Q2. Chương 23.2
edit: tiểuhoanhi
Hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được một màn kia, làm sao ở trong óc của anh ta tiêu hóa hết.
Âm thanh của người đàn ông kia càng lúc càng xa, ở sóng biển du dương dường như chỉ nghe được thanh âm của nước, lại đột nhiên yên tĩnh.
Chỉ như vậy thì xong rồi sao?
Phảng phất không tới 5 phút.
Diêu Bối Khôn cả người vẫn ngây ngốc, giương mắt đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào mặt lạnh lùng của Tiêu Dạ ngay bên cạnh anh ta mà rời khỏi.
Tất cả mọi người vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không hề cảm thấy có gì kỳ lạ.
A Bưu đứng ở trước mặt Diêu Bối Khôn :"Còn không đi?"
Diêu Bối Khôn hoàn hồn :"Đương nhiên, muốn đi."
Thế nhưng, chân lại đang phát run.
Không ngừng run, dường như một giây kia không nhấc nổi đôi chân.
"Làm sao vậy, bị sợ đến mềm nhũn chân." A Bưu vẻ mặt cười nhạo.
Diêu Bối Khôn âm thầm chửi bới, một giây kia lại không tìm được từ ngữ để phản bác, trong lòng có chút không thoải mái.
"Cậu không đi, tôi đi trước." A Bưu nói xong liền chuẩn bị rời khỏi :"Có điều ở bến cảng này, cô hồn dã quỷ không ít, loại người như cậu da mỏng mịn màng vừa lúc hợp với khẩu vị của bọn họ..."
"Này này!" Diêu Bối Khôn nghe được sởn cả tóc gáy, anh ta lớn tiếng kêu A Bưu :"Ngươi đừng đi, dìu tôi một chút."
A Bưu cười to.
Quả nhiên là một tiểu tử thúi.
Nói vậy đại ca sở dĩ đem theo anh ta tới đây tận mắt nhìn, chính là vì muốn bỏ đi nhiệt tâm của tiểu tử này đi!.
A Bưu đỡ lấy Diêu Bối Khôn đi nhanh phía trước, nói là đỡ, nhưng thật chất là kéo đi. Diêu Bối Khôn bất mãn cực độ, cả người không ngừng kêu to, âm thanh ầm ĩ mãi cho tới khi lên xe nhỏ mới chịu im lặng.
Ngồi trên xe Diêu Bối Khôn còn rất khó chịu nhìn a Bưu với đủ loại không thoải mái.
"Trước đưa cậu trở về, sau này đừng xuất hiện ở chỗ tôi." Tiêu Dạ gằn từng chữ nói với Diêu Bối Khôn.
"Vì sao?" Diêu Bối Khôn rống giận.
"Cậu còn chưa xem đủ?!" Tiêu Dạ đôi mắt căng ra, hung hăng nói :"A Bưu, đem cánh tay mới chặt đứt kia đưa cho cậu ta làm kỷ niệm."
"Được, tôi xuống nhặt ngay lên."
"Không muốn! Không cần..." Diêu Bối Khôn quả thật không dám tưởng tượng cánh tay kia dầm dề máu mé ở trước mặt mình sẽ có cảm giác gì, anh ta chỉ cảm thấy cả người cũng không tốt.
Tiêu Dạ chuyển con ngươi nhìn về phía tài xế nói :"Lái xe."
"Vâng."
Diêu Bối Không không dám phản bác nữa, ngồi bên cạnh tiêu Dạ vô cùng im lặng.
Anh ta một ngày nào đó sẽ khắc phục được sợ hãi! Âm thầm thề.
. . . . . . . . . .
Màn đêm thâm trầm mà yên tĩnh.
Một nhóm xe con màu đen từ bến cảng rời khỏi, tựa hồ ở bến cảng mọi chuyện vừa rồi đều theo sóng biển trôi đi hết, không có ai ở trong lòng sẽ lưu lại vết tích gì.
Bầu trời đêm vô cùng yên tĩnh, đột nhiên xông ra một chiếc xe trọng tải siêu lớn. Xe tải lớn ở xa đèn sáng chiếu rọi ở trên xe con, mắt tài xế bắt đầu có chút lóa. Tài xế không ngừng dùng đèn chồng chéo lên nhau nhắc nhở, mà xe tải đối diện dường như không có nửa điểm để ý vẫn như cũ theo ý mình mà xông thẳng tới.
Mắt tài xế có chút chịu không nổi, giận dữ gầm lên :"Cái tên huấn luyện viên dạy dỗ tài xế thế nào vậy, muốn chết à!".
"Hướng bên phải, tránh!" Tiêu Dạ đột nhiên nói lớn, từ phía sau ghế trườn lên, một tay chuyển động vô lăng, xe xóc nảy. Rất nhanh tránh được một khoảng cách, dưới bầu trời đêm vang lên tiếng thắng xe không bình thường.
Còn chưa đến 2 giây dừng lại nghĩ, xe tải lớn nhanh chóng đánh tay lái quẹo thật nhanh, trực tiếp hướng phía xe con lái đến. Xe cứ thế liên tiếp va chạm kịch liệt, trên quốc lộ hàng rào bảo vệ cứng rắn bị đụng hư. Xe bị đẩy đến phía bờ đê cao, phía dưới bờ đê là đống bãi cát lộn xộn, xe bị đẩy ngã xuống, vì va chạm mạnh nên biến dạng vô cùng thê thảm.
Mấy xe phía sau vào giờ phút này chợt dừng lại, một số người trực tiếp đi về phía xe tải lớn đem tài xế bắt lấy. Rất đơn giản sự cố này không phải phát sinh ngẫu nhiên, bắt được người quan trọng, thì sẽ điều tra ra được kẻ chủ mưu!
Mặt khác số người còn lại ở bên trên con đê vượt qua hàng rào, bắt đầu giành giật từng dây nghĩ cách cứu viện.
Hết đợt này đến đợt khác, bến cảng đêm nay đã định trước không phải là một đêm bình thường!
. . . . . . . . . . .
Diêu Bối Địch cảm thấy mình vừa mới nằm xuống, vừa mới ngủ, điện thoại liền vang lên.
Cô không kiên nhẫn xem điện thoại, nhìn thấy dòng số lạ, có một giây kia không muốn bắt máy, cô nhíu mày một cái :"Alo."
"Chào chị, chị dâu. Tôi là thuộc hạ của đại ca Tiêu Dạ tên Tín Tử, hiện tại đại ca xảy ra tai nạn xe cộ, đang được cấp cứu. Làm phiền chị đến bệnh viện trung tâm thành phố, phòng cấp cứu, thương thế rất nghiêm trọng." Bên kia nói xong vừa nhanh vừa vội, diễn rả rõ ràng.
Diêu Bối Địch cả người liền tỉnh, từ trên giường ngồi xuống :"Tiêu Dạ xảy ra tai nạn xe cộ ?!"
"Vâng." Bên kia cung kính trả lời còn nói thêm :"Trên xe còn có em trai của chị Diêu Bối Khôn, hiện tại cũng đang được cấp cứu."
"Cái gì?!" Diêu Bối Địch một giây kia có chút hoảng hốt.
Cô cầm điện thoại di động, có như vậy mấy giây căn bản là không kịp phản ứng.
"Chị dâu, thời gian khẩn cấp, làm phiền chị sớm một chút qua đây." Tín Tử nói xong, liền đem điện thoại cúp.
Diêu Bối Địch cầm điện thoại di động.
Trước mắt đột nhiên mơ hồ.
Cô hung hăng xoa xoa hốc mắt của mình, cởi đồ ngủ, bắt đầu mặc quần áo.
Ống quần jeans thế nào cũng không xỏ vào được, nhiều lẫn thiếu chút nữa bị ngã. Cô cắn môi, hung hăng cắn, một giây kia thật muốn khóc lớn. Thế nhưng lúc này cô phải cố gắng khống chế thân thể chính mình đang run rẩy. Hít sâu, hít sâu, để cho mình bình tĩnh thay đổi quần áo, cầm chìa khóa xe lên xe bước ra khỏi cửa.
Lái xe thẳng đến bệnh viện trung tâm thành phố.
Cô thậm chí không biết là mình lái quá nhanh, có vượt đèn đỏ hay không. Cô chỉ nghĩ cần phải nhanh một chút đến bệnh viện.
Dừng xe xong, còn quên khóa cả cửa xe, cô chạy vội về phía phòng cấp cứu.
Hành lang dài dằng dặc đứng rất nhiều người, Diêu Bối Địch hầu như đều thấy qua, đều là thuộc hạ của Tiêu Dạ. Tất cả mọi người mang theo thần sắc lo lắng nhìn cô cung kính.
Vừa mới điên cuồng chạy tới, giờ đột nhiên lại không còn chút khí lực, rất xa đứng ở một chỗ không dám tiến lên.
Tin Tử từ của phòng cấp cứu bước đến chỗ cô, nhìn cô nói :"Đi vào đã 20 phút."
Diêu Bối Địch cắn môi, khống chế thân thể đang run rẩy, cô từng bước từng bước hướng phòng cấp cứu đi tới.
Con mắt vẫn nhìn chữ <Phòng cấp cứu>, không dám đảo mắt, tựa như đang sợ chỉ cần đảo mắt một cái. Thế giới sẽ xảy ra biến hóa tới lòng trời lở đất.
"Xe đại ca lúc đó từ trên bờ đê lăn xuống khoảng 2 mét, phía dưới lộn xộn, xe bị đè ép không còn nhìn ra hình dạng. Chúng rôi từ trên xe đem đại ca, em trai chị còn có A Bưu cùng tài xế đẩy ra ngoài. 4 người cũng đã máu me be bét rồi, nhưng vẫn còn có hơi thở. Hiện tại bác sĩ đang tận lực cấp cứu, đại ca luôn phúc lớn mạng lớn, sẽ không có việc gì." Tin Tử một bên giải thích, một bên an ủi.
Diêu Bối Địch nắm chặt ngón tay.
Nếu như Tiêu Dạ không có chuyện gì, như vậy Diêu Bối Khôn thì sao.
Cả người cô hoảng sợ, lấy điện thoại di động ra, vội vã gọi điện thoại. Thật lâu bên kia cũng bắt máy, truyền đến âm thanh có chút mệt mỏi :"Bối Địch, đã trễ thế này còn gọi điện, con có chuyện gì sao?"
"Mẹ." Diêu Bối Địch cắn môi, thâm chí cô còn suýt chút thì rơi lệ. Cô hít sâu, cố gắng nói :"Bối Khôn xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện trung tâm thành phố. Mẹ và ba qua đây một chuyện đi! Con không biết nghiệm trong đến mức nào, thế nhưng..."
"Bối Khôn xảy ra tai nạn xe cộ ?!" Âm thanh bên kia cũng bắt đầu run rẩy.
Phảng phất vẫn có thể nghe được âm thanh bên cạnh của ba Diêu :"Tại nạn xe cộ gì, nghiêm trọng không?"
Diêu Bối Địch cắn môi :" Ba mẹ đên đây đi, con bây giờ đang ở bệnh viện."
"Ba mẹ lập tức tới." Bên kia chợt cúp điện thoại.
Cô có thể tưởng tượng ra ba mẹ cô lúc này rốt cuộc có bao nhiêu lo lắng.
Diêu Bối Khôn nhìn như trong nhà là đứa con luôn bị <Ghét bỏ>, nhưng chung quy mà nói cũng là trái tim của ba mẹ.
Cô nắm chặt lấy ngón tay, im lặng nhìn chữ <Phòng cấp cứu>
Trên hành lang một lần nữa lại rơi vào tĩnh mịch.
Nửa giờ sau.
Ba mẹ Diêu cùng nhau xuất hiện, nhìn người trên hành lang, lại nhìn Diêu Bối Địch, mẹ Diêu vội vã lôi kéo tay Diêu Bối Địch hỏi :"Tình hình thế nào?"
"Không biết, bác sĩ còn chưa có đi ra." Diêu Bối Địch lắc đầu.
Mẹ Diêu gấp đến độ viền mắt đỏ ửng.
Ba Diêu thì đi qua đi lại, trên mặt không ngừng lo lắng. Ông nhìn Diêu Bối Địch hỏi :"Bối Khôn làm sao xảy ra tai nạn?"
"Là..." Diêu Bối Địch cắn môi :"Bối Khôn ở trên xe của Tiêu Dạ xảy ra tai nạn xe cộ. Có thể là, Bối Khôn muốn đi theo Tiêu Dạ làm việc, sau đó..."
"Bối Khôn muốn đi theo Tiêu Dạ làm việc ?! Nó không biết Tiêu Dạ làm việc gì sao?! Cái chuyện không có tình người, nó cũng muốn đi làm ?!" ba Diêu đột nhiên rống giận.
Trên hành lang rất có rất nhiều thuộc hả của Tiêu Dạ, bị âm thanh của ba Diêu làm cho giật mình. Nghe giọng ba Diêu trên mặt thay đổi, có chút thần sắc không tốt.
Diêu Bối Địch lôi kéo ba Diêu :"Ba, lúc này chớ ồn ào, chờ Bối Khôn tốt lại, chúng ta khuyên nó một lần nữa."
"Khuyên cái gì, nếu nó dám theo Tiêu Dạ. Ta tuyệt đối có thể đánh gãy chân nó!" ba Diêu hung tợn nói.
"Lúc này còn nói chuyện này để làm gì ?!" mẹ Diêu khuyên nhủ, cả người khó chịu :"Thân thể Bối Không bây giờ là quan trọng, chỉ cần nó tốt, chuyện này về sau thì từ từ hãy nói."
"Là do bà, con hư tại mẹ. Không phải bà, Diêu Bối Địch cũng sẽ không gả cho cái tên tiểu tử thúi Tiêu Dạ kia. Diêu Bối Khôn cũng sẽ không từ Mỹ trốn về, lại còn xảy ra tai nạn xe cộ lớn như vậy!" ba Diêu đem toàn bộ đổ lên đầu mẹ Diêu.
Mẹ Diêu có chút oan ức, liền ô ô khóc lên :"Là tôi không tốt, đều là do tôi không tốt. Năm đó tôi không nên gả cho ông, vì ông sinh con gái, bằng không hiện tại sẽ không phát sinh những chuyện này...2
Ba Diêu không nói gì.
Mỗi lần mẹ Diêu khóc, mặc kệ ba Diêu có giận dữ thế nào cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
Diêu Bối Địch kéo lấy mẹ mình :"Mẹ đừng khóc, Bối Khôn vẫn còn đang phẫu thuật. Không chừng lát đi ra còn cần chúng ta chăm sóc, đừng đem thân thể khóc đến suy nhược, ba cũng là do gấp gáp mới nói như vậy..."
Mẹ Diêu không nói nữa, lặng lẽ lau nước mắt. Thời khắc quan tọng này, không muốn bản thân lại thêm phiền người khác.
Hành lang khôi phục lại sự yên tĩnh như ban đầu.
Trên vách tường, đồng hồ cứ tích tắc nhúc nhích, từng giây từng phút. Không biết qua bao lâu, sắc trời đều bắt đầu sáng lên, phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ đi tới, có chút mệt mỏi nói :"Người nha Tiêu Dạ có đây không."
"Có." Diêu Bối Địch vội vàng tiến lên, nhưng thuộc hạ khác cũng tới, bác sĩ nói :"Tính mạng của anh ta tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, có điều vì vết thương khá nghiêm trọng, tay chân cùng cơ thể nhiều đoạn bị gãy xương. Trên người có vài vết thương nhẹ, cần nằm viện quan sát một thời gian, người nha đi làm thủ tục nhập viện đi."
"Được." Diêu Bối Địch vội vàng gật đầu.
Xoay người chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy Tiêu Dạ từ bên trong được y tá đẩy ra ngoài, thân thể quấn rất nhiều băng vải. Con mắt nhắm lại, chân mày nhíu chặt một chỗ, xem ra đã tính chỉ là không muốn mở mắt.
Thuộc hạ trong thấy Tiêu Dạ đi ra, đều vây quanh hỏi tới hỏi lui. Cô y tá có chút nghiêm giọng chào hỏi bọn họ, nói bệnh nhân còn yếu không thể cứ thế mà tranh cãi ầm ĩ. Mấy thuộc hạ im lặng trở lại đi theo y tá đẩy Tiêu Dạ vào phòng bệnh.
Diêu Bối Địch nhanh chóng làm thủ tục nhập viện, lúc trở lại, A Bưu cùng tài xế cũng lần lượt từ phòng cấp cứu đi ra. Đều đã qua cơn nguy hiểm, tài xế thì hơi nghiêm trọng một tí, mất một chân.
Cuối cùng chỉ có mỗi Diêu Bối Khôn.
Diêu Bối Địch cùng ba mẹ Diêu vẫn ở trên hành lang chịu.
"Bối Địch, vì sao những người khác đều đã ra, Bối Khôn vẫn còn ở bên trong a? Hay nó có nguy hiểm gì ?" mẹ Diêu lo lắng nói.
"Sẽ không, sẽ không." Diêu Bối Địch vội vàng lắc đầu :"Bối Khôn phúc lớn mạng lớn, không có việc gì. Mẹ đã quên khi còn bé chúng ta đi xem tướng sao, thầy bói nói Bối Khôn có thể sống đến 90 tuổi. Bối Khôn lúc này mới có 20 tuổi, thời gian còn rất dài a."
Mẹ Diêu được Diêu Bối Địch an ủi như thế, tựa hồ có chút nhẹ lòng.
Đúng lúc, phòng cấp cứu được đẩy ra, một y tá vội vã đi tới nói :"Ai có máu O, người bệnh mất quá nhiều máu, hiện nay kho máu không còn. Đã gọi điện đến bệnh viện khác xin trợ giúp, có điều mất nhiều thời gian, có ai ở đây có máu O?"
"Là tôi." Diêu Bối Địch vội vàn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro