Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2. Chương 100: Dương đông kích tây (2) Bữa tiệc trao giải.

edit: tiểu hoa nhi

Beta: mễ bối

Ánh mắt trời rời rạc, từ rèm cửa sổ soi sáng, vén cửa sổ lên lộ ra khe hở trên sàn nhà, Kiều Tịch Hoàn giật giật đầu ngón chân, nhìn ánh mắt trời theo gió lắc lư không ngừng lay động.

Thứ hai.

Rời giường đi làm.

Cô duỗi người, từ trên giường đứng lên.

Đôi mắt vừa chuyển.

Cố Tử Thần vẫn còn nằm bên cạnh cô, ngủ rất an ổn.

Hiện tại cũng không còn sớm nha!.

Bình thường khó có khi trễ thế này vẫn còn nằm trên giường cùng cô.

Khóe miệng cô tự nhiên lôi ra một nụ cười đẹp mắt, tay không tự chủ đã vẽ miêu tả vành môi hoàn mỹ của anh, cảm xúc mềm mại, mang theo chút tình cảm khác thường. Nụ cười cô đã truyền tới đáy mắt, cả người tâm tình vui thích không cần nói cũng biết.

Bỗng nhiên, cô khom lưng, cánh môi nhẹ nhàng chạm lên cánh môi anh.

Chỉ là muốn good morning!

Nhưng có chút không thể rời bỏ.

Vừa rồi cô chỉ là nhẹ nhàng hôn lên bờ môi anh, nhẹ nhàng hôm một cái, môi đụng môi mà thôi.

Chuẩn bị rời đi trong nháy mắt, lại tựa hồ có chút không nỡ lại đưa lưỡi ra ở trên cánh môi anh liếm liếm.

Liếm qua một chút, lại không thỏa mãn, đầu lưỡi xấu xa bắt đầu lướt xuống trượt vào miệng anh, cắn môi lưỡi của anh. . .

Hôn anh, cô đang tranh thủ không chừa một chút thời gian, duy trì liên tục, triền miên.

Sáng sớm gió hè như có như không lướt qua trên giường của bọn họ, tóc dài của cô cũng thế theo gió bay, xinh đẹp không gì sánh được.

Đột nhiên.

Căn phòng giống như là yên lặng một giây.

Kiều Tịch Hoàn mở mắt, nhìn người đàn ông bị cô ép hôn đột nhiên mở mắt đôi mắt thâm sâu của anh ra, như biển rộng thâm trầm, nhưng không giống như người mới vừa tỉnh dậy nên có chút mê man cùng lười biếng. Trong con ngươi của anh tựa hồ hiện lên một ít ham muốn không dễ phát giác, trong nháy mắt cô cảm giác cổ mình bỗng nhiên bị ôm chặt, ngón tay thon dài đè đầu cô khiến cho nụ hôn càng sâu hơn. . .

"Ưm." Kiều Tịch Hoàn phát ra âm thanh kháng cự, lại mang theo chút đè nén ám muội.

Nhiệt độ căn phòng bỗng chốc tăng vọt.

Môi cắn xé, điên cuồng vướng víu.

Thời gian từng giây, từng phút.

Cố Tử Thần đột nhiên buông cô ra, nhìn mắt cô mê man, gương mặt ửng hồng.

Cánh môi mỏng của anh khẽ nhúc nhích, ngón tay thon dài vuốt nhẹ môi cô vì ôm hôn mà sưng đỏ, dùng lòng bàn tay mà nhẹ áp vào má cô, giọng nói khàn khàn nói :"Rời giường."

Giọng nói ẩn nhẫn, lẳng lặng vang ở bên tai cô.

"Không phải nên . . . Tiếp tục sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh.

Hỏi người nằm dưới cô, lúc này mới vì bị kích thích mà tai đỏ ửng, trên ngực vài cúc áo ngủ không biết làm thế nào mà bị tuột vài viên cúc lộ ra lồng ngực trắng nõn, lúc này bởi vì phập phồng do hô hấp, bởi vì hô hấp có chút kịch liệt, nhưng một giây kia ở trong mắt cô lại thành ra một loại cám dỗ trí mạng. Cô không rõ lắm tại sao một người đàn ông có thể gợi cảm như vậy ?!

Cố Tử Thần một giây kia tựa hồ là nở nụ cười, cánh môi cong cong lên, đáy mắt cũng toát ra dịu dàng của sáng sớm.

Ngón tay anh đùa bỡn tóc dài của cô, cảm nhận được cơ thể cô đang động tình :"Không còn sớm, rời giường."

Kiều Tịch Hoàn cau mày, một bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng.

Cố Tử Thần từ trên người cô dứng dậy, giống như là đang vỗ về trẻ con vậy, sờ sờ đầu cô :"Em bị muộn rồi."

Kiều Tịch Hoàn tựa hồ mới nhớ tới, hôm nay phải đi làm.

Cô chợt phản ứng kịp, với tay lên đầu giường tìm điện thoại nhìn thời gian.

Ai ôi.

Đã thật lâu không có dậy trễ như vậy rồi.

Sáng sớm hôm nay có một hội nghị thường lệ, tối hôm qua Milk đã thông báo rồi.

Cô vén chăn từ trên giường leo xuống.

Bởi vì quá nhanh có chút không kịp cho nên tự nhiên liền thấy đồ giấu ở dưới chăn, thân thể người nào đó có biến hóa.

Kiều tịch Hoàn dừng hai giây, ngẩng đầu nhìn Cố Tử Thần, nhìn anh đang cố gắng giấu diếm nhưng vẫn cứ thế bộc lộ ra ngoài, có chút không nói nên lời là ngượng ngùng, là xấu hổ hay vẫn là ham muốn, khóe miệng tà ác cười :"Cố Tử Thần anh đây là chưa thỏa mãn dục vọng a!."

Sắc mặt Cố Tử Thần tối sầm, âm thanh trầm thấp :"Buổi sáng phản ứng tự nhiên."

"Bình thường sao em không thấy anh sáng sớm đã có phản ứng này."

"Bình thường lúc em rời giường anh còn ở trên giường hay sao ?!" Cố Tử Thần nói trắng ra.

". . ."

"Còn chưa chịu rời giường ?!" Cố Tử Thần thúc giục, sắc mặt không tốt.

"Không cần nói trước đây sở dĩ anh luôn rời giường trước em là vì muốn che dấu phản ứng tự nhiên này của anh chứ?" Kiều Tịch Hoàn không chút lưu tình lật tẩy.

Sắc mặt Cố Tử Thần đen nay còn đen hơn.

"Cố Tử Thần anh xấu hổ a? Sớm biết anh như thế. . . Ừm, tinh thần của chị đây cũng không cần nín đến độ tuổi này!" Kiều Tịch Hoàn nói xong mặt không chút ngượng ngùng.

Cố Tử Thần sắc mặt không còn biểu cảm gì thêm, anh xuống giường trước Kiều Tịch Hoàn một bước, đi về phòng tắm.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn vẫn treo nụ cười đắc ý.

Luôn cảm thấy trong lúc này lòng mang theo một trận ngọt ngào.

Cô nhìn anh bước chân vững vàng, nhìn bóng lưng cao ngất kia.

Ngọt ngào nhưng cũng hiện lên một chút chua xót, viền mắt có chút ửng hồng.

Có thể nhìn thấy bộ dạng anh khỏe mạnh như vậy.. . . Thật tốt.

Cô đuổi theo bước chân anh, đi tới phòng tắm.

Phòng tắm không có khóa cửa, cho nên cô trực tiếp đẩy cửa phòng ra.

Cố Tử Thần đứng trước bồn cầu, tựa hồ vẫn còn đang đi vệ sinh, quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt chợt biến hóa, biến hóa, biến hóa. . .

Kiều Tịch Hoàn cúi đầu nhìn anh, rất tự nhiên đi tới, từ phía sau ôm anh, ôm bờ lưng vững chãi của anh, cánh tay quấn quít lấy chiếc áo có kích thước rộng rãi, khuôn mặt cứ như vậy chôn ở phía sau lưng anh, cảm nhận nhiệt độ thân thể anh, cảm nhận anh cứ như vậy chân chân thật thật đứng bên cạnh cô, cao hơn cô một đoạn.

Cố Tử Thần cứ thế tùy ý để Kiều Tịch Hoàn ôm một giây, hai giây, ba giây. . .

"Anh còn đang đi vệ sinh." Cố Tử Thần nhắc nhở, âm thanh lạnh lùng.

"Ừ, em biết."

"Buông."

"Không buông."

"Kiều Tịch Hoàn!" Cố Tử Thần cắn răng.

"Em cũng không ngăn cản anh đi vệ sinh mà." Kiều Tịch Hoàn ôm càng chặt hơn.

". . ." Cố Tử Thần nhíu mày.

"Thực sự, anh tốt vô cùng." Kiều Tịch Hoàn nói.

Cố Tử Thần nhíu mày :"Em nhìn thấy những thứ khác?"

"Hảo Điểu." Kiều Tịch Hoàn tổng kết.

Chim ?!

Sắc mặt Cố Tử Thần từng trận co quắp. . .

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên buông Cố Tử Thần ra, nhìn anh vẫn như cũ không có giải quyết tiếp.

Cố Tử Thần bị Kiều Tịch Hoàn làm cho có chút căm tức :"Em sẽ không e lệ sao?"

"Ăn đều ăn qua. . ." Kiều Tịch Hoàn bật thốt ra.

Lời nói ra, hai người đều lúng túng.

Sau đó bầu không khí càng lúc càng thêm ngượng ngùng, căng thẳng, tựa hồ cũng đang chậm rãi ấm lên.

Trầm mặc như vậy ít nhất hai phút :"Em đến cùng không chịu đi ra."

Âm thanh Cố Tử Thần rống giận.

Kiều Tịch Hoàn bị Cố Tử Thần rống tới đau đầu, cô hung hăng nhing Cố Tử Thần, giận dữ :"Anh biết rõ em phải đi làm nên cần dùng nhà vệ sinh, anh không phải cũng đang đối nghịch với em sao ?! Bình thường không phải anh đã sớm rời giường sao? Hôm nay anh trúng tà hả!"

Kiều Tịch Hoàn lúc giận dữ, tính khí tuyệt đối không thể khinh thường, rõ ràng không vui, rõ ràng có một loại ảo giác muốn giết người!

Mặt Cố Tử Thần lúc xanh lúc trắng.

Cuối cùng trực tiếp mặc quần vào, đi ra ngoài.

Lúc rời khỏi phòng tắm, có chút dừng chân :"Hôm qua buổi chiều ai nói tỉnh dậy thấy phòng trống rỗng, mất mát ?!"

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.

Cố Tử Thần, người kia vô cùng giận dữ ngang nhiên rời khỏi phòng.

Cho nên nói.

Cố Tử Thần thật ra đang chiếu cố tới cảm nhận của cô. . .

Cái này.

Rõ ràng là không nói được ?! Sáng sớm đã bắt đầu cãi nhau, thật quá trớn.

Cô chuyển mắt nhìn vào trong gương.

Cô vẫn cho là cô sẽ phải chứng kiền một khuôn mặt tức giận, lại không nghĩ rằng. . . Cứ như vậy nhu tình như nước, cười.

Cô cắn môi nhỏ bé.

Trái tim ngọt ngào không có cách nào che giấu.

Cô chợt ngẩn người ra, vội vã đánh răng rửa mặt, vội vã rời phòng tắm đi thay quần áo, trang điểm, sửa sang gọn gàng trước gương, sau đó nhìn xung quanh một chút, vội vã cầm túi xách ra cửa.

Cố Tử Thần không có trong phòng khách, hiện tại cũng không có thời gian đi tìm anh, lúc đầu còn muốn cho anh một cái goodbye kiss.

Vội vội vàng vàng như thế trực tiếp chạy thẳng ra cửa chính, Võ Đại tựa hồ chờ có chút nhàm chán, xuống xe, ở cửa chính lắc lư, nhìn Kiều Tịch Hoàn đi ra :"Tôi nghĩ hôm nay cô không cần đi làm."

"Đừng nói nhảm, nhanh, tôi tới trễ rồi." Kiều Tịch Hoàn trực tiếp ngồi vào xe.

Võ Đại chui vào, cho xe chạy, rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn đồng hồ trên cổ tay, hội nghị hôm nay nghe nói rất quan trọng, nếu không quan trọng, Milk sẽ không nhắn tin nhắc nhở cô.

Cô thúc dục :"Cô lái nhanh một chút có được không?"

"Đây là tốc độ nhanh nhất của tôi rồi. Mau hơn chút nữa, tôi không có thể bảo đảm an toàn của cô." Võ Đại nói.

Bình thường bản thân cố gắng chạy nhanh nhất có thể, thế nhưng đại ca căn dặn nên Võ Đại cũng không dám tùy ý làm bậy.

Kiều Tịch Hoàn vã mồ hôi nói :"Cô lái nhanh một chút đi."

Võ Đại trợn mắt :"Tôi nói tốc độ này của tôi là nhanh rồi, nếu không cô kêu Doãn Tường lái đi ?!"

"Có tin tôi xa thải cô hay không!" Kiều Tịch Hoàn uy hiếp.

". . ."

Võ Đại vẫn như cũ tốc độ đều đều chạy.

Kiều Tịch Hoàn tức giận đến nổi trận lôi đình.

Không phải bởi vì cô từng có bóng ma trong lòng, cô đã sớm tự mình lái xe rồi.

Chịu đựng lửa giận, nhìn điện thoại vang lên :"Kiều tổng, bao giờ chị mới tới ?"

Milk có chút nóng nảy.

"Đi họp sao?"

"Chủ tịch đều đã tới, chỉ có chị vẫn chưa tới, sắc mặt chủ tịch hiện tại không mấy tốt." Milk có chút hoảng sợ nói.

Kiều Tịch Hoàn mím môi :"Tôi còn 10 phút."

"Em, em sẽ cố gắng kêu bộ phận tổng hợp kéo dài thời gian thêm một chút a!."

"Phiền em."

Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.

"Đều là do Cố Tử Thần, đều là do anh!" Nhịn không được chửi nhỏ.

Võ Đại liếc mắt nhìn cô, nhìn cô thực sự có chút gấp gáp, cũng nhịn không được, tăng tốc một chút.

"Cố Tử Thần trêu chọc cô rồi?" Võ Đại thuận miệng hỏi, cả người thực sự đang rất nghiêm túc lái xe.

Kiều Tịch Hoàn có chút nóng nảy lúc này đột nhiên dịu một chút, cô nhìn Võ Đại, thẳng tắp nhìn Võ Đại.

Võ Đại nhíu mày.

Hôm nay chẳng nhẽ rửa mặt không sạch? Còn có gèn mắt sao ?!

"Cố Tử Thần không có cùng Diệp Vũ lên giường." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng.

Võ Đại cảm thấy bản thân suýt nữa thì sặc nước bọn mà chết.

Người phụ nữ này cho tới bây giờ đều là nói những điều ngoài dự tính ư ?!

"Sau đó thì sao ?"

"Cố Tử Thần có phải hay không vẫn là lần đầu tiên ?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

Võ Đại cười cười.

Võ đại làm sao mà biết ?!

Có điều nếu không có cùng Diệp Vũ phát sinh cái gì, thì cũng không có cùng những người khác phát sinh.

Ở căn cứ nhiều năm như vậy, chỉ có lúc Cố Tử Thần thi hành nhiệm vụ mới có thể tranh thủ vui vẻ!

Đương nhiên.

Lấy tính cách khó chịu của Cố Tử Thần thì cũng không thể làm loại chuyện có lỗi này với Diệp Vũ.

"Có phải hay không là lần đầu tiên?" Kiều Tịch Hoàn hỏi bản thân, đột nhiên quấn quít.

Võ Đại nhìn Kiều tịch Hoàn qua gương chiếu hậu.

Phụ nữ khi rơi vào tình yêu sẽ đều ngây ngốc như vậy ?!

Thật tốt.

Như vậy, Võ Đại cô hẳn cũng sẽ không muốn có người yêu đâu.

Xe một đường thẳng tới nơi, so với trước đó tốc độ này tới trước ba phút.

Kiều Tịch Hoàn nhanh chóng xuống xe, điều chỉnh tâm tình của mình, tiến độ nhanh nhưng không có chút rối loạn nào, cô vẫn như cũ ngẩng đầu ưỡn ngực, cho dù ở dưới tình huống cuống quít cũng cho người khác có cảm giác linh động, khí thế bức người.

Cô đi vào thang máy, ấn đến phòng họp ở tầng cao nhất.

Tầng lầu này là phòng họp chuyên dụng của Cố Diệu, một lớn một nhỏ.

Hôm nay dùng phòng họp lớn, toàn bộ trưởng phòng của từng bộ phận trong công ty đều tới tham gia.

Milk đứng ở cửa phòng họp, nhìn Kiều Tịch Hoàn rốt cuộc cũng xuất hiện, mới nhanh chân chạy tới :"Kiều tổng, mọi người đều đang đợi một mình chị, sắc mặt chủ tịch hiện rất khó coi."

Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu, thuận tay đưa túi xách cho Milk cầm, điều chỉnh lại hơi thở, đi vào phòng họp.

Bên trong phòng họp rất an tĩnh.

Tất cả trưởng phòng trong công ty cũng không dám lớn tiếng thở dốc, đương nhiên đi theo các trưởng phòng thường có người phụ tá cũng như bí thư cũng không dám phát ra tiếng, cho nên khi Kiều Tịch Hoàn xuất hiện như thế, phòng họp ánh mắt đều hướng lên người cô.

Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh đi vào, ngồi vào cái ghế gần với Cố Diệu nhất, xin lỗi nói :"Xin lỗi chủ tịch, trong nhà xảy ra một số chuyện nên mới tới chậm."

Trong nhà xảy ra một số chuyện ?!

Cố Diệu khẽ nhíu mày :"Trong nhà xảy ra chuyện gì?"

Kiều Tịch Hoàn cắn môi.

Cố Diệu càng thêm khó coi.

"Sáng sớm Cố Tử Thần quấn lấy tôi một hồi." Kiều Tịch Hoàn nói, âm thanh có chút giảm thấp nhất.

Cố Diệu mặt có chút giật giật.

Kiều Tịch Hoàn có chút ngượng ngùng, không nói gì thêm.

Cố Diệu tựa hồ trong nháy mắt liền hiểu rõ, cố ý hắng giọng, hóa giải xấu hổ trong nháy mắt, ông ta nhìn nhân viên trong phòng họp mở miệng nói :"Hội nghị hôm nay rất quan trọng, mọi người nghe kĩ một cách cẩn thận."

Mọi người chăm chú không gì sánh được, trước mặt là máy tính xách tay, nghiêm túc ghi chép.

Cố Diệu mở miệng lần nữa :"Bộ phận khách hàng vừa mới nhận được một hạng mục quốc tế lớn của tập đoàn Phó thị, do Pháp, Đức, Hàn Quốc cùng Trung Hoa, 4 quốc gia cùng nhau hợp tác khai thác thị trường Âu Á kết hợp, phân chia ra ở các nước Trung Quốc, Hàn Quốc, Pháp cùng Đức hai nước này kết hợp mở rộng thị trường châu âu. Mà ở Trung Quốc hiện tại được phân chia cho tập đoàn Phó thị đảm nhiệm. Hạng mục lớn như vậy, tập đoàn Phó thị đang gọi thầu những công ty khác cùng nhau kết hợp mở rộng thị trường, hiện tại các xí nghiệp ở Thượng Hải đều đang rục rịch, đồng thời vấn đề này được chính phủ ra sức chống đỡ, Thượng Hải là một viên minh châu sáng giá ở phương đông, công trình kiến trúc đa phần mang tính tiếu chí biểu trưng, mang ý nghĩa giá trị."

Mọi người ngưng thở.

Cố thị ở Thượng Hải mà nói có thể là một xí nghiệp có danh tiếng nhưng muốn nhận được hạng mục này cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Thứ nhất.

Tài chính Cố thị có hạn.

Phó thị tuy là dẫn đầu xí nghiệp ở Thượng Hải nhưng sở dĩ vẫn muốn tìm những công ty khác để hợp tác, đơn giản chính là hạng mục này quá lớn, vấn đề tài chính không đủ, bố trí nhân viên không đồng đều, mà Phó thị hay là tài chính khẳng định không chỉ đơn giản tìm vài ngân hàng là có thể giải quyết hết những khoản chi phí. Nhất định ngân hàng quốc tế cho vay sẽ trở thành xu hướng.

Thứ hai.

Cố thị bây giờ trên tay có mấy người còn đang cầm trong tay vài hạng mục nóng như lửa còn chưa làm xong, nếu tùy tiện tiếp nhận những hạng mục khác vốn dĩ sẽ tồn tại chút mạo hiểm, đón thêm một đơn đặt hàng lớn như vậy, bản thân nội bộ của Cố thị cũng ăn không tiêu.

Thế nhưng.

Mặc dù hai điều tồn tại trên không phải là hai nhân tố khách quan trên không thể giải quyết, Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Diệu, nhìn ông ta chỉ vì cái trước mắt như thế, cũng biết hạng mục này bắt buộc phải làm.

"Cho nên, từ giờ trở đi, hạng muc này giao hết toàn bộ cho Kiều Tịch Hoàn làm người dẫn đầu phụ trách, mỗi tuần báo cáo cho tôi về tiến độ làm việc." Cố Diệu mỗi chữ mỗi câu dặn dò.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu :"Vâng."

Cũng không có nói nhiều đến nguyên nhân và kết quả, chỉ có bằng lòng.

Kiều Tịch Hoàn mím môi không có biểu tình gì khác lạ.

Cuối cùng bộ phận tổng hợp tóm tắt lại nội dung, tiến độ hiện nay của Phó thị, lý lịch những xí nghiệp đang cạnh tranh hiện nay, hạng mục then chốt nhất thiết phải chú ý hiện nay!

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy đầu hơi đau, vẫn là nghiêm túc nghe cho xong toàn bộ nội dung hội nghị.

Lúc rời đi, Kiều Tịch Hoàn nhìn sang phóa quản lý của bộ phận tổng hợp :"Đem phần tư liệu vừa mới trình bày đưa cho thư ký của tôi, tôi muốn nghiên cứu nhiều hơn."

"Vâng, Kiều tổng." Quản lý bộ phân tổng hợp cung kính nói.

Kiều Tịch Hoàn theo đoàn người trở lại phòng làm việc, cô ngồi trên chiếc ghế xa hoa, khóa chặt lông mi.

Milk bưng một ly cà phê tiếng vào, lễ phép đặt trước mặt Kiều Tịch Hoàn :"Kiều tổng, quản lý chi nhánh vừa mới tan họp đều hỏi em lúc nào thì họp tiếp, chị bên này có sắp xếp gì không?"

Bình thường sau khi xác định hạng mục lớn nào đều sẽ chia thành tiểu đội nhỏ để họp tiếp, không đưa ra một phần phân chia công việc hợp lý tất cả mọi người sẽ không thể tập trung lại ở một điểm.

Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc Kiều Tịch Hoàn làm những thứ như vậy.

Cô giật mình quay đầu nhìn Milk nói :"Em đi giúp tôi tìm một số tư liệu. Tình hình kinh doanh hiện tại của Cố thị, hiện tại có thể chịu tải được ở mức nào. Đồng thời giúp tôi đem tài liệu của quản lý bộ phận tổng hợp đưa cho em chuyển sang máy tính cho tôi, tôi muốn kiểm tra mức độ chúng ta có thể cạnh tranh."

Milk vội vàng gật đầu :"Vâng."

Kiều Tịch Hoàn mở máy tính xách tay lên.

Milk đi qua máy vi tính đem PPT chuyển sang cho cô.

Kiều Tịch Hoàn mở PPT ra, kiểm tra từng công ty từng công ty một.

Sau đó đối với mỗi công ty sẽ làm một biểu đồ đơn giản, ví như ưu thế, ví như khuyết điểm.

Cô làm xong mọi thứ, hơi mệt, uống một ngụm cà phê, duỗi người.

Không có tập đoàn Hoãn Vũ.

Tập đoàn Hoãn Vũ không có ở trong suy nghĩ của Phó thị, đơn giản còn là nói Hoãn Vũ chưa đủ tư cách sao.

Kiều Tịch Hoàn liếc mắt.

Hoàn Vũ tuy là thành lập không lâu nhưng đối với cách làm việc thủ đoạn của Phó Bác Văn, anh ta cũng sẽ không để ý đến xí nghiệp có lịch sử lâu đời hay không, căn bản cũng không cần bởi vì quan hệ với các xí nghiệp mà có chút lo ngại, không chỉ những thế Hoàn Vũ nổi danh là tài chính hùng hậu ở Thượng Hải. Hoắc Tiểu Khê năm đó trên thương trường thích nhất là vơ vét của cải, chưa bao giờ làm ăn mua bán lỗ vốn, hiện tại ước định tài sản Hoàn Vũ trên thị trường đã sớm vượt qua xí nghiệp lâu đời Cố thị rất nhiều, Phó thị không có lý nào lại không mời bọn họ tham gia đấu thầu.

Đôi mắt khẽ nhúc nhích.

Kiều Tịch Hoàn đang cố gắng suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô nhìn điện thoại.

Tề Lăng Phong.

Lúc này lại gọi điện thoại cho cô.

Cô bắt máy :"Alo."

"Là tôi, Tề Lăng Phong."

"Tôi biết."

"Vẫn lạnh lùng như vậy?" Tề Lăng Phong nói.

"Đối với một tội phạm cưỡng gian, anh nghĩ tôi cần tỏ thái độ như thế nào?" Kiều Tịch Hoàn châm chọc.

"Chưa toại." Tề Lăng Phong nói, trong miệng mang theo chút tiếc nuối.

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt :"Nếu như thỏa mãn rồi, anh cảm thấy anh vẫn có thể an nhàn ngồi trong phòng làm việc cao cấp của Hoàn Vũ?"

"Làm sao cô biết tôi bây giờ đang ở phòng làm việc cao cấp của Hoàn Vũ."

"Tôi hiện tại không rảnh cùng anh tán ngẫu."

"Kiều Tịch Hoàn, tôi hiện tại ở nhà hàng tây đối diện Cố thị, mời cô ăn cơm như thế nào?" Tề Lăng Phong giọng nói mãi mãi cũng như vậy, tùy ý.

Kiều Tịch Hoàn sầm mặt lại :"Tôi không rảnh."

"Nói chuyện dự án hợp tác với Phó thị." Tề Lăng Phong đi thẳng vào vấn đề :"Cô không hiếu kỳ vì sao tôi không có được mời tham gia đấu thầu ?!"

Kiều Tịch Hoàn xiết chặt điện thoại di động.

Tề Lăng Phong ngược lại lúc nào cũng có thể nắm bắt được tiết tâu của cô.

"Tôi đến ngay." Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.

Cô không muốn cùng Tề Lăng Phong hành động theo cảm tính.

Cô đứng lên, rời khỏi phòng làm việc.

Vừa mới kéo cửa chính ra, Milk liền xuất hiện ở cửa :"Kiều tổng, chị muốn đi ra ngoài sao?"

"Ừ, tôi có chút việc, có người tìm thì gọi điện cho tôi."

"Vâng." Milk gật đầu :"Được rồi, đây là tư liệu chị kêu buổi sáng em kiểm tra lại cho chị, nên đặt trên bàn làm việc của chị sao?"

"Đưa cho tôi đi." Kiều Tịch Hoàn thuận tay đón lấy tài liệu, nhanh chân ra cửa.

Milk nhìn theo bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, cảm thấy Kiều tổng thực sự mạnh mẽ vô cùng.

Trong phòng chung, Tề Lăng Phong ưu nhã mà cao quý đã ngồi ăn beefsteak rồi, đối diện với anh ta còn có một phần, giống như là bởi vì Kiều Tịch Hoàn mà chuẩn bị.

Kiều Tịch Hoàn nháy mắt cho phục vụ, phục vụ lúc rời đi tự nhiên khép cửa phòng lại.

Kiều Tịch Hoàn nói :"Không cần đóng cửa lại, tôi sợ tôi gặp phải biến thái."

Rõ ràng ám chỉ như thế.

Tề Lăng Phong chỉ là cười cười.

Nhân viên phục vụ có chút lúng túng rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn tự nhiên ngồi đối diện với Tề Lăng Phong, đem bản văn kiện Milk đưa tự nhiên để sang một bên, cầm dao dĩa lên như thường ăn.

Phòng chung yên tĩnh, Tề Lăng Phong ưu nhã lau miệng, khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, tựa như nhìn Kiều Tịch Hoàn trước mặt đang cúi đầu chăm chú ăn beefsteak, nhìn cô lạnh lùng không chút thân thiết như vậy, miệng tà ác nhếch lên :"Tôi gọi phần ăn tình nhân."

Kiều Tịch Hoàn đang cắt thịt bò dừng tay một chút, bình tĩnh ăn tiếp, không nói một câu.

"Cô có phải hay không cũng giống như tôi cảm thấy ăn thế này cũng mang theo chút ý nghĩa." Tề Lăng Phong hỏi cô.

Kiều Tịch Hoàn lau miệng, nhìn anh ta cứ thế nhìn cô chằm chằm, tựa hồ là đang quan sát, cũng tựa hồ quan sát ánh mắt anh ta, tản ra một ít vẻ mặt tự giễu, cô không hề để anh ta trong đáy mắt, cầm ly rượu đỏ :"Tôi cảm thấy cùng ăn với anh, cái gì cũng giống nhau, không hề thú vị."

Tề Lăng Phong trầm mặc một giây, lại đột nhiên nở nụ cười.

Không hề thú vị.

Kiều Tịch Hoàn vẫn như vậy khiến cho anh ta muốn ngừng mà không được.

Anh ta đột nhiên đổi một biểu cảm khác, ngồi ngăn ngắn, nghiêm túc liếc mắt nói :"Có thể bằng vào việc chúng ta hợp tác rồi."

Kiều Tịch Hoàn khóe miệng khẽ cười.

Cô biết Tề Lăng Phong đang có ý gì.

"Tôi không tham gia cạnh tranh dự án hợp tác với Phó thị, không phải là bởi vì Phó thị chướng mắt tôi mà là tôi tự động buông tha. " Tề Lăng Phong thẳng thắn nói :"Mà tôi buông tha là bởi vì tôi biết cô đối với tôi có yêu cầu."

Kiều Tịch Hoàn uống rượu đỏ, nhìn anh bình tĩnh.

"Phải không, Kiều Tịch Hoàn?" Tề Lăng Phong nhướng mày hỏi cô.

"Ừm, đúng." Kiều Tịch Hoàn đặt ly rượu đỏ lại, lúc này hai người đang bàn chuyện không cần phải vòng vo, cô thuận tay đưa phần văn kiện mà cô cũng chưa xem đưa cho Tề Lăng Phong :"Đây là năng lực của Cố thị bây giờ."

Tề Lăng Phong đón lấy.

Kiều Tịch Hoàn nói :"Tôi còn chưa nhìn thấy nội dung bên trong, thế nhưng tôi biết Cố thị không có năng lực lớn như vậy có thể nhận được hạng mục này. Chỉ là Cố Diệu không có khả năng đặt miếng thịt béo lên miệng người khác, nhất định ông ta sẽ toàn lực tranh chấp. Nếu như Cố thị thực sự có thể nhận được hạng mục này, bất kể là tài chính hay là sắp xếp nhân viên, chính là một tai họa ngầm cực lớn, mà lúc này đây, anh có thể gian lận từ đó."

"Không phải tôi, là chúng ta." Tề Lăng Phong tựa hồ nhanh chóng nhìn phần văn kiện kia, đưa lại cho Kiều Tịch Hoàn, lạnh lùng nói.

Kiều Tịch Hoàn đưa văn kiện, tự xem lại.

Quả thế.

Cố Diệu đến cùng có nghĩ tới chính mình không, công sức cạnh tranh một hạng mục nguy hiểm lớn như thế, rốt cuộc là ông ta quá tin tưởng vào chính mình hay là quá tin tưởng vào năng lực của cô.

"Có điều, muốn khiến Phó thị lựa chọn Cố thị chúng tôi là một vấn đề khó khăn không nhỏ." Kiều Tịch Hoàn nói :"Tôi thấy chúng tôi cạnh tranh với một vài công ty, tài sản cùng tư chất đều so với Cố thị có ưu thế hơn nhiều, mà một thương nhân khôn khéo như Phó Bác Văn của Phó thị mà nói, để bọn họ lựa chọn Cố thị, có phần không tin được, tôi cảm thấy chúng ta chính là cho người khác càng tiến gần hơn mà thôi."

"Đó là đối với Cố thị các người mà nói, cộng thêm Hoàn Vũ, Phó Bác Văn sẽ không cho là như vậy." Tề Lăng Phong nói.

"Anh có tính toán gì." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Rất đơn giản, tìm Phó Bác Văn chúng ta nói chuyện riêng."

"Tôi và Phó Bác Văn không quen."

"Tôi cũng không quen." Tề Lăng Phong thẳng thắn nói.

Năm đó Hoắc Tiểu Khê cũng không đủ năng lực cùng Phó thị hợp tác, cho dù Hoàn Vũ có đủ năng lực bởi vì Phó Bác Văn lúc đó ngồi tù.

Cho nên đối với cô mà nói cô thực sự cũng có một loại tiếc nuối.

"Tìm cơ hội đi!." Tề Lăng Phong nhìn Kiều Tịch Hoàn trầm mặc, nói :"Thương nhân đơn giản chính là nhìn trúng quyền lợi mà thôi."

Nói lời nhảm.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta.

"Tối nay trong làng giải trí có một bữa tiệc trao giải, Phó Bác Văn sẽ cùng Trình Vãn Hạ tham gia, tôi lấy được một thư mời có muốn hay không cùng đi?" Tề Lăng Phong đem thư mới màu hồng diễm ra, đặt ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn.

Kiều tịch Hoàn nhìn anh ta.

"Đối với tôi phòng bị như vậy?" Tề Lăng Phong nói.

"Tiền án quá nhiều." Kiều Tịch Hoàn nói.

Tề Lăng Phong cười lạnh :"Tôi hiện tại ở trên lưng cùng bụng đều băng bó bằng vải, cô cảm thấy tôi thực sự còn không sợ chết sử dụng sức mạnh với cô ?!"

"Buổi tối tôi đi cùng." Kiều Tịch Hoàn nói xong câu tiếp liền đứng dậy.

"Kiều Tịch Hoàn." Tề Lăng Phong đột nhiên gọi cô lại.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta.

"Quan hệ của cô với Cố Tử Thần là như thế nào?" Tề Lăng Phong hỏi.

Kiều Tịch Hoàn mím môi :"Có liên quan với anh."

"Đương nhiên, quan hệ của cô với anh ta trực tiếp ảnh hưởng đến việc cuối cùng cô có thể hay không thâu tóm Cố thị, kết quả là tôi sợ bị cô chơi."

"Tôi và Cố Tử Thần quan hệ rất tốt." Kiều Tịch Hoàn nói, không có nửa điểm úp mở :"Nhưng nếu như anh còn muốn mạo hiểm cùng tôi hay không, xem chính anh. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, rất nhiều thứ tôi muốn bản thân đạt được, tôi đối với anh sẽ có rất ít cảm giác an toàn."

Nói xong, rời nhanh khỏi.

Tề Lăng Phong sẽ không buông tay.

Bởi vì có thể thâu tóm Cố thị, ngoại trừ vào tay cô thì những người khác đều không được.

Rất hiển nhiên Tề Lăng Phong sẽ không chờ thêm.

Cho nên chỉ biết tìm cô hợp tác.

Hơn nữa Tề Lăng Phong là loại người có đủ tự tin, anh ta tin bản thân coi như không cần đến Kiều Tịch Hoàn trợ giúp nhưng ít ra cũng sẽ không bị cô tính toán, loại làm ăn mua bán không lỗ vốn này có gì mà không thể thử.

Kiều Tịch Hoàn cười lạnh một tiếng.

Cô có thể không cảm thấy việc làm ăn này không hề lỗ vốn!

Tề Lăng Phong nhìn Kiều Tịch Hoàn rời đi, mắt không nháy một cái.

Anh ta thực sự không dám hứa chắc Kiều Tịch Hoàn đang thật lòng hợp tác với anh ta.

Có điều giống như Kiều Tịch Hoàn nói vậy, rất nhiều thứ đều muốn bản thân tự mình đạt được.

Kiều Tịch Hoàn sẽ không để mặc cho cục thịt béo này biến mất dưới mí mắt cô, người phụ nữ này sẽ không xử trí theo cảm tính!

Đôi mắt vừa chuyển.

Anh ta gọi điện thoại :"Diệp Vũ."

"Ừ."

"Cám ơn thư mời."

"Không cần khách khí. Loại trừ Kiều Tịch Hoàn, tôi sẽ cho cho anh càng nhiều thứ anh muốn."

"Cám ơn trước." Tề Lăng Phong cúp điện thoại.

Có thể có sự giúp đỡ từ Diệp Vũ!

Kiều Tịch Hoàn cho dù có năng lực lớn hơn nữa, cũng không là gì cả!

. . . .

Kiều tịch Hoàn cầm văn kiện trở về phòng làm việc.

Vừa rồi ở trong thang máy còn gặp được Diệp Mị.

Bước chân khẽ dừng lại một chút, nhìn Diệp Mị đứng thẳng tắp xuất hiện trước mặt cô.

"Tôi đi làm." Diệp Mị nói.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta :"Chức vụ gì?"

"Thư ký chủ tịch." Diệp Mị cao ngạo cười.

Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng :"Cô thật là có năng lực, một bước đã trở thành người thân cận nhất với chủ tịch."

"Cũng vậy thôi, giúp đỡ ba nhìn chằm chằm cô mà thôi." Diệp Mị nói.

Kiều Tịch Hoàn hừ lạnh một tiếng, mặt không đổi đi về phía phòng làm việc.

Diệp Mị nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng cười nhạt.

Kiều Tịch Hoàn vừa trở lại phòng làm việc, ngoài cửa phòng đã vang lên tiếng gõ, Kiều Tịch Hoàn không kiên nhẫn nói :"Vào đi."

Cố Tử Tuấn còn chưa tỉnh ngủ xuất hiện trong phòng làm việc của cô.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta.

"Mới sáng sớm đã kêu người ta tới đi làm, còn muốn hay không để người khác sống." Cố Tử Tuấn oán giận.

Kiều Tịch Hoàn nhìn đồng hồ trên bàn làm việc, kim ngắn dài chỉ đúng 2 giờ chiều.

Thời gian này, là sáng sớm sao ?!

"Cậu tìm tôi làm cái gì?" Kiều Tịch Hoàn không nhiều lời, trực tiếp hỏi.

"Ba không phải kêu tôi tới tìm chị báo cáo sao."

". . ." Kiều Tịch Hoàn mắt nheo lại.

Cố thị không có Cố Tử Hàn, Cố Diệu ngược lại thật sự khắp nơi đều để người khác giám sát cô, đối với cô luôn có nhiều phòng bị.

Lão hồ ly này.

Cô ngước mắt lên :"Cậu có thể làm cái gì ?"

"Đều được a !." Cố Tử Tuấn nắm nắm tóc, không sao nói.

"Milk." Kiều Tịch Hoàn cầm điện thoại :"Em vào đây một chút."

"Vâng."

Milk rất nhanh đã xuất hiện ở trong phòng làm việc, lễ phép nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Kiều tổng."

"Cố Tử Tuấn sắp xếp theo em làm việc, học tập làm sao để trở thành một thư ký tốt." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Cái gì ?!" Milk cùng Cố Tử Tuấn đồng thanh hô.

Milk kêu lên vì bất luận thế này Cố Tử Tuấn ở Cố gia cũng là cậu ấm a, quá ủy khuất rồi!.

Cố Tử Tuấn kêu lên vì anh ta đường đường là tam thiếu gia họ Cố, chạy đến công ty nhà mình để bị đối xử nhỏ bé như thế sao?!

"Cậu không phải nói cái gì cũng được sao?"

"Thư ký không được." Cố Tử Tuấn rất nghiêm túc cự tuyệt.

"Tôi cảm thấy thấy chức vụ này hợp nhất với câu."

"Kiều Tịch Hoàn, đừng tưởng rằng hiện tại ở Cố thị chị có chức vụ cao mà có thể một tay che trời, chị có tin hay không tôi lập tức nói cho ba chị vũ nhục tôi!" Cố Tử Tuấn nổi trận lôi đi.

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt :"Đi đi, nhìn xem ba cậu cảm thấy người nào vũ nhục người nào."

"Kiều Tịch Hoàn!" Cố Tử Tuấn tức giận đến bất chấp.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Milk nói :"Em đi tới bộ phận tổng hợp nói cho bọn họ, tôi cần thêm một thư ký nữa, thuận tiện gửi công văn đi, chính thức làm việc."

"Không cho phép gửi công văn đi." Gửi công văn đi rồi, còn muốn anh ta sống hay không!

Kiều Tịch Hoàn không bị phân tâm dặn dò nói :"Milk, em nhớ đem theo Cố Tử Tuấn, kêu anh ta sớm bắt đầu làm việc đi."

"Vâng." Milk chỉ cười gật đầu.

Cố Tử Tuấn tức giận đến khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn Kiều Tịch Hoàn một bộ không thay đổi, cả người thở phì phò rời khỏi phòng làm việc của Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn mặt không chút thay đổi nhìn Cố Tử Tuấn rời khỏi, chuyển mắt.

Cố Diệu nghi ngờ cô, cô liền đem Cố Tử Tuấn an bài ở ngay vị trí thân cận nhất.

Cô muốn nhìn xem Cố Diệu đến cùng có thể hoài nghi tới mức nào.

"Milk, em tìm hiểu cho tôi một chút về tập đoàn Phó thị." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Cái này còn cần tìm hiểu sao? Chị hỏi em, em có thể trực tiếp tường thuật cho chị." Milk nói.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

Milk ngượng ngùng cười cười, nói :"Em không phải rất nhiều chuyện sao ?! Chuyện năm đó của Phó Bá Văn cùng Trình Vãn Hạ náo động cả đại dương, em dốc lòng đem mười tám đời tổ tông nhà Phó Bác Văn đã điều tra xong."

Kiều Tịch Hoàn thực sự không biết, bên người có một bí thư như vậy rốt cuộc là tốt, hay là không tốt đây ?!

Khóe miệng cô cười cười :"Vậy em nói một chút về Phó Bác Văn đi."

"Phó Bác Văn, đại tiếu gia tập đoàn Phó thị, 25 tuổi, tốt nghiệp đại học ở Mỹ, có hai bằng đai học. Hiện tại là chủ tịch kiêm CEO của tập đoàn Phó thị. Tập đoàn Phó thị có liên quan đến chứng khoán, phòng địa ốc, nhà hàng, quán rượu, siêu thị, tiêu thụ ô tô, trường tư thục các loại, Phó Bác Văn ở Châu Á đứng đầu danh sách người giàu, thậm chí còn nằm trong bảng xếp hạng người giàu trên thế giới. Có câu Phó Bác Văn chỉ cần nhẹ nhẫm chân một cái, Thượng Hải sẽ rung động ba mét, có thể hình dung Phó Bác Văn huy hoàng lại giàu có là quá chuẩn xác, có điều. " Milk thở một hơn, thuận thuận còn nói thêm :"Tính cách Phó Bác Văn vô cùng quái gở, không quá thích đến gần người khác, nhưng lại nổi danh là cưng chiều vợ, mà vợ anh ta là Trình Vãn Hạ, trong ngành giải trí là nữ vương tiếng tăm lừng lẫy chuyện xấu, cùng Phó Bác Văn trải qua một đoạn đường trắc trở, hiện tại có một đứa con gái, nghe nói là nhận con gái nuôi, nhưng cũng có người nói năm đó Trình Vãn Hạ dùng quy tắc ngầm, hiện tại thì Phó Bác Văn giữ lại làm con riêng . .."

Kiều Tịch Hoàn lẳng lặng nghe, từ chuyện thương nghiệp cho đến chuyện tình cảm.

Cô nhìn Milk nói đến nỗi miệng có chút hung ác, một phần hân mộ, một phần ghen ghét, còn mang thêm bọ dáng si mê.

Kiều Tịch Hoàn vẫy vẫy tay :"Được rồi, tin tức của em tôi nhận được."

"Cứ như vậy đã xong rồi sao?" Milk tựa hồ còn chưa nói xong cơn nghiện :"Em còn biết nhiều nội tìn, ví như tình yêu Phó Bác Văn cùng Trình Vãn Hạ làm sao rung chuyển núi trời."

"Em thấy câu chuyện tình yêu của bọn họ có thể giúp cho hợp đồng của tôi?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

"Em nói nhiều như vậy, không phải là đang nhắc nhở Kiều tổng chị, nếu như muốn đối phó với Phó Bác Văn, còn không bằng tìm Trình Vãn Hạ, Trình Vãn Hạ nói một câu, so với chị nói 100 câu với Phó Bác Văn." Milk nghiêm túc.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

Thế nhưng Milk lại nói trúng vào trọng điểm.

"Nếu như chị còn muốn biết tin đồn gì cứ tìm em, tình yêu lẫn hận thù của bọn họ em có thể viết thành một cuốn sách." Milk đặc biệt tự hào nói.

". . . " Kiều Tịch Hoàn không nói gì.

"Kiều tổng không có chuyện gì, em đi ra ngoài trước."

"Chờ đã." Kiều Tịch Hoàn nói :"Tôi hiện tại phải đi ra ngoài, buổi tối sẽ tham gia một bữa tiệc trao giải."

"Không phải là buổi lễ trao giải Kim Phượng đi !." Milk kinh hô.

"Đúng." Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh.

"Nghe nói Cảnh Tiêu đoạt giải, Trình Vãn Hạ là người trao giải. Là chị em, lại là tình địch cộng thêm trong vòng giải trí là đối thủ, bức ảnh đó. . . Thật sự tiếc vì không thể nhìn thấy. Em còn nghe nói, Phó Bác Văn cũng sẽ đi, như thế nếu ba người đứng chung một chỗ. . . Không cần giở bất cứ thủ đoạn bịp bợm nào thì ngày mai chắc chắn bọn họ sẽ lên trang đầu của báo rồi." Milk mang vẻ mặt xi mê, hai mắt long lanh như viên kim cương :"Kiều tổng, thật hâm mộ chị. . ."

Có thể khiến người ta mong chờ như vậy ?!

Trong mắt cô hiện tại cũng chỉ có cái hợp đồng này mà thôi.

Kiều Tịch Hoàn thực sự không muốn cùng Milk dài dòng nữa, liền nói :"Có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi."

"Vâng." Milk dùng ánh mắt hâm mộ tiễn Kiều Tịch Hoàn rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn chọn một bộ váy màu đen.

Tối nay là dành cho minh tinh cạnh tranh, cô không được bộc lộ tài năng, hơn nữa theo Tề Lăng Phong đi tham gia, cô quả thật không muốn dùng trang phục quá nổi bật cứ như vậy ăn mặc đơn gian những cũng là tuyệt sắc.

Kiều tịch Hoàn có khuôn mặt tuyệt mỹ, dáng người nóng bỏng. . . .

Cô cắn môi, nhìn Tề Lăng Phong mặc đồ tây trang màu đen xuất hiện.

Anh tuấn, cao ngất.

Kiều tịch Hoàn nhìn anh ta.

Khóe miệng anh ta bỗng nhiên cười :"Chúng ta rất xứng đôi."

Kiều Tịch Hoàn trợn mắt trực tiếp ngồi vào trong xe, lạnh nhạt.

Tề Lăng Phong nhún vai cười.

Xe đen cao cấp một đường tới thẳng mục đích, khách quý không cần phải đi thảm đỏ trực tiếp đi vào từ cửa khác, từng hàng nhân viên lễ nghi cúi đầu chào hỏi, ở buổi lễ trao giải Thượng Hải lớn nhất, thậm chí trên toàn quốc đều nổi danh tự nhiên phong cách cũng khác biêt.

Kề vai đi cạnh, Tề Lăng Phong đột nhiên dừng bước lại một chút.

Kiều Tịch Hoàn ngạc nhiên nhìn anh ta.

Tề Lăng Phogn giơ giơ cánh tay lên.

Kiều Tịch Hoàn hiểu ý, kéo cánh tay Tề Lăng Phong.

Gặp dịp thì chơi mà thôi.

Hai người đi vào hội trường trao giải, ở dưới sự hướng dẫn của nhân viên đi vào vị trí.

Bước chân đột nhiên khựng lại.

Kiều Tịch Hoàn ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.

Đương nhiên Tề Lăng Phong cũng nhìn thấy.

Mà người đàn ông đối diện đương nhiên cũng nhìn thấy hai người họ.

"Cố Tử Thần. . ."

Âu phục, kiêu căng mà cao quý.

Đây là trúng tà. . . .A!!

S|M>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro