Q2. Chương 111: Dương đông kích tây (4) Ký kết hợp đồng.
edit: tiểu hoa nhi
Cao ốc Cố thị.
Phòng làm việc của trợ lý tổng giám đốc.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở trong phòng làm việc, nhận điện thoại.
"Tề Lăng Phong."
"Nghe nói cô đã trở về." Bên kia truyền đến giọng nói có chút ba lăng nhăng của anh ta.
Kiều Tịch Hoàn vẫn lãnh đạm nói :"Anh thực sự rất biết theo dấu nhịp điệu."
"Tôi luôn là như thế."
"Có chuyện gì anh nói đi, tôi phải chuẩn bị cho việc ký hợp đồng chiều nay."
"Vì sao cô không hề hiếu kỳ, Cố Diệu làm sao có thể nhanh chóng như vậy mắc bẫy của chúng ta." Tề Lăng Phong giống như thực sự nghi ngờ cùng khó hiểu.
"Không cần hiếu kỳ, tôi biết anh gian lận." Kiều Tịch Hoàn nói thẳng thắn :"Mà âm mưu cùng thủ đoạn của anh, tôi cho tới bây giờ sẽ không có bất cứ sự hoài nghi nào cả."
"Đây là cô đang biểu dương tôi ?" Bên kia tựa hồ kéo lên một nụ cười.
"Thích làm sao nghĩ thế nào thì tùy anh." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nghĩ muốn cúp máy.
"Kiều Tịch Hoàn." Tề Lăng Phong đột nhiên nghiêm túc gọi tên cô :"Cố Diệu sở dĩ nhanh như vậy đã mắc câu là bởi vì mấy ngày nay tôi thường xuyên tiếp xúc với Phó Bác Văn, lại đặc biệt cố ý truyền tới lỗ tai Cố Diệu, Cố Diệu cho là tôi đang cùng Phó Bác Văn bàn chuyện hợp đồng, tim đập rộn lên liền đáp ứng luôn hạng mục cho vay của ngân hàng Thụy Sĩ. Cố Diệu rất sợ bị tôi chiếm tiện nghi."
"Cố Diệu vì sao lại kiêng kỵ anh như vậy?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
"Ai biết. Có thể chính là chán ghét tôi, mặc kệ có thể để bất cứ kẻ nào tốt nhưng không thể thấy tôi tốt." Tề Lăng Phong nhún vai :"Trên cái thế giới này không phải có loại người như vậy sao?"
Kiều Tịch Hoàn hừ lạnh một tiếng :"Tôi đối với chuyện phỏng đoán lòng người không có hứng thú chút nào."
"Hà tất phải cự tuyệt nghìn dặm với tôi như vậy, thực sự trong khoảng thời gian cô đi Las Vegas này tôi nhớ cô đến phát điên. . ."
Kiều tịch Hoàn đã đem điện thoại cúp máy.
Cô không có hứng thú nghe Tề Lăng Phong 'Dỗ ngon dỗ ngọt', lời của anh ta không có câu nào là thật.
Cô cúi thấp đầu, chỉnh lại hạng mục hợp đồng.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, ngước mắt :"Vào đi."
Cố Tử Tuấn đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt còn có chút chưa tỉnh ngủ :"Chị tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi không có tìm cậu." Kiều Tịch Hoàn rất lạnh nhạt.
"Không có tìm tôi chị kêu tôi tới làm cái gì?" Cố Tử Tuấn nổi giận lôi đình, tối hôm qua anh ta chơi tới 4 giờ sáng mới về nhà, hiện tại đúng là thời gian anh ta cần ngủ.
"Cậu tốt nhất nên nhớ rõ thân phận của mình."
"Thân phận của tôi làm sao?"
"Cậu cảm thấy toàn bộ công ty đến cùng có ai giống như cậu không, đến giờ này còn chưa thèm đi làm?"
"Tôi. . ." Cố Tử Tuấn đột nhiên không nói ra lời.
"Cố thư ký, cậu tốt nhất nên rõ ràng, cậu bây giờ là đang làm việc không phải đang đùa. Buổi chiều 2 giờ rưỡi tôi sẽ với Phó thị ký kết hợp đồng. Hai giờ xuất phát, cậu đi cùng tôi."
"Tôi theo chị đi ký hợp đồng? Hợp đồng lớn như vậy tôi theo đi thích hợp sao?"
"Cậu cảm thấy đối với cậu có sắp xếp gì thích hợp?" Kiều Tịch Hoàn lạnh nhạt hỏi.
Cố Tử Tuấn khuôn mặt tuấn tú có chút khó coi, giống như bị Kiều Tịch Hoàn châm chọc đến nỗi rất thảm.
"Không cầu phát triển, vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi bùn nhão." Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói, phẩy tay :"Cậu đi ra ngoài đi, tôi bây giờ còn có việc muốn làm."
Cố Tử Tuần nhìn Kiều Tịch Hoàn, cả người tức giận xoay người rời khỏi.
Anh ta không thích đi làm, không thích những thứ người lừa ta gạt, âm mưu tính toán, anh ta không thể truy cầu cuộc sống tự do tự tại của bản thân hay sao ?! Kiều Tịch Hoàn người phụ nữ này, dựa vào cái gì mà làm như vậy, nói hắn là bùn nhão như vậy.
Cửa phòng hung hăng bị đẩy ra.
Kiều Tịch Hoàn nhìn về phía cửa, trầm mặc hai giây lại vùi đầu vào sửa chữa hợp đồng.
Buổi chiều 2 giờ.
Kiều Tịch Hoàn mang theo Milk cùng Cố Tử Tuấn đi tới tập đoàn Phó thị.
2 giờ rưỡi.
Phó Bác Văn đến phòng họp cùng Kiều Tịch Hoàn, cũng mang theo cả luật sư, đem phần hợp đồng kia đưa cho Kiều Tịch Hoàn, Kiều Tịch Hoàn sau khi xem không thấy có nghi vấn, Phó thị viết hợp đồng rất cẩn thân, cô cũng không có gì có thể sửa chữa. Hai bên cùng nhau vui vẻ đem hợp đồng ký kết, vết mực trên hợp đồng được ấn xuống.
Mỗi bên cầm hai phần.
"Hợp đồng đã ký kết liền đại biểu hạng mục này do Cố thị gánh chịu." Phó Bác Văn mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc nói :"Trên hợp đồng viết rất rõ ràng tôi nghĩ mình không cần lặp lại, nhưng có mấy điều tôi cần nhắc cô. Thứ nhất, phương án thiết kế trong vòng 20 ngày phải xuất hiện, phương án này cần phải được chúng tôi chấp nhận cùng với sự tán thành của người đầu tư lớn nhất. Thứ hai, một tháng sau khởi công thiết kế, có nghĩ là tất cả các thiết bị, dụng cụ, nhân viên toàn bộ đều phải làm theo đúng thời hạn, không phải dưới tình huống đặc biệt gì tôi không cho phép có một ngày đình công. Thứ ba, trong ba tháng đều phải hoàn thành tất cả các hạng mục thiết kế bao gồm bên ngoài cùng nội thất. Thứ tư, tháng 5 sẽ là phần hạng mục kiểm tra trên tất cả quốc gia."
"Được." Kiều Tich Hoàn đáp ứng :"Cố thị chúng tôi có dũng khí tới ký hợp đồng thì dĩ nhiên cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ. Chỉ là tôi có một yêu cầu có thể thanh toán trước giờ kết toán cho hạng mục này không?"
"Không thể." Phó Bác Văn nói :"Sau khi hạng mục này thông qua kiểm tra, tôi sẽ đem tất cả phí tốn thanh toán hết cho Cố thị, tôi không có nghĩa vụ thanh toán trước."
"Nếu như vậy tôi không nói thêm nữa." Kiều Tịch Hoàn cũng biết muốn nhận được phí thanh toán trước thời hạn khả năng rất nhỏ.
Không có xí nghiệp nào nguyện ý làm như vậy, hơn nữa dưới tình huống tài chính lại khan hiếm như vậy.
"Hợp đồng của hạng mục này chủ yếu người trực tiếp làm việc với Cố thị là Bạch Quý Dương, thư ký của tôi. Toàn bộ phương án của hạng mục này có thể thương thảo cùng anh ta, hai bên nếu cảm thấy vừa ý thì có thể báo cáo lại cho tôi." Phó Bác Văn nói hết sức rõ ràng cùng thái độ máy móc.
"Được Phó tổng." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
"Hy vọng hợp tác vui vẻ." Phó Bác Văn đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên đưa tay ra.
Kiều Tịch Hoàn đưa tay ra bắt lấy :"Hợp tác vui vẻ."
Phó Bác Văn khẽ cười, rồi sải bước rời khỏi.
Toàn bộ quá trình không có mang một chút cười nào, thái độ chăm chú nghiêm túc, giống như anh ta không muốn lãng phí dù chỉ là một chút thời gian.
Cô nhìn anh ta rời khỏi, quay đầu nhìn về phía thư ký của anh ta Bạch Quý Dương, khóe miệng khẽ cười :"Về sau phải làm phiền anh rồi."
"Đấy là bổn phận công việc cảu tôi." Bạch Quý Dương cong miệng.
Nói tương dối thì Bạch Quý Dương so với Phó Bác Văn thân thiệt hơn nhiều.
"Đây là bản thiết kế đã sửa lại của Cố thị chúng tôi, cộng thêm một ít sáng tạo của chúng tôi, làm phiền anh nhìn một chút. Nếu như phần lớn phương án không có vấn đề gì chúng tôi trở về liền hoàn thiện tỉ mỉ, tranh thủ thời gian quy định để hoàn thành tất cả các phương án thiết kế cùng việc thực thi phương án này." Kiều Tịch Hoàn cầm văn kiện trên tay đưa cho Bạch Quý Dương.
Bạch Quý Dương tiếp nhận, lật xem.
10 phút trôi qua.
Bạch Quý Dường nhìn Kiều Tịch Hoàn cười cười :"Bản thiết kế này đặc biệt tốt, mới mẻ độc đáo lại đặc biệt, vốn dĩ so với suy nghĩ của tôi còn có sức hút hơn nhiều, tôi nghĩ Phó tổng cũng sẽ tán thành cách thức của mọi người. Vừa mới bắt đầu còn rất lo lắng Cố thị có thể thực sự nhận lấy hạng mục này hay không, xem ra đều là do tôi suy nghĩ quá nhiều, Phó thị hợp tác cùng Cố thị, nói cho đúng, hợp tác với mọi người sẽ cần có một cục diện có lợi cho cả đôi bên."
Kiều Tịch Hoàn hào phóng cười :"Hy vọng như vậy."
"Bản sơ thảo tôi hy vọng cô có thể chuyển một phần trước thứ tư cho tôi, bởi vì chi tiết cụ thể còn cần làm cho tốt hơn, thời gian càng nhanh càng tốt."
"Được."
"Tôi không muốn dây dưa thời gian của Kiều tổng, Kiều tổng về sau có việc gì đều có thể trực tiếp điện thoại cho tôi, dưới tình huống 24 trên 24 giờ." Bạch Quý Dương đứng lên.
Kiều Tịch Hoàn cũng đứng lên, nằm tay.
Bạch Quý Dương lễ phép tiễn Kiều Tịch Hoàn cùng người của cô đến thang máy, nói vài lời khách sáo.
Kiều Tịch Hoàn mang theo Milk cùng Cố Tử Tuấn rời khỏi.
Bên trong thang máy.
Milk mê trai lại bắt đầu cảm thán :"Phó Bác Văn coi như đẹp trai không nghĩ tới thư ký của anh ta cũng có mị lực như vậy. Đáng tiếc là thư ký cũng kết hôn rồi tôi thấy chiếc nhẫn trên tay anh ấy."
Cố Tử Tuấn khẽ nhíu mày một cái, khó chịu nói :"Cái tên thư ký nhỏ kia có mị lực cái gì, cô đến cùng có trình độ nào không. Đại gia tôi so với tên tiểu tử kia còn đẹp trai hơn nhiều."
Milk quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tử Tuấn, sau đó dùng ánh mắt đặc biệt khinh thường.
"Ánh mắt cô là gì, anh mắt cô là gì đấy ?! Đại gia tôi không đẹp trai sao? Mẹ kiếp, lão tử đây buổi tối đến một đám phụ nữ còn vây quanh tôi, nói đại gia tôi chính là đẹp trai đến mức thần thánh còn phẫn nộ, trời sinh không có, thế gian này chỉ một mình tôi." Cố Tử Tuần có chút tức giận gào thét với Milk.
"Nhưng anh không phải hết lần này tới lần khác đều gặp phải mấy cô gái không đứng đắn hay sao, anh có tiền thì mấy cô gái kia có chuyện gì mà không muốn làm, anh lớn tuổi như vậy còn tin mấy thứ này." Milk nói, giọng có vẻ thờ ơ.
Cố Tử Tuấn thức đến điên người, đang muốn thốt lên mắng lớn.
Milk lại nói :"Cố thư ký, thực sự nhé! Dung mạo anh cũng không tệ lắm, ngũ quan đoan chính mắt to mày rậm! Thế nhưng có vài người không phải xem tướng sẽ ra được khí chất, thư ký Bạch chính là điển hình của mẫu người có khí chất kia, âu phục, vóc người cao ngất, lúc chăm chỉ làm việc sẽ thấy được ngay dáng dấp tự tin, nhất định chính là khiến người khác phải đổ gục. Người ta nói qua đàn ông lúc làm việc là lúc có mị lực nhất, tôi cảm thấy những lời này quả nhiên không hề lừa dối." Milk mãnh liệt nói những lời trong thế giới nội tâm của mình.
Cố Tử Tuấn sắc mặt càng thêm đen.
Quanh đi quẩn lại vẫn là đang muốn châm chọc anh ta cả ngày không chịu làm việc đàng hoàng mà thôi.
Anh ta hung hăng nhìn Milk, sau đó quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn nhìn người phụ nữ này rõ ràng trưng ra cái bộ dạng có vẻ hả hê.
"Ở trong lòng của hai người tôi có phải hay không cái gì cũng làm sai?" Cố Tử Tuấn tức giận nói.
"Đáp án sẽ là điều cậu không muốn biết." Kiều Tịch Hoàn nói.
Thang máy mở ra.
Ba người đi ra ngoài, ngồi vào trong xe Võ Đại.
Cố Tử Tuấn vẫn đặc biệt không chút vui vẻ, cho nên không nói câu nào.
Milk cũng biết bản thân đem cậu ấm này chọc giận, không dám nói nhiều nữa.
Kiều Tịch Hoàn nghĩ tương đối nhiều chuyện nên cũng không nói gì cả.
Xe vẫn cứ thế một đường trầm mặc đến cao ốc Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn đi vào, trực tiếp đến thẳng phòng làm việc của Cố Diệu.
Kiều Tịch Hoàn lễ phép đưa phần hợp đồng đã ký cho Cố Diệu :"Đây là hợp đồng."
Cố Diệu nhìn bản hợp đồng, nụ cười trên mặt tự nhiên cũng lộ ra, không chút che giấu, tâm tình của ông ta rất tốt nói :"Kiều Tịch Hoàn, làm rất tốt, mỗi lần đều khiến ta có điểm bất ngờ."
Kiều Tịch Hoàn cười cười nói :"Chủ tịch, lúc vừa mới bắt đầu ký hợp đồng, Phó thị đã xác định rõ ba điều kiện, 3 tháng đầu không có cách nào trả trước cho chúng ta chi phí, cho nên cần phải cùng bên ngân hàng Thụy Sĩ kia nói rõ ràng ít nhất phải cho chúng ta 5 đến 6 tháng."
"Yên tâm đi, ngân hàng mở cửa vốn cùng là muốn là làm ăn, tăng lợi tức sẽ trả lại cho bọn họ, tất nhiên bọn họ cũng sẽ rất cao hứng, huống chi lần hợp tác này về sau cũng có thể khiến công việc của bọn họ có thêm lợi ích đối với bọn họ cũng là chuyện tốt. Bọn họ dù sao cũng sẽ không cắt đứt điều có lợi, ít nhất không cần phải lo lắng." Cố Diệu thể hiện không có vấn đề gì cả.
Ông ta thấy ngân hàng không lý nào lại không có đạo lý, không để cho người vay có bất luận thời gian thư thả gì cả.
Nhưng thực sự điều này quả thật là như thế.
Mặc kệ thời điểm nào vay ngân hàng đều là thư thả chuẩn bị, không có người cho vay nào có thể thực sự làm đúng theo luật quy định cho vay.
Đương nhiên những việc này đều là tình hình chung.
Nếu có người cố ý làm như vậy thì dĩ nhiên sẽ không hẳn như vậy rồi.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, không muốn nói thêm nữa :"Nếu chủ tịch ngài nói như vậy, thì con liền yên tâm, con hiện tại đi xuống trước, triệu tập họp bộ môn, hạng mục này Phó thị phải nắm chặt, con không muốn phí thời gian."
"Đi đi, hạng mục này giao cho con ta rất yên tâm."
"Cám ơn Chủ tịch."
"Được rồi." Cố Diệu đột nhiên gọi cô lại.
"Dạ."
"Ngày hôm nay lúc đi ký hợp đồng, nghe nói con đem theo Cố Tử Tuấn." Cố Diệu tùy ý nói, lúc này còn nhàn nhã uống một ngụm trà Long Tĩnh thượng hạng.
"Mang theo. Nghĩ về sau có hạng mục gì cũng kêu cậu ta đi theo bên người, có lẽ học được chút gì đó. Hiện tại tính cách Tử Tuấn vẫn chưa hoàn toàn bớt phóng túng, cần phải từ từ dạy bảo, con nghĩ nói nhiều với cậu ta cũng không dùng được bao nhiêu nên cứ như vậy mang theo cậu ta. Xem có thể hay không khiến cậu ta thay đổi." Kiều Tịch Hoàn không có háo hứng gì lắm nói, trong lòng hừ lạnh, ông ta bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều chú ý đến nhất cử nhất động của cô.
"Như vậy tốt. Tử Tuấn dù sao cũng là người của Cố gia, dù sao cũng không thể để nó cứ như vậy không làm việc đàng hoàng chút nào, nếu như con thực sự có thể rèn luyện được cho nó, ba thực sự rất rất cám ơn con." Cố Diệu nói có vẻ rất thành khẩn.
"Con cũng rất muốn Tử Tuấn có thể gánh chịu một phần gia nghiệp, con một người cũng rất mệt mỏi." Kiều Tịch Hoàn vừa cười vừa nói.
Cố Diệu gật đầu, có chút vui mừng :"Có người giúp đỡ đúng là rất tốt. Con nhanh xuống dưới chỉnh lý lại phương án của con, chớ trì hoãn."
"Vâng." Kiều Tịch Hoàn rời khỏi.
Rời khỏi phòng làm việc của Cố Diệu, vẫn lạnh lùng nở nụ cười.
Cố Diệu tính toán thật là hay, một bên để cho cô hết lòng hết dạ chết thì mới dừng với Cố thị, một bên lại không tin cô toàn lực toàn tâm nên muốn tìm một người bên cạnh cô để giám thị cô, lại còn mong muốn từ trong chén cơm của cô chia sang một chén canh khác, chuyện tốt như vậy Cố Diệu có phải hay không tự cho mình là đúng ?! Nếu quả thật đổi thành một người khác ngoại trừ cô ông ta đều sẽ không tưởng!
Tề Lăng Phong làm thật là tốt.
Cô Diệu lão hồ ly này cái gì cũng rất thông minh, giỏi giang, duy chỉ có một điểm là tín nhiệm ông ta lại thiếu quyết đoán!
Quá mức phòng bị người khác cũng không phải là chuyện tốt.
Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng làm việc, Milk bị cô gọi đi vào.
"Thông báo với các bộ môn nửa giờ sau họp, kêu nhân viên vật tư."
"Vâng." Milk gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn cúi thấp đầu, mở máy tính xách tay ra, ấn vào thị trường chứng khoán.
Cô nhìn vào tập đoàn Hoàn Vũ.
Đôi mắt nhìn vào biểu đồ đồ thị chứng khoán, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, cầm điện thoại lên gọi :"Giúp tôi đem cổ tphiế của tập đoàn Hoàn Vũ trong khoảng thời gian này tung cổ phiếu thu mua ra. Nhắm ngay chỗ thu mua, giá cao thì mua lại, giá thấp tung ra, trước tiên đem thị trường chứng khoán làm rối loạn rồi sau đó tôi sẽ nói tiếp theo phải làm gì. Nhớ làm bí mật một chút, lập ra nhiều tài khoản đi, đừng để Tề Lăng Phong hoài nghi."
"Vâng." Bên kia cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, đem đồ thị chứng khoán tắt đi.
Tề Lăng Phong, lần này anh ở ngoài sáng, tôi ở trong tối, tôi thực sự muốn nhìn xem anh có thể có đủ năng lực gì để xoay chuyển càn khôn.
Cô cười lạnh một tiếng, chuyển mắt nhìn đồng hồ.
Cầm bản ghi chép trực tiếp đi thẳng tới phòng họp.
Tất cả các quản lý của các bộ môn đều đã ngồi ở bên trong phòng họp một cách nghiêm chỉnh.
Mỗi lần cô họp giống như đều có một loại bầu không khí khiến người ta không thể không nghiêm túc như vậy.
Cô mở miệng, dứt khoát nói :"Phó thị lúc hai giờ rưỡi buổi chiều hôm nay đã cùng Cố thị ký hợp đồng, về việc thiết kế hạng mục sân chơi quốc tế, nội dung cụ thể nằm ở trong phương án trước mặt mọi người, mà hạng mục này thời gian vô cùng gấp rút, Phó thị chính là xí nghiệp dẫn đầu ở Thượng Hải, Cố thị chúng ta có thể cùng hợp tác cũng là cho Cố thị chúng ta một lần khiêu chiến mới, cho nên tinh thân của mọi người một chút cũng không thể thả lỏng."
"Vâng." Phía dưới các quản lý đồng thanh.
"Ok, cái khác không cần nói nhiều, bắt đầu tiến hành phần thi công. Bộ phận thị trường chủ yếu phụ trách thiết kế phương án, sửa sang phương án cơ bản tôi đã làm xong rồi, Milk sẽ mang cho mọi người một phần hoàn chỉnh, mọi người cần dựa trên những chi tiết căn bản để tiến hành hoàn thiện cũng như làm cho tốt hơn, bao gồm cả hoàn thành phương án này. Thứ ba này nộp cho tôi phương án này. Bộ phận xây dựng, trong khoảng thời gian này hạng mục của Cố thị tương đối mà nói là khá nhiều, nhân viên đa phần đã phân chia khá chặt chẽ, cho mọi người thời gian trong vòng một tuần tìm một công ty thứ ba, đem toàn bộ bản thiết kế cũng như hạng mục nhận thầu đưa cho bọn họ hoàn thành, nhớ kỹ tìm một công ty nhận thầu tin cậy một chút, tất cả chi phí tổn thất của dự án này sẽ giao lại hết cho bộ phận tổng hợp tiến hành xét duyệt cũng như quản lý. Nhân viên vật tư, hạng mục này quá gấp gáp tôi cũng không nói nhiều nữa, trước đây tất cả các hạng mục đều là do mọi người tiến hành đi mua vật tư, lần này tôi yêu cầu cùng nhau tiến hành, hợp đồng của hạng mục này cũng như những phí tổn Phó thị đã cho chúng ta một mức chỉ tiêu rõ ràng, mọi người hạch toán toàn bộ danh sách vật liệu xây dựng rồi báo cáo lại cho tôi cùng chủ tịch, nắm chắc hợp đồng mua vật liệu xây dựng, yêu cầu trong vòng một tháng đem tất cả đều được đặt đúng vị trí." Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói.
Quản lý chi nhanh liên tục gật đầu.
"Giờ tan sở còn có nửa giờ, tôi hy vọng nửa giờ sau mọi người họp cùng nhân viên của mình và cũng không hy võng lãng phí một phút đồng hồ, tan họp." Nói đơn giản Kiều Tịch Hoàn trực tiếp rời khỏi.
Milk đi theo bước chân của Kiều Tịch Hoàn.
Kiều tổng luôn là như thế khi phách mà vênh váo.
Kiều Tịch Hoàn sau khi rời đi, quản lý các bộ phận đều bắt đầu triển khai phân chia công tác từng bộ phận.
Không biết từ lúc nào đã bắt đầu, dưới sự quản lý của Kiều Tịch Hoàn, mọi hoạt động của Cố thị biến thành cách thức của cô.
. . .
Văn phòng Dược Khang Thịnh.
Diêu Bối Địch nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa là giờ tan tầm.
Cô dọn dẹp lại bàn làm việc, ngày hôm nay đồng ý về nhà ăn cơm với Tiếu Tiếu cho nên đã đem hết công việc trên tay làm cho xong, để không phải dây dưa một giây đồng hồ tan tầm.
Trong khoảng thời gian này cô thừa nhận cô đối với Tiếu Tiếu không đủ tốt, bởi vì mấy chuyện loạn cào cào kia khiến cho cô đối với Tiếu Tiếu thiếu đi sự quan tâm rất nhiều.
Cô hít sâu, cố gắng không để bản thân phải suy nghĩ quá nhiều chuyện vô vị.
Cô thậm chí đem cả số điện thoại thay đổi.
Thật sự là chịu không nổi sự quấy rầy của Lôi Lôi.
Nhưng cũng không muốn cứ như thế để cho Lôi Lôi thực hiện được ý nguyện.
Cô rất ít khi đi chán ghét một người, chán ghét đến nỗi không muốn cô ta sống tốt một chút nào.
Mím môi, cô đem máy tính tắt đi.
Đột nhiên.
Ngoài cửa phòng vang lên âm thanh gì đó, cô mơ hồ nghe được tên của mình.
Diêu Bối Địch nhíu mày, đang chuẩn bị đứng dậy ra ngoài, Ngô Vũ Lâm đột nhiên chạy vào, thở không ra hơi, vừa nhanh vừa vội nói :"Diêu quản lý, chị mau qua đây, có người phụ nữ đang làm loạn muốn tìm chị, giống như hận không giết được chị vậy, ở bên ngoài phòng làm việc không ngừng náo loạn."
Diêu Bối Địch căng thẳng.
Vội vàng đi theo Ngô Vũ Lâm đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng làm việc lớn.
Lôi Lôi bị mấy người nắm kéo, trên mặt trang điểm lòe loẹt có chút tím, tóc cũng có chút loạn nói :"Con tiện nhân Diêu Bối Địch kia đâu? Con tiện nhân Diêu Bối Địch kia ở chỗ nào ?!"
"Tiểu thư, cô bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút. . ." Mọi người không ngừng khuyên nhủ cô ta Lôi Lôi giống như con ngựa điên, căn bản không nghe thấy bất cứ âm thanh của ai.
Diêu Bối Địch nhìn thấy cô ta, lạnh lùng :"Lôi Lôi."
Nghe được giọng nói Diêu Bối Địch, Lôi Lôi quay đầu nhìn Diêu Bối Địch, đẩy hai người đang lôi kéo cô ta ra :"Diêu Bối Địch con tiện nhân, mày đến cùng còn muốn quấn lấy Tiêu Dạ bao lâu nữa ?! Đến cùng mày muốn thế nào ?! Sáu năm trước mày không biết xấu hổ bò lên giường Tiêu Dạ, sinh ra đứa tiện chủng, ép buộc Tiêu Dạ cùng mày kết hôn, mấy năm qua anh ấy căn bản không thích mày dù một chút. Mày còn mặt dày mày dạn quấn quít lấy anh ấy làm cái gì, mày quấn quít lấy anh ấy làm cái gì ?! Mày là đò tiện nhân !"
Nói xong còn muốn lao tới đánh Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch không biết Lôi Lôi hôm nay vì sao lại kích động như vậy, kích động tới mức xuất hiện ở phòng làm việc của cô, giống như bị đả kích cái gì đó, cãi lộn đến mức không thèm để ý hình tượng.
Những người khác đều nhìn thấy Lôi Lôi bộ dạng hận đến mức không thể giết Diêu Bối Địch, liền nhanh chân lôi cô ta lại không cho cô ta tiến về phía Diêu Bối Địch.
"Diêu Bối Địch, mày nói chuyện đi, mày không có lời nào để nói hay sao? Ngay trước mặt đông người như thế mày không dám nhận chuyện bẩn thỉu mà mày làm sao ?! Tao thì lai biết rất rõ, 19 tuổi mày bò lên giường đàn ông, đem mình cởi hết để dụ dỗ đàn ông của người khác, loại chuyện như vậy mày còn không biết sợ, hiện tại cuộc hôn nhân của mày cũng tới đường cùng rồi, mày còn không biết xấu hổ quấn quít lấy không thả, mày rốt cuộc còn muốn cái gì nữa. Mày có phải hay không không muốn người khác sống tốt ?!" Lôi Lôi chửi ầm lên, không để ý đến ai rống to hơn.
Diêu Bối Địch biến sắc.
Xung quanh một vài ánh mắt có chút khác thường.
Mặc kệ có tin lời Lôi Lôi nói hay không, nhưng đại đa số phụ nữ Trung Quốc đều rất nhiều chuyện.
Cô đạm bạc nhìn Lôi Lôi nhìn dáng dấp mù quáng của cô ta.
Quay đầu nhìn Ngô Vũ Lân bình tĩnh nói :"Kêu bảo an đuổi cô ta ra ngoài."
"Dạ, em lập tức gọi cho bảo an." Ngô Vũ Lâm vội vàng nói.
Diêu Bối Địch nói xong câu nói tiếp theo, xoay người muốn chạy.
"Diêu Bối Địch mày là đồ tiện nhân, mày xấu hổ muốn đi sao, mày không nói câu nào liền đi, mày có phải hay không cũng biết chuyện của mình là rất quá đáng, cũng không muốn đối mặt có phải hay không ?! Nói cho mày biết, nếu mày không cùng Tiêu Dạ ly hôn, tao liền đem hết mọi chuyện xấu xa của mày phát tán lên mạng xã hội, để cho toàn thế giới biết mày rốt cuộc có bao nhiêu việc làm không biết xấu hổ, mày chính là đồ kỹ nữ!" Lôi Lôi càng giận càng rống lớn.
Diêu Bối Địch dừng bước chân, cô xoay người nhìn Lôi Lôi, nhìn cô ta tức giận nói :"Không nghĩ cô lại giống như một người đàn bà chanh chua vậy, đặc biệt tôi cũng không muốn giống như cô vậy. Tôi thực sự cảm thấy không đành lòng mà nói thẳng. Nhưng tôi nghĩ cô nên có thái độ đúng mực từ tố chất ăn nói cho đến khí chất từ bên trong toát ra, mà tôi dĩ nhiên không muốn thấp hèn giống như cô, không muốn cùng một giuộc như cô."
"Tôi thấp hèn? Cô nói ai là người thấp hèn, cô nhân tiện bò lên giường đàn ông cô không phải là thấp hèn sao, cô là đồ đê tiện." Lôi Lôi giống giận, không chút che đậy nói.
Diêu Bối Địch cứ như vậy im lặng nhìn cô ta.
Lôi Lôi bị Diêu Bối Địch nhìn chằm chằm có chút sợ hãi.
"Cô không thể nói gì được nữa sao, cô cũng đang thừa nhận là mình thấp hèn rồi sao?" Lôi Lôi châm chọc cười.
"Lôi Lôi, đối xử với tiểu tam phá hỏng gia đình nhà người khác chính là cô, cô đến cùng làm sao lại có chí khí hùng hồn như vậy nhỉ. Còn là nói, mấy người còn qua đêm trong khách sạn, chuyện như vậy thực sự không bị kiểm soát cho nên mới cảm thấy mọi thứ đều là chuyện đương nhiên." Diêu Bối Địch rất bình tĩnh, cho dù nói với giọng châm chọc như vậy nhưng ngữ điệu của cô cũng chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ.
"Diêu Bối Địch, Tiêu Dạ là yêu tôi."
"Yêu ?! Nếu như tôi nói Tiêu Dạ cùng từng nói với tôi như vậy rồi, cô có tin không?" Diêu Bối Địch nói.
"Không có khả năng!" Lôi Lôi rống giận :"Tiêu Dạ không có khả năng thích một kỹ nữ như cô."
"Bằng không vì sao anh ta không ly hôn?"
"Là bởi vì cô không chịu ly hôn."
"Tiêu Dạ có năng lực gì, tôi có thể ngăn cản anh ấy cái gì ?!" Diêu Bối Địch cười lạnh :"Lôi Lôi tôi đột nhiên cảm thấy cô thực sự rất ngu xuẩn."
Nói xong liền coay người đi.
Lần này là đi thật.
Bảo vệ lúc này cùng lúc cũng chạy tới, trực tiếp kéo Lôi Lôi ra ngoài.
"Mấy người buông, buông, tôi phải báo cảnh sát. . . Diêu Bối Địch đồ tiện nhiên, mày sinh ra tiện chủng, bọn mày đều là lũ người hèn hạ, một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng!" Âm thanh của Lôi Lôi dần dần biến mất.
Diêu Bối Địch ngồi trong phòng làm việc.
Bên ngoài vẫn lộn tùng phéo, có vài người ù ù cạc cạc, có vài người tụ tập tám chuyện, cũng có người xem thường, cũng có người tỏ ra đồng tình.
Diêu Bối Địch nhìn màn hình máy vi tính trước mặt.
Tiện nhân, tiện chủng ?!
Viền mắt cô có chút hồng.
Khi nào thì bắt đầu, Tiêu Tiếu cũng bời vì cô bị đeo lên cái tội danh như vậy.
Đôi mắt vừa nhấc lên.
Ân Bân đột nhiên xuất hiện ở trong phòng làm việc của cô, trên trạn còn rịn ra chút mồ hôi, hô hấp cũng có chút dồn dập thở dốc, giống như là chạy rất nhanh tới, liền hỏi :"Lôi Lôi đâu?"
"Bị bảo vệ lôi đi rồi."
"Mẹ kiếp!" Ân Bân giống như có chút hối hận vì bản thân tới chậm một bước.
"Tôi không có gì."
"Cô như vậy mà lại không có gì ?!" Ân Bân hung hăng nhìn cô.
Diêu Bối Địch trầm mặc một chút :"Đã quen rồi."
"Vì sao còn chưa muốn ly hôn?" Ân Bân từng câu từng chữ hỏi.
"Không muốn để Lôi Lôi được như ý." Diêu Bối Địch nói.
"Bị thành như thế này cô cảm thấy ổn hay sao?"
"Không thấy." Diêu Bối Địch có chút phiền muộn nói :"Kiều Tịch Hoàn quả nhiên nói đúng tính cách của tôi thực sự không thích hợp đấu với Lôi Lôi, người đàn bà đó thật sự có thể nghĩ ra rất nhiều cách thức vũ nhục người khác. Lần trước khiến tôi xảy ra tai nạn, khiến Tiêu Dạ đến bức ép tôi, lần này ngay trước mặt nhiều người trong công ty mắng tôi không biết xấu hổ, đê tiện . . ."
Châm chọc cười một tiếng.
Quả nhiên Kiều Tịch Hoàn nhìn người so với cô đúng gấp trăm lần.
Ân Bân nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng mơ hồ có chút khó chịu, người đàn bà này rốt cuộc tại sao có thể nhẫn nhịn đến mức thế này.
"Tan việc, tôi đưa cô về." Ân Bân nói sang chuyện khác.
Diêu Bối Địch cười một tiếng :"Không cần, tôi tự lái xe."
"Cái bộ dạng này của cô vừa lái vừa khóc, không xảy ra tai nạn xe cô mới là lạ. Đừng nói nữa, đến lúc tan việc tôi đưa cô về."
Vừa nói, Ân Bân vừa tiến lại gần kéo tay Diêu Bối Địch đi ra ngoài.
Diêu Bối Địch co tay một cái.
Ân Bân nhíu mày một cái, buông tay trong nháy mắt :"Tôi buông tay cô không phải bời vì cô ghét bỏ động chạm thân thể, tôi buông tay cô là bởi vì tôi không muốn làm tiểu Tam."
Diêu Bối Địch ngẩn ra.
"Cô biết tôi đang nói cái gì phải không?" Ân Bân mở miệng.
Diêu Bối Địch cắn môi.
Cô vẫn cho là mình thực sự rất đần, nhưng lại đoán ra, nhạy cảm đứng lên.
Cho nên giờ phút này cô liền hoảng hốt hiểu rõ Ân Bân đang nói gì.
"Tôi không làm khó dễ cô." Ân Bân sải bước đi về phía trước.
Diêu Bối Địch do dự một chút, đi theo phía sau anh ta.
Nhà để xe nội bộ.
Diêu Bối Địch đi về phía xe nhỏ, nhìn Ân Bân nói :"Tôi không có chuyện gì, tự mình trở về."
Ân Bân nhìn cô :"Cô cứ như vậy bài xích tôi?"
"Không phải." Diêu Bối Địch cười một tiếng :"Tôi muốn yên tĩnh một chút."
". . . ."
"Thật xin lỗi, tôi đi trước." Vừa nói, Diêu Bối Địch nổ máy, rời đi.
Cô cho tới bây giờ không từng nghĩ qua sẽ tiếp nhận thêm bất cứ người đàn ông nào ngoại trừ Tiêu Dạ, cho nên cô thực sự bài xích Ân Bân.
Cô luôn cảm thấy không phải Tiêu Dạ, cũng sẽ cần một thời gian rất dài không thể tiếp nhận thêm người nào.
Cô không phải là một người có thể dễ dàng lành vết thương, cũng không phải là một người sẵn lòng cần một người tạm thời ở bên.
Cô thực sự cố chấp đến đáng sợ.
Cô lái xe, vững càng chạy ở trên đường phố náo nhiệt.
Hôm nay hiếm có khi trời quang mây tạnh lại chuyển mưa.
Chỉ chốc lát sau, mưa như thác đổ liền lộp độp rơi xuống, sắc trời có chút tối, giống như bầu trời muốn sập xuống vậy.
Diêu Bối Địch không giỏi lái xe.
Kỹ thuật của cô lại không tốt cho nên càng lái xe chậm lại.
Cô không nghĩ tới muốn tự sát.
Cho nên có một giây, ít nhất có một giây đồng hồ, cô cảm thấy Lôi Lôi so với cô kiên quyết hơn nhiều, cô chưa từng nghĩ dùng cái chết để uy hiếp bất kỳ ai, bởi vì cô luôn cảm thấy nếu như một người ngay cả chết cũng không sợ thì cũng không có gì là không từ bỏ được.
Xe lái rất chậm, mãi mới tới biệt thự Diêu gia.
Cô đi vào.
Bên trong đại sảnh, Tiêu Tiếu đàn chơi đàn dương cầm, khóe miệng cười tươi, dùng ánh mắt trao đổi cùng thầy giáo dương cầm.
"Hôm nay người đàn bà kia đến đại sảnh công ty đại náo là ý gì ?!" Vừa đi vào phòng khách, ba Diêu liền nghiêm khắc chất vấn.
Diêu Bối Địch hẽ mỉm cười :"Ai biết."
"Diêu Bối Địch." Ba Diêu quát.
Trong đại sảnh Tiêu Tiếu không nhịn được quay đầu nhìn một cái, nhìn thấy mẹ vô cùng hào hứng muốn chạy lại gần, lại nhạy cảm nhận ra lửa giận của ông ngoại đối với mẹ, không dám tiến lên nữa.
"Được rồi ông nó, Bối Địch lớn như vậy, chuyện của mình còn không biết xử lý hay sao ?! Ông bận tâm làm cái gì ?!" Mẹ Diêu từ phòng bếp đi ra, khuyên nhủ :"Bối Địch hiếm khi về nhà một lần như vậy, sau này ông không định để cho con nó trở về nữa sao?"
"Tôi nói con hư tại mẹ đúng không, bà nhìn một chút bây giờ Diêu Bối Địch đi, để người ta chạy đến công ty mắng, ảnh hưởng đến nhiều không tốt ?! Còn có Diêu Bối Khôn như vậy, bà chính là một mực cưng chiều, bây giờ ngay cả trường học cũng không đi, mỗi ngày chỉ biết đi lang thang, không chừng làm chuyện thương thiên hại lý gì, đến lúc đó bị đưa vào tù thì bà mới yên lòng." Ba Diêu tức giận, nhìn mẹ Diêu rống một trận.
Mẹ Diêu bị ba Diêu rống như vậ có chút bốc lửa, thanh âm cũng có chút lớn :"Vậy ông nghiêm khắc thế, ông nghiêm khắc thế tại sao không chăm tốt cho hai đứa con đi ?! Đứa con bây giờ có chuyện gì ông liền đem hết trách nhiểm đổ hết lên người tôi, ông, ông làm sao lại có thể ích kỷ như vậy !"
"Tôi ích kỷ ?!" Ba Diêu giận đến kêu la như sấm :"Tôi vì cái nhà này bỏ ra còn chưa đủ nhiều !?"
"Tôi vì cái nhà này thì bỏ ra ít sao ?!" Mẹ Diêu không cam lòng yếu thế.
. . .
Hai người tranh cãi không thể tách rời, từ khi vừa mới bắt đầu vấn đề về giáo dục, liền kéo đến vấn đề với việc cống hiến, rồi lại tới tình cảm lẫn nhau. . .
Diêu Bối Địch cảm thấy cha mẹ thật ra cũng có gì quá đặc sắc.
Diêu Bối Khôn hôm nay thật vất vả mới có thể về sớm liền thấy một màn như vậy có chút hoảng sợ.
Hai mắt trợn to, có chút không tin nhìn cha mẹ ân ái như vậy, lại tranh cãi như dầu sôi lửa bỏng.
Lúc đấy anh ta thực sự rất muốn vỗ tay khen hay.
"Đủ rồi, ngay trước mặt các con, bà còn định ồn ào bao lâu ?!" Ba Diêu đoán chừng không che được dáng vẻ hùng hổ dọa người của mẹ Diêu, không nhịn được nói.
"Rốt cuộc là tôi ồn ào hay là ông ồn ào ?!" Mẹ Diêu lửa giận ngút trời.
Ba Diêu giận đến phùng mang trợn mắt.
"Ba mẹ, hai người đừng ồn ào nữa, giờ này là giờ ăn cơm rồi, con thấy đói." Diêu Bối Khôn vốn muốn làm người hòa giả, hiếm khi anh ta có lòng tốt mới khuyên giải an ủi, còn cảm thấy mình đặc biệt ngoan, đặc biệt hiếu thuận.
"Một ngày trừ ăn ra, con còn biết cái gì ?!" Ba Diêu cùng mẹ Diêu đột nhiên đồng thanh.
Diêu Bối Khôn bị chửi liền ngẩn ra một chút.
Anh ta nào có trêu chọc ai ?!
Diêu Bối Địch nín cười.
Cô tương đối thông minh, thời điểm ba mẹ cáu giận, cô tuyệt đối sẽ không chen miệng nói nửa câu.
Nếu không, đây chính là kết quả.
"Thím Trương, dọn cơm." Mắng thì mắng, mẹ Diêu giận đùng đùng cũng vẫn kêu người giúp việc dọn cơm.
Người một nhà ngồi chung một chỗ ăn cơm.
Bầu không khí có chút căng thẳng.
Diêu Bối Khôn đánh chết cũng không nói thêm một chữ nữa.
Diêu Bối Địch cũng một mực chăm sóc đến Tiêu Tiếu, tuyệt nhiên không đề cập tới lời nói nhạy cảm nào.
Bữa cơm kết thúc.
Diêu Bối Địch đưa Tiêu Tiếu đi tắm, lại cho bé đi ngủ, từ trên lầu đi xuống.
Diêu Bối Khôn ở trên ghế sofa nhìn trương trình giải trí trên tivi, mẹ Diêu ở bên cạnh đợi giống như là đang đợi cô.
Diêu Bối Địch suy nghĩ một chút liền đi qua :"Mẹ."
"Bối Địch, mẹ cũng không ép con, biết con nhiều năm như vậy nhất định chưa buông bỏ được. Nhưng Bối Địch, đừng tự làm khó dễ mình." Mẹ Diêu có chút đau lòng nói.
"Con biết mẹ, con chỉ sợ mọi người lo lắng, thật ra con rất tốt, thật đấy. Con không cùng Tiêu Dạ ly hôn không phải là vì vẫn thích anh ta, con thực sự chỉ cảm thấy không chịu nổi khi bị người khác buộc ly hôn như vậy. Con từ nhỏ mặc dù không khéo ôn thuận, nhưng cũng có những chuyện nhất định khó có thể thay đổi." Diêu Bối Địch nói :"Mẹ nói với ba một tiếng, đừng để ba lo lắng cho con."
"Ừ, mẹ biết, ba con cũng chỉ là mạnh miêng. Thật ra trong lòng luôn lo lắng cho con, lần trước nghe nói con muốn dọn về ở, còn không ngừng kêu mẹ dọn dẹp phòng cho con. Mẹ sao lại không biết tính cách con, con không đem chuyện giải quyết cho xong nào sẽ quay về, con nha, chuyện gì cũng để trong lòng hết, như vậy mới càng khiến ba con thêm lo lắng cho con."
"Mẹ, mẹ khuyên nhủ ba, con thực sự không có gì." Diêu Bối Địch cười nói.
"Đúng đúng, con cần có cái gì, mẹ cũng sẽ gắng đáp ứng."
"Con sẽ chăm sóc mình thật tốt, thời gian không còn sớm, mẹ về phòng bồi ba ngủ đi, mẹ hôm nay ồn ào với ba như vậy, khẳng định ba sẽ thương tâm đến chết."
"Con đứa nhỏ này, còn nói chọc ta với cha con sao." Mẹ Diêu cười híp mắt nói, sau đó nói thêm vài câu liền lên lầu.
Diêu Bối Địch nhìn mẹ Diêu, quay đầu nhìn Diêu Bối Khôn ngồi trên ghế sofa không chút hình tượng nào, cảm thấy cũng không có gì có thể nói với đứa em trai này, liền chuẩn bị rời đi.
"Chị." Diêu Bối Khôn đột nhiên ngồi dậy, kêu cô.
"Chuyện gì?"
"Chị thật không ly hôn với Tiêu Dạ sao?"
"Tạm thời."
"À." Diêu Bối Khôn gật đầu, chợt nói :"Thật ra em luôn cảm thấy Tiêu Dạ thực sự cũng không thích Lôi Lôi."
"Vậy sao?" Diêu Bối Địch nhìn qua có vẻ cũng không phản ứng gì.
"Nghe trong nhóm anh em nói chuyện, Tiêu Dạ cả ngày chỉ ở lại Hạo Hãn, mấy buổi tối cũng không có đi về."
". . ." Diêu Bối Địch nhìn anh ta.
"Cũng không biết là do Tiêu Dạ bận rộn nhiều việc hay không." Tự mình nói xong, liền vùi mình lên ghế sofa.
Diêu Bối Địch vểnh môi, rời đi.
Rời khỏi biệt thự Diêu gia.
Vậy nên hôm nay Lôi Lôi mới kích động như vậy ?!
Vậy nên Lôi Lôi mới đem tất cả chuyện liên quan đến Tiêu Dạ phát tiết lên người cô ?!
Cô tỏ vẻ bình tĩnh, lái xe trở lại tiểu khu.
Đậu xe xong, lên lầu.
Mở cửa phòng.
Một đôi giày da màu đen trước cửa.
Tròng mắt Diêu Bối Địch ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dạ ngồi ở phòng khách.
Nhìn cô trở về, ánh mắt khá bình tĩnh nhìn cô, nhẹ nhàng liếc, thoáng qua rồi biến mất.
Trở lại là muốn ly hôn sao ?!
Có phải mỗi lần Lôi Lôi làm loạn đều sẽ trở về đây ư ?!
- - - - Nói với người xa lạ - - - -
Xin lỗi mọi người trong thời gian qua mình di du lịch nên không post chương mới lên được mong mọi người thông cảm cho mình nhé. Yêu mọi người nhiều! <3 <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro