Q3. Chương 43: Sinh tử một đường (1) Dùng mạng tôi để đổi!
Edit: Tiểu hoa Nhi
Không gian u ám mà lạnh tanh.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở một xó xỉnh, bên cạnh cô là Mạc Sơ.
Từ khi bọn họ bị ném vào chỗ này, Ngả Khanh cũng không biết đã đi nơi nào ?! Hoặc có lẽ nơi nào cũng không đi, hành động của Ngả Khanh khiến người khác đều không rõ, luôn cảm thấy cách cái chết không xa.
"Kiều Tịch Hoàn, cô hận Cố Tử Thần sao?" Trong không gian yên tĩnh, vang lên giọng nói có chút trầm thấp mà khàn khàn của Mạc Sơ.
Kiều Tịch Hoàn im lặng, phảng phất đang suy nghĩ vấn đề này.
"Mọi người đều đi, nhưng duy chỉ có cô bị bỏ lại."
Kiều Tịch Hoàn vẫn im lặng.
Cô nghĩ cô hẳn không thể quên được bản thân trơ mắt nhìn chiếc trực thăng kia rời đi.
Cô không thể thấy được biểu cảm trên trực thăng của Cố Tử Thần, chỉ có thể tự ở trong đầu chế thành một mảnh mặt máu lạnh.
"Thật ra, Cố Tử Thần hẳn có nỗi khổ." Mạc Sơ nói, nhìn Kiều Tịch Hoàn có chút trầm mặc lại tiếp tục nói :"Cố Tử Thần cùng những người khác đã ẩn nhẫn 8 năm, đây chính là kết quả mà mọi người nên có được cũng chính là cam kết mà Cố Tử Thần cho đi. Bây giờ mọi thứ đều coi như đã kết thúc, Cố Tử Thần lúc này thật không thể nào vì cô để cho đồng bạn rơi vào trong nguy hiểm. Hơn nữa coi như anh ấy có trở lại cũng không có nghĩa là anh ấy có thể giúp cô rời đi bình an. Chúng ta bị một đám người ở nơi đó huấn luyện biến thành kẻ máu lạnh, ở trong mắt chúng tôi trừ đồng bạn những người khác thật ra cũng không có nặng lòng như vậy. Cho nên hy sinh của cô đối với bọn họ mà nói, hẳn là một tổn thất nhỏ."
"Nguyên lai mấy người vẫn chỉ là so đo sự tổn thất, tôi vẫn cho là chỉ thương nhân mới thực tết như vậy." Kiều Tịch Hoàn im lặng một chút lại cười nói :"Anh không phải phản bội Cố Tử Thần sao?! Tại sao cho tới bây giờ vẫn nói chuyện dùm anh ấy."
"Không có nói dùm anh ấy, chẳng qua là đang trình bày một sự thật mà thôi. Chẳng qua là nói cho cô, Cố Tử Thần thật sự không nguyện ý bỏ lại cô, đúng là bởi vì tình thế bắt buộc, cô lại chậm một bước." Mạc Sơ giải thích :"Có lẽ đổi lại là bất kỳ người nào khác, đến cuốn cùng một giây kia hẳn cũng sẽ rời đi."
"Có thể cuối cùng mà nói, người bỏ lại vẫn là tôi." Kiều Tịch Hoàn nhìn Mạc Sơ nói :"Tôi và mấy người không giống nhau, tôi không có lạnh lùng cùng thờ ơ như mấy người, cũng không có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không có cái gọi là tình cảm vĩ đại sâu đậm gì, cũng không có nguyện vì ai mà hy sinh. Tôi chẳng qua chỉ đơn thuần biết tất cả mọi người đều đã rời đi mà tôi lại là kẻ phải chịu cái bi kịch đó."
"Bỏ lại cô, có lẽ nội tâm Cố Tử Thần so với cô cũng không tốt hơn. . ."
"Mạc Sơ nói một chút chuyện của anh đi." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên cắt đứt lời anh ta, thanh đạm nói :"Cố Tử Thần, Cố Tử Thần mãi ?! Người đàn ông này không phải cách chúng ta rất xa rồi sao?"
Mạc Sơ ngẩn người.
Thật sự vẫn là một người phụ nữ nội tâm mạnh mẽ.
Anh ta nhìn trước mặt, xuyên qua cửa sổ có chút ánh trăng sáng chiếu vào lạnh như băng, anh ta nói :"Cô đối với tôi có hứng thú?"
"Vì cái gì không thể?! Rõ ràng cảm thấy anh là người tốt, đột nhiên lại nói là phản đồ, thành phản đồ rồi đột nhiên lại cứu tôi, Mạc Sơ, tôi nghĩ không phải là tim tôi quá mạnh mẽ tôi hẳn bị anh chơi chết." Kiều Tịch Hoàn thẳng thắn vô cùng.
"Thật sự là phản đồ." Mạc Sơ thừa nhận.
"Cho nên. . ."
"Cho nên, tôi không phải người tốt lành gì." Mạc Sơ nói :"Năm đó thời điểm chúng tôi ở căn cứ, thông qua tư chất của bản thân được phân học những thứ phù hợp, sau đó bắt đầu phân tổ thi hành nhiệm vụ, Cố Tử Thần là tiểu tổ trưởng của chúng tôi, lúc mới bắt đầu mọi người ở chung một chỗ không có cảm tình sâu đậm gì, nhưng cô biết đấy, cảm tình của con người không dễ gì khống chế, mỗi lần trải qua một đợt sinh tử thì vô hình cảm tình lại càng sâu thêm. Đặc biệt sau khi trải qua một việc đó chính là một đồng bạn mất đi, những người còn lại trở thành tương trợ lẫn nhau."
Kiều Tịch Hoàn nghĩ mặc dù không trải qua nhưng đại khái có thể hiểu được loại tình cảm này.
"Cố Tử Thần là một người đặc biệt thông minh, lúc ở căn cứ rất được trọng dụng. Là người tài lòng khó dò, Ngả Khanh đối với Cố Tử Thần rất tín nhiệm, rất lâu cũng không có phòng bị gì lớn, Cố Tử Thần ở khắp nơi đều biểu hiện năng lực kinh người, trở thành một số uy hiếp với một vài loại người. Cho nên thời điểm phân tổ, Ngả Khanh cho tôi một nhiệm vụ quan trọng để cho tôi ở bên cạnh Cố Tử Thần mai phục, đối với anh ấy tiến hành quản chế."
"Trước đó mấy năm không có cái gì để theo dõi, bởi vì mặc dù Cố Tử Thần có năng lực rất mạnh nhưng thủy chung vẫn trung thành với căn cứ. Ngòi nổ xuất phát từ khi trong chúng tôi mất đi một người bạn tên Lộ Viễn. Lộ Viễn chết là một tay căn cứ sắp đặt chỉ vì Lộ Viễn là kẻ thứ nhất có tình cảm với con người, hắn phải rời khỏi căn cứ. Căn cứ không có quy định nói đặc công phải làm việc ở căn cứ cả đời, nhưng cũng không có nói rõ ràng đặc công tùy thời có thể rời đi. Lộ Viễn lựa chọn con đường này, cuối cùng bị căn cứ dùng cách thức tàn nhẫn nhất kết thúc sinh mạng trẻ tuổi, mà căn cứ vạn vạn không có nghĩ tới Lộ Viễn trước khi chết có nói cho Cố tử Thần một bí mật kinh người. Lúc ấy Cố Tử Thần đối với căn cứ có nghi ngờ nhất định rồi, mà căn cứ giết chết Lộ Viễn cái mưu kế này cũng không cao minh, bọn họ cho là sau khi Cố Tử Thần thi hành nhiệm vụ sau khi trở về sẽ giao ra món đồ mà bọn họ muốn, trên thực tế mỗi lần làm nhiệm vụ đều như vậy. Nhưng bởi vì bí mật mà Lộ Viễn nói khiến Cố Tử Thần hoài nghi, cho nên Cố Tử Thần tự mở chiếc usb đó và rồi nhìn thấu chân tướng."
"Sự thật đặt ở trước mắt, Cố Tử Thần để cho tất cả mọi người rời đi, lấy lưng phản lại căn cứ. Đây thật sự không chỉ cần có dũng khí, cũng cần có nội tâm mạnh mẽ mới có thể đưa ra được quyết định. Chúng tôi ở căn cứ lâu như vậy bị huấn luyện giống chó trung thành, bọn họ phản bội trên thực tế trong lòng cũng là một loại hành hạ, nhưng Cố Tử Thần vì bọn họ mà đưa ra quyết định, anh ấy vì bọn họ gánh vác phần chỉ trích này. Cùng nhau chạy trốn suốt 8 năm, 8 năm, mọi người cùng nhau chạy trốn, duy chỉ có thể liên lạc đó chính là Cố Tử Thần, Cố Tử Thần an bài thật tốt cho bọn họ những nơi ẩn núp, mà 8 năm đó Cố Tử Thần làm gì chung tôi đều không thu hoạch được, chỉ biết đột nhiên anh ấy bị thương ở chân sau đó không ra khỏi cửa."
"Căn cứ thật sự rất nhiều lần đều muốn phái người tới giết Cố Tử Thần, nhưng vẫn kiêng kỵ có phải hay không Cố Tử Thần cầm chứng cớ bất lợi gì của bọn họ hay không, đến bây giờ tôi nghĩ trên tay Cố Tử Thần vẫn có cái gì đó, bằng không anh ấy cũng không có bản lĩnh lớn như vậy có thể cùng cục tình báo trung ương nói điều kiện, chẳng qua chung tôi không biết mà thôi. Hẳn không phải là Cố Tử Thần cố ý giấu giếm chúng tôi mà lời bời vì anh ấy không muốn chúng tôi không tới lúc cần thiết thì không cần bị kéo vào vòng như vậy. Cho nên 8 năm, đều chỉ có một mình Cố Tử Thần sắp đặt mọi chuyện, Ngả Khanh mấy lần âm thầm liên lạc qua với tôi, tôi cũng không có cách nào cho căn cứ một tình báo có lợi, không phải tôi không muốn mà thực sự không biết Cố tử Thần đang làm gì."
"Sau đó khi chúng tôi toàn bộ đều tụ lại một chỗ, Cố Tử Thần cũng không giải thích gì cả. Anh ấy chỉ nói cho chúng tôi thi hành mấy nhiệm vụ cuối cùng, thi hành nhiệm vụ của cục tình báo trung ương xong mọi người liền có thể rời đi hoàn toàn, rời đi địa phương máu me này, lần nữa có một cuộc sống bình thường." Mạc Sơ nói tiếp :"Nghĩ tới việc đó mọi người thực sự đều có chút kích động, lẩn trốn như vậy nhiều năm, rốt cuộc có được hy vọng thấy ánh sáng ban mai."
"Chuyện về sau tôi nghĩ hẳn là cô đều biết." Mạc Sơ nói :"Mà việc ám sát Hắc Sâm A Bối Đức chính là nhiệm vụ cuối cùng của Cố Tử Thần, nhiệm vụ này sau khi kết thúc, bọn họ thật sẽ chạm tới ánh sáng ban mai."
"Anh có nghĩ sẽ cùng Cố Tử Thần bọn họ rời đi chứ?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
"Nghĩ tới. Nếu không sẽ không cố gắng nhẫn nhịn tới giờ." Mạc Sơ nói :"Trong lòng đấu tranh vô cùng mãnh liệt. Cố Tử Thần từng tìm tôi nói qua, một giây kia có lẽ anh ấy phát hiện tôi là phản đồ, nhưng vẫn cho tôi cơ hội. Tôi cũng rất lâu không có cho căn cứ một đầu mối có lợi, chỉ vì tôi không làm được. Căn cứ tựa hồ cũng phát giác bất thường, trong bóng tối rất nhiều lần uy hiếp tôi. Chúng tôi là loại người rất phức tạp, thật ra thì rất đơn thuần, ví dụ bên trên giao cho cô một nhiệm vụ cô không có hoàn thành, cuối cùng cô còn là một phần của nhiệm vụ kia, giống như tôi, nhiệm vụ của tôi vẫn luôn là theo dõi Cố Tử Thần."
"Nhẫn nhịn lâu như vậy, tại sao đột nhiên lại quay lại bên Ngả Khanh."
"Bởi vì cuối cùng ẩn nhẫn không nổi. Không qua nổi cửa ải nội tâm kia." Mạc Sơ nói tiếp :"Lần trước cô đi tìm Hắc Sâm A Bối Đức ký hợp đồng, tôi cùng Hạ Nhân tới ám sát mấy người, nếu như không phải cô thật thông minh hẳn bây giờ cô đã chết ở dưới họng súng của tôi, tôi nghĩ tôi sẽ không lưu tình."
"Vậy tại sao lại tới cứu tôi."
"Đúng là không qua nổi cửa ải nội tâm kia." Mạc Sơ châm chọc cười :"Thật ra từ lúc Cố Tử Thần sắp đặt đến bây giờ, Ngả Khanh đã thua. Cục tình báo quốc gia vốn tính chất đã thay đổi, muốn thông qua những đất nước khác để biến bản thân trở thành nước đơn độc tồn tại, như vậy vốn là chuyện nguy hiểm, mà nguy hiểm như vậy lại có chuyện Cố Tử Thần mang đoàn người rời khỏi, Cố Tử Thần liên lạc với cục tình báo trung ương chính là sự đả kích, sáng tỏ như ban ngày. Mà tôi nghĩ cuối cùng kết quả Cố Tử Thần sẽ thắng lợi, chúng tôi dù sao đều sẽ thảm bại, cho nên ở phút cuối cùng coi như là tặng Cố Tử Thần một món quà đi, cũng coi như đối với anh ấy trả lại nợ đã thiếu."
"Cho nên thời điểm ở thang máy, anh cũng không đi vào. Anh là muốn ôm Ngả Khanh chuẩn bị chết cùng ?!" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
Mạc Sơ gật đầu :"Sinh tử đối với tôi mà nói thật ra cũng không quá nặng nề như suy nghĩ vậy."
"Tại sao không nghĩ cùng Cố Tử Thần bọn họ rời đi?" Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc.
"Bởi vì tôi từ lúc bắt đầu không phải cùng phe với bọn họ."
"Cố Tử Thần có thể phản bội, anh chẳng lẽ không thể noi theo sao? Lúc Cố Tử Thần phản bội trước kia, mấy người thật ra thì chính là một phe. Cố Tử Thần loại đàn ông đó cái gì cũng có thể làm ra được, cũng có thể chấp nhận hành động đáng xấu hổ trong mắt mọi người, tại sao anh không thể như vậy?!" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh ta, chăm chú mà hỏi.
Mạc Sơ ngẩn ra, một giây kia á khẩu không trả lời được.
Kiều Tịch Hoàn luôn có thể đem sự vật phức tạm biến thành đơn giản, dùng sự lý giải đơn giản nhất nói ra, khiến người vô lực phản bác.
"Mạc Sơ nếu như tôi là anh, tôi tuyệt đối sẽ lựa chọn phản bội. Phản bội không hề xấu xa, mỗi người trên thế giới này đều chỉ có một mạng sống là công bằng, chúng ta cũng chỉ có cách thức lựa chọn quyền lợi cho chính bản thân mà thôi. Chẳng lẽ người khác kêu mình chết mình liền phải đi chết hay sao ?! Không thể cho mình một lựa chọn con đường sống hay sao?! Mạc Sơ, Cố Tử Thần cũng có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo, tại sao anh không thể ?! Gông xiềng trong lòng anh có phải hay không quá nặng nề ?!" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh ta, biểu tình rõ ràng chính là Mạc Sơ ẩn nhẫn cùng trốn tránh hoàn toàn là uổng công vô ích.
Mạc Sơ không chút chống đỡ.
Anh ta thảm thiết nở nụ cười nói :"Sớm chút tâm sự cùng cô mới phải."
"Bởi vì tôi là người ngoài cuộc cho nên tôi chỉ có thể dùng thái độ của người bình thường để nói chuyện với anh. Mạc Sơ nếu như có cơ hội, chớ đừng quấn quít với nội tâm mình như vậy, hỏi một chút xem mình muốn đi đâu, nhận định cũng đừng quay đầu lại. Bằng không bây giờ có lẽ anh đã đi theo đám người Cố Tử Thần bọn họ cao chạy xa bay." Kiều Tịch Hoàn từng câu nói.
Mạc Sơ gật đầu mỉm cười.
Có lẽ thế.
Cuối cùng vẫn là bản thân quấn quít khiến ình phải đi một con đường không rõ.
Ngược lại luôn không thể giải thoát cho chính mình.
Để trên lưng mình là một kẻ không minh bạch, không danh tiếng.
"Mạc Sơ thật ra tôi khá tò mò, tôi luôn cảm thấy thời điểm tham gia bữa tiệc, anh đối với cung điện đặc biệt quen thuộc, Ngả Khanh có đặc thù quyền lợi gì sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
"Đúng, Ngả Khanh cùng Hắc Sâm A Bối Đức liên lạc khá lâu. Hai người từ trước đó vẫn luôn ở trong tối cấu kết cùng nhau, Hắc Sâm A Bối Đức dần dần đem Quốc Vương giới thiệu với Ngả Khanh, Quốc Vương đối với Ngả Khanh cũng rất là thưởng thức, bây giờ nghĩ lại có lẽ cũng chỉ là bề ngoại thuận theo mà thôi. Dù sao đối với Quốc Vương mà nói Hắc Sâm A Bối Đức có thế lực quá mạnh, cho nên không thể ép được Hắc Sâm A Bối Đức. Cho nên Ngả Khanh dựa vào quyền lực của Hắc Sâm A Bối Đức nên ỏ cung điện đi lại có thể tự do. Đương nhiên Ngả Khanh cũng cho chúng tôi một phần bản đồ cung điện, để cho chúng tôi trước khi đến quen thuộc với hoàn cảnh trước, cho nên con đường kia toàn bộ đều ở trong đầu chúng tôi."
"Không trách tôi nói tại sao anh lại quen đường đến như vậy." Kiều Tịch Hoàn bừng tỉnh :"Bây giờ Ngả Khanh không có Hắc Sâm A Bối Đức thì ở quốc gia này cũng không có gì để ỷ vào nữa sao?"
"Không sai biệt lắm." Mạc Sơ gật đầu :"Có lẽ sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, Quốc Vương đối với chúng ta phát lệnh truy nã rồi, cho dù Ngả Khanh có mạnh mẽ thế nào cũng không có khả năng một người cựa lại mấy người, đối phó với cả một quốc gia."
"Rời đi nơi này là đi nơi nào?"
"Ai biết, chân trời góc biển. Ngả Khanh bây giờ đoán chừng sẽ không trở lại căn cứ, cục tình báo trung ương hẳn đã bắt đầu hành động, nước Z cũng sẽ dựa vào những quốc gia khác đối với Ngả Khanh tiến hành truy nã, Ngả Khanh đoán chừng sẽ trở thành tội phạm quốc tế bị truy nã, chúng ta đem bốn mặt chạy trốn trở thành bi kịch. Dĩ nhiên, cũng có thể.. . " Mạc Sơ ngừng một chút lại nói tiếp :"Ngả Khanh sẽ khó chịu, trước sẽ giết chết chúng ta."
Kiều Tịch Hoàn ôm thân thể mình.
Chỉ có thể mặc cho người khác làm thịt quả thật rất khó chịu.
"Kiều Tịch Hoàn, đừng suy nghĩ quá nhiều, có thể thấy ánh trăng một ngày còn hơn là suy nghĩ cả một ngày." Mạc Sơ nói, trong giọng nói có chút xa xôi, yếu ớt ở bên tai cô vang vọng :"Chúng tôi đều là ôm suy nghĩ ấy mà sống trên thế giới này."
. . .
Trực thăng đậu sát ở phi trường quốc tế cạnh nước S.
Tất cả mọi người đã sớm chuẩn bị xong giấy thông hành, thẻ căn cước cùng vé máy bay, chuẩn bị xét vé lên máy bay là xong.
Bọn họ đứng ở cửa xét vé.
Đi ra khỏi chỗ này, lên máy bay mọi thứ đều hoàn thành.
Mọi người mang theo chút kích động, trong kích động cũng mang một tia nhẫn nhịn lặng lẽ, bởi vì cuối cùng vẫn là bỏ rơi lại một người, mặc dù không phải là bạn bè nhưng. . .
Trong sự trầm mặc ấy, hoảng hốt đem tầm mắt đặt trên người Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần từng bước kiểm tra giấy thông hành cùng vé máy bay để bảo đảm không có sai lầm.
"Mọi người rời đi trước, chúng ta lúc này nên nói lời tạm biệt rồi." Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng.
Mọi người ngẩn ra.
"Tôi đem mọi người tới nơi này là đại biểu sự lẩn trốn 8 năm qua của chúng ta đến đây kết thúc. Từ giờ phút này mọi người bắt đầu có tự do của chính mình, cùng cục tình báo quốc gia và cục tình báo trung ương đều không có liên quan nữa, mọi người chính là mọi người. Tôi đã gửi một khoản tiền trong mỗi một thẻ ngân hàng của mọi người rồi, không cần cám ơn tôi đây là thù lao mà quốc gia trả cho mọi người, chỉ cần ở nửa đời sau không nhiễm thói xấu đủ cho mọi người tiêu dao cả đời." Cố Tử Thần hời hợt nói.
Những người khác cũng chỉ là nhìn anh như vậy.
"Sống cho thật tốt." Cố Tử Thần nói xong, xoay người.
"Cố Tử Thần." Diệp Vũ kéo tay anh lại :"Anh có phải hay không quay lại tìm Kiều Tịch Hoàn ?!"
Cố Tử Thần trực tiếp gạt tay Diệp Vũ ra, nhàn nhạt đáp một tiếng :"Ừ."
"Anh không thể đi." Diệp Vũ ngăn người đứng trước mặt anh :"Anh lúc này trở về khác gì chịu chết chứ? Có lẽ Kiều Tịch Hoàn đã chết, anh quay lại đó cũng vô ích!"
Cố Tử Thần nhìn Diệp Vũ :"Chết hay chưa nhìn mới biết."
"Tại sao anh cứ u mê như vậy mãi không tỉnh chứ ?! Vì một người đàn bà có đáng không?!" Hốc mắt Diệp Vũ đỏ bừng, mang một chút đau đớn :"Sau này anh có thể gặp càng nhiều người phụ nữ khác, cô ta cũng chỉ là một khúc nhạc đệm trong cuộc sống của anh mà thôi, tội gì anh phải vì cô ta mà hy sinh chính mình."
"Diệp Vũ." Cố Tử Thần nhìn cô ta lệ rơi đầy mặt :"Cô chết cũng không buông được tôi, giống nhau, tôi chết cũng không bỏ được Kiều Tịch Hoàn. Nếu như cô ấy chết, ít nhất tôi phải đem tro cốt của cô ấy về nước, tôi sẽ không để cô ấy ở đất nước này cô độc một mình."
"Không." Diệp Vũ giang tay chắn đường :"Em sẽ không để anh đi."
Sắc mặt Cố Tử Thần trầm xuống :"Diệp Vũ, cô chắc chắn cô có thể cản tôi ?!"
"Coi như là anh có giết em em cũng muốn cản anh! Cố Tử Thần, hoặc là anh đi cứu Kiều Tịch Hoàn hoặc là em lập tức chết ở ngay trước mắt anh!" Diệp Vũ dõng dạc nói.
Cố Tử Thần xiết chặt ngón tay, không ngừng nhẫn nhịn.
"Đừng đi Cố Tử Thần, em cầu xin anh. Kiều Tịch Hoàn chết em có thể đi theo bên cạnh anh cả đời, anh muốn sinh con em có thể sinh cho anh, bao nhiêu đều có thể. Cố Tử Thần, nếu như anh không thích vết thương chồng chất trên cơ thể em em có thể đi Hàn Quốc phẫu thuật chỉnh hình. Nhưng anh đừng quay lại tìm Kiều Tịch Hoàn, anh sẽ chết mất." Diệp Vũ không còn chút tự ái nào, cầu xin.
Những người khác tựa hồ cũng không nhìn nổi.
Mặc kệ như thế nào Diệp Vũ vốn là một cô gái trầm ổn còn luôn có một tia cao ngạo.
Mà bây giờ vì một người đàn ông đã thấp giọng hạ mình tới nước này.
"Diệp Vũ, tránh ra!" Cố Tử Thần mở miệng, đối với tâm tư Diệp Vũ chỉ thờ ơ.
Diệp Vũ nhìn anh.
Cố Tử Thần sải bước đi về phía trước, nhấc tay một cái trực tiếp đem Diệp Vũ đẩy qua, lực độ rất lớn, rất nhanh, mạnh, Diệp Vũ cơ hồ nháy mắt liền ngã trên mặt đất.
Một giây kia tựa hồ không cảm giác được thân thể đau đớn, Diệp Vũ chỉ cảm thấy trái tim đang rỉ máu.
Cô ta hung hãn hỏi Cố Tử Thần đang bước đi :"Anh thực sự muốn em chết trước mặt anh sao?"
Cố Tử Thần vốn ngay cả một giây cũng không hề dừng lại, anh thực sự có thể nghe được lời cô ta nói, nhưng anh xem như không nghe được gì hết, đi rất kiên quyết.
Thật sự chỉ có thể đem cái chết ra uy hiếp sao ?!
Diệp Vũ cắn răng, tay trái sờ lên phía chuỗi hồng ngọc bên tay phải, bọn họ luôn có ám khi trong người, tùy người mà ám khi sẽ không giống nhau, ám khi của cô ta trực tiếp có thể giết người. Không giống như Kiều Tịch Hoàn, chẳng qua chỉ là thuốc mê mà thôi.
Cố Tử Thần cuối cùng vẫn là không muốn bàn tay Kiều Tịch Hoàn dính những thứ không sạch sẽ.
Cô ta cười lạnh, đưa tay lên hướng về phía ngực mình.
"Diệp Vũ." Ôn Đặc Sâm bắt cánh tay cô ta lại, trực tiếp hung hãn đem tay cô ta giữ lấy.
"Ôn Đặc Sâm anh buông tôi ra!" Diệp Vũ lạnh lùng nói.
"Cô không thể ép lão đại như vậy!"
"Ôn Đặc Sâm, anh có biết anh bây giờ chẳng qua là đang dung túng Cố Tử Thần đi chịu chết, anh buông tôi ra!" Diệp Vũ nheo mày, ánh mắt chợt lóe lên tia dữ tợn. Tay trái hung hăng đánh một quyền lên ngực Ôn Đặc Sâm.
Ôn Đặc Sâm mất thăng bằng, cả người liền bị lùi lại mấy bước, trên ngực truyền tới đau đớn khiến Ôn Đặc Sâm không cầm được ho khan mấy tiếng.
Phòng chờ lên máy bay thực sự có chút xao động, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn mấy người phương đông không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Diệp Vũ, cô đừng như vậy. . ." Võ Đại khuyên nhủ.
"Võ Đại cô đừng tới đây!" Diệp Vũ hung hăng nắm lấy ám khí như cũ vẫn hướng về vị trí trái tim :"Vì Cố Tử Thần, cho dù tôi chết cũng đáng giá."
"Cô thật sự cảm thấy cô là bởi vì Cố Tử Thần ?! Hay là nói cô chính là có lòng riêng! Diệp Vũ, tôi thực sự chưa từng nghĩ cô là con người ích kỷ như vậy, tôi không tin người phụ nữ đã từng ở trong đội của chúng tôi lương thiện như thế nào hiện tại lại trở nên kinh khủng như vậy!" Ôn Đặc Sâm đứng cách đó không xa nhìn Diệp Vũ, lạnh lùng đến dữ tợn.
Diệp Vũ nhìn Ôn Đặc Sâm.
Võ Đại cùng Ngô Phi Khâm, Cao Tung cũng nhìn về phía Ôn Đặc Sâm.
"Đừng tưởng rằng cô có thể lừa gạt tầm mắt mọi người, hôm nay trong đại sảnh người đã lấy đi tai nghe của Kiều Tịch Hoàn chẳng lẽ không phải là cô sao?! Diệp Vũ!" Ôn Đặc Sâm thẳng thừng nói.
Những người khác sợ ngây người, không tin nhìn Diệp Vũ.
Diệp Vũ hoảng hốt chợt lắc đầu :"Ôn Đặc Sâm, anh đang nói cái gì?! Tôi căn bản không biết anh đang nói cái gì cả?!"
"Tôi nói gì hẳn cô phải biết rõ." Ôn Đặc Sâm lạnh lẽo nói.
"Anh đừng có nói bậy. . ."
"Là thế nào sao? Diệp Vũ." Võ Đại nhìn Diệp Vũ có chút không tin, tựa hồ ánh mắt thêm lạnh lẽo :"Thực sự là do cô lấy đi tai nghe của Kiều Tịch Hoàn?"
"Không có, tôi làm sao có thể làm ra loại chuyện ấy ?! Ôn Đặc Sâm, anh là bị Kiều Tịch Hoàn làm cho u mê hay sao?!" Diệp Vũ chối tội.
"Đêm trước khi Mạc Sơ phản bội có nói với tôi, hắn nói kêu tôi để ý tới cô, tôi lúc ấy không biết tại sao một người luôn tao nhã lịch sự như Mạc Sơ lại đột nhiên nói những lời như vậy. Hắn không phải là một người đối với đồng bạn sinh ra ngoài nghi. Tôi đã từng hoài nghi tới cô, cô có phải hay không là người của Ngả Khanh. Bây giờ tôi rốt cuộc đã hiểu tại sao Mạc Sơ lại kêu tôi chú ý đến cô, không phải người khác mà là cô chỉ bởi vì cô cố ý khiến cho đội của chúng ta hiểu lầm lẫn nhau chỉ là bởi vì cô muốn tư lợi." Ôn Đặc Sâm nói rất rõ ràng, một giây kia chính là muốn Diệp Vũ không đất dung thân.
Diệp Vũ hận thù nhìn Ôn Đặc Sâm, ánh mắt hung hãn :"Tại sao anh lại muốn đổ oan cho tôi?! Cảm tình giữa chúng ta còn không sánh nổi bằng một Kiều Tịch Hoàn ư."
"Bây giờ tôi cảm thấy cô còn kém hơi Kiều Tịch Hoàn rất nhiều." Ôn Đặc Sâm thẳng thừng nói.
Hốc mắt Diệp Vũ hồng thấu, một giây kia đang ẩn nhẫn cũng phát run.
"Cô ấy không trải qua bất kỳ huấn luyện đặc thù nào ở trong thế giới của chúng ta sẽ không thể chịu nổi một kích. Nhưng là cô ấy cự tuyệt không muốn Cố Tử Thần rơi vào nguy hiểm, cô ấy cự tuyệt không ngăn cản Cố Tử Thần vì hoài bão và lời hứa với chúng ta, không nói cho Cố Tử Thần biết tai nghe của cô ấy bị cô lấy đi. Tôi nghĩ chúng ta cũng có thể tưởng tượng ra lúc ấy Kiều Tịch Hoàn có bao nhiêu sợ hãi. Diệp Vũ tôi vốn cảm thấy trên thế giới này cô là người thích hợp nhất với Cố Tử Thần, ai cũng không xứng, nhưng bây giờ mới biết vốn dĩ cô không phải, cô so với Kiều Tịch Hoàn thực sự kém quá nhiều, quá nhiều." Ôn Đặc Sâm bộc bạch, khiến cho ranh giới mà Diệp Vũ giữ vững tan rã.
Trong đại sảnh đã không còn bóng người Cố Tử Thần.
Anh đã rời đi.
Không gian trầm mặc.
Mọi người chỉ biết nhìn Ôn Đặc Sâm, nhìn Diệp Vũ.
Diệp Vũ hung hãn hỏi :"Mấy người cũng không tin tôi đúng không? Võ Đại co cũng không tin tôi? Cô luôn nhìn máy ghi hình mà chẳng lẽ không thấy rõ gì sao?!"
"Tôi không có thông minh như mấy người, luôn không có." Võ Đại nói tiếp :"Cho nên tôi không biết cô với Ôn Đặc Sâm ai nói sự thật, tôi không biết nhưng bây giờ tôi cũng rất đồng ý với câu nói kia của Ôn Đặc Sâm, Kiều Tịch Hoàn thích hợp với lão đại hơn so với cô." Võ Đại nói xong xoay người muốn đi.
"Võ Đại, cô đi đâu đó?" Ngô Phi Khâm kéo tay Võ Đại.
"Đi tìm lão đại, đi giúp lão đại đem Kiều Tịch Hoàn mang trở về. Anh ấy cho chúng ta tự do, bây giờ tôi dùng thân phận tự do của mình đi giúp bạn bè của tôi mà thôi, không có bất kỳ nhiệm vụ gì, không có bởi vì cũng không có cho nên, cũng không có gánh nặng trong lòng, tôi chẳng qua là đi cứu bạn bè của tôi mà thôi." Nói xong, Võ Đại đã chạy theo ra ngoài.
Ngô Phi Khâm nhìn bóng lưng Võ Đại, trầm mặc một giây, quay đầu nhìn mấy người kia.
Ôn Đặc Sâm, Cao Tung bèn nhìn nhau cười.
Mọi người không để ý cho nên trực tiếp đuổi theo.
Diệp Vũ nhìn bọn họ trước sau đều bước đi, trái tim tan vỡ như muốn giết người.
Đến bây giờ cô liền trở thành nhân vật bị mọi người chán ghét, tới giờ phút này tất cả mọi người đều quay trở về giúp Cố Tử Thần đi cứu Kiều Tịch Hoàn.
Châm chọc biết bao.
Tám năm, tám năm lẩn trốn, rõ ràng đều đã kết thúc vẫn còn phải quay lại!
Cô ta cắn môi, hung hăng cắn.
Cô ta ngược lại phải đi xem một chút, cái mạng của Kiều Tịch Hoàn rốt cuộc có bao nhiêu trân quý, đáng giá đến nỗi mọi người vì Kiều Tịch Hoàn mà bỏ ra hết thảy!
Ánh mắt căng thẳng chạy theo tất cả mọi người.
Xa xa, nhìn chiếc máy bay trực thăng, cánh đã bắt đầu dâng lên, chuẩn bị cất cánh trong nháy mặt, tất cả mọi người không chút để ý leo lên.
Cô Tử Thần quay đầu nhìn bọn họ.
"Chúng ta cùng anh quay trở lại." Võ Đại nói.
Ánh mắt Cố Tử Thần khẽ nhúc nhích :"Không cần, mọi người đi xuống."
"Chúng ta cùng nhau đi cứu Kiều Tịch Hoàn."
"Đi xuống, đây là mệnh lệnh!" Cố Tử Thần lạnh giọng.
"Cố Tử Thần." Võ Đại gọi tên anh :"Anh mới vừa nói chúng tôi bây giờ là người tự do, cho nên anh đã không phải cấp trên của chúng tôi nữa, anh không có tư cách ra lệnh cho tôi."
Mặt anh biến sắc.
"Anh cho chúng tôi cam kết 8 năm, đây coi như là giao phó mà lão đại cho chúng tôi, chúng tôi đã nhận được cũng đang hưởng thụ. Mà giờ phút này chính là đang hưởng thụ, chúng tôi không cần anh bảo vệ nữa, chúng tôi cần chỉ là bạn bè tương trợ lẫn nhau không còn phải đeo những nhiệm vụ cùng áp lực kia trên lưng nữa, chúng tôi đang làm chuyện mà chúng tôi cho là đáng giá." Ôn Đặc Sâm nhìn Võ Đại đỏ mặt lên, cười nói.
Cô gái này vẫn là không biết nói chuyện.
Mà lời nói của Ôn Đặc Sâm rất có sức thuyết phục.
Cố Tử Thần nhìn Ôn Đặc Sâm.
Ôn Đặc Sâm toét miệng cười một tiếng :"Lão đại, để cho tôi lái đi. Doãn Tường không có ở đây tôi phải giúp anh em tốt làm xong chuyện mà anh ta muốn."
Cố Tử Thần nhìn bọn họ, sau đó ngầm cho phép.
Ôn Đặc Sâm cười lên :"Lần đầu tiên dùng thân phận bạn bè đi làm chuyện thiên kinh địa nghĩa, cảm giác thật không tệ."
"Tôi cũng thấy thế." Ngô Phi Khâm phụ họa.
Trực thăng cất cánh.
Cố Tử Thần nhìn phong cảnh ngoài phi cơ, nói một tiếng :"Cám ơn."
Giọng nói không lớn.
Nhưng cũng không nhỏ cho nên mọi người đều nghe rất rõ.
Rất rõ ràng, sau đó chẳng qua là lặng lẽ cười một tiếng, không hề nói nhiều.
Có chút cảm tình để trong lòng là tốt.
Phi cơ trực tiếp bay thẳng tới thủ đô nước S.
Mới vừa rời đi, giờ lại trở về thành phố phồn vinh này.
Phi cơ đậu sát ở một sân vận động lớn.
Giờ phút này sắc trời tối đen.
Mấy người ở trên phi cơ chuẩn bị đồ của mình.
Vẫn như cũ, Cố Tử Thần chia đội :"Nhớ trước kia Quốc Vương cho chúng ta 20 người của quân đội chứ? Trước đó tôi luôn cho bọn họ ngầm mai phục ở xung quanh hoàng cung, thời điểm nhất định chúng ta mới sử dụng. Trước lúc tôi rời đi, tôi để bọn họ chú ý tung tích của Kiều Tịch Hoàn. Mới rồi liên lạc thông qua họ liền biết Kiều Tịch Hoàn đã bị Ngả Khanh mang đi, trước mắt đang lẩn trốn ở tỏng một kho hàng hoang phế cách đó không xa."
Cho nên mặc kệ lúc nào lão đại đều làm việc có an bài cùng chuẩn bị trước.
Cho tới bây giờ sẽ không bao giờ bắt tay vào một việc không chút đầu mối.
"Muốn từ trong tay Ngả Khanh cứu người không đơn giản. Quốc Vương cho ta mượn người thời gian là 24 giờ, đến trước mắt còn khoảng 2 giờ nữa, trong vòng 2 giờ chúng ta phải cứu được Kiều Tịch Hoàn từ trên tay Ngả Khanh ra. Đây là phần thắng chúng ta có tốt nhất."
"Được."
"Tôi cùng Ngô Phi Khâm, Võ Đại tấn công." Cố Tử Thần phân phó :"Cao Tung chỉ huy quân đội bảo đảm an toàn của chúng ta, Ôn Đặc Sâm ở chỗ này làm hậu viên chống đỡ, tùy thời chuẩn bị khi chúng ta ra ngoài liền cất cánh rời đi. Còn Diệp Vũ. . ."
Cố Tử Thần nhìn Diệp Vũ.
Diệp Vũ cũng như vậy nhìn anh.
"Cô ở lại chỗ này giúp Ôn Đặc Sâm."
Diệp Vũ cắn môi nhìn anh.
Cố Tử Thần an bài rõ ràng như vậy chính là tách cô ta ra.
Ánh mắt cô ta khẽ nhúc nhích :"Được."
Tỉnh bơ, không chút ưu tư.
"Ok mọi người chuẩn bị 5 phút sau lên đường."
"Được."
Tất cả mọi người chỉnh trang chờ phân phó.
Chỉ mong Kiều Tịch Hoàn còn sống.
. . .
Không gian u ám.
Kiều Tịch Hoàn tựa hồ có chút mơ màng buồn ngủ.
Mới rồi chợp mắt được một giây, đột nhiên bị ác mộng làm thức tỉnh.
Cô nằm mơ thấy Ngả Khanh dùng súng chỉ vào đầu cô, sau đó "Ầm!" một tiếng!
Cô chợt mở mắt, tinh thầm không được ổn định chẳng biết từ lúc nào hắn đã đứng trước mặt cô, mà đột nhiên thức tỉnh, tựa hồ hắn đang gọi Mạc Sơ.
Đi bên cạnh Ngả Khanh còn có Thang, còn hai người nữa cô không biết, không cần nghĩ cũng biết là thành viên của căn cứ khác.
Ngả Khanh cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống cô, khóe miệng đột nhiên tà ác cười :"Cô nói xem Cố Tử Thần có phải hay không đưa bạn của hắn trở lại cứu cô ?!"
Kiều Tịch Hoàn nhìn hắn, hung hăng nhìn, không thèm nói một câu.
"Tôi mới vừa phát hiện xung quanh tôi có quân đội quốc gia nước S đang mai phục. Tôi tiện tay bắt tới một tên hỏi mới biết là Cố Tử Thần ra lệnh để cho bọn họ đi theo sau cô. Tình hình như vậy hẳn là Cố Tử Thần sẽ trở lại tìm cô. Cô cảm thấy tôi suy đoán như vậy có đúng không?" Ngả Khanh hỏi cô.
Kiều Tịch Hoàn ôm lấy cơ thể, một giây kia có chút ưu tư khác thường, mặc dù luôn cố biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
Cô không biết Cố Tử Thần có quay trở lại hay không.
Không muốn cho bản thân thêm hy vọng vô vị.
"Nếu như vậy vừa vặn tiết kiệm thời gian tôi đơn độc đi tìm hắn. Cô biết tôi cùng hắn thật ra thì mang hận rất sâu. Tôi tốn tâm huyết bồi dưỡng được một cái máy hoàn mỹ như vậy, quay đầu lại cái máy ấy lại cho tôi một đả kích trí mạng, cô cam thấy tôi có thể nuốt suốt khẩu khí này được sao ?! Dĩ nhiên không thể! Tôi dạy bọn họ rất nhiều, nhưng duy chỉ không dạy bọn họ cái gì gọi là gây ra thì phải trả giá, xem ra hôm nay phải cho bọn họ một khóa trình dạy sinh động mới được." Ngả Khanh mang theo giọng nói âm u mà lãnh huyết ở trong nhà kho cũ một trận vang vọng.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, cố gắng để bản thân không bị lung lay.
Cố gắng để bản thân nhìn qua thật bình tĩnh, không có gì khác thường.
"Thật là một người phụ nữ biết ẩn nhẫn, không biết trò chơi tiếp theo cô có thể hay không thờ ơ như vậy?" Ngả Khanh toét miệng cười một tiếng, nụ cười tà ác như vậy phảng phất thấm vào không khí :"Đừng để cho tôi thất vọng, Kiều Tịch Hoàn."
Cái người điên này không giống như người đàn ông!
Kiều Tịch Hoàn ôm chặt cơ thể mình, không muốn cùng người đàn ông này nói một câu, cũng không muốn nhìn người đàn ông này một cái.
Cô rủ tròng mắt xuống, cả người đột nhiên bị một cỗ lực tay mạnh mẽ lôi kéo đứng lên.
Bụng lúc này có chút đau đớn, tựa hồ càng rõ ràng.
Cô cắn môi, cưỡng bách bản thân không đi ra ngoài, chẳng qua là mặc cho Ngả Khanh đột nhiên đem cô trói buộc lại, súng lục để ở huyệt thái dương của cô, cảm xúc sợ hãi như vậy.
Mạc Sơ nhìn Kiều Tịch Hoàn, ánh mắt dừng một chút, cắn răng không có mở miệng.
Ngả Khanh ra hiệu ánh mắt cho Thang.
Thang kéo Mạc Sơ đứng lên,c ăn bản không có nể nang vết thương trên người Mạc Sơ, thô lỗ đem Mạc Sơ từ dưới đất kéo lên, nơi vết thương ở băng vải nháy mắt bị nhuộm đỏ.
"Đi thôi, chúng ta đi gặp Cố Tử Thần." Ngả Khanh nói.
Nói như gió thoảng mây trôi.
Kiều Tịch Hoàn bị Ngả Khanh dã man lôi ra khỏi kho hàng, trước mặt là một hành lang dài, cửa ra của hành lang giống như cánh cửa của một thành phố bị vứt bỏ, ánh đèn chiếu sáng khiến cho ban đêm hết thảy rõ ràng đều nhìn thấy.
"Cố Tử Thần, tao đêm ba tiếng nếu như mày không ra, thì chờ nhặt xác người đàn bà này đi."
"Một. . ."
"Không cần đếm, Ngả Khanh." Từ một xó xỉnh đen sẫm một giọng nói quen thuộc truyền tới.
Kiều Tịch Hoàn có chút kích động quay đầu.
Động tác này khiến Ngả Khanh có hứng thú liền cười một chút, hắn cố cùm lại Kiều Tịch Hoàn, để cho cô căn bản không thể nhúc nhích.
Cố Tử Thần cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt cô.
Cô cho là người đàn ông này đã bỏ cô thì thực sự bỏ cô mà đi.
Bây giờ, người đàn ông này cứ như vậy xuất hiện trước mặt cô.
Cô không biết giờ phút này có biểu hiện gì ?! Cô thậm chí không biết sâu trong tâm khảm nên mang theo cảm tình gì ?!
"Có phải hay không bây giờ cảm thấy ngũ vị tạp trần ?! Vốn là hận chết người đàn ông này đột nhiên lại không chút để ý xuất hiện trước mặt cô, muốn tha thứ hắn, lại cảm thấy xin lỗi bản thân vì phải chịu nhiều tổn thương như vậy, có phải hay không cảm thấy rất vướng mắc?" Ngả Khanh ở bên tai cô nói mập mờ như vậy.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi ánh mắt vẫn đặt lên người Cố Tử Thần.
Nhìn anh cứ như một vệt sáng xuất hiện trước mặt mình, thực sự như Ngả Khanh nói vậy, ngũ vị tạp trần.
"Thật ra thì tôi cảm giác cũng như cô vậy." Ngả Khanh nói :"Đối với Cố Tử Thần tôi rất vướng mắc, tôi rất muốn giết hắn, nhưng lại không bỏ được, dẫu sau nhiều năm qua như vậy đây là cỗ máy tôi hài lòng nhất, giết hắn thật sự rất đáng tiếc, không giết hắn, hắn lại hành động những chuyện khiến tôi hận thấu xương?! Kiều Tịch Hoàn cô nói xem tôi nên làm gì đây ?!"
Kiều Tịch Hoàn làm như không nghe thấy.
Cô thấy Ngả Khanh chính là một người điên.
Giống một ác ma vậy, một người điên vậy.
"Ngả Khanh, ân oán của chúng ta tự chúng ta tính, ông thả Kiều Tịch Hoàn đi." Cố Tử Thần nói :"Cần gì phải dính dáng đến một người ngoài cuộc!"
"Cố Tử Thần, bây giờ mày có 20 người của quân đội, còn có 5 người bạn của mày giúp mày, mà tao giờ tổng cộng chỉ có 5 người, không đúng chỉ có 4 người, Mạc Sơ cũng không phải người của tao. Tao 4 người đối phó nhiều người như vậy mày cảm thấy tao sẽ ngu xuẩn đem vũ khí hữu dụng nhất giao cho mày sao ?!" Ngả Khanh châm chọc hỏi.
"Mày cuối cùng cũng sẽ chết." Cố Tử Thần nói không chút biểu tình :"Dục vọng của mày quyết định thứ mày thuộc về. Đến lúc này mày còn cái gì đã giữ vững!"
"Dù sao cũng phải chôn theo người còn lại mà đúng không?!" Ngả Khanh nói :"Dù sao cũng phải để mày bỏ ra thứ đáng giá phải không? Nếu không làm sao phụ lòng ta nhiều năm như vậy để chúng mày lẩn trốn, cái giá phải trả đều tính hết!"
"Cho nên. . ." Cố Tử Thần nhìn Ngả Khanh :"Dùng mạng tao đổi, đủ chưa?!"
- - - - - - lời ngoài lề- - - - - - - -
Thực sự sau khi đọc đến đoạn Diệp Vũ mình chỉ muốn cấu xé người phụ nữ này thôi ạ, edit chương này đoạn thoải mái nhất chính là Diệp Vũ bị mọi người vạch trần bộ mặt thật là người phụ nữ ích kỷ, tư lợi cho mình ạ.
Cảm ơn cả nhà đã theo dõi và ủng hộ mình ạ, mặc dù truyện bây giờ không ra chap thường xuyên được nhưng cả nhà vẫn ủng hộ mình... Cảm ơn cả nhà yêu cả nhà nhiều ạ <3 <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro