Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2. Chương 95: Cố Tử Thần tức giận.

edit: tiểu hoa nhi



Cố gia biệt thự vào ban đêm.

Phòng ngủ Cố Tử Thần.

"Nghĩ đến việc anh chờ em như thế, liền nhịn không được muốn cười." Kiều Tịch Hoàn nhẹ nhàng nói :"Sau đó cảm thấy rất ấm áp."

Cố Tử Thần cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô, dường như không có biểu tình gì, có điều ngọn đèn vàng bao phủ xuống đường nét khuôn mặt anh vốn dĩ có chút cúng ngắc dường như trở nên dịu dàng hơn.

Kiều Tịch Hoàn đi tới, đi tới trước mặt anh, khom lưng, mắt đối mắt, miệng đối miệng.

Cố Tử Thần khẽ nhúc nhích con mắt, vẫn như cũ lạnh nhạt nhìn cô đêm nay có chút gì đó lạ lạ không nói được.

"Đêm nay đã làm một ít chuyện không tốt lắm." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng.

"Chuyện gì?" Cố Tử Thần hỏi.

Rất khó có khi anh lại đột nhiên quan tâm đến cô như vậy.

Trước đây chẳng phải sẽ nói, thì liên quan gì đến anh sao!

Cô đứng thẳng người, đột nhiên buông lỏng tay ra rồi vươn người nói :"Em đi tắm."

Sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Cố Tử Thần đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía phòng tắm.

Kiều Tịch Hoàn nhìn phòng tắm thật to xuất hiện hình bóng bản thân trong chiếc gương lớn, cô nhìn qua rất bình tĩnh, khuôn mặt này vốn dĩ đã không còn quá xa lạ với cô nữa, ngẩn người nghĩ, cũn chỉ có cặp mắt đen to kia chớp chớp, cô còn có thể cảm nhận cô là một vật sống.

Cô hít một hơi thất sâu, nằm bên trong phòng tắm, nhìn lên trần nhà ngây người như gà gỗ.

Cô lần đầu tiên tắm lâu đến như vậy.

Dường như đã nằm ở trong này cỡ 1 giờ đồng hồ hoặc lâu hơn chăng, chính cô cũng không rõ ràng lắm.

Thật tốt nước trong bồn tắm vẫn còn ấm, bằng không không biết có phải nước ở trong này đã phủ lạnh lên cô rồi cũng nên.

Cô chuyển mắt, nghe cửa phòng tắm có tiếng gõ.

Cô thừa nhận đêm nay cô thực sự rất lạ, bởi vì trong lòng đè nén những chuyện kia. . .

"Kiều Tịch Hoàn!" Ngoài cửa truyền đến giọng nói có chút trầm thấp của Cố Tử Thần, trong giọng nói còn mang theo một ít tia tức giận.

"Vâng, em đây." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Em còn ở trong đó bao lâu nữa?"

"Ra ngay."

Bên ngoài trong nháy mắt liền im lặng.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn lôi ra một nụ cười, không lẽ anh đang muốn xác định cô có phải hay không ở bên trong bị ngạt thở chăng.

Khóe miệng lôi ra một nụ cười, cố gắng, cố gắng để bản thân bật cười.

Cô rời khỏi bồn tắm, xối nước lại một lần, mặc bộ choàng tắm màu trắng đi ra, nhìn thấy Cố Tử Thần ngồi trên giường, nhìn sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm. Từ sau khi cô ra ngoài, đôi mắt vẫn cứ thế nhìn lên người cô, quan sát vậy từ đầu tới chân.

"Anh nhìn cái gì?" Kiều Tịch Hoàn hỏi, mang theo nụ cười có chút khoa trương :"Là đột nhiên cảm thấy em đẹp như thiên thần sao?"

Cố Tử Thần không có bộc lộ sự châm chọc hoặc nụ cười khinh thường như bình thường, chau mày :"Đêm nay em đã làm cái gì?"

Kiều Tịch Hoàn bước tới, bò lên giường, ôn thuận dựa vào vai anh, đôi mắt rũ xuống, lông mi dài ở dưới ngọn đèn run nhè nhẹ, cô di chuyển cơ thể, tìm một tư thế thoải mái nói :"Đã làm một ít chuyện khiến bản thân không thấy thoải mái lắm."

"Ví như?"

"Ví như. . . Ví như hôm nay em có nói với Tề Lăng Phong, em nói không thể làm nhiều chuyện xấu nếu không sẽ dễ dàng gặp phải báo ứng. Mà em chuyện hôm nay em làm rất dễ bị gặp báo ứng." Kiều Tịch Hoàn nói, tựa vào vai anh lẳng lặng nói.

Tề Lăng Phong.

Cố Tử Thần liếc mắt, môi mỏng khẽ nhúc nhích :"Người đàn ông này đối với em mà nói rất quan trọng?"

"Người nào?" Kiều Tịch Hoàn hỏi, bỗng dưng hiểu ra :"Tề Lăng Phong sao?"

Cố Tử Thần trầm mặc gật đầu.

"Không quan trọng." Kiều Tịch Hoàn trả lời, chắc chắn nói :"Thế nhưng. . . Đã từng làm rất nhiều rất nhiều chuyện dành cho anh ta, cho đến bây giờ có thể nhớ lại những việc ấy dường như cũng không thể nào quên trong nháy mắt."

Cố Tử Thần nhíu chặt mày, một giây kia không nói thêm nửa chữ.

Kiều Tịch Hoàn vẫn tựa vào vai cô, tay ôm tay anh, ôm vào trong ngực dường như là đang tìm sự thoải mái, cô lẳng lặng nói :"Em đã từng yêu Tề Lăng Phong, rất yêu rất yêu hắn."

Cố Tử Thần ngẩn cả người, cơ thể đột nhiên căng thẳng, dường như không có đoán ra Kiều Tịch Hoàn đột nhiên sẽ nói như vậy.

"Sau đó, lại bị anh ta làm hại rất thảm." Kiều Tịch Hoàn tiếp tục nói :"Mà tối hôm nay, em đã tự tay đập tan những cảnh tượng đã từng nghĩ tới, từ nay về sau, ngay cả thỉnh thoảng nhớ đến cũng không thể nữa."

Cô cười có chút mỉa mai.

Thực sự, từ giây phút cô gặp phải tai nạn xe cộ kia tất cả mộng tưởng đều đã bị nghiến nát.

Đêm nay chỉ là đập vỡ thêm ký ức một lần nữa, lần nữa trả lại mọi chuyện như cũ mà thôi.

"Kiều Tịch Hoàn." Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng, âm thanh vẫn như cũ, nghe không có gì đặc biệt cả.

"Ừ." Kiều Tịch Hoàn ừ một tiếng thật thấp.

"Về sau đừng nhớ hắn nữa." Anh ung dung nói.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc như thế một hồi, khóe miệng đột nhiên cười :"Được."

Căn phòng lại trở về vẻ an tĩnh.

Hai người lẳng lặng dựa vào nhau chung một chỗ, cảm nhận ánh trăng sáng xuyên thấu qua rèm cửa sổ, phản chiếu lên sàn nhà.

Cô nghĩ đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.

Cô căn bản đã đồng ý với Cố Tử Thần không nhớ nữa.

Nhưng vốn dĩ vẫn cứ hiện lên, không thể không ngừng suy nghĩ những hình ảnh đã từng tồn tại.

Cô cắn môi, cố gắng để bản thân thật bình tĩnh, bình tĩnh chấp nhận, những ký ức này dần sẽ chết đi!

. . .

Sáng sớm hôm sau.

Sắc trời đã hửng sáng.

Căn phòng xa hoa lớn, trợn mắt là có thể nhìn thấy thiết kế ấm áp mà lãng mạn, nhìn hoa cả mắt, mà giờ phút này đầu cũng đau không gì tả nổi, dường như bị sắt đập trúng, còn nặng trình trịch.

Tề Lăng Phong giật giật thân thể, cảm thấy rất mệt mỏi.

Mệt đến nỗi không muốn nhúc nhích,

Cho nên anh ta cứ thể nằm im ở trên giường, nằm im nhìn trần nhà, đơ người ra.

Anh ta không suy nghĩ gì cả, bởi vì đầu đau đến nỗi không muốn nhớ, anh ta vẫn an ủi bản thân nằm một hồi có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút.

Bỗng nhiên.

Bên người tựa hồ có động tĩnh.

Anh ta nhíu mày, quay đầu.

Đôi mắt căng thẳng.

Nằm bên cạnh là một người phụ nữ, lẳng lơ, tóc tai xõa trên gối, cánh tay nhỏ bé lộ ở bên ngoài chăn, mà những bộ phận khác đều bị chăn bao lấy, không biết có phải hay không không mặc gì.

Người phụ nữ đang say ngủ kia có lẽ đã tỉnh, cau mày giật giật thân thể, hẳn một giây kia mở mắt, có thể nhìn thấy chuyện đau khổ trước mắt.

Cô ta lật thân thể, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương của mình.

Vì sau đầu nặng như vậy!

Cô ta ngước mắt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Căn phòng im lặng như thế một giây, hai giây, ba giây . . .

Vốn dĩ vì mới tỉnh dậy cơ thể có chút dễ chịu hơn, đột nhiên cô ta nhảy dựng lên giường, bởi vì quá mực ngạc nhiên dường như đã quên mất chuyện gì, cả người cứ thế tách khỏi chăn, toàn thân không mặc gì cả, cơ thể vốn dĩ trắng nõn nay hiện lên đầy những vết tích mập mờ.

Đôi mắt Tè Lăng Phong vẫn đặt trên người của cô ta, chưa từng, chưa từng nhìn những vết xanh tím kia.

"Chuyện gì xảy ra?" Diệp Vũ hỏi anh ta.

Dường như không để ý đến tình huống lúc này, cứ như vậy nằm ở bên cạnh hỏi anh ta, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tề Lăng Phong.

Tề Lăng Phong ngoái đầu nhìn lại.

Phía dưới chăn đôi tay kia không tự chủ tạo thành một nắm đấm.

Chuyện gì xảy ra ?!

Còn phải hỏi sao ?!

Anh ta vừa rồi còn cảm thấy bản thân giống như tối hôm qua lạc vào mộng cảnh, còn không muốn từ giấc mộng kia tỉnh lại.

Anh ta cảm thấy mộng chính là một thứ thật tốt đẹp.

Trong mộng có thể cùng người phụ nữ kia, tận tình triền miên một đêm không ngớt.

Mà hiện thực thì. . .

Anh ta nhìn người phụ nữ trước mặt, ngay cả nụ cười từ giễu một chút cũng không có, cứ như vậy nhìn người phụ nữ trước mặt, viền mắt một giây kia có chút hồng thấu, một hồi lâu không còn cách nào đè nén lửa giận, hung hăng trong cơ thể anh ta mà không có cách nào phát tiết, đôi mắt cứ thế nhíu lại một chỗ, thậm chí một giây kia, ngay cả trong hốc mắt đều có những sợi đỏ màu máu.

Tối hôm qua tôi ở trong mộng, nhất định là như thế!" Diệp Vũ không chút sức nói.

Tề Lăng Phong cứ thế nhìn cô ta, nhìn sắc mặt cô ta tái nhợt, lúc này một chút máu cũng không có, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, dường như để bản thân được thoải mái hơn nên càng lầm bẩm.

Thực sự anh ta vô cùng ngạc nhiên.

Đầu anh ta hiện tại đau nhức, cơ thể cũng khó chịu không thể động đậy một chút xíu, mày người phụ nữ này có thể đè nén cơ thể không khỏe mà ngồi dậy, lúc này còn đang chuẩn bị xuống giường rời khỏi.

Nguyên nhân là do lượng thuốc sao ?!

Đúng vậy.

Lượng thuốc.

Lúc này nếu như còn không biết tôi hôm qua là bởi vì cái gì mới xảy ra chuyện hiện tại, vậy thì thực sự rất là ngu ngốc.

Anh ta lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, nhìn cô ta không mặc gì cứ thế xuống giường.

Hai chân cô ta đặt trên mặt đất, nhặt quần áo dưới đất lên, từng cái từng cái một.

Rất nhiều chỗ trên quần áo đã không còn nguyên vẹn.

Cô ta mặc vào, khắp nơi đều là vết rách, căn bản không che nổi bất cứ chỗ nào.

Cô ta tựa hồ có chút suy sụp ngồi dưới đất, cả người run rẩy nhè nhẹ, run rẩy, không ngừng run rẩy.

Tề Lăng Phong cứ như vậy im lặng nhing cô ta, nhìn cô ta có chút mất bình tĩnh.

Càng tỉnh lại càng rõ ràng, tối hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Trong phòng vẫn như cũ yên tĩnh.

Ánh nắng sáng sớm bắt đầu xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, gió sớm nhẹ thổi lên rèm cửa sổ, theo ánh mắt trời cứ thế nhẹ di chuyển.

Thời gian trôi qua.

Trong phòng ai cũng không có mở miệng.

Tề Lăng Phong vẫn như cũ nằm trên giường, vẫn không nhúc nhích, mắt vẫn đỏ ngầu.

Diệp Vũ ngồi bẹp xuống đất, đầu cúi thấp, tóc dài che đi khuôn mặt cô ta, cơ thể không ngừng co rúm lại, không làm gì cả, cơ thế cứ thế đèn nén run, không ngừng run.

"Muốn trả thù sao?" Không gian yên tĩnh, đột nhiên truyền đến giọng nói đến phát lạnh của Tề Lăng Phong.

Diệp Vũ cũng không bởi vì âm thanh của anh ta mà ngừng run rẩy, cũng không có mở miệng nói lấy một chữ.

Tề Lăng Phong tựa hồ chưa từng nghĩ sẽ nhận được câu trả lời của cô ta.

Căn bản cơ thể đau đến bây giờ, chỉ cần thư giãn một chút, anh ta leo xuống giường, mặc kệ trong hốc mắt có bao nhiêu dữ tợn, cả người lạnh lùng, lạnh lùng cất giấu tâm tình đang nổi giận.

Anh ta vén chăn lên.

Viền mắt đỏ bừng khẽ dừng một chút.

Vệt máu trên giường, một màu đỏ xinh đẹp.

Không nhiều lắm, nhưng rất rõ ràng.

Tề Lăng Phong quay đầu, ngồi xổm xuống đất, dường như đang kìm nén bản thân để người phụ nữ kia bình tĩnh hơn, giọng trầm xuống nói :"Lần đầu tiên ?"

Diệp Vũ đột nhiên bị đứng hình.

Cô quay đầu.

Tóc có chút xốc xếch dán lên mặt cô ta, cô ta nhìn chằm chằm vào Tề Lăng Phong, nhìn gương mặt máu lạnh của anh ta, không có biểu tình gì chính là lời nói.

"Lần đầu tiên sao?" Tề Lăng Phong tiếp tục hỏi.

Diệp Vũ cắn môi, tay nắm chặt lại.

Đúng vậy.

Lần đầu tiên!

Tối hôm qua, vô số lần đầu tiên!

Tề Lăng Phong đột nhiên cười lạnh, cười lạnh từ trên giường đứng lên, vẫn như cũ không nói gì, như thường đi vào phòng tắm, cánh cửa đóng lại vang lêm âm thanh nước chạy.

Diệp Vũ từ dưới đất đứng lên nhìn ấn ký trên giường lớn đỏ tươi.

Cô ta vẫn cho là, không phải người kia thì cũng sẽ không là ai cả!

Cô ta vẫn cho là thế giới của cô ta không có người kia, thì sẽ không có bất cứ kẻ nào!

Viền mắt cô ta đột nhiên đỏ lên.

Màu đỏ tươi kia ở trên giường không ngừng phản chiếu trong mắt cô ta, từng chút khiến mắt cô ta trở nên tàn nhẫn hơn.

Không biết qua bao lâu.

Cửa phòng tắm mở ra.

Tề Lăng Phong mặc một chiếc áo choàng tắm đi ra, một thân sạch sẽ.

Anh ta tùy ý ngồi trên ghế sofa, đốt một điếu thuốc.

Anh ta không hút thuốc lá.

Rất ít hút thuốc.

Trước đây vì lấy lòng Hoắc Tiểu Khê, cũng là để bản thân trưng ra bộ mặt hoàn mỹ nhất.

Anh ta thực sự cảm thấy Hoắc Tiểu Khê không thua thiệt gì, ít ra những năm đó, anh ta liều mạng 'Lấy lòng' Hoắc Tiểu Khê, mặc kệ có Hoắc Tiểu Khê bên cạnh hay không anh ta đều ngụy trang thật tốt để cho người phụ nữ ấy nhìn thấy. Lời nói của anh ta, cử chỉ quan tâm của anh ta, mọi thứ đều dồn hết lên người Hoắc Tiểu Khê, anh ta thậm chí còn nghĩ, ngoại trừ người phụ nữ Hoắc Tiểu Khê kia, trên thế giới này sẽ không bao giờ có người thứ hai khiến anh ta phải ủy khuất chính bản thân mình, chịu thiệt thòi. . .

Cho nên.

Anh ta nghĩ, Hoắc Tiểu Khê thế là đủ rồi.

Mặc kệ kết quả cuối cùng sẽ thế nào, anh ta chí ít cũng cho Hoắc Tiểu Khê một chuyện tình yêu trẻ con như vậy.

Mặc dù trong truyện cổ tích đều là gạt người.

Anh ta hung hăng rít một hơi thuốc, khói thuốc mờ mịt.

Anh ta thuận tay cầm điện thoại lên gọi :"Mang cho tôi một bộ quần áo đến nhà hàng Giang Hoàng, mặt khác chuẩn bị một bộ đồ phụ nữ, từ trong cho tới ngoài."

Dứt lời, đem điện thoại ném sang một bên.

Con mắt hơi đổi, nhìn Diệp Vũ đứng ngẩn ngơ trong phòng không nói một lời, trên tay vẫn còn dư lại nửa mẩu thuốc lá, âm thanh lạnh lùng nói :"Đi tắm sẽ khiến thoải mái một chút!"

"Anh bây giờ còn thoải mái?" Diệp Vũ xoay người, đột nhiên nhìn anh ta.

Vừa rồi không kịp khống chế lại tâm tình lúc này nhớ đến đột nhiên bình tĩnh, mặt lạnh lùng, vốn dĩ khuôn mặt rất mềm mại, lúc này lại không có bất kỳ biểu cảm gì cứ như vậy nhìn chằm chằm vào anh ta.

Anh ta bây giờ còn thoải mái ?!

Tề Lăng Phong lạnh lùng.

"Còn rửa sạch được sao?" Diệp Vũ hung hăng nói, khóe môi nhếch lên một độ cong tàn nhẫn không chút che giấu.

Tề Lăng Phong nhìn chằm chằm cô ta, người phụ nữ này cùng lúc bình thường không giống nhau một tẹo nào.

Chỗ nào không giống ?!

Vẫn luôn biết, biểu hiện hiền thục toàn bộ đều do cô ta ngụy trang, nhưng xưa nay không biết, có loại người như vậy. . . Không nói được, khiến người khác có chút hoảng sợ.

Môi nhếch lên, anh ta không có nói thêm một chữ nào nữa.

Diệp Vũ vẫn là đi vào phòng tắm.

Hung hăng sập mạnh cửa.

Không lâu sau.

Bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Tề Lăng Phong mở cửa, thư ky đưa một bộ quần áo đến.

Tề Lăng Phong nhận lấy quần áo, sau đó kêu thư ký rời đi.

Bản thân nhanh chóng đổi một bộ quần áo, quần áo của nữ thì đặt trên giường.

Diệp Vũ mở cửa phòng tắm ra, nhìn Tề Lăng Phong vì cô ta mà chuẩn bị quần áo, đôi mắt hơi nheo lại, không nói gì, cầm quần áo vào phòng tắm, thay.

Trang phục cao cấp, rất phù hợp.

Diệp vũ nhìn Tề Lăng Phong không muốn nói thêm một câu dư thừa nào với nhau, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Cửa chính của nhà hàng.

Phục vụ cung kính đưa chìa khóa xe cho Tề Lăng Phong, Tề Lăng Phong ga lăng vì Diệp Vũ mở cửa xe.

Diệp Vũ đang muốn ngồi vào xe, đôi mắt chợt liếc nhìn.

Tề Lăng Phong cũng nhìn theo ánh mắt Diệp Vũ, chứng kiến cách đó không xa có một vài paparazi đang cầm cameras, cảm giác được bọn họ nhìn thấy, vội vã chạy đi.

"Vào đi thôi." Tề Lăng Phong nói.

Diệp Vũ thờ ơ, ngồi xuống.

Tề Lăng Phong trở lại ghế lái, lái xe rời khỏi.

Hai người không nói thêm một lời nào.

Lạnh lùng, dường như chính là không muốn nói đến chuyện tối hôm qua, cho nên ngay cả chuyện này là do ai gây ra cũng không có ai buồn nhắc tới, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu, hai người không có ý nghĩ của chính mình.

Xe một đường thẳng đến biệt thự Diệp gia.

Tề Lăng Phong vẫn như cũ ga lăng xuống xe, mở cửa xe cho cô ta.

Diệp Vũ nhìn Tề Lăng Phong, nhìn anh ta lạnh lùng :"Anh chuẩn bị làm sao trả thù?"

Tề Lăng Phong cười một cách máu lạnh.

Ai biết.

Anh ta lần đầu tiên không có từng nghĩ qua dùng cách thức nào tàn nhẫn cả, nhưng anh ta biết nếu đã lấy đi trái tim của anh ta, tuyệt đối không có khả năng nhân từ cùng nương tay.

"Liên lạc qua điện thoại." Tề Lăng Phong nói xong, xoay người ngồi vào ghế lái, lái xe nghênh ngang mà rời đi.

Xe phóng có chút nhanh.

Không chút kiêng nể mà phóng vụt đi.

Diệp Vũ cắn môi, hung hăng nhìn phương hướng Tề Lăng Phong rời khỏi.

. . .

Kiều Tịch Hoàn từ trên giường leo xuống.

Tối hôm qua chất lượng giấc ngủ quá kém, liên tục thấy ác mộng. Sáng sớm hôm nay lúc rời giường, sắc mặt cực kỳ không tốt.

Cô rửa mặt đơn giản xong liền xuống lầu.

Cố Tử Thần mỗi buổi sáng đều không có nhà, cô biết anh đi bệnh viện làm phục hồi trị liệu.

Dưới phòng khách.

Tề Tuệ Phân ngồi ở ghế sofa, trên tay cầm lấy mấy món đồ, quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn từ trên lầu đi xuống, vội vã gọi :"Hoàn Hoàn con qua đây."

Kiều Tịch Hoàn tự nhiên đi tới.

"Con xem." Tề Tuệ Phân đem ảnh chụp đưa cho Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn nhận lấy, tấm hình có mặt Tề Lăng Phong cùng Diệp Vũ.

Hai người từ nhà hàng đi ra, ảnh chụp có chút vội, ngay cả đứng đó cũng khiến người khác có cảm giác hai người họ xem nhẹ chuyện này.

"Con thấy không, hai người từ nhà hàng đi ra tình cảm thật tốt, Lăng Phong còn vì Diệp Vũ mà mở cửa xe, tiễn con bé trở về." Tề Tuệ Phân vui mừng nói.

Kiều Tịch Hoàn vẫn nhìn ảnh chụp, tựa hồ đang im lặng điều chỉnh tâm tình, khóe miệng mỉm cười nói :"Mẹ sau này tính làm gì tiếp?"

"Đương nhiên là bức hôn rồi." Tề Tuệ Phân nói, có chút đắc ý.

Tựa hồ cảm giác bản thân bà ta sắp xếp như thế là vô cùng hoàn mỹ.

Kiều Tịch Hoàn đương nhiên biết ý bà ta, nên cái gì cũng không nói.

Không cần nói gì thêm, bây giờ Tề Lăng Phong cùng Diệp Vũ chắc là hận bà ta thấu xương mất.

Đương nhiên.

Có thể thì cũng chỉ có Diệp Vũ.

Dù sao Tề Lăng Phong tên đàn ông này, ai cũng có thể lấy làm chồng !!

Cô khẽ liếc mắt từ trên ghế sofa đứng dậy :"Mẹ, trong khoảng thời gian này Tử Thần đang làm phục hồi trị liệu hai chân, nghe nói có chút khó chịu, thừa dịp cuối tuần, con đi xem anh ấy một chút."

Tề Tuệ Phân ngạc nhiên hô lên :"Tử Thần từ khi nào thì bắt đầu làm phục hồi trị liệu? Thằng bé không phải rất ghét việc này sao?"

"Con cũng không biết, khi biết được, Tử Thần đã bắt đầu làm rồi." Kiều Tịch Hoàn vừa cười vừa nói.

Trong lòng lại đang thầm nghĩ.

Bà ta bây giờ rốt cuộc cũng đã bắt đầu nghĩ đến con trai của mình rồi.

Vậy nhưng bà ta lại không ngừng dành chút tình cảm hiếm hói cho cháu ruột của bà ta sao ?!

"Hiệu quả như thế nào?" Tề Tuệ Phân khẩn trương hỏi.

Nhìn ra được, trong lòng vẫn còn rất quan tâm.

Tề Tuệ Phân người đàn bà này, tùy là nhà giàu có thần thái đoan trang hiền thục, thỉnh thoảng nhìn qua không phải là quá dễ dàng thân cận. Nhưng thực sự cũng chỉ là một người phụ nữ ở Cố gia, chuyên tâm vì Cố Diệu mà ở trong nhà quán xuyến mọi chuyện, cũng có thể Cố Diệu với Tề Tuệ Phân bên ngoài nhìn qua tình cảm rất nhạt nhẽo, nhưng thực tế, hai người trải qua bao nhiêu hoạn nạn nhiều năm như thế cảm tình so với vợ chồng bình thường còn thắm thiết hơn một ít.

Đối với tình thân, Tề Tuệ Phân so với Cố Diệu còn cảm tính nhiều lắm.

"Bác sĩ nói có thể hồi phục." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Tề Tuệ Phân có chút kích động, viền mắt thậm chí có chút đỏ.

Đã nhiều năm như vậy, vừa nghĩ đến Cố Tử Thần có thể đứng lên trong lòng không nói được có một hồi chua sót. . .

"Mẹ, mọi thứ đều sẽ ổn cả thôi." Kiều Tịch Hoàn nhìn bà ta, an ủi.

"Đúng, mọi thứ đều sẽ ổn cả thôi." Tề Tuệ Phân lặp lại :"Ta cùng con đi nhìn xem."

"Trước không cần." Kiều Tịch Hoàn lắc đầu :"Tử Thần không muốn con nói cho mọi người, có lẽ anh ấy không muốn mọi người nhìn thấy hình ảnh anh ấy làm vật lý trị liệu. Hơn nữa Tử Thần không muốn cho mọi người hy vọng lại cho mọi người thêm lần thất vọng, mọi người cứ làm như không biết được không? Con sợ Tử Thần lại trách con nhiều chuyện."

"Nói như vậy, Tử Thần đúng là có tính cách ấy, cho tới bây giờ cũng không muốn cho người khác hy vọng không thiết thực, hầu như mọi chuyện đã xảy ra mới về nhà nói cho chúng ta biết, giống như lúc trước thằng bé làm việc vậy, nghe ba con nói mỗi lần hợp đồng được ký kết xong mới nói cho ông ấy biết. Tuyệt đối không để cho bọn họ lo lắng dù chỉ một chút. Tính cách như vậy không biết tốt hay là không tốt. . ." Tề Tụê Phân nói, còn không ngừng cảm thán.

Kiều Tịch Hoàn cười cười.

Cô cảm thấy tính cách như vậy thật không tốt.

"Mẹ, con đi trước, một chút nữa Tử Thần cũng sẽ cùng về." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Được, con nhanh nhanh đi xem Tử Thần đi." Tề Tuệ Phân vội vàng nói.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu, ra cửa.

Hôm nay Thượng Hải thật rực rỡ.

Kiều Tịch Hoàn ngồi vào xe Võ Đại, nhàm chán lật điện thoại di động xem, xem vài chuyện tin tức.

Đôi mắt đột nhiên mở to.

Một dòng chữ đầu đề đập ngay vào mắt của cô, giấy trắng mực đen, còn có một ảnh chụp màu sắc tương đối rực rỡ.

Tề Lăng Phong của Hoàn Vũ sau nửa năm đau lòng vì vị hôn thê qua đời, cuối cùng cũng kiếm được tình yêu mới.

Màu sắc ảnh chụp rực rỡ này lúc nãy Tề Tuệ Phân còn đưa cho cô xem.

Tướng mạo của hai người này bị bại lộ vô cùng rõ ràng, không hề che giấu.

Nội dung tin tức nói Tề Lăng Phong cùng người phụ nữ thần bí ở chung trong nhà hàng, buổi sáng ân ái rời khỏi, dường như sắp có chuyện tốt. Thời gian nửa năm Tề Lăng Phong có lẽ nguyên do bởi vì người phụ nữ của mình ra đi mà không ngừng đau khổ, bắt đầu chấp nhận tình cảm mới, giữa những hàng chữ không có chút nào nói tới Tề Lăng Phong vong ân phụ nghĩa, toàn bộ đều là vui mừng.

Kiều Tịch Hoàn tắt điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tin tức tiếp theo cùng bình luận cô không muốn xem nữa, thấy rồi cũng không còn tác dụng gì.

Ngược lại, đây có lẽ là cách mà Tề Tuệ Phân nghĩ tới 'Bức hôn'.

Xem ra Tề Tụê Phân muốn chuyện cua rhai người bọn họ đều bị bại lộ ra ngoài, muốn Diệp phu nhân mẹ của Diệp Vũ làm sao cũng không thể để con gái của mình cứ thế ra ngoài giao du lung tung được, chắc chắn chuyện thành hôn là không thể bỏ qua.

Không thể phủ nhận.

Nếu như đổi lại là những gia đình khác có lẽ sẽ đi theo tâm nguyện của Tề Tuệ Phân rồi.

Chỉ là ở Diệp gia.

Ai mà biết kết quả sẽ như thế nào!

Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn đường phố Thượng Hải rực rỡ như vậy.

Xe dừng lại trước cổng bệnh viên tư nhân thành phố.

Kiều Tịch Hoàn xuống xe, Võ Đại đi theo đằng sau cô.

Hai người trực tiếp tới phòng vật lý trị liệu mà Cố Tử Thần đang làm, Võ Đại xoay người đi vào một căn phòng, dường như là phòng làm việc của bác sĩ, Kiều Tịch Hoàn cũng không quá để ý, bước chân cứ thế tiến về căn phòng Cố Tử Thần đang làm vật lý trí liệu.

Phòng vật lý trị liệu, có nhiều hơn một người phụ nữ.

Kiều Tịch Hoàn dừng bước.

Giây phút này Cố Tử Thần cũng không có làm trị liệu nữa, mà là ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía cửa, mặt đối mặt nhìn người phụ nữ trước mắt.

Diệp Vũ.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hai người.

Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, bây giờ Diệp Vũ đang nói cái gì với Cố Tử Thần !?

Nói cô đê tiện hạ lưu vô sỉ, dùng thủ đoạn bẩn thỉu làm ra một vài chuyện xấu xa.

Cô nắm chặt bàn tay, nhịn lại nhịn, chuẩn bị đẩy cửa phòng ra.

Tay vừa mới vịn lên tay cầm, Kiều tịch Hoàn đột nhiên ngẩn cả người ra.

Diệp Vũ đột nhiên ngồi xổm người xuống, khuôn mặt tới gần Cố Tử Thần, khoảng cách rất gần rất gần.

Cô không thấy rõ lắm, nhưng hành động như vậy, rõ ràng là đang hôn. . .

Hôn.

Cô cụp mắt xuống, đột nhiên xoay người rời khỏi.

Là rời khỏi.

Cô không có bất kỳ tâm tình dư thừa nào, trong lòng mặc dù có chút kìm nén, cũng có chút tan vỡ.

Thế nhưng lúc này cô vẫn lựa chọn rời khỏi.

Cô không biết tại sao bọn họ lại ở dưới tầm mắt của cô làm chuyện như vậy, hoặc là do chuyện tối hôm qua, cô quyết định cho bọn họ một chút thời gian để xử lý, cô không muốn bức bách Cố Tử Thần, cũng không cần phải bức bách.

Cố Tử Thần lúc này có lẽ đang hận cô. . .

Cô thực sự không muốn đứng cùng người phụ nữ Diệp vũ này, không muốn cùng Cố Tử Thần tranh cãi ầm ĩ gì cả.

Cho nên cô quýet định để người phụ nữ Diệp Vũ này đắc ý một chút trước vậy.

Cô sải bước xuống lầu dưới.

Giây phút này Võ Đại còn đang ở phòng làm việc của Mạc Sơ nói ít chuyện phiếm, hai người không hề biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Kiều Tịch Hoàn đã rời khỏi.

"Được rồi, vùa nãy Diệp Vũ tới tìm Cố Tử Thần." Mạc Sơ đột nhiên mở miệng.

Võ Đại ngẩn người thật lâu :"Ý chính là hiện tại Cố Tử Thần đang ở chung một chỗ với Diệp Vu, vậy không phải Kiều Tịch Hoàn sẽ bắt gặp sao?"

Mặc Sơ hả hê tà ác cười :"Không phải muốn nhanh chân đến xem náo nhiệt chứ?"

"Tôi không có nhiều chuyện như anh vậy." Võ Địa trợn mắt.

Có điều.

Võ Đại thực sự rất muốn biết Cố Tử Thần đến cùng sẽ làm như thế nào ?!

Hao người phụ nữ này không phải là đơn giản.

Mạc Sơ nhìn Võ Đại không chút hứng thú, bản thân cũng bỏ ý định đi xem náo nhiệt trong đầu luôn.

Có điều, Cố Tử Thần có gì mà không làm được, chỉ có hai người phụ nữ thôi mà, không phải việc quá khó nhỉ!

. . .

Kiều Tịch Hoàn đi thang máy xuống lầu.

Bộ dạng cổ rất nhạt, coi như hiện tại trái tim có đau chết, cô cũng vẫn biểu hiện bình tĩnh.

Tháng máy tới lầu trệt, dừng lại, mở cửa ra.

Cô ngước mắt, đi ra ngoài, dáng dấp vẫn bình tĩnh.

Cô đi qua đại sảnh bệnh viên, bước chân dừng ở cửa chính, liếc nhìn xung quanh không thấy xe Võ Đại đâu.

Đột nhiên ới vừa nghĩ tới, Võ Đại cùng đi vào với cô, hiện tại hẳn là còn đang trong bệnh viện.

Cô mím mím môi.

Cô nghĩ, cô còn chưa đủ yên tĩnh.

Có rất nhiều chuyện, cô cảm thấy vẫn còn chút luống cuống.

Cô mím môi, chuẩn bị gọi điện thoại, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói nữ tính quen thuộc :"Đây không phải Kiều Tịch Hoàn sao !?"

Trong giọng nói mang theo chút nhạo báng.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu, nhìn Lôi Lôi, bên cạnh còn có Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ ngồi xe lăn, không bởi vì Lôi Lôi mà dừng bước, trực tiếp để A Bưu đẩy anh ta lên xe.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Lôi Lôi, nhìn người phụ nữ này vẫn mang cái bộ dạng bệ vệ phách lối, đôi mắt lạnh lùng.

"Cô bệnh sao? Hay là đến thăm hỏi người nào?! Đừng nói với tôi là Diêu Bối Địch nhé, tôi nghĩ cô ta sẽ không yếu đuối đến mức ngã bện nhanh như vậy đâu !!" Lôi Lôi mỉa mai nói, bởi vì Tiêu Dạ ở trên xe nên cũng không nghe thấy cô ta nói nhỏ gì bên tai với Kiều Tịch Hoàn, nên không chút kiêng nể gì cả.

Kiều Tịch Hoàn hừ lạnh :"Cô cho rằng mỗi người phụ nữ đều giống như cô vô sỉ đến mức dùng cái chết để uy hiếp sao ?!"

"Kiều Tịch Hoàn!" Lôi Lôi đè lại cơn giận.

"Không phải sao ?! Tôi thực sự vẫn rất tò mò, cô lấy được tình yêu rồi, đến cuối cùng nửa đêm cũng sẽ gặp ác mộng chứ!"

"Nên gặp phải ác mộng chính là Diêu Bối Địch! Cô ta đã từng không từ thủ đoạn nào mới có thể khiến tôi có kết cục này! Kiều Tịch Hoàn, tôi gặp hết mọi xui xẻo đều là do Diêu Bối Địch cho tôi, Diêu Bối Địch là cái đồ đê tiện, sớm muôn sẽ nhận được kết cục tàn nhẫn hơn. . ."

"Ba!" Kiều ịch Hoàn đem một bạt tai quạt tới.

Lôi Lôi có chút giật mình, tựa hồ không nghĩ tới sẽ bị người khác đột nhiên cho một cái bạt tai.

Kiều Tịch Hoàn thu ta lại, có chút rát.

Sắc mặt lạnh lùng :"Miệng sạch một chút!"

"Cô !" Lôi Lôi nâng tay lên, dường như muốn đánh lại lên mặt Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn liếc mắt châm chọc nói :"Tiêu Dạ đang nhìn đấy, cô không phải nên giả bộ đáng thưa sao, để nhận được đồng tình ý ?!"

"Kiều Tịch Hoàn, Kiều Tịch Hoàn!" Lôi Lôi tức giận đến nỗi run run.

"Khuyên cô, đừng động vào tôi!" Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói.

Lôi Lôi đè nén cơn giận, nhìn Tiêu Dạ ngồi trên xe.

Tiêu Dạ thờ ơ, nhìn qua cửa kính xe có chút tối, ngồi bên trong ngay cả đầu cũng không thèm xoay một cái, căn bản không đem ánh mắt không đặt trên người cô ta dù chỉ một chút.

Trong lòng dữ tợn càng thêm rõ ràng.

Cô ta hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn người phụ nữ này giống như khi nhìn thấy Diêu Bối Địch kia, khiến người ta hận không thể xé rách gương mặt ấy.

"Lôi tiểu thư, đại ca kêu cô lên xe." A Bưu nhìn thấy được Lôi Lôi không có ý muốn đi, nhịn không được xuống xe thúc giục.

"Kiều Tịch Hoàn cô nhớ kỹ cho tôi! Cô bây giờ tát tôi, tôi sẽ trả lại gấp bội cho cô!" Lôi Lôi nói xong câu tiếp theo liền theo A Bưu lên xe.

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt :"Lôi Lôi cô cũng nhớ kỹ cho tôi, cô đi đêm lắm có ngày gặp ma!"

Lôi Lôi ngẩn người ra, giận dữ dưới sự giúp đỡ của A Bưu mới có thể ngồi vào trong xe.

Kiều Tịch Hoàn nhìn chiếc xe rời khỏi.

Người phụ nữ này cuối cùng cũng sẽ nhận được kết cục xấu thôi!

Đôi mắt nhìn sang chỗ khác, đúng lúc một chiếc taxi dừng ngay trước mặt cô.

Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ một hồi, ngồi lên xe rời khỏi.

Cứ để Võ Địa cùng bạn bè thân thiết của cô ấy gặp gỡ nhiều hơn một chút đi!.

Cô nghĩ như vậy, dựa vào ghế xe, uể oải nhìn tài xế nói :"Đi khu biệt thự Tử Dương."

"Được." Tài xế taxi rời khỏi.

Xe taxi ở Thượng Hải luôn luôn ngang ngược, lúc nào cũng như vậy, đông vọt tây vọt có đôi khi chỉ vì tiết kiệm thời gian, mà không khác gì sát thủ tay đua đường phố. Kiều Tịch Hoàn có lẽ cũng đã quen với kiểu taxi cứ ngã trái ngã phải.

Đột nhiên.

Xe thắng gấp một cái.

Tài xế taxi mắng :"Có muốn chết hay không, đột nhiên lao ra như thế!"

Kiều Tịch Hoàn ngước mắt nhìn một chiếc xe đen trong lòng thầm nghĩ.

Đến cùng người nào rốt cuộc không muốn sống nữa!

Về sau đánh chết cũng không ngồi taxi nữ.

Mấp máy môi, đang chờ tài xế đi tiếp, thì người đàn ông chiếc xe đen kia đi xuống, đội một chiếc mũ lưỡi trai, căn bản không nhìn rõ được khuôn mặt. Anh ta vội vàng đi về phía xe taxi, chắn ngang đường, tài xế taxi có chút kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng lại liền thấy người đàn ông kia mở cửa xe sau, trực tiếp lôi vị khách trên xe xuống.

Kiều Tịch Hoàn tựa hồ còn chưa kịp phản ứng, cứ thế bị người đàn ông kia lôi vào chiếc xe màu đen.

"Lái xe!." Người đàn ông kia lạnh lùng nói.

Xe rồ ga phóng đi.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hét chói tai :"Tề Lăng Phong anh có bệnh a!!"

Cho dù mang theo mũ lưỡi trai nhưng Kiều Tịch Hoàn cảm thấy Tề Lăng Phong có hóa thành tro cô cũng nhận ra anh ta.

Tề Lăng Phong ném mũ lưỡi trai xuống, lạnh lùng liếc nhìn Kiều Tịch Hòn, nhìn tài xế xe nói :"Đi nhà hàng Giang Hoàng."

"Làm cái gì ?!" Kiều Tịch Hoàn rống giận.

"Làm cái gì ?!" Tề Lăng Phong cười lạnh :"Cô không muốn nhìn kết quả của tối hôm qua một chút sao!"

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

"Không nghĩ đi nhìn một chút ư ?!" Tề Lăng Phong hung hăng nói.

"Anh biến thái sao ?! Tôi điên hay sao mà đi nhìn chiến tích của anh cùng người phụ nữ Diệp Vũ kia !" Kiều Tịch Hoàn thét chói tai có chút hỏng mất, cô thậm chí cảm thấy ở cạnh người đàn ông này chung một chỗ, chính là muốn chết!

Tề Lăng Phong hừ lạnh :"Tôi chính là biến thái!"

Kiều Tịch Hoàn xắn môi, cánh môi bị cắn đến trắng bệch.

Xe lao đi với tốc độ nhanh nhất, chẳng mấy chốc mà đã đến nơi.

Tề Lăng Phong lôi kéo Kiều Tịch Hoàn đi vào nhà hàng.

Kiều Tịch Hoàn có chút mạnh mẽ đẩy Tề Lăng Phong đang hung hăng giam cầm cơ thể cô :"Tôi không ngại trước mặt nhiều người như vậy khiêng cô đi!"

Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Lăng Phong, trên mặt bởi vì tức giận mà đỏ ửng lên.

"Hiện tại đã nổi giận rồi ?! Còn có thể tức giận hơn ở phía sau kìa!"

"Buông ra!" Kiều Tịch Hoàn rống giận, âm thanh rất lớn.

Trong đại sảnh nhà hàng, người đi tới người đi lui đều bị Kiều Tịch Hoàn làm cho giật mình.

Tề Lăng Phong vẫn như cũ mang theo mũ lưỡi trai, vành nón rất thấp cho nên những người khác không nhìn rõ mặt anh ta, anh ta có chút dịu dàng mà cưng chiều nói :"Ngoan, đừng cáu kỉnh nữa, chúng ta về phòng rồi nói."

Nói xong, còn cường ngạnh giữ cặt lấy cô, đẩy cô đi vào thang máy.

Người trong đại sảnh có hơi kinh ngạc nhìn hai người có chút kỳ lạ, nhưng cảm thấy tư thế thân mật như vậy rõ ràng là đôi tình nhân đang giận dỗi, nên có nhìn thấy cũng không thể trách. Sau đó anh ta lôi cô tới căn phòng mà anh ta ở tối hôm qua.

"Tề Lăng Phong, anh là điên rồi sao? Con mẹ anh đang phạm tội đấy!" Kiều Tịch Hoàn rống giận, động đậy tay chân, thân thể không ngừng vặn vẹo.

Vặn vẹo.

"Đúng vậy, tôi có phạm tội cũng cảm thấy đáng giá!" Tề Lăng Phong đột nhiên ngừng một chút, viền mắt đỏ hồng, lạnh lùng nhìn Kiều Tịch Hoàn, hô hấp trở nên mãnh liệt phả lên mặt cô.

Biểu cảm trên mặt càng lúc càng vặn vẹo.

Kiều Tịch Hoàn điên cuồng di chuyển thân thể của mình, dưới sức mạnh của anh ta không có xi nhê tẹo nào.

Tề Lăng Phong hung hăng bắt lấy tay Kiều Tịch Hoàn, đẩy cô về phía giường, ghim chặt tay cô lên đỉnh đầu, cả người đè lên cô, để cho cô không có cách nào nhúc nhích.

Bộ dạng mặc người chém giết.

Tề Lăng Phong hung hăng cười, nụ cười như ma vương, mang theo khuôn mặt dữ tợn :"Có phải hay không rất ghét tôi ở trên cơ thể cô làm ra loại chuyện như vầy ?!"

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, hung hăng nhìn anh ta.

Cô đã rất cố gắng kìm chế, nước mắt rơm rớm vẫn không kìm lại được mà chảy xuống.

Tâm tình có chút sụp đổ.

"Thực sự tôi cũng rất ghét." Tề Lăng Phong nói :"Tôi cũng rất ghét bản thân phải đi hôn một người phụ nữ mà mình không thích, phải làm việc ấy cùng một người phụ nữ bản thân không thương. Cô biết không? Kiều Tịch Hoàn."

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta.

"Tôi rất bẩn, tôi cũng đã chạm qua rất nhiều phụ nữ. Rất nhiều phụ nữ ngu ngốc nằm dưới thân thể tôi mà hầu hạ, sa vào sự dịu dàng của tôi, nghe tôi giả dối. . . Bây giờ nghĩ lại, bản thân thực sự dơ bẩn không gì sánh được. Cho nên liền bị báo ứng, bị hai người đàn ông làm chuyện kia! Cô có hiểu cảm giác ấy không ?! Chính là trong lúc mê man, bị hai người đàn ông, không ngừng chà đạp, loại cảm giác đó giống như. . . Có thể lát nữa cô cũng sẽ cảm nhận được." Tề Lăng Phong ghé sát mặt hung hăng nói :"Có một đoạn thời gian tôi thậm chí ghét việc trên giường, sau đó phải chấp nhận một vài trị liệu tàn nhẫn, tôi mới có thể qua nổi. Có điều tôi nghĩ, lúc đó tôi thực sự có lẽ quá ngu xuẩn đi, tôi nghĩ sau khi trải qua chuyện này tôi cũng sẽ không làm thêm chuyện đó thêm một lần, trừ phi đối với cô. . ."

Trừ phi đối với cô!

Tề Lăng Phong châm chọc, nụ cười trên mặt anh ta nhìn qua vô cùng dữ tợn.

"Thế thì sao chứ ?! Tối hôm qua, tôi đã làm. Đối với một người phụ nữ khác, làm!" Tề Lăng Phong nói, cứ như vậy tới gần mặt cô, lạnh lùng nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Cô nhìn tôi đây."

Kiều Tịch Hoàn hung hăng nhìn Tề Lăng Phong, nước mắt làm ướt gối, con mắt không chớp nhìn Tề Lăng Phong.

Nhìn anh ta càng lúc càng nham hiểm.

"Quay đầu!" Tề Lăng Phong nổi giận!

Kiều Tịch Hoàn chỉ là nhìn anh ta, hung hăng nhìn anh ta, không nhúc nhích.

Trên mặt Tề Lăng Phong hiện lên một vài tia hung ác, bàn tay cường ngạnh nắm chặt lấy đầu cô, cố gắng để cho cô quay đầu nhìn thấy vết tích ở trên giường, hung hăng nói :"Nhìn thấy không? Tối hôm qua tôi đã lấy đi lần đầu tiên của Diệp Vũ!"

Kiều Tịch Hoàn hung hăng nhíu chặt mày.

"Cho nên ở trên giường này, tôi làm nhục cô thì thế nào ?!" Tề Lăng Phong hung hăng hỏi.

Kiều Tịch Hoàn hung hăng nhìn anh ta, không nói một câu.

"Nói!" Tề Lăng Phong giống như điên, cuồng bạo quát, cả khuôn mặt hung ác nham hiểm.

Kiều Tịch Hoàn bị Tề Lăng Phong áp dưới thân như thế, quần áo không biết bị anh ta cậy mạnh xé đi bao nhiêu, cô chỉ cảm thấy cơ thể có chút đau, do anh ta dùng sức mà cơ thể có chút khó chịu, cô đột nhiên cười lạnh nói :"Gặp biến thái, tôi nói nhiều hơn chút có hữu dụng không ?!"

"Quả nhiên Kiều Tịch Hoàn! Trên thế giới này không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể đem tôi bức đến nước này, không có bất cứ người phụ nữ nào có thể khiến tôi như vậy, hận không giết được cô, lại hận không thể đem cô hung hăng mà ôm vào trong ngực, không muốn bất cứ kẻ nào làm bẩn, lại không muốn bất cứ người nào sở hữu được!" Tề Lăng Phong gằn lên nói, tựa hồ câu nào câu đó đều tàn nhẫn hung ác đến cực điểm, không chừa một mống trong nháy mắt kia có lẽ sẽ hoàn toàn bùng nổ.

"Anh từng nghĩ qua Hoắc Tiểu Khê sao?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hỏi anh ta.

Tề Lăng Phong khẽ nhăn nhó căng thẳng, lúc này hung hăng đe dọa nhìn cô.

"Nếu như anh nghĩ đến Hoắc Tiểu Khê, anh sẽ phát hiện, thực sự anh cũng không thảm đến mức đấy." Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ.

"Vậy sao !?" Tề Lăng Phong cười lạnh :"Kiều Tịch Hoàn, tôi càng lúc càng phát hiện, chuyện cô biết so với tưởng tượng của tôi nhiều hơn rồi!"

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt.

Là rất nhiều.

Nhiều đến muốn giết người!

"Có điều không liên quan!" Tề Lăng Phong nói :"Cô thấy tôi có bao nhiêu tàn bạo rồi, tôi cũng biết cô không có tim không có phổi, chúng ta cứ như vậy, chấp nhận mỗi người . . ."

Âm thanh vừa rơi xuống.

Một cái hôn nặng nề đè lên bờ môi cô.

Cô cắn môi, làm sao cũng không thể Tề Lăng Phong hôm được cô.

Hai người cứ thế không nói cũng không kháng cự lẫn nhau.

Ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên một âm thanh kịch liệt.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Tề Lăng Phong còn chưa kịp phản ứng, chí ít Kiều Tịch Hoàn cảm giác bản thân một giây kia cũng không có phản ứng kịp, đã thấy người trên người mình bị một người khác kéo đứng lên, sức lực rất lớn, từ trên giường lập tức lăn đến dưới giường.

Kiều Tịch Hoàn vô cùng kinh ngạc, ngước mắt nhìn Cố Tử Thần nhìn Cố Tử Thần cao cao tại thượng.

Cố Tử Thần nhìn thoáng qua Kiều Tịch Hoàn, liếc mắt nhìn Tề Lăng Phong đang bò từ dưới đất dậy.

Tề Lăng Phong liếc mắt nhìn thấy Cố Tử Thần, nhìn bản thân mình nhìn qua chiều cào khá chênh lệch với Cố Tử Thần.

Người đàn ông này vốn dĩ ngồi trên xe lăn. . .

Cố Tử Thần căn bản không cho Tề Lăng Phong một chút suy nghĩ, một đấm đi qua.

Kiều Tịch Hoàn che lấy miệng.

Cô nhìn thấy Tề Lăng Phong bị lui về sau thật nhiều bước, thậm chí còn bị đụng phải bàn trà, không rõ độ mạnh tay thế nào. . .

Mà giờ phút này Cố Tử Thần không nói gì, không để ý bất cứ ai, khom lực, đem cô từ trên giường ôm đi ra ngoài.

Tề Lăng Phong nằm trên mặt đất thân thể đụng phải bàn trà, đau đớn từng đợt từng đợt. . . Mà anh ta dường như bị thương nặng nhất không phải là lưng mà là bị Cố Tử Thần đấm một quyền kia.

Anh ta nhìn trần nhà.

Đột nhiên nở nụ cười, nước mắt theo đó mà chảy xuống, anh ta cảm nhận được bản thân một giây này không có cách nào để nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro