Part 268 :Sự yên tĩnh trước cơn bão táp
Chương 268: Sự yên tĩnh trước cơn bão táp
Từ đêm sáu năm trước cùng bốn năm trước ly dị hai cái chân tướng Cố Bắc Thần đều cùng Giản Mạt nói ra,người Giản Mạt biến sắc hoàn toàn...
Lúc nào khóe miệng cô cũng chứa đựng nụ cười...Nên trên bản vẽ linh cảm, ý tưởng càng tăng cao.
Ngay cả Giản Kiệt đều hết sức khinh bỉ, nói quá không hiểu được căng thẳng!
Vẽ xong bản thiết kế Giản Mạt nhìn lại từ đầu đến cuối một lần thấy không có gì sai sót mới gọi Hướng Vãn đi vào, "Khi em làm 3D nơi này phải đặc biệt chú ý..."
Giản Mạt chỉ điểm cần phải chú ý cho Hướng Vãn sau đó mới mỉm cười nói: "Còn có một tuần là phải có bản thảo rồi, còn có thời gian, em và Đinh Đương hai người thương lượng đi..."
Hướng Vãn nghiêm túc sau khi nghe xong, gật đầu một cái, "Ừ, được! Có gì không đúng em sẽ đến hỏi Mạt tỷ!"
Giản Mạt nghe một chút vô thức cười, "Ừm."
Hướng Vãn cầm lấy bản vẽ thiết kế trong tay Giản Mạt đi tìm Đinh Đương, mới vừa đi tới cửa cô đột nhiên dừng lại, quay đầu chế nhạo mà hỏi: "Mạt tỷ người tặng hoa và trà chiều cho chị... Chị liền không xem xét một cái?"
Mặc dù sau này không mang đến nữa nhưng phụ nữ thì cần phải có người đàn ông bên cạnh để bảo vệ mới được.
"Hai cái cùng nhau thu rồi..." Giản Mạt nhíu mày hỏi, "Ngươi thấy thế nào?"
Hướng Vãn làm một mặt quỷ, "Mạt tỷ, chị không sợ sân sau lửa cháy à? Ha ha..."
Giản Mạt nghe một chút cười mắng câu Hướng Vãn mới ôm lấy đồ rời đi.
Giản Mạt ngồi ở trên ghế cầm điện thoại di động, nhìn thấy chữ "Cố tổng", không khỏi cười nhắn tin qua: Có người hỏi em, tặng hoa tốt hay là đưa trà bánh là tốt... Có chút khó chọn a!
Cố Bắc Thần rất nhanh gửi tin nhắn qua: Tặng hoa là lãng mạn, đưa trà bánh là tất yếu, lãng mạn cùng sinh hoạt thiếu một thứ cũng không được, hợp hai thành một như thế nào?
Giản Mạt nhìn nghiêm trang câu trả lời của Cố Bắc Thần đáy mắt nhuộm ngọt tí tách cười...Cô còn chưa kịp trả lời tin nhắn đã có tin đến.
Cố tổng: Buổi tối Vân Trạch bọn họ hẹn em cùng đi có được hay không?
Giản Mạt nhìn nhíu mày hỏi: Đây là muốn... Dự định đem ta chính thức giới thiệu cho huynh đệ của anh?
Cố tổng:Anh nghĩ bất kể em đi vào cuộc sống của anh là tốt. Mà em thì sao?
Giản Mạt cười: Anh đã ở bên trong cuộc sống của em, còn như thế nào?
Cố Bắc Thần nhìn tin nhắn Giản Mạt , môi mỏng bên mà dần dần tạo thành nụ cười...
Chẳng qua là, cười như vậy rơi vào trong ánh mắt của Suzanne, cô không khỏi bàng hoàng.
Người đàn ông này bị đùa bỡ lên lại là trong ngày thường lạnh lùng bá đạo... Thật lòng không phải người bình thường có thể làm được.
Ban đêm, ở Thiên Đường.
Bởi vì Lệ Vân Tạch là bác sĩ ở đây nên Lâm Hướng Nam từ trong bệnh viện 'Trộm' đi ra ngoài, bệnh viện cũng không biết gì liễn được mở rộng tầm mắt.
"Ta cảm thấy Tam ca hôm nay nhất định sẽ không mang con của anh ấy tới..." Lâm Hướng Nam nhún nhún vai nói.
Không giống với bốn năm trước thanh cuân của anh còn non nớt bây giờ Lâm Hướng Nam đã ra nóng nảy, da thịt là khỏe mạnh giống màu chocolate , cộng them bản tấc lão luyện khi ở trong bộ đội mang ra ngoài, cả người thoát ra vẻ cứng rắn.
Lệ Vân Trạch trầm than một tiếng, "Đại ca mặc dù cùng Ôn Noãn khó bề phân biệt , nhưng ai cũng có nữ nhân . Bắc Thần ngược lại lại tốt, trực tiếp mua một tặng một... Toàn bộ rồi. Đáng thương chỉ có tôi và cậu a..."
Lâm Hướng Nam liếc mắt Lệ Vân Trạch, "Sai, là chỉ có cậu!"
" ha ha ha!" Lệ Vân Trạch một chút làm Nhị ca bộ dáng cũng không có, trực tiếp giễu cợt nói, "Chờ cậu có được người ta nói sau đi?"
Lâm Hướng Nam cười, "Ít nhất tôi còn có mục tiêu... Cậu ngay cả mục tiêu cũng không có!"
Huynh đệ là dùng để tụ tập trò chuyện, này một ít Lâm Hướng Nam cùng Lệ Vân Trạch một mực làm rất tốt... Hai người nếu là tổn hại lẫn nhau, giống như là một chút miệng đức cũng không có.
Hai người đang là tổn hại lẫn nhau đột nhiên cửa phòng khách bị đẩy ra... Chỉ thấy Cố Bắc Thần cùng Giản Mạt đi vào.
Lâm Hướng Nam và Lệ Vân Trạch cùng phản ứng đều là nhìn về phía sau lưng hai người... Nhưng nhìn hồi lâu, sau lưng Cố Bắc Thần cánh cửa đều đóng lại, cũng không có thấy một cái bóng người nhỏ bé.
"Tam ca, chị dâu... Con trai của hai người không phải là ẩn hình chứ?" Lâm Hướng Nam trực tiếp trêu ghẹo hỏi.
Giản Mạt không khỏi nở nụ cười, Cố Bắc Thần chẳng qua là lãnh đạm thờ ơ một câu: " Ừ,không thể cho cậu mượn sợ ngươi sẽ rêu rao tin tức!"
"Phốc..." Lâm Hướng Nam trực tiếp bị nước miếng của mình cho sặc rồi, "Đừng như vậy Tam ca, tôi cái này mạo hiểm tính mạng, cũng không phải là vì nhìn người à?"
"Tôi nói, Bắc Thần nhất định sẽ không mang..." Lệ Vân Trạch trầm than một tiếng, cũng là một mặt thất vọng.
"Ta sợ một ít người nhìn lại ghen tị!" Cố Bắc Thần lạnh lẽo mở miệng, lạnh lùng như tượng trên gương mặt lộ ra đắc ý.
Giản Mạt từ đầu tới cuối đều hé miệng cười , thấy ba người "Cãi vả" xong rồi, mới lên tiếng: "Trước A Thần không nói... Hôm nay bạn học trong lớp bao sữa mời bao sữa đi đến nhà chơi cho nên, chỉ có thể lần sau."
Lâm Hướng Nam nghe một chút, nhất thời khổ mặt, "Ta ngày mai sẽ phải về quân khu rồi..."
"Cũng không phải là không trở lại?" Cố Bắc Thần âm thanh đã lãnh đạm, "Long lão đại đâu?"
"Đang trên đường tới rồi..." Lệ Vân Trạch trả lời, sau đó một ánh mắt tùy ý nhìn Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần mặt không đổi sắc, cũng không có hỏi, chẳng qua là quan tâm hỏi Giản Mạt uống gì?
"Chậc chậc... Tam ca biến thành trungthành quan tâm rồi, tôi còn thực sự không có thói quen."
Hơn bốn năm Lâm Hướng Nam đi bộ đội cuộc sống đã thay đổi đến mức vô cùng ổn định, nhưng là đang đối mặt đám người Cố Bắc Thần, không tự chủ ung dung giống như một thằng bé, "Chị dâu, lúc trước Tam ca của tôi nhiều túm a... Chị bây giờ cũng phải cầm giá trị bản than coi chừng tam ca đi!"
Giản Mạt gật đầu, "Hôm nay nếu như không phải là các cậu, tôi cũng sẽ không cho anh ấy cơ hội này..."
Lâm Hướng Nam cùng Lệ Vân Trạch nghe một chút, nhất thời nở nụ cười ha ha một mảnh sung sướng trong phòng khách.
Mấy người một bên trò chuyện, một bên chờ Long Kiêu.
Lâm Hướng Nam vốn là vui mừng, cộng thêm có ấn tượng tốt với Giản Mạt, tự nhiên nhẹ nhỏm sung sướng.
Lệ Vân Trạch thừa dịp Lâm Hướng Nam nói chuyện với Giản Mạt không cản trở, ngồi vào bên cạnh Cố Bắc Thần, "Chuyện đêm đó có kết quả chưa?"
"Phương hướng đến hướng nam bên kia..." Cố Bắc Thần mở miệng yếu ớt.
Lệ Vân Trạch hơi hơi cau mày, "Ngươi cảm thấy là những người khác nhau làm ?"
Cố Bắc Thần môi mỏng nâng nhẹ, lộ ra một vệt lạnh lẽo, "Cũng có thể... Là một ít người hợp tác cùng nhau đây?"
Như vậy, mi tâm Lệ Vân Trạch rút càng ngày càng gấp, anh liếc nhìn Lâm Hướng Nam không biết nói cái gì làm cho Giản Mạt cười một cái, mới trầm giọng nói: "Chuyện này như vậy hơi thật phiền, tôi hy vọng Nhị thúc anh đau nhanh lên một chút."
Cố Bắc Thần nhẹ nhàng cười lạnh lại, không nói gì...
Đúng lúc, điện thoại di động reo lên.
Cố Bắc Thần lấy điện thoại di động ra liếc nhìn, thấy là Tiêu Cảnh gọi tới , lạnh nhạt đưa lên ở bên tai, "Ừ?"
"Thần thiếu, có tin tức của Giản Hành..."
Top of Form
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro