Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2. Chương 31.3

edit: TiểuHoaNhi


Ngôn Hân Đồng nghe những lời nói này, trên mặt lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.

Cô ta chyển mắt nhìn sang Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân, Cố Tử Hàn, nhìn thấy trên mặt bọn họ cũng loáng thoáng lộ ra chút vẻ yêu thích.

Cô ta lại nhìn sang bên cạnh thấy Kiều Tịch Hoàn cười tươi như hoa.

Trong lòng hung ác.

Đừng tưởng rằng đem Minh Lý đưa đi Mỹ thì có thể khiến cho cô mất đi địa vị ở nhà này, cô ta vẫn luôn biết ở nhà giàu, mẫu bằng tử quý, cho nên cô đãng hao tốn nhiều tâm tư đi bồi dưỡng con cái. Minh Nguyệt từ khi 3 tuổi đã bắt đầu kéo đàn vi-ô-lông, hơn nữa đặc biệt có năng khiếu, so với nhưng người bạn cùng tuổi vẫn luôn là người nổi bật. Hơn nữa dung mạo so với bạn bè bằng tuổi cũng đáng yêu hơn, được hoan nghênh cũng là chuyện đương nhiên.

Kiều Tịch Hoàn cảm giác được ánh mắt Ngôn Hân Đồng đang nhìn mình, khóe miệng lôi ra một nụ cười nhạt.

Mỗi khi Cố gia muốn biểu hiện ở trước mặt người ngoài.

Cô thừa nhận, Cố Minh Nguyệt quả thực đáng yêu.

Ở trong mắt của cô dù sao vẫn đáng yêu hơn cái thằng nhóc chuyên gây chuyện, nghịch ngợm phá phách Cố Minh Lý.

Nhưng có đôi khi, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân.

Cô ngồi xổm người xuống, nhự giọng ở bên tai khỉ nhỏ cái gì đó. Khỉ nhỏ có chút xấu hổ, cũng không dám trái yêu cầu của mẹ mình, lặng lẽ đi dưới ánh nến, hướng đến góc đàn dương cầm chạy tới.

Khỉ nhỏ học tập đến đâu kỳ thực cô không rõ lắm.

Nhưng cô nghĩ, học lâu như vậy, cuối cùng cũng phải có chút thu hoạch đi!.

Cho nên khi toàn bộ phòng khách lần nữa vang lên tiếng đàn dương cầm du dương, khóe miệng cô kéo lên một nụ cười.

Quả nhiên, không để cho cô thất vọng a.

Tay có chút không lưu loát, nhưng ít ra có thể hoàn thành một bản nhạc, ít nhất là bản nhạc lưu loát.

Tầm mắt mọi người rời đi, khắp nơi tìm kiếm.

Phong khách lớn như vậy, dưới ngọn đèn sáng ở một góc là đàn dương cầm, một đứa bé mặc âu phục màu đen. Chải kiểu tóc kiểu vương tử, khéo léo ngồi trên ghế, ngón tay xen kẽ trên phím đàn đen trắng, nhìn đáng yêu như vậy.

Kiều Tịch Hoàn đứng xa xa nhìn Khỉ nhỏ.

Trước đây vẫn cảm thấy Khỉ nhỏ quá xấu, chí ít không có di truyền đến cô và Cố Tử Thần dung mạo nghiên nước nghiêng thành. Mà giờ phút này, lại cảm thấy đứa bé này hoàn toàn thừa kế khí chất cao quý của Cố Tử Thần, đẹp mắt thật đúng là tiểu vương tử. Tuấn tú vô cùng.

Một khúc nhạc hoàn tất.

Lại một tiếng vỗ tay.

Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân trên mặt đã không che giấu được mỉm cười.

Cháu gái cùng cháu trai đều mang cho ông ta hãnh diện vô tận, hơn nữa chuyện này thực sự rất kỳ diệu. Cố Diệu đối với bé rõ ràng càng thêm hảo cảm, nghe xung quanh không ngừng ca ngợi, đã cười toe toét.

Thực sự.

Cố Minh Lộ so với Cố Minh Nguyệt không hơn bao nhiêu, càng được người ta yêu thích.

Nhưng Ngôn Hân Đồng lại không cam lòng.

Khắp nơi đều muốn chiếm hết danh tiếng, Kiều Tịch Hoàn ngoái đầu nhìn sắc mặt Ngôn Hân Đồng, đạm bạc cười.

Cô không phải cố ý nhằm vào người nào, có đôi khi vì sinh tồn phải để cho mình nổi bật giữa đám đông.

Khỉ nhỏ từ trên đàn dương cầm leo xuống, chạy đến bên người Kiều Tịch Hoàn.

Khỉ nhỏ ngượng ngùng cười đến vui vẻ.

Cố Tử Thần nhìn trước mặt một lớn một nhỏ, môi mỏng khẽ mím lại.

Diễn văn kết thúc, bắt đầu thổi nến cùng cắt bánh ga-tô.

Cố Tử Thần cùng Cố Tử Hàn cùng hướng phía chiếc bánh cao cỡ 1 mét cắt một khối nhỏ, chia cho Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân, phần còn lại của bánh ngọt liền để người khác làm.

Cố Minh Lộ cùng Cố Minh Nguyệt trơ mắt nhìn bánh ga-tô, nước bọt chảy ròng.

Cố Minh Nguyệt xúi giục người giúp việc :"Cháu muốn một miệng, có sô cô la, cháu muốn miếng lớn, thật lớn."

Người giúp việc vội vã vì tiểu công chúa mà cắt, đặt ở trên đĩa chuẩn bị đưa cho Cố Minh Nguyệt. Ngôn Hân Đồng đột nhiên đi tới, đem đĩa bánh ga-tô nhận lấy, cầm dao nĩa xiên hơn phân nửa ra, để lại một miếng to bằng nắm đấm nhỏ. Đưa cho Cố Minh Nguyệt :"Cũng chỉ được ăn như thế."

"Vì sao?" Cố Minh Nguyệt cũng sắp khóc :"Mẹ nói biểu diễn tiết mục liền được ăn nhiều bánh ga-tô."

"Nhưng con không có đạt được yêu cầu trong lòng mẹ đề ra." Ngôn Hân Đồng nói.

Cố Minh Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắt.

Bé biểu diễn rõ ràng hết sức.

Bé vừa nhìn thấy ma ma của Cố Minh Lộ hung hăng khen ngợi Cố Minh Lộ.

Ma ma của bé không những không khen ngợi bé, còn nói bé biểu diễn không tốt.

Bé thực sự cảm thấy rất oan ức.

Ngôn Hân Đồng cũng không có chút ý cảm xúc của con gái bảo bối, miệng nói :"Hơn nữa bánh ga-tô ăn nhiều liền tăng cân. Nghe lời."

Sau đó đem Cố Minh Nguyệt rời khỏi khu bánh ga-tô.

. . . . .

Cố Minh Lộ nhìn bóng lưng Cố Minh Nguyệt nức nở.

Cố Minh Lộ đi lên cầu thang hướng phía lầu 2 đi lên.

Bước chân của bé dừng ở cửa phòng của Cố Minh Nguyệt, nghe được bên trong truyền đến tiếng khóc ô ô.

"Minh Nguyệt, em mở cửa một chút." Cố Minh Lộ hướng vào bên trong phòng Cố Minh Nguyệt nói.

Cố Minh Nguyệt đang khóc dừng lại một chút, tựa hồ nghe được âm thanh, nhưng một giây kế tiếp lại tiếp tục khóc hét lên :"Tôi không mở cửa, không được vào. Tôi không thích anh!"

Cố Minh Lộ cắn miệng nhỏ, trầm mặc hai giây :"Minh Nguyệt, anh mang cho em bánh ga-tô, em mở cửa ra anh đưa bánh ga-tô xong anh liền đi. Anh sẽ không quấy rầy em."

Cố Minh Nguyệt vừa nghe đến bánh ga-tô, vội vã từ trên giường đứng lên. Nước mắt lã chã mở cửa phòng nhìn Cố Minh Lộ, viền mắt mùi đều hồng hồng, lại đặc biệt đáng yêu, bé xoa xoa nước mắt :"Đây là cho tôi sao?"

"Ừ." Cố Minh Lộ gật đầu.

"Tại sao phải cho tôi?"

"Em không phải là thích ăn sao?" Cố Minh Lộ nhìn bé :"Ma ma nói, bánh ga-tô có thể ăn nhiều, sau khi ăn xong nhớ kỹ phải đánh răng là được rồi."

"Thật vậy sao?" Vừa nghe Cố Minh Lộ nói như vậy, khuôn mặt Cố Minh Lộ nhỏ nhắn trong nháy mặt liền nở nụ cười.

"Thật." Cố Minh Lộ chỉ sợ Cố Minh Nguyệt không tin, gật đầu thật mạnh.

"Vậy cám ơn anh." Cố Minh Nguyệt đem một đĩa lớn bánh ga tô cẩn thận từng tí từng tí bưng tới, ngọt ngào vừa cười vừa nói :"Anh so với anh trai em khá tốt. Em thích anh."

Cố Minh Lộ có chút ngường ngùng cấm lấy đầu xấu hổ nói :"Anh cũng là anh trai em a."

Cố Minh Nguyệt vội vàng gật đầu :"Ừm."

"Nhanh ăn đi, ăn xong không đủ anh xuống lấy giúp em mang lên." Cố Minh Lộ thúc giục.

"Được." Cố Minh Lộ đem đĩa bánh ga-tô để trên bàn học nhỏ, ăn một miếng to, ăn đến cái miệng nhỏ nhắn đều là bơ. Một giây kia lại cảm thấy không chút nào bẩn, rõ ràng còn đáng yêu vô cùng.

Cố Minh Lộ nghĩ, trên cái thế giới này hẳn không có ai so với em gái Minh Nguyệt của bé đáng yêu hơn a!.

Tiểu Bình quả cũng không có đáng yêu như Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt ừng ực ừng ực ăn xong, đem đĩa không đưa cho Cố Minh Lộ :"Em ăn xong rồi."

"Anh lại giúp em đi lấy thêm bánh lên."

"Không cần, em ăn no rồi." Cố Minh Nguyệt vỗ vỗ bụng nhỏ lễ phép nói :"Cám ơn anh, Minh Lộ."

"Không cần khách khí." Cố Minh Lộ cười, rất là ngại ngùng.

"Anh đem đĩa xuống đi, mẹ em thấy được sẽ nổi giận. Anh không được nói cho mẹ em là em ăn nhiều như vậy ah." Bụng nhỏ thỏa mãn, Cố Minh Nguyệt vội vàng nói.

"Được, anh đi xuống trước."

"Ừm, tạm biệt." Cố Minh Nguyệt khéo léo xua tay.

Cố Minh Lộ cầm đĩa không xuống lầu.

Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

Bé chạy đến khu bánh ga-tô, vừa rồi đều bị Cố Minh Nguyệt ăn hết. Bản thân vẫn chưa được ăn miếng nào.

Bé cắt xong một khối to, lúc bỏ vào trong đĩa, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên xuất hiện.

"Khỉ nhỏ, con vừa mới ăn nhiều, vừa rồi không phải ha ha một cái đĩa lớn sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

Mặc dù cô không phải cấm trẻ con ăn vui vẻ bánh ngọt, nhưng vừa mới rồi Cố Minh Lộ cầm một đĩa thật lớn đi. Ăn nhiều như vậy, cô thật lo lắng bé con này sẽ bệnh mất.

Đến lúc đó.

Cô thật không dám tưởng tượng, Cố Tử Thần lại đem khuôn mặt đen ra với cô.

Cố Minh Lộ đang nhìn mẹ mình, lúc đầu muốn nói cho cô biết là đĩa đó đưa cho Cố Minh Nguyệt. Lại nghĩ đến Cố Minh Nguyệt nói cuối cùng không nói gì, ngoan ngoãn buông cái đĩa xuống, cho dù thèm ăn muốn chết, vẫn nói :"Con không ăn nữa."

"Thật ngoan." Kiều Tich Hoàn sờ sờ đầu Cố Minh Lộ :"Chính mình đi một bên chơi đi!."

"Dạ."

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Minh Lộ.

Đối lập với Cố Minh Lý cùng Cố Minh Nguyệt, Cố Minh Lộ thực sự khiến người ta bớt lo không ít.

Kiều Tịch Hoàn cắt gọn một miếng bánh ga-tô, xoay người đi về phía Cố Tử Thần.

Thọ tinh không phải nên ăn nhiều bánh ga-tô một chút sao?!

Cô bưng đĩa :"Ăn không?"

"Tôi không muốn ăn đồ ngọt." Cố Tử Thần nhìn bánh ga-tô, chê nói.

"Ăn một miếng thôi, hôm nay anh là thọ tinh. Làm sao cũng phải ăn một miếng." Kiều Tịch Hoàn dùng cái nĩa xiên một khối nhỏ, đặt trên môi anh.

"Kiều Tịch Hoàn, tôi nói không ăn." Cố Tử Thần có chút bốc hỏa.

Trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt Cố Tử Thần rõ ràng có chút ngượng ngùng.

"Anh quên lần trước chúng ta ăn kem sao, tôi thật không ngại ở trong sinh nhật của anh, làm thêm một lần như vậy..."

Lời nói còn chưa dứt, Cố Tử Thần liền cắn bánh ga-tô kia ở chiếc nĩa.

Kiều Tịch Hoàn nhịn không được cười to.

Bên người dường như truyền đến chút ánh mắt.

Kiều Tịch Hoàn biết là Iai.

Cổ Nguyên đã đi rồi, còn có thể là ai?!

Cô không quan tâm, dùng cái nĩa Cố Tử Thần vừa mới ăn xong chuẩn bị bỏ vào trong miệng mình một miếng.

Cố Tử Thần sắc mặt đột nhiên có chút khẽ biến, nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Bánh ga-tô là vị xoài?"

"Có chuyện sao? Tôi đặc biệt chọn vị xoài." Kiều Tịch Hoàn không hiểu nhìn anh.

"Tôi dị ứng với xoài!" Cố Tử Thần nói.

"...."

- - - - nói với người xa lạ - - - -

Tiểu Thần Thần quá nhạy cảm, làm sao bây giờ?!

Xem phía sau sẽ biết a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro