Q3. Chương 15: Nguy hiểm tới (3) Đánh mất.
edit: tiểu hoa nhi
Doãn Tường từng bước tới gần cỗ 'Thi thể' kia.
Võ Đại cùng Trương Sâm Đạt cách đó không xa đang khó phân thắng bại.
Tầm mắt mọi người cảnh giác đặt trên người Võ Đại cùng Trương Sâm Đạt, đám người đang ẩn núp không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần chớp mắt một cái là đạn có thể bắn đi một giây kia, đối phương tìm cách chính xác bắn vào kẽ hở, có thể trong nháy mắt bị bại lộ cùng mất đi đồng đội. Vô luận như thế nào cách thức cũng sẽ mất hơn được.
Thừa dịp mấy phút vi diệu này, Cố Tử Thần nháy mắt ra hiệu cho Doãn Tường.
Doãn Tường cảnh giác tới gần.
Ở một bước kia.
Một bóng người đột nhiên từ nơi khác dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua, sau đó đá mạnh một cước lên người Kiều Tịch Hoàn, thân thể theo con dốc lăn xuống.
No!
Doãn Tường nhìn trước mắt một màn kia.
Anh nhấc súng lên, nòng súng đen thẳng tắp hướng về phía người đàn bà kia, Diệp Vũ.
Diệp Vũ lạnh lùng, nháy mắt cũng dùng họng súng chỉ vào đối phương.
Ngón tay Doãn Tường khẽ nhúc nhích, bóp cò.
Diệp Vũ nhìn Doãn Tường :"Kiều Tịch Hoàn là gánh nặng của Cố Tử Thần."
Ngón tay Doãn Tường run rẩy, lay động, hơi dùng sức.
"Tôi đếm ba tiếng, chúng ta đồng thời rời đi, tôi thề tôi sẽ không nổ súng." Diệp Vũ nói từng câu.
Doãn Tường một mực hung hãn nhìn chằm chằm vào Diệp Vũ.
"Một, hai. . ."
Diệp Vũ liếc mắt một cái.
Doãn Tường cũng theo hướng kia.
Ở dưới tình huống mọi người không kịp chuẩn bị, một đạo thânh ảnh đã theo cỗ thi thể kia lăn xuống, bằng tốc độ kinh người, lăn xuống dốc đá.
Cố Tử Thần.
Doãn Tường cả người sợ run một giây.
Anh ta nhìn Cố Tử Thần ôm cỗ thân thể kia, sau đó hai người lăn lộn, càng lúc càng nhanh. . .
Diệp Vũ cắn môi, nhìn một màn kia.
Cô ta muốn giết Kiều Tịch Hoàn, coi như là thi thể cũng không được xuất hiện trước mắt cô ta, bởi vì cô ta sợ có thể có một chút nhỏ bé nào đó chính là Kiều Tịch Hoàn chưa chết. Nhưng từ nơi này rơi xuống, không người biết được, hẳn chết không thể nghi ngờ!
Nhưng giờ phút này, Cố Tử Thần không chút để ý ôm cỗ thi thể kia, ở dưới tầm mắt của bọn họ biến mất.
Doãn Tường nhìn Diệp Vũ, nhìn thân thể Diệp Vũ cũng đang không ngừng run rẩy. . .
"Bụp." Bên tai vang lên tiếng súng.
Mới vừa rồi thất thần một giây, Doãn Tường thấy Diệp Vũ đột nhiên xoay người hung hãn nhìn về phía người đàn ông đó nổ súng.
Phát đạn bắt đi rất chính xác, trực tiếp bắn lên tay người đàn ông kia, mà nháy mắt súng trên tay người đàn ông đó cũng rơi xuống.
Là tình huống gì ?!
Trong nháy mắt Diệp Vũ động người một cái, kéo Doãn Tường núp vào một góc.
Mới rồi Diệp Vũ bắn vào Ngả Khanh ?!
Ngả Khanh mới rồi chuẩn bị bắn là vào Cố Tử Thần dưới kia.
Cho nên Diệp Vũ vì Cố Tử Thần mà phản bội sao?!
Doãn Tường nhìn Diệp Vũ, nhìn cô ta không còn chút máu nào trên mặt, lạnh lùng tới dọa người.
"Diệp Vũ." Doãn Tường trầm giọng.
"Cái gì cũng đừng hỏi tôi." Diệp Vũ lạnh lùng nói, cả người cảnh giác nhìn xung quanh, nhìn qua giống như mỗi lần thi hành nhiệm vụ vậy, cẩn thận, lạnh lùng.
Doãn Tường không nói gì thêm.
Chậm rãi, bên tai nghe được giọng nói lạnh đến phát rét của Ngả Khanh :"Diệp Vũ, cô chắc chắn muốn chọn con đường này?"
Diệp Vũ giơ súng lên, không nói gì, vẫn dè dặt.
"Đoàn cứu viện tôi 10 phút sau sẽ tới. Nếu như cô nghĩ thông suốt, tôi có thể không so đo với cô." Ngả Khanh từng câu nói.
"Thật xin lỗi Ngả Khanh." Diệp Vũ nói.
Ngả Khanh trầm mặc như vậy một giây bỗng mở miệng nói :"Có phải cô để họ lần ra dấu vết?"
"Đúng." Diệp Vũ nói.
"Quả nhiên." Ngả Khanh cười lạnh một tiếng.
Chiếc vòng cổ trên người Kiều Tịch Hoàn bên trong có máy định vị, vệ tinh quân dụng xác định vị trí, hắn khẳng định món đồ này là do cục tình báo trung ương đưa cho Cố Tử Thần. Mà Cố Tử Thần đem món đồ này đưa cho Kiều Tịch Hoàn, chỉ có thể nói rõ Kiều Tịch Hoàn trong thâm tâm Cố Tử Thần rất quan trọng.
Hắn đem cái máy xác định vị trí trên kim cương đó đưa cho Diệp Vũ, để cô ta ném lại ở biệt thự, bọn họ thừa dịp trong đêm tối rời đi trước. Cố Tử Thần có tra được biệt thự trên đỉnh núi thì trong khoảng thời gian này bọn họ cũng có thừa sức quay trở lại căn cứ, chỉ cần trở lại căn cứ, Cố Tử Thần muốn cứu Kiều Tịch Hoàn lên trời cũng không nổi, hắn ta có thể lợi dụng Kiều Tịch Hoàn gây ảnh hưởng tới Cố Tử Thần, cách thức tốt nhất chính là khiến Cố Tử Thần cúi đầu lần nữa quay lại căn cứ.
Cách thức thế này có chút mạo hiểm, bởi vì Cố Tử Thần không nhất định sẽ đồng ý, dẫu sao quan hệ đến chuyện này không phải chỉ có chuyện của hai người, hàng nghìn hàng vạn có lẽ chính là chuyện của mấy quốc gia, nhưng trong lịch sử diễn ra rất nhiều bi kịch triều chính đều là do hồng nhan họa thủy. Hắn vẫn cảm thấy Kiều Tịch Hoàn có thể gây ảnh hưởng tới quyết định của Cố Tử Thần, nhưng tuyệt đối không thể gây ảnh hưởng tới sự phán đoán của Cố TửThần, coi như là một chút điểm nhỏ cũng có thể chế ngự được Cố Tử Thần, hay là có thể nói là điểm chết người.
Hắn ngược lại không nghĩ tới, Diệp Vũ đến lúc nãy vẫn sẽ đứng về phía Cố Tử Thần.
Hắn đối với Diệp Vũ rất tin nhiệm, không nghĩ qua Diệp Vũ sẽ đem cái máy xác định vị trí đó để bên người, hắn thậm chí khi biết Cố Tử Thần đuổi tới còn là nghĩ trên người tích hoàn có lẽ còn giấu những tín hiệu truyền vị trí khác, cho nên hắn đối với Kiều Tịch Hoàn tiến hành lục soát toàn thân, thời điểm không thu hoạch được gì, liền hiểu có lẽ trong số bọn họ có nội gián.
Mà nội gián đó.
Hắn dần bắt đầu nghi ngờ Diệp Vũ.
Mới rồi Diệp Vũ xuất thủ làm thương hắn, vô tình đã thành chắc chắn.
Rất tốt.
Sắc mặt Ngả Khanh càng ngày càng khó nhìn.
Thang trầm mặc đợi bên cạnh hắn, không có được giật dây cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Máu trên tay Ngả Khanh không ngừng rơi xuống.
Diệp Vũ ra tay rất chính xác, coi như là một cái xoay người trong nháy mắt đã nhắm ngay trên khớp xương tay của hắn, nếu như không chữa trị kịp thời rất có thể biến thành tàn tật, đối với bọn họ mà nói tay mà tàn tật chẳng khác nào. . . Tự sát!
Ngả Khanh hung hăng nắm tay mình, sắc mặt càng ngày càng khó nhìn.
"Thang." Ngả Khanh trầm mặc.
"Còn có 8 phút nữa, giết Diệp Vũ." Ngả Khanh từng câu nói, máu lạnh đến dọa người.
Thang run người một cái.
"Giết cô ta, không lưu lại đường sống." Ngả Khanh bộc lộ ra khuôn mặt tàn nhẫn kinh khủng.
Lần hành động này thua ở trên người Diệp Vũ.
Cho nên, chết là đường ra duy nhất.
Thang cung kính gật đầu :"Được."
Nếu như không giết được Diệp Vũ, 8 phút nữa khi trực thăng tới, Ngả Khanh sẽ không mang anh ta rời đi.
Đây chính là số mệnh của đặc công bọn họ.
Nói thẳng thừng một chút có lẽ chính là, sát thủ.
Sát thủ không giết được người khác, cũng sẽ bị giết.
Thang nhìn hai người đàn đánh cận chiến kia, đột nhiên nổ một phát súng.
Võ Đại bị bắn trúng ngực.
Trương Sâm Đạt đang đánh nhau kịch liệt đột nhiên ngừng tay chân.
Hai người buông nhau ra đồng thời nhanh chóng tìm chỗ ẩn núp.
Võ Đại che ngực mình, coi như là mặc áo chống đạn, lực súng bắn ra cũng khiến cho cô nháy mắt không thể hô hấp, giống như ngay cả xương sườn cũng bị đụng đau.
Nháy mắt, Doãn Tường cầm súng hướng về phía Thang.
Thang nhanh chóng núp đi, tránh qua một kiếp, lại phát hiện Doãn Tường cùng hướng với Diệp Vũ.
Thang hít một hơi sâu, nhìn Ngả Khanh cùng cận vệ bên người đã bắt đầu rút lui, hắn cùng Trương Sâm Đạt che chở, mà hắn còn một nhiệm vũ chính là giết Diệp Vũ.
Hai giây khó khăn như vậy.
Thang ló đầu ra, khẩu súng bắt đầu bắn càn quét.
Đạn bắn vào đá đùng đùng vang độ tỏ ra điên cuồng đến dị thường.
Doãn Tường cùng Diệp Vũ ngồi chồm hỗm sau đá, bên tai luôn vang lên tiếng súng, liên tiếp không ngừng.
"Thang nhận được lệnh tuyệt sát." Doãn Tường nói.
"Tôi biết là nhằm vào tôi."
"Cho nên nếu như Thang không giết cô, chắc chắn sẽ không rời đi, cùng lúc, chúng ta cũng không có cách nào rút lui toàn thân." Doãn Tường nói.
"Tôi biết."
"Cho nên chúng ta phải giết Thang." Doãn Tường nắm chặt súng trong tay nói.
"Thang thân thủ chỉ kém hơn Cố Tử Thần." Diệp Vũ nhắc nhở.
"Cho nên chúng ta phải cẩn thận một chút."
Diệp Vũ gật đầu.
Bên tai tiếng súng đột nhiên ngừng lại.
Chính là thời điểm này.
Doãn Tường từ chỗ hòn đá bí mật lăn ra, theo tiếng súng có thể biết chỗ Thang.
Doãn Tường từng bước đến gần đối phương.
Diệp Vũ che chở.
Tất cả hô hấp của mọi người đều như ngừng lại, Doãn Tường tận lực khống chế bước chân, sợ một chút xíu động tĩnh đều có thể bị đối phương nghe được.
Diệp Vũ cầm súng nhìn Doãn Tường, trên trán đổ mồ hôi.
Đột nhiên cách đó không xa đụng phải Trương Sâm Đạt.
Trương Sâm Đạt trực tiếp đem Doãn Tường ủn ngã xuống đất, Doãn Tường bị Trương Sâm Đạt đè lên, một bên tay không còn chút khí lực.
Trương Sâm Đạt dùng toàn lực đem súng trên tay Doãn Tường đánh rơi, đang chuẩn bị nhặt lên, chân Doãn Tường dùng sức đá khẩu súng ra xa hơn, cùng lúc đó Trương Sâm Đạt đánh nhau với Doãn Tường, hai người một quyền một cước, nhanh mạnh mà kịch liệt.
Đúng lúc.
Thang chẳng biết lúc nào đã rời khỏi vị trí, có lẽ chính là để Trương Sâm Đạt làm con mồi, khiến cho tất cả tầm mắt mọi người trong nháy mắt đặt lên người Trương Sâm Đạt, mà anh ta thừa dịp có kẽ hở liền nhảy tới một bên khác, vừa vặn nháy mắt có thể nhắm ngay Diệp Vũ chưa biết gì kia, bởi vì trong thời gian nháy mắt ngắn ngủi kia, Diệp Vũ vẫn còn đang hướng súng về phía ẩn núp cũ của anh ta.
"Không. . ." Doãn Tường sắc mắt khó coi.
Doãn Tường dùng sức đem Trương Sâm Đạt đá một cước văng ra, thân thể anh ta xoay về phía Thang.
"Đùng." Tiếng súng vang dội, ở bên tai phập phồng.
"Doãn Tường!" Diệp Vũ cùng Võ Đại đột nhiên kêu to.
Thang nã một phát súng, nhanh chóng lui sang một bên.
Diệp Vũ cầm súng không ngừng bắn về phía Thang, một tiếng lại một tiếng điên cuồng càn quét.
Thang bị bắn một phát đạn trúng tay, tay đang khẽ run.
Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng động cơ.
Trương Sâm Đạt rống to về phía Thang :"Đi."
Thang nhìn cánh tay.
"Đi, Thang." Trương Sâm Đạt chạy về phía Thang, đỡ anh ta nhanh chóng rút lui.
Võ Đại đuổi theo.
Diệp Vũ kêu to :"Võ Đại, đừng đi."
Võ Đại ngừng bước chân.
Diệp Vũ nhanh chóng chạy về phía Doãn Tường, nhìn trên đầu anh ta không ngừng chảy máu tươi.
Đạn xuyên qua đỉnh đầu, sắc mặt Doãn Tường đã trở nên ảm đạm, trắng đến dọa người.
Võ Đại nhanh chóng lui về, ngồi chồm hỗm ở bên người Doãn Tường.
"Doãn Tường, chúng ta lập tức trở về, anh sẽ lại không có chuyện gì." Võ Đại nói, âm thanh nhanh vội, bình thường không bao giờ biểu lộ tình cảm, giờ phút này hốc mắt đã hồng thấu.
"Võ Đại. . . Chớ an ủi tôi, tôi biết tình hình của mình." Doãn Tường nói, âm thanh đã rất yếu ớt.
Võ Đại cắn môi, một giây kia không nói thêm gì.
Doãn Tường nhìn Võ Đại một cái, quay đầu nhìn Diệp Vũ.
Diệp Vũ ôm thân thể anh ta, nước mắt đã một viên một viên rơi trên mặt anh ta.
Bởi vì cứu cô ta, cho nên Doãn Tường mới biến thành như vậy.
"Đừng khóc, tôi không phải vì cô." Doãn Tường nói :"Tôi chỉ là không muốn thấy lão đại áy náy mà thôi."
Diệp Vũ nhìn Doãn Tường.
"Mặc dù trước kia có thích cô, nhưng. . ." Doãn Tường cố gắng nói chuyện, mắt anh ta hơi nhắm lại, cưỡng bách mình mở ra, nhìn Diệp Vũ đã khóc như mưa :"Diệp Vũ, đừng khiến cho bản thân mình không vui. . . Như vậy, không tốt."
. . .
"Doãn Tường!"
"Doãn Tường!"
"Doãn Tường. . ."
Trong rừng núi vang lên âm thanh đau lòng.
Không!
Diệp Vũ ôm Doãn Tường, khóc đến đau tim đau phổi.
Võ Đại ngồi bên cạnh, im lặng nhìn Doãn Tường đã không còn chút máu nào trên mặt.
Võ Đại nhớ lần đầu tiên khi thấy Doãn Tường, dáng dấp trắng trẻo, làm gì cũng ngốc, khi đó mọi người đều thích cười nhạo Doãn Tường.
Võ Đại nhớ lần đầu tiên Doãn Tường nói với cô, anh ta nói Võ Đại tôi phát hiện mình thích Diệp Vũ, nhưng Diệp Vũ thích lão đại, làm sao đây ?!
Võ Đại nhớ lần đầu tiên cùng Doãn Tường đơn độc làm nhiệm vụ, hai người bị đuổi giết, Doãn Tường lái xe như điên về phía trước, người phía sau đuổi theo sát, Võ Đại hỏi Doãn Tường, chúng ta làm sao đây? Doãn Tường thở hổn hển nói, tôi nói con mẹ nó là một tài xế, cô hỏi tôi phải làm sao ?! Hình bóng vẫn còn sinh động đến nỗi tới nay vẫn khó quên.
Võ Đại nhớ lần đầu tiên bọn họ mất đi đồng đội, Doãn Tường luôn không ngừng khóc, khó nói có một ngày nếu như tôi chết như vậy, mấy người cũng vì tôi mà khóc chứ ?!
Võ Đại nhớ một lần Lộ Viễn chết, người đàn ông cô yêu nhất chết, Doãn Tường an ủi cô nói, Võ Đại nếu không ai muốn cô, tôi muốn cô. Nhiều năm sau nếu cô chưa gả, tôi nếu chưa lập gia đình, chúng ta cũng có thể lấy nhau . . .
Doãn Tường.
Doãn Tường là một người ấm áo, bây giờ lại biến thành một cỗ thi thể lạnh như băng, không động đậy, không biết ói chuyện . . .
Đột nhiên.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng động cơ càng lúc càng gần.
Diệp Vũ cùng Võ Đại nhìn trực thăng đang tới gần kia.
"Chạy!"
Chẳng biết là người nào mở miệng!
Vì chạy thoát thân, hai người đều điên cuồng như vậy, mỗi người một hướng chạy đi.
Trực thăng ném lựu đạn xuống.
Lựu đạn ném vào là chỗ hai người mới buông Doãn Tường mà chạy chối chết.
Một cầu vồng lửa chợt vang lên trong núi rừng yên tĩnh, vang vang vọng vọng.
Diệp Vũ cùng Võ Đại bị thuốc nổ bắn bay dưới đất, nắm dưới đất lặng im nhìn thi thể bị đốt cháy kia. . .
Lặng lẽ nhìn. . .
Đây chính là thực tế.
Đây chính là, thực tế!
Đây chính là vì sinh tồn, trơ mắt nhìn bạn mình bị buông ra.
Như vậy thật đáng buồn, chỉ có thể khóc thầm.
. .
Đau.
Đau đến tưởng đã chết.
Kiều Tịch Hoàn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào rừng cây, nhìn bầu trời kia thật cao.
Cô tại sao lại ở chỗ này ?!
Cố Tử Thần sao lại ở bên người cô ?!
Cô không phải đã chết sao ?!
Cô liếc mắt, trầm mặc nhìn Cố Tử Thần, nhìn trên mặt anh tựa hồ có dấu vết bị thương, nhìn bộ dạng anh mặc đồ rằn ri mà cô thấy đẹp trai giờ cũng bị rách bươm, lộ ra màu máu thâm thâm. Mà giờ phút này, anh dường như không biết vậy, sắc mặt vẫn lạnh lùng, anh đang dùng tay xé rách quần áo cô, xé chỗ bị vết đạn làm thương.
Cô không thấy được vết thương kia, không biết hiện tại là tình huống gì.
Cô chẳng qua chỉ cảm thấy đau, không nói được.
Cô biết trên người cô thật ra còn rất nhiều vết thương, những vết thương kia khiến cô không cách nào cử động, nhưng cô biết rõ, vết thương trí mạng kia chính là nằm trên ngực mình, Cố Tử Thần dùng chính súng của anh bắn ra, viên đạn kia.
Hai người trầm mặc.
Sắc trời tựa hồ bắt đầu lặn dần.
Ngực đột nhiên đau xót, cô cảm thấy có một loại đau đến tức giận.
Cô thấy Cố Tử Thần dùng ngón tay đè lên xung quanh vết thương của cô.
Chậm rãi, ngón tay Cố Tử Thần rời đi.
Anh xoay người.
Kiều Tịch Hoàn thấy một đống lửa, Cố Tử Thần cầm cây dao nhỏ, không ngừng ở dưới ngọn lửa kia đốt nóng, bên cạnh còn có một chai nước.
Một lúc lâu, Cố Tử Thần cầm con dao nhỏ kia trở lại bên cạnh Kiều Tịch Hoàn :"Anh bây giờ sẽ lấy đạn ra cho em, không có thuốc tê."
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh.
"Sẽ rất đau." Cố Tử Thần nói.
Kiều Tịch Hoàn cảm nhận một giây kia, một chút khí lực để nói cũng không có, ánh mắt to của cô chỉ biết nhìn Cố Tử Thần, sau đó nước mắt không ngừng chảy xuống.
Cố Tử Thần trầm mặc nhìn cô, nhìn nước mắt của cô.
"Đạn cách tim em rất gần, nếu như không lấy ra kịp, rất dễ guy hại tới tính mạng của em." Cố Tử Thần mở miệng, tiếp tục nói :"Trong toàn bộ quá trính em không được động đậy, nếu như có một chút sai lệch anh sẽ đụng phải tim em."
Kiều Tịch Hoàn vẫn nhìn Cố Tử Thần, coi như nước mắt mơ hồ không thấy rõ, hay là muốn thấy khuôn mặt lạnh nhạt đó của Cố tử Thần ở giờ phút này.
"Nhịn một chút." Cố Tử Thần cầm chiếc áo rằn ri cuộn nhỏ lại bỏ vào miệng Kiều Tịch Hoàn :"Cắn."
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh.
Cố Tử Thần đè lên người Kiều Tịch Hoàn, hai chân hung hãn đè lên hai chân cô, nhưng người trên anh không có cách nào giúp Kiều Tịch Hoàn giữ chặt, anh cầm dao từng chút rạch dưới da Kiều Tịch Hoàn, lấy ra viên đạn đang nằm sâu trong thịt cô.
Khi dao chạm xuống thịt của cô.
Kiều Tịch Hoàn thật muốn hôn mê.
Cô cho là thân thể cô đã đến cực hạn, đã không còn khí lực nào, không thể nào nhúc nhích dù một giây, nhưng ngay khi dạo chạm vào thịt cô, cô nghe được mình hung hăng cắn miếng vải âm thanh không ngừng kìm nén, khàn khàn. Người cô bắt đầu căng thẳng, dùng sức, dùng sức cắn chặt răng, không dám nhúc nhích một giây. Mồ hôi đổ ướt đẫm toàn thân, nước mắt như điên không ngừng trào xuống. . .
Cô cảm nhận con dao đang không ngừng ở trên da thịt cô động đây, đâm sâu vào bên trong. . .
Toàn bộ quá trình không dài, nhưng tuyệt đối không ngắn.
Cố Tử Thần lấy viên đạn ra.
Một viên đạn màu vàng.
Cố tử Thần liền dùng chai nước lau vết thương cho cô.
Cô nghĩ cô hẳn đã đau đến chết lặng, đến nỗi không gào thét, chỉ có nước mắt không ngừng rơi.
Rửa sạch vết thương xong, Cố Tử Thần lấy ra một ít nước thuốc, nhẹ nhàng đổ lên vết thương của cô, thân thể cô không tự chủ lại run rẩy, chỗ vết thương đang run run, bởi vì nước thuốc kích thích vết thương của cô, đau đến tim phổi.
Bôi thuốc xong, Cố Tử Thần xé rách chiếc áo phông bên trong, băng lại vết thương của cô.
Làm xong mọi việc.
Cố Tử Thần cầm chỗ nước dư lên dùng ngón tay từng chút lau lên môi không chút máu của cô, giống như muốn cho cô uống nước nước mắt chảy nhiều như vậy, mồ hôi chảy nhiều như vậy, máu chảy nhiều như vậy, đúng lý cần bổ sung thêm nước.
Xung quanh lại có chút yên tĩnh.
Cố Tử Thần đem đem chiếc áo rằn ri đã rách trùm lên người Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn nhắm mắt lại.
Cô không muốn chết.
Cho nên mới rồi Cố Tử Thần nói với cô từng câu cô đều nghe được.
Không được động.
Động liền sẽ đụng phải tim, sẽ chết.
Cho nên cô dù có đau đến muốn giết người, cô vẫn không động.
Cô thật sự có rất nhiều thứ muốn hỏi, bởi vì biết bản thân giờ vô cùng yếu ớt, yếu ớt đến mở miệng nói chuyện có lẽ hô hấp cũng không thuận, cho nên cô cũng không hỏi, cô liền nhắm mắt lại, nếu như có thể ngủ thì tốt hơn. Bởi vì vết thương nơi đó quá đau đớn, đau đến cô không có cách nào khống chế, cô thậm chí có thể cảm giác được vết thương đó như từng mũi dao cắt lên, cắt tới máu tươi chảy ròng.
Xung quanh rất yên tĩnh.
An tĩnh tới mức phảng phất chỉ nghe tiếng gió thổi.
Cô mở mắt ra, trong nháy mắt cảm thấy Cố Tử Thần có thể đã rời đi.
Cô thật không hiểu người đàn ông kia lắm.
Cô không biết anh giết cô rồi cứu cô bởi vì cái gì, xung quanh chỉ có cô và Cố Tử Thần, cô tự nhiên cảm thấy lẽ ra Cố Tử Thần phải đi cùng đồng đội của anh, rất hiển nhiên cô bây giờ chính là gánh nặng.
Cô nhìn Cố Tử Thần ngồi bên cạnh cô, nhìn anh ảm đạm đến không chút máu trên mặt.
"Cố Tử Thần." Kiều Tịch Hoàn gọi.
Vừa mở miệng, vết thương càng thêm đau.
Cô cắn môi.
Cố Tử Thần nhìn cô, ngón tay sờ lên trán cô, thuận tiện vén mái tóc dài có chút xốc xếch :"Đừng nói chuyện, chờ sau khi trở về, anh sẽ giải thích cho em."
"Em muốn hỏi anh một câu." Kiều Tịch Hoàn nói.
Cô nghĩ cô hẳn bây giờ nhìn rất tức cười, bởi vì từ lúc cô tỉnh lại tới lúc lấy viên đạn ra, nước mắt của cô chưa hề dừng lại.
Cô cũng không muốn bản thân trở nên hèn yếu như thế, cô nghĩ nếu là Diệp Vũ chắc chắn sẽ không giống như cô, chắc chắn không giống như cô tỏ ra không chịu nổi một kích như vậy.
"Anh không phải thật muốn giết em, đúng không?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh.
Con người đều mang mục đích riêng tư.
Cô thậm chí cảm thấy cô so với bất kỳ ai cũng ích kỷ.
Mới rồi ở trên tay Ngả Khanh cô nói, cô chưa từng nghĩ Cố Tử Thần sẽ cứu cô.
Thật ra trong lòng đang kêu gào, Cố Tử Thần, cứu em, em không muốn chết.
Thật không muốn chết.
Cô chẳng qua là cảm thấy, trên ti vi không phải diễn như thế sao? Một giây sắp chết kia đều phải nói những lời lừa tình như vậy.
Sau khi cô nói ra liền hối hận.
Bởi vì Cố Tử Thần hướng về cô nổ súng.
Họng súng nhắm ngay ngực cô, cô không nhìn thấy mặt Cố Tử Thần có chút ẩn nhẫn nào.
Cô cho là bản thân chết như vậy.
Một giây kia cô bị sợ đến choáng váng.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua hình ảnh tàn bạo nào, huống chi cô cảm thấy trúng đạn sẽ chết, bởi vì cô không có mặc áo chống đạn.
Cô cho là mình chết.
Kết quả mở mắt ra thấy tổ quốc, non sống thật đẹp.
Còn thấy được gò má nghiêng nước nghiêng thành kia.
"Không phải." Cố Tử Thần không do dự, nói rất kiên quyết.
Cũng đúng.
Nếu như thật muốn giết cô, cũng sẽ không tới cứu cô.
Cô thật cảm thấy bản thân hỏi một vấn đề thật ngu ngốc.
Chung quanh càng lúc càng yên ắng.
Ánh chiều sắp tàn hết.
Trong núi rừng ban đêm luôn im lặng đến lạ thường.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy có chút lạnh, thân thể run lẩy bẩy.
Cố Tử Thần giống như cảm giác được chút khác thường, anh ôm cơ thể cô.
Nhẹ nhàng cử động, phảng phất cũng kéo theo vết thương của cô, đau đến cô không dám hít thở.
Cố Tử Thần ôm cô vào ngực, cô tựa mặt vào ngực anh, cảm nhận tiếng tim đập đều đều mà có lực của anh.
Không biết loại cảm giác tim đập này sẽ khiến cho người khác thấy an toàn không, nhưng trong mơ mơ màng màng cô đi vào giấc ngủ.
Sau khi ngủ, thật không nghĩ tới bởi vì ngực quá đau nên cô không chịu nổi.
Bên tai nghe được âm thanh đang gọi tên cô.
Không nên gọi cô.
Cô thật không nghĩ mở mắt ra, chết cũng được.
Chết!
Cô đột nhiên có chút hoảng sợ.
Cô không muốn chết.
Cũng trải qua nhiều thứ như vậy, cô không muốn chết!
Cô bức ép mình, bắt đầu cảm nhận giọng nói kia, càng lúc càng rõ, cho nên hoảng hốt cô thấy được Cố Tử Thần, thấy khuôn mặt quen thuộc của anh, anh nói :"Kiều Tịch Hoàn, đừng đi, đừng rời xa anh."
Cô nhìn thấy Cố Tử Thần trước mặt mình.
Lần đầu tiên thấy một dáng vẻ thâm tình như vậy.
Cô nghĩ cô quả nhiên đang nằm mơ.
Cô toét miệng cười rất vui vẻ :"Cố Tử Thần, vậy anh nói yêu em xem nào?"
Cố Tử Thần nhìn cô.
"Nói đi, anh nói, em liền không rời xa anh."
"Anh yêu em, Kiều Tịch Hoàn."
Anh yêu em.
Cố Tử Thần nói.
Âm thanh êm tai như vậy.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy một giây kia lòng cũng hòa tan, không quản tới tại sao lại xảy ra chuyện này, không quản tới Cố Tử Thần tại sao lại hướng về phía cô nổ súng, cô nhận định người đàn ông này yêu cô, cô cũng yêu anh là được.
Cô hớn hở nhào vào ngực Cố Tử Thần, ôm anh thật chặt :"Được rồi, em không rời đi."
"Kiều Tịch Hoàn."
Kiều Tịch Hoàn mở mắt ra, mơ mơ màng màng trong khoảng cách gần khi thấy Cố Tử Thần.
Xung quanh tối đen, thật ra lúc mở mắt cô cũng không thấy rõ bóng dáng Cố Tử Thần lắm.
"Kiều Tịch Hoàn, cơ thể em rất nóng, em đang sốt." Cố Tử Thần nói.
Đây mới là thực tế.
Vậy là vừa rồi cô đang nằm mơ.
Kiều Tịch Hoàn nhắm mắt một cái, thuận miệng nói :"Lên cơn sốt thì để lên cơn sốt đi."
"Em hiện đang sốt sẽ không tốt, vết thương rất dễ bị nhiễm trùng. Cũng có thể do vết thương nhiễm trùng mới sốt." Cố Tử Thần nói tiếp.
"Sau đó thì sao? Em cũng chỉ có chờ chết phải không?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
Cố Tử Thần nhìn cô.
Kiều Tịch Hoàn không mở miệng nữa.
Hai người trầm mặc mấy giây.
Cố Tử Thần nói :"Em bây giờ không được ngủ."
"Không ngủ thì không thể chết sao?"
"Ít nhất có thể giữ thêm một hồi."
"Cố Tử Thần anh cảm thấy em sẽ chết sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh.
"Không biết."
Kiều Tịch Hoàn giống như cười lạnh.
Cố Tử Thần đột nhiên đem Kiều Tịch Hoàn đặt xuống đất.
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh, nhìn anh đem toàn bộ quần áo trên người cởi xuống, lại ngồi chồm hỗm xuống ôm Kiều Tịch Hoàn lên cở quần áo của cô xuống, đem quần áo ném xuống đất. Nhẹ chân nhẹ tay ôm Kiều Tịch Hoàn lên, sau đó đem quần áo đắp lên người cô. Sau khi làm xong, bản thân trần truồng nằm dưới đất bên cạnh Kiều Tịch Hoàn. Anh đem cô ôm trong ngực mình, da thịt kề cận, có người nói như vậy mới là cách giữ ấm tốt nhất.
Kiều Tịch Hoàn dựa vào cơ thể anh, hai người ngủ trên một đám lá cây rải trên mặt đất.
Trên đỉnh đầu là bầu trời rất đen, xa xa có thể thấy mấy vì sao.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy rất lạnh.
Ôm thân thể Cố Tử Thần, vẫn rất lạnh, lạnh đến run lẩy bẩy.
Cô nghĩ cô thật sự sốt, đầu óc có chút mơ hồ.
"Kiều Tịch Hoàn, không được ngủ." Cố Tử Thần ở trên đỉnh đầu cô nói.
Kiều Tịch Hoàn một giây kia lại hốt hoảng tỉnh dậy.
"Ừ."
"Không được ngủ, ngủ sẽ lạnh hơn." Cố Tử Thần nói.
"Ừ." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Nhưng đầu thật rất nặng.
Cô đã mơ hồ tới đích cuối, không ngừng giãy dụa.
"Em có biết tim em cùng người khác không giống nhau không?" Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng.
Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc :"Làm sao không giống nhau?"
"Vị trí tim của em so với người bình thường lệch sang bên phải 2 cm." Cố Tử Thần nói.
"Làm sao anh biết?"
"Anh có nghe qua tìm em đập." Cố Tử Thần trả lời.
"Sau đó thì sao?"
"Cho nên xế chiều hôm nay đối với em nổ súng, dựa theo chính là vị trí của người bình thường."
"Thế nên em mới không chết?" Kiều Tịch Hoàn nói.
"Ừ." Cố Tử Thần giải thích :"Nếu như không làm cho giống một chút, Ngả Khanh sẽ không tin tưởng, sẽ không bỏ qua em."
"Anh bây giờ là đang giải thích tại sao lại nổ súng với em ư? Thật ra là anh đang cứu em!" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
"Đúng, anh chưa từng nghĩ sẽ giết em." Cố Tử Thần nói.
"Nhưng anh đã đối với em hạ thủ." Kiều Tịch Hoàn xúc động.
"Đây là cách mà anh nghĩ là tốt nhất."
"Sẽ không hy sinh đồng bạn, cũng sẽ không hy sinh sự nghiệp của anh, dĩ nhiên cũng không hy sinh em." Kiều Tịch Hoàn kết luận.
"Ừ."
"Vạn nhất em chết thì sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh.
Nếu như bắn trật một chút, nếu như lúc ấy cô hơi động một cái, nếu như bây giờ cô ở chỗ hiểm hóc này mà chết thì sao chứ?!
Cô cảm giác cánh tanh anh khẽ ngẩn ra, sau đó không tự chủ ôm chặt cô :"Kiều Tịch Hoàn anh sẽ không để em chết."
"Vạn nhất chết thật, anh sẽ áy náy chứ?"
"Sẽ." Cố Tử Thần trả lời.
Kiều Tịch Hoàn thở dài :"Có một giây, em thật cảm thấy lòng mình đã chết."
Cố Tử Thần trầm mặc ôm chặt lấy cô.
"Nhưng Cố Tử Thần, em yêu anh." Kiều Tịch Hoàn nói :"Bởi vì rất yêu anh, cho nên luôn tìm đủ cái cớ để tha thứ việc anh làm với em, em thậm chí trong cả giấc mơ cũng nghĩ, em thật muốn cùng anh cả đời, sống thật tôt."
"Anh biết." Cố Tử Thần nói.
"Cố Tử Thần, em thật rất yêu anh." Kiều Tịch Hoàn dụi vào cổ anh, âm thanh có chút nghẹn ngào.
Thật rất yêu.
Cho nên không muốn so đo.
Coi như giờ phút này lòng có đau chết, thân thể có đau chết, vẫn sẽ tha thứ.
Hai người ôm nhau thật chặt, xen lẫn hơi thở.
Ban đêm sâu thẳm, xung quanh yên ổn.
Đột nhiên.
Bên tai vang lên âm thanh gì đó.
Cố Tử Thần lập tức cảnh giác, anh chợt cầm súng ở bên cạnh tiến lên, nhắm ngay chỗ phương hướng có tiếng động.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
"Cố Tử Thần, tôi là Võ Đại." Bên tai đột nhiên vang lên tiếng Võ Đại.
Võ Đại hẳn không thấy Cố Tử Thần, chỉ là không biết hướng nào liền nói.
"Võ Đại." Cố Tử Thần buông súng xuống.
Võ Đại nghe được âm thanh vô cùng kích động chạy tới.
Sau lưng Võ Đại còn đi theo một người phụ nữ, Diệp Vũ, hai người hẳn là từ trên kia đi xuống, trên đường không ngừng tìm kiếm, sau đó rốt cuộc tìm được bọn họ.
"Lão đại, anh không có chết." Võ Đại mắt đỏ au nói.
Cố Tử Thần khẽ nhíu mày :"Tôi không có chết."
"Không chết, thật tốt." Võ Đại nói.
Cố Tử Thần cảm thấy Võ Đại có chút kỳ quái.
Bình thường, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Võ Đại như thế.
Hơn nữa từ bên trên té xuống, cũng không phải vách đá vực sâu, hẳn không có chết, rất bình thường mà ?!
"Kiều Tịch Hoàn đâu?" Võ Đại hỏi.
"Ở bên này." Cố Tử Thần nói.
"Chết không?"
"Không có."
Võ Đại liếc mắt nhìn bóng người xa xa đang nằm.
Cố Tử Thần đã xoay người, đi về phía Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn không thấy rõ người, chỉ biết có Võ Đại.
Võ Đại đi tới, Diệp Vũ cũng đi theo sau.
Còn chưa có chết.
Diệp Vũ trầm mặc nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn Cố Tử Thần cẩn thận đỡ dậy.
Quả nhiên.
Cố tử Thần sẽ không giết chết Kiều Tịch Hoàn, từ lúc Cố Tử Thần nguyện ý bỏ mặc cùng Kiều Tịch Hoàn lăn xuống dưới, thì cũng kiểm chứng được, Kiều Tịch Hoàn căn bản sẽ không chết.
Cô ta lạnh lùng nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn Cố Tử Thần.
Kiều Tịch Hoàn giống như cảm giác được ánh mắt không tốt, cô nhìn qua, thật lâu rốt cuộc thấy Diệp Vũ đứng cách bọn họ không xa.
Cả người đột nhiên giật mình.
Cố Tử Thần tựa hồ cảm thấy Kiều Tịch Hoàn hoảng sợ, ôn nhu vỗ nhẹ lưng cô :"Đừng sợ, Diệp Vũ là người của chúng ta."
Cái gì gọi là Diệp Vũ là người của chúng ta ?!
Kiều Tịch Hoàn không tin nhìn anh.
Cố Tử Thần, Diệp Vũ tuyệt đối không phải là người của cô.
Tuyệt đối sẽ không.
"Lão đại, anh đã sớm biết sao?" Võ Đại nghe Cố Tử Thần mở miệng, mới rồi còn rất kỳ quái tại sao lão đại nhìn thấy Diệp Vũ cũng tới đây, không chút biểu cảm kỳ lạ nào.
"Mới biết." Cố Tử Thần nói.
Võ Đại không hiểu.
Cố Tử Thần vừa mặc quần áo cho Kiều Tịch Hoàn vừa nói :"Thời điểm Viễn Lộ chết có nói qua cho tôi, ở căn cứ gián điệp không phải chỉ mình cậu ta, còn có ai cậu ta cũng không biết. Dĩ nhiên, tôi cũng không biết. Bất quá hôm nay tới thời điểm này, bên trên có nói căn cứ có một gián điệp khác sẽ giúp chúng ta, bây giờ Diệp Vũ ở bên cạnh cô, hẳn đã rõ ràng."
Cố Tử Thần bình tĩnh nói.
Thật không có nghĩ ra đó là Diệp Vũ.
Bây giờ nghĩ lại, một chút cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Diệp thị gia tộc chính là một cánh cửa của cục tình báo, trước kia nước Z bí mật chỉ có một cục tình báo cũng chính là cục tình báo quốc gia của bọn họ, bây giờ cục tình báo quốc gia tính chất đã thay đổi, Diệp thị gia tộc muốn trường tồn khẳng định cần dựa vào nước Z cũng như những cơ cấu khác, mà hiển nhiên nước Z cũng lợi dụng thời cơ, tìm được Diệp thị gia tộc, tiếp đó để Diệp Vũ trở thành gián điệp. Dĩ nhiên mọi thứ này ở nước Z vẫn chưa chân chính chinh phạt cục tính báo quốc gia của căn cứ vào lúc này, tuyệt đối sẽ không bại lộ ra, tự nhiên cục tình báo quốc gia cũng không nghĩ Diệp thị gia tốc ở thời điểm này đã thay đổi phương hướng.
Huống chi.
Diệp Vũ yêu Cố Tử Thần như vậy, vào thời điểm kia chọn ở lại căn cứ mà phản bội Cố Tử Thần, căn cứ đối với Diệp Vũ đã tin tưởng tới mức vượt qua tưởng tượng.
Tự nhiên bỏ qua, không hoài nghi đến Diệp Vũ.
Đây cũng là cho Diệp Vũ có thể tiếp tục cung cấp tình hình.
Dĩ nhiên.
Vì an toàn của Diệp Vũ, không thể nào để cho cô ta đợi thêm nữa, sớm muộn sẽ bị phát hiện, mà lúc này cục tình báo trung ương thông báo sau nhiệm vụ lần này sẽ để Diệp Vũ quay trở lại.
Cứ thế làm theo, liền xảy ra một loạt chuyện, Diệp Vũ đột nhiên phản bội căn cứ.
"Doãn Tường đâu?" Cố Tử Thần đột nhiên hỏi.
Võ Đại trầm mặc một giây.
Diệp Vũ cũng không nói gì.
"Doãn Tường đâu?" Cố Tử Thần sắc mắt trầm xuống.
Võ Đại há miệng một cái.
Diệp Vũ nói :"Tôi kêu anh ấy đợi ở bên trên, lúc xảy ra chuyện chiếc trực thăng kia đã bị Ngả Khanh làm nổ, chúng ta bây giờ không có cách nào rời đi. Doãn Tường đàn liên lạc cho căn cứ, bây giờ chúng ta lên trên trước, chờ cứu viện."
Cố tử Thần chau mày.
Diệp Vũ không nói gì, xoay người nhìn Võ Đại :"Đi thôi, chúng ta đi phía trước mở đường.
Võ Đại nhìn Diệp Vũ.
Diệp Vũ vểnh môi, quay đầu nói :"Anh ôm cô ta đi phía sau."
Cố Tử Thần trầm mặc, khom người ôm lấy Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn im lặng dựa vào ngực Cố Tử Thần.
Mới rồi cô vẫn không hiểu, bây giờ loáng thoáng thấy hai người trước mặt rốt cuộc nghĩ thông!
Diệp Vũ bây giờ cùng Cố Tử Thần đứng chung một chiến tuyến sao ?! Diệp Vũ nằm vùng nhiều năm như vậy thật ra vẫn cùng Cố Tử Thần bên nhau ư ?! Diệp Vũ có phải quá vĩ đại hay không ?! Vì quốc gia sự nghiệp, thật ra đã buông xuống rất nhiều nữ nhi tình trường. . .
Cố Tử Thần có thể hay không vì vậy mà cảm động ?!
Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu nhìn mặt Cố Tử Thần lạnh lùng.
Cố Tử Thần có tình cảm mỏng như vậy, tuyệt đối sẽ không cảm động.
Tuyệt đối không phải. . .
Cô cứ luôn im lặng dựa vào trong ngực Cố Tử Thần.
Đoàn người leo lên.
Cố Tử Thần đem Kiều Tịch Hoàn ôm thật chặt.
Võ Đại thỉnh thoảng sẽ quay đầu giúp Cố Tử Thần, dẫu sao hai tay Cố Tử Thần cũng ôm Kiều Tịch Hoàn, cũng chỉ có ôm như vậy mới không động tới vết thương của cô.
Một đoạn đường như vậy càng lúc càng gần đích.
Tất cả mọi người đã leo lên lưng chừng sườn núi.
Tất cả mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Cố tử Thần cầm chút nước cho Kiều Tịch Hoàn uống, sau đó sờ lên tràn vẫn nóng của cô, sắc mặt có chút căng thẳng.
Diệp Vũ cùng Võ Đại ngồi chung một chỗ.
Diệp Vũ cứ nhìn bọn họ như vậy, sau đó không nói một câu.
Võ Đại nhìn bọn họ như vậy, cũng không hề lên tiếng.
Nghỉ ngơi 20 phút.
Tiếp tục đi về phía trước.
Còn chưa chân chính đi lên, Võ Đại kích động vô cùng nói :"Nhận được tín hiệu, đã có người đến cứu viện chúng ta."
"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu.
Tất cả mọi người giống như lại cố thêm chút sức lực leo lên trên.
Phía trên cách đó không xa, một chiếc trực thăng ở trên đỉnh đầu bọn họ quanh quẩn.
Cố Tử Thần nhẹ nhàng đem Kiều Tịch Hoàn buông xuống.
Trực thăng thả chiếc thang dây xuống.
Cố Tử Thần ngồi xổm người xuống :"Kiều Tịch Hoàn, anh bây giờ phải leo thang, cho nên dùng cách cõng me, có thể sẽ đè lên vết thương của em, em kiên nhẫn một chút."
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Cô nghĩ lại đau, cũng không có khả năng so với việc lấy đạn ra khỏi người.
Cô cắn môi, nằm lên lưng Cố Tử Thần, sau đó cảm nhận vết thương kéo lên thật đau, mãi tới khi ngồi vào trực thăng.
Võ Đại cùng Diệp Vũ nhanh chóng leo lên.
Cố Tử Thần nhìn một chút :"Doãn Tường đi đâu rồi?"
Võ Đại cùng Diệp Vũ im lặng.
Thang dây đã dần thu lên.
"Doãn, Tường, đi, nơi nào, rồi ?!" Giọng nói Cố Tử Thần lạnh lùng, tàn nhẫn hỏi.
- - - - -- nói với người xa lạ - - - - --
Vì biết chương 14 dừng đúng đoạn cao trào nên mình cố gắng dịch nốt chương 15 để các nàng đọc đỡ đau tim nhá. Chúc các nàng buổi tối vui vẻ a !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro