Chương 98 + 99
Chương 98: Kiên trì cố chấp!
Hai chân Lan Khê cứng lại, không thể nhúc nhích.
Cách mấy bước chân, trái tim Nhan Mục Nhiễm đập "bang bang " dồn dập trong lồng ngực. Cô ta từ trong khuôn ngực Mộ Yến Thần phóng mắt ra ngoài, nhìn cô gái nhỏ đang đứng cách một tầng thủy tinh. Bốn mắt lập tức đụng vào nhau!
Trong thoáng chốc, khuôn mặt Nhan Mục Nhiễm đỏ lên, chịu đựng xấu hổ, chua xót trong đáy lòng, cố chấp nhìn thẳng Lan Khê, không né tránh!
Kỉ Diêu thở hổn hển, cau mày, ngoái đầu nhìn lại: "Mộ Lan Khê, cậu...."
Mấy chữ sau nghẹn lại trong cổ họng, Kỉ Diêu cũng chấn động, nhìn theo ánh mắt trong suốt của Lan Khê hướng vào bên trong quán, đập vào thị giác là một cặp nam thanh nữ tú đang cùng dây dưa. Con ngươi của cô nàng trừng lớn hết cỡ.
"Anh cậu?" Toàn khuôn mặt của Kỉ Diêu dán sát vào tấm kính, "Ớ, đúng là anh trai cậu nè, chị gái bên cạnh là ai thế? Là bạn gái của anh ấy? Quả thật rất xinh nha, Lan Khê cậu mau nhìn này.... À, bạn gái anh cậu, chắc cậu đã sớm gặp mặt...."
Kỉ Diêu vỗ mạnh vào đầu, đột nhiên cảm thấy mình rất ngốc.
Xem ra hai người kia đang chìm đắm trong thế giới riêng, chuyện yêu đương nam nữ không có gì hay để tò mò. Kỉ Diêu xoay người tính kéo Lan Khê đi, đột nhiên nhớ tới buổi tối ở nhà họ Kỉ, Mộ Yến Thần cùng Lan Khê có những hành động, cử chỉ vượt quá mức quan hệ anh em, trong đầu như có dòng điện xẹt qua, khai thông những vướng mắc, trong ánh sáng dòng điện, cô nàng tựa hồ đánh hơi được mùi vị "giương cung bạt kiếm" đang phát tán khắp xung quanh.
— Cái đồng hồ màu bạc đổi từ việc mua kem, không phải Lan Khê định tặng quà Giáng sinh cho Mộ Yến Thần chứ?
Sắc mặt Kỉ Diêu tái nhợt, kéo hai bao dây trên vai xuống, nghiêng đầu hỏi: "Thế nào, cậu còn muốn đồng hồ không?" Khóe miệng cô nàng cong thành nụ cười có ý tứ hàm súc, "Xem ra hôm nay anh cậu nhận được quà tặng không tệ nha!"
Cùng bạn gái ôm nhau thắm thiết, trên bàn còn có hộp quà đựng chiếc caravat sang trọng. Không gian trong ấy hoàn toàn xa lạ so với cuộc sống học sinh bình thường của hai cô bé, chỉ cách một tầng thủy tinh mỏng mà như hai thế giới khác biệt, không cùng đẳng cấp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê bị vẩy lên những tia tái nhợt.
Lan Khê ngưng mắt nhìn thẳng vào con ngươi của Nhan Mục Nhiễm, kiên định thốt ra chữ: "Muốn."
Cô vẫn muốn đưa cho anh.
Tại sao lại không đưa nữa?
Hết sức duy trì trấn định thu hồi tầm mắt, không dám nhìn vẻ mặt của Mộ Yến Thần, Lan Khê nắm tay Kỉ Diêu đi về phía trước, từng bước từng bước vững vàng kiên định, như chỉ sợ nháy mắt tiếp theo, cô sẽ yếu đuối thỏa hiệp.
Cô biết trên thế gian cái không đáng tin nhất chính là lời nói, vì ai mà chẳng nói được lời hay ý đẹp.
Nhưng nếu không có lời nói thì làm sao con người có thể diễn đạt nổi lòng cho người khác hiểu, vì thế cô vẫn quyết định tin vào lời anh nói, anh nói anh yêu cô, anh nói chuyện giữa anh và Nhan Mục Nhiễm chỉ là diễn kịch.
Kỉ Diêu sửng sốt.
Chuyện phát triển không giống với dự đoán của cô nàng, đầu óc tưởng được khai thông lại trở về rối loạn. Kỉ Diêu cứ mơ mơ hồ hồ, khi hoàn hồn thì cánh cửa kính đã ngay trước mắt, Lan Khê nắm tay cô nàng đẩy cửa đi vào.
Mua nhiều kem cao cấp để thu thập đủ bao kem, cô hao tốn rất nhiều tiền vì món quà dành cho anh. Lan Khê đưa giấy note và gấu bông thơm cho Kỉ Diêu, chỉ giữ lại đồng hồ màu bạc tinh xảo, hợp mode và trang nhã. Lòng bàn tay Lan Khê cứ mãi vuốt ve đồng hồ mới, nâng niu nó như báu vật.
Vừa nhìn thấy chiếc đồng hồ trưng trong tủ kính, Lan Khê đã nghĩ ngay đến Mộ Yến Thần. Cô không quan tâm đến giá cả hay đẳng cấp của nó, điều cô cảm nhận được, chính là nó, chỉ có duy nhất chiếc đồng hồ này mới xứng đeo vào tay anh, không phải nó thì không được.
Cô cầm lên cao, hướng Kỉ Diêu hỏi: "Cậu thấy đồng hồ này có hợp với anh tớ không?"
Kỉ Diêu miễn cưỡng nhếch khóe miệng, khẽ gật đầu.
Con ngươi đen nhánh của Lan Khê lập tức sáng lên rồi lại ảm đạm xuống, mắt nhìn về hư vô như có điều suy nghĩ, cố gạt khỏi đầu cảnh tượng vừa thấy, cất đồng hồ cẩn thận, nắm tay Kỉ Diêu: "Về trường thôi, sắp trễ rồi."
Khi hai cô bé đi ngang qua cửa kính vừa nãy, bên trong quán cà phê đã khôi phục sự yên lặng cùng thanh nhã.
Cái bàn đã hoàn toàn trống rỗng, không thấy chiếc caravat, cũng không thấy đôi "kim đồng ngọc nữ".
***
Ban đêm, bác bảo vệ trường tắt bớt ngọn đèn treo ngoài cổng chính, cánh cửa kí túc xá cũng chậm rãi kéo lại, ngăn tiếng huyên náo của học sinh bên trong với thế giới bên ngoài. Bác bảo vệ đang kéo cánh cửa thì vô tình thấy một thân hình mảnh mai đứng cô đơn ngay đầu đường.
Bị dọa hoảng, mi tâm của bác ta co giật dữ dội.
Nhìn vào phù hiệu trên chiếc áo đồng phục, đích thực là học sinh trường Nhất Trung.
"Này, cô bé." Bác ta gọi một tiếng.
Lan Khê lặng lẽ đứng trong đêm tối lạnh giá, hơi thở thổi ra từ khóe miệng hóa thành làn sương mù. Bất chợt sau lưng có người lớn tiếng gọi, cô quay đầu thì thấy bác bảo vệ chừng hơn 40 tuổi đang đi tới đây.
"Sao cháu lại đứng đây? Có giấy xác nhận học ngoại trú không, lấy ra cho bác kiểm tra, nếu không thì sao không chịu về kí túc xá? Đã mấy giờ rồi mà còn lang thang?"
Lan Khê vốn định giữ im lặng nhưng bác bảo vệ cứ lải nhải bên tai làm cô thấy nhức đầu.
Hàng mi dài rũ xuống, tìm giấy xác nhận học ngoại trú đưa cho bác ta để bác ta đừng mở miệng nữa.
"À.... Vậy sao cháu chưa về nhà? Đường xung quanh đây không an toàn đâu."
"Cháu đang chờ người đến đón." Cô nhẹ giọng nói.
"...."
"Đợi đến tận giờ sao? Có muốn bác cho cháu mượn điện thoại gọi về nhà không...?"
"Cháu có di động." Cô ngước lên nhìn bác ta, ánh mắt lóe lên tia cảm kích.
Bác bảo vệ chau mày thật chặt: "Đã gọi mà người nhà vẫn chưa chịu đến?"
Lan Khê dừng một lát, khẽ hít sâu một hơi rồi thở ra, làn sương trắng mơ hồ bao quanh khắp khuôn mặt cô, cố chấp nói: "Bác không cần lo.... Anh cháu bận tí việc, chút nữa sẽ đến."
Bác bảo vệ chau mày càng chặt hơn.
Xem ra có khuyên thêm cũng vô ích, bác ta trở về phòng trực, dự định đêm nay sẽ ngủ muộn một tí, chờ người nhà cô bé tới rước thì bác ta mới yên tâm ngủ được.
Thật ra Lan Khê đã gọi vài cuộc cho Mộ Yến Thần nhưng đối phương vẫn luôn tắt máy.
Trước kia nếu anh có việc bận hoặc đi công tác thì sẽ nhắn tin báo trước cho cô, bảo cô ở lại kí túc xá, anh không yên tâm khi cô ở nhà một mình, ở kí túc xá sẽ an toàn hơn. Nhưng vì sao hôm nay anh không nhắn gì, thậm chí gọi điện cũng không được.
Lạnh quá.
Càng về khuya nhiệt độ càng hạ xuống thấp, sương mù rét buốt bao trùm toàn bộ không gian, thấm vào da thịt mang đến cái lạnh thấu xương. Khí lạnh trên hàng mi dài đã ngưng kết thành hơi nước. Toàn thân Lan Khê như bị đông thành người tuyết, đã đứng lâu như thế mà anh vẫn chưa chịu đến.
Sự mất mác, đau nhức trong trái tim dần chuyển thành lo lắng khôn nguôi, cô sợ anh lại gặp tai nạn như lần trước, lái xe trong tình huống trời đầy sương mù rất nguy hiểm, anh không bị gì chứ?
Tay chân lạnh cóng, tâm tư càng lạnh hơn gấp vạn lần.
Lan Khê nắm chiếc đồng hồ áp chặt vào lồng ngực, thở hổn hển ra sương trắng, tiếp tục chờ đợi trong bất an.
Hai chân tê cứng, cóng đến đau nhức.
"Mộ Yến Thần, anh như thế nào rồi...?" Lan Khê cắn môi, ngước mắt nhìn trời, tia băng lạnh len vào đáy mắt, sắp không kiên trì nổi nữa.
Nửa giờ sau.
Bác bảo vệ tì trên bàn ngủ gật, loáng thoáng nghe được âm thanh vọng từ bên ngoài. Bác ta giật mình, xoay tròn đầu cho tỉnh táo lại, rướn người mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài.
Cô bé vừa nãy đứng trước cổng trường, đang lấy tay vỗ vào cánh cửa, cả ngươi co rút lại vì rét lạnh, khàn giọng ấp úng nói: "Làm phiền bác, mở cửa cho cháu vào với."
***
Đây là lần thứ ba người bên cạnh hắt hơi nhảy mũi, Kỉ Diêu liền biết con nhóc này bị cảm rồi.
"Tối qua vợ của chú Lưu nhà cậu khó sinh hả? Cả đêm không tới cũng không có tin tức, cậu cũng biết sau 12h kí túc xá sẽ cúp nước nóng mà, không tắm nước nóng đã lên giường ngủ, không bị chết rét là may cho cậu đó...." Kỉ Diêu tức giận lấy khăn giấy nhét vào mũi Lan Khê.
Chóp mũi Lan Khê đỏ ửng lên, nổi bật trên khuôn mắt trắng nõn, im lặng nghe Kỉ Diêu trách mắng, buồn buồn nói: "Cám ơn."
"Quà cậu định tặng đâu rồi? Mà đã qua Giáng sinh, tặng thì còn có ý nghĩa gì!" Kỉ Diêu cúi đầu, tiếp tục chiến đấu với bài toán.
"Chủ nhật về nhà tớ đưa cho anh ấy...." Giọng nói cô hơi uể oải.
"Vậy anh ấy có quà cho cậu không?" Kỉ Diêu lơ đãng tiếp tục hỏi.
Lan Khê đờ người.
"Có." Mặt cô hơi đỏ khi trả lời Kỉ Diêu.
"Vậy sao?" Kỉ Diêu lập tức có hứng thú, tiến tới, "Này, lấy ra cho tớ xem với...."
"Hai mắt cậu không thể xem tới."
"Tại sao?" Kỉ Diêu cau mày, "Tại sao không xem tới?"
"Vì quà nằm trong lòng tớ, cậu có mắt thần họa may mới xem được."
".... Mẹ nó, Mộ Lan Khê, cậu có thể bệnh hơn nữa không!"
Trong thư viện, người đến người đi tấp nập, thanh âm của hai cô nhóc chìm trong những tiếng huyên náo. Nhưng Kỉ Diêu vừa dứt lời liền cảm thấy chấn kinh, quá kì quái, cô nàng thấy được trên nét mặt Lan Khê có tia yêu thương rất rõ ràng. Con nhóc này không nên buồn nôn như vậy, không nên biểu hiện lộ liễu sự ái mộ dành cho anh trai... như thế rất rất không bình thường?
----------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 99: Anh ngắm cùng em.
"Thật ra tớ cảm thấy tối hôm qua anh cậu đã đi nơi nào để "phong lưu khoái hoạt" rồi." Kỉ Diêu sờ sờ mũi, cố ý nói: "Bạn gái ở bên cạnh trong đêm Giáng sinh, không thừa dịp trăng thanh gió mát làm chút chuyện "cẩu thả" thì quá lãng phí."
Tay cầm bút của Lan Khê run mạnh lên, rạch một đường mực dài trên giấy.
Tay cô cóng đến tê cứng, ảnh hưởng đến nét chữ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bất ngờ lạnh như băng, Lan Khê nghiêng đầu sang chỗ khác nhẹ giọng nói: "Cậu không cần đánh đồng tất cả mọi người với nhau. Anh tớ không phải là người tùy tiện, anh ấy cùng chị kia mới quen nhau một tháng, căn bản sẽ không xảy ra chuyện "cẩu thả" như cậu nói. Hơn nữa, cậu không thể dùng hai chữ "cẩu thả" này để hình dung về anh tớ được."
Hai chữ ấy đặt trên người Mộ Yến Thần, thật khó nghe.
Kỉ Diêu kinh ngạc!
Đáy mắt chứa đầy khiếp sợ nhìn Lan Khê, cô nàng biết con nhóc này có tính cách thẳng thắng, lạnh lùng, nhưng Mộ Lan Khê chưa bao giờ dùng những lời nói cứng rắn, sắc sảo này đối với cô nàng.
Cô nàng là Kỉ Diêu.
Người đã cùng Mộ Lan Khê chia ngọt sẻ bùi trong những năm gần đây. Họ ăn cùng nhau, uống cùng nhau, ngủ cùng nhau, thậm chí còn cùng nhau đánh lộn, cùng nhau chảy máu.
Hồi lâu sau, Lan Khê phát hiện bản thân đã mất đi kiểm soát, màu đỏ bừng hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt, nhẹ nhàng khép lại quyển vở cất vào giá sách, khàn khàn giọng nói: "Thật xin lỗi."
Giọng nói mềm mại kết hợp với bộ dạng suy yếu càng tăng thêm phần thành khẩn, trái tim căng thẳng của Kỉ Diêu cũng chậm rãi giãn ra, nhưng nỗi khiếp sợ vẫn chưa thể tan đi. Sau hồi lâu, Kỉ Diêu cười cười, cúi đầu nói: "Tớ biết những lời tớ vừa nói hơi quá, nhưng mà Lan Khê này, thật sự nửa người dưới của đàn ông đều giống như động vật. Cậu đừng xem mặt mà bắt hình dong, bề ngoài thì cao thượng tốt đẹp nhưng nhu cầu sinh lí thì đều như nhau cả, không có ngoại lệ đâu."
Cụ thể vì sao muốn nói những lời này với Lan Khê, Kỉ Diêu cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng có một loại cảm giác vẫn ám ảnh trong đầu cô nàng, dù mơ hồ nhưng rất mãnh liệt. Cô nàng chỉ muốn kéo bạn mình ra khỏi vực sâu luân hãm, nếu không có việc bất trắc xảy ra thì rất khó vãn hồi —— Giờ phút này Kỉ Diêu thấy được nét mặt Lan Khê hệt như đáy lòng cô, vô cùng yếu ớt, chỉ cần một ngoại lực nhỏ tác động sẽ vỡ vụn. Cô nàng sợ bạn mình sẽ không chịu đựng nổi nữa.
"Trời ——" Kỉ Diêu đột nhiên cau mày, nắm tay Lan Khê hỏi: "Cậu làm sao nữa vậy?"
Đôi mắt to trên khuôn mắt tái nhợt chớp nháy hai cái, làn hơi nước lan trong con ngươi, hốc mắt dần đỏ lên. Kỉ Diêu kinh hãi, không biết đã nói gì kích thích đến Lan Khê. Sao tự nhiên lại rơi nước mắt?
Lan Khê giơ tay che trán, vẻ mặt thống khổ.
"Không có sao!" Cô nhẹ giọng, nhấn rõ từng chữ: "Chỉ cảm thấy không thoải mái."
Vi khuẩn bệnh hành hạ đầu cô nhức quá, dây thần kinh đầu cũng trở nên nhạy cảm, nghe những lời khó chịu liền kích thích đến tuyến lệ, sức chống cự liên tục giảm dần đến con số không tròn trĩnh. Cô rất uất ức, chờ đợi suốt mấy tiếng đồng hồ, vì sao anh vẫn không chịu đến. Thời gian càng dài, trái tim cô càng rét buốt, không có chút ấm áp.
Tay chân nhanh chóng lạnh đi, Lan Khê mệt mỏi nhìn tấm bảng đen, một giọt nước mắt chảy xuống phần cổ phía trong khăn quàng.
Tình trạng như vậy vẫn kéo dài đến tận chiều. Khi cô gục ngã trên bàn học, "Vương tiện tiện" liền cau mày kêu lớn tên của cô, Kỉ Diêu lập tức đứng dậy đưa cô xuống phòng y tế.
Mơ màng đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng đã bị tràng khí lạnh ập vào người, Lan Khê rụt bả vai, xoay người đóng cửa lại, tiếp nghe sau lưng có tiếng hô lớn.
"Tuyết!" Kỉ Diêu ngưng mắt nhìn cảnh sắc ngoài trời, "Ha ha, là tuyết, tuyết rơi đó!"
Tiếng hô của Kỉ Diêu làm chấn động học sinh trong các phòng học, cơ hồ các cửa sổ trên các tầng lầu đều đồng loạt mở ra. Ai cũng không nghĩ trận tuyết đầu tiên ở thành phố C lại lớn như vậy, trắng xóa như những cọng lông ngỗng, từng mảnh rơi đều xuống. Phòng học hai cô bé ở tầng ba, đứng trên lan can vừa thấy được bông tuyết trắng xóa quanh khuôn viên trường, hình ảnh mỹ lệ khiến người ta hít thở không thông.
Kỉ Diêu hưng phấn, kéo tay của cô: "Mau, mau, chúng ta đi nhanh một chút!"
Lan Khê cũng sửng sốt, huyệt thái dương nhảy thình thịch hai bên trán. Lúc này ý thức thanh tĩnh không ít, mặc Kỉ Diêu cầm tay lôi về phía trước, tay kia vội móc di động trong túi, tìm số của Mộ Yến Thần, không suy nghĩ bấm nhanh hàng chữ ——
"Anh nhanh nhìn ra ngoài trời đi, tuyết rơi rồi."
Trong ấn tượng của cô, thời gian này nhất định Mộ Yến Thần đang bận rộn trong công ty, anh là người cuồng công việc điển hình. Cửa sổ trong phòng làm việc khi mở ra có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố C, anh đứng vị trí ấy để ngắm nhìn, chắc chắn sẽ thấy được phong cảnh rất tuyệt đẹp.
Lát sau, Lan Khê đã bị Kỉ Diêu kéo xuống tầng trệt, cả trường học cũng phá vỡ không khí trầm tĩnh, nhanh chóng kích động lên.
Đứng bên ngoài nửa ngày, Kỉ Diêu mớt chợt nhớ phải đưa Lan Khê xuống phòng y tế. Cô nàng cư nhiên lại để bạn đứng chịu lạnh lâu như vậy, mặt nhất thời đỏ lên, Kỉ Diêu vội vàng kéo cô bé vẫn còn trố mắt ngắm tuyết sau lưng vào phòng y tế.
Lan Khê ngoan ngoãn ngồi trên ghế để bác sĩ khám bệnh từ trên xuống dưới, sờ từ trán đến tay cô, cuối cùng xác định cô không phải bị cảm mạo bình thường mà là sốt cao. Nhiệt kế lạnh như băng dán vào dưới nách, cô vội hít vào hơi khí lạnh.
Chuông di động báo tin nhắn vang lên, Lan Khê ngây ngốc.
Cô lấy di động ra, màn hình báo có tin nhắn từ số của Mộ Yến Thần.
"Ngoan ngoãn, anh đến ngắm cùng em."
Anh đến ngắm cùng em.
Lan Khê nghĩ mình bị sốt đến ngu rồi, đọc đi đọc lại dòng tin, vẫn cảm thấy không có căn cứ.
Hôm nay đâu phải là chủ nhật.... Sao anh có thể cùng cô ngắm? Cửa phòng y tế mở rộng ra, bông tuyết ào ào đổ xuống, đẹp không sao tả xiết. Cô cắn môi, gõ vào bàn phím: "Bây giờ anh có thể đến ngắm cùng em...."
Ặc, không được.
Cô cau mày, xóa dòng tin, sửa lại thành hàng chữ khác: "Em ngắm một mình được rồi."
Ngón tay đặt trên bàn phím, còn chưa đè xuống nút gửi đi thì cửa phòng đã bị đẩy ra. Bác sĩ cau mày đẩy gọng mắt kính đứng lên, đang bực mình vì hôm nay có liên tục mấy học sinh xuống đây vì cảm mạo, bất chợt một thân hình to lớn trong bộ âu phục màu đen xông vào mắt cô ta. Người đàn ông chậm rãi đi vào phòng, đôi mắt sắc nhọn khiếp người, gương mặt tuấn tú khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của thị giác con người, đánh thẳng vào dây thần kinh trong não bộ. Cô bác sĩ nhất thời đỏ mặt, tim đập như trống trận, tờ báo trên tay rơi xuống đất, ngọng nghịu hỏi: "Ừm, tiên sinh.... Anh tìm ai?"
Trên tóc cùng bả vai người đàn ông dính đầy bông tuyết.
Âu phục màu đen đối xứng với màu trắng của tuyết, thanh nhã đến mị hoặc. Tia ánh sáng nhạt xẹt qua đáy mắt, quét qua cô bác sĩ, rồi yên lặng dừng trên cô bé đang bọc cả thân thể thành cái bánh chưng.
Ánh mắt thâm thủy rơi vào người cô nửa giây, tiếp tục chậm rãi hỏi: "Em ấy thế nào?"
Bác sĩ lúc này mới lấy lại ý thức: "À, em ấy... bị cảm, còn bị sốt, nhiệt độ không thấp, chắc tối ngủ bị cảm lạnh, các em học sinh này không làm cho người ta bớt lo được...."
Cô ta đi tới rút nhiệt kế dưới nách Lan Khê ra, Lan Khê run lên một cái, ánh mắt cuối cùng rời khỏi mặt Mộ Yến Thần.
"38,7 độ." Chân mày bác sĩ chau lại rất chặt, vẫy vẫy nhiệt kế, "Nhiệt độ quá cao, em muốn uống thuốc hay là chích thuốc? Chích thì có tác dụng nhanh hơn, mấy giờ sau sẽ hạ sốt."
Lan Khê nghe tới từ "chích" liền co rúm lại.
Tối hôm qua chỉ đứng bên ngoài hơn hai giờ, không nghĩ sẽ nghiêm trọng như thế.
"Uống thuốc thôi." Giọng nói trầm thấp truyền đến, thay cô ra quyết định.
Tròng mắt Mộ Yến Thần lan ra vài tia máu, cất giấu sự đau đớn cùng mệt mỏi sâu dưới đáy mắt, anh làm sao không biết nguyên nhân dẫn đến việc cô bị sốt? Giờ phút này trái tim bị siết chặt, đau không thở nổi, anh không thể nhìn nổi cảnh tượng cô bị cây kim bén nhọn đâm vào da thịt, không nhìn nổi dáng vẻ cô cắn môi chịu đau, không nhìn nổi... cô lần nữa thất vọng vì anh.
Bác sĩ cứng họng, một hồi lâu bất đắc dĩ gật đầu, chỉ nghĩ đây là một tiểu thư nhà giàu, õng a õng ẹo, rất sợ đau.
"Lộc cộc lộc cộc lộc cộc" tiếng giày cao gót càng lúc càng xa, bác sĩ đã đi lấy thuốc.
Cách vài mét, Mộ Yến Thần dừng một chút mới chậm rãi đi đến, hốc mắt hơi đỏ. Đầu tiên, anh giơ tay khẽ xoa đỉnh đầu cô, từ từ dời xuống trán, cách lớp tóc mai vẫn cảm nhận được nhiệt độ kinh người, tiếp nữa cúi xuống, dùng trán mình kề sát trán cô. Lúc Lan Khê vẫn còn trố mắt kinh ngạc, anh đã vòng tay siết chặt thân thể cô vào ngực.
Khí lạnh tỏa ra bốn phía.
Hai mắt Lan Khê nhìn chằm chằm anh ở khoảng cách gần, cảm giác nhiệt độ nóng rực trên trán đã được da thịt mát lạnh của anh làm dịu xuống, rất thoải mái, đáy mắt dâng trào hơi nước, cô giơ tay ôm chặt cổ anh.
"Tối hôm qua sao không tới đón em?" Cô khàn giọng hỏi.
Thân thể Mộ Yến Thần cứng đờ.
Lan Khê dường như không thèm để ý đến câu trả lời của anh, khuôn mặt nóng bỏng kề sát vào cổ anh để nhiệt độ giảm đi đôi chút, mang theo nỗi khổ, nức nở nói: "Em cứ sợ anh xảy ra tai nạn xe cộ...."
Cả đêm phập phồng lo lắng, giờ phút này được ôm lấy anh mới từ từ tan đi, giống như cơn ác mộng đã kết thúc, cô an tâm hưởng thụ sự ấm áp từ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro