Q3. Chương 24: Bữa tiệc từ thiện ngành y dược (1)
edit: tiểu hoa nhi
Ả Rập, nước S, ban đêm đặc biệt an tĩnh.
Kiều Tịch Hoàn nằm ở bên cạnh Cố Tử Thần, lẳng lặng dựa vào cơ thể anh.
Cô thật không muốn suy nghĩ gì tới việc Cố Tử Thần quyết tâm ôm lấy nhiệm vụ, có thể có lúc, ý chí con người cũng không nhất định có thể khống chế được tư tưởng của chính mình, ngược lại càng thêm bài xích, càng nghĩ nhiều hơn.
Cố Tử Thần nói sẽ không để cho bất kỳ một người nào phải hy sinh nữa.
Còn anh thì sao chứ ?!
Anh sẽ vì bạn bè mà hy sinh sao ?!
Trong lòng bắt đầu khẩn trương, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay cũng toát mồ hôi, tim đập rộn lên.
Cô hơi dịch thân thể, để cho mình dựa gần anh thêm chút.
Cố Tử Thần tựa hồ đã ngủ say, bên tai truyền tới tiếng hít thở đều đều của anh, nhưng cũng bởi vì trong lúc lơ đãng cô cử động một cái, anh liền tỉnh, giọng tỉnh táo mở miệng nói :"Còn chưa ngủ sao ?"
"Quấy rầy anh ngủ sao?"
"Nghi ngơi sớm một chút." Cố Tử Thần nói, sau đó thuận thế đem ôm kéo ôm chặt vào trong ngực.
Cái ôm của anh đặc biệt ấm áp, cùng anh với người khác cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Cô đã từng một lần hạnh phúc, ấm áp như vậy chỉ thuộc về một mình cô, bây giờ ngược lại thêm sợ có một ngày loại ấm áp này cũng trở nên lạnh, mà cô sẽ tan vỡ. . .
Cô cưỡng ép mình ngủ.
Rất lâu cô đều biết, rất nhiều chuyện nghĩ càng nhiều càng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Càng khiến cho người khác kinh hãi, run sợ.
Đêm càng lúc càng khuya.
Hai người ôm nhau ngủ thật say.
Hôm sau khi ánh sáng hắt vào, còn khá sớm, ánh mặt trời chói trang len lỏi xen vào kẽ hở của rèm cửa sổ, theo gió lơ lửng đung đưa, lộ ra bóng nắng loang lổ.
Kiều Tịch Hoàn bị Cố Tử Thần đánh thức.
Cố Tử Thần vốn thường sẽ không gọi cô thức dậy, bất ngờ, sáng sớm Cố Tử Thần đã gọi cô.
"Trễ lắm rồi sao?" Cô mệt mỏi nói.
Khoảng thời gian này luôn bị mất ngủ.
Mất ngủ xong thì hậu quả chính là buổi sáng phải thực dậy sẽ vô cùng đau khổ.
Hơn nữa cô đang mang thai, phụ nữ có thai so với người bình thường luôn thèm ngủ hơn.
"Rất sớm, nhưng phải rời giường." Cố Tử Thần nói, không giống như là nói đùa.
"Sao thế?" Kiều Tịch Hoàn hỏi, có một dự cảm bất thường.
"Mới rồi nhận được điện thoại của Hắc Sâm A Bối Đức, hắn mời chúng ta buổi trưa tới nhà hắn ăn trưa. Cho nên phải sớm một chút dậy chuẩn bị."
"Hắn chủ động mời sao?"
"Ừ."
"Đột nhiên lại mời." Kiều Tịch Hoàn giờ phút này đang gật gù cũng tỉnh táo hơn phân nửa.
"Chuyện tối ngày hôm qua, có lẽ hắn sẽ cảnh giác."
"Cho nên hắn là muốn tới thăm dò chúng ta?"
"Không sai biệt lắm, chính là ý này."
"Nhất định phải đi sao?"
"Không đi chính là muốn che giấu sự thật cuối cùng lại để bại lộ." Cố Tử Thần nói tiếp :"Cho nên phải đi."
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, từ trên giường bò dậy.
Cả người cô mềm nhũn, một chút sức lực cũng khong có, nhưng bởi vi Cố Tử Thần đã nói có một số việc mình biết không phải mình mong muốn nhưng cuối cùng cũng phải đi làm.
Đây chính là đời người.
Từ khi sinh ra đã tồn tại quá nhiều thứ không thể làm khác đi.
Đây là lần đầu tiên cô cùng Cố Tử Thần tới phòng tắm rửa mặt.
Trước gương thật to, chính là hình ảnh bọn họ cùng nhau cầm bản chải đánh răng cùng nhau, cùng nhau súc miệng.
Hốc mắt có chút đỏ.
Rất nhanh cố gắng bình tĩnh lại, cố ý ra sức mà đánh răng.
Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn hình dáng cô. . .
Cười nhạt, im lặng.
Rửa mặt xong, Cố Tử Thần cùng Kiều Tịch Hoàn rời khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách, Cao Tung đã ngồi ở đó, trước mặt là công cụ Kiều Tịch Hoàn trước kia chưa từng thấy qua, Cao Tung bên tai đeo tai nghe, rất nghiêm túc, thấy bọn họ đi ra, đem tai nghe buông xuống.
"Có phát hiện gì không?" Cố Tử Thần hỏi.
"Có." Cao Tung cung kính nói :"Tối ngày hôm qua người này liền phân phó thuộc hạ đi nước Pháp điều tra thân phận của chúng ta, tôi đã gọi điện thoại cho cấp trên, để bọn họ giúp chúng ta giải quyết những người tới nước Pháp kia, giải quyết xong sẽ thông báo cho chúng ta."
Cố Tử thần khẽ gật đầu nói :"Mới rồi tôi nhận được điện thoại của Hắc Sâm A Bối Đức, buổi trưa tới biệt thự của hắn ăn cơm trưa."
"Tôi cũng phải đi cùng sao?"
"Ừ, tôi cần một người thông dịch." Cố Tử Thần nói.
"Được." Cao Tung không do dự đồng ý.
Bọn họ cũng biết rất rõ hoàn cảnh bây giờ, chân chính mà nói đang nằm trên lưỡi dao, không cẩn thận vạn kiếp khó có lại được.
"Gọi điện cho bọn Diệp Vũ, kêu Diệp Vũ cùng Ôn Đặc Sâm lập tức quay về."
"Được." Cao Tung vội vàng gật đầu.
Cố Tử Thần căn dặn xong, mang Kiều Tịch Hoàn đi tới phòng ăn, ăn sáng.
Kiều Tịch Hoàn vẫn luôn trong trạng thái trầm mặc, cô nhìn gò má lạnh lùng của anh.
Cố Tử Thần ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, ngón tay thon dài ấm áp giúp cô vuốt vuốt mái tóc dài :"Không cần lo lắng."
"Em thật có chút sợ chết." Kiều Tịch Hoàn lẩm bẩm nói.
"Ừ, anh biết." Cố Tử Thần trả lời.
Thờ ơ như mây gió vậy.
. . .
Thượng Hải.
Sắc trời rất tốt, ánh mặt trời sáng chói.
Diêu Bối Địch lái xe đi làm.
Hôm nay hiếm có khi bị tắc đường, từ sáng sớm đã bắt đầu bị kẹt xe, khiến tâm tình cô có chút phiền não.
Hai ngày nay Tiêu Dạ không về nhà.
Nói cho đúng tôi hôm qua lại là một đêm không về.
Cô thật không có ưu tư đặc biệt gì, cô sớm đã nói, cô hy vọng anh trải qua cuộc sống của chinh mình, mà cô cũng trải qua cuộc sống của cô. Hai người không liên quan gì cùng nhau sống chung một chỗ, khi bên người tất cả mọi người đều nghĩ, bọn họ chỉ là ôn hòa nhã nhặn khi ly dị, thì liền ly dị.
Xa nhau chính là lựa chọn bây giờ cô có thể nghĩ tới.
Con đường vẫn trong tình trạng kẹt xe.
Thời điểm Diêu Bối Địch với công ty Khang Thịnh Dược, cơ hồ đã tới trễ.
Cô vội vàng đi vào thang máy.
Cô là tiểu thư của xí nghiệp Khang Thịnh Dược, lại từa hồ không giống như tiểu thư lắm, cũng có thể nói từ khi bắt đầu đi làm cô cũng không có hiểu biết gì trên thương trường, cho nên ba cô mới nói không có nghĩ qua sẽ đem phần gia sản này để lại cho cô cùng em trai.
Nghĩ đến sự thật đó là rất bất hiếu.
Nếu như có thể cô thật ra lại nguyện ý chia sẻ cho cha mẹ một ít.
Diêu Bối Địch đi tới phòng làm việc.
Công việc kế toán này cô đã làm vô cùng thuần thục, năng lực của cô cũng không kém chỉ có thể nói là xử lý chuyện của bản thân, cô không có quá để ý đến bên ngoài, mỗi lần có ai đi ngang qua bên ngoài, thì cô hình vẫn sẽ khẩn trương.
Cô hít một hơi thật sâu, đem tầm mắt đặt lên màn hình vi tính, xử lý công việc của mình.
Nửa buổi sáng trôi qua, điện thoại reo lên.
Diêu Bối Địch nhìn điện thoại, nhận :"Ba."
"Bối Địch, con tới phòng làm việc của ba một chuyến."
"Dạ."
Diêu Bối Địch thả công việc trên tay xuống, đi thang máy lên.
Đẩy cửa phòng làm việc, cô đi vào tự nhiên hỏi :"Ba, ba có chuyện tìm con?"
"Ngồi." Diêu ba nói.
Diêu Bối Địch quy củ ngồi trước mặt ba cô.
"Ở nơi này ba có một thiệp mời." Diêu ba lấy ra một tấm thiệp màu vàng sang trọng :"Tối hôm nay ở khách sạn Giang Hoàng có tiệc yến hội của ngành y dược. Mời ba tham gia."
"Ba không muốn đi hay sao?" Diêu Bối Địch hỏi.
Thật ra cô cũng không phải đần.
"Hôm nay mẹ con cùng ba có cuộc hẹn riêng." Diêu ba nói, tự nhiên bộc lộ ra tâm tình tốt, không cần nói cũng biết.
Diêu Bối Địch suy nghĩ sâu xa, đột nhiên nghĩ :"Là kỷ niệm ngày kết hôn của ba cùng mẹ."
"Ừ." Diêu ba nở nụ cười tươi tắn.
Hàng năm ngày này, mặc kệ ba cô bận rộn bao nhiêu cũng sẽ dành thời gian ở bên mẹ, từ khi còn rất nhỏ cô liền bắt đầu hâm mộ tình cảm giữa ba mẹ, ba cô nhìn qua đối với mẹ cô cũng chỉ là hổ giấy, thật ra khi mẹ cô không vui, ba cô so với ai đều khẩn trương hơn. Mà ngày kỉ niệm kết hôn của bọn họ, chính là từ khi bọn họ kết hôn đã bắt đầu tới giờ, như vậy đã nhiều năm nhưng chưa một lần quên đi, thời gian này có tâm ý để ăn một bữa cơm, nên đây cũng coi như là một loại chúc mừng.
"Ba, ba yên tâm bồi mẹ đi, yến hội này con giúp ba tham gia." Diêu Bối Địch đáp ứng một tiếng.
"Được." Diêu ba tựa hồ có chút vui vẻ cũng như yên tâm.
Từ lúc Tiêu Tiếu xảy ra tai nạn tới bây giờ chưa tới một tháng, Diêu Bối Địch nhanh như vậy có thể kiên cường, nói thật đã vượt xa so với tưởng tượng của ông, ông vẫn cho là con gái ông sẽ chán trường gục ngã, cực kỳ lâu, ba năm, năm năm, nhưng ngắn ngủi chưa tới một tháng đã biểu hiện như vậy, ông thật sự vô cùng vui vẻ cũng như an tâm.
"Thời điểm quyên góp cho yến hội từ thiện, con thay Khang Dược Thịnh chúng ta quyên góp 500 triệu. Đây là cơ quan từ thiện liên quan tới bệnh tim bẩm sinh, công ty chúng ta coi như là về dược, vẫn nên bỏ ra một chút thành ý của chính mình."
"Làm từ thiện nhà chúng ta luôn luôn hào phóng." Diêu Bối Địch cười một tiếng.
Diêu ba gật đầu.
Diêu Bối Địch cầm thiếp mời ra cửa.
Cô vừa đi vừa nhìn tấm thiệp màu vàng óng, nhìn thời gian cùng địa điểm bên trong, bởi vì cúi đầu, đối diện liền đụng vào ngực một người đàn ông.
Cô kinh sợ kêu 'A' một tiếng, vội vàng lùi về phía sau.
"Cẩn thận một chút." Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói quen thuộc.
Diêu Bối Địch ngẩng đầu, nhìn Ân Bân cười rất vui :"Là anh à."
"Chẳng lẽ cô hy vọng là những người khác?" Ân Bân giương chân mày lên.
Hai người không biết từ lúc nào đã trở nên quen thuộc như vậy, ngay cả nói chuyện cũng trở nên thân thiết hơn nhiều.
Giá như lúc trước Diêu Bối Địch đối với người nhà cùng Cổ Nguyên hay Kiều Tịch Hoàn mới như vậy.
Cho nên Ân Bân đã bắt đầu từ từ bước lên một bước làm bạn tốt của cô.
"Anh tới tìm ba tôi?" Diêu Bối Địch thuận miệng hỏi.
"Ừ, tới báo cáo công việc, khoảng thời gian này việc làm ăn của chúng ta không tốt lắm." Ân Bân thẳng thắn nói :"Công ty dược ở Thượng Hải gần đây bỗng dưng phát triển rất nhiều, theo nhau mà thành lập, tôi cũng không ứng tiếp nổi, tuy chung ta cùng bệnh viện trung ương thành phố có hợp tác buôn bán chi phần trăm, nhưng đúng là số liệu đó cũng không quá lạc quan."
"Vậy làm sao bây giờ?" Diêu Bối Địch khẩn trương hỏi.
"Làm thế nào? Binh tới tương đỡ, nước tới đất ngăn. Chung quy cần nghĩ biện pháp ký kết thêm vài hợp đồng làm ăn bằng không tôi chỉ có nhịn đói." Ân Bân có chút bất đắc dĩ nhún vai.
Diêu Bối Địch nhìn anh ta có chút cà lơ phất phơ, thật ra đáy mắt đã mệt mỏi, lộ vẻ dễ thấy, cô mở miệng nói :"Anh cực khổ rồi."
Trừ câu này, cô nghĩ cô cũng không giúp được gì.
Ân Bân cười :"Thật tốt, không tính là quá cực khổ."
"Cái đó, tôi không trì hoãn thời gian làm việc của anh, tôi đi xuống trước." Diêu Bối Địch nói xong liền chuẩn bị đi vào thang máy.
"Bối Địch." Ân Bân kêu tên cô.
Diêu Bối Địch quay đầu nhìn anh ta.
"Tấm thiệp trên tay cô là của bên tiệc hội từ thiện y dược tối nay sao?" Ân Bân hỏi.
"Ừ." Diêu Bối Địch thành thật gật đầu.
"Cô đi hay là chủ tịch đi?"
"Ở trên tay tôi nên là tôi đi. Ba tôi tối nay bận chuyện."
"Có để ý không nếu mang theo tôi?" Ân Bân hỏi.
Diêu Bối Địch trầm mặc một hồi.
Cô trước kia cũng rất ít tham gia hoạt động tiệc tùng, thỉnh thoảng có lúc ba cô bận việc thì chính là cô đi, có lúc ba cô vì muốn để cho cô tiếp xúc với nhiều người hơn cũng sẽ kêu cô đi, cô cũng quen thói đi một mình, tự nhiên nhìn có chút cô độc, còn có chút hoàn toàn xa lạ.
"Xin lỗi, tôi nghĩ nếu là bữa tiệc của ngành y dược, khẳng định đều cùng những bệnh việc khác hoặc xí nghiệp cũng như đơn vị nào đó, tôi cảm thấy có lẽ có thể quen biết thêm những người này, sau đó trợ giúp cho thị trường tiêu thụ của tôi. Làm khó cô rồi, bữa tiệc này hẳn là nên cùng người thân thiết mới có thể cùng tham gia." Ân Bân cười nói, nhìn qua cũng không có gì khác thường mấy, lối nói chuyện cũng là bình thường.
"Ân Bân, anh biết tôi không có người thân thiết gì, bình thường tôi đều tự mình đi, nếu như muốn đi, buổi tối 6 rưỡi, anh đến khách sạn Giang Hoàng đợi tôi." Diêu Bối Địch cảm thấy thật cũng không có gì để do dự.
Trước kia đều chỉ có một mình, đó là bởi vì Tiêu Dạ căn bản cũng không thèm tham gia những bữa tiệc như vậy.
"Vậy cứ quyết định thế." Ân Bân khẽ cười, vẻ mặt rạng rỡ hẳn lên :"Buổi tối 6 rươi, chúng ta khôgn gặp không về."
"Được." Diêu Bối Địch gật đầu, rời đi.
Ân Bân nhìn bóng lưng Diêu Bối Địch, khóe miệng nở nụ cười càng lúc càng thêm rõ ràng.
Coi như là lấy tên công việc, coi như là trên con đường tình yêu cẩn thận thể hiện, anh ta hy vọng . . . Anh ta có thể thành công.
. . .
Diêu Bối Địch trở về phòng làm việc của mình.
Nhanh chóng xử lý cho xong công việc trên tay chưa hoàn thành.
Buổi trưa sau khi ăn cơm trưa xong, cô liền lái xe về trước.
Cô muốn trở về chuẩn bị ít đồ, nếu muốn đi tham dự yến hội cũng không thể khiến mình quá tệ, dẫu sao việc này không chỉ là chuyện cá nhân của cô, mà còn là chuyện của xí nghiệp Khang dược thịnh.
Dù sao cũng là chuyện liên quan tới thương trường, không thể tùy tiện được.
Cô ấn mật mã cửa, mở cửa ra.
Cô thật không có nghĩ tới Tiêu Dạ bây giờ đang ở nhà, dĩ nhiên cũng không cảm thấy có gì sai nếu Tiêu Dạ ở nhà lúc này. Còn nói trong lòng cô cũng không hề nghĩ đến Tiêu Dạ, con người này nữa.
Cho nên nhìn anh ngồi ở nhà xem tivi, đôi mắt cũng không thèm liếc nhìn một giây, đổi giày, đi vào.
Cô không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, xoay người đi lên lầu hai, trở về phòng của mình.
Sau khi về phòng cô liền đi tắm.
Thật ra thì lễ phục đều là đi trung tâm thương mại chọn, cô chỉ cần tìm một bộ đẹp một chút là được.
Cô có rất nhiều đồ xa xỉ, chẳng qua chỉ cần có tiền liền có thể nắm giữ.
Cô không tôn thờ đồng tiền, nhưng cuộc sống trong hoàn cảnh như vậy những thứ này thấy là chuyện thường xuyên.
Giằng co như vậy một giờ, Diêu Bối Địch rời phòng ngủ.
Lúc xuống lầu, Tiêu Dạ còn ngồi ở ghế sofa, nhìn cô cũng chỉ là yên lặng không nói.
Diêu Bối Địch mở cửa chuẩn bị rời khỏi nhà, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô liền bắt máy :"Alô."
"Tôi lần đầu tham gia yến hội, có chút khẩn trương, tôi nên mặc quần áo gì?" Bên kia truyền tới giọng Ân Bân có chút không biết phải làm sao.
"Anh nói chiều còn có chuyện mà?" Diêu Bối Địch hỏi.
"Chuyện đó có thể từ từ làm."
"Vậy anh đến trung tâm thương mại chờ tôi, tôi lập tức qua ngay." Diêu Bối Địch nói.
"Được, vậy tôi lập tức tới đó chờ cô. Đúng rồi, tối nay tiệc yến hội là 7 giờ mới bắt đầu." Bên kia hỏi thêm lần nữa.
"Anh còn dài dòng thêm nữa sao ?! Đúng, tối hôm nay buổi tiệc từ thiện ngành dược 7 giờ mới bắt đầu, hiện tại thời gian còn khá sớm." Diêu Bối Địch có chút không thể làm gì nói, thỉnh thoảng cặp mắt còn đảo trắng dã.
"Người ta không phải, là lần đầu tiên mà!" Nói xong liền ngượng ngùng.
Diêu Bối Địch khẽ cười một tiếng :"Tôi lập tức ra cửa, một lúc nữa gặp."
"Được."
Cúp điện thoại, liền đi thẳng ra ngoài.
Vốn không quay đầu nhìn qua một giây.
Anh thấy chỉ còn bóng lưng cô, sau đó không tới một giây kia ngay cả bóng lưng cũng biến mất.
Thật ra thời điểm Diêu Bối Địch gọi điện thoại đưa lưng về phía anh, anh không thấy được biểu cảm của cô, nhưng một giây kia anh có thể khẳng định cảm giác vô cùng sâu sắc, Diêu Bối Địch đã buông lỏng tinh thần.
Trong trí nhớ, Diêu Bối Địch chỉ biết đối đãi với Cổ Nguyên hay Kiều Tịch Hoàn mới như vậy.
Anh liếc mắt, đem ánh mắt đặt lại phía tivi.
Thật ra thì anh không có nhìn gì cả, chẳng qua cứ đần độn như vậy cầm điều khiển tivi ấn nút, không có chuyện làm.
Hai ngày nay A Bưu không có ở đây, rất lâu đều do anh ta xử lý công việc, bởi vì khoảng thời gian trên giang hồ cũng khá thái bình, chỉ cần ngồi ở đó, tránh cho phát sinh những chuyện đánh nhau không cần thiết, cho nên hai ngày nay anh đặc biệt có thời gian để trở về, tối hôm qua lại là một đêm không về.
Sáng hôm nay lúc trở về, trong nhà đã không còn ai.
Anh không nghĩ tới buổi chiều Diêu Bối Địch lại đột nhiên trở về.
Nhưng trở về rồi thì có thể làm gì ?!
Giữa bọn họ ngay cả một câu trao đổi cũng không có, đừng nói trao đổi, ánh mắt cũng không có.
Anh mím chặt môi, bên tai hiện lên những lời nói lúc Diêu Bối Địch gọi điện thoại, cô nói, bữa tiệc từ thiện ngành dược.
Anh đột nhiên cầm điện thoại lên, gọi điện, một giây bên kia đã bắt máy, anh lạnh lùng nói :"Tôi là Tiêu Dạ.
"Tôi ngay cả một dãy số cũng không thể quên." Bên kia giọng nói cũng không nóng không lạnh.
"Anh đã nhận được thiệp mờ của buổi từ thiện ngành dược tối nay chưa?" Tiêu Dạ dứt khoát.
"Thiệp mời từ thiện ngành dược cũng không thể tới chỗ tôi." Bên kia nói.
Tiêu Dạ trực tiếp cúp máy.
Một giây kia cảm thấy mình rất ngu si.
Anh lại bấm một dãy số điện thoại khác :"Viện trưởng Vương, tôi là Tiêu Dạ."
"Xin chào, Tiêu thiếu gia." Bên kia vô cùng cung kính.
"Ông đã nhận được thiệp mời từ thiện của ngành dược chưa?"
"Nhận được một rấm." Bên kia cung kính nói.
"Nửa giờ nữa mang tới nhà tôi."
". . . Được." Bên kia vẫn cung kính nói, lại đột nhiên mở miệng :"Tiêu thiếu gia là muốn đích thân tham gia bữa yến hội từ thiện này sao?"
"Không thể?"
"Không phải vậy. Bởi vì liên quan tới việc quyên góp từ thiện, tôi đã hỏi ý kiến của Tiêu lão gia, là quyên năm triệu tiền mặt, tôi đem chi phiếu mang đến nhà của ngài, có thể không ?!"
"Có thể, thế đưa tới đi." Tiêu Dạ không nhịn được.
Bên kia vội vàng nói vài lời nịnh nọt, lúc này mới cúp điện thoại.
Đối với yến hội từ thiện ngành y dược Thượng Hải, nhà bọn họ dù sao cũng là bệnh viện tư nhân trung tâm thành phố ở Thượng Hải này giới y dược cũng phải giơ chân nặng nhẹ, cho nên không mấy khi ra mặt, mà anh. . . Đột nhiên lại muốn đi.
Không mấy khi tham gia cái gọi là yến hội chính thức của giới thượng lưu, trước kia anh cũng theo chân ba anh đi một hai lần, nhưng sau khi tiếp quản sự nghiệp thì chân chính mà nói anh cũng không đi nữa. Từ lúc phụ trách việc bang hội, anh cũng khinh thường không tham gia, nhưng người đó dối trá, anh nhìn sẽ chán ghét.
Nhưng lần này.
Anh vểnh môi, tim đột nhiên đập có chút nhanh.
Anh nghĩ dù sao cũng phải thay đổi chút ít.
Trước kia Diêu Bối Địch luôn không thích ứng với anh, bây giờ anh có lẽ cũng nên thích ứng với cô hơn.
Nửa giờ.
Chuông cửa vang lên.
Tiêu Dạ mở cửa.
Viện trưởng Vương năm mươi mấy tuổi, nhìn về phía anh quả thật rất cung kính.
Anh chưa nói qua bắt ông ấy phải tự mình đưa tới. . .
Nhưng. . .
Anh nhận lấy, cũng không có nói một tiếng cám ơn.
"Tiêu thiếu gia." Ở cửa phòng một giây kia, viện trưởng Vương lại lên tiếng.
"Hả?" Tiêu Dạ cau mày.
"Ba ngài có nói qua, trừ quyên tiên ra, sẽ còn xây tặng một phòng giải phẫu đặc biệt dành cho những cuộc giải phẫu bệnh nhi bị bệnh tim bẩm sinh, sắp xếp ở bệnh viện nhi của chúng ta, tiền giải phẫu hoàn toàn miễn phí. Đến lúc đó ngài chớ quên không nói."
"Được." Tiêu Dạ nhịn không được.
Làm sao mà lại nhiều chuyện như vậy.
Góp tiền thì góp tiền còn quyên thêm cái phòng giải phẫu gì đó.
Viện trưởng Vương tựa hồ có chút không yên lòng nhìn Tiêu Dạ một chút, sau đó dùng hết dũng khí nói :"Tiêu thiếu gia, nếu như anh không ngại, tôi có thể đi cùng. . ."
"Ông cảm thấy tôi để ý sao!?" Tiêu Dạ nhíu mày.
Viện trưởng Vương run sợ, sau đó rời đi.
Tiêu Dạ cầm tấm thiệp mời kia, nhìn xung quanh một chút.
Sau đó đứng dậy đi về phía lầu 2, vào phòng của mình, mở tủ quần áo, quần áo xếp chỉnh tề thành một hàng.
Mặc quần áo gì mới là thích hợp ?!
Tiêu Dạ nhìn một tủ quần áo kia mà buồn bực.
Trước kia khi tham gia, những chuyện như vậy anh quả thực không nhớ anh lúc đó đã mặc cái gì ?!
Tây trang màu đen sao ?!
Bên trong phối hợp thế nào ?! Cần thắt cà vạt sao ?!
Nghĩ tới phải thắt cà vạt anh liền bắt đầu cau mày.
Anh chọn từng cái, sau đó mặc thử, thay ra lại mặc thử, lại thay.
Luôn cảm thấy bản thân trong tưởng tượng không giống nhau, cũng là nói anh hoàn toàn không chắc, thậm chí có chút sợ bị bêu xấu.
Anh liền nói anh luôn ghét cái loại xã hội thượng lưu dối trá đó.
Có chút nóng nảy cầm quần áo ném xuống đất, đột nhiên anh xoay người rời khỏi phòng, trực tiếp ra cửa.
Anh lái xe ra cửa, sau đó tùy tiện tìm một trung tâm mua sắm.
Anh rất ít khi đi dạo phố, nhưng có một lần khi Lôi Lôi trở về liền mang anh đi dạo một lần, bằng trí nhớ anh tìm được một khu trung tâm thương maik, đi vào khu dành cho đàn ông.
Anh cho tới bây giờ không có tự mình đi mua quần áo.
Trước kia luôn có A Bưu tự mình đặt quần áo cho anh, bây giờ đột nhiên tự mình đi chọn quần áo, anh vểnh môi, trong lòng khẽ đổ mồ hôi, anh thậm chí không biết mình thích hợp mặc cái gì, làm sao mà chọn ?! Là trả tiền mặt hay là cà thẻ ?!
Anh có chút câu nệ trực tiếp đi vào một cửa hàng ngay đầu vào.
Nhân viên nhìn anh vô cùng nhiệt tình, không ngừng giới thiệu các kiểu mẫu mới, sau đó không ngừng khen ngợi vóc người của anh tốt như thế nào, dáng dấp có bao nhiêu đẹp trai, mặc quần áo lên cái nào cũng thật đẹp mắt.
Là thật cái gì cũng đẹp mắt sao ?!
Tiêu Dạ đột nhiên quay đầu nhìn về phía nhân viên không ngừng ba hoa chích chòe nói :"Tôi buổi tối phải tham gia một yến hội, cô giúp tôi phối hợp một bộ đồ."
"Không có vấn đề." Nhân viên trong lòng liền có dự tính.
"Phải đẹp mắt." Tiêu Dạ nhấn mạnh.
"Yên tâm đi tiên sinh." Nhân viên vô cùng nhiệt tình :"Ngài tới khu nghỉ ngơi ngồi một hồi, tôi giúp ngài đi chọn quần áo, sau đó ngài đi thử xem sao."
"Được." Tiêu Dạ xoay người đi về một bên.
Những nhân viên khác cũng nhiệt tình tiếp đãi, bưng trà dâng nước.
Nhân viên kia liền đi về phía khu vực quần áo, chọn đồ cho Tiêu Dạ.
Vừa cầm quần áo, bên cạnh một nhân viên còn cười nói :"Mới rồi người đàn ông kia thật đáng yêu, nhìn qua lạnh như băng, nói chuyện cứng rắn đáng yêu không chịu được, anh ấy còn đặc biệt nhấn mạnh phải chọn cho anh ấy quần áo nhìn thật đẹp mắt. Tôi tựa hồ thấy mặt anh ấy có chút đỏ. Cô nói xem có đúng là quá thuần khiết hay không ?!"
"Cô là phụ nữ có chồng còn muốn chiếm tiện nghi của người ta phải không?" Một nhân viên khác phụ họa thêm.
"Cô nghĩ đi đâu vậy, chính là cảm thấy vui mà thôi." Nhân viên kia lại phiền muộn nói :"Tới nơi này mua quần áo, chúng ta nào có thể tùy tiện trèo cao được, chẳng qua là cảm thấy ở chỗ này đi làm thời gian cũng không ngắn, người giày thấy qua nhiều, có vài người chính là khinh thường người khác, phảng phất cả thế giới chỉ có bọn họ, có vài người tự cho mình là đúng, cảm thấy mấy cái đồng tiền bẩn kia là thứ duy nhất. . . Dù sao, rất khó còn có một người đàn ông thuần khiết như vậy xuất hiện."
"Vậy cũng được."
Sạch sẽ ?!
Thuần khiết ?!
Tiêu Dạ mà biết đoán chừng sẽ hộc máu.
Anh không có chuyện để làm nên bất an ngồi chỗ đó, sau đó nhìn xung quanh một chút.
Anh tựa hồ thấy một bóng người trước mặt đi ngang qua anh, liếc mắt nhìn ra ngoài một lúc, nhân viên đã cầm quần áo đưa trước mắt anh :"Tiên sinh, quần áo của ngài đã tim xong rồi, tôi đưa ngài đi thử đồ."
Tiêu Dạ có chút hấp tấp như vậy một hồi đã không thấy người đâu.
"Tiên sinh?" Nhân viên lần nữa mở miệng.
Tiêu Dạ nhìn quần áo một chút xoay người đi theo nhân viên về phía phòng thử đồ.
Mà bây giờ bên ngoài cửa tiệm, Diêu Bối Địch đang cùng Ân Bân đi dạo phố chung.
Ân Bân trên người đã khoác bộ tây trang màu đen, ở cổ áo là một màu xanh, nghe nói năm nay là kiểu lưu hành nhất, mà âu phục này không cắt may như những âu phục truyền thống khác, đường may cũng giống như vậy nhưng có chút hơi dư thừa, tham dự yến hội tốt nhất không nên lựa chọn.
Ân Bân mua xong, Diêu Bối Địch lại cùng Ân Bân tới khu chuyên lễ phục.
Nhân viên tính giới thiệu cho bọn họ kiểu mẫu mới, dĩ nhiên trên miệng không ngừng khen ngợi vóc người của Diêu Bối Địch, mặc cái gì cũng đều đẹp.
Nơi này phảng phất đều là nói ngoài miệng, tiên sinh/ tiểu thư, ngài mặc cái gì cũng rất đẹp mắt.
Ân Bân đem bước chân ngừng trước một gian dạ phục màu xanh trước mặt, phía trên đính đá cườm lẻ tẻ, ở dưới ánh đèn thật sự là chói mắt, anh ta quay đầu nhì Diêu Bối Địch :"Cái này như thế nào?"
Diêu Bối Địch còn chưa mở miệng.
Nhân viên liền liến thoắng :"Tiên sinh ngài thật là có con mắt tốt, đây là kiểu mới hôm nay vừa mới nhập hàng của chúng tôi, hơn nữa còn là do nhà thiết kế xx của chính tôi tốn sấp xỉ nửa năm mới thiết kế ra, bộ trang phục này chỉ có một cái, ở Thượng Hải cũng chỉ có bên chúng tôi là có một bộ, cho nên nếu mặc lên đi ra ngoài tuyệt đối sẽ không đụng hàng! Ngoài ra, màu xanh lá cây vốn vô cùng hút mắt người mặc, cộng thêm nhà thiết kế còn tăng thêm một chút đá cườm, ở dưới ánh đèn chói mắt lại thêm chói mắt, tôi dám cam đoan, tiểu thư đây sau khi mặc vào tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm của yến tiệc."
"Được rồi, tôi không thích màu sắc nổi như vậy."
"Tiểu thư, màu sắc này một chút cũng không khoa trương, nó thực sự rất trang nhã, cũng bởi vì trang nhã mới có thể ở dưới ánh mắt của mọi người có phần khoa trương, bộc lộ ra vẻ đẹp." Nhân viên hết sức giải thích.
Diêu Bối Địch có chút bài xích.
Bình thường lễ phục của cô đều mang màu sách bích ngọc, màu đen, màu be, xuất hiện ở bất kỳ thời điểm bữa tiệc nào, luôn nhỏ nhẹ như vậy, không có chút cảm giác tồn tại nào.
Cô không thích màu sắc chói mắt như vậy.
"Tôi không thích." Diêu Bối Địch trực tiếp nói.
"Kia. . ." Nhân viên có chút lúng túng, mới rồi nói nhiều như vậy đổi lại chỉ được ba chữ.
"Thử trước rồi hẵng nói." Ân Bân khuyên nhủ.
"Không cần, tôi có thoi quen mặc màu đen. . ."
"Diêu Bối Địch, cô mới 25 tuổi, cô thật muốn đem mình mặc những đồ 52 tuổi sao?" Ân Bân không ngăn cản, bật thốt lên.
Diêu Bối Địch mắt khẽ giật giật.
"Cô đi thử một chút đi, cũng không mất miếng thịt nào." Ân Bân lại nói, quay đầu nhìn nhân viên :"Cô lấy xuống cho cô ấy thử một chút."
"Vâng, tiên sinh." Nhân viên vội vàng gật đầu, sau đó cẩn thận gỡ bộ lễ phục xuống, lễ phép nhìn Diêu Bối Địch nói :"Tiểu thư, mời đi bên này."
"Ân Bân, tôi là tới chọn quần áo cho anh, không phải để anh chọn quần áo cho tôi." Diêu Bối Địch có chút tức giận.
Ân Bân ngược lại không chút để ý nào, khóe miệng còn cười rất rực rỡ :"Tôi thích xem cô mặc lên nhìn có giống dáng vẻ một nữ vương không."
"Liên quan gì tới tôi. . ."
"Tiểu thư, cô cứ nghe ý kiến của bạn trai cô đi, bộ lễ phục này thật rất đẹp mắt, trên người mặc lên nhìn quả thật rất đẹp." Nhân viên lại vội vàng nói.
" . . ." Hai người quay đầu nhìn nhân viên.
Nhân viên kinh ngạc nhìn bọn họ :"Tôi nói sai cái gì sao?"
"Không. . ." Nói sai còn chưa kịp nói Diệp Bối Địch thẳng thắn nói :"Anh ta không phải bạn trai tôi."
"Tiểu tư là đang giận lẫy sao."
"Tôi không giận dỗi, anh ta quả thật không phải bạn trai tôi."
"Tiểu thư quả nhiên là đang giận lẫy, bất quá giữa hai người, thỉnh thoảng cũng sẽ có chút cãi vã, nghe nói như vậy có thể gia tăng thêm cảm tình. . ." Nhân viên không ngừng lải nhải.
Diêu Bối Địch quả thực không chịu nổi, cũng khó mà phản bác :"Cô còn muốn tôi thử lễ phục chứ?"
Nhân viên thu lại lời lải nhải, vô cùng lễ phép :"Tiểu thư mời bên này."
Ân Bân nhìn Diêu Bối Địch rời đi, tâm tình thật tốt ngồi một bên chờ.
Bạn trai.
Bạn trai ư. . .
. . .
Ân Bân thật ra cũng đã tưởng tượng Diêu Bối Địch mặc vào bộ lễ phục đó sẽ đẹp biết bao nhiêu nhưng quả thật chưa có nghĩ tới sẽ đẹp như vậy, anh ta thậm chí thán phục không khép nổi miệng, có chút há miệng nhìn một người phụ nữ đang xấu hổ chậm chạp đi tới, da cô trắng như tuyết dưới bộ lễ phục màu xanh lá cây, ở dưới ánh đèn sáng hạt đá cườm phản xạ lại phảng phất có thể phát sáng, đẹp đến nỗi khiến người khác không thể thở nổi.
Bộ lễ phục này cut out phía sau lưng, lộ ra chiếc eo nhỏ nhắn, đường cong trên người khiến người khác lay động khi được thượng đế sủng ái như vậy.
Diêu Bối Địch có vóc người thật rất tuyệt.
Có lồi có lõm.
Anh ta trước kia vẫn luôn cảm thấy Diêu Bối Địch hơi gầy, hẳn một vài nơi theo lý mà nói. . .
Nhưng nhìn ngực cô như vậy. . .
Anh ta nuốt nước miếng một cái, có cảm giác khô miệng khô lưỡi, vội vàng dời đi tầm mắt.
"Đẹp mắt không?" Diêu Bối Địch hỏi, âm thanh có chút nhỏ.
"Đẹp đến hoa cũng khiêm nhường." Ân Bân không chút che giấu khen ngợi.
"Nhưng thật sự có chút quá lộ liễu." Diêu Bối Địch nói, chỉ chỉ sau lưng.
Sau lưng đường xong thật rất đẹp.
Đẹp khiến người khác rất động tâm.
Ân Bân từng bước đi về phía bên cạnh cô, đứng ở bên người, nhìn qua chiếc gương to là bóng hai người họ.
Nhân viên đột nhiên mở miệng cười nói :"Lễ phục của tiên sinh cùng tiểu thư đây rất phù hợp."
Nhìn một cái trong gương.
Ân Bân mặc tây trang màu đen có pha chút xanh, vừa vặn cùng lễ phục màu xanh lá vây càng thêm bổ sung cho nhau.
"Tôi thấy hay là đổi bộ khác." Diêu Bối Địch nói.
"Đừng đổi, tôi cảm thấy không tệ." Ân Bân mở miệng.
"Không muốn khếin người khác hiểu lầm." Diêu Bối Địch liền nói.
"Nếu đổi cũng không phải cô đổi mà là tôi đổi." Ân Bân có chút mất mát, một chút xíu kia, anh ta nghĩ không thể nào quá gấp gáp.
"Anh không phải đã trả tiền sao?"
"Mua thêm một món nữa cũng được, nhà cô trả tiền lương cho tôi cũng không thấp."
"Vậy cũng lãng phí."
"Vậy thì cũng không cần đổi." Ân Bân cười nói :"Bộ lễ phục này thật rất thích hợp với cô."
Mặc dù.
Thật sự cũng có chút lộ liễu.
Nhưng có vài thời điểm, vì muốn Diêu Bối Địch chân chính rời khỏi thế giới của mình, chân chính mở lòng của mình, tình cờ to gan hành động, nhưng anh ta cảm thấy không thể bởi vì mấy việc ham muốn cá nhân, mà buông tha.
". . ." Diêu Bối Địch nhìn anh ta.
Ân Bân quay đầu nhìn nhân viên, cười nói :"Giúp cô ấy trang điểm đi, chúng tôi lấy bộ này."
"Vâng, tiên sinh." Nhân viên vui vẻ ra mặt :"Tiểu thư mời đi bên này, chúng ta có thợ trang điểm chuyên nghiệp vì cô hết lòng phục vụ."
Diêu Bối Địch do dự một chút rồi theo nhân viên rời đi.
Nếu không có vi phạm nguyên tắc gì, Diêu Bối Địch thật ra rất nghe lời.
Ân Bân đứng từ xa nhìn theo Diêu Bối Địch, nhìn cô ngồi trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng mà uyển chuyển. . .
Người phụ nữ này thật rất đẹp, nuôi dưỡng tốt, nên không đáng bị thương.
. . .
Tiêu Dạ mặc một bộ đồ tây trang màu đen.
Quả nhiên vẫn là màu đen.
Đeo một chiếc cà vạt màu xanh da trời.
Không thể không nói, anh đều cảm thấy người trong gương không giống mình.
Bên người nhân viên không ngừng khen ngợi, nói anh đpẹ trai đến nỗi thần cũng phải phẫn nộ.
Anh thật sự không tính là đẹp trai.
Ngũ quan cũng được, tổ hợp chung một chỗ chính là dễ nhìn.
Cũng không biết tại sao lại có phụ nữ có thể thích anh như vậy, cũng không hiểu năm đó Diêu Bối Địch làm sao có thể vừa ý anh ?!
Anh sờ sờ mặt vẫn còn băng lại bằng băng dán.
Nhân viên nhìn hành động của anh, nhịn không được hỏi :"Tiên sinh trên mặt anh là bị thương sao?"
"Ừ." Anh lạnh nhạt đáp một tiếng.
Thật ra bác sĩ nói vết thương đang bắt đầu kết kén, tốt nhất không nên dùng băng dán lại, để không thoáng rất dễ bị nhiễm trùng.
Anh cũng từng kéo băng dán kia xuống, nhưng khi kéo ra nhìn thấy mặt có chút tả tơi cuối cùng vẫn là dán lên.
Anh sợ hù dọa người.
Sợ hù dọa Diêu Bối Địch.
Sợ cô chê anh.
Coi như Diêu Bối Địch bây giờ căn bản cũng không nhìn anh.
Anh muốn cho mình có thể xuất hiện tốt nhất ở trước mặt cô.
Trả tiền, quẹt thẻ.
Tiêu Dạ rời khỏi trung tâm thương mại.
Anh một mình vẫn cảm thấy nên cẩn thận, phảng phất bản thân không nên xuất hiện ở nơi như thế này, xung quanh đều không phải chỗ quen thuộc của anh, anh thỉnh thoảng cũng sẽ khủng hoảng như vậy.
Anh lái xe rời đi.
Bây giờ vẫn còn sớm, chưa tới 5 giờ.
Bây giờ đi chỗ nào ?!
Anh gọi điện thoại hỏi tình huống ở bãi của mình, sau đó phân phó kêu người đi trông nom, trễ giờ anh mới tới.
Tham gia xong yến hội, cũng không quá 12 giờ đêm.
Khi đó anh tới bãi cũng không tính là muộn.
Nghĩ như vậy, liền trực tiếp đi tới khách sạn Giang Hoàng, anh đầu xe dưới gara, bản thân không có chuyện gì làm liền chờ đợi, chờ đợi bữa dạ tiệc bắt đầu.
Không biết đợi bao lâu.
Anh đột nhiên nhìn thấy xe Diêu Bối Địch.
Cả người liền khẩn trương, khẩng trường nhìn người đó xuống xe.
Ánh mắt dừng một chút, còn kèm theo chút mất mát.
Nhân viên khách sạn vì khách mời mà đậu xe dùm.
Có điều.
Diêu Bối Địch đã tới chưa ?!
Bây giờ mới 6 giờ 40, 7 giờ mới bắt đầu dạ tiệc, thời hạn còn tới 20 phút nữa, đây là một lễ nghi bình thường sao ?!
Anh tựa hồ điều chỉnh lại tâm tình, xuống xe.
Từ gara trục tiếp đi tháng máy lên, đến cửa lớn của phòng tổ chức dạ hội.
Ở cửa có một thảm đó trải dài.
Nhìn qua giống như bữa tiệc của những minh tinh.
Anh vểnh môi, không chế háo hức đi tren thảm đỏ, một mình.
"Tiên sinh, xin lấy thiệp mời của ngài." Nhân viên kiểm tra cung kính nói.
Tiêu Dạ đem thiệp mời đưa cho nhân viên kiểm tra.
Nhân viên kiểm tra nhìn qua thiệp mời, vô cùng cung kính khom người :"Tiên sinh mời vào bên trong."
Tiêu Dạ gật đầu.
Đi theo nhân viên kiểm tra, đi tận vào bên trong hội trường của yến hội. Hội trường giờ phút này đã có rất nhiều người, đủ loại nhân vật. Trong đại sảnh được trang hoàng vô cùng xa hoa, không giống như một buổi dạ tiệc, giữa đại sảnh dựng một tấm biển cao tầm 2 mét, trên cao có viết :"Thượng Hải lần thứ năm yến hội từ thiện của ngành y dược."
Đây là dạ tiệc của xã hội thượng lưu.
Cho nên tự nhiên khí thế hào hùng.
Nhân viên mang Tiêu Dạ tới đại sảnh liền lễ độ rời đi.
Tiêu Dạ nhìn xung quanh một lần, không nhìn thấy Diêu Bối Địch.
Còn chưa bắt đầu sao ?!
Ánh mắt giật giật, nhìn ở khu đồ ăn cách đó không xa, nhìn một ít bánh ngọt xanh xanh đỏ đỏ.
Bụng có chtú đói, hôm nay cơ hồ chưa có ăn cái gì.
Anh đi tới, đang chuẩn bị cầm một chút đồ ăn, hội trường dạ tiệc giống như vang lên cái gì đó.
Anh vô ý ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ánh măt cũng không có rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro