Q2. Chương 38: Nở nụ cười quên hết oán hận.
edit: tiểu hoa nhi
"Tôi không cần phụ nữ có kỹ xảo thật tốt trên giường." Tiêu Dạ đột nhiên mở miệng.
Cả khuôn mặt Diêu Bối Địch chợt hồng thấu.
Người đàn ông này, từ lúc nào đã đi lên tầng?!
Cô vừa mới cùng Kiều Tịch Hoàn nói chuyện, anh ta đã nghe được bao nhiêu?!
Nghĩ tới đây, mặt càng đỏ hơn.
Lúc đó là câu chuyện bí mật của phụ nữ, làm sao để đàn ông nghe được đây?!
Cô cảm thấy cả người đều không ổn.
Hung hăng cắn môi, nhìn Tiêu Dạ đứng ở cửa phòng của cô, sắc mặt lạnh lùng.
"Tôi nói, tôi không cần phụ nữ có công phu thật tốt trên giường." Tiêu Dạ lặp lại lần nữa, từng câu từng chữ rõ ràng.
Diêu Bối Địch khẽ cúi đầu, cảm giác trên mặt nóng hừng hực, lại không nói nên lời.
Tiêu Dạ dường như hiểu, đợi một lúc lâu Diêu Bối Địch vẫn cúi thấp đầu, giống như đứa bé. Khi làm sai chuyện gì đều cúi thấp đầu chờ bị ăn mắng.
Tiêu Dạ mấp máy môi :"Dìu tôi về phòng."
Diêu Bối Địch vội vàng ngẩng đầu, nhìn Tiêu Dạ đã khôi phục lại trạng thái tự nhiên. Cả người vội vã từ trên giường nhảy xuống, mang dép đi tới cửa đỡ anh.
Lại nói.
Nếu anh có thể khiến bản thân từ dưới lầu đi lên, làm sao không thể tự mình trở về phòng?!
Trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không dám đi hỏi.
Diêu Bối Địch đem Tiêu Dạ đỡ lên giường, thở hổn hển, hô hấp gấp gáp.
Tiêu Dạ nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô, khuôn mặt hồng hồng, yết hầu không tự chủ phập phồng.
Trong khoảng thời gian này anh bị cấm dục quá lâu sao?!
Mỗi khi nhìn thấy người phụ nữ này, luôn có một loại cảm giác lạ lùng.
Diêu Bối Địch nghỉ ngơi trong chốc lát, nhìn Tiêu Dạ nói :"Tôi đi giúp anh rót một ly nước."
"Chờ đã." Tiêu Dạ đột nhiên gọi cô lại.
Diêu Bối Địch nhìn anh.
"Cô qua đây." Tiêu Dạ nói.
Diêu Bối Địch nghe lời, lại lần nữa ngồi trên giường Tiêu Dạ, khoảng cách không gần cũng chẳng xa.
"Tới gần một chút." Tiêu Dạ tiếp tục nói.
Diêu Bối Địch hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn ngoan ngoan dịch gần lại.
"Gần thêm chút." Tiêu Dạ lạnh lùng phân phó.
Diêu Bối Địch càng thêm nghi ngờ.
Cô so với Tiêu Dạ nhỏ hơn rất nhiều, cô và anh cùng lúc ngồi, cô rõ ràng lùn hơn tới một đoạn.
Thế nhưng.
Coi như khoảng cách như vậy cũng không khiến hai người gặp trở ngại khi nói chuyện với nhau a!.
Diêu Bối Địch có chút buồn bực, khiến bản thân biến thành nửa ngồi nửa quỳ, khiến mặt cô gần như song song với mặt Tiêu Dạ.
"Tới gần một chút." Tiêu Dạ nói.
Diêu Bối Địch cắn môi, khuôn mặt bắt đầu có chút phiếm hồng, để mặt mình tới gần mặt Tiêu Dạ hơn.
Khoảng cách này của hai người thân mật đến nỗi đều có thể cảm nhận thấy hơi thở của cả hai.
"Mở miệng ra." Câu này của Tiêu Dạ mang theo chút không nói được, u ám. Dính thêm chút âm thanh lạnh lùng, một chốc kia có cảm giác ham muốn.
Diêu Bối Địch cắn môi, sau đó há miệng, đang có chút buồn bực. Một cánh môi bé nóng đã tới gần bờ môi cô.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Diêu Bối Địch trừng to mắt nhìn Tiêu Dạ, nhìn anh nhắm mắt lại, lông mi cứ như vậy thật dày đậm. Ở trong mắt cô, lẳng lặng kích động.
Trái tim bắt đầu bất ổn không ngừng nhảy lên, khiến cô cả người khẩn trương đến không chịu nổi.
Một giây kia cô cảm giác được Tiêu Dạ hôn môi của cô, nhẹ nhàng, ấm áp, từng bước thâm nhập.
Cô ngừng thở, cảm nhận được cánh môi của anh cùng nhiệt độ môi anh, nhẹ nhàng cắn xé.
"Hô hấp." Nụ hôn kia của anh chợt dừng lại một chút, thanh âm có chút nghiêm nghị nói.
Diêu Bối Địch ngẩn người ra, hoàn hồn.
Cô nghe lời Tiêu Dạ nói, từng ngụm từng ngụm hít thở.
Hơi thở ấm nóng cứ thế phả lên gương mặt Tiêu Dạ, khiến cả hai trong lúc ấy càng trở nên ám muội, khiến không khí cả gian phòng tựa hồ cũng tăng lên theo.
"Thời điểm hôn tiếp, nhớ phải thở." Tiêu Dạ nói xong, môi lần nữa lại tìm đến môi cô.
So với lần trước ôn nhu, lần này mãnh liệt hơn nhiều.
Giữa răng cùng môi toàn là mùi vị của anh, khiến cho nội tâm của cô không ngừng rung động. Từng lớp sóng một không ngừng, thỉnh thoảng gấp gáp, thỉnh thoảng lại thong thả.
Diêu Bối Địch tùy ý để Tiêu Dạ hôn, không ngừng hôn.
Một giây kia cô cảm thấy anh như đang dạy cô cách hôn môi. Có chút kiên nhẫn, từng điểm từng điểm hướng dẫn cô khiến cô dần dần bắt đầu đáp lại. . . .
. . . . .
Cao ốc Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở trong phòng làm việc.
Một ngày mệt nhọc, cả người mệt đến thở không ra hơi.
Cô nhìn đồng hồ, đã đến lúc tan làm.
Đưa tay vươn thẳng người, từ chỗ ngồi đứng lên, tan tầm.
Ngày mai Doãn Tường được xét duyệt, cô cũng không muốn nghĩ nhiều thêm. Có thể thành công hay không nghe theo ý trời vậy.
Cô đẩy cửa phòng trực tiếp xuống lầu, rời khỏi Cố thị.
Ngoài ý muốn ở đại sảnh đụng phải Cố Tử Hàn.
Cố Tử Hàn là loại người bình thường đều có thói quen làm thêm giờ, ngày hôm nay là lần đầu tiên tan tầm sớm. Hơn nữa nhìn theo triều hướng này, mặc âu phục, nhịp chân ổn định, bên người còn mang theo cả Diệp Mị. Chắc là đi ra ngoài xã giao.
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái, chỉ là cười nhạt nhòa, xem như chào hỏi.
Cố Tử Hàn mặt không thay đổi bước ngang qua người cô, bộ dạng vẫn như cũ không đem cô bỏ trong mắt.
Cô cũng không thèm để ý người đàn ông này. Trực tiếp ngồi vào ô tô của mình.
Võ Đại lái xe thẳng về biệt thự Cố gia.
"Võ Đại, bình thường làm gì để giải trí?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hỏi.
Luôn cảm thấy người phụ nữ này, mặc kệ cô bất cứ lúc nào cần xe Võ Đại luôn xuất hiện. Thật giống như bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng chờ lệnh của cô để hoàn thành.
"Mỗi một tuần sẽ luyện quyền một ngày, những lúc khác không có thú vui gì." Võ Đại liếc mắt.
"Luyện quyền?"
"Đúng, cùng A Bưu luyện quyền."
"A Bưu người bên cạnh Tiêu Dạ?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
"Đúng." Võ Đại gật đầu.
"Quyền pháp của anh ta như thế nào?"
"Rất tốt." Võ Đại nói.
Kiều Tịch Hoàn nghĩ cũng biết, nếu như quyền pháp của A Bưu không tốt, làm sao có thể khiến Võ Đại tới luyện quyền cùng anh ta.
"Ngoại trừ luyện quyền, cô thật không có thú vui gì sao?" Kiều Tịch Hoàn nhíu mày hỏi Võ Đại.
"Chị muốn hỏi cái gì?" Võ Đại chăm chú lái xe, trên mặt trước sau như một vẫn bình tĩnh.
"Cô là xử nữ sao?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng.
Võ Đại suýt chút nữa bị sặc bởi nước bọt, trong nháy mắt ho khan kịch liệt, xe con cũng bởi vì Võ Đại mà có chút hơi lệch đường.
Kiều Tịch Hoàn an ủi nhìn xung quanh chật chội vì giờ tan tầm, quan đầu nhìn Võ Đạ nói :"Đề tài này đối với cô rất mẫn cảm sao?"
Võ Đại mím chặt môi.
"Tôi thực sự muốn chứng thực một vài điều, đàn ông không phải đều thích phụ nữ có kỹ xảo tốt trên giường sao. Hôm nay một người chị em tốt của tôi chợt hỏi tôi như vậy. Tôi nói tôi không nhớ ra được bản thân cùng đàn ông ở trên giường thế nào!"
"Không cùng Cố Tử Thần lên giường bao giờ sao?" Võ Đại hỏi giọng rất bình tĩnh, trên mặt có một vài tia hồng hồng không dễ phát hiện.
"Không biết." Kiều Tịch Hoàn lắc đầu :"Chuyện trước kia trong tù, đều mơ mơ hồ hồ, không nhớ rõ ràng. Sau khi ra ngục, anh ta không giải thích gì, cũng không cho tôi đụng!" Nói xong còn cắn răng nghiến lạnh.
"Nếu như không có, Khỉ nhỏ từ trong đá chui ra sao?" Võ Đại đùa.
Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt.
Cô cứ thế bị người phụ nữ này đùa giỡn.
Bất quá cô thực sự có chút hoài nghi về thân phận của Khỉ nhỏ.
Cái này có một chút hoài nghi, rốt cuộc có phải từ trong bụng cô sinh ra, cô rõ ràng nhìn thấy trên bụng không có một chút dấu hiệu đã sinh con. Bằng phẳng không nói, còn vô cùng tinh xảo. Đã sinh một đứa trẻ bụng dưới vẫn còn có thể trơn mềm sao?!
Còn nếu nói thân thể này của Kiều Tịch Hoàn có năng lực hồi phục tốt, chính là trời sinh báu vật?!
Không chỉ là Kiều Tịch Hoàn, thực sự vóc người của Ngôn Hân Đồng cũng được chăm sóc rất tốt.
Cô hít một hơi thật sau, thân thể của người phụ nữ như thế này đến cô cũng cảm giác mê muội.
"Cô thực sự là xử nữ?" Kiều Tịch Hoàn nhịn không được, lại hỏi.
Võ Đại xiết chặt tay lái, khuôn mặt đỏ thẫm không nói gì.
"Tâm tư của người đàn ông kia không ở trên người cô sao?!" Kiều Tịch Hoàn truy vấn,
"Anh ấy thích một người khác." Võ Đại nói.
"Cô đơn phương tương tư ?!" Kiều Tịch Hoàn kinh hô.
Võ Đại gật đầu.
Chính là một phía tình nguyện mà thôi.
Bất quá không oán cũng không hối.
Trên thế giới này ai cũng đều không nói qua, thích một người, người đó cũng bắt buộc phải yêu lại.
Võ Đại chính là như vậy, chỉ cần bản thân thích là được, nhìn anh ta hạnh phúc thực sự cũng rất tốt. Hơn nữa Võ Đại cảm thấy người như cô, cũng sẽ không có người thích. Võ Đại không phải người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn quyến rũ. Cũng sẽ không biết làm nũng, không biết lấy lòng đàn ông, thậm chí Võ Đại còn cảm thấy thân thể của chính bản thân cũng sẽ không được đàn ông yêu thích. Cho nên chỉ là đơn thuần thích như vậy là được, không cần bất kỳ hồi báo nào.
Kiều Tịch Hoàn có chút không thú vị dựa vào ghế sau, nhìn còn đường Thượng Hải cùng nắng chiều, bất đắc dĩ nói :"Lúc đầu muốn trêu ghẹo cô một chút, phát hiện cô so với loại người tôi tưởng tượng còn không thú vị tẹo nào."
Võ Đại cũng không phản bác.
Võ Đại vốn chính là một người không thú vị, không có những gì mà một người phụ nữ nên có. Ngược lại thích cùng một lũ đàn ông đánh nhau, để phát huy tiềm lực mà bản thân có.
Nếu như không phải gặp người kia, Võ Đại nhớ có lẽ ngay cả tính mạng của bản thân cũng sẽ bỏ qua.
Hai người cứ như thế theo đuổi tâm tư của mình, cho tới khi xe dừng trước cổng biệt thự.
Kiều Tịch Hoàn đi vào, Võ Đại lái xe rời khỏi.
Kiều Tịch Hoàn bước chân vào đến phòng khách biệt thự.
Tề Tuệ Phân cùng Ngôn Hân Đồng ở phòng khách xem tivi.
Hai người thấy cô trở về, Ngôn Hân Đông tùy ý nói :"Chị dâu trở về thật sớm."
"So với chú hai thì đúng là về sớm." Kiều Tịch Hoàn lạnh nhạt nói :"Em dâu, thời gian này chú hai có vẻ về nhà rất muộn nha!."
"Anh ấy bận rộn công việc." Ngôn Hân Đồng gằn từng chữ.
"Công việc đúng là bận rộn, chiều nay lúc tôi tan tầm còn nhìn thấy thư ký của chú hai cùng đi ra ngoài xã giao. Buổi tối không tránh được lại say khướt, em dâu phải chiếu cố thật tốt cho chú hai nha. Chú hai vì công việc, thực sự là lao tâm khổ trí." Kiều Tịch Hoàn nói xong còn mang theo bộ dạng bội phục.
Trong giọng nói mang theo chút gì đó châm chọc, Ngôn Hân Đồng cũng không phải không biết.
Sắc mặt Ngôn Hân Đồng trong nháy mắt trở nên thanh đổi, hung hăng nói với Kiều Tịch Hoàn :"Tử Hàn nhà chúng ta chính là điên cuồng vì công việc."
Tựa hồ vì che giấu vài chữ, ví như "Thư ký của anh ta" cho nên mới mở miệng nói như thế.
Kiều Tịch Hoàn cười nói :"Đúng vậy, công ty mọi người đều biết, ba ba cũng biết, đều biết chú hai là một người cuồng công việc. Vì công việc, chậm trễ gia đình, tất cả mọi người ở sau lưng đều nói, cô thật là vĩ đại."
Đổi thành người khác nói ra những lời này Ngôn Hân Đồng có lẽ sẽ tin tưởng, thế nhưng Kiều Tịch Hoàn nói những lời này, cô ta tuyệt đối cảm thấy không tốt. Trong miệng nói vĩ đại, trong lòng sớm đã châm chọc đi! Châm chọc cô ta là một bà chủ gia đình, làm sao cũng không có cách nào để khống chế chồng của mình! Người ngoài không biết cô rốt cuộc có bao nhiêu thê thảm!
Càng nghĩ trong lòng càng mang thù địch, nhưng lại nén lại, ngại Tề Tuệ Phân ngồi ở bên cạnh nên không dám giận dữ.
Tề Tuệ Phân nghe Kiều Tịch Hoàn cùng Ngôn Hân Đồng nói chuyện, cũng biết hai người nhìn bề ngoài có vẻ bình thản nhưng không phải vậy. Sắc mặt khẽ thay đổi nói :"Cả nhà hòa thuận vạn sự hưng thịnh. Hoàn Hoàn con cả ngày đi làm ở công ty, Hân Đồng con cả ngày ở nhà giúp ta sử lý chuyện nhà. Thời gian hai đứa gặp mặt vốn không nhiều lắm, vừa thấy mặt liền nói năng lạnh nhạt. Cả nhà này đúng không bình yên rồi, không chừng chẳng ai có thể sống yên lành được."
"Mẹ, con và em dâu chỉ là đấu võ mồm chơi thôi. Mẹ chớ để ở trong lòng." Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói.
Ngôn Hân Đồng cũng phụ họa :"Đúng vậy, con cùng chị dâu vẫn luôn như vậy. Nếu như một ngày kia mẹ thấy hai chúng con thân mật, mẹ sẽ cảm thấy bị giật mình mất!"
"Không quản được hai đứa, nhưng đừng có để mẹ nhìn thấy có chút gì không hòa thuận ảnh hưởng tới gia đình." Tề Tuệ Phân lạnh lùng phân phó, quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Nghe nói trợ thủ đắc lực Sở Huân của Tề Lăng Phong qua đời."
"Vâng, qua đời đã mấy ngày, mẹ không có nghe Tề Lăng Phong nói sao?"
"Nó chưa nói." Tề Tuệ Phân có chút bất đắc dĩ thở dài :"Cha mẹ của Lăng Phong qua đời sớm, đều là ta cùng bà ngoại nuôi nó tới lớn. Ta là dì của thằng bé, cũng chăm sóc, nuôi nấng, nhìn thằng bé lớn từng ngày cho tới bây giờ. Nhưng đứa trẻ kia không bao giờ nói tâm sự của mình cho người khác, buồn bực đều để trong lòng. Từ nhỏ tới lớn không biết nhịn bao nhiêu khổ tâm. Hoàn Hoàn, các con ở trên thương trường nên bận tâm đến tình thân, có thể một ngày kia con gặp chuỵen gì. Ít nhất nó cũng có thể giúp con một chút."
"Con biết, mẹ." Kiều Tịch Hoàn vội vàng gật đầu.
Tề Tuệ Phân chỗ nào cũng đều là suy nghĩ cho Tề Lăng Phong, thời gian cô tới Cố thị làm việc bao lâu, thì Tề Tuệ Phân ở bên tai cô thì thầm bấy lâu. Để cho cô biết thân thích luôn ở vị trí cao, không nên đối đầu cùng Tề Lăng Phong.
Ngược lại, Cố Diệu ở thương trường đặc biệt thích nhằm vào Tề Lăng Phong, Tề Lăng Phong đối với Cố gia tựa hồ có chút địch ý không thể giải thích nổi!
Những người này rốt cuộc có chuyện thầm kín gì sao?!
Không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Chí ít cô biết, trong Cố gia nhân vật quan trọng nhất Cố Diệu trên thương trường cùng cô có chung một lập trường, với cô điều ấy cũng đã đủ.
"Thời gian không còn sớm, Hân Đồng con hỏi Từ Hàn một chút có phải tối này không trở về ăn cơm. Để ta cho người giúp việc chuẩn bị cơm tối."
"Vâng." Ngôn Hân Đồng bấm điện thoại gọi.
"Tử Hàn." Âm thanh mở miệng của cô ta vô cùng dịu dàng.
Bên kia trầm mặc một hồi, một gióng nói nữ tính vang lên :"Cố phu nhân, Cố tổng đang bồi khách ăn cơm, không có tiện nghe điện thoại. Phu nhân có chuyện gì tôi có thể truyền đạt lại giúp."
"Cô là ai?" Toàn bộ sắc mặt Ngôn Hân Đồng chợt đen, giọng tự nhiên không tốt.
"Tôi là thư ký của Cố tổng."
"Diệp Mị?!" Ngôn Hân Đồng gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi.
"Cố phu nhân biết tôi?!" Bên kia chợt vang lên tiếng cười, nghe vào như vô hại.
Đâu chỉ nhận thức?! Quả thực muốn bóp chết!
Ngôn Hân Đồng mặt lạnh :"Cô bảo Cố Tử Hàn nghe điện thoại."
"Cố phu nhân, Cố tổng đang cùng khách hàng quan trọng ăn cơm, thật sự không tiện. Nếu quả thật phu nhân có chuyện gì, tôi có thể vì phu nhân mà truyền đạt."
"Tại sao tôi phải để cô truyền đạt lại lời?!" Ngôn Hân Đồng hung hăng nói.
"Hoặc buổi tối nay phu nhân gọi lại cũng được."
"Đưa điện thoại cho Cố Tử Hàn!" Ngôn Hân Đồng giận run nói.
Bên trong điện thoại người phụ nữ kia cố tình nói giọng quyến rũ khiến cả người cô đều giận đến run. Quan hệ của Cố Tử Hàn cùng Diệp Mị, cô ta là phụ nữ nên cô ta hiểu rất rõ.
Diệp Mị trầm mặc một hồi mới lên tiếng :"Vậy phu nhân chờ một lát."
Nói xong liền đem điện thoại để một bên, bên tai chợt có vài âm thanh huyên náo xuất hiện :"Chuyện gì, không biết tôi bây giờ đang bận việc sao?!"
Âm thanh của Cố Tử Hàn thờ ơ tới dọa người.
"Tử Hàn, anh và Diệp Mị ở chung một chỗ?" Giọng Ngôn Hân Đồng có chút ôn nhu hơn, khí thế cũng yếu đi rất nhiều.
"Tôi bồi khách hàng ăn cơm, bàn công việc. Em lại đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì?! Đoạn thời gian trước tôi có nói, tôi với cô ta không có nửa điểm quan hệ."
"Nhưng vì sao anh lại để cho cô ta nghe điện thoại giúp anh."
"Tôi nói với em bao nhiêu lần, khi tôi bàn công việc, tôi không tiện nghe điện thoại. Em đến cùng còn muốn quấn tôi bao lâu, tôi không rảnh cùng em nói chút chuyện nhàm chán này đâu." Nói xong Cố Tử Hàn liền chuẩn bị cúp điện thoại.
"Tử Hàn." Ngôn Hân Đồng vội vã gọi anh ta :"Mẹ bảo em hỏi anh có trở về dùng cơm không."
"Ngôn Hân Đồng, tôi có nói tôi đang mời khách hàng ăn cơm. Em cảm thấy tôi sẽ trở về sao?!" Bên kia tựa như đã sốt ruột đến cực điểm.
"Vậy anh về sớm một chút."
"Em đừng quản chuyện của tôi." Nói xong liền cúp điện thoại.
Diệp Mị nhìn biểu tình của Cố Tử Hàn, khóe miệng mỉm cười :"Đừng nóng giận, cô ấy cũng là quan tâm anh."
"Quan tâm tôi?! Càng ngày càng không biết chừng mực rồi." Cố Tử Hàn hung hăng nói.
Diệp Mị cười, nhìn bóng lưng Cố Tử Hàn đi vào phòng bao.
Một ngày nào đó, người đàn ông này cũng sẽ hoàn toàn thuộc về cô ta thôi!
. . . . .
Phòng khách Cố gia.
Kiều Tịch Hoàn đứng xa xa nhìn biểu tình của Ngôn Hân Đồng, không cần nghĩ cũng biết, người phụ nữ này khẳng định lại khiến Cố Tử Hàn tức giận.
Tâm tình chưa nói tới thoải mái hay là cảm xúc không có gì khác thường. Cô đối với Ngôn Hân Đồng không chút tình cảm nào, hơn nữa chuyện cạnh tranh tình cảm với Cố Tử Hàn, Diệp Mị chung quy vẫn chiếm thế thượng phong. Cố Tử Hàn có lẽ sẽ phát hiện, Diệp Mị đối với anh ta càng lúc càng hữu dụng. Ngôn Hân Đồng vì lo cho gia đình, tình nguyện sinh hai đứa bé, cũng sẽ trở nên không đáng một đồng.
Cố Tử Hàn thực sự vô cùng tàn nhẫn, nên cô vẫn hiểu rất rõ.
Nhìn Ngôn Hân Đồng đi tới, trên mặt đã thay đổi biểu tình, có vẻ rất tự nhiên :"Mẹ, Tử Hàn mời khách hàng ăn cơm bàn công việc, buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm."
"Nhớ kỹ nhắc nhở nó đừng uống say, thân thể sẽ tổn thương."
"Vâng." Ngôn Hân Đồng khéo léo gật đầu.
Tề Tuệ Phân tựa hồ đi vào phòng bếp phân phó bữa tối.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng dáng Ngôn Hân Đồng.
Người phụ nữ này nhìn qua có chút khôn lanh, kỳ thực ngu ngốc đến không được.
Từ giây phút kia bắt đầu gả cho Cố Tử Hàn, liền cam chịu chính mình ở nhà giúp chồng dạy con. Lại chưa từng nghĩ tới, đối với Cố Tử Hàn mà nói cùng nhau dạy con căn bản không phải là thói quen của anh ta. Anh ta cần một người giúp ích cho mình nhiều hơn, ví như bây giờ Diệp Mị có thể trợ giúp cho anh ta.
Trước đây Cố Tử Hàn mặc kệ thế nào cũng sẽ không tự tay hủy đi hôn nhân của anh ta cùng Ngôn Hân Đồng. Cũng bởi vì chưa tới lúc phải ly hôn, nếu có một ngày phát hiện bản thân cần nhiều lợi ích hơn nữa, có thể lúc đó sẽ lựa chọn buông tha cho đoạn hôn nhân không có tình cảm này.
Điểm ấy, Ngôn Hân Đồng không rõ.
Đọc nhiều sách như vậy, được giáo dục tốt như vậy, chung quy cũng không thoát khỏi tư tưởng lạc hậu của mấy người phụ nữ Trung Hoa truyền thống. Phảng phấn luôn nhận định người đàn ông kia chính là người cả đời. Lại cũng không có bất luận dũng khí nào nói ly hôn. Cho nên chỉ có thể khiến mình bị dồn vào góc chết, rồi lại khiến bản thân luôn năm ở trạng thái bị động.
Người phụ nữ này, cuối cùng vẫn là đáng thương.
Kiều Tịch Hoàn thấy rõ ràng, nhưng cũng không có nghĩa vụ phải đi nhắc nhở.
Bởi vì nhắc nhở cũng không cần, kết quả vẫn không thay đổi. Cuối cùng cũng không có biện pháp để thay đổi.
Cô xoay người đi lên lầu 2, sau khi về nhà trước tiên phải tắm rửa. Sau khi tắm xong, thay một bộ quần áo ở nhà, chuẩn bị xuống nhà chờ ăn cơm tối. Bước chân đột nhiên ngẩn ra, lần trước cô có đưa cho Cố Tử Thần quyển sách trạch nam bí tịch sao?! Chủ sách nói không phải bên trong có một chiếc CD giới hạn sao?! Ngày hôm nay Diêu Bối Địch nói với cô như vậy, cô cũng muốn tự mình nhìn một chút.
Được rồi.
Thực sự trước đây cô cũng xem qua một ít.
Lúc đó còn đang học trung học, đột nhiên đối với chuyện giới tính có biết một chút. Len lén xem qua, có một lần còn bị ba cô bắt gặp, ba cô không có bất kỳ phản ứng gì. Đẩy cửa phòng ra nhìn thấy cô đang xem thứ kia, liền trố mắt hai giây, hai giây sau nói mộz câu :"Đứa con này, xem mấy thứ này cũng không thèm khóa cửa." Sau đó lẩm bẩm lải nhải rời đi.
Lúc đó cô bội phục ba cô sử xự không chút sợ hãi.
Có thể một giây kế tiếp, liền khiến cô hối hận.
Bởi vì ba đem chuyện này nói với mẹ của cô, mẹ cô cầm dao thái thịt xông vào. Một bộ mặt như muốn giết cô, cô đến bây giờ vẫn có thể nhớ tới cái màn dữ tợn đó. Về sau liền không bao giờ nhìn qua.
Hiện tại trong đầu cơ bản cũng không nghĩ ra hình dạng gì, cảm giác không rõ, cũng là thịt, sau đó thanh âm người phụ nữ hờn dỗi mập mờ.
Cô ngồi xổm người xuống, ở bên trong phòng khắp nơi tìm kiếm.
Cái tên trạch nam kia, đã giấu đi chỗ nào rồi?!
Cô sợ hãi mà tìm, lại chạy tới đầu giường nhìn, có thể Cố Tử Thần anh ta chính là khó chịu, mỗi đêm đều sẽ xem. Cho nên đặt ở nơi mà bản thân có thể dễ dàng nhìn thấy, hứng thú xem kết quả cuối cũng vẫn là không có!
Cả phòng đều lật tung lên rồi, cũng không có!
Thời điểm cả người thở phì phò, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Cố Tử Thần ngồi lên xe lăn, vẻ mặt lạnh lùng tiến đến, đôi mắt nhìn căn phòng nguyên một đống hỗn độn. Sắc mặt trong nháy mắt lạnh lùng biến hóa, nghiến răng nghiến lợi hỏi :"Kiều Tịch Hoàn, cô lại nổi điên cái gì?"
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần bước vào, ngực còn đặt một ngọn lửa giận, không để ý sắc mặt Cố Tử Thần hung hãn nói :"Cố Tử Thần, anh đem quyển sách tôi đưa cho anh giấu ở chỗ nào?!"
Cố thử thần nhíu mày.
"Nói mau!" Kiều Tịch Hoàn rống giận.
Cố Tử Thần nhéo nhéo ngón tay :"Tôi vứt!"
"Anh nói cái gì?!" Kiều Tịch Hoàn kêu to :"Anh đem quà sinh nhật của tôi tặng vứt đi?!"
Cố Tử Thần che lại màng nhĩ của mình ":Cô lớn tiếng như vậy làm cái gì, loại đồ vật đó tôi không có hứng thú."
"Nhưng tôi có hứng thú a!" Kiều Tịch Hoàn khó chịu.
"Vậy cô không nên đưa cho tôi." Cố Tử Thần bình thản nói.
Kiều tịch Hoàn ngẩn ra.
Thật là ăn khớp a.
Thế nhưng.
Cô tặng cái gì đó, sao có thể cứ như vậy mà vứt đi?!
Quả thực không biết điều.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên càng cảm thấy khó chịu, rất khó chịu, mở cửa phòng nổi giận đùng đùng đi ra.
Đồ con rùa, về sau đừng hòng bà đây tặng quà cho anh!
Cố Tử Thần nhìn dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn có chút không hiểu, cau mày.
Người phụ nữ này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, anh thật hoài nghi trái tim cô có phải có chuyện hay không!
Quả thưc, quái lạ!
Kiều Tịch Hoàn rời khỏi phòng Cố Tử Thần, cảm thấy Cố Tử Thần mới là quái lại. Người đàn ông không có thú vị gì, cô làm sao lại nghĩ tới chuyện cưỡng ép anh chứ ?! Kiều Tịch Hoàn gả cho anh, cũng không phải cô gả cho anh, cô mới không có nghĩa vụ thỏa mãn nhu cầu của người đàn ông này! Cô sẽ để anh ta trở thành quả phụ cả đời a!!
Tối như vậy còn phải bực mình.
Đi xuống lầu, vừa lúc đụng phải Cố Tử Tuấn trở về.
Cố Tử Tuấn cũng không ngồi xe của cô nữa, bản thân tự đi taxi về. Giờ cao điểm lúc tan tầm thật sự mất rất nhiều thời gian, nhịn không được hỏi :"Cậu không phải có xe sao? Sao không lái?"
"Chị nghĩ rằng tôi không muốn, mẹ nói tôi lái xe đi làm quá là rêu rao. Bắt tôi tự mình gọi xe đi." Cố Tử Tuấn nói.
". . ." Kiều Tịch Hoàn thẹn thùng.
Cố Tử Tuấn là tứ công tử Cố gia cả công ty đều biết, cần gì phải tránh.
"Vậy cậu nên mua một chiếc xe bình thường đi." Kiều Tịch Hoàn nói.
Cố Tử Tuấn cả người bỗng dưng ngẩn ra.
Anh ta làm sao không nghĩ tới?!
Ferrari với tốc độ chạy có vẻ quá khoa trương rồi, anh ta vì sao không nghĩ tới mua một chiếc xe bình thường như mọi người. Xã hội thời nay đều thế, so với bản thân bây giờ mỗi ngày đều đón xe đi làm mất rất nhiều thời gian.
Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng dấp Cố Tử Tuấn :"Đừng quá cảm kích tôi, tôi chỉ là suy nghĩ như một người bình thường."
Nói xong liền lướt qua thân thể Cố Tử Tuấn xuống lầu.
Cố Tử Tuấn nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ này, không đánh người sẽ chết sao?!
Anh ta chỉ là không có suy nghĩ nhiều như vậy, anh ta không phải là loại người không có "Suy nghĩ của người bình thường"!
Kiều Tịch Hoàn xuống lầu, cả nhà đã bắt đầu chuẩn bị ăn cơm tối.
Cố Diệu cũng đã trở về, ngồi ở phòng khách xem báo, Tề Tuệ Phân cùng Ngôn Hân Đồng đang giúp người giúp việc xử lý cơm tối.
Kiều Tịch Hoàn cũng chuẩn bị đi giúp đỡ, phòng khách bên ngoài đột nhiên chứng kiến Cố Tử Nhan vui vẻ đi vào, bên người kéo theo. . . Cổ Nguyên.
Kiều Tịch Hoàn dừng mắt một chút.
Cổ Nguyên nhìn mắt cô, cũng dừng lại một chút.
Hai người đều như thế không để lại dấu vết dời mắt đi.
Cổ Nguyên bị Cố Tử Nhan kéo tới hướng sofa, cô thì đi hướng nhà ăn.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi.
Là bắt đầu gặp gỡ rồi sao?!
Như thế không chút cố kỵ mà đưa về nhà.
Cơm nước đã chuẩn bị xong, mọi người đều ngồi xung quanh bàn ăn.
Cả bữa ăn rất yên lặng, mọi người cũng đã quen với việc trầm mặc mà ăn cơm.
Cổ Nguyên rất có lễ phéo, trong trường hợp như vậy, anh ta luôn luôn có cách để dung nhập trong đó rất tự nhiên.
"Ba, Mẹ, hôm nay con và Cổ Nguyên đã đi gặp Cổ ba cùng Cổ mẹ, còn có ông nội Cố." Cố Tử Nhan đột nhiên mở miệng nói.
Cố Diệu nhìn cô hỏi :"Bọn họ đối với con có ấn tượng như thế nào?"
"Cổ Nguyên, anh nói đi." Cố Tử Nhan có chút xấu hộ huých nhẹ Cổ Nguyên một cái.
Cổ Nguyên buông chén đũa xuống, nhìn trưởng bối vô cùng lễ phép nói :"Ba mẹ con đối với ấn tượng về Tử Nhan tốt vô cùng. Nói con nên cùng Tử Nhan về nhà nhiều một chút. "
"Vậy là tốt rồi." Cố Diệu vừa cười vừa nói :"Các con nói về yêu đương thời gian tuy có ngắn, nhưng ta thấy các con tình cảm cũng không tệ. Tuy những chuyện như vậy không nên do gia đình nhà gái mở miệng. Nhưng nếu sớm muộn gì cũng là người một nhà, chẳng hay lúc nào hẹn cha mẹ con nói về chuyện hôn sự một chút."
"Kết hôn?" Cố Tử Nhan có chút kích động, nhìn bên cạnh ánh mắt dị dạng quăng tới. Cảm giác bản thân có chút kích động quá độ, cười xấu hổ :"Con và Cổ Nguyên còn chưa gặp gỡ đến một tháng đã nói chuyện kết hôn. . ."
"Cái này có là gì, ta và mẹ con trước đây chỉ gặp mặt hai lần, đã kết hôn rồi sinh ra các con lớn như vậy." Cố Diệu không quan tâm nói.
Cố Tử Nhan căn môi, không nói gì.
Kỳ thực.
Cô thực sự trông mong không thể ngay lập tức được kết hôn.
"Ngày hôm nay từ trong nhà ra tới ngoài cửa mẹ của con vẫn luôn nói muốn hẹn bác trai cùng bác gái cùng nhau ăn cơm. Gặp mặt một lần, xem như là thừa nhận chuyện tới lui của con cùng Tử Nhan. Còn chuyện hôn nhân, Tử Nhan còn nhỏ đợi sau khi cô ấy tốt nghiệp đại học lại nói cũng được.2 Cổ NGuyên nói, tự nhiên cũng không thất lễ.
"Tử Nhan cũng sắp tốt nghiệp." Cố Diệu nói.
Cổ Nguyên không phản bác.
Gương mặt Cố Tử Nhan ửng đỏ.
Bất kể là người phụ nữ nào, nói đến chuyện kết hôn tự nhiên sẽ có chút ngại ngùng.
Kiều Tịch Hoàn vẫn cúi thấp đầu ăn cơm, có đôi khi ngước mắt nhìn Cổ Nguyên, nhìn anh ta không có tâm tình đặc biệt gì lại cúi đầu ăn cơm.
Một bữa cơm, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy ăn hơi nhiều, dạ dày có chút không thoải mái.
Cho nên sau khi cơm nước xong, một số người ở phòng khách xem tivi, một số người đã trở về phòng. Cô lại đi ra hoa viên tại bộ.
Cô đi tới cạnh bể bơi, nhìn hồ nước trong suốt, đột nhiên thêm một thân ảnh. Cô không quan đầu nhìn anh ta, mà lạnh nhạt nói :"Là nghiêm túc quyết định muốn tới lui sao?"
"Ừ." Anh ta gật đầu, bằng lòng.
"Kệ là như thế nào, mặc kệ nội tâm của tôi khó chịu khi anh dùng cách thức này để xuất hiện dưới mí mắt của tôi. Thế nhưng tôi vẫn phải nói, tôi mong anh hạnh phúc. Từ sâu trong đáy lòng, mong anh hạnh phúc." Kiều Tịch Hoàn nhìn cái bóng trong hồ nước mà nói.
"Cám ơn." Anh ta nói.
Kiều Tịch Hoàn xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Cổ Nguyên kéo cô lại.
Kiều Tịch Hoàn giật giật đôi mắt, quay đầu nhìn anh ta.
"Tiểu Khê." Cổ Nguyên đột nhiên gọi tên cô.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi.
"Tôi chưa từng nghĩ trả thù em cái gì, chuyện tôi và tử nhan qua lại. Tôi thừa nhận hiện tại tôi không đủ yêu cô ấy, thậm chí còn chưa nói là thích. Thế nhưng ai cũng phải kết hôn, luôn có trách nhiện với gia đình, cái gọi là bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Em biết tôi cho tới giờ đều không muốn khiến ba mẹ lo lắng." Cổ Nguyên nói.
"Anh không cần giải thích cho tôi những thứ này. Vừa mới bắt đầu tôi thực sự không thể hiểu được việc làm của anh, tôi cảm thấy anh chính là cố ý khiến tôi khó chịu. Nhưng bây giờ tôi lại không cảm thấy như vậy, bởi vì tôi biết, anh cả đời này không làm được chính là chuyện khiến Hoắc Tiểu Khê tổn thương." Kiều Tịch Hoàn vừa cười vừa nói.
Cổ Nguyên mấp máy môi, khóe miệng kéo ra một nụ cười, vừa cười vừa nói :"Luôn bị em nhìn thấu."
"Không còn cách nào, chúng ta quen thuộc tới nỗi ngay cả anh thích mặc đồ lót gì tôi đều biết."
Cổ Nguyên có chút ngượng ngùng :"Trở thành bạn kỳ thật cũng không khó, cho tôi chút thời gian. Khi tôi đột nhiên phải làm chồng người khác, khi tôi đột nhiên làm cha, có thể tâm trí của tôi cũng sẽ thay đổi theo."
"Mặc kệ anh làm chồng ai, mặc kệ anh làm cha của bao nhiêu đứa trẻ, anh đều là bạn tốt nhất của tôi." Kiều Tịch Hoàn nói.
"Có thể để em nói như vậy cũng đã đủ rồi. Ít ra trong lòng của em, tôi cũng có một thân phận quan trọng." Cổ Nguyên cười nói, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Nhưng một giây kia Kiều Tịch Hoàn thực sự cảm giác được, Cổ Nguyên đang cố gắng học cách buông tay.
Học buông tay.
Học buông tay, để Hoắc Tiểu Khê theo đuổi hạnh phúc của bản thân.
Sẽ cảm thấy lòng chua xót, cũng sẽ cảm thấy trái tim băng giá.
Bởi vì dù có cố gắng thế nào cũng không có cách nào đoạt được Hoắc Tiểu Khê.
Nhưng từ lâu trước đây, anh ta đều có một thói quen như vậy, trầm mặc. Nhìn người phụ nữ trang điểm lộng lẫy, bay lượn ở trên không, không thể thuộc về anh ta dù chỉ một giây.
Nở nụ cười quên hết thù oán.
Rất nhiều cảm tình, thời gian là chất xúc tác có thể khiến không còn sót lại chút gì.
"Cố Tử Nhan tới tìm anh." Kiều Tịch Hoàn chuyển mắt.
Cố Nguyên không để lại dấu vết buông cánh tay cô ra.
Cố Tử Nhan chạy tới thở hổn hển hỏi :"Anh nói rời đi, còn tưởng rằng anh ra cửa, sao lại đến hoa viên thế này?"
Nhìn qua chắc đã tìm một vòng.
"Vẫn cảm thấy nhà em có hoa viên rất đẹp, cho nên nhịn không được đến xem."
"Nhà em không chỉ có hoa viên đẹp đâu, phía sau khi nhà kính kia còn đẹp hơn. Có điều đó là chỗ của anh cả, những người không có liên quan đều không được đi vào. Em nhớ có một lần em rất hiếu kỳ muốn đi xem trong đó có loại hoa gì, đã bị anh cả của em nghiêm túc mắng cho một trận. Aiz, thật không biết anh cả của em cổ quái như vậy, chị dâu chị làm sao chịu được thế." Cố Tử Nhan bất đắc dĩ nói.
Kiều Tịch Hoàn cười nhạt nhòa :"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Không quấy rầy hai người, tôi trở về phòng nghỉ ngơi."
"Vâng." Cố Tử Nhan gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn đi ngang qua bọn họ.
Cố Tử Nhan không phải là loại người Cổ Nguyên thích, nhưng nói không chừng, cảm tình lại được từ từ bồi đắp ?!
Cô có chút tâm tư đi vào phòng khách.
Chỉ là.
Đôi mắt cô nhắm thật chặt, Cố Tử Thần không thích người khác đi vào nhà kính của anh sao? Dường như cô chưa từng đi vào nha!!
Người đàn ông này luôn khiến người khác cảm thấy kỳ quái.
Cô cắn môi, có phải hay không có thể tưởng tượng được, Cố Tử Thần đối với cô cùng với những không giống nhau.
Nghĩ như vậy.
Đè nén tâm tình lại có chút tốt hơn.
Kỳ thực cô chính là không hiểu rõ, là do chiều này bực bội với việc Cố Tử Thần ném đồ cô tặng đi hay là bực bội việc Cổ Nguyên dùng cách thức này xuất hiện trước mắt cô.
Cô hít sâu, đi về phòng Cố Tử Thần, đẩy cửa phòng ra.
Cố Tử Thần ngồi trên giường đọc sách, chắc chuẩn bị đi nghỉ.
Đúng là người đàn ông nhàm chán, cô nhịn không được nhìn.
Xoay người vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra chuẩn bị bò lên giường lấy điện thoại di động chơi trò chơi một hồi hay nhìn tin tức gì gì đó. Đôi mắt đột nhiên nhìn thấy trên bàn là quyển sách "Cần thiết cho Trạch nam"!
Khóe miệng trong nháy mắt liền cười lớn, quay đầu nhìn Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần vẫn cúi đầu đọc sách, tựa hồ cảm giác được ánh mắt của cô, không ngẩng đầu nói :"Trong đống rác lấy ra."
Mới là lạ!
Kiều Tịch Hoàn không tin rác nhà bọn họ mấy ngày không đổ.
Càng không tin từ trong đống rác vẫn có thể mới tinh như thế-
Nhưng người đàn ông này rốt cuộc giấu ở chỗ nào? Cô tìm làm sao cũng không tìm ra.
Cô cắn môi, cũng không thèm suy nghĩ, mở quyển sách kia sau đó tìm ở giữa quyển có chiếc CD. Không cần đoán cũng biết Cố Tử Thần khẳng định không biết bên trong có thứ như vậy. Cô cầm lấy laptop trên bàn, đem CD bỏ vào, như kẻ trộm ôm laptop đi về phía giường lớn, vén chăn ngồi bên cạnh Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần nhìn bộ dạng của cô, đối với biểu tình trong nháy mắt đã biến hóa của Kiều Tịch Hoàn anh tập mãi cũng thành thói quen.
Kiều Tịch Hoàn mở máy tính ra, viết mật mã của Cố Tử Thần, tìm được bên trong tập tin.
Khóe miệng tà ác cười, quay đầu nhìn Cố Tử Thần nói :"Mỗi ngày đều đọc sách tới nhàm chán, hay chúng ta cùng xem phim đi!"
Cố Tử Thần liếc mắt :"Tôi không thích xem phim."
"Đừng như vậy. Dù sao cũng rất hay." Nói xong Kiều Tịch Hoàn liền đem sách trên tay Cố Tử Thần bỏ xuống dưới, đặt ở trên đầu giường của cô.
Cố Tử Thần dường như khó có được lúc không so đo với Kiều Tịch Hoàn, không nói thêm gì, đôi mắt nhìn vào máy tính của Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn mở video.
"Ân, a, y y nha nha. . . "
Thôi!
Quá hăng hái đi!.
Cái này, cái này, cái này. . .
Kiều Tịch Hoàn chưa từng nghĩ phim hoạt hình có thể khoa trương tới như vậy. . .
Cô quay đầu nhìn Cố Tử Thần, nhìn sắc mặt Cố Tử Thần đã đen thui, thậm chí vặn vẹo.
Cô đột nhiên cảm thấy ở cổ có một làn gió mái thổi qua lạnh buốt. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro