niệm đại khái muốn nhất định phải có ngay lập tức.

"Không thể sao?" Niệm Niệm lóe đôi mắt to lên, nghiêm túc vô cùng.

"Baba không thể mua." Kiều Tịch Hoàn khẳng định :"Muốn baba, phải chờ, chờ mẹ buông xuống được baba con, liền tìm cho con một baba đẹp trai."

Có chút vòng vo.

Niệm Niệm nghe hồi lâu cũng không hiểu, bé lắc đầu nhỏ nói :"Dù sao con chỉ muốn một baba đẹp trai nhất."

"Biết, con muốn baba đẹp trai nhất." Kiều Tịch Hoàn gật đầu, lại tự lẩm bẩm :"Mà mẹ cũng muốn một người chồng đẹp trai nhất."


Hai người mỗi người một lời, xe rất nhanh đã trở về biệt thự.

Niệm Niệm mặc dù thân thể không được khỏe lắm nhưng tinh thần cực kì tốt, sau đó trực tiếp nhào vào trong ngực Lưu mẹ :"Lưu nãi nãi, con thật nhớ bà."

Lưu mẹ ôm lấy Cố Minh Niệm.


Cố Minh Niệm cái miệng ngọt như vậy.

Miệng ngọt đến không có cách nào khiến người ta ngừng thích.

"Niệm Niệm về rồi, hôm nay làm trị liệu điệu có phải rất dũng cảm hay không."

"Niệm Niệm rất dũng cảm." Cố Minh Niệm gật đầu.

Dũng cảm mà còn phải khóc đến đau lòng như vậy.

Kiều Tịch Hoàn cũng không vạch trần Niệm Niệm, ít nhất ở cái tuổi của Niệm Niệm cần nhất là khích lệ.

"Niệm Niệm thật ngoan, con đã ăn cơm tối chưa?"

"Lưu mẹ, chúng tôi ăn rồi." Kiều Tịch Hoàn trả lời, lại nói thêm :"Niệm Niệm làm trị liệu bằng điện, bác sĩ có nói cần làm nóng lại cơ thể, phiền Lưu mẹ giúp tôi chuẩn bị nước nóng cùng khăn lông nóng."

"Chuẩn bị xong, tôi đi lấy qua." Vừa nói, Lưu mẹ liền đi ngay tới phòng bếp dùng chậu chứa một chút nước nóng đem tới.

Kiều Tịch Hoàn cầm khăn lông nóng thoa lên hai tay Niệm Niệm.

Kiên trì hai năm, thân thể Niệm Niệm cũng có chút chuyển biến tốt, cô nghĩ coi như mệt mỏi một chút cũng không có làm sao.

Lưu mẹ cho Niệm Niệm xem chút phim hoạt hình.

Đối với Niệm Niệm có rất nhiều thói quen, Kiều Tịch Hoàn cũng không có quá khắt khe gì, cô vẫn luôn cảm thấy trẻ con nên có lối sống của chính mình, không cần tiếp xúc với cuộc sống máy móc quá sớm, cô chỉ yêu cầu Niệm Niệm làm một chút chuyện đối với bé mà nói không quá khó khăn cũng như đối với thân thể bé mà nói có thể tự mình hoàn thành mọi chuyện.

Niệm Niệm vừa nhìn tivi vừa hưởng thụ Kiều Tịch Hoàn đang lau khăn nóng cho bé.Đúng lúc Cố Minh Lộ từ trên lầu đi xuống, nhìn Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Minh Lộ trở về tự nhiên đi tới ghế sofa, nhìn hai cánh em gái không nhịn được hỏi :"Mẹ, tay em gái phải bao lâu mới có thể tốt?"

"Bác sĩ nói đại khái có thể 8 năm, 10 năm." Kiều Tịch Hoàn thẳng thắn.

"Còn phải lâu như vậy?" Cố Minh Lộ có chút bị đả kích.Kiều Tịch Hoàn tỏ ý Cố Minh Lộ ngồi sang bên cạnh, nhìn bé nói :"Khỉ nhỏ, thân thể của Niệm Niệm đã có một chút thay đổi, chúng ta nên cho Niệm Niệm một chút động lực, muốn cho bé biết đến một ngày cũng có thể lớn lên như một đứa trẻ bình thường, chúng ta không nên để cho em có tâm tư tiêu cực, cho nên cứ coi như 8 năm hay 10 năm chúng ta cũng nên khích lẹ em có biết không?"

"Ah." Cố Minh Lộ vội vàng gật đầu.

Thật ra thì bé cảm thấy em gái rất kiên cường.

Mặc dù nghe nói mỗi lần đi làm trị liệu đều sẽ khóc lên khóc xuống, nhưng nói cho cùng em gái vẫn rất là kiên cường.

Mẹ cũng rất kiên cường.

Mỗi lần bọn họ cảm thấy không thể chấp nhận chuyện gì, mẹ luôn có thể bình tĩnh mà đón nhận, sau đó dùng cách thức của bản thân từng chút một khiến những chuyện bọn họ không cách nào chấp nhận từ từ chuyển biến tốt lên.

Mẹ cho tới bây giờ không ôm oán hận gì cũng tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng thương tâm qua, bất kể gặp phải chuyện gì đều có thể giải quyết dễ dàng, mỗi lần bản thân gặp phải khó khăn nghĩ tới mẹ bé liền như có động lực.

Mẹ những năm này là chỗ dựa quá nhiều cho hai anh em bé, luôn vô hình để anh em bé cảm thấy coi như không có ba nhà bọn họ cũng có thể trải qua rất tốt.

Bé cảm thấy mẹ bé rất giỏi.

Bé bây giờ cơ hồ nhớ lại không rõ bộ dạng ba thế nào, chỉ nhớ trước kia ba ngồi xe lăn sau đó có một ngày ba đột nhiên đứng lên được, lúc đứng lên đặc biệt rất cao, lúc ấy bé chỉ có thể rất cố gắng ngước đầu lên mới có thể nhìn thấy ba, nhưng ba là người không mấy khi cười.

Ba đi nơi nào?!

Mẹ nói ba đi du lịch ở một nơi rất xa.

Đi một lần liền đi ngay 4 năm.

Bé mới 10 tuổi không dám đi suy đoán thế giới của người lớn, nhưng một giây kia bé luôn cảm thấy ba sẽ không trở về nữa!

Không biết có phải không yêu mẹ nữa, hay không yêu bé nữa hoặc không thương em gái.


Luôn cảm thấy ba rời đi, thật vĩnh viễn rời đi.

Nếu không mẹ chắc sẽ không cực khổ một mình, vừa làm cha vừa làm mẹ.

"Đúng rồi Khỉ nhỏ." Kiều Tịch Hoàn nghĩ gì đó liền hỏi :"Con mới vừa làm bài tập rồi xuống lầu sao?"

"Dạ."

"Trường học giao nhiều bài tập như vậy sao?" Kiều Tịch Hoàn sắc mặt không mấy tốt.

Tiểu học mà thôi, cô thật không muốn Khỉ nhỏ bị biến thành công cụ học tập.

"Không phải, là con làm thêm mấy bài tập nâng cao. Nhìn mẹ cùng em gái chưa trở về, nên làm chơi thôi ạ."

"Con thích học như vậy?" Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc hỏi.

"A, a, đúng ạ." Cố Minh Lộ có chút ngượng ngùng nói.

Bé không có yêu thích gì đặc biệt, lúc nhỏ mẹ cho bé thử qua rất nhiều thứ, mỗi ngày đều cố định thời gian đi học Thái cực đạo, dương cầm, học xong không có gì làm liền làm thêm một chút đề cương, bé không thích cùng bạn học ra ngoài chơi cũng không thích hoạt động thể dục, mỗi ngày đều có thói quen ở trong nhà, có lúc em gái ở nhà liền chơi với em gái, em gái không có nhà liền đọc thêm chút sách, bé bây giờ đang học trình độ lớp 4, bé tự học đã học tới khóa trình của lớp 6, có điều bé không có nói cho mẹ, luôn cảm thấy mẹ không thích bé học tập như vậy.

Cũng không biết tại sao, mẹ của bé không giống như những bà mẹ bình thường khác.

"Khi còn bé mẹ ghét nhất chính là học tập." Kiều Tịch Hoàn lẩm bẩm.

"A a." Cố Minh Lộ phụ họa cười ngây ngô.

Kiều Tịch Hoàn biết Cố Minh Lộ muốn học thêm chút cũng không có cố chấp đề tài này nữa, cô chẳng qua không muốn bé vì học tập mà bị đè nén chính bản thân mình, dĩ nhiên nếu như bản thân thích học tập tự giác học thêm một chút, cô dĩ nhiên cũng không bóp chết hứng thú của Minh Lộ rồi.

Người một nhà cùng Niệm Niệm ngồi xem hoạt hình đến 9 rưỡi tối, liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Kiều Tịch Hoàn nằm ở trên giường của mình.

9 giờ rưỡi tối đối với cô quả thật quá sớm, cô nhìn trần nhà chằm chằm tới ngẩn người, một mình nằm ở giường lớn có chút xuất thần.

Bóng người kia ở phi trường cho đến bây giờ vẫn khiến cô có chút hoảng hốt, hơn nữa nhắm mắt lại hình bóng kia không ngừng hiện lên ở trong đầu, muốn khống chế cũng không khống chế được.

Thực sự quá nhớ nên mới xuất hiện ảo giác hay sao?!

Cô hít một hơi thật sâu im lặng để tim không còn đập nhanh nũa.

Cô nghĩ hẳn là do quá lâu đã không thấy anh.

Một đêm lăn lộn khó ngủ, cuối cùng đã tới buổi sáng ngày thứ hai.

Kiều Tịch Hoàn thay bộ đồ công sở, lúc ra cửa Niệm Niệm vẫn còn đang ở trên giường, Cố Minh Lộ ở phòng ăn sáng, lễ phép chào hỏi cô một tiếng lại ngoan ngoãn tiếp tục dùng bữa sáng. Kiều Tịch Hoàn ngồi xe công ty rời khỏi biệt thự.

"Tiểu Trần, trước đi nhà lao phía tây."

"Dạ." Tài xế Tiểu Trần vội vàng gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn nhìn ngoài xửa xe, Thượng Hải đã bừng sáng.

Hôm nay ánh mặt trời rất êm ái, không quá chói sáng.

Cô luôn duy trì trạng thái bình thường nhất, đi tới nhà lao phía tây.

Sau đó gặp được Cố Tử Hàn.

Cố Tử Hàn giữ lại mái tóc húi cua, cùng với thời điểm vào ngục khống quá khác nhau, gầy đi chút, gương mặt đó vẫn như vậy, đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Kiều Tịch Hoàn không có mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn anh ta.

Cố Tử Hàn cũng không có lời gì để nói, tựa hồ đã thành thói quen của hai năm qua, người phụ nữ này không có bất kỳ ngày định kỳ nào tới thăm anh ta.

Không gian trầm mặc, cai ngục cũng thấy có chút lạ.

"Lại nghĩ tới anh ta?" Cố Tử Hàn đột nhiên mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn khẽ nhúc nhích, khóe miệng cười nhạt :"Đúng vậy, nghĩ tới anh ấy."Cố Tử Hàn lạnh lùng, không tự mình đa tình :"Cô từ đầu tới cuối số lần tới gặp tôi còn nhiều hơn người khác."

"Anh không cảm thấy cao hứng sao?"

Biểu cảm của Cố Tử Hàn càng lạnh hơn.

Kiều Tịch Hoàn cũng không có nhiều lời kích bác anh ta :"Nghe nói cuộc sống trong tù của anh vẫn tốt."

"Nghe nói là bởi vì cô xây dựng mối quan hệ tốt." Cố Tử Hàn từng câu nói.

"Tôi chỉ sợ có người ghen tỵ với mặt anh sau đó làm hỏng." Kiều Tịch Hoàn cũng không vừa :"Không còn sớm, tôi phải đi làm, đi trước."

"Cố thị bây giờ thế nào?" Cố Tử Hàn nhịn lời hai năm cuối cùng vẫn là không nhịn nổi.

Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ một chút nói :"Tốt vô cùng."

Cố Tử Hàn tựa hồ không tin.

"Nếu như tôi muốn Cố thị, 4 năm trước đã động thủ cần gì chờ tới bây giờ. Cố Tử Tuấn bây giờ cũng đã trưởng thành không ít, giúp ba anh xử lý Cố thị, không nói có tiềm lực phát triển quá lớn nhưng có thể chống đỡ Cố gia mấy người thêm một hai đời hẳn không có vấn đề." Kiều Tịch Hoàn thẳng thừng nói.

Cố Tử Hàn chẳng qua chỉ trầm mặc nghe.

"Cho nên Cố gia thực không có anh cũng vẫn có thể phát triển rất tốt."

"Đúng vậy, tôi tự cho tôi là quá." Cố Tử Hàn có chút tự giễu.

Trước kia là người đàn ông cao ngạo, trải qua đủ loại đả kích tựa hồ cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân của những năm đó.

"Đúng rồi, Minh Lý vẫn còn ở Mỹ, nghe nói thằng bé không chịu trở lại. Bây giờ Tử Hinh đi Mỹ du học, nghe nói có thể giúp một tay chiếu cố. Cha mẹ anh cũng không có thúc giục Minh Lý trở lại nữa. Còn Minh Nguyệt. . ." Kiều Tịch Hoàn dừng lại mốt chút :"Ngôn Cử Trọng chỉ vì cái lợi trước mắt, khẩn cấp muốn đem Ngôn thị phát triển, vốn quay vòng không đủ, 2 năm trước đã phá sản, phá sản đến nỗi giờ vẫn không gượng dậy nổi, ăn uống cũng cần người hầu hạ. Sau đó Minh Nguyệt cũng đi theo mấy người nhà họ Ngôn dọn đến nơi khác sống, cụ thể dọn đi nơi nào tôi không có hỏi thăm cặn kẽ."

"Tại sao không đem Minh Nguyệt đón về." Cố Tử Hàn lạnh lùng hỏi.

"Kia không phải là chuyện của tôi mà, đó là chuyện cha mẹ anh nên làm." Kiều Tịch Hoàn phản bác.

Sắc mặt Cố Tử Hàn thêm âm trầm.

"Bất quá tôi sẽ thay anh truyền đạt lại." Kiều Tịch Hoàn lại bổ sung nói thêm :"Thật ra cha mẹ anh rất thích Minh Nguyệt, tôi nghĩ anh có thể nghĩ tới bọn họ cũng sẽ nghĩ được, còn vì sao Minh Nguyệt không trở về. . . Đại khái là bởi vì Minh Nguyệt không nghĩ trở về cái nhà này mà thôi."

Cố Tử Hàn trầm mặc nhìn Kiều Tịch Hoàn, một giây kia không nói được.Kiều Tịch Hoàn không phải người đặc biệt thích nói chuyện nhà người khác, cô đứng lên :"Anh bảo trọng."

Cố Tử Hàn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.

Nhìn cô ngừng bước chân một chút, tựa hồ như muốn nói gì lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì cả, sải bước rời đi.

Kiều Tịch Hoàn ngồi ở trên xe, tài xế lăn bánh.

Cô nhìn cánh cửa nhà tù xa xa kia.

Cô đã từng ở chỗ này, bên trong trải qua cuộc sống không có chút tình thân thì căn bản không có cách nào tưởng tượng nổi.

Cô lại ngước nhìn trời xanh mây trắng cao cao ở Thượng Hải.

Mới lúc nãy trước khi cô rời đi, vốn định nói với Cố Tử Hàn một chút về chuyện Ngôn Hân Nghiên.

Suy nghĩ một chút cuối cùng cũng cảm thấy không cần thiết.

Đối với Cố Tử Hàn mà nói một nhân vật không liên quan, tốt hay xấu đối với anh ta mà nói cũng không có chút gợn sóng gì.

Cô chẳng qua đột nhiên có chút xúc động.

Xúc động một lần kia đi gặp đối tác làm ăn ở chỗ hộp đêm, thấy được một người phụ nữ trang điểm ướt át, ăn mặc cực ít là Ngôn Hân Nghiên.

Ngôn Hân Nghiên đứng cùng một đám nữa nhân, thân thể mềm nhũn tựa vào trong ngực tên giám đốc nọ, bị hắn ăn đậu hũ.

Kết thúc cuộc xã giao, Kiều Tịch Hoàn chờ ngoài cửa đợi người phụ nữ trang điểm ướt át Ngôn Hân Nghiên kia.

Ngôn Hân Nghiên nhìn cô cũng không có chút kinh ngạc gì, hai người đứng như vậy nói vài lời.

"Rất ngạc nhiên tôi của bây giờ sao?" Ngôn Hân Nghiên hỏi cô.

"Không, chẳng qua chỉ kinh ngạc khi thấy cô ở loại địa phương này thôi." Kiều Tịch Hoàn nói :"Tôi ít ra vẫn cảm thấy cô hẳn nên đi tới một vài nơi cao cấp hơn."

Ngôn Hân Nghiên đột nhiên phá lên cười, tựa hồ cũng không bởi vì lời Kiều Tịch Hoàn mà tức giận, cô ta chỉ nói :"Cám ơn cô đối với tôi đã nâng đỡ. Tôi cũng muốn đi làm ở một nơi cao cấp hơn, nhưng lại cảm thấy dù sao cũng là làm, làm nhiều nhưng tiền típ cũng chỉ vừa vặn, ở cái nơi như thế này tiền típ lại tương đối nhiều, trong miệng cô gọi những kỹ nữ ở địa phương cao cấp kia thì cần phải giả bộ thanh cao, mà những nơi như vậy không thích hợp cho tôi sa đọa. Ngược lại ở nơi địa phương tầm thường này không cần phải một bên nhìn sắc mặt người ta, một bên lại khẩn cấp muốn đi kiếm tiền, gặp nhiều những thứ ánh mặt khinh miệt riết lại thành thói quen."

Kiều Tịch Hoàn cũng không nói gì nhiều, chẳng qua nhìn bộ dạng sao cũng được của cô ta, nhìn cô ta đột nhiên rút điếu thuốc phì phèo nhả khỏi, kéo theo chút ít phong tình vạn chủng.Một người phụ nữ có thể khiến cuộc sống của bản thân có được cái tốt nhất thì có rất nhiều cách thức khác nhau. Loại này cũng coi như là một loại.

Ngôn Hân Nghiên hít sâu một hơi khói, khóe miệng đột nhiên cười lên, quay đầu nhìn một chiếc xe màu đen đậu ngoài cửa :"Tối nay tôi có việc, tôi không muốn nói nhiều nữa."

Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng người diêm dúa của cô ta chập chời đi về phía chiếc xe đen kia.

Cửa xe mới mở ra, hai cái đầu đã dí sát mà hôn.

Cô liếc mắt, quay lên xe.

Mỗi cá nhân có lối sống không giống nhau, luôn sẽ có rất nhiều đường đi.

Sau đó cô cũng không còn nhìn thấy Ngôn Hân Nghiên nữa, dẫu sao đi tới chỗ thấp kém kia để nói chuyện làm ăn, xã hội thượng lưu vạn dặm mới chỉ có một, cũng không cần thiết phải kết giao nữa.

Mà Ngôn Hân Nghiên sở dĩ không đi tới một nơi có hoàn cảnh tốt, cô hoảng hốt cảm thấy từ trong miệng cô ta nói ra nhiều lý do như vậy nhưng quan trọng nhất vẫn là sợ gặp phải người quen.

Người quen khi gặp lại sẽ vô cùng lúng túng.

Không thể nói đã từng là tiểu thư trong xã hội thượng lưu nhưng ít ra cũng đã tiếp xúc qua với cái xã hội thượng lưu đó, coi như luân lạc tới hôm nay cũng không muốn những "Người quen" kia thấy bộ dạng thảm thương của chính mình.

Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ chút mông lung, trở lại phòng làm việc ở Hoàn Vũ.

Mới vừa ngồi xuống, Milk đã cầm văn kiện đi vào lễ phép nói :"Kiều tổng, tất cả những tài liệu liên quan tới Yoyo đã chuẩn bị xong."

Kiều Tịch Hoàn nhận văn kiện trong tay Milk, lật xem.

Milk giải thích :"Yoyo đã từng là tình nhân của Tần Đang Quân, cũng chính là cha của Tần nhị thiếu. Nghe nói Yoyo nhà nghèo, 15 tuổi đã đi theo Tần Đang Quân, đi theo rất nhiều năm, Tần Đang Quân là người có vợ, chỉ vì có một vài lợi ích nên kết hôn nhưng đã ly hôn, sau đó mới cùng Yoyo một chỗ, có điều không kết hôn, nghe nói chỉ mời một bữa cơm đơn giản. Hẳn là do xã hội thượng lưu không chấp nhận nổi thân phận của Yoyo, Tần Đang Quân dưới sự bức bác của cha mẹ nên cũng không thể cho Yoyo một cái thân phận. Đúng rồi Tần nhị thiếu không phải con trai ruột của Yoyo. Tần nhị thiếu là con trai của vợ trước của Tần Đang Quân, có điều Tần nhị thiếu cùng Yoyo có quan hệ tương đối khá, tương đối mà nói gia đình họ Tần không thích Yoyo cho lắm. Đó là lý do vì sao Yoyo luôn chỉ ở nước ngoài, tôi nghĩ chắc Yoyo muốn chứng minh cho Tần gia thấy năng lực của bản thân."

Kiều Tịch Hoàn vừa nghe Milk nói vừa nhìn tài liệu.

Yoyo 45 tuổi làm sao cũng không có khả năng có một đứa con trai 30 tuổi được.

Nói gì thì nói Tần Dĩ Dương cùng Yoyo dáng dấp không giống nhau.

"Kiều tổng, tiếp theo nên làm gì?" Milk nhìn Kiều Tịch Hoàn đang chau mày hỏi.

"Tôi suy nghĩ một chút, em đi ra ngoài trước đi."

"Dạ." Milk lễ phép gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn lần nữa cầm tài liệu về Yoyo lên nhìn một chút.

15 tuổi đã đi theo Tần Đang Quân, 25 tuổi đi Pháp du học, cơ hồ chưa từng trở về, đến 45 tuổi đột nhiên trở lại bên cạnh Tần Đang Quân, thấy thế nào cũng cảm thấy chuyện này không bình thường, huống chi rời đi tới 20 năm ít nhiều Tần Đang Quân có bao nhiêu tin tức rồi về đào hoa, kể như cô một người không thích xem tin bát quái cũng đều biết, Yoyo là tình nhân của ông ra coi như ở nước ngoài cũng không thể không biết.

Cô trầm mặc một hồi, buông hồ sơ về Yoyo xuống.

Cô bây giờ muốn phát triển tập đoàn Hoàn Vũ lên tiếp, đối với vốn kinh doanh của cô mà nói muốn phát triển một thị trường mới không khó. Có điều không làm thì thôi một khi đã làm phải thật kinh người, cho nên tìm được nhà thiết kế bản thân hài lòng nhất cô mới muốn vạch kế hoạch tốt nhất.

Cô đã quan sát Yoyo trong nửa năm, cô rất muốn hợp tác với bà ta.

Ở nước ngoài bà tay là một nhà thiết kế khá nổi, mang những đường cong đông phương thần bí kết hợp thêm tây phương, bây giờ ở quốc tế đang được quan tâm nhất chính là những loại mẫu thiết kế như vậy. Cộng thêm kế hoạch buôn bán của cô muốn đem những phẩm chất đông phương kết hợp như thế này đánh lên thị trường quốc tế sẽ không thành vấn đề.

Nghĩ như vậy cô liền cầm điện thoại lên bấm :"Milk, em giúp tôi hẹn Tần Dĩ Dương, nói tôi muốn mời anh ta ăn cơm."

"Tần nhị thiếu gia sao ạ?" Milk tựa hồ không có xác định được.

"Đúng."

"Dạ." Milk vội vã gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn để điện thoại xuống, ánh mắt hơi đổi.

Có chút chuyện nên làm rõ, luôn phải tìm được một thời cơ tốt mới được.

Không lâu sau, Milk gọi tới :"Tần nhị thiếu nói, tùy thời chờ đợi sủng ái từ chị."". . ."

Kiều Tịch Hoàn trực tiếp cúp máy.

Cái tên Tần nhị thiếu gia này làm việc không đàng hoàng, đã có một số tuổi rồi còn gặm rỉa.Đối với gia đình hắn mà nói, đổi lại là ai cũng sẽ ghét Yoyo, thế nhưng vẫn không tim không phổi cùng Yoyo gọi mẹ con ngọt ngào, quả thực không hiểu được thời gian tiêu phí đời người của tên Tần nhị thiếu này.

Buổi chiều tan việc.

Tần nhị thiếu đi chiếc Ferrari đỏ thẫm khoe khoang đứng ở trước cửa Hoàn Vũ, khiến cho những đồng nghiệp trong công ty đứng vây xem, anh ta còn mặt đầy đắc ý ôm một đóa hồng tiêu sái dựa vào xe, có vẻ không ngại ngùng ánh mắt người khác.

Kiều Tịch Hoàn đứng ở bên trong phía đại sảnh cao ốc Hoàn Vũ, một giây kia cô thực sự không muốn đi ra ngoài.

Cho nên hẹn Tần nhị thiếu gia ăn cơm quả thật cần rất nhiều dũng khí.

Cô hít một hơi thật sâu, liền đi ra ngoài.

Tần nhị thiếu gia nhìn Kiều Tịch Hoàn, vội vàng đứng thẳng dậy, một tay đưa bó hoa hồng đỏ kia cho cô còn nói :"My Love."

Kiều Tịch Hoàn thục sự không muốn gợi ra quá nhiều sự chú ý, quả thật không muốn dừng lại chỗ này quá lâu, cho nên lúc nhận lấy bó hoa khoe khoang kia, nhanh chóng chui vào trong xe của anh ta.

Mới vừa ngồi xuống, chiếc xe nổ máy, trong nháy mắt biến mất ở trên đường.

Rất nhiều nhân viên Hoàn Vũ cứ thế trợn mắt há miệng nhìn Kiều tổng ngồi vào trong xe của một người đàn ông xa lạ, mọi người đều biết Kiều tổng là bà mẹ độc thân, nhiều năm như vậy không có chút scandal nào liên quan tới đàn ông, đời tư rất trong sạch. Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông như vậy. . .

Một nhân viên nhịn không được vừa vặn nhìn thấy Milk ở đại sảnh :"Milk, Kiều tổng đang yêu sao?"

Milk đứng xa xa nhìn Kiều tổng ròi đi, quay đầu nhìn nhân viên kia :"Nhiều chuyện."

Nhân viên nọ cười một tiếng.

Đều nói cấp trên là nữ độc thân tương đối đáng sợ, mọi người cũng là vì hạnh phúc của cấp trên thôi!



. . .

Chiếc Ferrari đỏ thẫm chạy trên đường Thượng Hải.

Tần Dĩ Dương là nhị thiếu gia tập đoàn Tần Thị. Tập đoàn Tần thị chuyên về nhà hàng cũng như xây dựng ở trên Thượng Hải cũng coi như có một vị thế chắc chân, sau khi Tần Đang Quân tiếp nhận tập đoàn Tần Thị tới nay, dựa vào đầu óc xuất chúng của ông ta trong kinh doanh, dưới tình huống nhà hàng ở Thượng Hải càng lúc càng bão hòa, đã sớm kinh doanh về thời trang, trước sau trong nước đã có mấy cửa hàng thiết kế cao cấp, bao gồm quần áo trẻ em, quần áo trang sức cho thanh thiếu niên, cũng như thời trang cao cấp, cửa hàng cao cấp đã trải rộng khắp cả nước, mấy năm nay đối với truyền thông cùng sử dụng rất nhiều hiệu ứng. Danh tiếng càng ngày càng cao, doanh số không ngừng cao lên, cơ hồ nhà nhà đều biết tới.

Mà Tần Dĩ Dương coi như là nhị thiếu gia tập đoàn Tần Thị đối với sản nghiệp gia tộc không mấy hứng thú, ở trong xã hội thượng lưu cũng nổi danh là con nhà giàu, cái gì cũng thích chơi, mọi người nói đến chuyện nhà họ Tần mà nhắc tới Tần nhị thiếu gia cũng không nhịn được tặc lưỡi hai cái, nói người đàn ông này so với anh trai anh ta kém tới tám trăm lẻ tám ngàn dặm, cũng không trách Tần Đang Quân đối vói anh ta lo lắng.

Tần Dĩ Dương tựa hồ có thói quen lái xe rất nhanh, tốc độ khiến người khác có chút kinh hồn bạt vía, tựa hồ rất phù hợp với tính chất liều lĩnh của anh ta, không phụ lòng cuộc sống vui chơi của anh ta mấy.

Dĩ nhiên đối với Kiều Tịch Hoàn mà nói, Kiều Tịch Hoàn chỉ thấy có trẻ con mới có thể liều lĩnh.

Người trưởng thành sẽ biết giữ sự trầm ổn, sau đó tỉnh bơ.

Cho nên coi như là lúc này có sợ nhưng vẫn biểu hiện vẻ thờ ơ.

Không gian im lặng, xe thể thao mui trần này không ngừng hút gió thu thổi phất lên mặt.

"Em có thể nói tôi lái chậm lại một chút." Tần Dĩ Dương đột nhiên mở miệng.

"Anh thích thì tốt." Kiều Tịch Hoàn không chút vấn đề gì.

"Lúc nào tốt thì được?" Tần Dĩ Dương nói.

"Luôn luôn."

Tần Dĩ Dương cười một tiếng :"Mỗi lần nói chuyện với em đều cảm thấy có một mùi vị quen thuộc."

"Vậy sao?" Kiều Tịch Hoàn sao cũng được đáp.

"Bởi vì không biết câu nào của em là thật." Tần Dĩ Dương nói tiếp.

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt.

Thương nhân trên miệng quả thật không có nhiều lời là thật.

"Muốn ăn ở chỗ nào?" Tần Dĩ Dương đổi đề tài.

"Đi tới chỗ anh thích là được."

"Nhân nhượng tôi như vậy?"

"Ừ."

"Đại khái có việc nhờ tôi." Tần Dĩ Dương tự nói, cười :"Mỹ nhân muốn nhờ, thành quỷ cũng phong lưu."

"Thơ sai rồi." Kiều Tịch Hoàn nói.

Tần Dĩ Dương nhướng mày.

"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu." Kiều Tịch Hoàn uốn nắn.

"Cho nên em muốn làm mẫu đơn?"

". . ."

Tần Dĩ Dương tên đàn ông ngu ngốc này.

Tần Dĩ Dương không nhịn được cười :"Tôi thực sự rất muốn tháo cái đóa hoa mẫu đơn kia của em xuống!"

Kiều Tịch Hoàn không mở miệng nữa.

Tần Dĩ Dương vẫn treo trên môi nụ cười, cũng không nói thêm gì nữa.

Xe lái vào bãi đậu xe của nhà hàng Đông Phương Minh Châu, Tần Dĩ Dương cùng Kiều Tịch Hoàn đi tới một phòng ăn tròn, hoàn cảnh ưu nhã, không khí lãng mạn, ngồi ở bên cửa sổ vẫn có thể thấy cảnh đêm Thượng Hải.

Hai người bắt đầu gọi món, sau đó Tần Dĩ Dương đầy si mê nhìn cô.

"Làm gì?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh ta.

"Những lời nói hẳn nên đi hỏi em đi, đột nhiên nói muốn cùng tôi ăn cơm, em muốn nhờ tôi làm gì?" Tần Dĩ Dương nghiêm túc nhìn cô :"Trừ bán người những thứ phạm luật khác sẽ không làm."

Kiều Tịch Hoàn trợn mắt :"Không nhờ anh cái gì, chính là muốn hỏi anh chút chuyện, Yoyo không phải là mẹ ruột anh, tại sao quan hệ giữa anh với bà ấy tốt như vậy?"

"Đây là em đang điều tra tôi."

"Tùy tiện hỏi mà thôi."

"Điều tra tôi cũng không sao, tôi chỉ sợ em không hiểu tôi, cho nên không biết tôi tốt, sẽ dễ dàng chặn tôi ngoài cửa, cho nên. . ."

"Tần Dĩ Dương, anh có thể dùng lời lẽ của người bình thường nói chuyện với tôi chứ?" Kiều Tịch Hoàn chặn họng anh ta lại.

"Dĩ nhiên có thể, em muốn tôi thế nào cũng được." Tần Dĩ Dương khóe miệng câu lên, vô cùng mị lực.

"Tại sao lại có quan hệ tốt với Yoyo như vậy."

"Tôi có thể nói tôi không tim không phổi chứ?"

"Ba anh với Yoyo quan hệ tốt chứ?" Kiều Tịch Hoàn hior.

"Không tốt lắm đâu, ba tôi mê gái, mọi người đều biết. Có điều em yên tâm, tôi tuyệt đối không giống ba tôi."

"Tại sao Yoyo đột nhiên lại quay về giúp ba anh?" Kiều Tịch Hoàn chỉ hỏi những câu bản thân muốn nghe.

"Có lẽ bà ấy có linh cảm, cũng có lẽ muốn vãn hồi tình yêu của mình."

"Nhiều năm như vậy không níu kéo, bây giờ lại về níu kéo?"

"Hoàn, em rốt cuộc muốn hỏi tôi cái gì hả?" Tần Dĩ Dương vẫn câu khóe miệng lên :"Em biết tôi sẽ không giấu giếm em cái gì."

"Yoyo có phải hay không quay về báo thù." Kiều Tịch Hoàn dứt khoát.

Câu nói vừa thốt ra, Tần Dĩ Dương thiếu chút nữa đem ngụm rượu vang phun hết ra ngoài.

Kiều Tịch Hoàn vẫn nghiêm túc nhìn anh ta.

Tần Dĩ Dương ưu nhã xoa xoa thái dương nói :"Ân oán tình yêu của bọn họ tôi không có hứng thú, huống chi em biết tôi là con nà giàu, trong nhà chuyện lớn nhỏ tôi không có tâm tư đi quan tâm, tôi chỉ có một tâm tư đó là theo đuổi được em."

"Anh thật không biết?" Kiều Tịch Hoàn căng thẳng.

Tần Dĩ Dương nhún vai :"Không biết."

"Theo tôi biết, Tần nhị thiếu cũng không phải là một tên sinh ra không biết làm việc đàng hoàng, nghe nói từ nhỏ học tới cấp ba đều là học sinh ưu tú, đến đại học tự dưng chán chường, đừng nói với tôi đột nhiên anh đổi tính nhé?"

"Tôi chính là đột nhiên đổi tính. Đại học có quá nhiều phồn hoa đi, tôi không khống chế được không được sao?"

"Là thế." Kiều Tịch Hoàn nói xong, ánh mắt nhíu lại :"Như vậy người sáng lập ra thương hiệu Wow kia là ai?"

"Ai biết được?" Tần Dĩ Dương nhún vai, mặt vẫn tươi rói.

"Tần nhị thiếu thích tôi thật sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh ta.

"Thật rất thích, so với vàng còn thật hơn." Tần Dĩ Dương nghiêm túc trả lời.

"Nói mấy lời kia với tôi, mấy câu là thật?"

"Cùng với việc thích em thật không sai biệt lắm."

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt :"Tần Dĩ Dương, tôi không thích cùng anh chơi cái trò chơi đoán mò này, tôi nói cho anh một câu, nếu như muốn cùng tôi hợp tác nên lấy ra chút thành ý đi. Thật muốn chơi không biết ai chơi ai, huống chi, tôi không có thời gian rảnh rỗi mà nói chuyện phiếm."

Tần Dĩ Dương có chút suy nghĩ nhìn người phụ nữ trước mặt.

Từ trên xuống dưới quan sát tỉ mỉ.

Gương mặt rất đẹp, dáng người rất đẹp, ngay cả cái biểu cảm cao ngạo kia cũng đẹp tới hồ đồ.

Anh ta buông ly rượu xuống, nhìn Kiều Tịch Hoàn, lông mi thật dài dưới ánh đèn hơi chớp chớp :"Tại sao em thông minh như vậy?"

"Không tìm tới tôi cũng là bởi vì tôi thông minh?"

"Cũng không muốn em thông minh như vậy. Quá thông minh khiến người khác cảm thấy họ không có chút thành tựu nào."

Kiều Tịch Hoàn không nói gì nữa.

Cô nghĩ đơn giản chỉ có một câu trả lời mà thôi.

"Được rồi, Kiều Tịch Hoàn, cho tôi thời gian cân nhắc một hai ngày, tôi sẽ sớm trả lời câu hỏi của em." Tần Dĩ Dương mở miệng.

"Đừng để tôi chờ quá lâu, tôi không có sức kiên nhẫn tốt đâu."

"Biết, My Love!"

Hai người trầm mặc ăn bữa tối nhân viên phục vụ mang tới, thịt bò bít tết hạng sang, rượu đỏ xa hoa, còn có một bầu không khí xung quanh lãng mạn như vậy, coi như bữa cơm này cũng khá thoải mái.

Sau khi cơm nước xong, Tần Dĩ Dương đưa Kiều Tịch Hoàn trở về.

"Tôi giúp em mở cửa." Đến nơi, Tần Dĩ Dương đột nhiên nói.

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt, chờ Tần Dĩ Dương phục vụ.

Tần Dĩ Dương vô cùng lịch sự vì cô mà mở cửa xe.

Kiều Tịch Hoàn xuống xe.

Tần Dĩ Dương chặn đường của cô.

"Làm sao?" Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta.

"Muốn gần nhau thêm chút." Tần Dĩ Dương thẳng thắn nói.

Sau đó khom người.

Kiều Tịch Hoàn nghiêng mặt sang một bên.

Tần Dĩ Dương hôn vào không khí, khóe miệng anh ta rộ lên :"Nghe nói em hình như đã yêu một người đàn ông rất nhiều."

"Nếu không anh cảm thấy tại sao tôi phải làm một người mẹ độc thân!?"

Tần Dĩ Dương trầm mặc một chút, nhường đường cho cô.

Kiều Tịch Hoàn nhấc chân rời đi.

"Kiều Tịch Hoàn, tôi thích em là thật đấy." Tần Dĩ Dương trầm thấp nói sau lưng cô.

Thật hay giả?

Đối với cô một chút cũng không quan trọng.

Cô thậm chí không hề dừng lại một giây, đi thẳng vào biệt thự.

Tần Dĩ Dương cứ như vậy im lặng nhìn bóng lưng cô, sau đó cười nhạt rời đi.

Một mình lái xe, có chút cô độc chạy trên đường cao tốc ở Thượng Hải.

Trong đầu đang suy nghĩ gì đó, phảng phất lại giống như không nghĩ gì.

Điện thoại reo lên, anh ta kích hoạt bluetooth.

"Mẹ." Tần Dĩ Dương.

"Cùng Kiều Tịch Hoàn ăn cơm tối xong rồi?"

"Ăn rồi."

"Cô ấy hỏi con cái gì sao?"

"Cô ấy hỏi con mẹ có phải quay về trả thù hay không?"

"A, vậy sao?" Bên kia khẽ cười.

"Đúng vậy, là một người phụ nữ thông minh." Tần Dĩ Dương cười nói.

"Tiếp theo con chuẩn bị làm gì?"

"Không biết, đi một bước tính một bước. Nếu quả thật muốn tìm một người hợp tác, Kiều Tịch Hoàn cũng có thể là một sự lựa chọn." Tần Dĩ Dương thẳng thắn :"Huống chi, con có nói qua con muốn theo đuổi cô ấy!"

"Có theo đuổi được hay không, nhìn bản lĩnh chính mình!" Yoyo nói.

"Yên tâm đi mẹ, không nói nữa con giờ đang lái xe."

"Cẩn thận một chút."

"Bye."

Tần Dĩ Dương cúp điện thoại, nghiêm túc lái xe.Kiều Tịch Hoàn ơi Kiều Tịch Hoàn, em làm thế nào khiến người ta muốn ngừng cũng không ngừng được!


. . .

Kiều Tịch Hoàn trở về biệt thự.

Bởi vì còn sớm, Niệm Niệm vẫn đang ngồi ở phòng khách xem phim họa hình, Minh Lộ cũng đang ngồi trên sofa với em ái, Lưu mẹ thì lăng xăng chạy tới chạy lui.

"Mẹ." Cố Minh Lộ nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, vội vàng đứng lên.

Niệm Niệm nghe thế quay đầu nhìn một cái, kêu một tiếng "Mẹ", xong lại quay đầu vui vẻ xem tivi.

Kiều Tịch Hoàn đi tới, xoa đầu khỉ nhỏ :"Ngày mai cuối tuần con muốn đi chơi đâu?"

"Con không muốn đi nơi nào đặc biệt cả, mẹ hỏi em gái đi." Cố Minh Lộ nói, đoán chừng trong mắt thằng bé chỉ có em gái là quan trọng nhất, mặc kệ cân nhắc tới cái gì đều là em gái đầu tiên.

"Tối hôm qua có gặp chú ba con, nói ông bà nội nhớ con, ngày mai có muốn trở về đó hay không?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Ah, được, con trở về thăm bà nội." Cố Minh Lộ vô cùng khéo léo.

"Ngày mai con về thăm bà nội, ngày mốt mẹ mang con cùng em gái đi khu vui chơi."

"Đi khu vui chơi nào ạ?" Vốn không có hứng thú với đề tài của mọi người đột nhiên Niệm Niệm quay đầu hỏi :"Đi nơi nào chơi ạ?"

"Con muốn đi nơi nào?"

"Con phải ngồi xe ô tô điện, con phải ngồi vòng ngựa gỗ." Niệm Niệm non nớt nói.

"Ngày mốt mang các con đi Hoan Nhạc Cốc nhé."

"Ahhh, có thể được đi Hoan Nhạc Cốc chơi rồi." Niệm Niệm cao hứng như muốn nhảy cẫng lên.

Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng :"Ngủ sớm một chút, mẹ lên lầu nghỉ ngơi đây."

"Mẹ ngủ ngon."

"Mẹ ngủ ngon."

"Ừ, hai đứa ngủ ngon." Kiều Tịch Hoàn nhìn hai đứa nhóc khoát tay một cái, trở về phòng ngủ của mình.

Tắm xong, nằm trên giường.

4 năm.

4 năm rốt cuộc đều là tự ép buộc bản thân.

Năm thứ nhất mang thai, năm thứ hai mang Niệm Niệm tới cả công ty để làm việc, năm thứ ba rồi năm thứ tư. . . Rốt cuộc công ty đã ổn định hơn, nhưng nội tâm dần dần trống trải hơn.

Trống rỗng đến nỗi không biết làm sao để tiêu tan.

Liếc mắt nhìn điện thoại đang réo lên, nhận máy :"Võ Đại."

"Đã ngủ chưa?"

"Chuẩn bị ngủ."

"Tối nay ngủ sớm như vậy?"

"Không có chuyện gì nên ngủ sớm một chút." Kiều Tịch Hoàn nói :"Hiếm thấy cô gọi điện cho tôi đấy, gặp phải chuyện gì hả?"

"Chính là đột nhiên nhớ tới Niệm Niệm nên hỏi thăm chút."

"Bác sĩ nói cứ tiếp tục như hiện tại sẽ có ngày bình phục."

"Vậy thì tốt. Tôi không có chuyện gì nữa, cúp nhé." Võ Đại nói, chuẩn bị cúp máy.

Phảng phất mỗi lần đều như vậy, gọi điện thoại hỏi thăm đôi lời, hỏi xong liền cúp máy.

Võ Đại xách hành lý rời khỏi Thượng Hải lúc Niệm Niệm 2 tuổi, bảo là muốn ra ngoài một chút, trước kia cũng là bởi vì thi hành nhiệm vụ mới phải đi khắp thế giới, bây giờ muốn bản thân buông lỏng chút, đi xung quanh cảm nhận cảnh đẹp một chút, Võ Đại nói cô ấy không thích hợp ở cố định một chỗ nào đó.

"Võ Đại." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên cất tiếng.

"Sao thế?"

"Chỉ là muốn hỏi cô, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp như cô, chuyện Cố Tử Thần 4 năm trước lúc rơi xuống có thể hay không còn sống?" Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh nói, nhưng tim vô hình lại có chút cuồng loạn.

"Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"

"Đại khái là có chút nhớ anh ấy đi." Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng.

Hiển nhiên bên kia tựa hồ có chút mất mát, nghĩ là cô phát hiện gì đó, chỉ thở dài :"Chúng tôi là người không phải thần."

"Ừ, tôi hiểu." Kiều Tịch Hoàn khẽ chớp mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ :"Lúc nào cô quay lại Thượng Hải?"

"Không biết, tạm thời bây giờ tôi chưa có ý định trở về." Võ Địa nói :"Đúng rồi, hôm nay tôi nhìn thấy Mạc Sơ, cô biết Mạc Sơ bây giờ làm gì không?"

"Chữa bệnh."

"Đúng vậy có điều là bác sĩ thú ý." Võ Đại cười lớn :"Kết bạn với một lũ chó nhỏ."

"Bây giờ anh ta ở đâu?"

"Ở Úc. Nơi này đẹp vô cùng, anh ta cưới một người bản địa."

"Tôi không nghĩ tới Mạc Sơ nhanh như vậy đã kết hôn rồi." Kiều Tịch Hoàn thật lòng nói :"Tôi cứ cho là mọi người hẳn rất khó mới có thích một người được."

"Đó là bởi vì trước kia ở căn cứ không thế cho người ta một cái cam kết, cho nên mọi người mới cố ý khống chế tình cảm thôi, bây giờ không còn cố kỵ điều gì nữa, thì liền tìm được một nửa cho chính mình."

"Cô thì sao?"

"Tôi không nghĩ tới chuẩn bị đi tìm một nửa." Võ Đại nói :"Cô thì sao? Cô đã nghĩ tới một nửa kia rồi?"

"Tạm thời không nghĩ." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Không nói nữa, tôi cúp máy." Võ Đại tựa hồ không thích nói qua điện thoại lắm."Bye."

Tắt máy.

Kiều Tịch Hoàn nhìn điện thoại đã đen ngóm từ lâu, khóe miệng khẽ cười.

Lúc đầu mọi người tách ra, Võ Đại vẫn cùng cô ở Thượng Hải, sau đó không biết thông qua quan hệ thế nào Võ Đại liền liên lạc lại với Mạc Sơ, Cao Tung, Ngô Phi Khâm, Ôn Đặc Sâm. Còn có hay không liên lạc với Diệp Vũ thì Võ Đại không có nói cho cô biết, đại khái cũng biết quan hệ giữa hai người không tốt mấy, không muốn khiến quan hệ thêm ngột ngạt.

Kiều Tịch Hoàn buông điện thoại xuống, chùm chăn.

Cô thỉnh thoảng cũng có nghĩ qua nếu như Cố Tử Thần không chết, có phải hay không anh ấy sẽ cùng đám bạn tụ tập chung một chỗ. . . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro