Q4. Chương 16: Cô ta không chết thì cô phải chết (3)
tiểu hoa nhi
Phòng khách sạn tổng thống xa hoa.
Ngoài cửa sổ ánh đèn bên ngoài thành phố hắt vào bên trong căn phòng xa hoa.
Đêm khuya ở Thượng Hải an tĩnh, không chút xinh đẹp, ánh đèn nê ông sáng choang vẫn đang thắp sáng khiến Thượng Hải trở nên thần bí thâm thúy đến vậy, giờ khắc này thành phố luôn chiếu sáng đèn khiến người khác chỉ thấy ánh sáng rực rỡ kia.
Ví như lúc này, căn phòng mang theo tiếng thở dốc.
Từ trong phòng khách, đột nhiên rơi xuống sofa, ghế sofa vì trọng lượng của hai người mà có chút lõm xuống, ngọn đèn lờ mờ càng thêm kích thích. Dưới ánh đèn mồ hôi nhễ nhại, hô hấp điên cuồng giữa hai bên, liên tục.
Trên ghế sofa trượt xuống một chiếc váy, thậm chí còn có thể nghe được tiếng vải bị xé rách, âm thanh có chút rách nát.
Từ phòng khách, tới phòng ngủ trên lầu, đến WC. . .
Mà trong lúc đó cô kháng nghị nói nhẹ chút, Cố Tử Thần rõ ràng miệng đồng ý. . .
Nhưng hiện tại thì sao!
Cô cả thân đau nhức, rốt cuộc là do ai !?
Kiều Tịch Hoàn lần cuối cùng rốt cuộc không nhìn được oán giận cùng lên án, vẻ mặt ủy khuất không chịu được.
Mà người đàn ông đẹp trai không có cách nào khiến người khác cự tuyệt chỉ nhoẻn miệng cười thỏa mãn nói :"Ưm, thật tốt. . ."
"Anh lần trước cũng nói như vậy. . . Ưm. . ."
Kiều Tịch Hoàn trầm luân dưới thân thể anh, căn bản không kháng cực được chỉ có thể mềm nhũn mặc anh khi dễ.
Căn phòng thỉnh thoảng truyền tới âm thanh ái muội tới đỏ mặt, vốn dĩ bầu trời Thượng Hải thâm thúy lại dính chút ham muốn không chút che giấu nào. . .
Kiều Tịch Hoàn biết Cố Tử Thần như thuyền tặc, lúc "Lên dây" sẽ không dễ buông tha!
"Lên dây" khiến cô vất vả như vậy!
Cho nên trận cuối cùng sau khi chiến đầu, Kiều Tịch Hoàn ngủ mệt mỏi, cơ thể cuốn lại thành một góc, ngủ say ở trên giường, vẻ mặt mệt mỏi ra rời, khóe miệng lại mang theo một tia cười thản nhiên.
Cố Tử Thần tay kề dưới má cô, nằm bên cạnh nhìn gương mặt ửng hồng của cô.
Người phụ nữ này khiến anh cảm thấy quá mãnh liệt, mãnh liệt tới nỗi anh vẫn luôn cho bản thân là một người kìm chế cũng biến thành một người không chút kìm chế nào. Thậm chí một lần lại thêm một lần không chút kìm nén. . .
"Mệt lắm không?" Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô.
Kiều Tịch Hoàn tựa hồ kháng nghị khẽ nỉ non.
Âm thanh nỉ non kia còn rất êm tai, vẫn còn rất khỏe.
Cho nên mới đầu hoàn toàn chỉ vì muốn trấn an nên sờ sờ gò má cô mà hiện tại lại biến thành anh cô ý đi trêu chọc cô, khẽ chạm vào lông mày cô, Kiều Tịch Hoàn nỉ non một tiếng, anh lại chạm vào mũi của cô, Kiều Tịch Hoàn lại ưm một cái, anh lại chạm vào môi của cô, Kiều Tịch Hoàn ưm thêm một tiếng, anh lại trêu ghẹo mặt của cô . . .
"Cố Tử Thần! Anh có bệnh đi!" Người phụ nữ rõ ràng đang ngủ say, lúc này đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, phảng phất như phê thuốc vậy, lửa giận ngút trời nhìn anh.Cố Tử Thần tay còn đang chuẩn bị trêu chọc lỗ tai của cô, sau đó lại bị lúng túng giữa không trung.
Khóe miệng anh nở nụ cười có chút cứng ngắc, đột nhiên bị hành động của Kiều Tịch Hoàn làm cho ngơ ngẩn.
"Anh là con nít sao?" Kiều Tịch Hoàn khó chịu :"Làm mệt chết tôi rồi, anh có thể hay không đừng làm phiền tôi nữa!"
"Mệt lắm không?" Giọng nói Cố Tử Thần trở nên ôn nhu, còn êm tai.
Cho rằng như vậy có thể mê hoặc cô sao ?!
NO!
Có là kim cương cũng tuyệt đối không để lời ngon tiếng ngọt đầu độc.
"Anh cứ thử xem, anh thử một buổi tối không ngừng bị đè, đè, đè . . ."
"Tôi cũng không ngừng bị đè, đè, đè, hay sao?"
"Có thể giống nhau ư?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
"Không giống." Cố Tử Thần khẳng định một lần nữa :"Tôi so với em mệt mỏi hơn."
". . ." Kiều Tịch Hoàn nhìn anh.
Cố Tử Thần cũng nhìn cô.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Ánh mắt Cố Tử Thần dần dần đi xuống.
Kiều Tịch Hoàn theo tầm mắt của anh nhìn xuống, cái chăn đang ôm đã bị tuột xuống dưới ngực :"Sắc lang."
Cố Tử Thần nhịn không được cười lên :"Dáng dấp vô cùng đẹp."
Nói xong gò má hai người liền đỏ ửng.
Nói mập mờ như thế Cố Tử Thần cũng có thể nói được sao.
Kiều Tịch Hoàn cảm giác hai má nóng ran, lẩm bẩm một câu sắc lang, ôm chăn lại nằm xuống.
Tim đột nhiên có chút đập nhanh, không biết tại sao cảm thấy lòng mình đang ầm ầm nhảy lên.
Mà giây phút này một đôi cánh tay thon dài vòng qua bả vai cô, tự nhiên đặt ở nơi dáng dấp vô cùng đẹp, đặc biệt còn khẽ xấu xa di chuyển.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy mặt cô hiện giờ chắc đã đỏ như máu rồi.
Mới rồi rõ ràng so với hiện tại khoa trương hơn, mà lúc này lại ngài ngùng đến vậy.
"Ngủ ngon, Kiều Tịch Hoàn."
"Là chào buổi sáng, Cố tiên sinh." Kiều Tịch Hoàn nhẹ nhàng nói.
"Mặc kệ là ngủ ngon hay là chào buổi sáng, người kia là em là được." Cố Tử Thần ở bên tai cô trầm thấp bắt đầu mê hoặc lòng người bằng giọng nói, cả người không chút kìm chế, tim tùy ý đập mạnh.
"Em cũng vậy."
Đây là sau khi điên cuồng trên giường, quan trọng nhất là lời hứa hẹn.
Ánh bình minh đang nhuộm dần trời, chiếu sáng lên hai người đang trên giường lớn mà say ngủ, hôm nay là một ngày nắng đẹp, mang theo chút gió tanh mưa máu.
. . .
Kiều Tịch Hoàn duỗi người mở mắt nhìn mọi thứ đều xa lạ.
Tối hôm qua, nói đúng hơn là sáng sớm hôm nay ở nơi này điên cuồng bắt đầu hiện lên trong não cô, cho nên tối hôm qua hai người thực sự đã làm, còn làm nhiều lần, làm rất điên cuồng. . .
Được rồi bọn họ là vợ chồng hợp pháp, việc bọn họ làm cũng là chuyện hợp pháp.
Mặc dù Cố Tử Thần mất đi ký ức khiến cô rất khó chịu!
Coi như tối hôm qua toàn bộ quá trình quả thực rất thoải mái, cô tạm thời không so sánh nữa!
Cô cố gắng di chuyển thân thể, nhưng cơ thể thực sự bủn rủn quá mức.
Không biết có phải không ngủ đủ giấc lại còn không chút tiết chế nên hôm nay rời giường suýt chút nữa khiến cô ngã khụy.
Hôm nay còn rất nhiều chuyện muốn làm, người đầu tiên phải đối phó chính là người đàn bà Diệp Vũ kia!
Cô từ trên giường ngồi dậy, tựa ở đầu giường.
Bên cạnh là Cố Tử Thần không biết từ lúc nào đã rời đi, căn phòng xa hoa quạnh quẽ.
Thật cô đơn.
Cô ghét nhất chính là vừa mở mắt người đàn ông kia đã biến mất.
Cô nhìn đồng hồ, 8 giờ sáng.
Cố gắng chống đỡ cơ thể đang bủn rủn, khó chịu từ trên giường đứng lên, quần áo cô cũng không biết ở chỗ nào, cô chỉ có thể trần trụi chạy vào phòng tắm, tìm được chiếc áo choàng tắm tùy ý khoác vào sau đó bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Làm xong tất cả cô từ dưới lầu đi xuống.
Mới tới cầu thang liền thấy Cố Tử Thần đứng ở cửa chính, bên ngoài tựa hồ là một người phụ nữ.
Hai người đàn nói gì đó, Cố Tử Thần đưa lưng về phía cô cho nên cô không nhìn thấy vẻ mặt anh, thế nhưng người phụ nữ kia có chút khó chịu mang theo oán giận hờn dỗi khiến cô rất khó chịu.
Mà người phụ nữ kia đồng thời thấy cô khoác áo choàng tắm từ trên lâu đi xuống, sắc mặt trở nên đen xám, không chút bình tình điên cuồng gào lên :"Hommels, người phụ nữ này tại sao sáng sớm quần áo xốc xếch xuất hiện ở chỗ này?!"
Trong miệng có chút không tin hỏi.
Emma thét chói tai làm Cố Tử Thần không tự chủ quay đầu, nhìn thoáng qua Kiều Tịch Hoàn, ánh mắt như muốn hỏi sao không ngủ thêm một hồi?
Kiều Tịch Hoàn không chút do dự đi xuống lầu, vẻ mặt tự nhiên.
Dưới lầu đã chuẩn bị xong bữa sáng, có hai xuất ăn, nhìn thật ấm áp.
"Hommels!" Cả phòng toàn âm thanh của Emma la hét, thét tới chói tai thủng màng nhĩ.
Kiều Tịch Hoàn bịt lỗ tai lại, chậm rãi ăn điểm tâm, ăn thật ưu nhã.
"Được rồi, cô về phòng trước đi những chuyện khác chờ tôi rảnh rỗi sẽ giải thích cho cô."
"Không được." Emma như cũ đứng ở cửa không đi, có chút bi thương :"Hommels, anh vì người phu nữ kia ngày hôm qua đột nhiên bỏ đi một hợp đồng giao dịch lớn như vậy. Không phải bởi vì nghe được cha em gọi điện tới nói, em thực sự còn không tin anh lại không có lý trí như vậy. Em vẫn cho là cha em không biết rõ tình huống, lại không nghĩ tới anh vì người phụ nữ này!"
Cố Tử Thần không nghĩ giải thích gì cả, anh thẳng thắn nói :"Việc này tôi sẽ cho cô một câu trả lời, nhưng bây giờ tôi cần phải xử lý khẩn cấp chuyện khác, cứ như thế!"
Nói xong trực tiếp đóng cửa phòng lại.
Cửa phòng khép lại rất vang dội.
Đóng cửa lại một giây kia vẫn nghe được âm thanh chói tai của Emma.
Mà sau khi đóng cửa lại, Cố Tử Thần đi tới bàn ăn, ngoài cửa vẫn còn vang lên tiếng gõ điên cuồng của Emma, mà Cố Tử Thần một cái nhíu mày cũng không có, cứ như vậy ngồi đối diện Kiều Tịch Hoàn ăn sáng.
Người đàn ông máu lạnh.
Đoán chừng người phụ nữ ngoài kia bị tức tới hộc máu.
Tuy cô không phải là một kẻ thích thương hại người khác, nhưng cũng hiểu được người đàn ông
Cố Tử Thần này, người đàn ông này vẫn cứ cao nhã ăn sáng, khuôn mặt thờ ơ, Emma mà nhìn thấy cảnh như này thì. . .
"Không hợp khẩu vị sao?" Cố Tử Thần nhướng mày.
"Thật rất có khẩu vị." Kiều Tịch Hoàn nhẹ nhàng nói.
"Ừ, thật rất có khẩu vị." Từ miệng Cố Tử Thần nói ra có chút ám muội...
Kiều Tịch Hoàn trố mắt một giây lập tức hiểu ra.
Cố Tử Thần đầu óc thật đen tối!
"Vừa rồi người phụ nữ kia nói anh bỏ đi một cuộc làm ăn ở Tokyo?"
"Ừ." Cố Tử Thần vô vị nói.
"Ảnh hưởng rất lớn sao?"
"Không lớn." Cố Tử Thần đáp.
"Thế nhưng Emma rất kích động."
"Cô ta kích động bởi vì em quần áo xốc xếch xuất hiện ở phòng của anh."
". . ." Được rồi. Cô thừa nhận cô là nguyên nhân khơi gợi cơn điên của Emma.
Nhưng không thể không nói mới rồi lúc cô xuất hiện dưới lầu cũng ngẩn ngơ nhìn thấy Emma có chút khẩn trương.
Đại khái là một giao dịch không nhỏ đi.
"Lúc đó anh ở Tokyo, chứng kiến tin tức kia liền lập tức bay về Thượng Hải, lúc đó cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, còn ảnh hưởng thế nào cũng là chuyện sau đó, hiện tại giải quyết chuyện trước mắt ở nhà trước." Cố Tử Thần vẫn như cũ đều đều nói.
"Ý của anh chính là nói trên thế giới này em là người tương đối quan trọng?" Kiều Tịch Hoàn cố ý hỏi anh.
Hỏi xong lại có chút khẩn trương.
"Ừ." Cố Tử Thần không chút do dự, gật đầu.
Một câu ừ đơn giản kia nghe được thật tốt.
Kiều Tịch Hoàn nở một nụ cười tươi, đột nhiên đứng dậy, ấn một nụ hôn lên mặt anh.
Cố Tử Thần ngẩn ra, khóe miệng thỏa mãn cười một cái, lỗ tai dường như có chút phiếm hồng.
Kiều Tịch Hoàn tâm tình tốt nên lòng ham muốn cũng tăng lên.
Hai người an tĩnh như vậy ăn điểm tâm, ăn đến nỗi vui vẻ, ngọt ngào. . .
Ăn xong, Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Thần ngồi ở ghế sofa, Cố Tử Thần tìm cho Kiều Tịch Hoàn một bộ quần áo.
Cố Tử Thần đưa cho Kiều Tịch Hoàn bộ quần áo mà lần trước anh chuẩn bị giúp cô, nhìn Kiều Tịch Hoàn có vẻ rất thích, một số việc thực sự không cần nói quá nhiều về sau có thời gian có thể từ từ mà cảm nhận. . .
Anh nghĩ như vậy.
Bọn họ ngồi chung một chỗ nói một ít chuyện.
Bắt đầu nhớ lại tựa hồ chưa từng thấy Cố Tử Thần nghiêm túc nói qua việc này, trước đây lúc thời điểm cô đi làm ở Cố thị vẻ mặt Cố Tử Thần vẫn thờ ơ, trước đây lúc cô đi theo Cố Tử Thần hoàn thành nhiệm vụ, ở lĩnh vực của bọn họ cô cũng không trợ giúp được cho anh cái gì. Nhưng hiện tại bốn năm trôi qua, bọn họ thế mà lại nghiêm túc nói về việc làm sao đối phó với ký giả mới có thể thu được hiệu ứng cao nhất.
Bọn họ nói không quá nhiều, nửa tiếng.
Nửa tiếng sau Kiều Tịch Hoàn gọi điện cho Võ Đại đi tới trước khách sạn.
Lúc rời đi, cô hung hăng hôn Cố Tử Thần nói :"Em chờ anh."
Cái người nói một giây đồng hồ cũng không muốn chờ đợi thêm, vẫn còn nói :"Em chờ anh."
Cố Tử Thần hôn trả cô, trịnh trọng gật đầu.
Hai người tạm chia xa.
Thực sự cho rằng chỉ là tạm thời chia xa mà thôi.
Kiều Tịch Hoàn thậm chí còn nghĩ xong làm sao để Cố Tử Thần dung nhập vào gia đình của cô, làm sao Cố Tử Thần đã mất trí nhớ đi chấp nhận cô, chấp nhận Khỉ nhỏ, chấp nhận Niệm Niệm, cô nghĩ cả đời thực dài bọn họ còn có thể từ từ chậm rãi sông quãng đời còn lại. . .
Cô một giây kia thực sự tin tưởng Cố Tử Thần biết vượt mọi gian khó đi tới bên cạnh cô. Cho nên cô mang theo nụ cười hạnh phúc xuất hiện trong xe mà Võ Đại đang chờ.
Võ Đại nhìn Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng mang theo chút hứng thú.
Kiều Tịch Hoàn nhìn nụ cười của Võ Đại, không nói gì, khóe miệng giương lên :"Ah, tối hôm qua tôi đã bắt được Cố Tử Thần rồi."
"Phốc." Võ Đại nhìn không được cười lớn.
Kiều Tịch Hoàn tự hào :"Đây là việc Diệp Vũ không làm được đi!"
"Chắc vậy." Võ Đại gật đầu thừa nhận.
"Võ Đại, cô nói xem tại sao Diệp Vũ cứ u mê không tỉnh ngộ như vậy?"
"Ai biết được?!" Võ Đại nói xong nhớ tới đêm qua Diệp Vũ vẫn còn kiên quyết, lắc đầu một cái :"Chuyện của mọi người, tôi cũng không muốn xía vào."
"Cô mặc kệ thì còn tới giúp tôi làm gì."
". . ." Võ Đại không trả lời nổi.
"Thật là một đứa trẻ đơn thuần a." Kiều Tịch Hoàn khích lệ.
"Đứa trẻ nhà cô là một trai một gái, tôi là phụ nữ a." Võ Đại nghiêm túc.
"Đối với tôi cô vẫn là cô gái a. Nói xem cô gái, cô chừng nào thì đem mình gả ra ngoài hả?" Kiều Tịch Hoàn vui vẻ cho nên còn cố tính trêu chọc Võ Đại.
"Không lấy chồng."
"Tại sao, không có ai vừa mắt ư?"
"Không muốn gả."
"Kỳ thực A Bưu hẳn chờ cô rất lâu rồi." Kiều Tịch Hoàn thốt ra.
Mặt Võ Đại lập tức đỏ ửng, đỏ một cách rõ ràng.
Kiều Tịch Hoàn nhịn Võ Đại như thế, nhịn cười.
"Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường, không phải như cô nói đâu."
"Tôi chỉ nói A Bưu chờ cô rất lâu mà, tôi không có nói gì." Kiều Tịch Hoàn cố ý.
Ở phương diện ngôn ngữ Võ Đại căn bản rất "Non nớt".
Khuôn mặt Võ Đại vẫn rất đỏ.
Kiều Tịch Hoàn hít một hơi thật sâu, ngồi sau ghế xe, nhìn ánh mặt trời chói chang ở Thượng Hải :"Võ Đại, đời người thực sự rất dài, có một giây muốn dừng lại, cũng có một giây muốn có một người ở bên. . ."
Giọng nói nhẹ nhàng mà da diết vang lên trong xe.
Võ Đại không nói gì, lái xe thẳng tới cao ốc Hoàn Vũ.
Kiều Tịch Hoàn xuống xe, vẫn như cũ bước chân đi thẳng vào Hoàn Vũ.
Tin tức mặt trái về cô nhìn giống như một chút cũng không ảnh hưởng tới cô chút nào.
Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng làm việc.
Milk nhìn cô, vội vàng nói :"Tần nhị thiếu đã đi làm trở lại, anh ấy có nói nếu chị tới rồi anh ấy sẽ qua tìm chị."
"Ừ, gọi anh ta qua đây đi."
"Vâng." Milk gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn mới rồi ngồi vào ghế đã thấy Tần Dĩ Dương xuất hiện trước mặt cô.
Bước chân có chút khó chịu cho nên vẫn cẩn thận chút một, nhìn có vẻ hơi hài hước.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bộ dạng anh, nhịn không được cười một tiếng.
"Em vẫn còn có tâm tình mà cười cợt?" Tần Dĩ Dương mặt không mấy tốt.
"Dáng vẻ của anh quả thật rất khôi hài."
"Cũng không biết là bởi vì ai!" Tần Dĩ Dương hung hăng nói.
Kiều Tịch Hoàn bất đắc dĩ, sau đó nghiêm túc nói :"Bắt đầu chuyện chính, Dĩ Dương."
"Mỗi lần em nghiêm túc nói chuyện với tôi như vậy, tôi biết sẽ không có lời hữu ích nào." Tần Dĩ Dương tựa hồ rất rõ ràng.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu cười cười.
Quả thực mỗi lần như vậy, cũng vẫn là đi lợi dụng anh ta.
Cô mở miệng nói thẳng :"Dĩ Dương, tôi và Cố Tử Thần có lẽ quay lại rồi."
Tần Dĩ Dương trố mắt một giây, có chút khó chịu, nhưng vẫn giả vờ thoải mái :"Cho nên tôi chung quy là bia đỡ đạn rồi. Quên đi, cũng nghĩ tới hai người nhiều năm như vậy, nhận nhịn nhiều năm như vậy chờ đợi anh ta quay lại bên em, em chọn anh ta là đương nhiên. Tôi thua khâm phục khẩu phục."
"Anh sẽ tìm được người tốt hơn."
"Em có biết sau khi hai người kết thúc lời nói này tàn nhẫn nhất không."
"Được rồi, tôi không nói nhiều nữa." Kiều Tịch Hoàn mím môi bắt đầu nói chuyện chính :"Hôm nay anh tính mở cuộc họp báo sao?"
"Ừ."
"Mấy giờ?"
"Tôi hẹn lúc hai giờ chiều." Tần Dĩ Dương nói :"Thời gian đó em thấy sao?"
"Tôi không có vấn đề." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
"Vậy anh ta thì sao?"
"Anh ấy cũng sẽ không có vấn đề." Kiều Tịch Hoàn khẳng định gật đầu.
"Ừ." Tần Dĩ Dương quả thật không muốn nói nhiều nữa.
"Đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, đừng làm bản thân chịu mệt mỏi." Kiều Tịch Hoàn thuận miệng nói.
"Mệt muốn chết rồi cũng sẽ không có ai quan tâm đi, nhưng em nhìn em xem, quả thực rất mệt mỏi, tối hôm qua đã làm gì?" Tần Dĩ Dương con mắt như diều hâu hỏi.
Kiều Tịch Hoàn nở nụ cười, cười như đang có nội tình gì đó. ..
Mà bộ dạng thiếu nữ hoài xuân thế này anh ta tuy cảm thấy đẹp nhưng đoán chừng lần sau không muốn chứng kiến cảnh này trên người cô nữa, mí mắt anh ta khẽ cụp giọng không mấy tốt :"Tốt, tôi hiểu rồi, em không cần nói."
Đối với con mắt đã trải qua nhiều chuyện, liếc cái đều thấy rõ.
Anh ta hỏi loại chuyện như vậy làm chỉ để bị coi thường.
Trong lòng khó chịu từ phòng làm việc của Kiều Tịch Hoàn đi ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Tần Dĩ Dương.
Thật xin lỗi Dĩ Dương.
Cô suy tư giây lát rồi lại trở về dáng vẻ tự nhiên như cũ.
Cô là một người phụ nữ ích kỷ, rất nhiều khi cô không suy nghĩ cho cảm thụ của người khác.
Kiều Tịch Hoàn duỗi người, quả thật cơ thể có chút mệt mỏi.
Tối hôm qua vận động mạnh. . .
Cố Tử Thần là một người đàn ông có tuổi rồi, tinh lực làm sao lại tốt như vậy ?!
Cô hít một hơi, mở máy tính bắt đầu xử lý văn kiện.
Bận rộn như thế tới buổi trư.a
Milk đột nhiên vội vã chạy vào kích động nói :"Kiều tổng, lại có tin tức về chị?"
"Tin mới gì?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày sầm mặt lại.
"Cha mẹ Cố đại thiếu đứng ra chỉ trích chị, nói chị nhiều năm rồi chưa từng làm tròn nhiệm vụ con dâu, cũng như khẳng định với ký giả chị quả thật chưa có ly hôn với Cố đại thiếu, chị chính là ngoại tình."
Tin tức viết cô không biết xấu hổ còn đi ngoại tình.
Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn rất khó coi.
Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân lại đứng ra trước báo chí nói như vậy, không chút nghi ngờ muốn cô càng thêm bị nói xấu.
Có điều, đôi mắt khẽ quay sang nhìn Milk ý muốn nói Milk ra ngoài, sau đó cầm điện thoại gọi :"Cố Tử Tuấn."
"Tôi cũng không biết tại sao lại xuất hiện chuyện như vậy. Tôi chắc chắn." Bên kia dứt khoát mở miệng nói, tựa hồ mới biết tin tức không lâu.
"Cố Tử Tuấn, tôi đối với Cố gia mấy người đã hết lòng rồi! Cha mẹ cậu luôn nghĩ cách dồn tôi vào chỗ chết, tôi cho tới bây giờ chưa từng động vào một phần Cố thị, đừng để cho tôi ra tay, coi như có Cố Tử Thần ngăn cản cũng tuyệt đối không thay đổi được quyết định của tôi đâu. Tôi nói được là làm được!"
"Tôi biết! Ba mẹ tôi bọn họ cũng biết." Cố Tử Tuấn hung hăng nói :"Cho nên bọn họ không dám trêu chọc cô, còn vì sao bố mẹ tôi nói như vậy về cô, tôi sẽ cho cô một đáp án."
"Cậu tốt nhất trả lời sớm cho tôi, sự kiên nhẫn của tôi không tốt đâu!"
"Được."
Nói xong bên kia liền cúp máy.
Kiều Tịch Hoàn nhìn điện thoại, trong lòng tức giận tới nghiến răng nghiến lợi.
Cố Diệu lúc này nói với báo chí khác nào đâm cô một đao, giống như Cố Tử Tuấn nói Cố Diệu hẳn biết rất rõ với năng lực hiện tại của cô muốn đạp đổ Cố thị nhất định không tốn quá nhiều sức.
Cho nên cũng không ngu xuẩn tới mức bây giờ mới nhằm vào cô !?
Nếu như không phải vậy thì hẳn là có lợi ích gì lớn hơn hoặc là có âm mưu khiến Cố Diệu không thể không lựa chọn cách có lợi nhất đối với ông ta.
Cũng có nghĩa Cố Diệu nhất định có nhược điểm gì đó trên tay Diệp thị.
Tốt!
Diệp Vũ muốn chơi lớn thì cô cũng không sợ cùng chơi với cô ta.
Điện thoại vang lên.
Kiều Tịch Hoàn nhìn điện thoại, điều chỉnh tâm tình :"Mẹ."
"Hoàn Hoàn, xảy ra chuyện gì? Trong khoảng thời gian này con làm sao vậy, tin tức mấy nay đưa tin khiến cha và mẹ rất lo lắng cho con." Bên kia truyền tới giọng nói của Diêu mẹ :"Có phải hay không chọc giận người nào?"
"Mẹ, là chọ giân một số người, không sao cả, tin con, con có thể giải quyết."
"Mẹ không phải sợ con không giải quyết được, chỉ là sợ con không vui, con đừng đem bản thân mình dồn ép quá biết không?"
"Yên tâm đi mẹ." Kiều Tịch Hoàn nói :"Con biết xử lý thế nào, mẹ và ba chớ suy nghĩ quá nhiều, chờ con giải quyết xong sẽ mang theo ba mẹ ra ngoài chơi."
"Con cũng đừng suy nghĩ cho ba mẹ, an tâm xử lý chuyện của mình, mẹ chỉ muốn hỏi thăm con một chút."
"Dạ." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Một số phút giây thực sự cảm thấy có mẹ thật tốt.
Thật sự rất tốt.
Trước đây không hiểu được quý trọng là gì, hiện tại coi như là thay thế bạn thân nhất của mình hoàn thành đạo hiếu đi, một bên cũng là cho mình ấm áp cùng hạnh phúc.
Cô nghĩ đời người vốn cũng sẽ có nhiều sai sót ngẫu nhiên khiến cho mọi người không ngừng bỏ qua nhau.
Nhưng ở thời điểm không bỏ lỡ thì nên biết quý trọng.
Nói được hai câu liền cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn duỗi người nhìn đồng hồ.
Buổi chiều lúc 2 giờ.
Cô cầm điện thoại di động nhắn tin :"Buổi chiều 2 giờ, Hoàn Vũ."
Bên kia chưa có trả lời.
Tuy là cô nhìn chòng chọc điện thoại một lâu lúc, tuy là tin nhắn vừa mới chuyển đi cô liền không rõ có chút kích động nhưng chung quy mà nói cũng không có chờ được Cố Tử Thần trả lời, tên đàn ông máu lạnh này!
Trải qua chuyện lần này cô phải dạy lại anh về vấn đề lễ phép mới được.
Cô sẽ dạy anh cô gọi điện thoại cho anh, cô gởi tin nhắn cho anh, anh cần phải làm thế nào!
Vẫn cứ suy nghĩ mông lung như thế cho tới gần 2 giờ chiều.
Cao ốc Hoàn Vũ đã chật ký giả.
Đối với Kiều Tịch Hoàn khoảng thời gian này thường xuyên mở họp báo, ký giả chẳng những không có sốt ruột còn kích động là đằng khác, cho nên thời gian chưa tới căn phòng đã chen đầy ký giả, chỉ sợ chính mình không có chiếm được vị trí tốt.
Đúng 2 giờ.
Kiều Tịch Hoàn cùng Tần Dĩ Dương ngồi ở vị trí chính giữa.
Như mỗi lần mở cuộc họp báo đều giống nhau, khắp nơi đều là âm thanh máy ảnh, đèn flash lóe lên chói mắt.
"Cám ơn mọi người lần nữa tới tham gia cuộc họp báo, trong khoảng thời gian này tin tức về tôi quả thật có chút nhiều, nhiều tới nỗi không biết mọi người có hay không mang chút chán ghét, nhưng tôi lại cảm thấy hơi mệt. Tôi nghĩ sau lần này có thể một thời gian dài nữa mới có một cuộc họp báo như hôm nay, sau ngày hôm nay tôi sẽ không mang những chuyện liên quan tới vấn đề riêng tư để công bố cho người ngoài nữa. Mặc kệ là ai nói gì, hoặc cố ý bôi xấu tôi cái gì tôi cũng sẽ không tiếp tục trả lời, lần này tôi sẽ đem mọi chuyện nói cho mọi người biết, mọi người tin hay không tin, mọi người viết như thế nào tôi cũng không sao, tôi chỉ nói sự thật một lần mà thôi." Kiều Tịch Hoàn mở miệng nói khiến cả căn phòng đều an tĩnh.
Ký giả bên dưới toàn bộ như ngừng thở chỉ sợ bỏ sót mất tin tức nào đó quan trọng.
Kiều Tịch Hoàn vừa nói xong, có ký giả đã bắt đầu muốn đặt vấn đề.
Kiều Tịch Hoàn trực tiếp ngắt lời :"Vấn đề trước, tôi muốn trước đó nói chút chuyện riêng của tôi, tôi và Tần Dĩ Dương trong khoảng thời gian này có một chút tình tiết, nội dung hơi nhiều. Tôi khi vọng mọi người không nên cắt đứt lời tôi nói, sau khi nói xong vấn đề của mọi người, tôi sẽ tận lực trả lời."
Kiều Tịch Hoàn nói như vậy, ký giả muốn đặt câu hỏi liền im lặng.
Tần Dĩ Dương ngồi bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, thật cảm thấy Kiều Tịch Hoàn có một loại trời sinh khí phách, chính là tùy ý nói mấy câu, tùy ý cho một nét mặt cũng khiến toàn hội trường kính nể.
Kiều Tịch Hoàn hít một hơi, mở miệng nói :"Đầu tiên, tôi thừa nhận tôi và Cố Tử Thần chưa có ly hôn."
Vừa nói xong, toàn hội trường xôn xao.
Thẳng thắn thừa nhận bản thân làm sai trong hôn nhân.
Kiều Tịch Hoàn tựa hồ cũng không để ý cảm nhận của người khác, lại mở miệng nói :"Một vài ký giả thâm niên có lẽ biết tôi và Cố Tử Thần đã kết hôn, không sai, chúng tôi là hôn nhân gia tộc, năm đó Cố Tử Thần tàn tật, tôi gả cho Cố Tử Thần. Nhưng sau đó bởi vì tội ngộ sát mà ba năm sau mới ra ngoài. Tôi không thể không thừa nhận trước đây tôi và Cố Tử Thần có quan hệt không tốt. Sau khi ra tù, bởi vì tâm tính hoặc những vấn đề khác khiến tình cảm giữa chúng tôi trở nên càng lúc càng sâu đậm, mà tôi dần dần muốn theo hướng kinh doanh, được người Cố gia đồng ý, cũng thành công thu mua tập đoàn Hoàn Vũ, độc lập rời khỏi nhà. Nói tới đây, có lẽ mọi người cảm thấy tôi vì chiếm được Hoàn Vũ mà trở nên kiêu ngạo, bắt đầu không đem người Cố gia để vào mắt."
"Dĩ nhiên không phải." Kiều Tịch Hoàn trực tiếp phủ nhận :"Tôi rời khỏi Cố thị chỉ là bởi vì Cố Tử Thần đột nhiên mất tích. Tôi nghĩ 4 năm này hẳn không có ai nhìn thấy qua Cố Tử Thần, hơn nữa không chỉ có tôi mà Cố gia cũng không có bất kỳ ai gặp qua. Chúng tôi không biết Cố Tử Thần đột nhiên biến mất đi tới chỗ nào. Tôi thậm chí cho rằng anh ấy đã chết."
"Tôi chờ Cố Tử Thần 4 năm, 4 năm sau ngày hôm nay anh ấy đã trở về." Kiều Tịch Hoàn nói :"Tôi vốn dĩ nghĩ rằng anh ấy đột nhiên biến mất, nhưng bây giờ bởi vì anh ấy bình an xuất hiện trước mặt tôi nên tôi quyết định cùng anh ấy bắt đầu lại."
"Mà tôi và anh ấy bắt đầu lại cũng có nghĩ tôi và Tần Dĩ Dương sẽ kết thúc. Thực sự cũng không phải kết thúc, mà là vừa mới bắt đầu đã không có ở chung một chỗ." Kiều Tịch Hoàn nói xong, thoáng nhìn qua Tần Dĩ Dương.
Tần Dĩ Dương cười nhạt nhòa, vẻ mặt rất tự nhiên.
"Tôi thừa nhận, lúc đầu trước mặt mọi người đã nói cùng Tần Dĩ Dương qua lại, một mặt muốn để thương hiệu thời trang mới của Hoàn Vũ thoát khỏi vấn đề gièm pha của người ngoài, còn phương diện cuối chính là kích thích Cố Tử Thần một lần nữa để anh ấy quay về bên tôi, tôi đã lợi dụng Tần Dĩ Dương."
"Kỳ thực cũng không phải lợi dụng." Tần Dĩ Dương đột nhiên mở miệng nói :"Chỉ là bạn bè giúp đỡ lần nhau mà thôi. Tôi và Kiều Tịch Hoàn từ đầu tới cuối đều là quan hệ bạn bè, không có vượt qua bất kỳ phạm vi gì, chuyện này giữa chúng tôi cũng vẻn vẹn là bởi vì có thể mang tới lợi ích tốt cho chúng tôi, tôi nghĩ nói như vậy có chút thẳng thắn, nhưng không thể không thừa nhận, đây chính là một hiệu ứng tốt."
Ký giả vội vã ghi chép.
Cho nên hôm nay mở hội chiêu đãi ký giả thực tế nội dung chính là Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Thần quay lại bên nhau, Tần Dĩ Dương chính là một cái bia đỡ đạn ?!
"Kiều tiểu thư, Tần tiên sinh, tôi xen miệng hỏi một câu, nếu quả thật như hai người nói, cô và Tần Dĩ Dương chỉ là bạn bè bình thường mà Cố Tử Thần cùng cô là thật lòng yêu lúc này có phải hay không Cố Tử Thần nên đứng ra trước mặt mọi người trả lời một câu. Bằng không tại sao có thể để người khác tin được ?!" Ký giả không nhịn được nói.
"Đương nhiên, chờ anh ấy hai phút. Anh ấy sẽ tới ngay." Kiều Tịch Hoàn nhoẻn miệng cười.Ký giả đột nhiên sôi trào.
Cố Tử Thần mấy năm nay chưa từng xuất hiện ở trước mặt truyền thông rồi, có phải hay không giống như Kiều Tịch Hoàn nói sẽ xuất hiện ở nơi này.
Phải biết tằng người đàn ông thần bí này vẫn luôn khiến người ngoài tò mò, những năm trước rõ ràng luôn có thành công lớn lao trên thương trường, lại đột nhiên biến mất, sau đó giống như không còn có tin tức gì về anh nữa.
Cũng là chứng minh lời Kiều Tịch Hoàn nói Cố Tử Thần thật biến mất 4 năm, 4 năm này Cố Tử Thần rốt cuộc đi đâu !?
Thật nhiều nghi vấn nghẹn trong cổ họng.
Ký giả toàn bộ đều đặc biệt mong đợi Cố Tử Thần xuất hiện.
Kiều Tịch Hoàn có chút khó chịu, nhắn tin 2 giờ, hiện tại đã hơn 2 giờ mà người đàn ông này sao còn chưa tới ?!
Có phải không đáng tin cậy như vậy không!
Kiều Tịch Hoàn thật sự muốn xé nát Cố Tử Thần.
Cô cắn răng, chờ đợi một chút, xúc động cầm điện thoại lên gọi.
Điện thoại đổ chuông liền bị cúp máy.
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.
Ngón tay nhỏ nhắn không ngừng nhắn tin.
Nội dung tin nhắn còn chưa gửi đi, điện thoại vang lên, Kiều Tịch Hoàn vội vàng bắt máy nhẹ giọng nói :"Cố Tử Thần, anh đã đi đâu, tại sao còn chưa đến ?! Toàn hội trường ký giả đều đang đợi anh . . ."
"Kiều Tịch Hoàn tôi là Emma."
Kiều Tịch Hoàn ngẩn người.
"Hommels sẽ không tới, anh ấy nói tội gọi cho cô một tiếng."
"Nói anh ấy nghe điện thoại."
"Anh ấy sẽ không nhận điện thoại, tôi chính là báo cho cô một tiếng, chúng tôi lập tức về Pháp rồi."
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, tâm tình bực bội vô cùng :"Kêu Cố Tử Thần nghe điện thoại."
"Cô không nghe hiểu tiếng Trung Quốc sao?! Tôi nói Cố Tử Thần sẽ không nghe điện thoại, còn nữa cô về sau đừng tìm anh ấy nữa, thị trường Thượng Hải chúng tôi từ bỏ coi như là lễ vật tặng cô, tạm biệt."
Nói xong bên kia liền cúp máy.
Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn không ngừng sáng lên dưới ánh đèn flash của máy ảnh.
Tần Dĩ Dương phát hiện tâm tình của cô không đúng, thì thầm nhỏ :"Làm sao vậy?"
Kiều Tịch Hoàn cố gắng kìm nén lại cảm xúc hiện tại, cô lần đầu tiên không thể khống chế nổi bản thân, trái tim vụn vỡ.
Cô không phải đã nói cô không muốn chờ đợi sao !?
Cô không phải đã nói cô chịu đủ rồi ư!
Cô không ngừng gọi điện cho Cố Tử Thần, không ngừng.
Ký giả ở hội trường nhạy cảm đã phát hiện có chỗ không đúng, mọi người bắt đầu xôn xao. . .
"Hoàn đừng như vậy, hiện tại bên dưới đều là ký giả." Tần Dĩ Dương nhắc nhở.
Người phụ nữ kia vẫn như cũ bất động, lúc này còn có chút hoảng hốt, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể khóc.
Cơ thể kiên cường kia lúc này tựa hồ bắt đầu trở nên yếu đuối, tựa như vỏ trứng gà vậy đột nhiên nứt một cái, mà vết nứt càng lúc càng lớn. . .
Càng lúc càng lớn có thể bị bể nát bất cứ lúc nào.
Kiều Tịch Hoàn nhìn điện thoại, cô cứ vậy lạnh lùng nhìn vào màn hình đen ngòm.
Còn có 1% lượng pin, nếu như cú điện thoại này gọi tiếp lập tức sẽ bị ngắt nguồn, vẫn là không có người trả lời.
Tốt, cô buông tay.
Từ nay về sau sẽ buông tay.
Mặc kệ là chuyện gì, coi như là bị Cố tử Thần bị uy hiếp, bị bắt cóc, bị bỏ thuốc, bị đủ loại chuyện mà anh do anh chủ quan, cô cũng sẽ buông tay.
Cô bấm vào dòng tin nhắn, một tấm ảnh hiện ra.
Trong tấm hình là Emma cùng Cố Tử Thần, hai người thân mật ôm nhau, góc 45 độ tự chụp.
Trong tấm hình hai người ngồi ở trên ghế hạng nhất máy bay, Cố Tử Thần luôn cúi đầu cho nên không thấy được vẻ mặt anh, thế nhưng tay anh ôm bả vai Emma, Emma dựa vào cổ anh, tấm ảnh chụp thật rõ nét.
Không cần gọi điện thoại thêm nữa.
Cho nên những cái gọi là nguyên nhân chủ quan cũng có thể lược bỏ rồi.
Cho nên anh không phải mượn cớ gì cả.
Nghĩ tới tối hôm qua một khắc kia thật đúng như phù dung sớm nở tối tàn.
Nghĩ tới sáng sớm hôm nay sau khi rời giường hai người còn cùng nhau yên lặng ăn một bữa sáng ấm áp, thực chỉ là đang mơ.
Nghĩ tới bản thân còn muốn anh trở về bên cạnh, trở về bên Niệm Niệm và Khỉ nhỏ, thực chỉ là một mình cô tình nguyện.
Nghĩ đến trái tim thực sự tổn thương sâu sắc.
Một lần lại thêm một lần cảm nhận được trái tim vụn vỡ.
Đột nhiên có một vật rơi trên ngón tay cô.
Cô thấy một giọt nước mắt, một giọt lại thêm một giọt không ngừng rơi.
Trước mắt mọi thứ đều trở nên mờ nhạt không rõ.
Cô vẫn cho là bản thân mình lạnh lùng, sẽ không khóc nữa.
Cô vẫn cho là bản thân đã làm mẹ rồi, sẽ không nhu nhược như thế nữa.
Thì ra có một số việc căn bản không phải do bản thân mình có thể khống chế được, nếu như không chứng kiến được khuôn mặt đã ướt át kia cô thậm chí không cảm giác được bản thân sẽ khóc.
Bản thân cô lại sẽ khóc.
Bốn năm sau lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tử Thần lúc đó khóc tới tim phổi đều đau.
Bốn năm sau lúc cùng Cố Tử Thần triền miên cuối cùng lúc kết thúc cũng lại khóc tới long trời lở đất.
Cô nghĩ chung quy cô không phải là người phụ nữ dễ dàng có được hạnh phúc.
Trước đây gặp Tề Lăng Phong khiến cô nhà tan cửa nát.
Hiện tại gặp được Cố Tử Thần, trái tim cô liền hết hy vọng, thêm tổn thương.
Hai người đàn ông, người khiến cô mất đi người thân, người khiến cô mất đi sự kiên cường cùng lòng kiêu ngạo.
Đủ rồi. . .
Thực sự là đủ rồi!
- - - nói với người xa lạ - - -
Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3 Love U
Tác giả nói: Được rồi, tôi thừa nhận tôi hoàn toàn là một bà mẹ kế :))
Được rồi. Kỳ thực mọi người nhất định muốn biến Cố Tử Thần đến cùng làm sao vậy ?!
Được rồi. Tôi chính thức nói cho mọi người một tin, cái này chỉ là một mẩu bi thương cuối cùng ah.Sau đó sẽ ngọt ngào hạnh phúc. . . Vẫn dây dưa triền miên ahhh.. <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro