Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2. Chương 5.3

edit: tiểu hoa nhi


Cô nhìn điện thoại.

Thật là bám dai như đỉa.

"Kiều Tịch Hoàn." Bên kia truyền đến giọng nói đè nén lại tức giận của Du Lạc Vi.

"Nói."

"Tôi chờ chị một buổi chiều, chị đến cùng đã ở đâu ?!"

"Tôi về nhà a." Kiều Tịch Hoàn nói rất tự nhiên.

"Chị. . ."

"Khuyên cô đừng có nổi giận với tôi, bằng không, tất cả mọi thứ không cần bàn nữa." Kiều Tịch Hoàn nói xong.

Người bên kia chắc đã tức giận muốn giết người đi.

"Chị ngày mai sẽ ở công ty chứ?" Dụ Lạc Vi đè nén cơn giận hỏi.

Cô bây giờ không cùng Kiều Tịch Hoàn so đo, cô nhịn!

"Tất nhiên là phải đi làm chứ." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Vậy mai tôi sẽ đến tìm chị."

Kiều Tịch Hoàn cười, chậm chạp cúp điện thoại.

Đi làm dĩ nhiên sẽ đi, chỉ là đã quên nói cho Dụ Lạc Vi, ngày mai là cuối tuần, không cần đi làm!

Tâm tình lại vui một chút, lăn lộn càng được thêm vui vẻ.

Cố Tử Thần từ phòng tắm đi ra nhìn Kiều Tịch Hoàn <sung sướng> như vậy, người phụ nữ này thật xem bản thân là trái bóng sao ?!

. . . . . . .

Sáng sớm hôm sau.

Trong không gian yên tĩnh điện thoại đột nhiên vang lên.

Kiều Tịch Hoàn mơ mơ màng màng cầm điện thoại, nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp tắt máy.

Sáng sơm thế này đã quấy nhiều giấc ngủ người khác, bất kể là ai, cũng không tiếp.

Ngủ một giấc đến 10 giờ sáng.

Kiều Tịch Hoàn duỗi người, theo thói quen đem điện thoại khởi động máy, sau đó đi phòng tắm rửa mặt.

Thời gian này, Cố Tử Thần nhất định không ở trong phòng.

Cô rửa mặt đi ra, điện thoại vang lên.

Cô cầm lên, tiếp :"A. . . . "

Bên kia vang lên một tiếng thét nữ tính chói tai.

Kiều Tịch Hoàn vội vã đem điện thoại để sang một bên.

Điếc tai!

Suýt thì thủng màng nghĩ rồi.

"Kiều Tịch Hoàn, chị rốt cục ở nơi nào ?!"

"Tôi ở nhà a."

"Chị không phải nói sẽ đi làm sao ?!" Dụ Lạc Vi không thể nhịn được hét.

"Cô ngốc sao? Hôm nay là cuối tuần, Cố thị chúng tôi luôn tuân thủ theo thời gian quy định làm việc của nhà nước. Bình thường cuối tuần đều được nghỉ, cô không biết sao ?!" Kiều Tịch Hoàn bình thản nói, một điểm áy náy cũng không có!

"Kiều Tịch Hoàn, chị đến cùng là có ý gì! Chị cảm thấy đùa giỡn tôi như vậy rất vui sao?" Dụ Lạc Vi rức giận gào lên.

Đối với Dụ Lạc Vi đang kích động, Kiều Tịch Hoàn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều :"Đúng, chơi rất vui."

"Chị!" Dụ Lạc Vi tức giận đến run.

"Nếu như tôi là cô, tôi sẽ không ngu xuẩn như thế để người khác đùa bỡn. Dụ Lạc Vi, chỉ số IQ của cô quả nhiên tôi không kham nổi!" Kiều Tịch Hoàn nói xong, trực tiếp đem điện thoại dập máy.

Cô không cần nghĩ cũng biết Dụ Lạc Vi bị chọc tức thành cái bộ dáng gì rồi!

Đáng đời!

Chính mình tự tìm đến!

Tâm tình cô rất tốt ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống lầu.

Điện thoại vang lên.

Cô tưởng Dụ Lạc Vi, ngay cả nhìn cũng không nhìn trực tiếp nói :"Làm sao, còn chưa bị chơi đùa tới chán sao?"

". . . Là tôi, Tiêu Dạ." Bên kia truyền tới một giọng nói nam tính lạnh lùng.

Kiều Tịch Hoàn cầm điện thoại nhìn số điện thoại trên màn hình, bình tĩnh :"Ừm, chuyện gì ?"

"Người cô muốn tôi điều tra, tôi đã tra ra."

"Nhanh như vậy." Nhịp tim Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đập hơi nhanh.

"Tài liệu trên tay tôi, cô tự mình tới lấy, ở Hạo Hãn." đối với tâm tình kích động của Kiều Tịch Hoàn có chút rõ rệt, Tiêu Dạ vẫn bình thường, một chút phản ứng cũng không có, giọng còn lạnh đến dọa người.

"Tôi lập tức đến." Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, gọi luôn cho Võ Đại :"Em lập tức đến ngay biệt thự Cố thị đón tôi."

"Được."

Kiều Tịch Hoàn đi hai ba bước đã tới phòng khách.

Cố Tử Thần vừa lúc ở bên ngoài tiến vào, nhìn Kiều Tịch Hoàn biểu cảm có chút không bình thường, dừng một chút, đang muốn mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn dường như không nhìn thấy anh, đã trực tiếp lướt qua đi về phía cửa chính.

Cố Tử Thần quay đầu, đôi mắt híp lại.

. . . . . . . . .

Kiều Tịch Hoàn đợi đái khái khoảng 10 phút, Võ Đại đã đến đón cô.

Dọc theo đường đi Kiều Tịch Hoàn một chữ cũng không nói.

Cô nắm chặt ngón tay lại, không biết vì sao một giây kia có chút bối rối.

Chân tướng ở trên tay mình càng gần, phảng phất có chút sợ, không biết là đang sợ cái gì. Luôn cảm thấy, có chút không yên lòng.

Cô cắn cắn môi, sốc lại tinh thần cho ổn định.

Xe đến Hạo Hãn, Kiều Tịch Hoàn trực tiếp xuống xe, đến cửa xe cũng không đóng mà đi thẳng vào trong.

. . .

Võ Đại nhìn bóng dáng Kiều Tịch Hoàn, ít khi thấy cô ấy hoảng hốt như vậy.

Cô xuống xe đóng cửa lại.

Chỉ mong, không có chuyện lớn gì xảy ra!

Đảo mắt, lại thấy người đàn ông A Bưu kia hướng cô mà đi tới.

Cô rất ghét thể loại người da mặt dày thế này.

Cho nên A Bưu bước tới còn chưa mở miệng, Võ Đại trực tiếp nói :"Mặc kệ anh nói bao nhiêu lần, tôi nói cho anh biết, không cần đâu.!"

. . .

A Bưu nhìn Võ Đại.

Đại ca khá coi trọng cô ta, đối với Võ Đại là <có cảm tình>.

Anh ta cũng không thích dây dưa dài dòng, nhưng lại không muốn nhìn đại ca phải thất vọng.

Anh ta mím môi nói :"Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, xe không thể đỗ ở chỗ này, vì đây là là cửa chính dùng để đón khách."

Võ Đại một giây kia có chút xấu hổ, da cô không tính là trắng nhưng lại có chút phiếm hồng.

A Bưu lần đầu tiên chứng kiến người phụ nữ này xấu hổ, nói cho đúng thì cũng không gặp nhau mấy lần, chưa thấy bao giờ cũng là bình thường. Anh ta chỉ là cảm thấy, người phụ nữ này sẽ không thể như thế, cho nên nhịn không được nhìn chăm chú thêm một chút.

Ánh mắt ấy, làm cho mặt Võ Đại càng đỏ hơn.

A Bưu không khỏi có chút buồn cười, vốn cũng ít cười nên trên mặt chỉ hiện nụ cười mỉm :"Đương nhiên, mục địch cuối cùng vẫn là thuyết phục cô, theo chúng tôi làm việc đi."

"Không!" Như đinh đóng cột, Võ Đại xoay người về phía xe con.

A Bưu không nhịn được cười lớn.

Đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này, so với tưởng tưởng tốt hơn chút.

Chỉ là đáng tiếc.

Người phụ nữ này có thái độ kiên quyết như vậy, cũng không thể dễ dàng mà thuyết phục được.

. . . . . .

Hạo Hãn, trong phòng bao.

Kiều Tịch Hoàn ngồi đối diện Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ đem phần tài liệu kia đưa cho Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn cầm lấy, nhìn như bình tĩnh, nhưng tim lại đập nhanh đến mức không chịu được.

Cô nhanh chóng lật xem nội dung bên trong, nhìn xem lý lịch của Ngô Kiệt, sau đó thấy được người đằng sau Ngô Kiệt kia là :"Long Đằng?"

Tiêu Dạ gật đầu :"Ở Thượng Hải mới nổi, tiểu hắc bang này cũng tương đối có năng lực. Long Đằng là người phụ trách tiểu hắc bang kia, hiện nay tiểu hắc bang này chủ yếu mở sân quyền anh chui. Không nằm trong khu quản lý của tôi. Cho nên tôi đối với tiểu hắc bang này cũng không có để ý, theo chiều hướng này, có lẽ đã khuếch trương được nhiều năm. Thế nên để nuôi sống được cả một bang côn đồ chắc không thành vấn đề."

"Người này có quen biết với Tề Lăng Phong sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi, nhưng lại như kiểu đang lầm bầm lầu bầu.

Tiêu Dạ dựa vào ghế sofa, hai chân bắt chéo :"Nói đến Tề Lăng Phong. . . Lúc đầu tôi không nghĩ loại người này cùng Tề Lăng Phong có quen biết , nhưng lần đó cô bảo tôi đến Hoàn Vũ gây chuyện. Tôi có nói với cô tên côn đồ trấn giữ ở bên trong rồi? Những người đó chính là thuộc hạ của Long Đằng."

"Nói như vậy, Long Đằng chắc chắn cùng Tề Lăng Phong có tới lui?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày hỏi.

"Qua lại không ít." Tiêu Dạ nói rõ :"Nếu không gặp phải loại chuyện ầm ĩ này, Long Đằng cũng sẽ không nhận làm những chuyện hồ đồ như thế . Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, dẫn tới chút mâu thuẫn với chúng tôi. Lăng Đằng lúc bỏ chạy còn cố ý đưa ra lời khuyên cho Tề Lăng Phong, để Tề Lăng Phong liền nghĩ biện pháp hóa giải rắc rối cho hắn!"

"Quả nhiên!" Kiều Tịch Hoàn cắn môi.

Quả nhiên chính người này đã hại chết cô, hại chết cha mẹ của cô, thật là độc ác!

Quả nhiên người này do chính Tề Lăng Phong mua chuộc để giết người!

Cô hung hăng, bàn tay nắm chặt!

Rốt cục để tôi điều tra ra được, Tề Lăng Phong!

Kiều Tịch Hoàn híp mắt lại!

Kế tiếp, tôi có cừu báo cừu, có oán báo oán!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro