Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2. Chương 51: Sầu triền miên (2)

edit: tiểu hoa nhi



Trong phòng lớn như vậy.

Bên tai lại chỉ nghe được 'róc rách róc rách' âm thanh.

Làm nền cho căn phòng càng thêm yên tĩnh.

Một lát sau.

'Róc rách' âm thanh dần nhỏ xuống, Diêu Bối Địch buồn 'Nó', sau đó bưng chậu đi vào Wc.

Thật lâu, cô mới từ Wc đi ra.

Đôi mắt nhìn thoáng qua Tiêu Dạ, nhìn ánh mắt anh sâu thẳm, một giây kia cũng thả ở trên người của cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Diêu Bối Địch vội vàng quay đầu, khuôn mặt có chút bùng nổ, hồng hết cả cái cổ.

Cô vội vàng dời đi ánh mắt, sau đó có chút cục xúc ngồi bên giường Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ cũng không có nói gì, hai người trầm mặc, cứ như vậy trầm mặc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người người nào cũng không chịu mở miệng. Tiêu Dạ nằm ở trên giường, một thân đều đau nhức, không thể động đậy. Diêu Bối Địch an tĩnh cúi thấp đôi mắt xuống, ngón tay vân vê góc áo, chỗ góc áo dường như xuất hiện càng nhiều nếp nhăn.

Căn phòng an tĩnh như vậy, ánh sáng mặt trời dần dần xuống núi, còn vài tia nắng cố gắng soi sát đến cửa sổ lớn kia, kéo thành một tia sáng dài ấm áp. Khiến căn phòng có chút mùi vị lành lạnh kia cũng chuyển biến thành chút ấm áp hơn. Cũng buộc vòng quay gian phòng của hai người, gương mặt có chút nhu hòa hơn.

Bên trong căn phòng hài hòa như thế, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Diêu Bối Địch ngẩn người, quay đầu :"Vào đi."

Người giúp việc bưng cơm nước, lễ phép nói :"Cơm chiều của đại thiếu gia."

"Để đây đi." Diêu Bối Địch chỉ chỉ lên bàn trà bên cạnh.

Người giúp việc quy củ buông xuống, lễ phép nói :"Lão gia nói, mời đại thiếu phu nhân xuống lầu dùng bữa."

Diêu Bối Địch gật đầu :"Được, chị giúp đại thiếu gia ăn cơm."

"Không cần." Tiêu Dạ nằm lỳ trên giường trực tiếp mở miệng :"Tôi hiện tại không đói bụng."

"Anh buổi trưa chỉ có ăn một chút cháo, đã qua cả một buổi chiều rồi." Diêu Bối Địch khuyên bảo.

Theo lý, sức ăn của Tiêu Dạ không chỉ có vậy.

Là bởi vì thân thể bị thương, ảnh hưởng tới khẩu vị sao?!

"Cô muốn đi ăn cơm thì đi ăn nhanh đi, tôi hiện tại không đói bụng." Sắc mặt Tiêu Dạ có chút trầm, giọng cũng không tốt lắm.

Diêu Bối Địch cắn môi.

Tính khí Tiêu Dạ. . . Cô thực sự không dám khen tặng.

Cô bất đắc gì nhìn về phía người giúp việc nói :"Đặt đó trước a! Chờ anh ấy đói bụng rồi bón cho anh ấy ăn."

Vừa dứt lời, liền nghe được âm thanh nào đó từ bụng người nào đó phát ra.

Không phải rất lớn, nhưng tuyệt đối không nhỏ.

Người trong phòng đều nghe được.

Diêu Bối Địch quay đầu nhìn Tiêu Dạ.

Sắc mặt Tiêu Dạ hơi khác thường, có điều nằm lỳ ở trên giường, khuôn mặt tựa vào gối đầu, nhìn không rõ lắm.

"Bình thường ruột cũng hay kêu." Tiêu Dạ giải thích,

Diêu Bối Địch thực sự rất muốn cười.

Mỗi lần người đàn ông này nói láo, toàn thân cũng sẽ không được tự nhiên, nhìn qua như đang xấu hổ.

Người giúp việc nhịn không được nói :"Đại thiếu gia có phải hay không chỉ cần đại thiếu phu nhân bón cơm a?!"

Vừa nói xong, khiến Diêu Bối Địch có chút giật mình sững sờ.

Là thế này phải không? Cô chưa từng nghĩ tới, nguyên nhân bởi vì anh ấy luôn như vậy. Anh nói cái gì thì chính là cái đó, không thì cũng sẽ không tự đi đoán mò tâm tư của anh. Có chút ngu muội, dựa theo lời anh nói mà suy nghĩ.

Cô mấp máy môi, liếc mắt nhìn anh :"Em bón anh ăn sau đó mới xuống dưới ăn cơm nhé?"

"Không cần, tôi không có đói." Tiêu Dạ không kiên nhẫn nói, khẩu khí còn có chút cáu kỉnh :"Cô muốn đi ăn cơm thì đi ăn nhanh một chút đi!"

Là xấu hổ a!.

Diêu Bối Địch nhìn sắc mặt Tiêu Dạ, khóe miệng nhìn không được cười lên một tiếng.

Cô từ trên giường đứng lên, âm thanh vẫn dịu dàng nói :"Em ăn cơm xong sẽ lên, nếu như anh đói bụng thì để chị ấy bón cho anh nhé."

Tiêu Dạ không nói lời nào, chính mình ghé vào đầu giường, đầu tựa lên gối không nhúc nhích.

Diêu Bối Địch không nói thêm nữa mở cửa phòng đi xuống nhà ăn.

Vẫn như cũ giống hệt buổi trưa, trên bàn ăn bày đủ loại thức ăn, Tiêu lão gia vẫn ngồi ở vị trí chính. Đứng bên cạnh vẫn là một hàng vệ sĩ mặc đồ tây trang đen, cung kính vô cùng hầu hạ Tiêu lão gia dùng cơm.

Lúc Diêu Bối Địch xuất hiện, Tiêu lão gia chỉ đưa mặt ra hiệu ý bảo cô ngồi xuống ăn cơm.

Diêu Bối Địch ngồi ở vị trí gần bên cạnh ông ấy nhất, cầm chén đũa lên, yên tình dùng cơm.

Hai người đều không nói lời nào.

An tĩnh, dường như còn có thể nghe được cả âm thanh nhai cơm, còn có tiếng hít thở, dường như cũng là bởi vì khẩn trương.

"Ta đều chỉ ăn có một mình." Tiêu lão gia đột nhiên mở miệng.

Diêu Bối Địch vẫn có chút khẩn trương, chưa từng nghĩ Tiêu lão gia đột nhiên sẽ nói chuyện. Cả người cứ thế ngẩn ra, chậm rãi, âm thầm điều tiết tâm tình, để bản thân bình tĩnh lại chút sau đó nghe tiếp lời Tiêu lão gia nói.

"Không biết con thích ăn cái gì, nên kêu phòng bếp làm nhiều một chút." Tiêu lão gia nói.

Làm nhiều một chút?

Đã làm quá nhiều rồi đi !!

Diêu Bối Địch vội vã lau miệng một cái rồi nói :"Ba, con không có kén ăn, những thứ này con đều thích."

"Vậy sao?" Tiêu lão gia ngẩng đầu nhìn Diêu Bối Địch, lại nói :"Tiêu Dạ từ nhỏ đã kiêng ăn, cơ bản không thích ăn rau."

"Đặc biệt không thích ăn cà rốt, nhưng rất thích ăn thịt ba rọi cùng thịt kho tàu." Diêu Bối Địch nói.

Tiêu lão gia ít khi có thể nở nụ cười, đôi mắt vẫn còn mang theo chút vui vẻ, rất cố gắng để ý mới có thể nhìn ra được, ông nói :"Con đều biết."

"Cùng thói quen sinh hoạt của Tiếu Tiếu hầu như giống nhau." Diêu Bối Địch thốt ra.

Nói xong cũng có chút hối hận.

Tiêu Tiếu cơ hồi toàn bộ là của cô, nhưng đối với hai cha con nhà Tiêu gia mà nói. . .

Khóed miệng cô nhàn nhạt cười :"Tiếu Tiếu là con gái Tiêu Dạ."

Không có gì phải giấu diếm cũng không có gì phải lẩn tránh. Tiêu Tiếu là con gái nhà họ Tiêu, mặc kệ cô đã làm gì, nhưng đối với Tiêu Tiếu mà nói, Tiêu Tiếu là vô tội, cô cũng không muốn lảng tránh vấn đề này.

Tiêu lão gia gật đầu :"Ta biết."

Diêu Bối Địch mím môi.

Chính là biết mà thôi,

Cô cúi thấp đôi mắt xuống, lẳng lặng ăn cơm.

Tiêu lão gia buông chén đũa xuống, vẫn là vệ sĩ áo đen cung kính múc canh cho ông ấy.

"Lúc rảnh rỗi, đem Tiêu Tiếu tới biệt thự đi." Tiêu lão gia đột nhiên mở miệng.

Diêu Bối Địch có chút không tin nhìn ông.

"Nếu là con gái Tiêu Dạ, cũng chính là cháu gái ta, để cho con bé tới đây vui chơi một chút." Tiêu lão gia giải thích.

Diêu Bối Địch gật đầu thật mạnh :"Được, mỗi cuối tuần, con sẽ mang Tiếu Tiếu qua đây."

"Được. Con từ từ ăn." Nói xong, Tiêu lão gia rời đi.

Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng Tiêu lão gia.

Một người ở đây, có phải hay không thực sự rất cô đơn?!

Cô biết Tiêu Dạ rất ít tới biệt thự này, không biết có phải hay không do trách nhiệm gia đình. Tiêu Dạ cùng quan hệ của ba anh ấy vẫn luôn lãnh đạm như thế, không thân thiết, cũng những gia đình khác hoàn toàn không giống nhau,

Nhưng vừa rồi mới nghe Tiêu lão gia nói tới Tiêu Dạ, biểu hiện không phải lạnh lùng như vậy, Tiêu Dạ thích gì, Tiêu lão gia biết rất rõ. . .

Diêu Bối Địch lẳng lặng ăn cơm, Tiêu Dạ có tính cách lạnh lùng như thế chắc là do gia đình này tạo nên.

Cơm nước xong.

Diêu Bối Địch trở lại phòng Tiêu Dạ.

Trong phòng người giúp việc vẫn như cũ đứng đó, thức ăn trên bàn trà cũng không thay đổi chút nào.

Diêu Bối Địch nhìn Tiêu dạ, lại quay đầu nhìn người giúp việc nói :"Chị đi ra ngoài trước đi!."

"Vâng, đại thiếu phu nhân."

Diêu Bối Địch đi tới bàn trà, đem thức ăn bưng tới trước mặt Tiêu Dạ :"Ăn cơm đi."

Tiêu Dạ liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó rất tự nhiên mở miệng. Diêu Bối Địch khẽ cười, môi cong cong, khiến khuôn mặt vốn trẻ tuổi lúc này lại càng thêm sinh động.

Tiêu Dạ dừng đôi mắt một chút.

"A." Diêu Bối Địch ý bảo anh mở miệng.

Tiêu Dạ hoàn hồn, nuốt cơm.

Diêu Bối Địch từng chút một tỉ mỉ bón cho anh ăn, thuận miệng nói :"Mới vừa cùng ba anh ăn cơm, ông ấy có nhắc tới anh."

Tiêu Dạ nhướng mày :"Ông ta nói tôi cái gì."

Rõ ràng giọng nói có chút bài xích.

"Không nói gì, nói anh tương đối kén ăn. Không thích ăn rau." Diêu Bối Địch tự nhiên nói.

Đôi mắt Tiêu Dạ hơi đổi.

"Còn nói, nếu có thời gian kêu em đem Tiếu Tiếu tới biệt thự chơi." Diêu Bối Địch tiếp tục nói.

"Đừng mang tới.'" Tiêu Dạ đột nhiên nói.

Diêu Bối Địch nhìn anh, trong lòng xẹt qua một tia khó chịu.

Cô mím môi, không để lại dấu vết thu thập tâm tình :"Vẫn là rất bài xích Tiếu Tiếu sao?"

Tiêu Dạ không nói gì, ánh mắt dường như có chút bất đồng, muốn giải thích vài câu, nhưng tựa hồ lại không nói lên lời.

Diêu Bối Địch đương nhiên không có chú ý tới những thứ này, cô chỉ là cúi thấp đôi mắt nhìn xuống bát cơm trong tay, khóe miệng lôi ra một độ cong nhàn nhạt :"Anh đã không thích, em sẽ không mang tới."

Tiêu Dạ nuốt nước miếng một cái, ngón tay xiết thật chặt.

"A. . ." Diêu Bối Địch lại đem muỗng đưa tới miệng anh, ý bảo anh mở miệng.

Tiêu Dạ nhìn cô, nhìn dáng dấp cùng nụ cười yếu ớt của cô.

Trong lòng không hiểu có chút giật mình, có chút run sợ, lại có chút tinh tường.

Anh há miệng ăn cơm, hung hăng nhai, phảng phất che giấu chút tâm tình không có cách nào để đè nén. Hai người cứ như vậy yên tĩnh ăn cơm. Ăn cơm xong Diêu Bối Địch cầm chén đũa để sang một bên, thu dọn thỏa đáng xong chờ người giúp việc mang đi.

Cô ngồi bên giường Tiêu Dạ, ngoài trời càng ngày càng tối, Diêu Bối Địch liên đưa tay bật đèn trong phòng lên. Cả phòng nháy mắt liền sáng chưng. Nhưng bởi vì tòa biệt thự tọa lạc trên núi, lại là độc nhất, nên khắp nơi đều yên tĩnh.

Diêu Bối Địch cầm điều khiển tivi, hỏi Tiêu Dạ :"Muốn xem tivi không?"

"Muốn xem cô tự xem." Anh nằm như thế, cũng không xem được TV.

Diêu Bối địch cảm thấy căn phòng thực sự quá yên tĩnh rồi, yên tĩnh đến nỗi cô bắt đầu miên man suy nghĩ. Cho nên cô mở TV lên.

Cô thích xem một vài trương trình thực tế, đây cũng là trương trình mà em trai cô rất thích. Luôn cảm thấy cuộc sống quá mệt mỏi, thỉnh thoảng cũng muốn thả lỏng tâm tình của mình.

Tiêu Dạ không phải loại người đặc biệt thích phiền phức cho nên cả buổi tối đều rất yên lặng.

A Bưu vào tìm Tiêu Dạ mấy lần, nói chuyện của bọn họ một chút, cô cũng hầu như chẳng nghe thấy. Cô luôn cảm thấy cô nghe xong cũng không hiểu, thính thoảng thậm chí trong lòng còn có chút run sợ.

Màn đêm buông xuống, càng ngày càng muộn.

Diêu Bối Địch đang xem trương trình thực tế, nhìn đồng hồ đã điểm 9 giờ. Dựa theo thói quen ở nhà của Tiêu Dạ, giờ này đã phải đi ngủ.

Cô buông điều khiển tivi, nhìn Tiêu Dạ nói :"Muốn rửa mặt một chút không?"

"Được." Têu Dạ lên tiếng.

"Tửa mặt xong, đi vệ sinh sao?"

"Ừ." Vẫn như cũ ừ một tiếng.

Diêu Bối Địch gật đầu, đi Wc lấy một cái chậu sau đó liền làm như xế chiều hôm nay, cô giúp đỡ anh, khuôn mặt hồng hồng, giúp anh đi vệ sinh.

Đi vệ sinh xong, cô lấy khăn mặt rửa mặt cho anh, rửa tay sau đó chà lâu chỗ da thịt không bị thương, cùng với 'Nó' của anh.

Cô hầu hạ anh như thế, dường như cũng đã quen quá rồi.

Thế nhưng trên mặt vẫn là không nhịn được, đỏ không gì sánh được. Giúp Tiêu Dạ xong xuôi, Diêu Bối Địch liền đi vào phòng tắm, chuẩn bị tắm. Xong.

Cô nhìn phòng tắm lớn như vậy, cô lại không đem quần áo.

Cô vội vã qua dây không có nghĩ sẽ ở đây qua đêm a.

Cô có chút nóng nảy nhìn bản thân trong gương.

Không thay quần áo, cô chịu không nổi.

Cô thích sạch sẽ, bất kể mùa đông hay mùa hè, mỗi ngày đều phải tắm, phải thay quần áo, bằng không cảm giác toàn thân không được tự nhiên.

Cô ở phòng tắm như thế một lúc lâu, tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn, một tay kéo cửa phòng tắm, lấy dũng khí nhìn Tiêu Dạ nói :"Em không có quần áo, có thể hay không mượn quần áo của anh."

Tiêu Dạ nhíu mày.

"Chỉ một tối, sáng mai em kêu người giúp việc trong nhà mang tới. Bây giờ đã quá muộn, không muốn làm phiền bọn họ." Diêu Bối Địch giải thích, khuôn mặt ửng đỏ.

"Bên kia." Tiêu Dạ đưa mắt nhìn về phía phòng để quần áo.

Diêu Bối Địch liền vội vàng đi tới.

Phòng để quần áo lớn như vậy, quần áo Tiêu Dạ toàn bộ đều để thật ngăn nắp, tây trang, quần áo ở nhà, quần áo thể thao, cà-vạt, giầy, đồng hồ đeo tay. . .

Tiêu Dạ hầu như chưa từng trở về qua. Cô nghĩ, Tiêu lão gia có lẽ cũng rất muốn Tiêu Dạ trở về đi!.

Cô thu mắt lại, tìm quần áo.

Tìm một chiếc ao sơ mi trắng, chiều dài căn bản đã đến bắp đùi của cô. Không khác biệt lắm là đến đầu gối, sau đó tim một cái quần lót của Tiêu Dạ.

Thực sự chưa từng mặc qua, ngay cả mác vẫn còn.

Nhưng không biết vì sao một giây kia lại cảm thấy có chút gì ám muội, ám muội đến mức rất thân mật.

Cô ôm quần áo, vội vã chạy vào phòng tắm.

Sau đó xả nước, tắm rửa.

Tắm rất nhanh, cô thay quần áo của Tiêu Dạ, áo sơ mi trắng không phải loại xuyên thấu kia, nhưng rõ ràng vẫn nhìn ra được bên trong cô không có mặc nội y.

Cô cắn môi, cố gắng không để bản thân nghĩ quá nhiều, hai ba lần đã đem tóc thổi cho khô. Sau đó lại ở trong phòng tắm đợi thêm vài phút đồng hồ, tựa hồ đang làm động tác tư tưởng, sau đó mới mở cửa phòng tắm ra.

Bên trong căn phòng, Tiêu Dạ vẫn như cũ nằm ở đó.

Bây giờ có chút ngủ không được.

Buổi trưa ngủ một chút, buổi chiều cũng nằm một chút, lúc này nằm đây làm sao cũng không ngủ được.

Anh vừa quay đầu, liền thấy khuôn mặt hồng hồng của Diêu Bối Địch từ trong phòng tắm đi ra, không biết là do sau khi tắm tự nhiên đỏ ửng, hay là. . .

Yết hầu anh khẽ nhúc nhích.

Diêu Bối Địch mặc áo sơ mi trắng của anh, bởi vì rất lớn, áo sơ mi nhìn như một kiểu váy. Hai chân tinh tế như ẩn như hiện, phảng phất một có chút cẩn thận lại có một chút đan xen với nhau. Vốn là ngượng ngùng cử động, lại không tự biết, tràn đầy quyến rũ.

Tiêu Dạ hướng đôi mắt sang một bên.

Anh mím môi mỏng.

Anh tựa hồ còn nhìn thấy đằng sau áo sơ mi, tuy không có xuyên thấu vào bên trong. . .

Diêu Bối Địch xấu hổ không nói lên lời, cô nằm bên cạnh Tiêu Dạ, sau đó đem đèn ngủ bật nhỏ đi.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Diêu Bối Địch nằm cách khá xa Tiêu Dạ, Tiêu Dạ nằm lỳ ở trên giường, hai người không nói lời nào, hô hấp càng lúc càng rõ ràng hơn.

Đột nhiên.

Trong phòng vang lên âm thanh của điện thoại.

Diêu Bối Địch hoảng sở, chợt từ trên giường đứng lên, đi về phía điện thoại di động kêu. Nhìn điện thoại vội vàng bắt máy :"Tiếu Tiếu."

"Mama, mama đang ở đâu?"

"Mẹ ở . . ở cạnh baba, làm sao vậy?" Diêu Bối Địch dịu dàng hỏi.

"Mama lâu rồi không có qua bên ông ngoại bà ngoại, ông ngoại bà ngoại đều nhắc tới mama rồi. Hơn nữa mama cũng đã lâu không có tới nhìn Tiếu Tiếu rồi, Tiếu Tiếu rất nhớ mama." Bên kia có chút oán giận, đáng thương nói.

Diêu Bối Địch ngẩn ra.

Trong khoảng thời gian này vì chăm sóc cho Tiêu Dạ bị thương, tâm trí của cô hầu như đều đặt hết trên người anh.

Cảm giác áy náy bỗng chốc xông lên, cô quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Dạ đang nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích, thật lâu mới nói :"Qua một thời gian ngắn nữa mama sẽ tới đón con ra ngoài chơi có được hay không?"

"Qua một thời gian ngắn là bao lâu?"

"Đại khái nửa tháng a!."

"Lâu vậy sao." Tiếu Tiếu có chút nức nở nói :"Con không muốn, con muốn cuối tuần mama qua đón con đi chơi a."

"Tiếu Tiếu ngoan, mama thực sự có chuyện." Diêu Bối Địch dịu dàng an ủi.

"Chuyện gì?" Tiếu Tiếu siêng năng.

"Mama phải chiếu cố cho baba, baba bị thương."

"Baba bị thương chỗ nào?"

"Rất nhiều chỗ bị thương, baba hiện tại không thể xuống giường, baba khỏi rồi, mama liền tới bồi Tiếu Tiếu có được hay không?" Diêu Bối Địch nhẹ nhàng hỏi nhỏ.

Tiếu Tiếu dường như đã suy nghĩ một hồi :"Được rồi, mama chiếu cố cho baba thật tốt, baba khỏe rồi chúng ta cùng ra ngoài chơi."

Diêu Bối Địch trầm mặc một chút :"Mama chơi với con là được rồi, baba còn bận nhiều vậy."

"Ah." Tiếu Tiếu có chút mất mát gật đầu.

"Không còn sớm, Tiếu Tiếu đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

"Mama ngủ ngon."

Cúp điện thoại nhưng trong lòng Diêu Bối Địch vẫn còn mang chút áy náy.

Cô để điện thoại xuống, nằm bên cạnh Tiêu Dạ.

Bên trong căn phòng vẫn như cũ an tĩnh, Tiêu Dạ không phải là người thích nói chuyện. Diêu Bối Địch nhẹ nhàng xoay người, nhìn Tiêu Dạ. Diêu Bối Địch cắn môi thật lâu mới lên tiếng :"Tiêu Dạ, thực sự Tiếu Tiếu. . ." Là vô tội.

Lời của cô đột nhiên không nói ra miệng được.

Cô kỳ thực có tư cách gì để nói như vậy, khi sinh con gái một giây kia Tiêu Dạ cũng đã nói, anh sẽ không đối với đứa ben này có bất kỳ chờ mong gì.

Đến bây giờ cô nói những thứ này thì có thể có lợi ích gì.

Cô cắn môi, hung hăng cắn, cắn đến môi cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.

Cô nhớ cô quả thực không phải là một người mẹ tốt, giờ khắc sinh hạ Tiếu Tiếu chưa từng nghĩ sau khi sinh bé đối với bé sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt gì. Chưa từng nghĩ tới nếu không thể mang lại cho bé một gia đình hay phúc sẽ ra sao, ngược lại bản thân chỉ vì đạt được mục đích của chính mình.

Không gian vẫn như cũ trầm mặc.

Tiêu Dạ đột nhiên quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào Diêu Bối Địch. Diêu Bối Địch lúc này đang hung hăng cắn môi, giữa cách môi đã cắn bể. Khuôn mặt không chút che giấu mang theo chút khổ sở, khi phát hiện thấy anh đang nhìn mình, rất nhanh lại che giấu, sau đó rũ đôi mắt xuống không nói gì.

Tiêu Dạ nhìn bộ dạng của cô, mở miệng muốn nói điều gì lại đột nhiên không nói lên lời, đôi mắt nhíu lại :"Diêu Bối Địch, cô dịch qua đây một chút."

Diêu Bối Địch nhìn anh.

"Dịch qua một chút."

Diêu Bối Địch dịch chuyển cơ thể.

"Tới gần một chút."

Diêu Bối Địch tiếp tục dịch chuyển cơ thể.

Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch trong khoảng cách gần :"Đem hàm răng buông ra."

Diêu Bối Địch ngẩn ra, vội vã nhả ra.

Môi vừa mở, đôi môi trắng bệch trong nháy mắt lại hồng thấu. Ở dưới ánh đèn lờ mờ có vẻ dồi dào mà đẹp đẽ. Tiêu Dạ nhích đầu tới gần, môi dính trên môi cô.

Diêu Bối Địch trợn to hai mắt.

Cô chưa từng nghĩ anh biết làm loại chuyện này.

Kỳ thực, cũng không phải chưa từng nghĩ.

Lần trước lúc anh bị thương giữa bọn họ cũng đã thân mật như vậy, chừng mấy ngày, mỗi đêm trước khi đi ngủ hai người đều sẽ hôn như thế một hồi. Mỗi lần đều sẽ hôn đến khi thở hồng hộc, thậm chí còn . . .

Cô nhắm mắt lại, đáp lại dây dưa của anh.

Vốn dĩ cả căn phòng có chút vắng lặng, vào giờ khắc này đột nhiên liền tăng nhiệt độ.

Hai cái đầu tựa vào gối, cánh môi sâu đậm dung nhập với nhau.

Diêu Bối Địch cảm thấy nụ hôn này giống như những gì mà họ trải qua từng đêm kia với nhau. Hai người hôn một hồi, hôn đến không thể kìm chế thì sẽ thả ra. Sau đó hai mỗi người yên tĩnh một chút rồi chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng đêm nay, không rõ, khiến cô có chút cứng ngắc.

Tiêu Dạ căn bản không thể động đậy thân thể, không biết rõ làm sao đã đặt lên người của cô.

Thân thể của anh quấn hết bằng vải, căn bản không có mặc bất cứ thứ gì.

Cho nên cô có thể cảm giác được thân thể anh có một chút biến hóa. . .

"Tiêu Dạ. . ."

Lời vừa mới bắt đầu, cánh môi lần nữa bị chặn lại.

Không phải nói.

Không thể động sao?

Không phải nói.

Thời gian cần nửa năm nữa sao? Cộng thêm lần bị thương này, không phải anh cần chờ thêm một năm nữa sao?

Không phải nói.

Thân thể đau đến không thể động đậy được sao?

Không phải nói.

Muốn cô giữ gìn bản thân như thế cả đời sao?

. . .

Ngoài cửa phòng.

Doctor Mạc từ trên hành lang đi tới.

Anh ta thừa nhận anh ta không xứng với cái chức bác sĩ, bởi vì trước khi đi ngủ, anh ta không thường xuyên kiểm tra cơ thân thể của bệnh nhân. Khi anh ta nhớ ra thì đã là giờ này rồi, vừa mới xem phim quá hăng say thực sự không nghĩ tới đi kiểm tra phòng bệnh.

Thế nên không chút áy này đi tới trước cửa phòng Tiêu Dạ.

Trước cửa vẫn như cũ là hai nam nhân đứng đó, nhìn anh ta cung kính, cũng không ngăn cản cước bộ của anh ta.

Anh ta rất tự nhiên đẩy cửa phòng ra.

Căn phòng không phải đặc biệt quá tối, cho nên có thể rõ ràng cảm thấy trên giường lớn hai cỗ thân thể. . .

Anh ta do dự trong chốc lát, sau đó đóng cửa phòng.

Hai nam nhân trước cửa kinh ngạc :"Doctor Mạc, anh không phải vào xem sao?"

Doctor Mạc nói :"Tôi nghĩ, đợi lát nữa."

Trước cửa hai người vô cùng kinh ngạc.

Doctor Mạc rất bình tĩnh tựa ở lan can ngoài cửa phòng.

Trước cửa hai người nhìn bóng dáng có chút kì quái của Doctor Mạc, không đi cũng không đi vào, bên trong xảy ra chuyện gì sao?!

Hai người cũng không dám đẩy cửa phòng ra, chỉ là không thể giải thích được đành nhìn Doctor Mạc.

Đúng lúc A Bưu từ dưới lầu đi lên, dường như cũng chuẩn bị trở về phòng ngủ.

Nhìn Doctor Mạc đứng ở nơi đó, có chút kỳ quái :"Anh đứng chỗ này làm cái gì?"

"Chờ để nhặt xác." Doctor Mạc nói.

A Bưu nhướng mày.

"Có thuốc lá không?" Doctor Mạc nhìn A Bưu.

A Bưu từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc cùng bật lửa :"Anh rất ít khi hút thuốc."

"Bởi vì sau đó phải làm chuyện lớn." Doctor Mạc nhìn qua rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi không giống như có chuyện lớn cần làm.

A Bưu cảm thấy người đàn ông này luôn kỳ lạ, bất quá cũng không có nhiều tâm tư mà đi để ý. Hơn nữa hiện tại thời gian không còn sớm, thừa dịp đêm nay không có chuyện gì thì đi ngủ sớm chút, nghĩ tới ngày mai còn nhiều việc liền nhấc chân lên chuẩn bị rời khỏi.

"Cậu đừng đi." Doctor Mạc kêu anh ta.

"Làm sao vậy?" A Bưu nhìn người đàn ông này có vẻ kỳ lạ.

"Chờ đấy theo tôi làm chuyện lớn." Doctor Mạc nói như việc đương nhiên.

A Bưu cau mày, luôn cảm thấy loại người như vậy là thần lải nhải.

"Yên tâm đi, tôi không rảnh đùa với cậu." Doctor Mạc nói.

A Bưu cũng không phải là người lắm lời, hơn nữa theo Tiêu Dạ nhiều năm cũng quen với cách xử sự của Tiêu Dạ. Hầu hết thời gian chính là chỉ làm không nói, cũng cứ dựa theo Doctor Mạc yêu cầu, đứng ở nơi đó, nhìn Doctor Mạc hút thuốc, hút rất hăng say.

Trên hành lang yên tĩnh.

Biệt thự rất lớn, tọa lạc trên núi, đơn độc, không chỉ mỗi biệt thự rất yên tĩnh mà còn có cảm giác cả thế giới đều im lặng.

Đương nhìn, cách một cánh cửa, bên trong không hề giống nhau. Có điều cách âm quá tốt, nửa điểm cũng không nghe được.

Nửa tiếng sau.

A Bưu có cảm giác bị người đàn ông này đùa bỡn, sắc mặt có chút khó chịu nhíu mày một cái :"Tôi muốn trở về phòng."

"Thời gian cũng không nhiều lắm." Doctor Mạc nói :"Có thể kiên trì nửa giờ, thật ra vẫn nằm trong dự đoán của tôi."

". . ." A Bưu nhìn anh ta.

"Không tin, 3, 2, 1. . ."

Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Diêu Bối Địch đứng ở cửa, nhìn Doctor Mạc cùng A Bưu đang đứng trên hành lang, dừng một chút, một giây kế tiếp liền vội vàng nói :"Vết thương Tiêu Dạ bị nứt, bây giờ đang chảy máu."

Doctor Mạc hiểu rõ.

A Bưu mang vẻ mặt sương mù :"Sao lại chảy máu thế, không phải lúc chiều vẫn còn yên lành sao?"

Diêu Bối Địch không nói.

Thế nhưng trên mặt rõ ràng đã đỏ lên.

"Đi thôi, vào xem." Doctor Mạc nói xong liền đi về phía trước.

A Bưu vội vàng đuổi theo.

Trong phòng đã đổi sang đèn thủy tinh chói chang, nhìn tựa ban ngày không sai biệt lắm.

Máu Tiêu Dạ dính vào băng vải màu trắng thậm chí trên giường cũng đều có vết máu

A Bưu vội vàng đi tới khẩn trương nói :"Đại ca, làm sao đột nhiên nghiêm trọng như vậy, chuyện gì đã xảy ra?"

Tiêu Dạ cắn răng nhịn đau không nói gì.

A Bưu vô cùng khẩn trương lại hỏi Diêu Bối Địch :"Tối nay đều là chị chăm sóc đại ca, đến cùng là làm sao vậy?"

Diêu Bối Địch cúi đầu, cắn môi, càng không hé răng nửa chữ.

"Cậu đừng hỏi nữa." Doctor Mạc cười cười :"Tới giúp tôi đem anh ta nhấc lên, tôi cắt băng vải giúp anh ta nhìn một chút rồi bôi thuốc thêm lần nữa."

"Được." A Bưu vội vã đi qua giúp đỡ.

Diêu Bối Địch liền đứng ở bên cạnh, ngoại trừ mặc quần áo trong còn mặc thêm áo khoác của Tiêu Dạ. Bên dưới còn mặc thêm một cái quần ngủ của Tiêu Dạ thật lớn, cô vẫn còn đang túm lấy, nhìn qua rất khôi hài.

Lúc này cũng không có người nào còn tâm trạng nhìn tới dáng vẻ tức cười của cô.

Cô vô cùng khẩn trương nhìn một thân Tiêu Dạ toàn máu.

Vừa mới.

Tất cả nói, từ bỏ.

Hiện tại. . .

Sắc mặt lúc thì trắng lúc thì đỏ.

Bên trong căn phòng, Tiêu Dạ nhịn đau nhưng vẫn vang lên một vài âm thanh kêu rên nhỏ.

Doctor Mạc kiểm tra vài vết thương bị roi làm tổn thương sau đó sát trùng, bôi thuốc, lại băng bó.

Giằng co ít nhất mất 2 tiếng, trên đất đầy băng vải màu đỏ, cùng với bông gòn màu đỏ nhìn qua vô cùng dữ tợn.

"Xong chưa?" A Bưu hỏi.

Thực sự thời điểm bôi thuốc rất đau, đặc biệt vết thương đang dần khép lại, sau đó lại nứt ra, nứt ra rồi còn phải sát trùng rồi bôi thuốc. Quá trình bôi thuốc thực sự so với lúc sáng đau hơn nhiều, A Bưu đã từng trải qua cho nên rất rõ ràng, cho nên toàn bộ quá trình có chút thấy mà giật mình.

"Còn lâu." Doctor Mạc nói tựa hồ thân thể cứng ngắc 2 tiếng đồng hồ có chút khó chịu giật giật thân thể.

A Bưu nhíu mày :"Còn muốn làm cái gì?"

"Chân." Doctor Mạc nhìn cái chân kia.

Những chỗ khác đều là bị thương ngoài da, không có động chạm đến gân cốt.

Quan trọng nhất chỉ có chân Tiêu Dạ.

Anh ta cắt băng vải xuống, nhìn qua một chút rõ ràng đang bị sưng vù lên, chân nhìn có chút không bình thường lắm, dùng ngón tay sờ sờ đầu khớp xương.

Tiêu Dạ bị ấn ấn một hồi phát đau.

Doctor Mạc vẫn hờ hững, tựa hồ sờ soạng một lúc lâu như thế, ngẩng đầu nhìn A Bưu :"Cậu đi cầm một caid khăn mặt qua đây."

"Được." A Bưu vội vã chạy vào phòng tắm, tùy tiện tìm một chiếc khăn mặt :"Dùng như thế nào?"

"Kêu Tiêu Dạ cắn vào."

"Làm cái gì?" A Bưu buồn bực.

"Cậu nghe theo là được, nói nhảm nhiều như vậy." Doctor Mạc nhã nhặn nhìn tấm kính, mắt vẫn không nhịn được đảo đảo vài cái.

A Bưu không biết làm sao, chỉ đành đem khăn mặt đặt ở mép Tiêu Dạ :"Đại ca, anh cắn trước. . ."

Tiêu Dạ nhìn thoáng qua Doctor Mạc, hung hăng đem khăn mặt cắn lấy.

"A Bưu, cậu đem hai tay Tiêu Dạ giữ chặt, phòng ngừa anh ta dùng lực." Doctor Mạc tiếp tục phân phó.

A Bưu lần này không hỏi nguyên nhân thêm nữa.

"Được!" A Bưu vừa mới giữ chặt tay Tiêu Dạ, đột nhiên truyền tới tiếng kêu rên của Tiêu Dạ, kèm theo đầu khớp xương 'khac khách' vang lên.

A Bưu quay đầu vội vàng nhìn Doctor Mạc.

Doctor Mạc đeo kính nhìn có chút nhã nhặn dưới đèn chùm thủy tinh, toàn bộ sắc mặt nhìn qua nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều. Tay vẫn còn một mực ở trên bắp chân Tiêu Dạ nắn bóp.

Cơ thể Tiêu Dạ căng cứng lại.

"Thả lỏng một chút, không lại nứt vết thương." Doctor Mạc nhắc nhở.

"Đại ca, anh thả lỏng một chút." A Bưu vội vàng nói.

Diêu Bối Địch đứng ở bên cạnh, trái tim đều thắt lại.

Rõ ràng nói qua, chân dùng sức thì phải vặn lại. . .

Cô cắn môi, tận lực không để bản thân phát ra âm thanh gì.

Doctor Mạc nắn nắn một lúc lâu, dường như tìm đúng chỗ, chợt bẻ một cái.

"A." Tiêu Dạ nhịn đau, nổi gân xanh.

Doctor Mạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu dạ, không có tâm tình gì khác, anh ta cư thế nắn nắn một hồi, tìm được một vài điểm, lại dùng sức một cái.

Trên đầu Tiêu Dạ đã bắt đầu đổ mồ hôi, từng giọt từng giọt chảy xuống, sắc mặt cũng biến thành bộ trắng bệch.

Thật lâu.

Doctor Mạc rốt cuộc thả chân Tiêu Dạ ra :"A Bưu, giúp tôi tới căn phòng cách vách mang thạch cao tới."

"Được." A Bưu nhanh chóng buông Tiêu Dạ.

Doctor Mạc thờ ơ nói :"Nếu như lần này lại phá thạch cao nữa, chân anh còn có thể đi được hay không. Tôi cũng không thể khẳng định."

Tiêu Dạ tựa hồ đang thở dốc, lúc này không nói lên lời.

Diêu Bối Địch đi tới, cả người lo lắng, cô nhìn chân Tiêu Dạ sưng đỏ, vội hỏi Doctor Mạc :"Lần này, có sao không?"

Nếu như không tốt, làm sao bây giờ?!

Cô khẩn trương nhìn Doctor Mạc.

Doctor Mạc ngẩn đầu nhìn Diêu Bối Địch, bộ dạng nhẹ như mây trôi nói :"Các người cứ ở trên giường làm nhiều thêm mấy lần, tôi dám khẳng định, về sau anh ta đều có thể cùng cô ở trên giường hành hạ một mực như thế."

". . ." Diêu Bối Địch cắn môi, vốn dĩ có chút khẩn trương, trong nháy mắt liền đỏ mặt.

Cô và Tiêu Dạ. . .

Cô cúi thấp đầu.

A Bưu vội vàng đem thạch cao cầm tới.

Doctor Mạc giúp Tiêu Dạ cố định lại, sau đó quấn lên một cái giá. Sau đó đứng dậy kiểm tra vết thương Tiêu Dạ một chút, hành hạ như thế một hồi, suy nghĩ một chút hay là cho Tiêu Dạ truyền nước.

Từ lúc đó tới giờ cũng đã là 2 giờ sáng.

Tất cả mọi người có chút mệt mỏi.

Doctor Mạc tựa hồ cũng mệt mỏi, ngồi trên ghế sofa ở phòng Tiêu Dạ nghỉ ngơn, không có vội vã rời khỏi.

A Bưu đứng ở trong phòng, vẫn lo lắng nhìn Tiêu Dạ, nhìn anh mang khuôn mặt mệt mỏi, cũng không biết phải làm sao.

Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ bên cạnh, đi lấy một chiếc khăn lông nóng cho Tiêu Dạ, từng chút từng chút giúp anh lau mồ hôi trên trán. Lau thật nhẹ, làm xong hết mọi thứ, lúc này giống y hệt một đứa trẻ làm sai, ngồi ở chỗ kia cúi thấp đầu, không nói một câu.

Gian phòng coi như lại an tĩnh, A Bưu đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng hỏi :"Chị dâu, đại ca rốt cuộc bị sao, đột nhiên bị thương nghiêm trọng như vậy?"

Diêu Bối Địch cảm thấy đầu càng cúi thấp hơn.

Doctor Mạc ngồi ở trên ghế sofa, hơi mệt day day huyệt thái dương, vừa cười vừa nói :"Cậu là đầu gỗ sao? Cô nam quả nữ ở trên giường, anh nói xem là làm cái gì, có thể khiến Tiêu Dại đột nhiên giống hệt phế nhân. . . Tôi đoán trên cái thế giới này, người có thể đem bản thân ở trên giường làm cho què thế này, ngoại trừ Tiêu Dạ sẽ không có người thứ hai. Nên ghi vào kỷ lục. . ."

Nói thẳng như vậy, Diêu Bối Địch quả thực không có đất dung thân.

Cô kéo vạt áo của mình, cắn môi.

Vừa nói như vậy, A Bưu chợt phản ứng kịp.

Thế nhưng.

Không phải nói hai người trong lúc đó. . .

Được rồi.

A Bưu cảm thấy tin tức này có chút lớn, anh ta liền có chút thuận teo.

"Các người ra ngoài đi." Tiêu Dạ từa hồ là trí thông minh bị trì hoan, nghe Doctor Mạc cố ý trêu ghẹo, trầm thấp nói.

Doctor Mạc từ trên ghế sofa đứng lên, duỗi người :"Vậy đợi lát nữa tự mình rút ống truyền."

Nói xong liền ung dung rời đi.

A Bưu dừng một chút, cũng theo bước chân của doctor Mạc, suy nghĩ một chút xoay người nhìn Diêu Bối Địch cung kính nói :"Chị dâu, hiện tại thân thể đại ca không tốt, còn phiền chị khoan dung một chút."

Tận tâm nói xong liền rời khỏi.

Diêu Bối Địch một giây kia thực sự muốn độn thổ.

Khoan dung?

Cô cắn môi, trên mặt đỏ như gấc.

"Qua đây ngủ." Tiêu Dạ phân phó.

"Em giúp anh trông ống truyền."

"Không cần." Giọng Tiêu Dạ không tốt.

Diêu Bối Địch cắn môi, cởi giày nằm bên cạnh anh. Tiêu Dạ hiện tại rất suy yếu, sắc mặt nhìn qua không tốt, có chút trắng bệch.

Nhưng cả người vẫn như cũ, tản ra hơi thở khí phách.

Diêu Bối Địch dịch chuyển thân thể, để cho mình dựa vào gần anh một chút, ghé vào lỗ tai anh quan tâm hỏi :"Tiêu Dạ, có phải anh rất đau hay không?"

Tiêu Dạ không nói lời nào, cả người không hiểu có chút thắt lại.

"Lần sau nếu như anh nghĩ kỹ rồi, anh cũng không cần động. Em sẽ thử một chút." Diêu Bối Địch nói.

Bởi vì Tiêu Dạ đưa lưng về phía cô, cho nên cô mới có thể to gan mà nói ra như vậy.

Cô chôn đầu vào gối, cảm giác toàn bộ đều không ổn.

Nhớ tới một màn kia cùng nhau. . .

Tiêu Dạ vẫn không nói gì, nhưng thân thể rõ ràng lại nổi lên biến hóa. Trong phòng vẫn rất yên tình.

"Anh nhanh ngủ một chút đi, em giúp anh xem ống truyền." Nói xong Diêu Bối Địch còn đứng dậy, ở trên đỉnh đầu nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn.

Cả người Tiêu Dạ có chút hồi hộp.

Diêu Bối Địch cũng không quá chú ý, cô nhẹ nhàng đắp chăn cho Tiêu Dạ, sau đó bản thân ngồi tựa vào đầu giường, nhìn từng giọt nước truyền tích tắc nhỏ xuống.

Căn phòng vẫn yên tĩnh, đột nhiên Tiêu Dạ mở miệng :"Cô còn đau nhức hay không?"

Diêu Bối Địch ngẩn ra.

"Không phải vừa nãy nói đau sao?" Tiêu Dạ nhíu mày, trái tim không tốt lắm.

Diêu Bối Địch cắn môi :"Vừa mới bắt đầu có chút đau, nhưng sau đó thì không đau. . ."

Toàn bộ khuôn mặt lại lần nữa nóng hừng hực.

Tiêu Dạ rõ ràng vừa nói nói, Diêu Bối Địch không cho phép cô xấu hổ, nhìn tôi.

Nhưng là cô vẫn xấu hổ làm sao bây giờ ?!

Tiêu Dạ đột nhiên quay đầu, vẫn tư thế nằm, nhìn Diêu Bối Địch, nhịn bộ dạng của cô, yết hầu giật giật :"Mặc cái này sao ngủ, cô chê ít?"

Diêu Bối Địch cúi đầu nhìn quần áo.

Không phải anh bắt cô mặc vậy sao?

Cô cắn môi, đem áo khoác cởi ra, đem quần cởi.

Trên người chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng, cùng với quần lót của anh. Thực sự quần lót của anh cơ bản cô mặc vào cũng y chiếc quần ngắn rồi.

Thân hình cô nhìn thế này rất gợi cảm, lại không có chút nào hở hang.

Ma xui quỷ khiến, một giây kia Diêu Bối Địch rời giường, anh không rõ không muốn Diêu Bối Địch mặc như vậy ra ngoài gặp người. Cho nên gào thét bắt cô mặc quần áo vào.

Anh dừng mắt một chút, đem đầu quay ngoắt sang một phía :"Tôi ngủ."

"Được." Diêu Bối Địch vội vàng gật đầu.

Đây là khoảng cách gần nhất trong 6 năm.

6 năm trước buổi tối kia, cô hiện tại nhớ đến, tựa hồ có chút mờ nhạt không rõ. Chỉ là luôn cảm thấy tối nay mọi thứ không giống nhau. Buổi tối kia là ở trên giường lớn một khách sạn, không trải qua gì cả, dường như chỉ cần một cái kết quả.

Một lần, khiến bọn họ bắt đầu dây dưa.

Đến giờ đã 6 năm.

Khóe miệng cô bỗng nhiên cười. Kèm theo từng giọt nước truyền tí tách rơi.

Không biết trái tim người nào bắt đầu đập thình thịch, cũng không biết cánh cửa trái tim người nào bắt đầu mở ra.

Cũng có thể, đây là một khởi đầu mới.

Kèm theo, một cái. . . kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro