Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q3. Chương 4: Phát sinh chuyện sống chết (4) Chỉ sợ biệt ly.

edit: tiểu hoa nhi




"Võ Đại, chúng ta trời sinh máu lạnh." Cố Tử Thần âm thanh mỏng lạnh nói :"Cho nên sống chết trước mặt, không cần băn khoăn bất kỳ ai."

"Ah." Võ Đại cắn môi gật đầu.

Cố Tử Thần biểu hiện rất nhạt, giống nhưng đối phương là ai mà nói một chút cũng không quan tâm, anh tỉnh táo giao phó :"Trước mắt chúng ta bây giờ là 3 người, từ tiếng súng phán định mà nói, đối phương hẳn là 5 người, trong đó Lôi Bố Lai bị thương có lẽ chết, còn lại 4 người, trừ đi Diệp Vũ bên ngoài, hẳn còn có Thang Hòa, Đường Cẩm, Ngô Phi Khâm sẽ công kích ở tầm xa, tới chỗ Diệp Vũ, cô ta giỏi dụ rồi giết, những người khác tương đối xuất sắc. Tôi không biết Cao Tung giỏi cái gì, nhưng Võ Đại cô đánh giỏi cận chiến, cho nên cô bây giờ nhận đối tượng chính là Đường Cẩm, Cao Tung phụ trách Ngô Phi Khâm, tôi phụ trách Thang Hòa cùng Diệp Vũ."

Khẩn trương mà thời gian thì ngắn ngủi, Cố Tử Thần đơn giản phân công.

Võ Đại trầm mặc gật đầu.

Chẳng qua thời điểm gật đầu nhịn không được nhìn Cố Tử Thần nhiều hơn, câu "Anh thực sự muốn cùng Diệp Vũ chính diện đối mặt" cuối cùng cũng không hỏi, nhìn giây phút này không phải thời điểm có thể quấn quít.

Phân công xong.

Võ Đại cùng Cố Tử Thần bắt đầu, Cao Tung mai phục bên kia.

Bóng người lộ ra, bên kia tiếng súng cùng ào tới.

Võ Đại lăn lốc, tiếng súng không ngừng ở bên tai.

Thật vất vả lăn về phía bên cạnh Cao Tung, kế hoạch báo cho Cố Tử Thần, sau đó hai người từ hai hướng khác nhau bắt đầu đánh từ hai mặt.

Tiếng súng vang lên lần nữa.

Kiều Tịch Hoàn ngồi chồm hỗm phía sau, tay một mực che lỗ tai mìh, cả người vẫn trong trạng thái sợ hãi.

Cố Tử Thần luôn luôn quan sát động tĩnh xung quanh.

Tròng mắt anh đột nhiên nhíu lại, bỏ lại một câu hung hãn :"Kiều Tịch Hoàn anh vừa mới nhớ nói với em."

Sau đó bóng người đã xông ra ngoài.

Kiều Tịch Hoàn há miệng một cái, không có thể phát ra bất cứ âm thanh gì nhìn Cố Tử Thần đã không còn dưới mí mắt cô.

Cô hỏng mất nhìn súng lục cô để dưới đất, cầm lên, sau đó học Cố Tử Thần cách cầm súng vừa rồi, Cố Tử Thần nói thời điểm nổ súng mới lên đạn, nếu không súng sẽ làm tổn thương đến bản thân, cô cắn môi, ôm thật chặt cây súng lục vào ngực.

Chung quanh còn có chút tiếng súng, xa gần thay lượt nhau.

Kiều Tịch Hoàn tim đập càng lúc càng tăng.

Không có Cố Tử Thần ở bên người, giống như biện pháp an toàn gì cũng không có, bản thân cứ thế mà bại lộ trong hoàn cảnh tàn nhẫn, cô hung hăng cắn môi, đang khống chế tim đập, nói với bản thân cô sẽ không chết, Cố Tử Thần lợi hại như vậy nhất định có thể đem đối phương tiêu diệt toàn bộ, bao gồm Diệp Vũ.

Lòng cô đột nhiên thêm lạnh.

Cố Tử Thần nói không nể mặt, nhưng không biết tại sao luôn cảm thấy thời điểm Cố Tử Thần đối mặt với Diệp Vũ nhất định tâm sẽ nghĩ ngợi.

Bên tai giống như truyền đến bước chân, thẳng tắp tiến về phía cô.

Cô nhìn một đôi giày đen xuất hiện trước mặt cô, tim cô khẩn trương đập thêm mạnh, mồ hôi từ trên trán không ngừng chảy xuống, lúc lắc súng lục bẩn thỉu trên tay, cô hít thở sâu, bởi vì không biết là địch hay bạn, đang quanh quẩn bất an trong nháy mắt, cặp giày đen kia một cước hung hăng đá đi súng lúc cô giơ trên tay.

Có một cái chớp mắt như vậy cảm thấy tay như muốn gãy, súng lục sau đó rơi xuống đất.

Kiều Tịch Hoàn đang chuẩn bị cúi đầu nhặt, Diệp Vũ người đi đôi giày đen đó ngồi xổm người xuống, súng lục màu đen trực trên trán cô.

Cố Tử Thần nói chỉ cần đầu không bị thương cũng sẽ không chết.

Bây giờ là phải chết sao ?!

Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Vũ mặt lạnh, nhìn trong mắt cô ta có tia máu, ngón tay nhỏ nhắn hơi bóp cò.

"Diệp Vũ, tôi khuyên cô không cần nổ súng." Sau lưng đột hiên vang lên một âm thanh máu lạnh.

Ánh mắt Diệp Vũ khẽ nhúc nhích, sắc mặt vẫn thờ ơ.

So với giây phút Kiều Tịch Hoàn buồn rầu lúc này, giờ cô lại tỏ ra ổn như thường.

Cho dù một cái nòng súng lạnh như băng mâu thuẫn đặt ở sau cổ Diệp Vũ.

"Cố Tử Thần, anh cảm thấy lúc anh bắn vào đầu tôi, Kiều Tịch Hoàn có thể hay không cũng sẽ hưởng đãi ngộ như vậy." Diệp Vũ lạnh lùng nói.

"Cho nên tôi đề nghị cô không cần nổ sủng." Cố tử Thần từng câu nói.

"Vạn nhất tôi lựa chọn phương thức ngọc đá cùng vỡ thì sao ?" Diệp Vũ giương chân mày lên, sắc mặt máu lạnh đến vô tình.

"Tôi sẽ đài hai cái hố, vù cô cùng cô ấy mai táng. Nhưng lúc này tôi nghĩ có thể nói với cô một chút điều kiện, Thang Hòa đã bị chúng tôi chế ngự, Đường Cẩm trước mặt đang đánh cận chiến cùng Võ Đại, cô biết Đường Cẩm trước giờ không phải đối thủ lớn của Võ Đại. Đến nỗi Ngô Phi Khâm, vốn không muốn vào lúc này nói cho mấy người biết, nhưng không thể không nói, cậu ta là người của tôi." Cố Từ Thần gằn lên.

Diệp Vũ sắc mặt đã đen thui.

"Tôi có thể để mấy người trở về." Cố Tử Thần nói :"Cô bỏ súng xuống."

"Vì một con đàn bà Kiều Tịch Hoàn vô dụng này đáng giá không?" Diệp Vũ lạnh lùng hỏi anh :"Anh bây giờ có thể tiêu diệt được, trong căn cứ thành viên chủ yếu là ba người kia."

"Không có gì là đáng giá hay không, chỉ cần tôi muốn." Cố Tử Thần nói, nghe không ra bất kỳ ưu tư gì.

Diệp Vũ cười lạnh, đột nhiên linh hoạt đem súng lực từ ngón tay xoay một cái, kỹ thuật vô cùng hoa lệ, một giây kia Kiều Tịch Hoàn cảm thấy Diệp Vũ rất anh tú, còn có một giây không nói được đẹp lạnh lùng, cô ta đem súng lục bỏ xuống đất sau đó giơ hai tay lên đầu hàng.

Cố Tử Thần giống như thở phào nhẹ nhõm.

Trước mặt giấu sâu như vậy, nhưng rõ ràng, Diệp Vũ thấy được.

Cô ta có thể hiểu thành, Cố Tử Thần không muốn cô ta chết sao? Hay nói là chỉ không muốn Kiều Tịch Hoàn chết.

Tròng mắt cô ta khẽ nhúc nhích, nhìn Đường Cẩm đã bị Võ Đại thu phục dưới đất, Thang Hòa cũng bị Ngô Phi Khâm cùng một người xa lạ dùng súng lục chỉ đầu.

Bọn họ tới 5 người, 1 người phản bội, quả nhiên một chút hồi hộp cũng không có.

Dưới tình huống không chút hồi hộp, cô ta liền tìm cơ hội trên người Kiều Tịch Hoàn, người phụ nữ này có lẽ sẽ trở thành nguyên nhân mà thay đổi được cục diện, nhưng chân chính nhìn Kiều Tịch Hoàn một giây kia cô ta nhịn không được thiếu chút thì giết chết cô.

"Diệp Mị là bị cô bức tử phải không?" Diệp Vũ đột nhiên hỏi.

Kiều Tịch Hoàn vẫn còn đang trong trạng thái hoảng sợ, nhưng ở trước mặt bạn gái cũ của anh, đúng là bạn gái cũ, không thể hèn nhát như vậy, cô chịu đựng hai chân run rẩy, đứng thẳng lên, mặt đối mặt nhìn Diệp Vũ, không có chút âm thanh run run nào nói :"Cô nên hỏi người mẹ thân ái của cô một chút, rốt cuộc ai buộc em gái cô tự sát."

Sắc mặt Diệp Vũ đột nhiên khẽ biến.

"Tôi có thể cho cô tin tức cũng chỉ nhiều như vậy." Kiều Tịch Hoàn nói, sắc mặt tái nhợt, ánh mặt lại đặc biện kiên định.

Người phục nữ này, mới rồi còn sợ đến vô thần, thời gian ngắn có thể khiến mình bình tĩnh như vậy.

Diệp Vũ hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn cũng không yếu thế.

Dù sao bây giờ bọn họ chiếm thượng phong.

Cô vô cùng bình thường đi tới cạnh bên Cố Tử Thần, cố ý nói :"Anh không phải nói không rời khỏi em sao? Hại em thiếu chút nữa chết, anh không sợ?"

Cố Tử Thần môi mỏng khẽ nhúc nhích :"Anh sẽ không để cho em chết."

Kiều Tịch Hoàn ôm eo anh, cố ý nũng nịu.

Ánh mắt Diệp Vũ càng thêm lạnh, nhìn bóng dáng Cố Tử Thần cùng Kiều Tịch Hoàn, máu trong người không ngừng chảy ngược, giống như bị ứ máu vậy, sắc mặt chỉ toàn là kìm nén.

"Cố Tử Thần, nhân viên cứu viện 10 phút sau sẽ tới, bọn họ. . ." Cao Tung đột nhiên mở miệng.

"Tạm thời không nói đến bọn họ." Cố Tử Thần nói.

"Được." Cao Tung không chất vấn gì nghe theo sắp xếp của Cố Tử Thần.

"Phi Khâm, cậu không thể trở về đi theo chúng tôi đi." Cố Tử Thần nói.

"Dạ, lão đại." Ngô Phi Khâm khóe miệng móc lên một nụ cười :"Bọn tôi chờ ngày này rất lâu rồi."

Ngô Phi Khâm, 30 tuổi, một thành viên khác của cục tình báo quốc gia, sau trong thâm tâm đối với Cố Tử Thần sùng bái có thừa, một lần trong lúc thi hành nhiệm vụ Cố Tử Thần từng có ân cứu mạng hắn, nhớ kỹ trong lòng. Lúc Cố Tử Thần rời đi có âm thầm liên lạc với Ngô Phi Khâm, Ngô Phi Khâm không nói hai lời đáp ứng làm nằm vùng, hơi nữa Ngô Phi Khâm cũng nhiều lần cảm thấy căn cứ có vấn đề, vốn là lúc nghe Cố Tử Thần mang một đội người rời đi chỉ muốn đi theo, cũng may bản thân không có xung động, ngược lại liền trở thành người trọng yếu.

Khoảng thời gian này sắp xếp của căn cứ, hắn có thể nắm bắt được, mọi thứ đều nói với Cố Tử Thần, ít nhất đảm bảo Cố Tử Thần cùng mấy người khác chạy trốn an toan trong 8 năm.

Trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng động cơ trực thăng.

Bầu trời luẩn quẩn ít nhất 3 phi cơ.

Song phương tiến hành ám hiệu xác nhận xong, buông xuống dây thang.

"Võ Đại, cô lên trước đi." Cố Tử Thần dặn dò.

"Được." Võ Đại thả Đường Cẩm.

Sau đó leo lên thang dây.

Bời vì cây cối dày đặc nên thang dây rất dài.

Trong quá trình Võ Đại leo lên, Cố Tử Thần nói :"Cô đi lên sau đó kêu bọn họ thả một sợi dây xuống."

Võ Đại ngạc nhiên vẫn gật đầu một cái.

Cố Tử Thần lại nói với Cao Tung cùng Ngô Phi Khâm :"Hai người kiểm tra trên người bọn họ có còn vũ khí hay không."

"Được." Hai người khom người, cẩn thận lục soát.

Đem súng đạn toàn bộ thu thập lại.

Cố Tử Thần thả súng xuống, chuẩn bị tiến hành lục soát người Diệp Vũ.

"Để em." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nói :"Để em làm được không?"

Cố Tử Thần nhìn cô, biểu tình có chút nghiêm túc.

"Em không thích nhìn anh đối với người phụ nữ khác như vậy . . ." Kiều Tịch Hoàn có chút ủy khuất nói, âm thanh không có sức càng lúc càng nhỏ.

Cố Tử Thần liếc Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói :"Em đem hai cây súng lục dưới đất nhặt lên."

Kiều Tịch Hoàn khó chịu chu mỏ, vẫn là nghe lời khom người nhặt lên thanh súng của mình cùng của Diệp Vũ đặt dưới đất.

Cố Tử Thần bắt đầu tiến hành lục soát toàn thân, không lưu đường sống. . .

Đạn, túi lựu đạn, súng lục. . .

Kiều Tịch Hoàn nhìn ngón tay dài của Cố Tử Thần không ngừng ở trên người Diệp Vũ linh hoạt, luôn cảm thấy hai người đó rõ ràng rất mập mờ.

Cô có chút thờ phì phò nhìn bọn họ, toàn bộ mặt cũng đã đỏ lên.

Cố Tử Thần tên này chính là cố ý.

Trên mặt Kiều Tịch Hoàn đỏ ửng cả lên, Diệp Vũ ngược lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, mặc cho ngón tay Cố Tử Thần không ngừng ở trên người cô ta lục soát, đây chính là hành động bình thường. Đối với những người như bọn họ mà nói, tiếp xúc với vô số người, có lúc cần phải tiếp xúc thân thể là rất bình thường.

"Tử Thần." Diệp Vũ đột nhiên mở miệng.

Cố Tử Thần trầm giọng :"Ừ." một tiếng.

"Tại sao lại đem Kiều Tịch Hoàn ở bên cạnh, cô ta là phiền toái của anh." Diệp Vũ nhìn qua bình tĩnh nói.

Thật ra cô ra phát hiện thời điểm toàn bộ quá trình này đều có Kiều Tịch Hoàn, một giây kia thiếu chút nữa tan vỡ. Trải qua nhiều ngày chạy trốn như vậy, Cố tử Thần vẫn chỉ là đem Kiều Tịch Hoàn bên người.

Cố Tử Thần không ngừng động tác tay, sắc mặt cũng chẳng chút biến hóa.

"Mà thôi, tại sao lại đối với tôi không kiên quyết như vậy." Diệp Vũ hỏi tiếp.

Cố Tử Thần vẫn không trả lừoi.

"Bây giờ, em nghĩ em cũng sẽ tiếc nuối, tiếc nuối năm đó em lại lựa chọn rời đi, anh chẳng qua cũng chỉ nhàn nhạt nói với em câu gặp lại." Diệp Vũ trên mặt thì bình tĩnh hốc mắt lại có chút đỏ.

Cố Tử Thần trầm mặc.

Những vũ khí bí mật được giấu đi, đối với một người cùng một nơi tạo ra, cũng không phải là một chuyện khó tìm gì, cho nên không tới một phút, Cố Tử Thần đã lục soát xong.

Anh xoay người muốn đi.

"Đến bây giờ, một câu anh cũng không nói với em sao?" Diệp Vũ cứ vậy yên lặng nhìn bóng lưng, nhìn anh rời khỏi cô ta.

Cố Tử Thần dừng bước một chút.

"Bởi vì cô ấy cho tới bây giờ không có nói rời khỏi." Cố Tử Thần bỏ lại một câu nói.

Cho nên.

Cũng bởi vì cô ta nói qua, cô ta phải đi.

Anh liền hoàn toàn buông tay sao ?!

Cô ta cắn môi, hốc mắt có chút mơ hồ không rõ.

Nhưng Cố Tử Thần anh có nghĩ tới hay không, anh thực sự cho Kiều Tịch Hoàn cơ hội rời đi sao ?!

Nhưng năm đó, anh cho cô ta cơ hội này.

. . .

Võ Đại đã leo lên trực thăng đồng thời thả một sợi dây xuống.

Cố Tử Thần nhận sợi giây kia, không chút qua lao cột vào người Kiều Tịch Hoàn, kéo một cái nút chết.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần sắp khóc :"Cố Tử Thần, anh là để bọn họ như vậy kéo em lên sao? Anh không ưa em cũng không thể đối với e như vậy a !?"

Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn, không nhịn được cười :"Anh sợ em không leo lên nổi lại từ phía trên rớt xuống, như thế này an toàn hơn một chút, lên đi."

Kiều Tịch Hoàn đỏ mặt.

Cố Tử Thần sờ đầu cô một cái :"Đi lên."

Kiều Tịch Hoàn gật đầu, bị kéo đi lên.

Có lúc chính là chỉ cần một chi tiết nho nhỏ cũng khiến người khác vô hình cảm thấy rất cảm động.

Diệp Vũ cứ như vậy đứng ở xa xa nhìn Cố Tử Thần, nhìn Cố Tử Thần đối với Kiều Tịch Hoàn chu đáo tỉ mỉ, Cố Tử Thần là một người cẩn thận, mỗi lần xuất hành làm nhiệm vụ cơ hồ đều sẽ cân nhắc một giọt nước cũng không để lọt, đặc biệt là ở kinh nghiệm hậu kỳ, bọn họ rất ít có người bị thương vong. Có thể Cố Tử Thần tuyệt đối sẽ không phải một đàn ông tỉ mỉ, hẳn tuỵet đối sẽ không đối với bất kỳ ai mà cân nhắc đến mức này.

Đối với cô ta năm đó cũng không.

Bọn họ ở chung mấy năm kia, giờ nghĩ lại Cố Tử Thần thật sự yêu? Hay là chẳng qua ở tạm mà thôi.

Khi đó Cố Tử Thần có phải hay không chẳng qua là cảm thấy trừ cô ta ra trên cái thế giới này sẽ không còn ai nữa có thể xứng với anh.

Cho nên khi cô ta nói ở chung với nhau, anh liền đáp ứng.

Kiều Tịch Hoàn thật không xứng với Cố Tử Thần, mặc kệ cô thông minh tới mức nào, ở trong thế giới của bọn họ vẫn là không đáng một đồng.

Nhưng mà.

Cố Tử Thần đón nhận.

Đón nhận một người bình thường như vậy ở trong thế giới của anh.

Cô ta nhìn bọn họ từng bước rời đi, càng ngày càng xa.

Tử Thần.

Người đang nhớ lại, cuối cùng cũng chỉ có cô ta có phải không ?!

. . .

Trực thăng bay lên.

Bởi vì số người có hạn.

Cố Tử Thần cùng Kiều Tịch Hoàn cùng Võ Đại ngồi một chiếc trực thăng.

Phi công là một người xa lạ, hắn tự giới thiệu :"Tôi là Tân Chính Thuần, rất hân hạnh được biết anh, Cố Tử Thần."

Cố Tử Thần khẽ gật đầu.

Tuân Chính Thuần quay đầu nhìn Võ Đại cùng Kiều Tịch Hoàn lại nói :"Kiều Tịch Hoàn phải không?"

"Anh biết tôi?" Kiều Tịch Hoàn có chút kinh ngạc.

"Có một thời gian tìm hiểu qua về thương trường, sau đó đối với cô có ấn tượng khá sâu." Tân Chính Thuần nói.

"Vậy sao?" Kiều Tịch Hoàn nhìn qua dửng dưng thực sự trong lòng rất vui vẻ.

Cho là mình ở chỗ này chính là không có gì quá đặc biệt, không nghĩ tới cũng có người biết tồn tại của cô, đột nhiên có chút đắc ý.

Giống như mình bị người lãng quên rất lâu, giống như bản thân không đáng giá một động, đột nhiên một người nhảy ra nói, thật ra thì cô rất lợi hại, tôi ngưỡng mộ cô rất lâu.

Như vậy dương dương tự đắc, có một loại cảm giác thỏa mãn không nói được.

Cố Tử Thần giống như chú ý tới Kiều Tịch Hoàn giấu giếm tâm tư, anh ở bên tai Kiều Tịch Hoàn nói nhỏ, nói rất nhỏ, thật ra thì mấy người ngồi gần như vậy đều có thể nghe anh nói :"Em chớ đắc ý, không chừng bọn họ tới chính là muốn tra xem em có phải hay không buôn bán phạm pháp!"

Kiều Tịch Hoàn trợn mắt nhìn Cố Tử Thần.

"Phốc" một tiếng, Võ Đại nhịn không được bật cười.

Kiều Tịch Hoàn bị cười khiến mặt lúc đỏ lúc trắng.

Tân Chính Thuần phụ họa nói :"Yên tâm đi, cô rất trong sạch."

Cố Tử Thần bộ dạng như, em nhìn đi có phải anh nói rất đúng không.

Kiều Tịch Hoàn trợn mắt.

Khoảng thời gian này Cố Tử Thần có phải hay không nói quá nhiều ?!

Nghĩ lúc đó ở trên biển, người đàn ông đó im lìm, đánh chết cũng không nói ra một chữ, cái đó. . . Rõ ràng tuyệt đối cùng cô xa cách, người đàn ông không dễ gần gũi. . .

Rốt cuộc từ khi nào thì bắt đầu, cho dù trải qua nhiều chuyện như vậy khiến cô như là trên thiên đường, thấy Cố tử Thần có những năng lực mà người thường không có được, thấy anh thân cận rất nhiều không giống trước cao tới không thể leo tới.

Cô trầm mặc, đột nhiên dựa vào ngực Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần ngẩn ra, trở tay đem Kiều Tịch Hoàn ôm ở trong ngực.

Võ Đại nhìn dáng vẻ bọn họ, khóe miệng cười một tiếng, dời đi tầm mắt.

Cho tới bây giờ không cảm thấy Kiều Tịch Hoàn so với Diệp Vũ thích hợp với Cố Tử Thần, thậm chí rất lâu trước đó cảm thấy trên cái thế giới này chỉ có Diệp Vũ mới xứng với Cố Tử Thần. Giờ phút này lại cảm thấy khó hiểu, có lúc cùng tận cũng không thể nhìn bằng mắt thường đơn giản như vậy. Không xứng với xứng cùng việc thích hợp hay không căn bản là hai khái niệm.

Rất hiển nhiên.

Thích hợp quan trọng hơn.

Trực thăng quanh quẩn ở trên cao.

Kiều Tịch Hoàn sâu kín hỏi :"Lần này sẽ không còn xuất hiện chuyện gì không đoán trước được?"

"Ai biết?"

"Tim em sắp về hưu rồi." Kiều Tịch Hoàn than phiền.

Cố Tử Thần đem cô ôm trong ngực :"Không có gì phải sợ."

Không có gì phải sợ ?!

Lời nói thật quen thuộc.

Giống như lần trước lần đầu tiên cô cảm nhận được một viên đạn từ bên người gào thét bay qua, về đến nhà, Cố Tử Thần cũng là nói với cô như vậy.

Nhưng Cố Tử Thần, em chẳng qua là sợ. . . Sợ ly biệt.

. . .

Hẹn 3 giờ.

Trực thăng hạ xuống một vịnh đất bằng phẳng, sau khi hạ xuống một nhóm mặc quân trang cầm vụ khí nặng cung kính hướng bọn họ đi tới, sau đó hướng dẫn bọn họ đi về một chiếc quân hạm lớn. Trong quân hạm toàn bộ đều là quân nhân, một chút cũng không hề qua loa, nghiêm túc. Quân hạm này thuộc về vũ khí chiến đấu của quốc gia, bao gồm Cố Tử Thần cùng mọi người đều không thể tùy tiện đi lại trong chiếc quân hạm này, cho đến khi qua nửa này, quân hạm đỗ ở một bến cảng. (Quân hạm = Tàu chiến)

Bến cảng có một cột điện bằng sắt rất cao, bên trên có quân nhân đứng gác.

Đoàn người bọn họ lại đi theo xuống bến cảng, đón bọn họ là một quân nhân cùng chiếc xe quân dụng nhỏ, xe dừng ở một đường quốc lộ, bọn họ chỉ ngồi một chiếc xe nhưng đi theo có ít nhất 8 chiếc xe. Xe tiến về một cánh cửa phía trước, nơi cửa chính bằng sắt âm u, cửa từ từ mở ra, xe lại hướng vào bên trong lái đi, Kiều Tịch Hoàn tò mò nhìn bốn phía, ở trên phía đất trống có nhiều đại pháo, xe tăng, chỉnh chỉnh tề tề nằm một chỗ cảm giác giống như doanh khu quân đội. Nhưng lại cảm thấy doanh khu bộ đội sẽ không nhiều người như vậy, bên trong so với doanh khu bộ đội nhìn qua xa hoa chắc chắn hơn nhiều.

Kiều Tịch Hoàn khẩn trương vô cùng, 5 phút sau, xe dừng ở một cánh cửa, tất cả toàn bộ xe cũng dừng theo.

Cố Tử Thần mang Kiều Tịch Hoàn xuống.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cửa sắt bên trong, một căn biệt thự xa hoa 5 tầng, còn có hồ bơi lộ thiên, vườn hoa các thứ đúng loại biệt thự xa hoa.

"Cố Tử Thần, thủ lĩnh kêu anh tạm thời ở chỗ này." Một người trong số quân nhân kia kính cẩn nói.

"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu.

Quân nhân lại nói :"Chúng tôi sẽ an bài 8 người thay phiên trực gác vì mọi người, chỗ này là nơi căn cứ canh phòng nghiêm ngặt. Mọi người có thể yên tâm nghỉ ngơi. Ngoài ra những người khác cũng đã vào ở, bên trong cần cái gì đều có thể liên lạc với chúng tôi, chúng tôi sẽ bảo đảm mưc độ cuộc sống ăn uống thường ngày tốt nhất."

"Cám ơn."

"Không cần khách khí, không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi." Quân nhân ngồi lên xe nhỏ.

Tám người đàn ông mặ quân trang từ trên xe nhỏ đi xuống, xếp thành một hàng, vững vàng nhịp bước, vóc người cao ngất. Cùng nhau chào, khí thế hùng dũng.

Cố Tử Thần khẽ gật đầu một cái, 8 người đặc biệt trách nhiệm, trên tay giơ khẩu súng hạng nặng, ngay ngắn có thứ tự đứng gác, tuần tra.

Cố Tử Thần đối với những thứ này một chút cũng không ngạc nhiên, kéo Kiều tịch Hoàn vẫn còn trong trạng thái thán phục, mang Võ Đại, Ngô Phi Khâm cùng đi vào trong biệt thự.

Xuyên qua một vườn hoa thật dàu. Một căn nhà xa hoa cao ngất nằm đó.

Tất cả mọi người không dừng bước, chân đi thẳng vào.

Doãn Tường, Mạc Sơ còn có Ôn Đặc Sâm ngồi ở trong phòng khách.

Thấy Cố Tử Thần xuất hiện, quy củ đứng dậy :"Lão đại."

"Mấy người bị thương như thế nào?" Không chút tình cảm, Cố Tử Thần dứt khoát.

"Doãn Tường tay phải bị gãy xương, không nghiêm trọng. Chân trái Ôn Đặc Sâm trúng một phát đạn, đạn đã lấy ra ngoài. Tôi chỉ bị thương ngoài da. Chung quy mà nói cả ba người chúng tôi vẫn khỏe." Mạc Sơ nói.

Cố Tử Thần khẽ gật đầu, sắp xếp :"Võ Đại bị thương ở tay có chút nghiêm trọng, Mạc Sơ cậu giúp cô ấy nhìn một chút. Phi Khâm không bị thương, cậu đi tắm rồi nghỉ ngơi cho khỏe. Trên người tôi có chút bị thương ngoài da, vết thương sau lưng Kiều Tịch Hoàn không biết có bị nhiễm trùng không, Mạc Sơ cậu giúp Võ Đại băng bó xong, đến phòng của tôi."

"Được." Đối với an bài của Cố Tử Thần tất cả mọi người đều gật đầu, không chút do dự.

Cố Tử Thần ôm Kiều Tịch Hoàn đi lên lầu 2, trực tiếp đi vào một căn phòng.

Bên trong phòng sạch sẽ, chỉnh tề, còn nguy nga lộng lẫy.

Cố Tử Thần để Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế sofa trong phòng, bản thân xoay người đi vào phòng tắm.

Cố Tử Thần bận rộn một hồi, mang Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng tắm, sau đó cẩn thận giúp cô cởi quần áo xuống.

Sau lưng những vết thương kết vẩy kia ở trong nước dần tốt, nhưng trải qua việc chạy kịch liệt, bôn ba, những vết thương kia lại bắt đầu hóa mủ, có chút lộ ra máu thịt.

Cố Tử Thần mắt khẽ nhúc nhích, để Kiều Tịch Hoàn ngồi chồm hỗm bên trong bồn tắm.

Toàn bộ quá trình chạy trốn sống chết, Kiều Tịch Hoàn cơ hồ không còn thấy phần lưng đau đớn, trừ lúc ở dưới đất ngay trước mặt nhiều người bị Cố Tử Thần áp xuống xxoo, còn những thời điểm khác do phải khẩn trương thái quá nên đã sớm quên luôn cơn đau, giờ phút này lại khó hiểu cảm thấy sau lưng đau rát một hồi.

Cô cắn môi, cảm nhận Cố Tử Thần đang dè dặt tránh vết thương của cô mà lau người cho cô.

Lần này không chút khách khí, sau lưng, trước mặt, hạ thân. . .

Cô có thể nói thật sự thì bản thân cũng tự làm được sao ?!

Cô cúi đầu, mặt có chút đỏ, bỗng nhiên lại thấy màu trắng ở trên da, khắp nơi đều là cát, từ trên người cô cọ ra được.

Hơi than thầm, cơ thể quả nhiên rất bẩn.

Cô một chút cũng lại không cảm nhận được.

Thời gian tắm không lâu, Cố Tử Thần cầm khăn lau khô người cô, sau đó ôm cô đi ra ngoài, đem cô nhẹ nhàng đặt ở giường lớn, xoay người tìm trong tủ quần áo, Kiều Tịch Hoàn nhìn theo hướng Cố Tử Thần thấy tủ quần áo bên trong bày la liệt quần áo, quần áo nam rồi quần áo nữ, thật sự rất nhiều. Cố Tử Thần tiện tay cầm một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, lại tìm một cái quần lót nhỏ giúp cô thay, từ trong phòng tắm cầm máy sấy tóc ra từng chút nhẹ nhàng thổi khô tóc cho cô.

Toàn bộ quá trình Kiều Tịch Hoàn vẫn hưởng thụ việc Cố Tử Thần tự thân phục vụ cô.

Trong lòng ấm áp, cảm giác như vậy thật là đặc biệt tốt.

Cô ngước đầu hỏi :"Cố Tử Thần, thời điểm ở nhà, anh có phải hay không cũng thường thổi tóc cho em?"

Cố Tử Thần tay ngẩn ra, không nói gì.

"Nhiều lần rõ ràng là lúc đi ngủ tóc còn ẩm ướt, sau khi tỉnh tóc đã khô rồi." Kiều Tịch Hoàn lại nói.

"Anh chẳng qua không thích một người con gái để tóc ướt đi ngủ, anh thấy không thoải mái."

". . ." Kiều Tịch Hoàn trợn mắt nhìn Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần mặt ổn định.

"Cố Tử Thần, tình cảm của anh ít như vậy, tốt lắm sao?" Kiều Tịch Hoàn cắn răng nghiến lợi.

Khóe miệng Cố Tử Thần giống như cong lên, không trả lời.

Tóc cũng đã thổi khô :"Em nằm nghỉ một hồi, anh đi tắm."

Kiều Tịch Hoàn thuận thế nằm xuống, không nói lời nào.

Cố Tử Thần nhìn cô thở phì phò, khom người ấn xuống mái tóc mềm mại của cô một cái hôn nói :"Em tại sao không nghĩ tới, anh giúp em thổi khô tóc chính là vì muốn em đến gần anh?"

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn anh.

Cố Tử Thần cười sâu xa, rời đi.

Kiều Tịch Hoàn chu mỏ.

Trong lòng lại đột nhiên vui vẻ.

Cái người đàn ông im lìm này, nói chuyện cần phải vòng vèo thế sao ?!

Thật là đáng ghét hết sức.

Cô nằm sấp ở trên giường, giường lớn khiến cho cô có một loại cảm giác thoải mái mà lâu nay không có, trên người cũng tắm sạch sẽ, bây giờ cũng đã là buổi tối, bụng rất đói nhưng rõ ràng buồn ngủ hơn.

Cô cứ vậy giằng co mấy phút liền hồ đồ ngủ.

Trong giấc mộng giống như cảm giác được một cái ôm mềm mại trong ngực, luôn luôn đem cô bao vây thật chặt, ấm áp như vậy.

. . .

Cố Tử Thần tắm xong đi ra, đổi một bộ ở nhà, quay đầu nhìn dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn đã ngủ mê man.

Anh đi tới, sờ sờ mặt tròn của cô.

Đối với người thường mà nói trải qua mấy chuyện ngày nay, chắc cuộc sống đã lật nhào rồi.

Khóe miệng hơi kéo ra một nụ cười, kéo chăn lại giúp cô, đứng dậy đi ra ngoài phía sân thượng.

Chỗ này là một góc của cục tình báo trung ương, anh lần trước cũng ở đây mấy ngày vì bàn kế hoạch, nhưng cuối cùng bởi vì anh đột nhiên lựa chọn trở về Thượng Hải mà mắc cạn, có điều ngay lúc đó kế hoạch kia không đủ hoàn thiện, thật ra thì bên này cũng không có cam kết nhất định phải thực hiện theo cách thức của anh, phàm là dính dáng đến chuyện quốc gia, mọi thứ đều cần cân nhắc chu đáo, cho nên sau khi cứu Kiều Tịch Hoàn, anh mang Kiều Tịch Hoàn dứt khoát tới A Lạp Tư Duy.

Chính là vì nổ ra chiến tranh để cục tình báo trung ương không có cơ hội do dự.

Cố Tử Thần thuận tay cầm trên bàn uống tra nhỏ một điếu thuốc lá, đốt.

Anh không có nghiện thuốc lá, nhưng có lúc lại cần một chút khói để xếp lại một chút ưu tư.

Khói mu quanh quẩn.

Tròng mắt anh nhìn về phía trước, bầu trời có chút tối đen.

Ở cửa truyền tới tiếng gõ.

Cố Tử Thần tắt tàn thuốc, xoay người đi vào, mở cửa ra.

Mạc Sơ cầm túi y dược xuất hiện ở cửa :"Tôi tới nhìn vết thương Kiều Tịch Hoàn một chút."

"Có nhiều chỗ đã kết mủ, còn có vài chỗ máu thịt đã lộ ra." Cố Tử Thần nói.

"Tôi tới xử lý."

Cố Tử Thần gật đầu trong nháy mắt đột nhiên lại nói :"Được rồi, cậu đem túi y dược cho tôi, để tôi."

Mạc Sơ cười một tiếng, đem túi y dược đưa cho anh :"Trước kia không thấy anh đối với Diệp Vũ như vậy."

Cố Tử Thần không giải thích, cầm túi y dược nói sang chuyện khác :"Võ Đại thế nào rồi?"

"Bị thương tương đối nghiêm trọng, trì hoàn chút thời gian nữa có lẽ liền tàn phế."

"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu.

"Anh cần tôi giúp một tay chứ?" Mạc Sơ biết còn hỏi.

"Cậu đi nghỉ ngơi đi."

"Được." Mạc Sơ rời đi.

Cố Tử Thần cầm túi y dược, vén chăn Kiều Tịch Hoàn lên.

Kiều Tịch Hoàn ngủ say, hô hấp đều đều, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, thỏa mãn như vậy, lại còn có nước miếng chảy xuống.

Cố Tử Thần nhịn không được cười một tiếng, Kiều Tịch Hoàn ngủ thật giống một đứa bé.

Anh mím môi, vén quần áo cô lên.

Anh cầm trong túi thuốc lấy ra thuốc khử trùng, quấn bông gòn từng chút một sức ở phía trên.

Kiều Tịch Hoàn vốn đang thư giãn cũng nhịn không được run rẩy, lẩm bẩm than nhẹ :"Đau. . ."

Cố Tử Thần cau mày, ngón tay tiếp tục, bởi vì có nhiều chỗ kết mủ, còn cần dọn dẹp đi những chỗ có mủ kia để tránh bị nhiễm trùng cho nên tay ấn có chút mạnh.

"Cố Tử Thần, rất đau." Lần này Kiều Tịch Hoàn thực sự tỉnh.

Tỉnh, lại không có động.

Ngón tay hung hăng nắm ga trải giường, kím nén đến toát mồ hôi.

"Nhịn một chút, một hồi là tốt."

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, không có một lần ồn ào, chỉ nắm chặt một góc chăn, cảm thụ sau lưng như dao cắt vậy, đau đến hốc mắt cũng ậc nước.

Cố Tử Thần nhanh chóng dọn dẹp xong.

Cầm vải thưa băng bó lại cho cô.

Băng bó xong, Kiều Tịch Hoàn thở ra một hơi, nằm ở trên giường hổn hển.

"Lần này tại sao không có hét lớn?" Cố Tử Thần dọn dẹp túi y dược, hỏi.

"Em là một người phụ nữ dè dặt."

". . ." Cố Tử Thần á khẩu không trả lời được.

"Em bây giờ đói." Kiều Tịch Hoàn im lặng từ trên giường bò dậy.

"Em nhìn qua rất là đói." Cố Tử Thần nói.

Kiều Tịch Hoàn cau mày.

Luôn cảm thấy trong miệng Cố Tử Thần đúng là mặt chó không mọc ra ngà voi.

Cố Tử Thần chỉ chỉ môi của cô.

Kiều Tịch Hoàn buồn bực sờ một cái.

Nước miếng.

Mặt cô có chút lúng túng :"Mời rồi nhịn quá nên mới chảy ra."

"Không phải, lúc em ngủ đã chảy ra." Cố Tử Thần nghiêm túc, vạch trần.

Kiều Tịch Hoàn chờ Cố Tử Thần, luôn luôn chờ cô, cô cắn răng nghiến lợi nói :"Cố Tử Thần, em đời trước có thù oán với anh sao!"

Một chút cũng không để người khác lưu lại chút mặt mũi sao ?!

Cố Tử Thần cúi đầu cười một tiếng :"Anh xuống lầu nhìn giúp em xem có cái gì ăn không."

Kiều Tịch Hoàn trợn mắt nhìn bóng lưng Cố Tử Thần rời đi.

Cô xoa xoa khóe miệng của mình.

Ngủ một hồi như vậy, mới rồi lại đau đớn một trận, giờ phút này căn bản đã tỉnh hẳn.

Cô ngồi đánh giá căn phòng xa hoa này.

Hai chân trần đi trong phòng, đi ra phía ngoài sân thượng, cảm thấy đêm có chút lạnh nhưng gió đêm dị thường thoải mái.

Đây lại là chỗ nào ?!

Cảnh đất nước Z sao ?!

Hay vẫn là ở một hòn đảo xa lạ.

Rời khỏi Thượng Hải chắc đã một tuần.

Không biết bên kia Thượng Hải có phát sinh chuyện gì đặc biệt quan trọng hay không.

Ví như Tề Lăng Phong đột nhiên chết đi có thể hay không khiến thương trường khiếp sợ ?!

Ví như Cố thị có thể hay không thật như Tề Lăng Phong nói vậy, đã rơi vào trên tay những người khác, mà cô có thể nghĩ tới những người khác, có lẽ chính là Ngôn Cử Trọng, Ngôn Cử Trọng cùng Tề Lăng Phong âm thầm có dính lứu tới nhau, Ngôn Cử Tạ lại hận Cố Diệu như vậy, Tề Lăng Phong là người thông minh, vì để Cố Diệu khó chịu đây đối với anh ta mà nói sẽ là lựa chọn tốt nhất.

Cô khóa mi.

Nếu như lần tới trở về Thượng Hải, người Cố gia sẽ đối với cô thế nào ?!

Cố Tử Thần sẽ chống lại sự phản đối của gia đình anh, lựa chọn ở cùng cô sao?

Cô cắn môi, nhìn nơi này cùng chân trời xa vời.

Vừa mới bắt đầu đã nhớ không quên việc muốn trở về Thượng Hải, giờ phút này lại có chút do dự không muốn rời đi.

"Tới dùng cơm." Sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh Cố Tử Thần.

Kiều Tịch Hoàn xoay người, nhìn Cố Tử Thần bưng chút thức ăn tới.

Đều là món ăn thanh đạm nhưng tuyệt đối là món ăn Trung Quốc.

Hai ngày nay rất thèm đồ ăn, đã nghĩ tới sẽ chảy nước miếng ròng ròng, cho nên cô không chút ngại ngùng nào cầm lấy chén đũa, ăn trong vui vẻ.

Cố Tử Thần nhìn dáng vẻ, khóe miệg ngoắc ngoắc, nhưng không có nói gì.

Mà chính anh, cũng cầm đũa lên, nhưng lịch sự hơn nhiều, ăn từng miếng.

Hai người, giống như vì bữa ăn này mà cảm nhận được, hạnh phúc cùng thỏa mãn.

. . .

Hôm sau.

Kiều Tịch Hoàn mắt buồn ngủ mơ hồ mở mắt ra.

Tối hôm qua ăn no xong lại thấy bắt đầu mệt rã rời.

Sau đó nằm sấp ở trên giường, trong chốc lát lại ngủ.

Ngủ giống như tìm được nơi trở về vậy, một đêm không mộng, thoải mái biết bao, ngay cả động tay động chân cũng là miễn cưỡng.

Cô nhìn bốn phía, nhìn qua rèm cửa sổ thấy ánh sáng lẻ tẻ hắt trên sàn nhà.

Hơi híp mắt, thận trong ngồi dậy.

Cố Tử Thần không có trong phòng.

Tối hôm qua cô ngủ rất ngon, ngon đến không biết Cố Tử Thần có phải ngủ bên cạnh cô hay không.

Cô vén chăn lên, đi về phía phòng tắm.

Phòng tắm bên trong đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn có cả đồ dùng dưỡng da cho phụ nữ, đồ trang điểm.

Đãi ngộ có cần phải tốt như vậy không ?!

Cô gạt kem đánh răng, một bên súc miệng một bên suy nghĩ, người nơi này có phải hay không giống như diễn viên trên ti vi mặc kệ dầu sôi lửa bỏng, mỗi lần kết thúc nhiệm vụ cũng biết hưởng thụ, không có gì sánh kịp cuộc sống xa xỉ.

Cô rửa mặt đơn giản xong, mở cửa phòng xuống lầu.

Ngày hôm qua cũng biết nơi này quá xa hoa, hôm nay vẫn cảm thấy cô cùng chói mắt.

Dù sao so với biệt thự Cố gia ở Thượng Hải kia chỉ có thêm hoa lệ.

Cô từng bước từ trên lầu đi xuống, trong phòng khách những người khác đều ở đây, trừ Võ Đại.

Kiều Tịch Hoàn xuống lầu, tất cả mọi người đều nhìn cô.

Cố Tử Thần đứng dậy khỏi ghế sofa, tự nhiên đi tới ôm cô :"Sớm như vậy đã thức dậy ?"

"Bây giờ còn sớm sao?"

"Đã 10 giờ."

"Ah, em đói." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Có bữa ăn sáng." Vừa nói Cố Tử Thần liền mang theo Kiều Tịch Hoàn đi tới phòng ăn.

Cố Tử Thần cùng Kiều Tịch Hoàn ăn cơm.

Ở trên ghế sofa ngoài phòng khách, mấy người ngồi xung quanh.

"Đây chính là vợ lão đại sao?" Ngô Phi Khâm hỏi.

Ngày hôm qua thực sự có nhìn thấy nhưng không có đặc biệt để ý tới.

"Ừ, dáng dấp thật xinh đẹp nha." Doãn Tường nói.

"Nhưng.. . Thấy thế nào cũng không có thích hợp với lão đại của chúng ta." Ngô Phi Khân thẳng thừng nói.

"Nhưng là lão đại chúng ta chính là khẳng định yêu, có cách gì ?!" Doãn Tường nhún vai.

"Đã khẳng định rồi ?!" Ngô Phi Khâm cảm thấy cái từ này không dùng để hình dung lão đại.

Doãn Tường khẳng định gật đầu, nói :"Lúc ở Thượng Hải, lão đại đem Kiều Tịch Hoàn là vì có thể bảo vệ được. Đầu tiên để cho Võ Đại ở bên cạnh bảo vệ cô ấy, sau đó lại đem tôi đưa tới bên cạnh cô ấy. Cậu có biết chúng tôi phải ám sát lính đánh thuê lần đó không? Cũng là lão đại ra lệnh vì Kiều Tịch Hoàn. Còn có nha, lão đại ban đầu còn để cho tôi bắn em họ anh ấy từ xa, đạn liền gào thét bay ngang qua tai em họ của anh ấy, chỉ là bởi vì em họ anh ấy muốn cường bạo Kiều Tịch Hoàn, anh ấy liền cảnh cáo. . . Quan trọng chính là, Thượng Hải có một người đàn ông muốn cưỡng gian Kiều Tịch Hoàn, anh biết lão đại làm cái gì không? Lão đại tìm hai người đàn ông đi cưỡng gian người đàn ông kia . . . Cậu hiểu mà."

Ngô Phi Khâm nghe mà trợn mắt há miệng.

"Làm nhiều như vậy sao?" Ôn Đặc Sâm mặt cũng đầy hứng thú. Trên mặt thậm chí có chút tiếc nuối, không có phát hiện ra hóa ra lão đại cũng có một mặt si tình như vậy.

"Còn có nhiều hơn." Doãn Tường nói :"Tôi nghe Võ Đại nói. Lần trước Kiều Tịch Hoàn bị bắt cóc, cô ấy gọi điện báo cho lão đại một tiếng, sau đó lão đại không nói hai lời liền chạy về, lúc đó lão đại đang có việc vô cùng quan trọng, hơn nữa còn là thời khắc mấu chốt. Nếu như lão đại một mình thì đã sớm về tới đây nhưng anh ấy vẫn kéo theo Kiều Tịch Hoàn nửa bước cũng không rời, Võ Đại nói lão đại đem đồng hồ đeo tay có xác định vị trí đưa cho cô ấy nhưng lại cùng Kiều Tịch Hoàn ôm nhau không rời nửa bước. . ."

"Không rời nửa bước. . ." Ngô Phi Khâm cảm thấy lão đại lần nữa đã phá đi ranh giới cuối cùng.

"Mặc dù mọi người không thể tiếp nhận nhưng sự thật chính là như vậy." Doãn Tường tổng kết.

"Vậy Diệp Vũ thì sao?" Ngô Phi Khâm hỏi :"Tôi luôn ở căn cứ cho nên thấy rất rõ, Diệp Vũ đối với lão đại tuyệt đối không thể bỏ được. Mọi người biết ban đầu lúc lão đại mang mọi người rời đi, Thang Hòa phụ tránh việc truy xét những người khác, ban đầu Thang Hòa quyết tâm giết mọi người, là Diệp Vũ cản lại, lúc ấy Diệp Vũ thiếu chút nữa còn giết cả Thang Hòa, nếu như không phải là Ngả Khanh đích thân ra tay, lúc đó hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi. Sau đó Diệp Vũ thật sự yên lặng một thời gian rất dài, một thời gian dài không có thi hành nhiệm vụ, tình cờ một ngày cô ta lại chết lặng không ngừng tiếp nhận nhiệm vụ, có lẽ là muốn quên cái gì đó. Lúc ấy căn cứ đều cảm thấy Diệp Vũ giống người máy vậy không chút tình cảm nào. Mà tôi thấy trên mặt cô ta có biểu cảm cùng huyết sắc chính là lúc cấp trên kêu cô ta trở về Thượng Hải hỏi dò tin tức của mọi người. Tôi nghĩ lúc ấy cô ta đối với Cố Tử Thần hẳn là tồn tại sự mong đợi. . . Mà ngày hôm qua, lão đại lạnh lùng dùng súng chỉ đầu Diệp Vũ, tôi lúc ấy nhìn thấy biểu cảm của Diệp Vũ, thứ cho tôi không phải người có ăn học, nhưng lúc đó trong đầu tôi liền hiện lên mấy chữ, mặt xám như tro tàn."

Doãn Tường đột nhiên cũng không biết nên nói gì cho phải.

Mạc Sơ mở miệng nói :"Diệp Vũ ban đầu lựa chọn trở về căn cứ, lão đại và cô ta tình cảm cũng coi như hết duyên. Đây là tất nhiên, mặc kệ nội tâm không ngừng nhưng đây là sự thật. Lão đại luôn so với bất kỳ ai cũng thấy rõ. Cho nên Diệp Vũ không nên cảm thấy khó chịu, cô ta chẳng qua là thua ở thân phận. Tôi dám khẳng định, mặc kệ bây giờ lão đại có phải thực sự yêu Kiều Tịch Hoàn hơn so với yêu Diệp Vũ, nhưng nếu Diệp Vũ vẫn ở bên cạnh lão đại, lão đại tuyệt đối sẽ không thay đổi. Lão đại cho tới bây giờ sẽ không cho người không xứng đáng có cơ hội đến gần anh ấy."

"Nói cũng phải." Ngô Phi Khâm gật đầu, lại nói :"Anh nói có hay không một ngày, lão đại thật đem Diệp Vũ giết?"

Mọi người nhìn Ngô Phi Khâm.

Ngô Phi Khâm cũng cảm thấy bản thân giống như một kẻ ngốc hỏi vấn đề ngốc vậy.

Mọi người đột nhiên ngầm hiểu, cái gì cũng không nói.

Sau đó cũng không biết là ai mở điện thoại, ti vi để cho bầu không khí được hóa giải, tất cả mọi người đều đem mắt đặt vào màn hình tivi.

. . .

Kiều Tịch Hoàn ăn thật no.

Luôn cảm thấy thời gian này ăn đặc biệt thỏa mãn.

Hồi trưởng lại mấy ngày trước phải chạy trốn, chỉ có thể hình dung thống khổ không thể tả.

Kiều Tịch Hoàn sờ bụng mình một cái

Tự nhiên cùng Cố Tử Thần ngồi ở trên ghế sofa.

Những người khác cũng đều tự giác dành cho bọn họ một vị trí.

Kiều Tịch Hoàn nhìn tần mạc :"Đây là đài truyền hình nước Z sao, bây giờ đang ở nước Z sao?"

"Ừ." Cố Tử Thật gật đầu.

"Thật là tốt! Nói thế nào nước chúng ta cũng sẽ không bạo loạn như vậy." Kiều Tịch Hoàn lòng vẫn sợ hãi nói.

Cố Tử Thần khóe miệng cong lên.

Đó cũng không nhất định.

Ban đầu Tề Lăng Phong bắt cóc Kiều Tịch Hoàn, ở trên quốc lộ ngoại thành đó xe đơn thuần là tự cháy cũng không phải.

Dĩ nhiên những thứ này anh chưa từng nghĩ sẽ nói cho Kiều Tịch Hoàn.

Bởi vì người phụ nữ đáng thương này từng nói, tim cô không tốt.

Kiều Tịch Hoàn không biết Cố Tử Thần bây giờ đang suy nghĩ gì, cô chẳng qua đem tầm mắt đặt ở ti vi, cô không quá vui vẻ nhìn tiết mục quân sự thế này, tay nhỏ bé lén lén lút lút cầm điều khiển ti vi đổi kênh.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn cô.

Kiều tịch Hoàn có chút lúng túng, có lý chẳng sợ nói :"Tôi muốn nhìn những thứ khác."

". . ." Tất cả mọi người chẳng qua là nhìn cô.

"Không, không thể được sao?" Giả bộ thỏ con ngoan ngoãn.

Tất cả mọi người quay đầu, ngầm cho phép.

Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn khóe miệng cô giảo hoạt, được như ý cười một tiếng.

Mấy người trước chạy trốn khiến Kiều Tịch Hoàn luôn luôn căng thẳng, hỏng mất tâm trạng, bây giờ rốt cuộc thấy cô lại thư thái cởi mở.

Trong lòng có chút yên tâm.

Anh trầm mặc nhìn Kiều Tịch Hoàn đổi kênh.

Cô đổi kênh có chút mau, cơ hồ là âm thanh còn chưa nghe được đã bị đổi kênh kế tiếp.

Cố Tử Thần nhíu mày một cái.

Còn có chút nóng lòng.

Đột nhiên.

Kiều Tịch Hoàn ngón tay cứng ngắc nhìn về phía thời sự tổng hợp của Thượng Hải.

Đột nhiên mặt nghiêm túc ngay cả thân thể cũng hóa đá.

Tầm mắt mọi người cũng nhìn theo.

Tin tức mới :"Một tuần trước, một bé gái 5 tuổi rơi xuống biển, XX toàn bộ nhân viên cứu hộ được điều đồng, cùng ngày sóng to gió lớn nên bị nước biển cuốn trôi, suốt ba ngày mò vớt vẫn không thu hoạch được gì. Trước mắt đã qua đi một tuần, phía chính phủ đã tuyên bố cơ hội sống là con số không. Theo báo cáo, bé gái kia 5 tuổi kia là con gái của thiên kim khang dược thịnh Diêu Bối Địch, Tiêu Tiếu, cũng là con gái của Tiêu Dạ thiếu gia tập đoàn Hạo Hãn. . ."

"Không." Kiều Tịch Hoàn lắc đầu.

Làm sao có thể ?!

Mới một tuần, làm sao có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Cô không tin.

Cô không tin Tiêu Tiếu lại đột nhiên biến mất, sẽ ở dưới mắt Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch mà biến mất,

Cô không tin thứ mình thấy được, quay đầu nhìn Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần yên lặng không nói.

Mạc Sơ cùng Tiêu Dạ có một đoạn thời gian thân quen, cho nên trên mặt lộ ra một chút không biết làm sao.

Những người khác biểu tình rất bình tĩnh, đây vốn là câu chuyện của người khác huống chi những người này luôn luôn máu lạnh.

Kiều Tịch Hoàn hung hãn cắn môi, thân thể run rẩy nhìn Cố Tử Thần nói :"Em phải về Thượng Hải, lập tức, lập tức!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro