Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2. Chương 29.1: Đối với tôi là Hoắc Tiểu Khê!

edit: tiểuhoanhi



"Được rồi, Lăng Phong. Trong khoảng thời gian này tin tức hai nhà chúng ta không ít." Cố Diệu có lẽ tùy ý mở miệng.

Tề Lăng Phong nhếch miệng, cười nhạt một tiếng, nhìn như không quan tâm đáp :"Bao giờ cũng có một số người không biết thích thị phi như thế nào mới đưa tin, dượng cũng không cần tính toán."

"Tính toán nhưng không nên quá phóng khoáng, cuối cùng bị người ngoài phỉ báng như thế chung quy không tốt. Lăng Phong, dượng nhìn cháu từ nhỏ lớn lên, nhiều năm như vậy nhìn cháu trưởng thành đến bây giờ. Ta đúng là vui vẻ, dì cháu ở nhà cũng nhắc nhiều tới cháu, về sau cháu nên đến nhà chơi nhiều một chút. Miễn lại để người khác nói linh tinh, còn tưởng rằng cháu bây giờ có thành tựu, liền trở mặt, đúng không Lăng Phong?" Cố Diệu nói vài câu thấm thía xong, trong giọng gặp nơi nói như vì Tề Lăng Phong mà suy nghĩ, khiến khác khác không có nửa điểm phản bác.

Người nghe có tâm tự nhiên sẽ nghe được bên trong có ý ám muội.

Tề Lăng Phong mặt không đổi sắc, thuận theo gật đầu :"Dượng nói đúng, dì đối với cháu từ nhỏ đã rất tốt. Chăm sóc cho cháu lớn lên, tiễn cháu ra nước ngoài học tập. Cháu có lẽ cũng nên tới nhà nhìn dì một cái."

Ý Tề Lăng Phong cũng rất rõ ràng, anh ta có thể phát triển đến bây giờ, cùng Cố Diệu không chút quan hệ. Cũng chỉ có công lao của Tề Tuệ Phân.

Nhìn trên bàn cơm, hai người không nể mặt mũi, đối thoại câu nào cũng nhằm vào nhau.

Kiều Tịch Hoàn im lặng ngồi một chỗ, nghe thấy bọn họ tranh đầu gay gắt.

Loại người như Tề Lăng Phong cùng Cố Diệu người có tuổi, ngồi chung một chỗ, thực lực tương đương không kém chút nào. Hoàn toàn không cảm thấy có bất kỳ cách biệt nào.

Đây chính là năng lực ẩn nhẫn của Tề Lăng Phong nhiều năm như vậy đã phát ra a! Nhìn qua tính cách nhẹ nhàng như mây, trên thực tế bụng dạ cực sâu. Có chủ ý ngầm gì, có thể có mấy người nhìn thấu.

Một bữa cơm, mỗi người đều theo đuổi tâm tư của mình.

Tề Lăng Phong nửa đường ra khỏi phòng bao.

Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi, không để lại dấu vết cũng theo ra ngoài.

Toilet công cộng, Tề Lăng Phong đứng đó hút thuốc, thân thể cao lớn tùy ý dựa vào trên vách tường. Tóc anh ta rơi lẻ tẻ, hơi hơi chặn lại cái trán của anh ta, gương mặt đẹp trai mang theo gò má có chút vẻ lười nhác. Áo sơ mi trắng bỏ hai cái cúc phía trên, đôi mắt thâm sâu nhìn Kiều Tịch Hoàn xuất hiện một giây kia, cách môi bạc bẽo giơ lên.

Bộ dạng kia nhìn qua như thiên sứ vô hại, mới để cho bản thân không chút phòng bị nào, vùi lấp sâu như thế.

Cô nâng giày cao gót nhìn qua không chút để ý đi tới, bước chân dừng trước mặt anh.

"Là cố ý tìm tôi?" Tề Lăng Phong nói.

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt :"Anh suy nghĩ nhiều, đi phòng rửa tay mà thôi."

Nói xong, xoay người muốn chạy.

"Kiều Tịch Hoàn, tôi vẫn rất tò mò, cô vì sao không đồng ý cùng tôi hợp tác." Âm thanh Tề Lăng Phong nhàn nhạt, lại mang chút không nói được dịu dàng hỏi cô.

Kiều Tịch Hoàn bước chân dừng lại, quay đầu :"Tôi là người Cố gia."

"Thế nhưng tôi không thấy cô đối với Cố gia có cảm tình." Tề Lăng Phong đem mẩu thuốc lá còn dư một ít dập tắt, khóe môi nhả ra một làn khói đẹp mắt, ánh mắt nhìn qua thâm sâu càng thêm mê người.

Trái tim, trong nháy mắt khẽ nhúc nhích.

Kiều Tịch Hoàn vẫn không cảm thấy mình đối với người đàn ông này sẽ còn bất luận cái gì.

Cho nên, cô nắm tay bàn tay, để bản thân bình tĩnh trở lại như lúc ban đầu.

"Tôi nghĩ, là ảo giác của anh." Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạt nói.

"Tôi rất ít khi xuất hiện ảo giác, ví như. . ." Giọng nói nam tính cố ý nói dài hơi, lông mày đẹp mắt mang theo ý cười, khóe miệng hoàn mỹ, đột nhiên mím một cái :"Cô rất thích tôi!"

Bốn chữ.

Thật thật giả giả.

Chân mày Kiều Tịch Hoàn căng thẳng.

Tim đập càng lúc càng nhanh.

Cô không khống chế được tốt.

Chí ít để cho bản thân nhìn qua bình tình chút.

Cô cắn môi, đang muốn mở miệng.

Đột nhiên cảm giác được một lực mạnh mẽ lôi kéo cô, chính bản thân còn cảm thấy có chút biến hóa khôn lường, một cánh môi quen thuộc đang ấn vào môi của cô. Cô đang muốn mở miệng nói chuyện trong lúc đó nháy mắt thành cơ hội cho anh ta xâm lược. Cô chỉ cảm thấy anh ra cường thế mà bá đạo tùy ý xông vào trong miệng cô.

Kiều Tịch Hoàn giật mình, đã lâu.

Lâu đến, anh ta tùy ý ở môi của cô mà điên cuồng.

Cô quả thật đã không quá nhớ đến cánh môi này mang đến cảm thụ gì cho cô rồi, bởi vì cô ý khống chế ký ức của chính mình. Cho nên cố ý để cho bản thân quên đi mùi vị của anh ta, lúc này, lại cứ thế mà tối tăm trời đất.

Cô đẩy anh ta ra.

Dùng hết sức đẩy anh ta ra.

Mà anh ta nửa điểm cũng không muốn buông tay, mặc kệ cô dùng sức thế nào, anh ta cứ như sắt thép làm sao cũng không thể lay động.

Kiều Tịch Hoàn nắm chặt tay, hàm răng đột nhiên dùng sức.

"A!" Tề Lăng Phong chợt buông cô ra.

Trong nháy mắt, bờ môi anh ta bị cô hung hăng cắn, lúc này vẫn còn giữ lại chút máu đỏ tươi.

Kiều Tịch Hoàn dùng sức lau chùi môi của mình, cô chán ghét cái mùi vị anh ta lưu cho cô, cô cảm thấy ghê tởm muốn chết.

Xoay người, sải bước hướng buông vệ sinh chạy đi.

"Không muốn phủ nhận, Kiều Tịch Hoàn cô thích tôi!" Phía sau là thanh âm chắc như đinh của Tề Lăng Phong.

Kiều Tịch Hoàn hung hăng đóng cửa nhà vệ sinh.

Thích anh ta?!

Đã từng rất thích anh ta, thích đến mức không thể tự kiềm chế bản thân, thích đến nỗi khiến cho bản thân trở thành tình trạng như thế này. Thế nhưng Tề Lăng Phong, có đôi khi anh không thể quá mức tự tin, đã từng thích đó cũng chỉ là chuyện đã từng, bây giờ từ thích đã sớm trở thành một nỗi oán hận, oán hận đến mức không đội trời chung!

Đôi mắt cô híp lại.

Từ nhà vệ sinh đi ra, hướng bồn rửa mặt, hung hăng súc miệng của mình, mặc kệ rửa thế nào, chí ít bản thân cảm thấy sạch sẽ là được.

Cô nhìn mình trong gương.

Sắc mặt trắng bệch, môi lại đỏ chói mắt.

Cô lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má của mình một cái, nỗ lực khống chế tâm trạng để bản thân khôi phục lại sự tự nhiên. Thật lâu mới từ wc đi ra, trở lại phòng bao.

Trong phòng bao, vẫn là hình ảnh vui vẻ hòa thuận.

Tề Lăng Phong ngồi ở một chỗ, cánh môi đột nhiên rách da anh cúi đầu ăn cái gì đó để che giấu đi. Ngước mắt thấy Kiều Tịch Hoàn một giây kia, có chút hứng thú cười cười, cười như vậy dưới cái nhìn của cô không phải là mị hoặc mà là châm chọc.

Có thể một giây kia.

Khóe môi cô chỉ là nhỏ bé mà câu lên.

Không nhìn ra tâm tình gì, nhưng có thể làm cho Tề Lăng Phong hiểu nhầm.

Một bữa cơm rất mau mà hoàn thành.

Khi đó vẫn chưa tới 9 giờ tối.

4 người không nhanh không chậm rời khỏi phòng bao, đi đến cửa nhà hàng Giang Hoang, ở cửa đột nhiên có mấy ánh đèn chớp lên. Một người paparazi đứng cầm máy ảnh chụp ảnh xong liền liều mạng chạy đi.

Mặt Tề Lăng Phong hơi biến sắc, đang muốn đuổi theo.

Cố Diệu kéo anh ta lại, vỗ vỗ vai anh ta một cái :"Cũng không phải là người cháu không nhận ra, để cho anh ta đi đi!"

Nhưng lời này không cần nói ra, Tề Lăng Phong thông minh như vậy chắc chắn biết cái tên paparazi kia không phải là trùng hợp mà là cố ý rồi.

Khóe miệng anh ta cười nhạt, không có biểu lộ thêm cái gì khác, gật đầu.

Anh ta hiện tại, còn cần cho Cố Diệu chút mặt mũi này.

Mấy người lần lượt cùng Tề Lăng Phong nói lời tạm biệt.

Mỗi người ngồi trên xe của mình, một đường quay trở về biệt thự Cố gia.

Kiều Tich Hoàn đặc biệt im lặng, im lặng tự như không khí vậy, nhìn cảnh đêm Thượng Hải sáng chói.

Võ Đại lái xe nhìn qua kính chiếu hậu thấy bộ dạng Kiều Tịch Hoàn như thế liền hoie :"Đêm nay có tâm sự?"

"Tôi vẫn cho em là người cao to chưa bao giờ biết quan sát sắc mặt người khác, cũng không suy đoán đến tâm tư phụ nữ. Thì ra em lại nhạy cảm như vậy." Kiều Tịch Hoàn không nhúc nhích, lẳng lặng nói.

Võ Đại nhún vai cười :"Vì em cũng là phụ nữ."

Kiều Tịch Hoàn ngoái đầu nhìn cô :"Hỏi em một vấn đề."

"Được."

"Đối với người đã từng hãm hại qua em, em sẽ xử lý thế nào?"

"Chém thành nghìn mảnh." Võ Đại dõng dạc nói.

"Tốt, tôi thích câu thành ngữ này." Kiều Tịch Hoàn ánh mắt tà ác câu lên.

Võ Đại cười cười hỏi :"Ai đã hãm hại tới chị?"

"Luôn cảm thấy thời gian này em hỏi hơi nhiều." Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

Võ Đại ngượng ngùng cười cười.

"Không cần nói cho tôi là nhận lời nhờ vả của người khác." Kiều Tịch Hoàn dò xét Võ Đại.

Võ Đại vẫn như cũ, cười không nói.

Kiều Tịch Hoàn hiểu, muốn để Võ Đại mở miệng nói cô ấy sẽ không nói, so với lên trời còn khó hơn.

Cho nên, cô chưa bao giờ làm khó mình, ngược lại một ngày nào đó, cái gì cũng sẽ minh bạch.

Xe dừng trước cửa biệt thự Cố gia.

Kiều Tịch Hoàn xuống xe, Cố Diệu cùng Cố Tử Hàn cũng lần lượt xuống xe, hướng phòng khách mà đi tới.

Trong đại sảnh, Tề Tuệ Phân cùng Cố Tử Nhan còn ở trên ghế sofa, tựa hồ đang nói chuyện trên trời dưới đất. Quay đầu nhìn bọn họ trở về, Tề Tuệ Phân liền vội vàng đứng dậy nói :"Diệu, hôm nay Tử Nhan rất hài lòng với đối tượng xem mắt."

"Người nào?"

"Cháu trai của Cổ Vân Sơn, Cổ Nguyên." Tề Tuệ Phân nói.

"Đối phương cảm thấy Tử Nhan thế nào?" Chỉ cần cái tên Cổ Vân Sơn này cũng khiến cho Cố Diệu hài lòng. Huống hồ Cổ Nguyên ông ta cũng đã từng gặp, dáng dấp không tệ. Đối nhân xử thế cũng tốt, cùng Cố Tử Nhan ở chung một chỗ, tuyệt đối là dư sức.

"Nói là có thể lui tới thử xem." Tề Tuệ Phân giải thích.

Cố Diệu gật đầu :"Vậy là tốt rồi."

Cố Tử Nhan vội vàng từ trên ghế sofa đứng lên, nói rất chắc chắn :"Đời này ngoại trừ Cổ Nguyên, con người nào cũng không cần!"

Cố Diệu nhíu mày một cái :"Con gái phải dè dặt một chút."

"Con mới không cần phải rụt rè, con chính là thích Cổ Nguyên." Cố Tử Nhan hoàn toàn quên mất thời gian trước đó rất bài xích việc bản thân phải coi mắt. Cao hứng nói :"Cổ Nguyên là con trai của giáo sư dạy con. Trước đây con đối với anh ta rất ấn tượng, không nghĩ tới bây giờ vẫn còn độc thân, hơn nữa ngày hôm nay anh ta rõ ràng cũng có hảo cảm với con. Con nhất định sẽ gả cho anh ta."

Tề Tuệ Phân cưng chiều đánh đánh con gái mình :"Thật sự không sợ a, quan hệ này cũng không nói kết hôn là kết hôn ngay được."

"Mọi người đều không phải mong con sẽ kết hôn sao? Thật sự không hiểu người lớn tuổi nghĩ thế nào, hừm." Nói xong liền chạy lên về phía tầng 2.

Thực sự nhìn qua cả người còn rất hớn hở, từ bước chân nhẹ nhàng kia liền nhìn ta được.

Cố Diệu nhìn bóng lưng Cố Tử Nhan, nhìn Tề Tuệ Phân nói :"Chuyện này bà cũng nên lưu tâm một chút, gia thế bối cảnh và năng lực Cổ Nguyên đều rất tốt. Tử Nhan đi theo tuyệt đối là có của ăn của để,. Bà dạy Tử Nhan nhiều một chút, đừng để cho nó quá đắc ý mà quên mình, con gái đều phải có phép tắc. Nếu như cuộc hôn nhân này có thể thành công, đối với Cố gia chúng ta cũng là chỗ tốt."

"Yên tâm đi Diệu, chuyện này tôi để tâm mà." Tề Tuệ Phân vội vã đáp ứng. Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì :"Được rồi, tối nay ông cùng Lăng Phong ăn cơm thế nào?"

"Nên thế nào thì như thế đó, chuyện trên thương trường bà cũng không cần xía vào quá nhiều. Quản tốt cái nhà này là được." Nói xong, Cố Diệu xoay người lên lầu.

Tề Tuệ Phân cũng theo lên lầu.

Bên dưới phòng khách cũng chỉ còn lại Cố Tử Hàn và Kiều Tịch Hoàn. Hai người cũng không có tiếng nói gì chung, trầm mặc một trước một sau lên lầu trở về phòng.

Cố Tử Hàn hiện tại đem hết suy nghĩ toàn bộ đều tiêu tốn trên người Tề Lăng Phong, có lẽ nếu Tề Lăng Phong không được vài bài học. Anh ta thế nào cũng không cam tâm.

Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng Cố Tử Thần ra.

Cũng mới hơn 9 giờ, người đàn ông này cũng đã nằm ở trên giường mà ngủ rồi.

Cô rón rén cầm đồ ngủ đi phòng tắm rửa mặt.

Trước gương lớn, cô trầm mặc nhìn mình đã bình thường trở lại, không tự chủ khữ cắn môi. Tề Lăng Phong có thể, tôi cũng có thể dùng gậy ông đập lưng ông.

Khóe miệng lôi lên một nụ cười tà ác, cô đơn giản là rửa mặt xong, rón rén leo lên giường Cố Tử Thần.

Gian phòng rất yên tình, chỉ có tiếng hô hấp của hai người nhàn nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro