Q2. Chương 7.1: Chơi thật tốt, chỉ sợ không đủ thảm!
edit: tiểu hoa nhi
Thứ hai.
Trải qua ngày thứ bảy điên cuồng, chủ nhật thì nghỉ ngơi.
Thứ hai cảm thấy đặc biệt tinh thần thật là thoải mái.
Kiều Tịch Hoàn sửa soạn lại bản thân, sau đó từ biệt thự đi ra ngoài.
Võ Đại rất đúng giờ, chưa bao giờ làm trễ thời gian của nàng.
Cô ngồi xe thẳng đến cao ốc Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn không phải loại người đặc biệt thích đi làm sớm, nhưng cũng không phải loại người thích đến muộn. Cho nên thời gian cô đi làm, hầu như ở đại sảnh công ty đã có rất nhiều người nhiều người. Dần dần, rất nhiều người bắt đầu chú ý đến cô, đều lễ phép gọi cô một tiếng < Kiều quản lý >.
Kiều Tịch Hoàn vẫn giữ biểu hiện bình tĩnh, gật đầu, mỉm cười.
Cố Tử Hàn đi ở phía sau Kiều Tịch Hoàn.
Chủ tịch cùng tổng giám đốc đều có tháng máy riêng, Kiều Tịch Hoàn nhìn khuôn mặt lạnh của Cố Tử Hàn đi ngang qua cô, khóe miệng cười nhạt.
Thang máy đến, cô đi vào phòng làm việc, ngồi xuống ghế, rồi ngẩng lên nói với Milk đang đứng trước mặt :"Triệu tập các phòng ban quan trọng, bao gồm cả bộ phận kế hoạch cùng bộ phận quan hệ xã hội qua đây họp. Lúc 9 giờ rưỡi sẽ bàn về dự án trung tâm thương mại Huyền Phi."
"Vâng." Milk gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở vị trí của mình, nhẩn nha uống ly cà phê.
Milk gõ cửa phòng :"Quản lý Kiều, có một cô gái tên Dụ Lạc Vi đang đợi ở bên ngoài, chị có muốn gặp không ?"
"Họp xong mới nói." Kiều Tịch Hoàn nói.
"Vâng."
Tình trạng làm việc vượt qua sức tưởng tượng của Milk.
9 giờ rưỡi.
Phòng làm việc bên quản lý thị trường khá nhỏ.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở vị trí giữa, người ngồi phía dưới cô khá nhiều trưởng ban các bộ phận cũng như các nhân viên rất chuyên nghiệp.
Cô kêu Milk phân phát tập tài liệu cho các trưởng phòng, sau đó mở miệng nói :"Đây là dự án trung tâm thương mại Huyền Phi, tôi tin tuần trước mọi người đều đã biết. Dự án này đã có chút thay đổi, ban đầu từ đấu thầu Siêu thị ở tầng trệt đổi thành quy hoạch toàn bộ cửa hàng trong Trung tâm thương mại Huyền Phi. Theo như đã biết, có rất nhiều chỗ trong sự án này khá là phức tạp. Nên bây giờ tôi sẽ tiến hành phân công từng phần của dự án này."
"Được." Trưởng ban các bộ phận rất nghiêm túc.
"Tất nhiên, với bộ kế hoạch, cần phải soạn ra một dự án cho hạng mục này. Tôi muốn trước thứ 4 tuần sau phải đem nộp, số liệu cụ thể tôi sẽ cung cấp, tôi muốn mọi người phải đưa ra phương án tốt nhất. Còn phòng quan hệ xã hội, tôi dự tính trong tuần sau sẽ bay sang Anh Quốc, tự mình gặp mặt người phụ trách của tập đoàn Huyền Phi. Đến lúc đó tôi cần hồ sơ về tập đoàn Huyền Phi, bao gồm cả những người giữ vị trí quan trọng. Để tôi có thể đúng bệnh mà hốt thuốc, trong tuần này phải hoàn thành. Những số liệu này chỉ là sơ qua, tôi cần mọi người cho tôi một dự án có kế hoạch thật tỉ mỉ. Bao gồm cả các siêu thị hiện nay ở Thượng Hải hiện đang có địa vị trên thị trường, cũng như dự đoán Huyền Phi khi tấn công vào thị trường Trung Hoa sẽ đạt ở mức nào trên thị trường. Chậm nhất là thứ 5 tuần sau đưa cho tôi, để phòng quản lý thị trường co thể đánh giá trước. Còn giờ tôi muốn mọi người xem xét giá tiền thuê mặt bằng ở trung tâm thương mại trên thị trường, để có thể dự đoán trước được tương lai khi thành phố phát triển trong ba năm tới thì tình hình thuê mặt bằng sẽ biến đổi ra sao. Còn nữa tôi cần biết chính xác các dữ liệu nếu như chúng ta hoàn thành hạng mục này đối với công ty mang đến bao nhiêu hiệu quả và lợi ích. Trước thứ 5 tuần sau, tất cả các số liệu của từng bộ phận cùng lúc phải đem qua cho tôi." Kiều Tịch Hoàn bàn giao.
Tất cả các trưởng ban đều gật đầu hứa hẹn.
Kiều Tịch Hoàn uống một ngụm trà, nghiêm giọng nói :"Đây là dự án đầu tiên mọi người cùng tôi hợp tác, tôi không phải là người cố chấp cũng như cứng nhắc. Nếu như trong lần hợp tác này có bất kỳ ý kiến cũng như mâu thuẫn, tôi hi vọng mọi người hãy nói ra, bất kể là việc công hay việc tư. Tôi đều không muốn vì bất cứ một cá nhân nào mà ảnh hưởng cũng như trì hoãn đến tiến độ của dự án. Mặt khác, tôi cũng không thích vùi đầu vào làm việc, mà không quan tâm đến người khác. Nếu có bất cứ ý tưởng cũng như ý kiến gì hay, tôi ở chỗ này bất cứ lúc nào cũng có thể lắng nghe."
Bên dưới hoàn toàn yên tĩnh.
Kiều Tịch Hoàn còn nói thêm :"Tất cả những người ngồi ở đây, trình độ cũng như kinh nghiệm đều nhiều hơn tôi. Đối với người mới như tôi mà nói, tôi rất cần sự ủng hộ cũng như trợ giúp của mọi người. Tất nhiên cũng có nhiều chỗ tôi có lẽ làm không được tốt, xin mọi người hãy góp ý luôn. Vậy nên tôi không muốn nhìn thấy, lúc tôi làm không tốt thì mọi người chỉ có thể quăng tới những ánh mắt khinh thường mà thôi. Tôi nghĩ mọi người đại khái chắc đã hiểu ý của tôi."
Kiều Tịch Hoàn có ý không nên chỉ vì cô là người mới mà không thuận theo cách quản lý của cô. Bọn họ có thể góp ý với cô, nhưng không được phép không coi cô ra gì.
Có thể leo lên được vị trí quản lý, cũng không phải là ngày một ngày hai có thể làm được, trong lòng tất cả đều hiểu rõ.
Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi, gật đầu nói :"Ok, không cần kéo dài thời gian nữa, tan họp."
Nói xong, dẫn đầu đi trước.
Milk cũng đi theo bước chân của Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở trong phòng làm việc, hướng về phía Milk nói :"Cho Dụ Lạc Vi vào đi."
"Vâng."
Một lúc sau, Dụ Lạc Vi xuất hiện ở phòng làm việc của cô.
Dụ Lạc Vi thân mặc một bộ váy liền màu trắng kiểu dáng công chúa, một đôi giày màu trắng, tóc vàng búp bê, trên mặt trang điểm tinh xảo, cả người nhìn qua khá xinh đẹp.
Chỉ là cái bộ dạng ấy, làm thế nào cũng không giống như tới làm việc, ngược lại giống đi dạo phố mua sắm hơn.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở ghế sofa, tao nhã gác chéo chân, yên lặng nhìn Dụ Lạc Vi, giọng không nóng không lạnh nói :"Cô tìm tôi có việc gì?"
"Ba không nói cho chị sao ? Tôi muốn tới Cố thị làm việc." Dụ Lạc Vi trực tiếp mở miệng.
Không phát hỏa khi thấy Kiều Tịch Hoàn đã coi như là nhẫn nhịn lớn nhất của cô ta rồi, nên lúc này giọng điệu tự nhiên sẽ không tốt lắm.
Cô ta không biết phải làm sao để lôi kéo Kiều Tịch Hoàn cùng một ... hai ... 258 vạn đây, hơn nữa không biết giải thích thế nào. Hiện tại cô ta dường như tự giác, không dám nổi giận với Kiều Tịch Hoàn, cô ta cắn môi, trong lòng có chút tư vị không thoải mái.
Sống lại thì làm người đầu tư tiền bạc sao.
Trước đây ai cũng khi dể Kiều Tịch Hoàn, giống như bóp trái hồng, muốn bóp thế nào thì bóp thế đó.
"Nói." Kiều Tịch Hoàn vẫn bình tĩnh như cũ.
"Nếu chị đã biết, thì giúp tôi an bài công việc đi! Tôi nghĩ rồi, thời gian tôi học ở Hàn Quốc cũng là học về phương diện tài chính. Chị chỉ cần an bài cho tôi đến phòng quản lý thị trường là được, chủ yếu tôi muốn phát triển năng lực ở bên quản lý thị trường. Mà với sau này với tôi cũng tương đối tốt." Dụ Lạc Vi nói như chuyện đương nhiên, dường như biết bản thân muốn gì, tất cả yêu cầu ấy Kiều Tịch Hoàn nên thỏa mãn cho cô ta mới đúng :"Còn về chuyện tiền lương, tôi dù sao cũng là một du học sinh, một tháng không thể ít hơn 2 vạn, đây là điều cơ bản nhất."
"Nói xong chưa?" Kiều Tịch Hoàn hỏi cô ta.
Dụ Lạc Vi nhìn cô, "Nói xong rồi."
"Nói xong, thì nghe cho kỹ." Kiều Tịch Hoàn để hai chân xuống, nhàn nhã từ dưới ghế sofa đứng lên :"Không cần nói tới Cố thị có đứng trong bảng xếp hạng các doanh nghiệp không, nhưng nói chung cũng được coi là một công ty có danh tiếng. Ở tổng công ty Cố thị có tổng cộng 1386 nhân viên, trong đó có 35% đều là du học sinh ở nước ngoài, trong đó có đến 80% đều có bằng thạc sĩ trở lên. Còn dư lại 65% trong số người đấy, trừ bỏ tầng quản lý. Cơ bản đều đến từ các trường đại học danh tiếng trong nước. Dụ Lạc Vi, nếu như tôi không có nhớ nhầm, cô học ở trường đại học Hàn Quốc, nhưng trong bảng xếp hạng đánh giá danh tiếng các trường đại học trên thế giới, còn không bằng trường đại học Thanh Hoa của Bắc Kinh a!."
Sắc mặt Du Lạc Vi có chút xấu hổ, cắn cắn môi, đang muốn phản bác.
"Cho nên, cái cô gọi là chức vị cùng tiền lương." Kiều Tịch Hoàn không để cho Dụ Lạc Vi mở miệng, dứt khoát nói :"Tôi không có cách thỏa mãn cho cô, hoặc cô có thể bảo < ba ba > tới giúp cô đi. Tới công ty của ông ta, cô muốn cái gì, đều được không phải sao ?"
"Kiều Tịch Hoàn! Chị biết rõ công ty nhà chúng ra hiện tại đang nằm trong tình trạng không tốt, chị không thể thấy chết mà không cứu. Đã vậy bây giờ còn châm chọc tôi sao, cái loại người như chị cũng đừng mong có thể gặp được người nào tốt!" Dụ Lạc Vi nhịn không được, rốt cuộc nổi nóng.
"Tôi không thể gặp được người nào tốt sao?" Kiều Tịch Hoàn cười nhạt :"Tôi chính là không gặp được người nào tốt. Sao không suy nghĩ một chút trước đây các người làm sao đối đãi với tôi? Bây giờ còn muốn tôi giúp đỡ mấy người, cô cảm thấy tôi nên giúp sao? Dụ Lạc Vi, cô có phải hay không coi bản thân mình quá quan trọng rồi?"
"Chị!" Dụ Lạc Vi tức đến không nói thành lời.
"Trở về nói cho < ba ba> cô biết, Cố thị không có vị trí thích hợp cho cô."
"Kiều Tịch Hoàn! Chị dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy!" Dụ Lạc Vi rống giận :"Chị nói tôi trình độ học vấn có vấn đề, vậy chị thì sao ?! Chị học cũng chưa học xong đại học, có tư cách gì mà đánh giá tôi !"
"Tên của công ty gọi là Cố thị, tôi ở gia đình là con dâu trưởng, tôi muốn đi làm thì đi làm thôi!" Kiều Tịch Hoàn chậm chạp nói.
Du Lạc Vi tức giận đến phát run.
Lần đầu tiên bị Kiều Tịch Hoàn chọc tức đến nỗi làm hỏng mất cả hình tượng.
Cô ta hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, một câu cũng không nói được.
"Trở về đi. Tôi còn phải làm việc." Kiều Tịch Hoàn ngồi ở bàn làm việc, hạ lệnh đuổi khách.
"Kiều Tịch Hoàn, chị đừng tưởng rằng chị có thể sáng chói mãi, chúng ta chờ xem!"
"Được, chờ xem." Kiều Tịch Hoàn cười nhạt, chẳng thèm để ý.
Đối với Dụ Lạc Vi, cô không thèm để vào mắt.
Dụ Lạc Vi đùng đùng mở cửa phòng chuẩn bị đi ra ngoài. Đúng lúc Milk bưng một tách cà phê đang chuẩn bị đi vào, hai người đột nhiên va phải nhau.
"A. ..!" Dụ Lạc Vi thét chói tai.
Nguyên một tách cà phê đổ hẳn lên váy trắng của Dụ Lạc Vi, vài giọt cà phê còn vảy vào chân cùng giày của cô, cà phê lại còn nóng, hất vào chân cô ta đau đến mức khiến Dụ Lạc Vi hét chói tai.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Milk bị hoảng sợ, vội vã ngồi xổm người xuống lau cho cô ta.
"Cô là ai, cô không có mắt sao ?! Đau chết tôi rồi! Cô cút cho tôi." Dụ Lạc Vi một cước đá Milk đang ngồi xổm xuống đất.
Milk không giữ được thăng bằng, liền nặng nề ngồi trên mặt đất. Bị đá vào đầu gối, gót giày của Dụ Lạc Vi cắt trúng da, có chút máu chảy ra.
Kiều Tịch Hoàn sắc mặt thay đổi, cô đi tới :"Dụ Lạc Vi, cô làm cái gì vậy ?!"
Dụ Lạc Vi ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Chị là cố ý có phải hay không, Kiều Tịch Hoàn, chị là cố ý đối xử với tôi như vậy ?!"
Kiều Tịch Hoàn cau mày.
"Trở về tôi sẽ nói cho ba biết, chị cố ý hất cốc cà phê nóng lên người tôi, chị chờ đó!" Dụ Lạc Vi hung tợn nói.
Kiều Tịch Hoàn nhìn hai đùi trắng nõn bị nóng đến đỏ bừng, nhịn một chút :"Dụ Lạc Vi, cô tốt nhất nên có chứng cứ hãy nói."
"Hừ !" Dụ Lạc Vi hùng hổ đi về phía thang máy.
Kiều Tịch Hoàn ngồi xổm người xuống nhìn vết thương trên đầu gối Milk hỏi :"Có sao không ?"
"Không có gì? Đều tại em chân tay vụng về, aii." Milk thở dài :"Xin lỗi chị, quản lý Kiều, đắc tội với khách của chị rồi."
"Em không phải cố ý, không cần phải thấy có lỗi, ngược lại vết thương của em. .." Kiều Tịch Hoàn đỡ cô ấy đứng dậy :"Tôi dẫn em đi bệnh viện khử trùng."
"Không có gì, em dùng nước rửa qua là được."
"Mùa hè dễ bị nhiễm trùng, nếu không cẩn thận dễ bị uốn ván. Hơn nữa trên người cô ta có độc, không tiêu độc tôi sợ đầu gối của em sẽ thối rữa mất." Kiều Tịch Hoàn nghiêm trang.
Milk nhịn không được cười một cái :"Chị với vị tiểu thư kia có thù sao?"
"Đụng chạm cũng không ít. Đi thôi, tôi đưa em đi bệnh viện."
"Cám ơn quản lý Kiều."
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, đưa Milk tới bệnh viện.
. . . . . .
Dụ Lạc Vi một thân chật vật đi ra từ cao ốc Cố thị.
Trên người bây giờ toàn bộ là màu sắc của cà phê, dọc đường không biết bị bao nhiêu người cười nhạo, khỏi phải nói thật là mất mặt.
Cô lái xe, trong lòng không thoái mái chút nào.
Kiều Tịch Hoàn hôm nay chị đối với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ trả lại chị gấp bội!
Xe thẳng tới Kiều gia thì dừng lại.
Vừa mới đi vào phòng khách, nhìn thấy Dụ Tĩnh nước mắt liền chảy ra không ngừng, khóc đến đau lòng.
"Làm sao vậy, Vi Vi?" Dụ Tĩnh nhịn không được con gái bảo bối của mình khóc như thế, liền vội vàng lại gần, nhìn thấy quần áo có vết bẩn :"Quần áo làm sao lại bẩn như thế?"
"Mẹ, đều tại Kiều Tịch Hoàn, đều tại cô ta sống lại mới thế. Cô ta cố tình làm con khó chịu." Dụ Lạc Vi vừa khóc vừa nói :"Mấy ngày hôm trước cô ta nhiều lần lừa con, con đều nhịn. Hôm nay con đến cô ta cũng bắt con chờ thật lâu, trước mặt nhiều người ở Cố thị cô ta còn nhục mạ con. Còn sai người hắt cả cốc cà phê vào con, khiến người con bẩn thế này, trên đùi còn bị nóng rát nữa. Mẹ xem một chút, đều sưng đỏ thành như vậy, mẹ, mẹ nhất định phải trả thù cho con. Không thể để Kiều Tịch Hoàn đối xử với con như vậy, oa .. oa.. "
Dụ Tĩnh vội vã kiểm tra bắp đùi của con mình, nhìn qua sưng đỏ khá là nghiêm trọng. Nhưng may là không có tróc da, vội vã lấy từ hòm thuốc thuốc mỡ ra, nhẹ nhàng bôi lên cho cô. Một bên bôi thuốc một bên hung hăng nói :"Con bị ủy khuất như thế, mẹ làm sao cũng không để yên cho Kiều Tịch Hoàn kia được như ý. Mẹ nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con."
"Chúng ta phải làm sao?" Dụ Lạc Vi nhìn Dụ Tĩnh.
"Làm thế nào ư? Cô ta bất nhân ta bất nghĩa, chờ coi đi !." Ánh mắt Dụ Tĩnh lóe lên tia độc ác.
"Vâng." Dụ Lạc Vi gật đầu, khóe miệng cười có chút tà ác.
Kiều Tịch Hoàn, thù này, tôi nhất định phải trả gấp bội!
. . . . . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro