Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2. Chương 34: Đồng sàng dị mộng

edit: tiểuhoanhi





Bên trong thang máy, dường như bắt đồ có mùi vị thuốc súng.

Diêu Bối Địch vẫn tỏ vẻ như không liên quan đến mình, đôi mắt vẫn nhìn lên chữ số ở phía thang máy.

Đối với cãi nhau, Diêu Bối Khôn cho tới bây giờ sẽ không để ai khi dễ qua, nói chuyện luôn dọa người. Mỗi khi để cho người khác giận đến không muốn sống, còn bản thân thì luôn bày ra cái bộ dạng vô tội.

"Cô xuất hiện trong lúc bọn họ như thế, cô không phải tiểu Tam? Chẳng lẽ là tiểu Tứ, tiểu Ngũ, hay là tiểu Lục... Anh rể, năng lực của anh rất mạnh nha! Có điều đừng trách em trai không có nhắc nhở qua anh, cẩn thân lúc tới trung niên, liền dễ dàng... Anh hiểu mà!." Diêu Bối Khôn nói có chút kỳ quái.

Tiêu Dạ sắc mắt đen xanh lẫn lộn :"Diêu Bối Khôn! Một vừa hai phải!"

"Làm cũng đã làm rồi còn không dám thừa nhận sao?" Diêu Bối Khôn nửa điểm cũng không thấy bị người khác uy hiếp, biểu tình châm chọc càng thêm rõ ràng.

Tiêu Dạ tức giận đến nắm chặt tay.

"Em thấy người phụ nữ này hẳn là so với chị của em càng biết lấy lòng anh đi, công phu trên giường khẳng định so với chị em tốt hơn. Anh rể, đều là đàn ông với nhau, chúng ta đều là động vật nửa người dưới, anh thích liền thích thôi, hà tất che che giấu giấu. Em thấy chị của em ở trên giường chắc không khác với cương thi là bao, đàn ông không thích là rất bình thường. Em hiểu anh một trăm phần trăm. Cho nên sớm một chút cùng chị em ly hôn đi! Sau đó tinh lực của anh có thể cùng tiểu Tam, tiểu Tứ, tiểu Ngũ hai chân song phi, làm gì mà phải hao tổn đoạn hôn nhân có tiếng mà không có miếng. Còn đeo thêm cái tiếng xấu, thật là không đáng nha!" Diêu Bối Khôn nói lời thấm thía xong, còn quay sang Lôi Lôi nháy mắt ra hiệu :"Cô nói có đúng hay không, tiểu Tam, tiểu Tứ, tiểu Ngũ?"

"Tôi..." Lôi Lôi lẳng lơ hung hăng cắn môi đỏ mọng, đột nhiên bị Diêu Bối Khôn nói như thế một chữ cũng không phản bác lại được.

Tuy là câu chữ nghe vào đều là khuyên bảo, khuyên Tiêu Dạ sớm ly hôn, nhưng từng câu chữ ấy nghe toàn là châm chọc quá trớn về hôn nhân của Tiêu Dạ. Còn Lôi Lôi cô ta thì thêm thân phận tiểu Tam, rõ ràng biết rõ, nhưng không biết phải phản bác thế nào.

Trong lòng căm ghét bị ngăn ở yết hầu, trên không ra trên dưới không ra dưới, tức giận đến phát run.

Sắc mặt Tiêu Dạ cũng không khá hơn chút nào.

Anh hung hăng nhìn Diêu Bối Khôn, đôi mắt lại quét về phía một người trong suốt đang đứng cạnh Diêu Bối Khôn.

Diêu Bối Địch tựa như cảm giác được một ánh mắt bén nhọn, nhấp nhẹ lấy môi quay đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Cô thấy trong ánh mắt Tiêu Dạ có chút hung ác nham hiểm.

Hoàn hồn, khẽ cắn môi.

Thang máy đột ngột mở ra, Diêu Bối Địch đẩy Diêu Bối khôn rời đi trước.

Toàn bộ quá trình vẫn như cũ một chữ cũng không có nói-

Lôi Lôi nhìn bóng lưng của bọn họ, oán trách giậm chân :"Tên tiểu tử thúi kia, thật sự không biết trời cao đất rộng. Cậu ta lại dám nói chúng ta như thế! Lá gan thật là ghê gớm!."

Tiêu Dạ không nói một câu, sắc mặt vẫn không thấy tốt hơn chút nào cả.

. . . . . . .

Diêu Bối Khôn được tài xế cùng Diêu Bối Địch nâng người ngồi vào trong ô tô.

Vừa mới rồi ở bên trong thang máy nói xong liền quên sạch, Diêu Bối Khôn dường như một lát đã quên mất. Lên xe liền hết sức vui vẻ mà nói những chuyện khác, đúng là cái tính không tim không phổi, quả nhiên cùng Hoắc Tiểu Khê là một phe.

Ngược lại Diêu Bối Địch nhìn xe chạy đầy ngoài phố, có chút phiền muộn.

Vừa mới rồi em trai cô nói thẳng như thế.

Ly hôn dường như chỉ có bọn họ cuối cùng mới có thể quyết định, có lẽ cho tới bây giờ Tiêu Dạ chưa nói chữ nào. Bản thân cô đã từng nói qua một lần, anh cũng không có trực tiếp đáp lại. Có một giây kia cô phảng phất cảm thấy Tiêu Dạ đang né tránh vấn đề này.

Anh ấy tội gì phải lảng tránh a!.

Cô chưa bao giờ tin tưởng Tiêu Dạ sẽ đối với đoạn hôn nhân này có bất kỳ điều gì không nỡ. Sáu năm, anh chẳng bảo giờ nhìn cô lấy một lần, mặc kệ cho cô có nỗ lực tới thế nào. Cô chưa từng có thể khiến bản thân đi vào trái tim anh một lần, cho nên đối với ly hôn, hẳn cũng không phải là chuyện gì quá khó để quyết định.

Cô cắn môi.

Có chút.

Hoắc có lẽ đây đều là thói hư tật xấu của đàn ông.

Tiêu Dạ quen ở bên ngoài xa hoa trụy lạc, phụ nữ bên người tự nhiên cũng là chuyện đương nhiên, nhiều không kể xiết. Cô có thể vẫn không thèm chú ý đến tất cả những loại người tiếp xúc với Tiêu Dạ, Lôi Lôi có thể chứ?

Cũng sẽ không đi!.

Cô chuyển ánh mắt, vì suy nghĩ ngôn ngang mà cảm thấy nôn nóng.

Cô không biết bản thân mình cùng Tiêu Dạ, đến cùng cũng sắp trải qua thời gian như vậy.

"Chị còn đang suy nghĩ về Tiêu Dạ?" Bên tai đột nhiên vang liên âm thanh của Diêu Bối Khôn.

Diêu Bối Địch không một chút dấu vết thu lại tâm tình, không để ý nói :"Không có."

"Chớ có chối, vẻ mặt này của chị đem theo bộ dáng suy tư. Nói Diêu Bối Địch chị, chị không hề có chút nguyên tắc nào sao? Bị người phụ nữ kia bức đến nước này, chị vẫn có thể ẩn nhẫn thế, nửa điểm tâm tình cũng không có?! Nếu là chị, mặc kệ có đánh được hay không, tuyệt đối cũng sẽ nhào vào người phụ nữ kia rồi. Chị lại còn có thể ôn hòa nhã nhặn như thế. Em cũng thật chịu!" Diêu Bối Khôn mang một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Ngay từ ban đầu hôn nhân của chị với Tiêu Dạ cùng người bình thường đã không giống nhau rồi, em chớ có xen vào việc của người khác."

"Cái gì mà không giống với người bình thường ?! Cái gì mà xen vào chuyện của người khác?! Em nói cho chị biết Diêu Bối Địch, mặc kệ trước kia xảy ra chuyện gì, chị dùng thủ đoạn gì mà bò lên giường của Tiêu Dạ, buộc anh ta kết hôn. Kết quả cuối cùng chính là hai người bây giờ đã là vợ chồng hợp pháp! Chị liền có quyền, đối với chuyện của anh ta bên ngoài cùng ba ba bốn bốn người, chị có quyền lựa chọn cùng anh ta ly hôn. Chị cũng có quyền lựa chọn thân phận vợ cả đi đuổi mấy tiểu Tam vô lương tâm kia. Chị nhất định không được ở nguyên một chỗ, không ai biết đến, như vậy sẽ chỉ khiến đàn ông đã được một tấc còn đòi tiến thêm một thước!" Diêu Bối Khôn hung hăng nói, dường như đối với thái độ của Diêu Bối Địch có chút bốc hỏa!

Diêu Bối Địch mấp máy môi, không phản bác lại.

"Đừng nhìn em chui ra từ trong bụng mẹ chậm hơn so với chị mấy năm, ở phương diện tình cảm nam nữ em so với chị hiểu hơn nhiều! Chị nghe em tuyệt đối sẽ không sai. Không muốn khó chịu như vậy lại cũng không muốn nói, đàn ông kỳ thật không thích loại này. Chị có thể biểu đạt tâm tình của chị cho anh ta hiểu. Hoặc ly hôn, hoặc yên lành để chuyện đi qua. Hơn nữa... Chị nha công phu trên giường có thật hay không rất kém cỏi?" Diêu Bối Khôn chăm chú hỏi.

"Bộp bộp." Diêu Bối địch cắn răng, run rẩy.

Diêu Bối Khôn đau nghiến răng nghiến lợi :"Diêu Bối Địch, lão tử hiện tại rất nghiêm túc giải quyết vấn đề hôn nhân của chị, chị nha không có cảm ơn em. Còn đánh em, chị làm sao có thể không có lương tâm như thế."

"Em còn dám chất vấn chị sao?!" Diêu Bối Địch hung hăng nói.

"Em đây là đang quan tâm tới chị. Có điều nhìn dáng vẻ hổn hển của chị em cũng biết chị ở phương diện kia nhất định không được nha! Em nói chúng ta đều là cùng một mẹ sinh từ trong bụng ra, chị làm sao có thể so với em kém nhiều như vậy. Chị ngoại trừ học tốt, bên ngoài còn có thể làm cái gì ?!" Diêu Bối Khôn bộ dạng hoàn toàn không thể cứu giúp, bất đắc dĩ nói :"Được rồi được rồi, chút nữa em sẽ chỉ điểm cho chị, chị nên học lấy một ít... Chị như này có thể tự biết được sao?! Nhưng loại chuyện như vậy lấy thân phận em lại không có biện pháp tự mình dạy chị. Nếu không em tìm cho chị vài người để làm mẫu..."

"Diêu Bối Khôn, em lại có thể nói như thế mà không biết xấu hổ. Chị thật giận!" Diêu Bối Địch cảm giác mặt mình đỏ rần, hồng thấu.

"Chị xem chị xem, nói có một chút thôi mà liền đỏ mặt thành cái dạng này, ở trên giường không chừng chị rất xấu hổ! Đàn ông không thích loại phụ nữ này, đàn ông ưa nhiệt tình một chút. Ai mà muốn nằm ở trên giường cùng một cỗ thi thể mà cưỡng gian. Chị phải học cách chủ động, chị phải học làm sao để thu được kết quả tốt từ thân thể của đàn ông. Kỳ thật cũng không khó, đàn ông cũng có điểm nhạy cảm, ví như lỗ tai, ví như cái cổ, ví như..." Diêu Bối Khôn dừng lại :"Nói nhiều rồi chị khẳng định lại muốn đánh em, phải tự bản thân đi tìm một chút đi, em thấy Tiêu Dạ khó chịu như vậy chắc là người đàn ông khó chiều, điểm nhạy khẳng định không ở chỗ quan trọng."

Nói xong Diêu Bối Khôn còn mang vẻ mặt như đang suy nghĩ, bản thân còn nói thêm :"Nếu không em tìm một cô gái đi trước giúp chị thăm dò, chị cũng tiện mà hạ thủ?"

"Bộp Bộp!" Lại một cú run rẩy.

Diêu Bối Khôn chợt che lấy đầu mình, kêu to :"Chị nha lại đánh đầu em, em thật giận!"

"Em nha lại nói lung tung như vậy, chị mới là người phải tức giận!" Mặt của Diêu Bối Địch đỏ ửng, bị em trai của mình nói trắng ra như vậy thật là không chịu được. Cô chính là loại người có da mặt mỏng, biết ngại.

"Không nói thì không nói, về sau chị tự mình hối hận chết đi." Diêu Bối Khôn trợn mắt lên.

Diêu Bối Địch cắn môi, trong ô tô lại rơi vào trầm mặc.

Một đường đến biệt thự Diêu gia.

Diêu Bối Khôn nghênh ngang ngồi lên xe lăn về nhà, giống như một tiểu hoàng đế, bộ dạng bề ngoài dĩ nhiên được người khác chiếu cố.

Diêu Bối Địch giúp đỡ cho Diêu Bối Khôn thu dọn xong xuôi, rồi ở lại biệt thự cùng Tiếu Tiếu một buổi chiều. Sau khi ăn cơm tối xong mới rời khỏi.

Khi đó đã là 9 giờ tối.

Chiếu cố cho Diêu Bối Khôn mệt chết đi, cùng Tiếu Tiếu chơi cũng mệt mỏi. Ngày hôm nay xem như cô bị hai người đó dằn vặt đến tinh thần đến nỗi chi nhiều hơn thu. Cô có chút mệt mỏi mở cửa phòng, khom lưng xuống đúng lúc nhìn thấy một đôi giày nam bằng da màu đen.

Cô cau mày.

Tiêu Dạ ở nhà?! Có lẽ là giày trước kia đi!.

Cô luôn chiếu cố cho Diêu Bối Khôn cũng đã rất lâu chưa có về nhà, phần lớn thời gian đều là ở bệnh viện hoắc là ở biệt thự Diêu gia.

Cô cởi giày ra, đem giày của mình cùng đôi giày da đen kia đều đặt vào trong tủ giày, sau đó thay dép ở trong nhà đi vào.

Phòng khách không có ánh đèn, cô cũng không có mở, trực tiếp mở đèn ở hành lang trên tầng hai. Đang chuẩn bị lên tầng hai để về phòng, trong phòng khách đột nhiên truyền tới một giọng đàn ông lạnh lẽo :"Cô về nhà quả thật là rất sớm."

Diêu Bối Địch bị âm thanh kia khiến cho cô giật mình, cô vội vàng quay đầu, nhìn trên ghế sofa có một bóng người đang ngồi, vội vã mở đèn thủy tinh ở phòng khách lên. Dưới ánh đèn trong suốt, Tiêu Dạ ngồi ở trên ghế sofa, sắc mặt tái xanh.

Nhìn Tiêu Dạ, Diêu Bối Địch càng thêm kinh ngạc.

Anh hẳn là phải ở bên cạnh Lôi Lôi kia sao?

Một mình anh trở về? Còn nói là trong nhà còn có một người khác.

"Cô đang nhìn cái gì?!" Chân mày Tiêu Dạ căng thẳng.

Diêu Bối Địch thu tầm mắt lại :"Tôi chưa từng nghĩ anh đang ở nhà."

"Vậy cô nghĩ tôi sẽ đi đâu?" Tiêu Dạ cười lạnh một tiếng.

Diêu Bối Địch cắn môi, chung quy không có nói ra, cô chỉ là nói sang chuyện khác :"Anh trở về lúc nào?"

"Ra viện liền về!" Nói xong Tiêu Dạ có chút nghiến răng nghiến lợi.

"Ăn cơm tối rồi đúng không?" Diêu Bối Địch thuận miệng hỏi, dường như cũng là vì tránh xấu hổ mới nói.

Thời điểm này dù sao cũng đã ăn rồi chứ.

Hoặc là có người ở nhà giúp anh nấu xong, hoặc là có người dẫn anh ra ngoài ăn.

"Không." Mặt Tiêu Dạ càng thêm khó coi.

Diêu Bối Địch kinh ngạc nhìn anh.

Giờ đã là mấy giờ rồi?! 9 giờ nha!.

Người đàn ông này không giống như có thể để bản thân đói bụng, không những thế sức ăn cơm của anh còn rất kinh người. Một ngày ba bữa một bữa cũng không thể thiếu.

"Lo lắng cái gì, còn không đi làm cơm đi?!" Tiêu Dạ hung hăng nói.

"Nhưng tôi ăn rồi a." Diêu Bối Địch nhìn anh.

"Thế cô định để tôi đói chết ?!" Tiêu Dạ nổi trận lôi đình.

Diêu Bối Địch cắn môi.

Cô không có nghĩ như vậy.

Cô chỉ là. . . 

- - - - -  Vài lời - - - - - 

Mọi người ơi, quyển 2 mình đã post tiếp. Vì mỗi một phần chỉ có thể đăng tất cả là 200 chap nên mình đã lập sang một bài viết khác, các bạn có thể tìm thấy trong mục tác phẩm của mình.  Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện. <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro