Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2. Chương 32.3

edit: tiểuhoanhi



"Đủ rồi! Hoắc Tiểu Khê, đủ rồi!" Sở Huân có chút hoảng sợ.

Nhiều chuyện riêng tư như vậy, nhiều chuyện chỉ có cô ta với Hoắc Tiểu Khê mới biết, người phụ nữ này toàn bộ đều biết.

Cô ta không bị khống chế cứ thế mà thét lớn.

Không biết vì sao Hoắc Tiểu Khê lại trở thành người phụ nữ này, làm sao lại là Hoắc Tiểu Khê, làm sao lại là cô ta?!

Đối ngược với Sở Huân đang hoảng sợ, Kiều Tịch Hoàn rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều.

Cho dù tâm tình của cô cũng đang mơ hồ bởi vì nói xong có chút nhấp nhô.

Đã từng, cô thực sự vì Sở Huân làm nhiều như vậy, móc tim móc phổi, đổi lại đến cùng để được gì ?!

Cô nhìn Sở Huân, từ dưới ghế đứng lên :"Nói rõ cho cô biết a! Tôi lần này chính là vì trả thù cô và Tề Lăng Phong, tôi câu dẫn, hôn Tề Lăng Phong chính là làm cho anh ta thử nếm được nên có kết cục cuốic ùng. Cô có khả năng thì nên cẩn thận khuyên nhủ Tề Lăng Phong, bằng không, chờ đấy mà xem kịch vui đi!"

Tiếng nói vừa dứt, Kiều Tịch Hoàn xoay người rời đ.

"Hoắc Tiểu Khê, cô không sợ tôi đem những chuyện này toàn bộ nói hết cho Tề Lăng Phong sao?!" Phía sau lưng Sở Huân hét chói tai.

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt.

Đương nhiên không sợ.

Bởi vì, người nào sẽ tin.

Chỉ nghĩ cô, điên rồi mà thôi!.

. . . . . .

Sở Huân nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn rời đi.

Cả người cô đều là tình trạng hoảng sợ cực độ, ngày hôm nay nhận tin này quá là lớn, lớn đến nỗi cô đều không chấp nhận được.

Thật là Hoắc Tiểu Khê sao?!

Người phụ nữ này thật biến thành ma rồi tới trả thù sao?!

Cô nắm chặt lấy tóc, không nghĩ ra, thực sự không nghĩ ra!

Cô chợt hoàn hồn, cầm điện thoại lên, vội vã gọi.

Bên kia bắt máy.

"Lăng Phong, anh đang ở đâu, em muốn tới tìm anh!" Sở Huân nói xong vừa nhanh vừa vội.

Không được.

Cô muốn đem mọi thứ nói hết cho Tề Lăng Phong, cô không thể để cho anh ấy bị người phụ nữ kia uy hiếp, cô không thể để cho Tề Lăng Phong bị người phụ nữ kia hãm hại.

"Làm sao vậy?" Bên kia truyền đến âm thanh có chút khó chịu :"Không phải nói trong khoảng thời gian này không nên gặp mặt sao? Bây giờ còn đang trong thời gian đặc biệt, anh hiện tại cũng không biết có ai đặc biệt theo dõi anh hay không. Bị chụp được chúng ta sẽ khó nói, em không nghĩ rằng chúng ta cực khổ như vậy mới lấy được một số thứ. Nếu không mọi thứ tan thành mây khói!."

"Nhưng em có chuyện rất quan trọng cần tìm anh, Lăng Phong. Em muốn gặp anh, thật muốn gặp anh." Sở Huân nói, thậm chí là van xin.

"Sở Huân, em chừng nào thì trở nên như vậy, không đúng mực cũng không biết quan tâm?" Tề Lăng Phong có chút trách cứ nói :"Anh không phải đã hứa qua, sau khi qua đợt sóng gó này, anh sẽ cho em một cái công bằng. Em hà tất phải nóng lòng như thế."

"Tề Lăng Phong, vì sao anh cũng không tin em. Em là có chuyện gấp muốn nói với anh?" Sở Huân nhịn khóc rất lâu, rốt cuộc không ngừng chảy xuống, theo viền mắt không ngừng chảy xuống.

Bên kia điện thoại của Tề Lăng Phong trầm mặc một chút :"Anh ở công ty tăng ca xử lý công việc, em nếu như quả thật có việc gập cứ tới đây đi! Thế nhưng Sở Huân, em biết anh giờ là người quan trọng, không thể để cho bọn ký giả bám đuôi."

Chợt, cúp điện thoại.

Sở Huân hai mắt đẫm lệ nhìn vào màn hình điện thoại, người đàn ông mà cô thích, quả nhiên là máu lạnh.

Bằng không, coi như là báo thù, cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy, dùng cách thức khiến cho một nhà ba người chết tại chỗ a!!

Cô cố gắng khống chế tâm tình, để bản thân khôi phục lại chút bình tĩnh sau đó đứng dậy rời khỏi quán cà phê.s

Cô lái xe thẳng đến cao ốc Hoàn Vũ.

Bởi vì là cuối tuần, trong cao ốc khá yên tĩnh, vẫn còn vài ba người đồng nghiệp vẫn đang làm thêm giờ.

Cô đẩy cửa phòng ra.

Tề Lăng Phong ngồi ở bàn làm việc lớn trước mặt, anh ta cúi thấp đôi mắt xuống, ngón tay linh hoạt ở trên bàn phím mà gõ. Lạnh lùng nghiêm nghị, bộ dáng nghiêm túc, đẹp trai vô cùng, chí ít trong lòng anh ta không gì sánh nổi.

Tề Lăng Phong cảm giác được có người đẩy cửa phòng ra, ngay cả chân mày cũng không có nhíu một cái. Tiếp tục xử lý chuyện của mình, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Sở Huân đứng ở đối diện Tề Lăng Phong, từng chữ từng chữ nói :"Chúng ta nói chuyện đi!"

Tề Lăng Phong ngước mắt nhìn cô một cái, cuối cùng gõ vài cái, đóng máy tính xách tay lại, thuận tay cầm lên một điếu thuốc châm lửa :"Em muốn nói cái gì?"

Sở Huân từ bên trong túi lấy ra mấy tấm ảnh chụp Kiều Tịch Hoàn, bỏ xuống trước mặt anh.

Tề Lăng Phong nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô :"Em bắt đầu theo dõi anh?!"

"Anh cảm thấy em có năng lực này sao, ở bên trong biệt thự Cố gia, tránh được tầm mắt này của mọi người để chụp được tấm ảnh này??"

"Vậy là ai?"

"Là ai có quan trọng không? Anh không phải nên giải thích với em cái gì sao?" Sở Huân hỏi anh ta.

"Không có gì hay để giải thích, chính là em những gì em thấy." Tề Lăng Phong hung hăng hút một hơi thuốc, xoay người đi đến cửa sổ sát đất.

Cửa sổ sát đất có thể mở ra, bên ngoài chính là một hoa viên nhỏ, trước kia Hoắc Tiểu Khê bình thường khi không làm việc hay ở bên vườn hoa bên ngoài nằm trên xích đu. Cô ấy là một người phụ nụ rất biết hưởng thụ.

"Tề Lăng Phong, chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, anh đến cùng đem em để vào vị trí nào? Người tình trong bóng tối sao? Mãi mãi mãi không thấy được ánh sáng?!" Sở Huân hung hăng nói, viền mắt đã hồng thấu, nhưng cố không để cho nước mắt chảy xuống.

"Anh nói rồi em hay đợi, anh sẽ cho em một cái công đạo."

"Làm sao nói rõ? Để cho em ngoan ngoãn rời khỏi anh?!" Sở Huân châm chọc cười nhạt.

"Sở Huân, em chừng nào thì để tâm vào mấy chuyện vụn vặt rồi. Em biết rõ người anh yêu cho tới bây giờ đều là em!"

"Cho tới bây giờ đều là em?" Sở Huân cười càng thêm châm chọc :"Như vậy mấy tấm hình này là có chuyện gì xảy ra? Anh ngay cả giải thích cũng lười giải thích với em?!"

"Bởi vì anh không biết phải giải thích thế nào." Tề Lăng Phong quay đầu nhìn cô :"Khi tất cả mọi chuyện kết thúc, mọi chuyện rõ ràng, anh không cần giải thích em cũng sẽ rõ."

"Em sẽ không hiểu. Lăng Phong, em sẽ không hiểu, em càng ngày càng không rõ, em rốt cuộc trong lòng anh là gì?! Ngày hôm nay trước khi gặp anh em đã gặp Kiều tịch Hoàn, Kiều Tịch Hoàn nói em chính là một cái công cụ để anh đạt được mục đích cho bản thân mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, em dường như chính là một công cụ như vậy, anh bây giờ đạt được tất cả mục đích. Em hiện tại cái gì cũng không còn, anh có thể muốn làm gì thì làm, một ngày kia, anh cũng thật không cần đến em nữa. . ."

"Em đừng nghe người phụ nữ kia nói lung tung, anh làm sao có thê không cần em! Cô ta nói như vậy chính là kích thích em để cho em rời khỏi anh, lời nói của cô ta làm sao em có thể tin tưởng!" Tề Lăng Phong có chút luống cuống :"Trong khoảng thời gian này đã xảy ra một số chuyện, anh biết anh đã để em phải trong tình trạng lo được lo mất. Thế nhưng qua một thời gian sẽ tốt thôi, qua một thời gian ngắn, mọi chuyện sẽ yên lặng trở lại. Anh sẽ cho em một thân phận, chỉ cho phép em xuất hiện bên cạnh anh."

"Thật vậy sao?" Sở Huân cười, vừa cười vừa chảy nước mắt :"Nhưng là vì sao em lại cảm thấy lời nói này càng ngày càng giả?"

"Vậy em muốn anh thế nào, em hãy nên tin anh, anh đối với em là thật tâm!" Tề Lăng Phong chịu không được quát.

"Hiện tại liền nói với người khác, anh yêu em."

Tề Lăng Phong trầm mặc một giây, cười lạnh.

Cái biểu hiện kia làm cho trái tim Sở Huân lạnh toát.

Cô cảm giác tan nát cõi lòng, im lặng nhìn anh ta, khóe môi châm chọc.

"Sở Huân, em thực sự không hiểu anh." Tề Lăng Phong tựa như rất mất mát.

"Như vậy anh có hiểu cho em sao?" Sở Huân nhìn Tề Lăng Phong, vô lực mà nói :"Em đã nói đến mức này, những anh vẫn lấy quyền lời làm trọng, như vậy là thích, là thích thật không? Hoắc Tiểu Khê nói đúng, khi em không còn có thể sử dụng được, em e rằng em sẽ giống như cô ta. Nhà tan cửa nát!"

"Hoắc Tiểu Khê từ lúc nào đã nói với em! Sở Huân, em đang nằm mơ sao, em không nên đem những việc này để ép buộc anh!"

"Đó không phải là mơ." Sở Huân nói :"Kiều Tịch Hoàn chính là Hoắc Tiểu Khê."

Tề Lăng Phong hung hăng nhìn cô.

Có một giây giống như xuất hiện ảo giác.

"Kiều Tịch Hoàn chính là Hoắc Tiểu Khê, cô ta thật đúng là Hoắc Tiểu Khê, cô ta chính là vì muốn trả thù anh, nên mới tới gần anh!" Sở Huân từng câu từng chữ khẳng định mà nói.

"Sở Huân, anh nghĩ trong khoảng thời gian này em chịu áp lực thật quá lớn, em cần nghỉ ngơi thật tốt." Tề Lăng Phong không tin cô.

"Em nói là sự thật. Kiều Tịch Hoàn chính mình thừa nhận." Sở Huân hung hăng nói.

Tề Lăng Phong cười nhạt :"Có thể, anh sẽ tìm cho em một bác sĩ tâm lý, em giống như có chứng vọng tưởng."

"Anh làm sao cũng không tin em?" Sở Huân khó chịu nói.

"Anh không phải không tin em, mà là người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn này anh đã sớm quen biết. Cô ta không phải vô căn cứ mà mọc ra, lúc cô ta và Cố Tử Thần kết hôn, mọi người đều biết, lúc đó Hoắc Tiểu Khê vẫn còn trên thế giới này. Kiều Tịch Hoàn cũng tồn tại! Hai người cùng lúc đều tồn tại, em nói Kiều Tịch Hoàn là Hoắc Tiểu Khê. . . Anh làm sao có thể tin em được?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro