Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Va chạm bất ngờ.+ Chương 5: Người đàn ông đáng sợ.

Mạc Như Khanh cứng họng!

Mộ Yến Thần vẫn giữ nguyên nụ cười ưu nhã, cánh tay dựa vào cửa xe, một tia sáng chiếu vào gương mặt anh, làm nụ cười của anh sáng chói hơn, tà mị hơn rất nhiều: "Thật sự không hiểu nổi."

Mạc Như Khanh nhẹ nhàng chớp mắt, chỉ nói một câu: "Mẹ luôn yêu ông ấy, nếu không yêu thì sao có thể chờ đợi nhiều năm ròng như vậy."

Lời bà nói ra, khiến trong lòng Mộ Yến Thần càng thêm nghẹn ngào, man mác nỗi buồn thương.

Nụ cười của anh càng thêm sâu, nó mị hoặc đến mức làm lóa mắt người khác, khiến họ không thể không mở to mắt thưởng thức nụ cười của anh, chỉ là con ngươi trong đôi mắt anh hoàn toàn đối lập, nó rét lạnh như băng, làm đông cứng mọi vật.

"Về việc con đáp ứng giúp ông ấy, con đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện, cứ xem như... con làm việc này để hồi đáp công ơn mẹ đã sinh ra con, được không?"

Mạc Như Khanh nghe anh nói vậy, ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn anh.

Mộ Yến Thần vẫn tiếp tục duy trì nụ cười, nói thật nhỏ: "Năm đó khi ông ta kết hôn, mẹ liền đem con ra nước ngoài để con một mình sinh sống, mười mấy năm qua mẹ vẫn như thế, chỉ quan tâm chờ đợi ông ta, chờ ông ta một ngày sẽ li hôn quay về với mẹ, nhưng tất cả những điều này đều không quan hệ tới con. Haiz, máu mủ thật là một thứ kì quái, chỉ vì 2 từ "máu mủ" mà con buộc phải gọi ông ta là "ba", phải có nghĩa vụ giúp đỡ ông ta vượt qua khó khăn, trong khi từ trước tới giờ ông ta đã làm gì cho con chưa?"

Không đợi Mạc Như Khanh tiếp lời, anh kéo tay bà xuống, nụ cười vẫn nhàn nhạt.

"Vào nhà đi, mẹ." Anh nói.

Mắt thấy cửa xe đóng lại, sau đó ưu nhã một đường tiến về phía trước, rồi dần dần biến mất, Mạc Như Khanh mấp mé môi lại không biết nên nói gì. Đối với đứa con trai này, bà không biết phải xin lỗi bao nhiêu lần mới đủ, mười mấy năm anh sống một mình, không nhận được tình thương của ba mẹ, giờ họ có muốn bù đắp cho anh cũng không thể bù đắp nỗi.

Ngày hôm nay những gì họ có thể cho anh, chỉ sợ anh không thiếu mà cũng chẳng cần.

Lại nhớ tới thái độ lạnh nhạt cùng bài xích của Lan Khê, bà cau mày, cố gắng làm nó giãn ra, thở dài một hơi, xem ra cuộc sống sau này sẽ gặp nhiều gian nan trắc trở.

***

"Tại sao con phải cùng anh ta đến công ty?" Lan Khê nhíu mày hỏi.

Mộ Minh Thăng bất đắc dĩ lắc đầu: "Con ở nhà cũng không chịu học bài, suốt ngày lêu lỏng bên ngoài, ba không thể trông chừng con suốt được, nên vẫn phải nhờ anh con chiếu cố đến con."

"Nhờ ai không nhờ lại đi nhờ một người lạ sao?"

"Đó là anh trai của con!"

"Ồ, ra là thế à? Con xin hỏi ba khi anh ta ra đời thì ba được bao nhiêu tuổi, lúc đó ba thân yêu của con đã đến tuổi trưởng thành chưa đó?" Cô nghiêng đầu hỏi.

"Lan Khê!" Mộ Minh Thăng giận đến đỏ mặt lên, vung lên một phần văn kiện, "Ba cho mày biết, kể từ khi dì Khanh đến đây, mày đã quậy huyên náo cả nhà đến nỗi gà bay chó sủa, ba vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu mày vẫn còn muốn ngoan cố, ba không dễ dàng bỏ qua cho mày nữa, tự mình ngẫm nghĩ cho kĩ đi! Đi theo Yến Thần có gì không tốt, anh mày hiểu biết rộng, bất kể sau này mày muốn vào công ty làm việc hay muốn ra nước ngoài du học, cùng anh mày ở một chỗ chắc chắn sẽ tiếp thu được rất nhiều kinh nghiệm quí báu."

Vừa đầm lại vừa xoa, uy hiếp kết hợp với khuyên bảo sẽ có hiệu quả hơn với cô nhóc này.

Lan Khê không nói câu nào, trong lòng thầm nghĩ "buồn cười ba đã có một người con trai ưu tú như vậy thì cần quan tâm đến đứa con gái cứng đầu này làm chi cho mệt?"

Cô im lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng thân mình mảnh khảnh hằn rõ lên sự cô đơn lạnh lẽo.

Mẹ ruột đã không còn, giờ đây trong nhà đâu còn ai thật lòng quan tâm, yêu thương cô, nếu cô không biết tự yêu thương chính mình mà còn lãng phí bản thân thì cô đúng là kẻ ngốc nhất quả đất!

Bàn tay nhỏ bé vặn mở cửa phòng, Lan Khê liếc mắt nhìn căn phòng trống rỗng, cố gắng hít sâu một hơi, suy nghĩ đến những điều tốt đẹp: mỗi ngày không cần sinh hoạt trong trường học chán ngắt nè, áp lực thi cử gì đó đi chết hết đi cho đời nó đẹp. Nghĩ tới đây Lan Khê cảm thấy nhẹ nhõm, vui sướng hơn nhiều, cô tinh nghịch lắc lắc cái mông nhỏ nhắn tìm quần áo hướng phía phòng tắm đi tới, lại không ngờ vừa mở cửa phòng tắm, cả người đụng phải "một bức tường" kì lạ với sự giao hòa của nóng bỏng và lạnh lẽo! Cô bực mình than lên một tiếng, cảm giác được bờ môi đỏ tươi của mình "hôn" phải một khối thân thể, Lan Khê vội vàng dùng hai tay chống đỡ! 

Đập vào mắt cô là một lồng ngực to lớn, cường tráng còn đọng lại vài giọt nước. Ngược lại với những giọt nước lạnh như băng, bàn tay cô lại nóng rực lên khi chạm vào da thịt trên lồng ngực. Cô thậm chí có thể cảm nhận được bắp thịt phía dưới đang căng tràn lên như vận sức để bùng phát lên ngọn lửa nóng, đáng sợ quá, cô vội vàng tránh ra, thân thể mảnh mai lật đật lui về phía sau, nhưng xui xẻo "rầm" một cái, sau đầu cô hiên ngang đập vào cửa phòng tắm.

Chương 5: Người đàn ông đáng sợ.

"Ầm!" Tiếng vang không lớn không nhỏ, vừa đủ để cái ót Lan Khê u lên một cục.

"...y da." Lan Khê buồn bực rên lên, tay nhỏ bé xoa xoa chỗ bị sưng, mắt trợn trừng, liên tục thở ra hít vào.

Vóc dáng của người đàn ông hoàn mỹ như một vị thần, ánh mắt anh rơi xuống khắp người cô. Tiếp theo anh nâng những ngón tay thon dài, không nhanh không chậm cài lại những chiếc cúc trên cái áo sơ mi, hai cánh môi mỏng mím lại, vẻ mặt tản ra một tầng khí lạnh làm người ta hít thở không thông.

Lan Khê ngẩng đầu, vừa sợ vừa tức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên: "Anh... tại sao anh lại ở trong phòng tắm của nhà tôi hả?"

Cô nói một tràng theo thói quen, không hề để ý tới trong lời nói thể hiện rõ mình đang bài xích kẻ ngoài cùng tham muốn bảo vệ lợi ích của bản thân.

Mộ Yến Thần vẫn thản nhiên liếc mắt nhìn cô, hai chữ "nhà tôi" của cô nhóc thành công gây ấn tượng với anh, điều này làm anh càng chú ý đến cô hơn. Gương mặt xinh xắn không dính chút phấn son. Cô không giống những thiếu nữ cùng lứa, đến tuổi mười tám đôi mươi đã bắt đầu tập tành trang đểm, chưng diện. Khuôn mặt cô trắng sáng, làn da mịn màn, làn môi đỏ tươi trơn bóng một cách tự nhiên, đúng chuẩn câu nói "em đẹp không cần son phấn".

Thu hồi ánh mắt, anh dọn dẹp mọi thứ xung quanh, ngón tay thon dài cầm cái áo sơ mi cũ, nhẹ vung tay lên, ném chuẩn xác vào giỏ đồ dơ.

Lan Khê ngẩn ngơ luôn, lông mi dài run rẩy, chưa kịp mở miệng nói tiếp, đã bị anh cho nguyên cục lơ. Không thèm quan tâm cái "cục nợ" phiền phức này, Mộ Yến Thần nghiêng người bước qua cô, tiếp tục đi thẳng về phía trước. Lan Khê kinh ngạc, dùng ánh mắt phóng ra ngàn đao nhìn chằn chằm sau gáy của anh.

Đồ đàn ông mắt cao hơn đầu, tự cao tự đại!

Khoảng cách mười tuổi đúng là thể hiện rõ sự khác biệt, cô nhìn khuôn mặt mình trong gương, nhìn tới nhìn lui vẫn là bộ dạng của một con nhóc hỉ mũi chưa sạch, còn người đó là một người đàn ông 27 tuổi đã trưởng thành, nắm vững trong tay "thiên hạ" của riêng mình. Người đàn ông này thật sự là anh trai cô sao?

Lan Khê chửi thầm trong miệng, từ bé đến lớn cô xem phim, nào có thấy cặp anh em chênh lệch tuổi nhiều như thế. Anh em ít ra phải có khí chất giống nhau, thỉnh thoảng sẽ biểu hiện tình thân ấm áp với nhau. Nhưng cô và anh? Đây là biểu hiện của tình anh em à? Đúng là trò khôi hài!

Lan Khê đột nhiên cau mày, cô đang suy nghĩ quái gì thế này?

Tên này là con trai của tình địch của mẹ cô, mẹ anh là tiểu tam phá hoại hôn nhân của ba mẹ cô, cô còn có suy nghĩ sống cuộc sống anh em hòa thuận với anh? Mộ Lan Khê, mày thiếu thốn tình cảm đến ngu si, mờ mịt rồi phải không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn lúng túng, tái nhợt, cô tỉnh táo lại, nhìn thấy cái áo dơ của anh trong giỏ, chướng mắt lấy chân đá một cái rồi mới bỏ đi.

***

Dặn dò thật kĩ tất cả mọi chuyện, Mạc Như Khanh liền tiễn hai "anh em" ra cửa.

"Lan Khê, tấm thẻ này con cầm nhé, ba con dặn dì đưa cho con, con cần gì thì cứ trực tiếp dùng thẻ quẹt, không sợ bất tiện." Bà lấy một tấm thẻ đưa cho Lan Khê.

"Tôi ra ngoài rồi sẽ trở về, có phải đi luôn đâu, thẻ này cần thiết sao?" Lan Khê xoay khuôn mặt về phía bà ta, cau mày hỏi.

Mạc Như Khanh nụ cười cứng ngắc tại chỗ, cánh tay đang vươn ra không biết nên tiếp tục hay thu hồi lại.

Phía bên kia, sắc mặt Mộ Yến Thần đã trầm hẳn xuống, anh muốn lái xe trực tiếp bỏ đi cho xong, nhưng khoảng hai giây sau "Ầm!" một tiếng, âm thanh cánh cửa xe đóng lại, ánh mắt anh lạnh đạm phóng tới phía trước.

Lan Khê chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang từ từ giảm xuống, cả người cô rét run, mặt trở nên tái nhợt, vừa nghiêng đầu liền phát hiện Mộ Yến Thần đã đi tới sau lưng, vóc dáng anh cao lớn làm cho cô cảm thấy bị đàn áp, cô rụt người không dám ngước nhìn anh.

"Không cần, chắc chứ?" Giọng nói anh trầm thấp ẩn chứa sự tức giận.

Lòng bàn tay trắng nõn của Lan Khê xuất ra mồ hôi lạnh, cô vẫn không lên tiếng.

"Mẹ, cất lại đi." Anh nói.

Mạc Như Khanh có chút khó xử: "Nhưng đây là ý muốn của Minh Thăng...."

"Lấy về!" Giọng nói của Mộ Yến Thần lại thấp hơn nữa, làm cho người ta rét run.

Thông thường, mỗi người anh chỉ dành cho một lần cơ hội, thời cơ duy nhất qua đi, bất kì ai cũng không thể cầu xin anh thêm một lần nào nữa, huống chi cô nhóc này lại dám vô lễ với mẹ anh.

Lan Khê run lên, da đầu dường như tê dại đi, thần thái của anh ta quá đáng sợ, cảm giác anh mang đến cho cô đâu phải là người anh trai ngang hàng với mình, mà là một vị bề trên nghiêm khắc đang dạy dỗ cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro