Q2. Chương 86: Đúng, bọn họ từng yêu nhau.
Edit: tiểu hoa nhi
Cố gia biệt thự.
Diệp Mị châm chọc nhìn Diệp Vũ, lạnh lùng nói :"Diệp Vũ, chị làm sao cũng xấu xa như thế !? Tôi thực sự rất ghét chị xấu xa như vậy, bởi vì. . . phần suy nghĩ này, tôi vẫn chỉ cho là thuộc về tôi!"
Diệp Vũ lần đầu tiên cảm thấy bản thân thực sự có chút đê tiện.
Thế nhưng.
Diệp Vũ liếc mắt nhìn thấy ánh mắt Diệp Mị, lạnh lùng :"Đuổi Kiều Tịch Hoàn đi rồi, cô cũng có thể có một cuộc sống bình yên."
"Tôi cho tới bây giờ đều không thích trải qua cuộc sống bình yên." Diệp Mị có chút buồn cười nói.
Diệp Vũ có chút căng thẳng.
Diệp Mị vừa cười vừa nói :"Đuổi Kiều Tịch Hoàn người phụ nữ này vẫn là chuyện tôi cần phải làm, không cần chị tới nhờ vả tôi. Mà tôi chậm chạp không có hành động là bởi vì tôi không tim được điểm yếu nào. Nhưng Diệp Vũ chị bây giờ chủ động tới tìm tôi, chị nên làm theo yêu cầu của tôi."
"Cô nói." Diệp Vũ vẫn thờ ơ như trước.
"Tôi không thích Cố Tử Hàn, thế nhưng lại muốn ở lại Cố gia. Chị nghĩ cách nào để Cố Tử Hàn rời khỏi đây, nhưng tôi vẫn có cớ để ở lại Cố gia!." Diệp Mị rành mạch nói.
Diệp Vũ lạnh mắt, nhìn chằm chằm Diệp Mị :"Cũng là bởi vì thích Cố Tử Thần, cho nên đem bản thân bức đến mức gả cho cả Cố Tử Hàn?"
"Tôi không nghĩ cần giải thích." Diệp Mị không muốn nhiều lời.
Cứ để người ngoài nghĩ như vậy là được.
Cô ta thực sự không muốn người khác nghĩ tới phần ngu ngốc kia của cô ta.
"Cho tôi chút thời gian, tôi tực lực giúp cô nghĩ cách." Diệp Vũ nói.
Diệp Mị gật đầu, cúi thấp đôi mắt xuống chuẩn bị cầm điện thoại lên chơi, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền nói :"Nghe nói chị cùng Tề Lăng Phong xem mắt nhau."
"Ừ."
"Người đàn ông kia tâm tư kín đáo, làm việc cẩn thận hơn nữa không từ thủ đoạn nào. Anh ta có thể sẽ giúp chị suy nghĩ một ít biện pháp." Diệp Mị nói.
Diệp Vũ mím môi :"Tôi biết."
Diệp Mị không nói thêm nữa.
Diệp Vũ liếc mắt nhìn Diệp Mị sau đó từ căn phòng Diệp Mị rời khỏi.
Diệp Mị ngẩng đầu nhìn Diệp Vũ rời khỏi, đôi mắt khẽ nhúch nhích.
Lần đầu tiên Diệp Vũ đến nhờ cậy cô ta giúp đỡ, cô ta thực sự có chút được yêu thương mà lo sợ.
Khóe miệng lôi ra một nụ cười châm chọc.
Không thể để Diệp Vũ đạt được, cũng không để người phụ nữ khác đoạt được !?
Diệp Vũ, cô vẫn thích làm nhưu vậy ?!
Cười lạnh, đột nhiên nhìn thấy Cố Tử Hàn từ bên ngoài đi vào, sắc mặt vẫn như cũ thờ ơ, kèm theo lông mày ở giữa có chút ủ rũ. Anh ta nhìn Diệp Mị ngồi trên ghế sofa xem điện thoại, đôi mắt khẽ giật mình :"Vừa rồi chị em mới đến phòng tìm em?"
"Vâng." Diệp Mị gật đầu.
"Không phải nói chị em cùng mẹ em cảm tình cũng không sâu sao?"
"Cảm tình nếu không sâu, không phải vẫn còn có huyết thống ?!" Diệp Mị ngước mắt lên.
Cố Tử Hàn dừng một chút không nói thêm gì cầm một bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, tắm.
Diệp Mị nhìn Cố Tử Hàn đóng cửa phòng tắm.
Người đàn ông này vẫn là mang theo bộ mặt lạnh lùng, vốn dĩ giống y như Cố Tử Thần, chỉ cần chút biểu hiện lạnh lùng lại càng giống Cố Tử Thần hơn. Không phải nói song bào thai tính cách ít nhiều cũng sẽ một trời một vực sao ?! Đừng nói song bào thai, cứ coi như anh em bình thường, hai tính cách cũng không thể quá giống nhau. Cho nên có phải Cố Tử Hàn nhiều năm như vậy là một mực bắt chước Cố Tử Thần sao ?!
Phải không ?!
Có lẽ vậy, bằng không ban đầu cô ta cũng sẽ không thể không chút nghi ngờ.
Nhưng.
Bắt trước cuối cùng cũng chỉ là mô phỏng.
Coi như có xuất hiện trước mặt mọi người bằng cách bắt trước đi nữa trong nháy mắt cũng có thể biến thành cặn bã, như vậy lại càng khiến người ta ghét bỏ.
Cô ta cắn môi, bởi vì Diệp Vũ đi tới Cố gia, cô ta cố ý không muỗn ra cửa, lúc giải thích với Tề Tụê Phân, cô ta liền nói thân thể cô ta khó chịu, muốn nằm một hồi.
Thực sự Cố thị bên ngoài nhìn qua thì nghiêm túc quy củ, nhưng ở trong nhà không có câu nệ như vậy, cô ta nói ở trong phòng không ra khỏi cửa, Tề Tụê Phân cũng sẽ không cố ý cưỡng cầu, hơn nữa trong nhà những người khác ví như Cố Tử Tuấn, ví như Cố Tử Nhan cùng Cố Tử Hình đều là những cậu ấm thiên kim lười biếng quen rồi, hành động như vậy có nhìn thấy nhưng không thể trách.
Diệp Mị vặn eo bẻ cổ.
Cô ta quen với kiểu mặc đồ ngủ trong suốt bởi vì ở trong phòng cũng không có mặc áo ngực, vóc dáng đẹp của cô ta nhìn như ẩn như hiện, lả lướt mà quyến rũ.
Cố Tử Hàn từ trong phòng tắm đi ra, trên tóc còn nhỏ vài giọt nước.
Thời điểm trước kia, Ngôn Hân Đồng sẽ vì anh ta mà chuẩn bị đồ ngủ, sẽ vì anh ta mà chuẩn bị nước tắm, sẽ vì anh ta mà lau khô tóc, lau cả người, biết làm rất nhiều chuyện. Khi đó bản thân anh ta lại chỉ đối với cô ta lạnh lùng, không hề vì tình cảm gì mà thay đổi.
Mà bây giờ, trước mặt người phụ nữ này sẽ không vì anh ta mà làm bất cứ chuyện gì, nhìn anh ta ẩm ướt tí tách nước đi ra mày cũng không thèm nhíu một cái, lại không rõ khiến trong lòng anh ta đối với cô ta có chút ngứa ngáy. Anh ta mím môi, nhìn Diệp Mị lười biếng nằm trên ghế sofa, bắp đùi thon dài tự nhiên bắt chéo nhau như ẩn như hiện dưới bộ áo ngủ kia, khiến người ta phải mơ mộng về cơ thể. . . Yết hầu anh ta khẽ nhúc nhích, trên người chỉ dùng khăn tắm che đi bộ phận nhạy cảm của bản thân, sau đó không do dự, thâm thể cao lớn trực tiếp che lên thân thể Diệp Mị, bản tay to không ngừng ở trên người cô ta vi vu, điểm chút lửa, có chút gấp gáp, trên người khăn tắm cũng bị anh ta trực tiếp kéo xuống. . .
Thân thể Diệp Mị giật giật, đôi mắt có chút nhíu lại.
Cố Tử Hàn đã hôn lên thân thể cô ta.
Trong khoảng thời gian này cô ta đối với anh ta rất bài xích, mà trong khoảng thời gian này anh ta lại đối với cô ta hưng phấn vô cùng.
Cô ta lấy tay đẩy anh ta một cái, sức không có lớn nhưng rõ ràng cảm giác được cô ta ghét bỏ.
Cố Tử Hàn dữ tợn cắn bả vai của cô ta một cái, tựa hồ đang muốn nói không thích sự cự tuyệt của cô ta như vậy.
Diệp Mị bởi vì đau đớn mà thở nhẹ một tiếng sau đó không cự tuyệt nữa, im lặng thừa nhận Cố Tử Hàn xâm phạm.
Thân thể của phụ nữ cùng đàn ông không giống nhau, đối với đàn ông bất kỳ phụ nữ nào đều có thể nói OK, nhưng phụ nữ thì không được, phụ nữ không thừa nhận không thích người đàn ông đó trong lòng thực sự chỉ muốn ói.
Tựa hồ mỗi khi như vậy đều là im lặng như vậy mà chấp nhận Cố Tử Hàn, thẳng đến khi anh ta hài lòng mới thôi.
Cô ta nhìn trần nhà, một giây kia Cố Tử Hàn xong, bản thân cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tử Hàn nằm trên người cô ta, thật lâu cũng không có tách ra.
Hai người cứ như vậy thở hổn hển, Cố Tử Hàn đột nhiên nói rằng :"Đừng có uống thuốc tránh thai."
Diệp Mị khẽ nhúch nhích đôi mắt.
"Sinh cho anh đứa con." Cố TỬ Hàn thì thầm bên tai cô ta.
"Trong nhà có nhiều trẻ con như vậy." Diệp Mị là cự tuyệt.
Trước kia Cố Tử Hàn sẽ không bao giờ nói những lời như vậy.
Luôn cảm thấy trước kia mặc kệ bản thân làm gì, Cố Tử Hàn cũng chỉ có một biểu tình thờ ơ đến khinh thường, thậm hầu hết thời gian cũng chỉ khinh thường cô ta, khinh thường cô ta không biết xấu hổ dùng da thịt quấn quít lấy anh ta, nằm dưới người anh ta mà hầu hạ.
Cố Tử Hàn biến sắc.
Anh ta cho tới bây giờ cũng không nói những lời này đối với bất kỳ người phụ nữ nào mang theo ngôn ngữ mập mờ.
Trước kia Ngôn Hân Đồng sẽ không bao giờ nhận được, sinh con cũng là Ngôn Hân Đồng toàn tâm toàn ý muốn mà thôi, hai người chưa bao giờ ở trên giường tiếp xúc cái gì nhiều, dường như chỉ là đang hoàn thành nhiệm vụ bình thường, mà anh ta thực sự bắt đầu đối với Diệp Mị . . .
Sắc mặt lạnh lẽo.
Anh ta từ trên người Diệp Mị đứng lên, mặt không chút thay đổi :"Diệp Mị, em đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước."
Diệp Mị khẽ cười, cười đến có chút vô tội :"Em thực sự cảm thấy trẻ con trong nhà không ít, hơn nữa em hiện tại cũng chưa muốn có con, chờ thêm mấy năm nữa rồi hay nói."
Cố Tử Hàn nghiêm túc nhìn Diệp Mị, xoay người vào phòng tắm, lúc đóng cửa phòng tắm còn vang lên âm thanh kịch liệt.
Diệp Mị cười lạnh.
Cô ta không phải không - cảm giác Cố tử Hàn tình cảm của anh ta đối với cô ta đang thay đổi, cô ta nghĩ những lời vừa rồi lấy theo tính cách của Cố Tử Hàn sẽ không nói với bất kỳ phụ nữ nào, bởi vì anh ta sẽ không cho bất kỳ người phụ nữ nào một cái cột, cho tới nay cũng đã quen với kiểu cao cao tại thượng rồi.
Nhưng.
Tình cảm của cô ta đối với anh ta chính là như vậy, cuối cùng cũng hết.
Cho nên Cố Tử Hàn đến cùng đối với cô ta như thế nào, là loại người gì cũng trở nên không có chút quan trọng nào.
Cô ta dùng khăn lau đi thân thể của chính mình, sau đó thay một bộ quần áo ngủ ở nhà, từ trong ngăn kéo lấy ra một viên thuốc tránh thai nuốt xuống, rời khỏi phòng ngủ.
Ở chỗ hành lang vừa lúc đụng phải Kiều Tịch Hoàn từ một căn phòng khác đi ra.
Kiều Tịch Hoàn nhấc chân đi tới, đứng ở trước mặt cô ta, đôi mắt vô ý nhìn thấy dấu răng trên vai cô ta, có chút châm chọc cười :"Xem ra cô với Cố Tử Hàn thực sự rất hợp."
Diệp Mị liếc mắt, tựa hồ cũng nhìn thấy vết cắn trên vai, ngước mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, không nói một câu.
"Được rồi, thực sự tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nghĩ tới gì gì đó liền nói.
Diệp Mị cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.
"Chị cô, Diệp Vũ, có quen biết Cố Tử Thần ư?" Kiều Tịch Hoàn hỏi thẳng, không có quanh co.
"Kiều Tịch Hoàn, cô thông minh như vậy, cô không phải sẽ tự mình đi thăm dò sao? Hoặc là cô đi hỏi một chút chuyện của đương sự cũng tốt, hỏi tôi, cô cảm thấy tôi sẽ nói cho cô biết ?!" Diệp Mị cười lạnh nói.
Kiều Tịch Hoàn nhún vai :"Thử thời vận mà thôi."
Sau đó, lướt qua thân thể của cô ta, nhanh rời khỏi.
"Bọn họ quen biết." Diệp Mị đột nhiên nói.
Kiều Tịch Hoàn bước chân dừng lại, khóe miệng nhếch lên.
"Hơn nữa tình cảm rất sâu đậm."
Kiều Tịch Hoàn trầm mặc, không nói.
Diệp Mị từng bước một đi tới trước mặt Kiều Tịch Hoàn, nhìn sắc mặt của cô hơi khác thường :"Là câu trả lời mà cô mong muốn sao?"
"Tôi chỉ là đang tiếp nhận một sự thật mà thôi." Kiều Tịch Hoàn tiếp :"Không nghĩ tới cô có nhiều hứng thú đến vậy."
"Vậy sao?" Diệp Mị cười, cười đến khoa trương :"Nhưng cô biết chứ, Diệp Vũ không phải người phụ nữ đơn giản, chí ít so với cô không hề đơn giản."
"Cùng tôi có quan hệ sao?"
"Cùng Cố Tử Thần có quan hệ." Diệp Mị nói.
Chân mày Kiều Tịch Hoàn nhấc lên.
"Tôi vẫn muốn biết, cô và Diệp Vũ đến cùng ai lợi hại hơn." Diệp Mị cười ác độc, đi xuống lầu dưới.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Diệp Mị rời đi, chân mày càng lúc càng nhíu chặt.
Diệp Vũ cùng Cố Tử Thần quen biết? Quan hệ không cạn ?!
Cô mím môi, như có điều suy nghĩ, từng bước một đi xuống lầu.
Trong đại sảnh, Diệp Vũ ngồi ở trên ghế sofa cùng Tề Lăng Phong trò chuyện, xem ra nói chuyện không ít.
Diệp Mị ngồi bên cạnh Diệp Vũ, coi như là giả vờ giả vịt, Diệp Mị cũng sẽ tới bên cạnh Diệp Vũ.
Tề Tuệ Phân vẫn còn ở trong bếp bận rộn.
Cố Tử Thần cũng không biết đã đi đâu ?!
Diệp Vũ nhìn Kiều Tịch Hoàn xuất hiện ở phòng khách, nhiệt tình chảo hỏi :"Kiều Tịch Hoàn, qua đây ngồi."
Kiều Tịch Hoàn đi tới cười nói :"Xem ra mọi người trò chuyện rất vui vẻ."
"Khá tốt." Diệp Vũ dịu dàng nói.
Kiều Tịch Hoàn liếc liếc mắt nhìn Tề Lăng Phong.
Tề Lăng Phong mím môi cười.
Kiều Tịch Hoàn sắc mặt không chút thay đổi ngồi bên cạnh Tề Lăng Phong, tốt bụng nói :"Lăng Phong, mẹ đối với anh vẫn là mong ngóng anh có thể tìm được một người vợ để sinh con dưỡng cái, anh không nên phụ lòng kỳ vọng của mẹ đối với anh."
"Tôi cũng rất muốn, vậy phải xem tâm tình của Tiểu Vũ rồi." Tề Lăng Phong vừa cười vừa nói, biểu đạt ý nghĩ ra ngoài, có điều rõ ràng đang công khai.
Tiểu Vũ.
Dùng bao nhiêu bản lĩnh ra đã tới mức có thể gọi thân thiết như vậy rồi.
Kiều Tịch Hoàn chuyển mắt nhìn Diệp Vũ.
Diệp Vũ uyển chuyển cười, không nói gì.
Kiều Tịch Hoàn thực sự không nhìn ra tâm tư của Diệp Vũ, thời gian tiếp xúc vốn không dài, cộng thêm tính cách người phụ nữ này hay thay đổi. Cô thực sự không biết Diệp Vũ đang ôm cái tâm trạng thế nào, còn là nói, thực sự ở trong mắt của cô, tất cả cũng chỉ là ứng phó mà thôi.
Đôi mắt vô tình chạm vào người ngồi bên cạnh đang cười lạnh là Diệp Mị.
Diệp Mị nhìn Kiều Tịch Hoàn, cười đến thích thú.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, cảm thấy hai chị em nhà Diệp gia này thực sự đều không phải là hạng người hời hợt.
Diệp Mị rõ ràng đối với lập trường của cô bắt đầu đối địch, vậy Diệp Vũ thì sao ?!
Người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện trước mặt cô mà không thể lý giải, sau đó cứ thể lay động trước mặt cô không chút lý do, tần xuất như vậy rõ ràng có chút dị thường, căn bản vẫn chỉ cho là tình cờ gặp nhau, bây giờ thì. . .
Trong đầu đột nhiên nghĩ tới lời Võ Đại từng nhắc nhở với cô, nói cái gì, có gặp phải người kỳ quái nào không ?!
Diệp Vũ cũng coi như thế sao ?!
Cô cảm thấy đầu có chút đau, có chút suy nghĩ không rõ ràng lắm, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn cảm thấy chuyện đã phát triển đến mức này rõ ràng không hề đơn giản.
Nghĩ một đằng nói một nẻo, ngồi trên ghế sofa trò chuyện vài chủ đề vớ vẩn, đến lúc ăn cơm, mọi người ngồi xung quanh trên bàn cơm.
Tề Lăng Phong dĩ nhiên cũng ngồi chung cùng Diệp Vũ, Tề Lăng Phong đem bữa cơm tối tiện mà chiếu cố tới Diệp Vũ, Diệp Vũ cũng liên tục đối với Tề Lăng Phong ôn nhu mỉm cười, rõ ràng nhìn qua thì có chút kỳ quặc.
Tề Tuệ Phân nhìn bức tranh trước mặt như thế, nhịn không được lôi ra một nụ cười vui vẻ, vội vàng nói :"Xem ra, mấy đứa nói chuyện với nhau cảm giác cũng không tệ."
Tề Lăng Phong cười nói, không chút che giấu :"Chúng con nói xong rồi, còn cần thêm chút tiếp xúc."
"Vậy sao? Vậy thì thật là tốt." Tề tuệ Phân rất kích động, giống như vừa đón được một món làm ăn lớn.
Diệp Vũ mỉm cười :"Vâng, còn cần tiếp xúc thêm, nếu như thích hợp, có thể. . ."
Nói xong còn mang theo chút ngại ngùng.
"Tiểu Vũ, giới thiệu cho cháu nhiều người như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiê nghe nói con muốn tiếp xúc thêm." Tề Tuệ Phân nhịn không được cảm thán, lại nhanh nói với cháu mình :"Lăng Phong, con phải nắm lấy cơ hội tốt, Diệp Vũ thực sự là một cô gái ngàn năm một thủa."
"Con biết, dì." Tề Lăng Phong vội vàng gật đầu.
Hai người nhìn ám muội không dứt.
Kiều Tịch Hoàn cứ như vậy lẳng lặng nhìn bọn họ gần kề nhau.
Tề Lăng Phong đối với Diệp Vũ có cảm tình sao ?!
Chí ít hiện tại chưa có.
Lại có thể khiến tất cả mọi người đều cảm thấy, anh ta cọi trọng người phụ nữ Diệp Vũ kia, hơn nữa thái độ rất chăm chú.
Tề Lăng Phong quả nhiên rất thích hợp diễn kịch.
Quả nhiên rất thích hợp diễn trò tình cảm.
Cô cười lạnh, cúi đầu ăn.
Ở trong đĩa trước mặt đột nhiên nhiều hơn một ít rau xanh.
Kiều Tịch Hoàn ngước mắt nhìn Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần lạnh như băng nói :"Ăn nhiều rau một chút."
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh.
Hàng ngày chưa bao giờ anh chủ động gắp đồ ăn cho cô, thỉnh thoảng cô vì thể hiện trước mặt Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân, bình thường đối với Cố Tử Thần chăm sóc có thừa.
Cố Tử Thần vẫn ăn cơm bình thường, cũng không bởi vì cô trố mắt nhìn mà có biểu hiện gì khác thường.
Nhưng ngồi đối diện Diệp Vũ cùng Tề Lăng Phong, cùng Diệp Mị như vô tình cố tình nhìn bọn họ một chút sau đó đều không chút dấu vết thu lại ánh mắt, có vẻ như bình thường.
Tề Tuệ Phân nhìn con trai mình chủ động như vậy, vội vã phụ họa :"Hoàn Hoàn con phải anh nhiều rau xnah một chút, rau dưa đối với thân thể cùng da của phụ nữ rất tốt."
Kiều Tịch Hoàn gật đầu cười, ăn miếng rau kia.
Tề Tuệ Phân vui mừng gật đầu.
Mà Cố Tử Thần vẫn như cũ vẻ mặt vẫn thờ ơ.
Một bữa cơm kết thúc.
Mọi người ngồi ở trên ghế sofa, nói chuyện phiếm.
Ngày hôm nay Cố Diệu cùng vài bạn bè thân hữu của ông ta ở bên ngoài liên hoan cho nên trong nhà thiếu ông ta càng trở nên có chút tùy ý.
Thực sự.
Kiều Tịch Hoàn luôn cảm thấy nếu như Cố Diệu biết Tề Lăng Phong cùng Diệp Vũ xem mắt. . .
Chí ít Kiều Tịch Hoàn nghĩ Cố Diệu tuyệt đối sẽ không để cho Tề Tuệ Phân làm ra cái loại chuyện tiền mất tật mang này, Cố Diệu còn đang phòng bị Tề Lăng Phong. Thậm chí hận không thể đem Tề Lăng Phong giẫm ở dưới chân, làm sao có thể đem loại bối cảnh thâm hậu như đại tiểu thư Diệp Vũ của Diệp gia giới thiệu cho Tề Lăng Phong. Không chỉ có thế, còn có thể ra sức mà ngăn cản cho nên Kiều Tịch Hoàn cho rằng Tề Tuệ Phân lựa chọn ngày hôm nay rõ ràng cũng có mang theo mục đích cùng tâm tư của bà ta.
Tề Tuệ Phân thông minh như vậy, nhưng thừa biết Cố Diệu đối với Tề Lăng Phong sẽ có chút phòng bị, rõ ràng mọi chuyện đều nghe theo Cố Diệu nhưng đối với chuyện Tề Lăng Phong, thực sự luôn luôn giữ ý kiến của bản thân.
Đương nhiên, Kiều Tịch Hoàn cũng không hiểu rõ tại sao Tề Tuệ Phân phải đối tốt với Tề Lăng Phong như vậy.
Đôi mắt hơi đổi, cô nhìn trên ghế sofa mấy người đang ngồi, mọi người tùy ý nói vài câu chuyện phiếm, bầu không khí vẫn tốt.
Tề Lăng Phong cùng Diệp Vũ tựa hồ hoàn toàn hòa nhập trong đó, không hề có chút xa cách.
Đến buổi tối 9 giờ.
Tề Tuệ Phân liền nháy mắt ra hiệu cho Tề Lăng Phong đưa Diệp Vũ trở vệ.
Cơ hội như thế, Tề Lăng Phong khẳng định cũng sẽ không bỏ qua, cho nên ở Diệp Vũ cũng nói thời gian không còn sớm, liền chủ động cùng nhau rời đi.
Diệp Vũ cũng không có từ chối, hai người nói vài câu xã giao sau đó rời khỏi biệt thự Cố gia.
Rời khỏi đã lâu, Tề Tuệ Phân vẫn còn lảm nhảm, lảm nhạp nói Diệp Vũ cùng Tề Lăng Phong thực sự thành đôi là tốt rồi. . .
Dần dần thời gian càng lúc càng muộn, mọi người trở về phòng.
Kiều Tịch Hoàn nằm trên giường lớn, như có điều suy nghĩ.
Cố Tử Thần từ phòng tắm đi ra, cứ nhìn Kiều Tịch Hoàn khó có khi lên giường sớm như vậy, hơn nữa còn mang theo bộ dạng vô cùng yên tĩnh.
Anh mím môi, tự nhiên đi tới, dùng cánh tay chống đỡ để ngồi lên giường, nằm bên cạnh Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy Cố Tử Thần tồn tại, đôi mắt hơi đổi, tiếp tục suy nghĩ chuyện không thể nghĩ.
Căn phòng rất yên tĩnh.
Thời gian trôi qua.
Kiều Tịch Hoàn xoay người, có chút lăn lộn khó ngủ.
Làm bản thân càng ngày càng cảm thấy sự tồn tại của Diệp Vũ là một điều kỳ quái, sau đó đối với người phụ nữ này nảy sinh ra một tâm tình không thể nói được. Luôn cảm thấy cô ta như đang che giấu cái gì, che giấu cái gì có thể gây bất lợi với bản thân cô. . .
Nhấp nhẹ môi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cố Tử Thần.
Giống như biết cô đang nhìn anh, môi mỏng của anh khẽ nhúch nhích :"Em muốn nói cái gì?"
Căn phòng yên tĩnh, Cố Tử Thần mang theo dịu dàng, nhưng vẫn có chút lạnh buốt.
"Anh và Diệp vũ. . ." Kiều Tịch Hoàn nói, đôi mắt căng thẳng :"Anh có thể lựa chọn không trả lời, thế nhưng đừng gạt em."
Cố Tử Thần mở mắt ra, con ngươi đen nhánh thâm thúy nhìn lên trần nhà, mặt anh không chút thay đổi, lại đẹp trai tới gai mắt.
Kiều Tịch Hoàn nhìn chằm chằm vào sắc mặt Cố Tử Thần, nhìn anh bình tĩnh như vậy, có hay không đang che giấu tâm tình của bản thân.
Hai người trầm mặc như vậy nửa ngày.
Cố Tử Thần nói :"Ngủ đi."
Cho nên.
Cố Tử Thần lựa chọn không trả lời.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nở nụ cười, cười để che giấu đi nội tâm, không cách nào khống chế được có một chút đau lòng.
Cố Tử Thần chuyện gì cũng đều không nói cho cô, cô đối với anh thực sự hoàn toàn không biết gì cả, mặc kệ cô làm sao, mặc kệ cô vất cả, mặc kệ cô lý giải thế nào, cô cũng không biết Cố Tử Thần rốt cuộc là túyp đàn ong như thế nào ?! Mà đối với chính cô, cô lại cảm thấy Cố Tử Thần đã biết toàn bộ. . .
Cô lạnh lùng nở nụ cười.
Cười cười.
Cười để khống chế cảm xúc trong lòng mình.
Không muốn buông xuôi, điều này nói lên cái gì ?!
Cô không phải để tâm vào chuyện vụn vặt, cô liền nhìn Cố Tử Thần nói :"Em không phải Kiều Tịch Hoàn."
Cố Tử Thần khẽ nhúch nhích chân mày.
"Em là Hoắc Tiểu Khê, anh tin không?"
Cố Tử Thần mím môi, một giây kia rõ ràng cảm thấy trong mắt anh hiện lên một tia vô cùng kinh ngạc.
Kinh ngạc không phải do thân phận của cô mà là đột nhiên cô lại thẳng thắn như vậy.
"Em cũng không biết vì sao trên thế giới này lại xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng em đã trải qua một vụ tai nạn xe cộ tàn nhẫn. Rõ ràng em đã chết, mở mắt ra em lại ở trong một thân thể của người khác, có phần ký ức của người kia cũng có tât cả ký ức của đời trước. Em vẫn cho là chuyện như vậy chỉ có thể phát sinh trong tiểu thuyết, bởi vì hiện tại ngay cả TV cũng không cho chiếu, đơn giản đây là chuyện chỉ có trên trời, nhưng thực sự em cứ như vậy mà tồn tại. Khoa học còn không có cách nào để giải thích được tại sao lại có sự tồn tại như thế trên thế giới này." Kiều Tịch Hoàn yếu ớt, lẳng lặng nói, nghe không ra bất cứ tâm tình gì.
Cố Tử Thần nghe, lẳng lặng nghe, không có phát biểu bất cứ điều gì.
"Em nghĩ chuyện của em anh đã sớm biết, biết em không phải Kiều Tịch Hoàn, biết em đã biến thành một người phụ nữ khác. Mà bây giờ em lựa chọn nói cho anh biết, là muốn anh hiểu.. .. "Kiều Tịch Hoàn muốn nói lại thôi, phảng phất như đang khống chê tâm tình nói :"Là muốn cho anh biết, em nguyện ý đem tất cả mọi thứ đều giao cho anh, không phải rào trước đón sau."
Cố Tử Thần khẽ mím môi, dưới ánh đèn lờ mờ, tựa hồ có thể nhận thấy sắc mặt của anh hơi hơi biến động.
Kiều Tịch Hoàn lẳng lặng đợi rất lâu.
Đến khi bóng đêm càng lúc càng đậm, Cố Tử Thần vẫn như cũ lựa chọn trầm mặc không nói.
Kiều Tịch Hoàn lần này biểu hiện rất bình tĩnh, nói nhiều lời như vậy mà vẫn biểu hiện sự bình tĩnh ấy, cô xoay người, đưa lưng về phía Cố Tử Thần.
Không đi vào được trái tim của người đàn ông này, không có được đáp án của người đàn ông này, cũng giống như. .. vượt qua được lời nói dối.
Cô thực sự cũng có thể như vậy, lừa mình dối người.
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Tịch Hoàn rời giường.
Người bên cạnh vẫn như cũ đã biến mất.
Cô xoa xoa huyệt thái dương có chút đau, tối hôm qua đến cùng mấy giờ mới ngủ ?!
Ba giờ, bốn giờ.
Mất ngủ thực sự khiến người ta đau lòng a.
Cô đi vào phòng tắm, rửa mặt đơn gian sau đó thay quần áo đi làm, ra cửa.
Sắc mặt của cô cũng không tốt lắm đi xuống lầu, ra khỏi cửa chính của biệt thự.
Đôi mắt ngẩn ra.
Cô tựa hồ nhìn thấy Cố Tử Thần vừa mới ngồi vào một chiếc xe nhỏ, sau đó rời đi.
Cố Tử Thần lúc nào đi một mình ra cửa ?!
Cô dụi dụi con mắt, đúng là cô không phải hoa mắt.
Người đàn ông này đi đâu ?!
Vội vã ngồi vào xe nói nhanh :"Giúp tôi đi theo chiếc xe phía trước."
Võ Đại nhìn qua kính thấy Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng mỉm cười :"Cô nói đi theo chiếc xe trước mặt kia sao ?"
"Ừ." Kiều Tịch Hoàn khẳng định.
Võ Đại không nói hai lời, ra sức nhấn ga.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, hung hăng nhìn chiếc xe đen phía trước.
Cố Tử Thần không nói chuyện của mình đi chẳng nữa nhưng không có nghĩa là cô cũng ngốc như vậy a! Hề hề chờ đấy một ngày nào đó cô đột nhiên nghĩ thông suốt, có thể sẽ tra ra được một chút dấu vết thì tuyệt đối sẽ không buông tha!
Võ Đại vẫn theo sát chiếc xe phía trước.
Dựa theo khả năng của Cố Tử Thần, cách làm việc cẩn thận như thế, Cố Tử Thần khẳng định đã biết, mà vẫn như vậy nghênh ngang tiêu sái đi phía trước xe cô, khóe miệng cô đột nhiên cười, thực sự từ lúc Cố Tử Thần ra cửa cô cũng có chút buồn bực. Ở trong tình huống như vậy, cô ngược lại hiểu rõ dụng ý của Cố Tử Thần cho nên không chút kiêng kị nào vẫn đi theo chiếc xe kia.
"Cô có thể hay không giữ khoảng cách một chút!" Kiều Tịch Hoàn bắt đầu kháng nghị,
Võ Đại có chút buồn cười.
Nếu như vạn nhất bị đối phương phát hiện rồi làm sao bây giờ ?!
Võ Đại có chút buồn cười.
Nếu như người trước mặt không cho theo, bí mật đi theo cũng không được.
Có điều quên đi, Võ Đại chợt nghe Kiều Tịch Hoàn nói, nghiêm túc làm theo.
Như thế thẳng đến mục đích.
Trước mặt chiếc xe đang lái vào bệnh viện tư nhân trong trung tâm thành phố, tùy ý dừn sát ở chỗ đỗ phía trên sau đó tài xế từ cốp xe lấy xe lăn của Cố Tử Thần đặt xuống một bên, Cố Tử Thần dựa vào lực cánh tay chống người ngồi lên xe lăng, xong xuôi, tài xế đẩy Cố Tử Thần đi vào trong.
Võ Đại cũng vừa đậu xe xong, Kiều Tịch Hoàn vội vội vàng vàng xuống xe, Võ Đại cũng đi theo bước chân cô.
Kiều Tịch Hoàn xông thẳng vào bệnh viện, đứng từ xe nhìn Cố Tử Thần bị đẩy vào thang mái, cô sải bước tới nhìn thấy thang máy dừng ở trên lầu 7.
Cô mím môi, tay có chút nóng nảy đè xuống nút ấn thang máy, đôi mắt liên tục nhìn số tầng trong thang máy.
Rốt cuộc cũng tới, ấn xuống tầng 7 sau đó chờ đợi.
Võ Đại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Cố Tử Thần rõ ràng cố ý làm như vậy, còn không phải là để cho Kiều Tịch Hoàn đi theo sao, làm sao có thể để Kiều Tịch Hoàn bị mất dấu. . .
Võ Đại mím môi cười, chưa từng nghĩ nhắc nhở ai. Luôn cảm thấy đối với chuyện này không phải là sở thích của bản thân ?!
Thang máy đến tầng 7, Kiều Tịch Hoàn vội vàng đi ra ngoài, đôi mắt tìm kiếm khắp nơi, sau đó bắt đầu tới từng phòng kiểm tra, đến cánh cửa cuối cùng, đột nhiên dừng chân.
Đó là căn phòng khôi phục chức năng.
Cố Tử Thần chống người đỡ lên một cái song sắt, hai chân đứng thẳng, đầu gối buộc một tấm gỗ chống đỡ, chân vừa mới đặt lên mặt đất nhưng rõ ràng không có dừng sức. Dường như chỉ đang cố gắng để hai chân khôi phục cho thẳng, luyện tập duỗi thẳng hai chân. . .
Đôi mắt cô khẽ dừng lại, bởi vì không nhìn chính diện Cố Tử Thần cho nên không biết biểu tình hiện tại của anh có hình dáng gì.
Đứng bên cạnh là bác sĩ kỳ quái mà cô từng nhìn thấy, hình như lần trước trị cho Tiêu Dạ cũng là bác sĩ trị liệu cho Võ Đại gọi là bác sĩ Mạc. Bác sĩ Mạc dường như đang báo cáo gì với Cố Tử Thần, ghé vào lỗ tai anh không ngừng nói chuyện, sau khi nói xong, quay người liền thấy Kiều Tịch Hoàn đang đứng ngoài cửa kính. Đôi mắt dừng một chút, chỉ là cười nhạt nhòa sau đó từ bên trong đi ra.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, đi theo bác sĩ Mạc vào phòng làm việc của anh ta, nhịn không được trực tiếp hỏi :"Tình huống của anh ấy như thế nào?"
"Tạm được."
"Tạm được là có ý gì?" Kiều Tịch Hoàn có chút nóng nảy hỏi :"Không phải nói hai chân của anh ấy không có hi vọng rồi sao?"
"Ở trên tay của tôi, đều có hi vọng." Bác sĩ Mạc khá tự hào :"Trừ phi bản thân buông tha."
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta.
"Vậy bao lâu anh ấy có thể khôi phục?"
"Cái này nói không chắc, tôi chỉ có thể nói xem nghị lực. Hoặc sớm hoặc muộn, có điều tình huống của anh ta cũng không tính là đặc biệt nghiêm trọng, tri giác vẫn có chỉ là so với người bình thường chúng ta có chập chạp đôi chút, từ từ chấp nhận trị liệu. Mỗi ngày đều phải tiến hành dùng điện giật, có chút tàn khốc, để thử lại sự mẫn cảm của dây thần kin. Sau đó, là do lâu năm anh ta không có xuống đất, hai chân của anh ta có chút không đứng thẳng được, hơn nữa sau lần tai nạn xe cộ kia cũng không tiến hành khôi phục trị liệu ngay, thế nên đầu khớp xương ở chân có chút vấn đề, cho nên trong giai đoạn này đang tiến hành để hai chân đứng thẳng đã." Bác sĩ Mạc giải thích rất cặn kẽ.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
"Mà trong khoảng thời gian này, cần tránh chuyện phòng the." Bác sĩ Mạc nói thẳng.
Võ Đại súyt chút nữa điên cuồng bật cười.
Trước mặt Cố Tử Thần nhất định không được nói như vậy, không cần đoán cũng biết Cố Tử Thần hôm nay dùng hành động thực tế nói cho Kiều Tịch Hoàn, trạng thái của anh bây giờ, đến cả câu nói như vậy cũng là do Cố Tử Thần kêu bác sĩ Mạc nói ra.
Bác sĩ Mạc tựa hồ chú ý đến biểu tình của Võ Đại.
Bình tĩnh gật đầu.
'Phốc.' Võ Đại thực sự đã bật cười.
Có chút không kịp khống chế.
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, bác sĩ hiện tại đang nói chuyện nghiêm túc như vậy, Võ Đại cười đến xinh đẹp như thế, sắc mặt có chút không tốt nói :"Cô cười cái gì ?! Không nghe người ta nói qua chuyện phòng the sao ?!"
Võ Đại ho khan hai tiếng :"Tôi đi ra ngoài một chút."
Kiều Tịch Hoàn trợn tròn mắt, quay đầu nhìn bác sĩ Mạc nói :"Cố Tử Thần yên tĩnh nhiều năm như vậy, làm sao đột nhiên lại đi trị liệu hai chân?"
"CÁi này chính là chuyện của bệnh nhân, tôi chỉ phụ trách giúp anh ta khôi phục." Bác sĩ Mạc nhún vai.
Đương nhiên, coi như có biết cũng không có khả năng đi nói.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu :"Quá trình trị liệu này rất đau khổ sao?"
"Ha, ha." Bác sĩ Mạc chỉ nở nụ cười, có chút kỳ quái.
Cái này lão đại không muốn nói, cho nên anh ta cũng chỉ có thể cười mà cho qua.
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.
Biểu cảm này chính là, rất đau? Rất đau? Hay là đau đến không muốn sống ?!
Kiều Tịch Hoàn có chút không an tâm từ chỗ ngồi đứng lên :"Làm phiền anh chiếu cố anh ấy nhiều hơn."
Bác sĩ Mạc gật đầu.
Đường nhiên phải chiếu cố nhiều!
Kiều Tịch Hoàn rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ Mạc, Võ Đại đứng ở hành lang :"Có muốn hay không đi nhìn thêm lần nữa?"
Chỉ chỉ căn phòng hồi phục chức năng.
Kiều Tịch Hoàn lắc đầu.
Quên đi, cũng không có gì đẹp mắt.
Cô mím môi đi nhanh ra khỏi bệnh viện.
Võ Đại nhún vai, theo cô rời đi cùng.
Hai người trở lại trên xe, Võ Đại lại xe, Kiều Tịch Hoàn dụa vào ghế sau như có điều suy nghĩ.
"Cố Tử Thần rốt cuộc là hạng người gì?! Vì sao làm việc gì cũng khiến người ta không kịp đề phòng?!" Kiều Tịch Hoàn cảm thán.
Võ Đại không nói gì, chăm chú lái xe.
"Luôn cảm thấy người đàn ông này như gần như xa, dường như ở bệnh cạnh như lại giống như rất xa cách." Kiều Tịch Hoàn nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe :"Thật sự có điểm giết người, đến cùng thích người đàn ông này là tốt hay là xấu ?!"
"Là xấu ." Võ Đại đột nhiên mở miệng nói.
Kiều Tịch Hoàn khẽ nhíu mi, hung hăng nhìn Võ Đại đang chăm chú lá xe.
"Là tôi đoán vậy." Võ Đại nói.
Kiều Tịch Hoàn nhỏ bé giật giật :"Trước kia cô cũng quen biết Cố Tử Thần có phải hay không?"
Võ Đại không nói lời nào.
"Cô và Cố Tử Thần giống như, cái gì cũng cất giấu đi không phải sao?"
Võ Đại vẫn như cũ trầm mặc.
"Cô còn quen biết Diệp Vũ có đúng hay không?" Kiều Tịch Hoàn vẫn đặt ánh mắt lên người Võ Đại.
Võ Đại chớp chớp đôi mắt.
"Diệp Vũ người phụ nữ này có phải hay không chính người mà cô luôn miệng nhắc nhở tôi, cái người kỳ quái?"
Võ Đại chăm chú lái xe.
"Mấy người đều có thể coi thường tôi, thế nhưng cô cuối cùng vẫn phải trả lời vấn đề này cho tôi." Kiều Tịch Hoàn nghiêm túc.
Võ Đại mím môi, không hứa hẹn.
Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ khá lâu, cô không biết Võ Đại tín nhiệm cô đến mức độ nào, cũng không biết trong khoảng thời gian dài như vậy, Võ Đại có hay không cũng có chút cảm tình với cô, cô vẫn như thế thốt ra từng chữ :"Cố Tử Thần cùng Diệp Vũ đã từng yêu nhau sao ?!"
Võ Đại nhấc mắt, nhìn trước mắt đèn giao thông chuyển thành màu đỏ.
Võ Đại dừng xe lại, ngón tay nắm chặt vô lăng, khóe miệng đột nhiên cười :"Kiều Tịch Hoàn cô thực sự rất thông minh."
Kiều Tịch Hoàn nhìn Võ Đại chờ câu tiếp theo.
"Nếu như tôi trả lời cô vấn đề này, cô cũng phải trả lời tất cả vấn đề của cô. Mà tôi cho tới bây giờ, có lẽ. .. Không có cách nào từ chối cô rồi." Võ Đại cười có chút bất đắc dĩ.
Ở chung lâu như vậy.
Đây là lần đầu tên, không phải bời vì quan hệ sống chết mà nảy sinh ra tình cảm bạn bè thân thiết.
Cái thứ nhất, Kiều Tịch Hoàn chân chính trên danh nghĩa là một người bạn thực sự.
Cho nên, cuộc sống của Kiều Tịch Hoàn bị đau khổ, Võ Đại thực sự không thể thơ ơ như vậy, Võ Đại có chút trầm thấp nói :"Đúng, bọn họ đã từng yêu nhau."
Kiều Tịch Hoàn ngẩn người ra, một giây kia như có sấm sét giữa trời quang.
Cho nên nói, Cố Tử Thần thực sự có người yêu ?!
Cố Tử Thần người tàn khốc như vậy, luôn tự cho là đúng, người đàn ông luôn vểnh mũi nhìn lên trời, cư nhiên có người yêu ?!
Được rồi.
Cô thừa nhận cô có chút ghen tị.
Không đúng là rất ghen tị.
Ghen tị đến phát điên!
Cố Tử Thần làm sao có thể thích những người khác chứ ?!
Cố Tử Thần làm sao có thể ở dưới mắt cô mà thích người khác!
Anh không nên đối với người nào như vậy, không phải luôn lạnh như băng sao ?!
Anh có thể hay không cũng đã từng đối với một phụ nữ khác, nói lời nhỏ nhẹ ôn nhu. . .
Anh có thể hay không đã từng đối với người phụ nữ khác ở trên giường dù có liều mạng cũng chưa từng hoàn thành chuyện. . .
Được rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, thật sâu.
Cô phát hiện bản thân bây giờ chỉ đàn để tâm vào chuyện vụ vắt.
Cô vẫn cảm thấy để tâm vào chuyện vụn vặt của phụ nữ, là ngu xuẩn!
Cho nên từng ngụm từng ngụm hít thở. . . Để bản thân thả lỏng, thả lỏng!
Võ Đại nhìn Kiều Tịch Hoàn nhắm chặt đôi mắt.
Kiều Tịch Hoàn thực sự đã yêu Cố Tử Thần ?!
Kỳ thực, đó cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
Tựa như Diệp Vũ nói với Doãn Tường câu nói kia, muốn bóp chết Kiều Tịch Hoàn, rất dễ.
Nhưng coi như là thế.
Đây là chuyện mọi người đều biết, Cố Tử Thần vì sao vẫn có thể thờ ơ như thế, mặc kệ Cố Tử Thần là loại người gì, anh sẽ không lạnh lùng đến mức liên lụy người vô tội. Cho nên dựa theo suy nghĩ bình thường, lúc này Cố Tử Thần sẽ biểu hiện anh không thích gần gũi, thậm chí còn cố ý đem Kiều Tịch Hoàn đẩy ra, đẩy xa. . . Nhưng bây giờ Cố Tử Thần rõ ràng là đang để cho Kiều Tịch Hoàn dần dần đi vào, đi vào thế giới của anh. . .
Cố Tử Thần không để ý đến an nguy của Kiều Tịch Hoàn đến cùng là bởi vì cái gì ?!
Võ Đại thực sự không nghĩ ra được Cố Tử Thần muốn làm gì ?!
Nếu như đổi lại là Võ Đại, mặc kệ yêu hoặc là không yêu, hẳn đều sẽ không chút nương tay lựa chọn đẩy Kiều Tịch Hoàn ra xa.
Võ Đại chuyển mắt, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn sắc mặt biến hóa tới long trời lở đất của Kiều Tịch Hoàn.
Bây giờ còn chút thời gian để cho Kièu Tịch Hoàn quấn quít lấy tình yêu hận thù, đến lúc đó lại nghĩ đến sống chết của bản thân rồi!
Khóe miệng Võ Đại khẽ cười, tốc độ xe lái có chút nhanh.
Võ Đại suy nghĩ, chung quy đời người đến một lúc nào đó sẽ kết thúc, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Cho nên đời người không nên suy nghĩ quá nhiều.
Thỉnh thoảng tùy hứng, vì sao lại không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro