Q2. Chương 89: Tìm thời gian, ly hôn đi!
edit: tiểu hoa nhi
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Diêu Bối Địch từ trên giường lớn tỉnh lại, nhìn ra ngoài rèm cửa sổ những tia nắng rực rỡ.
Cô nhìn xung quanh căn phòng.
Tiêu Dạ một đêm không về.
Đã lâu không có xảy ra như thế.
Cô cũng không còn quá để ý, cô nghĩ đã lâu rồi, Tiêu Dạ chắc cũng có chuyện cần phải xử lý.
Cô thực sự có một thời gian không đi làm rồi, ba cô thỉnh thoảng sẽ hỏi cô làm cái gì, cô cũng không dám nói quá nhiều. Nói nhiều rồi sợ ba mẹ cô lại mất hứng, cô chỉ nói trong khoảng thời gian này sẽ đi làm lại, nhưng thực sự là cô muốn chăm sóc tốt cho Tiêu Dạ. Xem tình hình trước mắt có lẽ Tiêu Dạ đã khá hơn nhiều, không cần cô chăm sóc quá nhiều. Thật ra thì có đôi khi cũng chỉ là do cô đang muốn mượn cớ để ở nhà cùng Tiêu Dạ lâu một chút mà thôi.
Mỗi bủôi sáng Tiêu Dạ thường đi tới Hạo Hãn khá trễ.
Mà thời gian ban trưa nhiều như vậy, bọn họ có thể ở trên giường mà lăn lộn một hồi, cũng có thể ăn điểm tâm cùng nhau, rồi cùng nhau xem tivi.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhàn, từ phòng ngủ xuống lầu.
Trong nhà không có nhiều đồ ăn, cô vừa lúc muốn ra ngoài thừa dịp Tiêu Dạ còn chưa có về, ra cửa mua đồ ăn cho mấy ngày tiếp theo. Có thể Tiêu Dạ tí nữa có lẽ sẽ trở về, buổi trưa nhỡ ở trong nhà ăn cơm thì sao đây ?!
Nghĩ như vậy, đôi mắt đột nhiên dừng lại.
Cô mới vừa xuống lầu liền dừng chân lại, nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa trước mặt.
"Tiêu Dạ?" Diêu Bối Địch vô cùng kinh ngạc.
Đã trở về tại sao không lên phòng nghỉ ngơi ?!
Nhìn bộ dạng của anh, sải bước đi tới, tự nhiên mà dịu dàng ngồi bên cạnh anh, giọng nói ôn nhu nhỏi :"Tại sao lại không về phòng ngủ?"
Tiêu Dạ mím môi, tựa hồ thật lâu mới quay đầu nhìn Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch cứ thế nhìn anh, nhìn anh trầm mặc, không nói một câu.
"Anh xảy ra chuyện gì sao?" Diêu Bối Địch nhạy cảm hỏi.
Trước kia Tiêu Dạ không phải như thế.
Coi như không quá vui vẻ trò chuyện, nhưng tuyệt đối không phải như bây giờ vậy, luôn cảm thấy dường như có chuyện gì đó, mà là chuyện không tốt. . .
Trái tim cô khẽ run, khóe miệng lôi ra một nụ cười thật lớn, không muốn suy nghĩ quá nhiều :"Em dìu anh lên lầu đi ngủ."
"Không cần." Tiêu Dạ trực tiếp cự tuyệt.
Diêu Bối Địch nhíu mày :"Còn có chuyện gì chưa xử lý xong sao?"
Tiêu Dạ nuốt nước miếng một cái.
"Làm sao vậy? Anh thực sự nhìn rất kỳ lạ." Diêu Bối Địch nhìn anh :"Là quá mệt mỏi hay sao? Hay là thân thể có chút khó chịu?"
Nói xong, Diêu Bối Địch rất tự nhiên đưa tay lên trán Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ vẫn thế không có bất cứ động tĩnh gì, yên lặng nhing Diêu Bối Địch, nhìn cô vô cùng quan tâm tới anh.
Anh khẽ mím môi, cảm nhận được tay cô truyền tới ấm áp, cảm nhận được trái tim từng chút từng chút dường như có chút nói không được, đau đớn, càng lúc càng rõ ràng.
Ở chỗ yết hầu của anh vẫn cứ phập phồng.
"Không có phát sốt, nhất định là quá mệt mỏi." Diêu Bối Địch tự nói, dường như còn hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó hai tay tự nhiên ôm cánh tay anh.
Cho tới bây giờ, giữa bọn họ có rất nhiều động tác thân mật, Diêu Bối Địch xấu hổ, nhưng chắc sẽ không bài xích chuyện như vậy, thậm chí hầu hết thời gian sẽ chủ động giống như con mèo nhỏ meo meo vậy, mỗi lần đều khiến người ta trong lòng ngứa ngáy.
"Em dìu anh trở về phòng, sau đó cùng anh một lát thôi. Tỉnh dậy thì xuống nhà ăn cơm trưa." Diêu Bối Địch sắp xếp.
Cô vẫn luôn cảm thấy Tiêu Dạ rất thích ngủ cùng co, bọn họ ôm nhau ngủ nhiều buổi tối như vậy, Tiêu Dạ đều sẽ đem cô ôm vào trong ngực. Có đôi khi nửa đêm còn mơ mơ hồ hồ, hai người cũng sẽ tách nhau ra một chút. Tiêu Dạ sẽ có chút khó chịu rồi lại tìm cơ thể của cô, sau đó ôm chặt vào trong ngực, yên tâm ngủ say.
Vừa mới bắt đầu Diêu Bối Địch thực sự không có thói quen ngủ thân mật như thế, nhưng sau đó không giải thích được lại quen dần.
"Không được, anh về nhà không phải để ngủ." Tiêu Dạ nói, âm thanh thờ ơ.
Diêu Bối Địch nhìn anh, kinh ngạc hỏi :"Còn phải ra ngoài sao? Nhưng anh nhìn thực sự rất mệt mỏi. Cơ thể mới là quan trọng, không nên quá sức. . ."
Đúng lúc.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Diêu Bối Địch quay đầu nhìn ra cửa lớn, đứng lên, nhì qua mắt mèo chỗ cửa đã thấy A Bưu, mở ra liền nói :"A Bưu."
"Chị dâu." A Bưu lễ phép nói.
"Vào đi." Diêu Bối Địch lấy ra một đôi dép.
"Không cần đổi dép." Tiêu Dạ ngồi trên ghế lạnh lùng nói :"Cầm đồ xong liền đi."
"Vâng." A Bưu cung kính gật đầu, sau đó có chút không biết nói gì nhìn Diêu Bối Địch.
Đáy lòng Diêu Bối Địch khẽ run lên.
Cái gì gọi là cầm đồ xong liền đi ?!
Cô nhìn A Bưu :"Mọi người đang bận gì sao?"
Đôi mắt A Bưu có chút mập mờ, một giây kia không dám nhìn thẳng vào mắt Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch càng thêm kinh ngạc, nhìn A Bưu, đột nhiên có một dự cảm rất xấu, cô cắn môi :"Có chyuện gì, có cần phải gạt tôi sao?"
A Bưu không dám đáp lời, chỉ nói :"Chị dâu, tôi chỉ nghe theo sắp xếp của đại ca mà làm việc."
Diêu Bối Địch nhíu mày, trên mặt có chút không vui.
A Bưu cúi đầu không nói gì.
Diêu Bối Địch đột nhiên quay đầu nhìn Tiêu Dạ, A Bưu nhìn bóng lưng Diêu Bối Địch sau đó lại quay sang nhìn Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ gật đầu.
A Bưu đi tới sau đó trực tiếp đi lên lầu.
Diêu Bối Địch nhìn bóng dáng A Bưu, có chút tức giận nhìn Tiêu Dạ :"Anh rốt cuộc muốn làm gì, có cần phải gạt em như thế không?"
Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch chằm chằm, không biết đang che giấu cái gì, không biết giờ phút này đến cùng đang suy nghĩ cái gì, cứ như vậy dứt khoát, lãnh đạm thờ ơ nhìn cô, sau đó nói :"Anh muốn dọn ra ngoài."
Diêu Bối Địch ngẩn ca người, không hề có điềm báo trước, còn cảm thấy có chút sấm sét giữa trời quang.
Cô không tin nhìn Tiêu Dạ :"Tại sao lại muốn dọn ra ngoài?"
Cô thậm chí còn cảm thấy có phải cô bị ảo giác hay không.
Tiêu Dạ mím chặt môi, tựa hồ không muốn nói, cũng giống như không thể nói lên lời.
"Tiêu Dạ?" Diêu Bối Địch cũng không thể phát giận, hơn nữa đối với Tiêu Dạ như vậy, cô luôn luôn dịu dàng cho nên đến lúc này cô vẫn như cũ dùng giọng nói rất mềm mại mà nói :"Anh có cái gì không thể nói cho em sao ?"
"Anh muốn dọn ra ngoài, ở cùng Lôi Lôi." Tiêu Dạ nhấn mạnh.
Câu kia vừa nói ra, Tiêu Dạ khẽ nhếch môi mỏng thành một độ cong cứng ngắc, khớp xương ở ngón tay cùng lộ ra ngoài, cũng không tự chủ được, tạo thành một nắm đấm. Dường như đang khống chế gì đó, khớp xương cũng trở nên trắng bệnh.
Thế nhưng giây phút ấy Diêu Bối Địch không phát hiện gì cả.
Cô cứ thế nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia của Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ sẽ không nói đùa.
Tiêu Dạ nói, thì sẽ là sự thật.
Chuyện Tiêu Dạ quyết định cũng sẽ không thay đổi.
Cô lúc này không để ý gì cả.
Tiêu Dạ muốn ở cạnh Lôi Lôi? Vậy cô thì sao ?!
Cô được đặt ở vị trí nào ?!
Trước kia cô phòng không gối chiếc, còn anh thì phất cờ màu.
Con người thực sự rất dễ thỏa mãn, trước mắt chỉ để ý thứ đằng sau, cô tự nhận một số món đồ tới sau đã thuộc về mình, nếu như lại kêu cô đem những thứ ấy chia sẽ hoặc là chắp tay nhượng lại, cô làm không được, cô thực sự không làm được, nhìn Tiêu Dạ cùng người phụ nữ khác anh anh em em.
Cô hít một hơi thật sau, không chút ầm ĩ cùng Tiêu Dạ, trong lòng không ngừng đau đớn, tỉnh táo hỏi :"Tiêu Dạ, tại sao?"
Cuối cùng cũng cần có một lý do.
Bằng không, tại sao có thể nói như thế nào thì sẽ thành như thế đó ?!
Tiêu Dạ trầm mặc không nói gì.
Anh dường như cái gì cũng không muốn nói, cái gì cũng không nói ra miệng.
Viền mắt Diêu Bối Địch có chtú hồng, không thể khống chế, bắt đầu hồng đỏ.
"Ở trong lòng của anh em có phải hay không gọi là đến đuổi là đi? Ở trong lòng của anh em có phải hay không chính là như vậy, có thể tùy tiện vứt bỏ? Nên anh cũng không cần phải giải thích với em chút nào?" Diêu Bối Địch hỏi, có chút mỉa mai, cười lạnh.
Cô thực sự không muốn tranh cãi, cô cho tới bây giờ đều không thích người khác nhìn bản thân giống như người điên, cô từ nhỏ dưới sự dạy dỗ của cha mẹ đã là một đứa trẻ bình tĩnh lịch sự, cô sẽ không giống như người phụ nữ khác dùng cách cực đoan nhất để phát tiết sự khó chịu của bản thân. Cô làm không được, cũng không thể làm được, coi như trái tim của cô hiện tại đau đến muốn chết, cũng sẽ chỉ im lặng như vậy, bình tĩnh hỏi anh, cho dù có rơi lễ cũng sẽ không phát thành tiếng, sẽ không khóc ầm ĩ.
Cô không cảm thấy đây là kìm nén, chỉ bởi vì đó là thói quen.
Quen như vậy, không chút ồn ào.
Cô mơ hồ nhìn Tiêu Dạ, nhìn anh ngồi ở trên ghế sofa, không nhúc nhích.
Cô cắn môi, cắn chặt môi.
Thời gian dường như dừng lại giữa bọn họ.
Hai người nhìn nhau như vậy, trầm mặc không nói gì.
Không biết qua bao lâu.
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.
A Bưu cầm theo hành lý của Tiêu Dạ từ trên lầu đi xuống, hành lý rất lớn, hẳn là có rất nhiều thứ của Tiêu Dạ, bao gồm cả những đồ dùng hàng ngày, gồm cả quần áo của anh.
Mà những thứ ấy lập tức sẽ cùng đồ đạc của người con gái khác sắp chung một chỗ. . .
Thực sự là có chút châm chọc.
Cho là bản thân thực sự giữ được trái tim người đàn ông này, kết quả cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
A Bưu lấy hành lý, cảm giác bản thân xuất hiện ở nơi này có chút ngại ngùng, anh ta hạ giọng nói :"Đại ca, tôi chờ anh ở cửa."
"Không cần, dìu tôi rời khỏi." Tiêu Dạ nói.
A Bưu thoáng nhìn qua Diêu Bối Địch.
Nhìn khóe miệng cô đột nhiên châm chọc cười, trong nụ cười có vẻ đau khổ cùng bất lực.
Ở trong tình yêu, người nào yêu đậm sâu, người đó liền bị tổn thương rất nhiều.
Hiển nhiên, chút tình cảm này khiến chị dâu phải trả giá quá nhiều.
Mà đại ca. . .
Anh ta mấp máy môi, lấy can đảm nói :"Đại ca, anh nên giải thích một chút với chị dâu đi! Tôi chờ anh ở cửa."
Trong đại sảnh, đột nhiên chỉ còn hai người bọn họ.
Không gian yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở, cũng không còn bất cứ tiếng vang nào khác.
Thời gian tí tách trôi.
Tiêu Dạ vẫn ngồi im như cũ, cái gì cũng không nói.
Diêu Bối Địch thấy được nước mắt của mình, khô khốc, lại yên lặng chảy ra.
Trên người đàn ông này luôn phải dùng nước mắt của bản thân.
Mặt cô có chút trắng bệch cười cười :"Tiêu Dạ, anh thực sự đã quyết định, cái gì cũng không nói với em sao?"
"Nếu như em cảm thấy khó chịu, chúng ta ly hôn đi!." Tiêu Dạ mở miệng.
Ly hôn.
Diêu Bối Địch nhìn anh.
Trái tim thực sự đau đến nỗi không có cách nào chịu đựng.
Ly hôn sao ?!
Trước đây cô nói ly hôn, anh nói không thể.
Hiện tại anh nói ly hôn.
Cô nên đồng ý ?!
Cái gì cũng là do anh định đoạt, kể cả anh dối gạt giữa cuộc hôn nhân này, cái gì cũng đều là do anh định đoạt.
Cô xoa xoa nước mắt, đột nhiên phát hiện trong hốc mắt đã không còn nước mắt, cô cười cười, miễn cưỡng cười cười, thì ra con người khi thực sự tổn thương đến một mức nào đó, thì nước mặt sẽ không còn rơi nổi nữa.
"Anh chọn thời gian đi, ly hôn đi!." Diêu Bối Địch nói, bình tĩnh nói.
Sau khi nói ra những lời này.
Cô nghĩ, hôn nhân của bọ họ thực sự cứ như thế, kết thúc.
Vẫn là giấc mộng nhiều năm như vậy, lúc cho rằng có thể chạm tay tới, thì chính là kết thúc.
Cô xoay người, đi lên lầu hai, sau đó ném lại câu nói tiếp theo :"Căn phòng anh cùng Tiếu Tiếu em giữ, cái khác tùy anh."
Tiêu Dạ nhìn bóng lưng Diêu Bối Địch, nhìn cô yếu ớt thân thể nhỏ nhắn xinh xắn.
Cô thực sự bỏ lỡ nhiều thứ!
Cô thực sự không thể tưởng tượng nổi dây dưa khó vứt bỏ đến vậy.
Tựa như hôn nhân của bọn họ giống nhau, anh cố ý trả thù co nhiều năm như vậy, đối với cô chẳng chút quan tâm, ở bên ngoài cũng có rất nhiều phụ nữ, không chút e dè! Thực sự bản thân anh cũng không cần cố ý làm như vậy, chỉ cần anh nói ly hôn, cô thực sự sẽ rời đi.
Cô chưa bao giờ muốn mang đến cho người khác nhiều rắc rối.
Cô đời này có thể làm chuyện xấu nhất, đấy chính là tính kế lên giường với anh, sau đó bởi vì sai thời điểm, mang thai con của anh, cuối cùng cùng anh kết hôn.
Anh hung hăng siết chặt nắm đấm, đè nén tâm tình không có chỗ phát tiết.
Đến giờ phút này, không còn gì có thể giải thích nổi.
Đời này, cuối cùng cũng là phụ Diêu Bối Địch.
Anh thực sự không thể yêu cầu cô giống như trước đây, chấp nhận anh ngoại trừ cô ra, ở bên ngoài còn một người phụ nữ khác. Mặc kệ nguyên nhân là như thế nào, kết quả cuối cùng chính là nếu như anh không chọn ly hôn với cô, cô cần phải chấp nhận anh cùng một cô gái khác tồn tại cùng nhau, mà anh hiện tại không thể làm ra hành vi ích kỷ như vậy.
Cho nên, anh chỉ có thể nghĩ ra cách tốt nhất chính là buông cô ra, để cho cô đi tìm hạnh phúc của bản thân, còn anh cứ như vậy, cứ như vậy, xa cô.
Cuộc sống của anh từ nhỏ đã vậy, nhẫn nhịn.
Anh đã quen.
Tiêu Dạ mím môi, từ trên ghế sofa ngồi vào chiếc xe lăn, đẩy xe lăn đi ra cửa chính.
Thực sự chân của anh đã khỏi hẳn rồi, chống gậy đi vài bước hoàn toàn không thành vấn đề, đơn giản là bởi Diêu Bối Địch nhìn thấy sẽ đau lòng, đỡn giản là Diêu Bối Địch không cho anh xuống đất, một bước cũng không được, cho nên mới phải kiên trì lâu như vậy, một mực ngồi trên xe lăn. Anh thực sự không có thói quen ngồi rồi ngước mắt nhìn lên người khác. . .
Anh mở cửa chính.
A Bưu nhìn Tiêu Dạ đi ra, nhịn không được hỏi :"Đại ca, đã giải thích xong với chị dâu chưa?"
Tiêu Dạ không nói gì.
"Có một số việc nói ra thì tốt rồi, mặc kệ thế nào anh đối với Lôi Lôi không hề có tình cảm, chỉ là chăm sóc cô ta mà thôi. Chị dâu biết sẽ hiểu." A Bưu vội vàng nói.
Tiêu Dạ mím chặt môi.
Sẽ không hiểu.
Trên con đường tình yêu sẽ không dung nạp thêm một hát cát.
Mà bản thân anh đều không có cách nào đả thông bản thân huống chi, ích kỷ yêu cầu Diêu Bối Địch chấp nhận anh sai thêm một lần nữa.
Chẳng thà để cho cô hận anh cũng tốt.
Vẫn tốt hơn là đè nén bản thân, khó chịu ở bên cạnh anh.
. . .
Diêu Bối Địch nằm trên giường lớn.
Căn phòng trống rỗng, bởi vì bên trong thiếu rất nhiều đồ của Tiêu Dạ.
Cô cứ như vậy lẳng lặng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà.
Ly hôn.
Căn bản bản thân cô cho rằng tay có thể chạm vào hạnh phúc thì một chậu nước lạnh tạt xuống, từ đầu đến chân, toàn thân ướt đẫm.
Cô có chút châm chọc cười.
Quả nhiên không thể đối với bản thân chờ mong gì quá lớn, quả nhiên không thể tự cho bản thân là đúng, nhiều năm như vậy Tiêu Dạ rốt cuộc yêu cô, vừa mới bắt đầu chỉ mình cô một tay vun đắp hôn nhân, làm sao có thể chưa được bao lâu đã tan vỡ.
Cô xoay người, đem chăn bao lấy người mình.
Cô đột nhiên có chút không biết làm thế nào, cứ như vậy rơi lệ, sau đó nằm ở trên giường không nhúc nhích, chờ Tiêu Dạ gọi điện cho cô, sau đó ly hôn.
Cô chỉ cần Tiêu Tiếu cùng căn nhà, bởi vì đây là con của cô, bởi vì căn nhà này là cha cho cô, mà cô thực sự không muốn mất đi căn nhà này, nhất là những người phụ nữ khác, coi như cô có bán đi nữa thì cũng tốt.
Chí ít sẽ không đạp lại món quà yêu thương mà cha mẹ cho cô.
Còn Tiêu Tiếu, coi như cô không nói, Tiêu Dạ cũng không cần.
Trong lòng đột nhiên có chút khổ sổ, cô vốn dĩ còn muốn vắt óc nghĩ làm sao để cho Tiêu Dạ một lần nữa chấp nhận Tiêu Tiếu, làm thế nào để Tiêu Tiếu chân chính cảm nhận được người một nhà hạnh phúc. Cảm nhận cho tới bây giờ chưa từng có qua tình yêu của cha, đến lúc này thì cô cũng không cần làm gì cả. Cũng đã tuyên bố kết quả, cô có phải hay không nên thấy may mắn, bởi vì tới quá nhanh quá đột ngột, cô còn chưa cho Tiêu Tiếu thời gian mà hy vọng, bằng không cô phải đi đâu để tìm tình thương của cha cho bé ?!
Cô nhắm mắt lại, nghĩ, chuyện đã như thế, vậy cứ để cho bản thân bình tĩnh, bình tĩnh nằm thêm một chút đi !.
Cô quen dùng cách này.
Từ rất lâu trước đây, đã thành một thói quen đó là im lặng chấp nhận, Tiêu Dạ mang đến cho cô tất cả những khó chịu cùng tổn thương.
Mà cô nghĩ, ngày này cuối cùng cũng sẽ tới.
Kết quả trong nháy mắt liền dễ dàng kết thúc.
. . .
Cố gia biệt thự.
Kiều Tịch Hoàn từ trên giường ngồi dậy.
Hôm nay cố gắng để bản thân dậy thật sớm.
Cô có chút mơ mơ màng màng ngồi trên giường, nhìn Cố Tử Thần dường như vừa mới rời giường, từ trong phòng tắm đi ra, quần áo đã chỉnh tề.
"Anh đi đâu vậy?" Kiều Tịch Hoàn vuốt vuốt mái tóc có chút toán loạn, có chút chưa tỉnh hỏi.
"Đi bệnh viên."
"Hôm nay sao lại đi sớm như vậy?" Kiều Tịch Hòan hỏi.
Trước kia cũng đi sớm như vậy, chỉ là hôm qua cố ý đi muộn mà thôi.
"Ừ." Cố Tử Thần không giải thích nhiều, chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó chuẩn bị rời khỏi.
"Ừ." Kiều Tịch Hoàn gọi anh :"Anh đợi em một chút, em cùng anh đi bệnh viện."
Cố Tử Thần nhíu mày.
"Làm vợ, cùng chồng đi bệnh viên thực sự kỳ lạ sao ?! Ánh mắt anh là sao." Kiều Tịch Hoàn khó chịu mở miệng :"Anh đợi em một chút, anh dám đi một mình thử xem ?!"
Đe dọa xong vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm.
Cố Tử Thần liếc nhìn theo.
Anh chưa từng nghĩ Kiều Tịch Hoàn sẽ cùng anh đi bệnh viện.
Hơn nữa anh cũng quen rồi, chuyện gì đều tự mình làm là được.
Môi mỏng khẽ nhúc nhích, nhìn qua không có chút háo hức trên mặt, lại không rõ vẫn có chút cảm giác thoải mái.
Kiều Tịch Hoàn hấp tấp làm vệ sinh cá nhân, tùy tiện thay một bộ quần áo nhẹ nhàng bình thường, không đến 10 phút đã xong xuôi :"Đi thôi, em đưa anh đi bệnh viên."
Nói xong liền đẩy xe lăn của Cố Tử Thần ra cửa.
Hai người rời khỏi biệt thự.
Trong nháy mắt, Võ Đại đã xuất hiện.
Nhìn Cố Tử Thần cùng Kiều Tịch Hoàn, có chút kinh ngạc hỏi :"Ngày hôm nay nói đi sớm hơn nửa tiếng, giờ lại đi cùng Cố Tử Thần, hai người muốn đi đâu ?"
"Đi bệnh viện, tôi bồi Cố Tử Thần làm trị liệu phục hồi." Kiều Tịch Hoàn nói nhẹ.
Võ Đại dừng mắt một chút.
Cô nàng này lại đinh làm cái gì nữa ?!
Ngày hôm qua còn một bộ muốn sống muốn chết, hôm nay rõ ràng giống như chim nhỏ đi theo sau ?!
Không muốn là thực sự muốn áp sát Cố Tử Thần, chọc tức Diệp Vũ đi ?!
Có thể hay không quá hiếu thắng rồi.
"Nè, cô có lái xe không thế !" Kiều Tịch Hoàn đem Cố Tử Thần dìu vào trong xe, đầu nhìn về phía mặt Võ Đại như đang có suy nghĩ gì đó nói.
Người phụ nữ này đang suy nghĩ cái gì mà khuân mặt nhìn khoa trương thế kia!
Kiều Tịch Hoàn khó chịu nghĩ.
Võ Đại xoay người ngồi vào ghế lái, sau đó lái xe.
Bên trong xe rất yên tĩnh.
Kiều Tịch Hoàn thực sự chưa có tỉnh ngủ, ép bản thân rời giường chính là muốn theo Cố Tử Thần đến bệnh viên.
Cô mấy ngày nay không muốn đi làm, dù sao công ty cũng là 'nhà mình' mở, cô đến trễ hay không cũng không thể đuổi cô được, hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng không có chuyện gì. Cố Diệu cũng sẽ không tìm tới cô, cô tội gì mà không dành chút thời gian cho chồng mình.
Chồng.
Khóe miệng đột nhiên cườ.
Chữ này thực sự cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô cứ như vậy ngốc ngốc cười, ngồi đằng sau xe ngủ gà ngủ gật.
Võ Đại trợn tròn mắt.
Người phụ nữ này quả nhiên không tim không phổi.
Xe một đường đến thẳng bệnh viện.
Võ Đại theo Cố tử Thần cùng Kiều Tịch Hoàn đi vào bệnh viện, sau đó trực tiếp lên lầu 7 tìm bác sĩ Mạc để làm trị liệu hồi phục, Kiều Tịch Hoàn vẫn trơ mắt nhìn Cố Tử Thần ngồi bên trong tập vài động tác đơn giản, mắt cũng không dám nhắm một cái.
Bác sĩ Mạc đem Cố Tử Thần sắp xếp xong xuôi, từ phòng hồi phục đi ra, nhìn thoáng qua Kiều Tịch Hoàn, nhìn thoáng qua Võ Đại, sau đó nháy mắt ra dấu cho Võ Đại tới phòng anh ta.
Võ Đại hiểm ngầm, nhìn thoáng qua Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn lúc nàyrõ ràng không để ý bất kỳ ai khác, tròng mắt không ngừng rớt trên người Cố Tử Thần.
Phòng làm việc của bác sĩ.
Võ Đại ngòi trước mặt Mạc Sơ, hỏi thẳng :"Chân Cố Tử Thần thế nào?"
"Không có gì bất ngờ xảy ra, nửa tháng sau sẽ khôi phục hoàn toàn." Mạc Sơ nói.
"Nhanh như vậy? Bị tàn phế nhiều năm như vậy, nhanh như vậy có thể trị khỏi?" Võ Đại có chút không tin nói.
"Nhanh như vậy?" Mạc Sơ nở nụ cười :"Cố Tử Thần thực sự đã sớm để bản thân sẽ làm trị liệu phục hồi, chỉ là mấy người không biết mà thôi."
Võ Đại nhíu mày, trong nháy mắt liền hiểu :"Cũng đúng, anh ấy làm bất cứ chuyện gì dường như cũng luôn hành động khi người khác không đề phòng, dường như đã sớm biết trước. Tôi vẫn cho là anh ấy chí ít còn cần thêm nửa năm nữa, tôi còn đang nghĩ Diệp Vũ người phụ nữ kia có thể hay không kéo dài thời gian như vậy!"
Mạc Sơ gật đầu cười, đồng ý với quan điểm của Võ Đại.
Võ Đại chống chằm, có chút suy nghĩ nói :"Anh cảm thấy Cố Tử Thần tại sao lại muốn đem Kiều Tịch Hoàn giữ bên người, anh không cảm thấy Kiều Tịch Hoàn đối với chúng ta mà nói chính là một gánh nặng sao?"
"Anh ấy làm việc, từ lúc nào đã để chúng ta nhìn thấu." Mạc Sơ nhún vai nói :"Có điều Diệp Vũ có phải hay không tới tìm cô ?"
"Ừ."
"Cô ta cũng tới tìm tôi." Mạc Sơ nói.
"Nói với anh cái gì sao?" Võ Đại hỏi.
"Không nói gì, chỉ nói một vài lời khác." Mạc Sơ mấp máy môi :"Tôi thực sự vẫn đang lo lắng, nếu như Diệp Vũ cùng Cố Tử Thần đối nghịch, Cố Tử Thần có thể hay không, giết cô ta ?!"
Võ Đại ngẩn ra.
Võ Đại chưa từng nghĩ vấn đề lâu dài như vậy.
Thật lâu mới cất tiếng :"Tôi nghĩ sẽ không."
Mạc Sơ nhướng mày.
"Chí ít trong mắt của tôi, Cố Tử Thần sẽ giết Diệp Vũ. Diệp Vũ ngược lại có thể giết Cố tử Thần." Võ Đại nói.
Mạc Sơ phản bác :"Diệp Vũ không giết được Cố Tử Thần."
"Vậy cũng chưa chắc." Võ Đại nhìn Mạc Sơ :"Năm đó chúng ta cũng không biết đến cùng Cố Tử Thần cùng Diệp Vũ xảy ra chuyện gì, hai người đột nhiên đi mỗi người một ngả. Tôi vẫn cho là Diệp Vũ yêu Cố Tử Thần tha thiết, mặc kệ Cố Tử Thần làm gì cũng đều nghe theo, nhưng cô ta thực sự chọn cách rời xa Cố Tử Thần, cho nên tôi nghĩ Diệp Vũ khả năng so với tưởng tượng của chúng ta còn máu lạnh hơn. Mà Cố Tử Thần dù cho không có thể hiện ra ngoài bất luận khổ sở gì, nhưng nếu dựa theo lẽ thường Cố Tử Thần có thể giết Diệp Vũ, nhất định rời khỏi Diệp Vũ là có tâm sự tiêng, anh ấy chắc chắn sẽ hạ thủ lưu tình. . . Tóm lại, tôi cảm thấy Cố Tử Thần đối với Diệp Vũ tuyệt đối có chuyện khó nói."
"Mà người ẩn nhẫn, rất dễ dàng khiến đối phương thừa cơ lợi dụng." Võ Đại phân tích.
Mạc Sơ cười lắc đầu, cũng không tranh cãi thêm :"Đến lúc đó, chờ xem đi!."
Võ Đại hiểu cũng không có gì để tranh luận, gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền nói :"Anh nói nếu như Diệp Vũ cùng Kiều Tịch Hoàn hai người đều gặp nguy hiểm, Cố Tử Thần sẽ cứu ai trước?"
Mạc Sơ nhịn không được cười lên một tiếng :"Cô chừng nào thì nhiều chuyện như vậy rồi? "
Võ Đại ngẩn ra, lập tức cười nói :"Ở thế giới loài người lâu rồi, sẽ thành như vậy!"
Mạc Sơ cười to :"Nói như cô thật giống như là người ngoài hành tinh ấy?"
"Chúng ta từ nhỏ không phải được bồi dưỡng như người ngoài hành tinh hay sao ?!" Võ Đại cười nói.
Mạc Sơ nhún vai.
Vậy cũng được.
. . .
Ngoài hành lang phòng trị liệu phục hồi.
Kiều Tịch Hoàn ngồi im một chỗ, đôi mắt nhìn Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần dường như quen đưa lưng về phía người khác, cho nên Kiều Tịch Hoàn chẳng thể nhìn vẻ mặt của anh.
Cô im lặng ngồi ở một chỗ, chờ Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần vì sao đột nhiên muốn phục hồi hai chân ?! Đã nhiều năm như vậy tại sao đột nhiên lại hành động như vậy ?!
Luôn cảm thấy có chút chờ mong, lại không hiểu có chút lo lắng.
Sợ người đàn ông này đột nhiên, như gần như xa.
Một buổi sáng trôi qua.
Cố Tử Thần làm xong động tác phục hồi, sau đó đi theo bác sĩ Mạc tới phòng giật điện.
Kiều Tịch Hoàn một mực chờ ở cửa, cô thực sự không hiểu những thiết bị này, nhưng có người nói, bệnh viện này sở hữu nhiều thiết bị đều là tân tiến nhất, toàn bộ từ nước ngoài đưa tới. Hơn nữa có người nói, bệnh viên này bác sĩ Mạc chính là người nổi danh đặc biệt ở khoa chỉnh hình. Anh ta có thể sử dụng trọn bộ thiết bị, đều là bệnh viện trang bị riêng cho anh ta, người bình thường căn bản không bao giờ được đãi ngộ đặc biệt ấy.
Kiều Tịch Hoàn đợi sấp sỉ 1 giờ.
Cố Tử Thần từ bên trong đi ra.
Sắc mặt không chút thay đổi, nhìn qua răng trắng môi hồng, không giống như bác sĩ Mạc nói, rất đau.
Cô sải bước đi tới, lôi kéo tay Cố Tử Thần.
Cả người ngẩn ra.
Lòng bàn tay rõ ràng có chút lạnh, nhưng rõ ràng xuất hiện mồ hôi.
"Rất khó chịu sao?" Kiều Tịch Hoàn có chút đau lòng hỏi.
Cố Tử Thần lắc đầu, nhìn qua không chút khác biệt gì.
Bác sĩ Mạc đứng bên cạnh Cố Tử Thần, nhìn biểu tình của Cố Tử Thần, chỉ nhạt nhòa cười.
Chỉ cần nửa giờ là có thể làm xong trị liệu bằng điện, vì muốn để sắc mặt nhìn qua không chút thay đổi gì, người đàn ông kia dám tốn thêm nửa giờ ỏ bên trong để khôi phục lại sắc mặt cũng như tâm tình, cứ thể chịu đựng. . .
Anh ta nhìn thoáng qua Kiều Tịch Hoàn, đột nhiên cảm thấy, Cố Tử Thần thực sự thay đổi.
"Còn cần phải làm thêm trị liệu gì nữa không?" Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu nhìn bác sĩ Mạc, luôn cảm thấy nụ cười của bác sĩ này thật là quỷ dị.
Bác sĩ Mạc vội vã thu lại vẻ mặt của mình, nghiêm túc :"Ngày mai tới nữa là được."
"Đại khái còn phải làm trị liệu trong bao lâu?" Kiều Tịch Hoàn nhịn không được liền hỏi.
Bác sĩ Mạc đang muốn mở miệng, lập tức nhận được một ánh mắt bén nhọn, vội vã chuyển đề tài :" Tùy theo từng người, không thể nói trước."
"Anh không phải là bác sĩ sao?" Kiều Tịch Hoàn có chút khó chịu.
"Tôi cũng không phải thần thánh." Bác sĩ Mạc trợn mắt.
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, bác sĩ cái gì chứ ?!
"Đi về thôi." Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng nói.
Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cố Tử Thần sau đó không nói thêm gì nữa, đẩy Cố Tử Thần rời khỏi.
Hai người im lặng như vậy mà đi, Võ Đại cũng ở bên cạnh bọn họ.
Điện thoại Kiều Tịch Hoàn đột nhiên vang lên, cô tùy ý cầm điện thoại lên, nhìn số điện thoại vội vã bắt máy :"Bối Địch. . ."
"Ô ô. . ." Bên kia truyền đến tiếng khóc.
Kiều Tịch Hoàn căng thẳng.
"Ô ô. . ." Bên kia liên tục không ngừng khóc.
"Bối Địch, cô xảy ra chyuện gì?" Kiều Tịch Hoàn nói, biểu tình nghiêm túc.
"Tôi cảm thấy rất khó chịu, lúc đầu cứ như thế muốn nhịn một chút, nhịn một chút sẽ qua, nhưng bây giờ tôi phát hiện tôi không nhẫn nhịn được, tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu. . .. Ô ô. . ." Diêu Bối Địch khóc đến thê thảm.
"Cô đang ở đâu?" Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.
"Ở nhà."
"Tôi lập tức tới tìm cô ngay." Kiều Tịch Hoàn dứt khóat nói.
"Được." Bên kia dường như đang cố gắng khống chế để bản thân không khóc nữa.
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại nhìn Cố Tử Thần nói :"Em có chút việc, Võ Đại sẽ tiễn anh về, em đón xe đi chỗ khác."
Cố tử Thần gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn đẩy Cố Tử Thần đi vào thang máy, đi xuống đại sảnh.
Đôi mắt đột nhiên liếc nhìn thấy Tiêu Dạ cùng A Bưu xuất hiện ở bệnh viện.
Nhớ tới vừa rồi Diêu Bối Địch khóc, Kiều Tịch Hoàn buông xe lăn của Cố tử Thần ra, tực tiếp đi tới từ trên cao nhìn xuống Tiêu Dạ đang ngồi trên xe lăn :"Diêu Bối Địch đang khóc anh biết không?"
Tiêu Dạ khẽ nhắm chặt mắt, không nói gì.
"Có phải anh với cô ấy xảy ra chuyện gì rồi không?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
Trên cái thế giới này, ngoại trừ người đàn ông này có lẽ không ai có thể khiến Diêu Bối Địch khóc như vậy.
Diêu Bối Địch người phụ nữ kia vốn quen nhẫn nhịn, đột nhiên không còn cách nào chịu đựng nổi nữa, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định cùng người đàn ông này có quan hệ.
"Tôi sắp ly hôn với cô ấy." Tiêu Dạ có vẻ rất lạnh nhạt.
Kiều tịch Hoàn sửng sốt hai phút.
Cô nhìn chằm chằm vào Tiêu Dạ, đối với đáp án này không kịp chuẩn bị gì, cho nên không tin mới lặp lại lần nữa nói :"Anh nói anh với Bối Địch ly hôn !?"
Tiêu Dạ gật đầu biểu tình vẫn như cũ.
"Anh tên khốn kiếp, anh TM có bệnh a!" Kiều Tịch Hoàn rống giận, sau đó còn dùng một cước khá mạnh hung hăng đá vào trên đùi Tiêu Dạ.
Chân Tiêu Dạ không tự chủ lùi về phía sau.
Thật tốt là còn một cái.
A Bưu quen bảo vệ lão đại mình, tự nhiên đi tới, đứng trước mặt Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt lạnh lùng không gì sánh được.
Cố Tử Thần nhíu mày.
Võ Đại vội vàng tiến lên, đối diện A Bưu :"A Bưu, anh động thủ thử xem!"
A Bưu nhìn Võ Đại.
Hai người bởi vì đánh lộn mà 'Hận gặp nhau trễ', nhưng trung thành với chủ nhân, lập trường cũng sẽ bất đồng.
Đối diện với nhau, ai cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém.
"Lui." Tiêu Dạ nói với A Bưu.
A Bưu ngẩn ra, sau đó chậm rãi lùi về sau một bước.
Võ Đại cũng tự nhiên mà lùi về sau Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn tựa hồ còn chưa hết giận, cũng không cảm thấy đối mặt với cô là lão đại của xã hội đen lớn nhất Thượng Hải, cứ thể chỉ thẳng mũi anh ta mà mắng :"Tiêu Dạ, tôi cho anh biết, mất đi Diêu Bối Địch chính là chuyện cả đời, anh sẽ hối hận đấy !! Thực sự, MK, bệnh thần kinh!"
Sắc mặt Tiêu Dạ khẽ đổi, lại không nói một câu.
Kiều Tịch Hoàn nhìn thấy Tiêu Dạ liền buồn nôn, thực sự chưa thấy ai so với anh ta cặn bã như vậy.
Cô xoay người, nhanh rời khỏi.
Lúc rời đi, Tiêu Dạ đột nhiên nói :"Cô tốt nhất khuyên nhủ Diêu Bối Địch."
Không nói mấy lời này còn đỡ.
Nói câu này, Kiều Tịch Hoàn càng tức hơn, cô quay đầu rống giận :"Anh, Mk, đã chuẩn bị ly hôn, anh còn tư cách gì mà quan tâm tới sống chết của cô ta! Đừng có muốn làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết!"
Kỹ nữ ?!
Tiêu Dạ đời này còn chưa từng bị ai mắng qua như thế.
Tiêu Dạ nhìn Kiều Tịch Hoàn, không có nửa điểm động thủ, ngay cả chân mày cũng không nhíu một lần.
A Bưu thực sự luôn sùng bái Tiêu Dạ, mặc kệ chuyện lần này lập trường của Tiêu Dạ có thế nào, cũng không muốn nghe bất kỳ ai phỉ báng lão đại của anh ta. Sắc mặt trong nháy mặt trở nên đen, chuẩn bị đến gần Kiều Tịch Hoàn, Võ Đại nhanh chóng đứng ở trước mặt A Bưu, động tác nhanh đến nỗi khiến người ta có chút xấu hổ.
Thực sự bình thường, A Bưu cùng Võ Đại luyện quyền, cũng biết thân thủ Võ Đại bất phàm, nhưng phản ứng nhanh nhẹn như vậy anh ta không thể không nói, lúc bình thường luyện quyền, Võ Đại có phải hay không cố ý nhường cho anh ta ?! Thân thủ của cô rõ ràng có thể tốt hơn.
"A Bưu, tôi không ngại ở chỗ này gây nên chấn động." Võ Đại nhấn mạnh.
A Bưu nắm chặt quả đấm.
Tiêu Dạ lạnh lùng nói :"A Bưu, đi.
Sau đó Tiêu Dạ đẩy xe lăn đi về phía trước.
Đẩy xe lăn một đoạn.
Tiêu Dạ quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tử Thần, ánh mắt liếc nhìn, sau đó thu hồi lại, đẩy xe lăn rời khỏi.
Không có tâm tình gì đặc biệt, nhưng luôn cảm thấy người đàn ông ung dung thản nhiên đó không đơn giản.
A Bưu nhìn thoáng qua đại ca trước mặ, đột nhiên sải bước rời khỏi.
Võ Đại nhìn bóng lưng A Bưu, nhìn Tiêu Dạ, quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, vừa cười vừa nói :"Cô ai cũng dám trêu chọc!"
"Thì cô cũng biết bảo vệ tôi." Kiều Tịch Hoàn không tim không phổi nói.
"Vạn nhất một ngày nào đó tôi biến mất?" Võ Đại nhướng mày.
"Đi đâu? Trên cái thế giới này, ngoại trừ tôi, cô còn có những người thân khác sao?" Kiều Tịch Hoàn nói.
"Cô nói thử xem?" Võ Đại khẽ cười.
Kiều Tịch Hoàn khẽ liếc nhìn Cố Tử Thần, nhìn anh rõ ràng trên gương mặt không có thay đổi gì đặc biệt.
"Có thể tôi thực sự sẽ biến mất." Võ Đại đột nhiên cảm thán.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Võ Đại, cảm thấy những lời này thực sự có chút. .. Không nói ra lời.
Võ Đại nhún vai, xoay người đẩy Cố Tử Thần :"Cô không phải nói có chuyện sao? Tôi đưa chồng cô về nhà."
Kiều Tịch Hoàn mím môi, nhìn Võ Đại như thường đẩy Cố Tử Thần đi trước.
Kiều Tịch Hoàn trầm mặc vài giây, đi theo ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn gọi một chiếc xe khác rời khỏi.
Võ Đại đỡ Cố Tử Thần lên xe.
Trong xe rất yên tĩnh.
Võ Đại nghiêm túc lúc xe, nhìn một chút, đột nhiên nói :"Anh biết rõ tình cảnh của chúng ta bây giờ, tại sao còn muốn đem Kiều Tịch Hoàn giữ ở bên cạnh."
Cố Tử Thần nhấc mắt nhìn Võ Đại.
"Diệp Vũ nói, Kiều Tịch Hoàn sẽ trở thành gánh nặng của chúng ta. Thực sự không chỉ có Diệp Vũ cảm thấy, Tôi, Doãn Tường, cùng Mạc Sơ đều cho là như vậy. Tôi nghĩ nếu chúng ta đã biết, anh chắc cũng biết, cho nên không biết vì sao anh nhiều năm như vậy nhưng vẫn thờ ơ."
Cố Tử Thần đôi mắt hơi đổ, dưa vào ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ quen thuộc, lại không quá quen với cảnh sắc ở Thượng Hải.
Xe một đường cứ thế, im lặng, vắng ngắt.
Võ Đại thật lâu dùng mọi cách cũng không có được câu trả lời thuyết phục của Cố tử Thần, khẽ thở dài nói :"Không nói cũng được, nhưng mặc kệ 8 năm trước hay là 8 năm sau, anh nói cái gì, chúng tôi nghe cái đó."
Đây chính là.
Tín nhiệm.
Đối với lão đại, tuyệt đối không tra hỏi, chỉ tín nhiệm.
Cố Tử Thần khẽ nhấc mắt, quay đầu nhìn Võ Đại :"Kiều Tịch Hoàn sẽ không trở thành gánh nặng của chúng ta."
Võ Đại xuyên qua kính chiếu hậu nhìn anh.
"Tôi có năng lực bảo vệ cô ấy." Cố Tử Thần nhấn mạnh.
Võ Đại mím môi, nhìn chằm chằm vào anh.
"Với Kiều Tịch Hoàn , không phải người đó định đoạt!" Cố Tử Thần lần nữa mở miệng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro