Q3. Chương 8: Kết cục của Lôi Lôi (2)
edit: tiểu hoa nhi
Địa phương âm trầm ẩm ướt, một vài tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ cũ nát chiếu sáng trên mặt đất, có một vài tia nắng mang theo chút xíu hạt bụi nhỏ bay lượn trên không trung, thỉnh thoảng khẽ nhúch nhích, thỉnh thoảng lại ngừng, ngoài cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy bầu trời xanh lam, bầu trời rất cao, rất xa, không thể chạm tới.
Cả người rất đau.
Hạ thân đau đớn như bị xé ra, cộng thêm thâm thể cô ta đã sớm không chịu nổi.
Trên đất lạnh như băng.
Cô ta ngủ ở một chỗ có chút tối, ánh mắt ngơ ngác nhìn một nơi xa lạ rồi lại nhìn về phía ánh mặt trời kia.
Cô ta cho tới bây giờ chưa từng mong ngóng cảnh trí thiên nhiên bởi vì cô ta cảm thấy đó là chuyện đương nhiên phải có, cô ta cho là mọi thứ đều đương nhiên phải vây quanh cô ta.
Bây giờ, cô ta mong ngóng hơn, mong ngóng ánh sáng mặt trời chiếu trên đất kia có thể lớn một chút, ít nhất có thể chiếu sáng lên thân thể đang lạnh như băng của cô ta.
Cô ta di chuyển thân thể.
Di chuyển gần đến ánh mặt trời.
Nơi này chỉ có cô ta.
Cô ta mở mắt, nháy mắt kia xung quanh đều an tĩnh.
An tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng khóc trong lòng không ngừng vang lên.
Tối hôm qua một màn kia giống như ác mộng vậy, không ngừng quanh quẩn ở trong đầu cô ta.
Cô ta phảng phất chỉ nhớ một câu nói :"Quên nói cho cô, 5 người này đều bị AIDS đã được chuẩn đoán chính xác. . ."
Tối hôm qua cô ta cùng 5 người bị AIDS lên giường.
Trải qua biết bao đau thương.
Cô ta cười lạnh, cười đến tóe ra nước mắt hận thù.
Đây là báo ứng đi.
Vì bản thân cô ta làm nhiều chuyện tán tận lương tâm nên có lẽ là báo ứng.
Cô ta luôn đánh giá quá cao người bên cạnh mình, cũng luôn có thói quen đánh giá thấp những người bên cạnh.
Ví như cô ta đánh giá địa vị Hoắc Tiểu Khê trong lòng Tiêu Dạ, nhưng lại bỏ quên Diêu Bối Địch.
Ví như cô ta đánh giá việc làm thủ đoạn của Tiêu Dạ nhưng lại bỏ quên Diêu Bối Khôn.
Cho nên bây giờ rơi vào tình huống như này cũng là chuyện đương nhiên.
Cơ thể tả tơi của cô ta không ngừng dãy giụa, khẽ nâng mắt nhìn đến cánh cửa sắt rỉ sắt đột nhiên mở ra, từ trên cao mấy người đàn ông nhìn xuống, bước chân dừng trước mặt cô ta nhìn cô ta bi thảm như vậy.
Lôi Lôi cô ta, mặc dù từ nhỏ đến lớn tuy không phải lớn lên trong xã hội thượng lưu, nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được nâng trong bàn tay mà lớn lên, sau này gặp phải Tiêu Dạ, mặc dù cùng cha mẹ có bất đồng quan điểm, nhưng bởi vì có quan hệ với Tiêu Dạ mới thêm khoe khoang, cho tới bây giờ chưa từng bị người ta chà đạp ở dưới đất như vậy, bị người khác cười nhạo như vậy.
Bị người ta chà đạp, châm chọc, trả thù.
"Lôi Lôi." Một giọng nam mở miệng, âm thanh trầm thấp mà lạnh nhạt.
Lôi Lôi không nhúc nhích.
"Cô biết, sớm muộn gì cô cũng sẽ chết." Giọng nam tiếp tục mở miệng.
"Sau đó rồi sao ?" Lôi Lôi ngẩng đầu lên hỏi.
"Sau đó, tôi có thể thay đổi thủ đoạn bịp bợm, trước khi cô chết sẽ chịu đủ mọi loại chuyện tàn nhẫn nhất cái thế giới này." Diêu Bối Khôn đột nhiên cười một tiếng, nụ cười lạnh lùng, châm chọc vô cùng :"Tối hôm qua cô hẳn ngủ không được tốt, ở một cái kho hàng cũ nát như vậy chịu đựng đau đớn trong lòng, chịu đựng việc bị cưỡng bức cùng với nhiều người như vậy. Thật ra thì tôi cũng ngủ không quá ngon, tôi đang nghiên cứu thời dân quốc trước kia, những cách thức mà nhà cách mạng đã bị dụng hình, sau khi nhìn thấy tôi cũng bị dọa một hồi, cho nên đó là một đêm ác mộng. . ."
"Diêu Bối Khôn, mày giết tao đi." Lôi Lôi dùng hết hơi sức thét chói tai.
"Không." Diêu Bối Khôn lắc đầu :"Tôi không thể để cho cô cứ thế mà chết thoải mái được. Cô chết thoải mái như vậy, sẽ để lại cho người con sống như chúng tôi quá nhiều tiếc nuối."
"Mày tại sao có thể tàn nhẫn như vậy!" Lôi Lôi cộc cằn nói.
"Tôi cũng rất kinh ngạc, tôi lúc nào thì trở nên tàn nhẫn như vậy. Tôi nghĩ có lẽ chính là mỗi người đều biết có ranh giới cuối cùng. Cô đụng phải ranh giới cuối cùng của Tiêu Dạ, cho nên Tiêu Dạ muốn ghiết cô, cô đụng phải ranh giơi cuối cùng của Diêu Bối Địch cho nên Diêu Bối Địch cũng muốn giết cô. Giống như cô cũng đụng phải ranh giới cuối cùng của tôi, tôi cũng muốn giết cô chẳng qua trước khi tôi giết cô, phải làm một vài chuyện khiến tôi vui vẻ mà thôi, thật ra thì tôi cảm thấy tôi cũng không tàn nhẫn, tôi chẳng qua là luôn luôn muốn trả lại một vài thiếu sót mà thôi."
"Mày rốt cuộc muốn thế nào ?! Tao biến thành như vậy, mày rốt cuộc còn muốn làm gì đối với tao, mày làm đi! Ghê gớm cuối cùng không phải là chết sao ?! Mày muốn trả thù thế này, Diêu Bối Khôn tao cho mày làm tùy ý!" Lôi Lôi hỏng mất gầm thét.
Thật sự đánh giá Diêu Bối Khôn quá thấp.
Đánh giá thấp người đàn ông này mới có thể khiến bản thân sống không bằng chết.
Đối với sự điên cuồng của Lôi Lôi, Diêu Bối Khôn vẫn tỏ ra bình thường, ánh mắt khẽ nhìn :"Nghe nói có thể rút móng tay. . . Không được. Cô có AIDS, vạn nhất lây cho anh em vậy thì mất nhiều hơn được. Đúng rồi, nước hạt tiêu. Dùng nước hạt tiêu đi sát vào chỗ kia. . . Vậy có phải hay không sẽ thoải mái. Có điều phải cẩn thận không được để đồ bẩn chảy xuống, tại cô có AIDS . . ."
"A, a, a!" Lôi Lôi thét chói tai, một giây kia thật điên cuồng.
Diêu Bối Khôn lạnh lùng nhìn cô ta, lạnh lùng cười.
Bên trong kho hàng chỉ còn những trận vang vọng thét chói tai kia.
Không ngừng vang lên.
Thê thảm như vậy.
Qua ít nhất 5 phút, Lôi Lôi giống như đã phát tiết đủ rồi, cô ta nằm trên mặt đất không nhúc nhích, ánh mắt cứ vậy lẳng lặng nhìn vào một điểm, giống như đã chết.
"Không chấp nhận nổi phải không? Thật ra thì tôi cũng không muốn đối xử với phụ nữ bằng cách thức này, tôi sợ sau này tôi cũng sẽ không thể có con." Diêu Bối Khôn nói :"Cho nên sự thật thì chúng ta cũng có thể thương lượng Lôi Lôi."
Lôi Lôi khẽ nhúc nhích mí mắt.
"Cô nói hết mọi chuyện cho tôi, mọi thứ, bao gồm cô bị cưỡng gian, bị mang thai rồi bị mất đi tử cung, có phải hay không đều do cô tự mình bày kế. Cô nói cho tôi, có lẽ tôi cao hứng lên sẽ để cô chết thoải mái." Diêu Bối Khôn lẳng lặng nói.
Lôi Lôi châm chọc cười, cười vô cùng dữ tợn.
Cho cô ta bị hành hạ nhiều như vậy, Diêu Bối Khôn muốn vốn dĩ chính là một cái chân tướng mà thôi.
Cô ta không thể không nói, một giây kia cô ta đã thua.
Thua ở dưới thủ đoạn của Diêu Bối Khôn.
Anh ta chỉ dùng một vài câu nói như mèo cào, có thể khiến cô ta tan vỡ đến mức tận cùng, đến nỗi tuyệt vọng vô cùng.
"Nói sao?" Diêu Bối Khôn hỏi cô ta.
"Diêu Bối Khôn, tao nhớ mày có nói qua, nếu như mày cao hứng có thể giúp tao thực hiện lời trăn trối." Lôi Lôi im lặng hỏi.
"Dĩ nhiên, tôi nói được làm được."
"Như vậy, nếu như tao đem mọi chuyện nói hết cho mày biết, mày có thể giúp tao thực hiện lời trăn trối cuối?"
Chân mày Diêu Bối Khôn khẽ nhích lên :"Trước tiên nói di ngôn của cô xem! Vạn nhất cô kêu tôi lên giường với cô thì sao ?! Lão đây còn chưa muốn chết sớm."
Lôi Lôi cười lạnh, không bởi vì lời Diêu Bối Khôn mà tức giận, cô ta chỉ nói :"Taoi muốn trước khi chết gặp Tiêu Dạ một chút."
"Tiêu Dạ đối với cô không còn chút lưu luyến."
"Tao biết nhưng yêu anh ấy nhiều năm như vậy, coi như thấy mặt lần cuối chết cũng được."
Diêu Bối Khôn có một giây im lặng, trầm mặc hỏi :"Đến nước này, tôi rất muốn hỏi cô, cần gì phải cố chấp như vậy ?"
"Diêu Bối Khôn, mày chưa từng yêu qua một người phải không?"
"Lão đây không ngu xuẩn như vậy đi yêu một người."
"Cho nên mày không lãnh hội đã cảm nhận của tao." Lôi Lôi nhìn ánh mặt trời chói chang :"Tiêu Dạ giống như ánh mặt trời vậy, có anh ấy cả thế giới của tôi sáng lên. Nếu không tao cũng sẽ không làm nhiều như vậy để trả thù anh ấy, trả thù Diêu Bối Địch, trả thù cho chuyện của bản thân."
"Được. Tôi đáp ứng cô, cô nói cho tôi, tôi mang Tiêu Dạ tới gặp cô lần cuối." Diêu Bối Khôn nói :"Nhưng Lôi Lôi, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, sau khi Tiêu Dạ tới cũng không thấy được cô sẽ tốt hơn."
"Mày sẽ không hiểu Diêu Bối Khôn. Thích một người có lúc chính là nhìn từ xa cũng tốt. Cho dù là lần cuối cùng."
Diêu Bối Khôn quả thật không hiểu.
Cho nên anh ta không có quấn quít với loại này đối với anh ta mà nói một chút dĩnh dưỡng cũng không có.
Anh ta nhìn Lôi Lôi hỏi :"Cô nói chuyện của cô đi."
Lôi Lôi khẽ liếc mắt, đang nhớ lại, có lẽ chính là nói thẳng trắng ra như vậy mà thôi :"Đúng tất cả mọi chuyện đều là do tao cố ý sắp xếp. Bao gồm việc cùng lần đầu tiên lên giường với Tiêu Dạ, đó là do tao cố ý cho ăn thuốc kích dục, khiến Tiêu Dạ khó chịu mới xảy ra quan hệ với tao. Sau đó Tiêu Dạ nói muốn cùng tao chia tay, cho nên tao thiết kế để người khác tới cưỡng gian tao, lúc bác sĩ đưa thuốc tránh thai tao đã lựa chọn không ăn, chính là muốn khiến Tiêu Dạ đối với tao áy náy vô cùng, quả nhiên tao mang thai. Nhưng tao không có nghĩ tới tao sẽ vì thế mà mất đi tử cung. Khi mất đi tử cung một giây kia tao đối với Tiêu Dạ muốn chiếm làm của riêng. Hi vọng càng thêm mãnh liệt! Trên thế giới này cha mẹ bởi vì Tiêu Dạ mà bỏ mặc tao, thân thể tao cũng bởi vì Tiêu Dạ mà không hoàn chỉnh, mọi thứ đều bởi vì Tiêu Dạ, tại sao tới cùng tao không thể có được anh ấy ?! Tại sao không thể có được người đàn ông ?! Tao đã hy sinh đến mức ấy, tại sao Tiêu Dạ không phải là của tao ?!"
Diêu Bối Khôn nghe Lôi Lôi nói có chút cực đoan, từ chối không cảm thông, nhưng cũng không thể không nói, anh ta tựa hồ có chút hiểu Tiêu Dạ bị Lôi Lôi một lần lại một lần bức bách, nếu như Tiêu Dạ đối với việc Lôi Lôi lừa gạt nhiều như vậy vẫn không nhúc nhích, anh ta chỉ biết nói Tiêu Dạ là cầm thú, không bằng cầm thú.
"Làm nhiều việc như vậy đều lọt, là ai giúp cô?" Diêu Bối Khôn hỏi.
"Tề Lăng Phong." Lôi Lôi nói :"Nhưng Tề Lăng Phong đã biến mất, mấy người không tìm được hắn mà trả thù đâu."
"Tôi có thể thử một chút."
"Tùy mày." Lôi Lôi lạnh lùng nói.
Tề Lăng Phong có thể bỏ qua cô ta, cô ta cũng không có trách nhiệm hay đạo lý gì đi nói láo dùm hắn ta.
Dù sao bọn họ đều chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, hơn nữa cô ta bị Tề Lăng Phong khiến cho thể thảm như vậy cô ta tại sao không thể khiến Tề Lăng Phong gặp một chút báo ứng.
"Chính là do một mình hắn ta có thể đùa bỡn chúng tôi vòng tròn như vậy?" Diêu Bối Khôn quả thật có chút không tin.
Ban đầu khi Lôi Lôi xảy ra tai nạn, A Bưu một mực đi điều tra, mà anh ta cũng có nghe ngóng một chút, nghe nói Kiều Tịch Hoàn cũng đi điều tra, nhưng thế nào cũng không có kết quả, không có chút thu hoạhc nào, người đàn ông Tề Lăng Phong kia có tâm tư kín đáo đến vậy ư ?!
"Còn có Trương Lòng." Lôi Lôi nói :"Còn có Trương Long, làm việc trong bóng tối, ví như giết người diệt khẩu."
Quả nhiên.
Tề Lăng Phong có đầu óc thật thông minh, đối với giang hồ mà nói quả là "Tay không tấc sắt". không thể nào làm đến mức kia.
Quả nhiên cũng chỉ có Trương Long dám như vậy không chút kiêng kỵ.
Sắc mặt Diêu Bối Khôn khẽ nhúc nhích, mạnh lạnh như đang tính toán cái gì.
"Nói nhiều như vậy, Diêu Bối Khôn mày bây giờ có thể để Tiêu Dạ tới gặp tao sao ?" Lôi Lôi nói :"Mọi chuyện tao đều đã nói, bây giờ mày còn muốn tìm ai trả thù? Bây giờ mày có thể khiến Tiêu Dạ không có chút kiêng kỵ gì với Diêu Bối Địch, có lẽ Tiêu Dạ sẽ hối hận với hành động của mình, nhưng sẽ đối với Diêu Bối Địch tốt hơn. Đối với tao, cũng sẽ không còn bất kỳ lưu liền gì, có thể cuộc sống sau này của anh ấy ngay cả nghĩ cũng sẽ không nghĩ tới."
Lôi Lôi nói rất châm chọc.
Từ nay về sau, ở trong đời Tiêu Dạ, cũng sẽ không còn tồn tại Lôi Lôi.
Cũng sẽ không còn nữa.
Trước mắt cô ta cảm thấy có chút mơ hồ.
Quay đầu lại, đến mức độ ấy, mọi thứ còn có thể trở về như ban đàu.
Cô ta nói những việc tàn nhẫn kia mà cử động một cách điên cuồng, giống như một trò hề vậy, bị người cười nhạo, mọi thứ tan thành mây khói.
"Cô nghỉ ngơi một chút đi, tôi mang Tiêu Dạ nói." Diêu Bối Khôn bỏ lại câu nói, sải bước rời đi.
Lạnh lùng như cũ.
Câu nói đã khẳng định rồi.
Cho nên Lôi Lôi tin, tin Diêu Bối Khôn sẽ tuân thủ lời hứa.
. . .
Diêu Bối Khôn ngồi ở bên trong xe sang trọng.
Trên xe đi cùng anh ta còn có mấy thuộc hạ.
"Đi tới nhà Tiêu Dạ." Diêu Bối Khôn nói.
"Dạ." Tài xế vội vàng gật đầu, lái xe.
Cũng không biết từ lúc nào, Diêu Bối Khôn nói mỗi một câu đều có uy tiếng riêng của anh ta vậy, tất cả moi người theo thói quen đều tuân theo.
Xe đến thẳng chung cư.
Diêu Bối Khôn ấn chuông cửa.
Vẫn là Tiêu Dạ ra mở cửa.
Tiêu Dạ nhìn anh ta, khẽ gật đầu một cái sau đó lại quay về ghế sofa, xem tivi, nhìn một hồi, không làm gì chỉ nhìn ti vi.
Diêu Bối Khôn nhìn Tiêu Dạ bên cạnh :"Chị tôi đâu?"
"Ở trên lầu."
"Hôm nay như thế nào?"
"Như vũ." Tiêu Dạ nói.
Diêu Bối Khôn trầm mặc mở miệng nói :"Mới rồi Lôi Lôi đã thừa nhận tất cả mọi chuyện bao gồm lần đầu tiên lên giường với anh, bị cưỡng gian, bị mang thai rồi bị mất đi tử cung, đều là do cô ta cùng Tề Lăng Phong bày ra mưu kế này. Chính là vì có được anh, mà cố ý khiến bản thân trở nên thê thảm, khiến anh không có cách nào buông bỏ cô ta, ly gián anh cùng chị tôi."
Diêu Bối Khôn bình tĩnh nói.
Bình tĩnh nhìn gó má Tiêu Dạ có chút co rút.
Hẳn là đang cố nén, cố nén cùng với sự châm chọc, cũng nhứ đối với Diêu Bối Địch áy này vô cùng tận.
"Mà người giúp bọn họ, là Trương Long." Diêu Bối Khôn tiếp tục nói.
"Ừ, tôi biết." Tiêu Dạ nói, tâm tình bị đè nén, thoáng qua một tia là mùi máu.
"Thật ra thì anh không cần quá áy náy, tôi luôn luôn không thích đứng ở lập trường của người khác mà cân nhắc chuyện người, nhưng trong chuyện này tôi hiểu anh. Chống đỡ với cái giá phải trả như vậy khiến anh trở nên vô cùng nặng nề, ít nhất đối với chúng tôi mà nói, chúng tôi mất đi Tiêu Tiếu dễ thương như vậy. . . Nhưng cuối cùng đến giờ phút này tôi vẫn sẽ không hận anh."
Tiêu Dạ có chút ngạc nhiên nhìn Diêu Bối Khôn.
Diêu Bối Khôn có chút châm chọc cười một tiếng :"Đến ngày hôm nay tôi cảm thấy bản thân cũng chính là một tên biến thái. Bất quá tôi nghĩ tôi có hận hay không đối với anh mà nói cũng không quá quan trọng, quan trọng chính là Diêu Bối Địch có hận anh hay không. Tôi có thể đứng ở bên cạnh xem góc đội đối xử của anh như thế nào, nhưng Diêu Bối Địch không thể, bởi vì tất cả đã khiến cho chị ấy bị tổn thương quá lớn, tổn thương có thể gây chết người."
"Tôi sẽ nghĩ cách bù đắp."
"Có thời điểm đền bù cũng không còn hữu dụng. Chị tôi nhìn qua nhu nhu nhược nhược, thật ra trong lòng khi đã nhận định chuyện gì thì vô cùng cố chấp. Chị tôi có thể ở dưới tình huống anh hoàn toàn không yêu chị ấy mà lên giường với anh, kết hôn với anh thậm chí cố chấp với cuộc hôn nhân này cả một thời gian dài. Đồng dạng có thể đang bị tổn thương như vậy nhưng vẫn tiếp tục sống, dùng cách thức cố chấp như vậy trả thù anh trả thù cuộc hôn nhân này."
"Tôi biết." Tiêu Dạ gật đầu.
Đều biết tất cả.
Nhưng, sẽ không buông tay.
Tuyệt đối không buông tay.
"Cuối cùng, tôi đồng ý với Lôi Lôi, nếu như cô ta nói tất cả mọi chuyện cho tôi, tôi sẽ để cô ta gặp anh."
Tiêu Dạ khẽ nhíu mày.
"Anh rể thật xin lỗi, tôi biết anh không muốn thấy Lôi Lôi." Diêu Bối Khôn nói lời xin lỗi :"Nhưng tôi không sẽ nuốt lời hứa này, đây là cam kết của tôi đối với Lôi Lôi."
"Tôi đi." Tiêu Dạ nói :"Cậu chăm sóc kỹ cho chị cậu."
"Cám ơn anh rể."
"Không." Tiêu Dạ nói :"Có một vài thời điểm tôi ngược lại cảm thấy tôi hẳn nên cảm ơn cậu. Diêu Bối Khôn tôi trước giờ đều không nghĩ qua sẽ có một ngày tôi đối với cậu có sự thừa nhận, cậu biết tôi luôn luôn dung túng cậu ở trong bang của tôi cũng không phải là tôi cảm thấy cậu thực sự có thể có thành tựu gì, tôi chỉ là không muốn vì cậu mà cùng với người nhà cậu có quá nhiều dính dáng đến nhau, hiển nhiên, bây giờ cậu thật đã vượt qua tưởng tượng của tôi."
"Có thật không?" Diêu Bối Khôn không nhịn được vui vẻ cười một tiếng.
Nụ cười đó, từ bên trong phát ra ngoài.
Phảng phất như đứng trước người mà bản thân luôn luôn ngưỡng mộ, đối với mình thừa nhận, ý nghĩa đó không nói rõ có chút hạnh phúc.
"Chuyện Lôi Lôi, cậu làm so với bất kỳ ai đều tốt hơn. Cho nên, yêu cầu của cậu tôi sẽ đáp ứng. Nhưng bây giờ cậu phải ở chỗ này chăm sóc Diêu Bối Địch, tôi không yên tâm khi cô ấy ở nhà một mình."
"Được, anh cứ yên tâm đi đi, tôi lập tức lên lầu cùng chị tôi, tuyệt đối chờ đến lúc anh trở lại sức khỏe của chị ấy vẫn ổn."
Tiêu Dạ khẽ gật đầu, từ trên sofa đứng lên ra cửa.
Dưới lầu sớm đã có tài xế Diêu Bối Khôn an bài.
Tiêu Dạ ngồi lên xe, xe đánh thẳng đến kho hàng bỏ phế ở ngoại thành.
Trên giang hồ đều thích nhất đến địa phương âm trầm không ai để xử lý một vài chuyện.
Tiêu Dạ xuống xe, ngẩng đầu nhìn cánh cửa sắt cũ nát.
Sẽ không có bất kỳ lưu luyến gì, nhưng tính mạng Lôi Lôi trong tay anh, thật chịu ảnh hưởng rất nhiều năm.
Thuộc hạ giúp anh mở cửa.
Mùi vị có chút mục nát, bụi bậm ẩm ướt, nền nhà còn bằng đất.
Anh bước từng bước đi vào.
Người đàn bà kia nằm dưới đất khẽ nhúc nhích cơ thể, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dạ.
Nhìn anh như vương tử vậy, chậm rãi bò tới chỗ anh.
Nếu như, nếu như không phải mặt lạnh lùng như vậy, cô ta còn có thể ảo tưởng có một ngày cô ta mặc áo cưới, anh mặc âu phục màu trắng, từng bước đi về phía cô ta. ..
"Dạ." Cô ta kêu tên anh.
Tiêu Dạ khẽ gật đầu :"Ừ."
"Có thể đơn độc cùng anh nói vài câu không?" Lôi Lôi yếu ớt nhẹ nhàng hỏi.
Tiêu Dạ mím môi, sau đó tỏ ý thuộc hạ bên người đi ra ngoài.
Mấy tên thuộc hạ cung kính lui ra ngoài.
Kho hàng bên trong lớn như vậy cũng chỉ còn Tiêu Dạ cùng Lôi Lôi.
Lôi Lôi đang cố gắng ngồi dậy từ dưới đất, sau đó vịn tường, chịu đựng thân thể đau đớn, chịu đựng hạ thể đau đớn, đứng dậy.
Mọi thứ đều khiến mồ hôi cô ta chảy ròng, thở hồng hộc.
"Em bây giờ rất khó nhìn phải không?" Lôi Lôi hỏi anh.
Trên người khắp nơi đều là thương tích, khắp nơi đều là bụi đất, quần áo cũng biến thành rách rưới.
"Lôi Lôi." Tiêu Dạ nhìn cô ta, ánh mắt lạnh như vậy, lời nói cũng lạnh như vậy :"Tôi tới chỗ này chính là bởi vì yêu cầu của Diêu Bối Khôn. Cùng cô không liên quan."
Cho nên.
Bởi vì cùng cô ta không có liên quan, cô ta không nên nói lời nhảm.
Cô ta cười một chút, cố gắng cười lên.
Cô ta nói :"Em nghĩ em phải chết."
Tiêu Dạ gật đầu, trầm mặc ngầm thừa nhận.
"Trước khi chết có thể nhìn anh một chút, thực sự đã đủ rồi." Lôi Lôi mỉm cười, một mực mỉm cười nói :"Diêu Bối Khôn hẳn đã nói cho anh mọi thứ đều là do em tính kế cũng là bởi vì muốn lấy được sự đồng tình cùng áy náy của anh, toàn bộ đều là do em bày mưu tính kế. Anh bây giờ hẳn rất muốn giết em, bởi vì em đã làm những chuyện độc ác kia, khiến anh mất đi con gái ruột, để cho anh cùng diêu Bối Địch như vậy, hành hạ thống khổ!"
"Không được, Lôi Lôi bây giờ tôi không hận cô." Tiêu Dạ nói :"Tôi hận chính mình. Hận bản thân không kiên định đi yêu Diêu Bối Địch."
"Đối với anh mà nói, em một chút cũng không quan trọng đúng không? Qua lại mây khói hay là phù dung sớm nở tối tàn?" Lôi Lôi hỏi anh.
"Lôi Lôi, mặc kệ tôi đối với cô thế nào, từ bây giờ, trong thế giới của tôi sẽ không có cái tên nào là Lôi Lôi." Tiêu Dạ lạnh nhạt nói :"Cô đã từng làm rất nhiều chuyện, tôi chọn quên đi. Ở trong cuộc đời của tôi từ nay về sau chỉ biết có Diêu Bối Địch."
"Vậy sao?" Lôi Lôi cười có chút châm chọc, giống như tự giễu :"Nhiều năm như vậy, kiên trì nhiều năm đến thế, quả nhiên vẫn không bằng một cái nhăn mày, một tiếng cười một hành động của Diêu Bối Địch. Coi như là thua, thua một cách hồ đồ. Nhưng cuối cùng Tiêu Dạ cuối cùng em thật muốn hỏi anh, anh đã từng yêu em giây phút nào sao? Có yêu sao? Dù là nháy mắt cũng được."
"Không có." Tiêu Dạ nói :"Cho tới bây giờ chưa từng động tâm có, chỉ có tạm bợ."
Mới rồi.
Thật đáng buồn.
Buồn cười.
Đáng thương.
Cô ta không biết giờ này, cô ta có thể dùng từ ngữ nào để miêu tả tâm tình bản thân, phảng phất như sấm giữa trời quang vậy, từ ngữ nào cũng không thể miêu tả nổi một giây kia giống như là tro tàn vậy, cô ta đần độn nhìn Tiêu Dạ, hốc mắt đỏ au.
Cô ta nhìn Tiêu Dạ, nhìn người đàn ông cách mình chỉ chừng một bước chân.
Một giây kia cô ta cảm thấy, người đàn ông trước mặt vừa rồi nhìn như bầu trời vậy, vừa cao vừa xa, không thể chạm tới.
Cô ta kéo bước chân, đi về phía trước, nhẹ nhàng rất chậm, bởi vì mỗi bước nhỏ cũng sẽ kéo theo vết thương trên người cô ta, đau không thể thở nổi.
Cô ta cứ như vậy đi tới trước mặt Tiêu Dạ, cô ta nói :"Tiêu Dạ, anh có phải hay không cảm thấy em rất xấu xí, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn nào?"
Tiêu Dạ xa lạ nhìn cô ta, nhìn gò má cô ta quen thuộc mà xa lạ, lạnh lùng khạc ra mấy chứ :"Tôi đi."
Có thể gặp cô ta là nể mặt Diêu Bối Khôn.
Có thể cùng cô ta nói mấy lời như vậy coi như là làm tròn nguyện ước của cô ta.
Mấy phút như vậy đối với anh mà nói đã đủ.
Cho nên, anh xoay người rời đi.
Trong nháy mắt rời đi đó, có một bàn tay gầy yếu như bạch cốt tinh vậy đột nhiên bắt tay anh lại, anh cau mày, không nhịn được thậm chí mặt âm u chuẩn bị hất ra, chỉ cảm thấy một hớp răng nhọn cắn lên mu bàn tay anh, mạnh đến điên cuồng, trong nháy mắt trầy da chảy máu.
"Rầm." Tiêu Dạ trở tay, đem Lôi Lôi quật ngã xuống đất.
Trên tay kia có vết màu lưu lại, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Một giây kia không nghĩ muốn cùng Lôi Lôi nói nhiều một chữ, sải bước rời đi.
"Tiêu Dạ." Lôi Lôi bị quật ngã dưới đất, thiếu chút đã bất tỉnh, một giây kia cô ta dùng giọng dõng rạc nói :"Tiêu Dạ, tối hôm qua tôi bị Diêu Bối Khôn tìm cho 5 tên đàn ông có bệnh AIDS, bây giờ trên người tôi đã mang bệnh AIDS rồi, nghe nói bệnh này có thể truyền nhiễm thông qua nước miếng cùng máu . . ."
"Lôi Lôi!" Sắc măt Tiêu Dạ đột nhiên thay đổi.
Anh hung hăng nhìn mu bàn tay mình, nhìn theo dấu răng ẩn hiện dưới lớp thịt, cánh tay đều run rẩy không ngừng run rẩy!
"Dù sao cũng phải chết. Nếu đã chết, em tại sao không thể thoải mái chết nhanh hơn một chút. Tiêu Dạ, em không có được anh, nhưng anh, anh cũng sẽ không thể động vào Diêu Bối Địch. . Ha ha, hai người yêu nhau còn hữu dụng không ?! Anh yêu Diêu Bối Địch như vậy còn có ích sao? Từ nay về sau, anh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Diêu Bối Địch lên giường với người đàn ông khác, ân ái, triền miên. . . Tiêu Dạ, ăn miếng trả miếng, đây là do đời này anh không thương em, báo ứng, báo ứng đó!" Lôi Lôi cuối cùng vẫn là thét chói tai, nụ cười như điên dại, nụ cười tuyệt vọng đến tan vỡ, vô cùng kinh dị. . .
Tiêu Dạ hung hăng nhìn mu bàn tay mình, hận.
Có một cái chớp mắt kia anh thậm chí muốn chém đứt cánh tay mình!
Anh ứ màu, hốc mắt toàn tia máu.
Hung hăng nhing Lôi Lôi, siết chặt quả đấm, gân xanh nổi đầy mặt.
Lôi Lôi ngẩng đầu nhìn Tiêu Dạ hung ác.
Hận đi.
Chính là muốn để anh hận.
Chính là muốn hủy diệt thứ bản thân cô ta không có được.
Cô ta vốn dĩ muốn thỏa hiệp cùng Diêu Bối Khôn, muốn thoái thác mọi chuyện chính là vì để thấy Tiệu Dạ, chính là muốn trả thù, chính là muốn khiến Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch, sống không bằng chết.
Bây giờ rốt cuộc như ý nguyệ.
Như ý nguyện.
Cô ta mọng đợi Tiêu Dạ nói một vài lời tàn nhẫn, cô ta mong Tiêu Dạ tự tay giết cô ta.
Nhưng không có.
Tiêu Dạ xoay người rời đi.
Không nhìn cô ta một cái, không nói thêm một chữ, xoay người rời đi.
Cô ta nhìn bóng lưng cao lớn của anh, nhìn bóng người quen thuộc kia của anh. . .
Xong rồi.
Mọi thứ bắt đầu từ bây giờ, hoàn toàn chấm dứt.
. . .
Tiêu Dạ ngồi trong xe, sắc mặt lạnh đến dọa người.
Tất cả tiểu đệ không dám nói một câu, người nào người ấy cẩn thận ngay cả thờ mạnh cũng không dám.
"Đi bệnh viên." Tiêu Dạ lạnh giọng phân phó :"Lái nhanh một chút!"
Tiểu đệ có chút kinh ngạc nhưng không dám hỏi nhiều, lấy tốc độ chạy như gió mà phóng thẳng tới bệnh viện.
Tiêu Dạ sắc mặt âm u đến mức sợ hãi, tay trái anh luôn luôn che đi bên tay phải, thậm chí nhiều lần còn muốn dùng móng tay xoa chỗ bị Lôi Lôi cắn thương. . .
Xe rất nhanh đã tới bệnh viện tư nhân trung tâm thành phố.
Tiêu Dạ đi thẳng vào trong, nhìn tiểu đệ nói :"Kêu viện trưởng chờ tôi."
"Dạ."
Tiểu đệ vội vàng gọi điện thoại.
Tiêu Dạ đi thang máy lên trên.
Thang máy dừng ở tầng làm việc của viện trưởng, viện trưởng đã cung kính chờ ở trước cửa thang máy :"Thiếu gia."
Tiêu Dạ không có biểu tình gì trực tiếp đi thẳng tới phòng làm việc của viện trưởng, kêu tiểu đệ đợi bên ngoài, bên trong căn phòng lớn chỉ còn lại viện trưởng cùng anh, viện trưởng nhìn biểu cảm của Tiêu Dạ cả người cứ vậy nơm nớp lo sợ.
Có phải hay không bản thân thi thoảng nhận được hối lộ nên bị thiếu gia phát hiện ?!
Trong lòng liền sợ hãi.
"Bệnh AIDS sẽ lấy nhiễm qua máu cùng nước miếng sao ?" Tiêu Dạ mở miệng hỏi.
Viện trưởng nóng lòng :"Cái gì?"
"Tôi nói, nếu như có người bị bệnh AIDS dùng răng cắn một cái, sẽ bị lây bệnh AIDS sao ?!" Tiêu Dạ sắc mặt khẽ trầm xuống, thanh âm đột nhiên hơi lớn.
Viện trưởng sợ hãi, vội vàng gật đầu :"Trên lý thuyết là vậy, bệnh AIDS lấy qua đường máu, tình dục cùng nước miếng, nhưng vi khuẩn HIV gặp phải không khí cũng sẽ biến dị, cho nên lây nhiễm cũng không hẳn kinh khủng như tưởng tượng. Bất quá, nếu như người bệnh AIDS dùng răng trực tiếp cắn, lại cắn ra máu, tỉ lệ bị lây sẽ cao vô cùng."
"Như vậy cao sao?" Tiêu Dạ nắm tay đưa về phía viện trưởng.
Máu vẫn còn rơm rớm ở chỗ vết thương, giờ phút này vẫn còn chút máu rỉ ra.
Viện trưởng nhìn Tiêu Dạ có chút không tin nói :"Anh là bị người bệnh AIDS cắn sao?"
"Ừ." Tiêu Dạ trả lời.
Viện trưởng hít một hơi, nhanh vội nói :"Trước đi kiểm tra máu, một khi bị lây liền . . ."
Ít nhất bây giờ, cả thế giới còn chưa có cách trị bệnh AIDS hữu hiệu.
Tiêu Dạ mím chặt môi.
Viện trưởng tự mình đưa Tiêu Dạ tới khoa múa, tất cả tiểu đệ theo ở phía sau đều không rõ.
Viện trưởng nói với đồng nghiệp của khoa máu trước.
Tiêu Dạ trầm mặc, trầm mặc nhìn máu của mình được nhét vào máy đo.
Máy kia cứ đung đưa trước mặt anh.
Thật lâu.
Không biết đợi bao lâu.
Báo cáo đưa ra.
Âm tính.
Âm tính có phải đại biểu là không bị lây bệnh.
Viện trưởng yêu cầu nói :"Thiếu gia, anh mới bị cắn, có thể bệnh sẽ không nhanh như vậy phát hiện ra, có thể sẽ ẩn núp bên trong 3 ngày đến 3 tháng không chừng, cho nên nếu bệnh ủ trong vòng 3 tháng, thì bây giờ cũng chỉ uổng toi công của anh."
Tiêu Dạ nhìn viện trưởng.
"3 ngày sau lại tới làm kiểm tra." Viện trưởng nói.
Tiêu Dạ mím chặt môi :"Đừng nói cho bất kỳ ai, kể cả là ba tôi."
Viện trưởng kinh ngạc, chỉ biết gật đầu :"Dạ, tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai biết."
Tiêu Dạ rời khỏi phòng hóa nghiệm.
Xoay người rời khỏi bệnh viện.
Tiểu đệ lờ mờ đi theo anh.
Tiêu dạ nhìn bàn tay có vết thương.
Yên lặng không nói.
Xe lại quay về khu chung cư.
Tiêu Dạ ngồi bên trong xe, đột nhiên bất động.
Hôm nay sắc trời rất tốt, không khí cuối thu.
Anh trầm mặc cứ thế nhìn ngoài cửa sổ xe, không có động tĩnh gì.
Tiểu đệ cũng không dám nói lời nào, chẳng qua cẩn thận ở bên cạnh anh, nín thở, dè dặt.
Làm nhiều chuyện xấu nên bản thân có lẽ bị trời phạt đi.
Tiêu Dạ trầm mặc nghĩ như vậy.
Đột nhiên anh mở cửa xe, xuống xe, bước đi.
Bọn tiểu đệ nhìn Tiêu Dạ, trố mắt nhìn nhau không biết làm sao.
Tiêu Dạ về đến nhà.
Trong nhà Diêu Bối Địch hiếm khi ngồi ở phòng khách, Diêu Bối Khôn đang bồi cô, cô ấy đang cười, Kiều Tịch Hoàn không biết lúc nào đã tới, ngồi ở bên cạnh Diêu Bối Địch, luôn luôn phối hợp với cô, mà lúc anh xuất hiện trong nháy mắt hình ảnh hài hỏa kia bị biển hóa.
Tất cả mọi người đều nhìn anh.
Phảng phất anh như người dư thừa vậy.
Có một giây anh quả thật thấy bản thân quá dư thừa.
Anh cởi giày ra, trầm mặc đi vào.
Khom người nháy mắt đã thẳng người lên, bật dậy đi thẳng vào.
"Anh rể anh trở lại rồi." Diêu Bối Khôn kêu anh.
"Ừ." Anh đáp lại.
"Vừa vặn bây giờ cũng không còn sớm, nghe nói bây giờ anh học nấu cơm, đi giúp chúng tôi nấu cơm đi, tôi cùng nữ thần cũng quyết định ở lại ăn cơm chung rồi." Diêu Bối Khôn nháy nháy mặt nói, rõ ràng muốn vun anh cùng Diêu Bối Địch lại với nhau.
Anh quay đầu nhìn Diêu Bối Địch, nhìn cô với anh vẫn hờ hững xa cách.
"Bối Khôn." Tiêu Dạ nhìn Bối Khôn nói.
"Chuyện gì thế anh rể? Tôi có thể giúp anh làm trợ thủ, chỉ là tôi không làm tốt lắm thôi. . ."
"Cậu giúp chị cậu thu dọn đồ đạc đưa cô ấy về nhà đi. " Tiêu Dạ nói.
Diêu Bối Khôn ngẩn ra, có chút kinh ngạc.
Tiêu Dạ đang nói gì ?!
Thấy Lôi Lôi, trở lại liền thay đổi chủ ý ?!
Có lầm hay không!
Rốt cuộc là tình huống gì ?!
Mờ mịt nhìn Tiêu Dạ không biết làm sao.
Tiêu Dạ vẫn bình tĩnh nhìn Diêu Bối Địch nói :"Em về Diêu gia trước, nếu như ba tháng sau. . . Anh tới đón em. . ."
"Không cần Tiêu Dạ. Có phải hay không cũng muốn đuổi tôi ?!" Diêu Bối Địch nói giọng châm chọc, nhàn nhạt :"Thật ra tôi thấy cũng đủ rồi, mỗi ngày đối mặt với gương mặt này, tôi thấy cũng đủ rồi. Không bằng cùng nhau ly dị đi thế nào? Cuộc hôn nhân này tới bây giờ cũng chỉ là như nhau!"
Tiêu Dạ nuốt nước miệng một cái, lúc lâu mới lên tiếng :"Ba tháng sau, ba tháng sau hãy nói ly dị. . ."
"Tại sao ?!" Diêu Bối Địch hung hãn nhìn anh :"Tại sao tôi phải đợi ba tháng, tại sao phải đợi anh?! Tiêu Dạ anh còn có thể ích kỷ thêm sao? Cho anh ba tháng để anh suy nghĩ xem tình cảm với tôi rốt cuộc là tình cảm gì sao, anh rốt cuộc còn có thể bắt tôi chịu không nổi sao, anh ruốt cuộc có phải hay không muốn ly dị ?! Tôi dựa vào cái gì mà phải nghe lời anh, dựa vào cái gì mà phải để anh chuẩn bị cho sẵn sàng ?"
Tiêu Dạ im lặng không nói.
Diêu Bối Địch cười lạnh, châm chọc nói :"Tôi nói tôi bây giờ phải ly dị."
Tiêu dạ vẫn yên lặng.
Trầm mặc, ngón tay bắt đầu hơi dùng sức.
"Chị, chị đừng ép anh rể như vậy." Diêu Bối Khôn có chút nhịn không được :"Có lẽ anh ấy có gì đó khó nói."
"Nỗi niềm khó nói ?" Diêu Bối Địch nhìn anh, khinh thường.
Kiều Tịch Hoàn luôn im lặng, vốn thuộc về một loại người vấn đề của người khác để họ đi giải quyết, nhưng bây giờ hiển nhiên cũng không nhìn nổi, ngước mắt nhìn Tiêu Dạ :"Tiêu Dạ, anh có biết bây giờ anh đang làm gì không?"
Tiêu Dạ mím chặt môi.
"Anh đang đuổi Diêu Bối Địch đi, mà anh làm như vậy anh có biết ý nghĩa như thế nào, anh biết không?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh.
Tiêu Dạ im lặng, để Kiều Tịch Hoàn phát điên ở một khắc kia.
Kiều Tịch Hoàn nhịn một chút, có chút kích động lại nói :"Tiêu Dạ, anh có biết cuộc hôn nhân của anh cùng Diêu Bối Địch thất bại nhất ở điểm nào sao ?! Ở chỗ, anh cái gì cũng không nói, tất cả mọi thứ anh đều nhẫn nhịn không nói ra, mà anh không nói ra, họ không biết anh đang suy nghĩ gì, mọi người cũng chỉ cảm thấy anh đều làm sai, chính là anh vong ân bội nghĩa, nên bị thiên lôi đánh!"
Tiêu Dạ nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Nhìn mặt Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đỏ lên.
Một giây kia đột nhiên vui mừng, Diêu Bối Địch còn có bạn tốt như vậy.
Nếu như không phải có bạn tốt như vậy, Diêu Bối Địch bây giờ sẽ thế nào ?!
"Nếu như lần này anh tiếp tục không nói, tôi Kiều Tịch Hoàn thề, sẽ không khuyên Diêu Bối Địch lưu tình đối với anh, đối với anh có bất kỳ lưu luyến nào, tôi thậm chí sẽ giúp Diêu Bối Địch ly dị, không chừa thủ đoạn nào lập tức cùng anh ly dị! Sau khi ly dị, tôi sẽ tìm đàn ông khác cho cô ấy, trên thế giới này, đàn ông tốt so với anh còn rất nhiều, Diêu Bối Địch không cần thiết phải chết trên người anh!" Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói, từng câu từng chữ tuyệt đối không phải uy hiếp.
Tiêu Dạ nắm chặt ngón tay dần dần buông.
Anh đột nhiên mở miệng nói :"Tôi có lẽ dính AIDS."
"Cái gì? Diêu Bối Khôn đột nhiên nhảy lên, bộ dạng không thể tin tưởng, kích động nói :"Tiêu Dạ, anh lên giường đều không chọn người sao? Là ai ở thành phố này?"
Kiều Tịch Hoàn cũng giật mình.
Loại bệnh này. . .
Tiêu Dạ khó mở miệng nói cũng là chuyện đương nhiên.
Có thể anh nguyện ý nói ra. . .
Nói ra rồi lại có thể thay đổi cái gì ?!
Quay đầu nhìn Diêu Bối Địch bên cạnh.
Diêu Bối Địch châm chọc cười một tiếng.
Vốn dĩ nghĩ không còn cảm giác đau lòng gì.
Cô liền trầm mặc nhìn Tiêu Dạ.
AIDS ?!
Đây là báo ứng đi.
Đây chính là bị trời phạt đi.
Cô trầm mặc cười, cười càng lúc càng châm chọc.
Ánh mắt Tiêu Dạ vẫn luôn nhìn Diêu Bối Địch.
Nhìn sự chế nhạo của cô.
Chỉ có chế nhạo, cùng cười nhạo mà thôi.
Ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, giải thích :"Không phải, là hôm nay đi gặp Lôi Lôi. Lôi Lôi hôm nay cắn tôi một cái, ở chỗ này. Cô ta nói tối hôm qua Bối Khôn tìm 5 người bị mắc bệnh AIDS tới cưỡng gian cô ta, trên người cô ta đã mang bệnh AIDS rồi, mà bệnh AIDS có thể lây qua đường máu cùng nước miếng. Tôi mới tới bệnh viện kiểm tra, nói là bệnh có thể ủ trong vòng 3 tháng, 3 tháng sau mới biết tôi có phải hay không bị lây. Viện trưởng nói, tỉ lệ lây bệnh sẽ rất cao . .."
Tất cả mọi người dường như đều trầm mặc.
Trầm mặc, hồi lâu vẫn không có ai lên tiếng.
Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch nói :"3 tháng sau nếu như anh bị lây nhiễm, anh liền rời đi. Nếu như không có. . ."
"Dựa vào cái gì mà anh cảm thấy tôi sẽ chờ anh 3 tháng?" Diêu Bối Địch hỏi.
Tiêu Dạ nhìn cô.
"Tiêu Dạ, dựa vào cái gì, để tôi chờ anh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro