Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Mẹ bệnh rồi ?

Sau một màng mưa nước mắt , Như Tâm nhanh chóng mặc vào bộ quần áo tiếp tân đưa lên lúc nãy . Vệ sinh cá nhân rồi tiện tay chải luôn mớ tóc còn đang rối .

Khi mọi thứ trở về nề nếp gọn gàng vốn có của nó . Cô vuốt mặt , thầm thắc mắc đêm qua ở hành lang , trong phút chốc mơ hồ sao có thể nhìn người kia thành Mạc Dương ? Lại còn nhớ về ký ức lúc trước .

" Đúng là không nên tương tư một người quá nhiều , dễ sinh ra ảo giác nhìn ai cũng thành người đó " Như Tâm thở dài , lắc lắc đầu , miệng lèm bèm .

Tuy nhìn sơ qua thì cũng có vài điểm giống vị học trưởng kia nhưng nhân cách và tố chất thua xa .

Mạc Dương trong trí nhớ của Như Tâm là một người dịu dàng , ân cần rất biết chăm lo cho người khác . Mà người tối qua thì trái ngược hoàn toàn . Hắn lạnh lùng , sắc bén hung mãnh không khác gì dã thú . Tận sâu trong đôi mắt đó cô vẫn không thể cảm nhận được dù chỉ là một chút tình người .

Trước khi rời khỏi phòng , cô có để lại một mảnh giấy nhỏ ngay cạnh bàn " chuyện hôm qua anh không cần cảm thấy có lỗi , tôi cũng là một người rất rộng lượng nên chỉ cần anh không hé nửa lời với người thứ 3 chuyện này coi như qua. Nếu không được thì cùng lắm xem như bị chó gặm một cái là xong .Vậy ơn cứu mạng đã trả , hẹn không gặp lại. "

Nội dung lúc đầu vốn là " Hẹn gặp lại " nhưng sau một hồi suy nghĩ Như Tâm cảm thấy vẫn nên thêm chữ " không " vào giữa thì đúng hơn .

Đương nhiên không gặp lại vẫn tốt , cả đời không gặp càng tốt . Làm gì có ai muốn gặp lại người cùng bản thân mây mưa một đêm ?

************************************

Một lúc sau ngoài hành lang

Như Tâm bước về phía căn phòng Thanh Thanh sắp xếp hôm qua .

Nghe tiếng xì xào từ đằng xa vọng tới , theo phản ứng cô nép người vào một lối đi khuất sau vách tường .

Trước mặt là đám phóng viên tầm năm bảy người đứng tụ lại , máy quay micro và mọi thứ điều chuẩn bị kĩ càng đặc trước cửa phòng như chỉ đợi người trong đó bước ra thì sẽ có trò vui .

" Có phải căn phòng này không ? Sao đợi rất lâu rồi mà vẫn không thấy ai mở cửa ? " một phóng viên trong số đó cất giọng đầy phẫn nộ hỏi những người xung quanh .

" Chắc chắn , theo thông tin của cô Trương thì chính là chỗ này . "

" Nãy giờ phỏng chừng đợi cũng hơn 3 tiếng rồi sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì ? "

" Nói đi cũng phải nói lại , chắc gì thông tin là đúng . Cô xem , chờ lâu như vậy rồi mà không nghe thấy một tiếng động nào "

Tiếng xì xào bàn tán ngày càng lớn . Nhiều người tỏ vẻ chán nản , bỏ hết máy quay , máy ảnh trong tay xuống .

" Im lặng hết đi , kỳ này nếu chụp được tin đảm bảo sẽ hot đến lúc đó số báo bán ra nhất định sẽ rất nhiều , tiền lương cũng tăng cao . " người phụ trách nhóm phóng viên to giọng quát , những người xung quanh cũng im thin thít cố gắng để ý nhất cử nhất động trong phòng .

Như Tâm nghe thấy , giật bắn người quay mặt sang hướng ngược lại . Mồ hôi trên mặt tuông xuống , khẽ thở dài một tiếng , tay trái vỗ vỗ vài cái vào ngực để trấn an tinh thần .

Trương Thanh Thanh kia đúng là tuyệt tình , cô ả không chỉ muốn hủy hoại danh tiết mà còn muốn hủy luôn con đường sinh tồn của cô trong giới nghệ thuật .

Lần này đúng là cô phúc lớn mạng lớn mới có thể thoát được đại nạn . Nếu không phải do hôm qua nhanh trí đào tẩu thì nói không chừng vài phút sau cô sẽ có mặt trên mọi trang báo với tiêu đề " Tiểu Minh Tinh Trẻ Bán Rẻ Thân Thể Vì Vai Diễn " , thanh danh cũng vì đó mà bị hủy hoại .

Trong giới này quả thật kỵ nhất là các scandal về quy tắc ngầm . Các diễn viên như Tô Hạ , Từ Vũ Lạc ,.... Cũng vì dính đến nên đã bị tẩy chai hẳn , về sau rất khó sống .

Thanh Thanh lần này chơi một vố thật đau khiến Như Tâm phải nhìn bằng con mắt khác . Tuy đúng là phí công phí sức thật nhưng xem ra kết quả vẫn không như cô ta mong đợi .

Cô đem đôi tay nhỏ nhắn lau đi từng giọt mồ hôi trên má , chân bước nhanh về phía thang máy .

************************************

Ở dưới đại sảnh , Như Tâm ngồi trên chiếc ghế đệm im ái , thẳng lưng , khép chân lại , cầm tách trà nhâm nhi từng ngụm .

* Reng Reng Reng * nghe thấy âm thanh quen thuộc phát ra từ chiếc điện thoại cô nhanh tay cầm lên .
Vừa nhìn thấy trên màng hình hiển thị dòng chữ " Tống Khả Vi " , Như Tâm vội bắt máy :

" Alo , Khả Vi "

" Như Tâm , cậu mau cút về đây cho tớ " ở đầu dây bênh kia , nghe ngữ điệu bình thản của cô , Khả Vi hét lớn vào chiếc điện thoại .

" Có chuyện gì vậy ? " đột nhiên Khả Vi cao giọng với cô khiến Như Tâm không khỏi lo lắng . Bình thường tuy có thế nào thì cô nàng vẫn luôn điềm tĩnh tiếp chuyện cơ mà ? Hôm nay sao lại như thế ? Rốt cuộc thì có chuyện gì mới có thể khiến Khả Vi có biểu hiện lớn đến mức này ?

" Mẹ cậu nhập viện rồi ...."

5 chữ phát ra từ đầu dây bênh kia khiến Như Tâm thay đổi sắc mặt , cô đứng phắt dậy , nhíu chặt đôi lông mài lại , rặng hỏi như muốn xác minh lại mọi chuyện :

" Cậu nói gì cơ ? "

" Mẹ cậu nhập viện , bác ấy vừa được đưa vào phòng phẩu thuật "

Từng chữ , từng câu trong miệng Khả Vi phát ra rất rõ ràng . Như Tâm không nghe lầm , là mẹ cô nhập viện rồi .

" Khi nào ? Sao lại không gọi cho tớ " thân thể Như Tâm bắt đầu run lên , một tay cuộn thành nấm đấm , một tay siết chặt chiếc điện thoại như muốn bóp nát nó . Tâm trạng bây giờ của cô rất phức tạp , vừa sốt ruột vừa khẩn trương nhưng phải dồn nén tất cả lại không thể để nó bùng phát . Vì Như Tâm biết dù bây giờ có tức giận cũng không thể làm được gì chỉ đành chờ xem kết quả .

" Tối qua bệnh tim của mẹ cậu lại tái phát , tớ định gọi cho cậu nhưng bác ấy ngăn cản "

Sau câu nói của Khả Vi , Như Tâm im lặng một lúc . Tay nâng lên che lại đôi môi đang mím chặt , mắt ầng ậc nước . Cảm xúc hết dòng này rồi lại dòng khác tuông trào trong thâm tâm cô . Mẹ bà ấy là người thương Như Tâm nhất , quan tâm Như Tâm nhất , đến lúc bày mà bà ấy vẫn còn muốn nghĩ cho cô , muốn cô đi chơi thật vui không cần lo lắng cho bà ấy .

" Hiện tại bác ấy đang nằm ở Đông Hải , cậu mau về đây . Mẹ cậu là một người hiền lành , chắc chắn bà sẽ không sao " Khả Vi dù không đứng trước mặt nhưng vẫn cảm nhận được sự thương tâm của Như Tâm khiến cô cũng đau lòng theo , không biết nên làm gì mới có thể xoa dịu được người bạn này , cô đành nói vài câu an ủi .

" Được tớ về ngay " sau câu nói , Như Tâm bắt một chiếc taxi ra sân bay , bay thẳng về thành phố A .

************************************

Lúc nãy trên đại sảnh xuất hiện chàng trai trẻ tầm 26 tuổi mặc âu phục đen lịch lãm , tóc side part xanh đen quen thuộc , đôi mắt đỏ ánh lên như màu máu . Là người tối qua cùng Như Tâm tiếp xúc da thịt .

Hắn đứng ngay cầu thang một hồi lâu vừa vặn thấy hết toàn bộ diễn biến tâm trạng của cô . Người nam nhân chỉ tay về hướng Như Tâm , thì thầm với người bênh cạnh .

" Tôi đã rõ , Lục Tổng " người đó hành lễ cúi người trước hắn rồi đi về hướng tiếp tân trao đổi .

************************************

Chưa đầy 3 tiếng sau khi bay , Như Tâm có mặt tại bệnh viện Đông Hải .

Theo như lời Khả Vi nói trên xe thì do công ty phá sản nên bệnh tim của mẹ cô mới đột ngột tái phát .

Công ty trên danh nghĩa thuộc quền sở hữu của Đỗ Cẩm Ngọc , tức là mẹ cô nhưng người điều hành bao năm nay là ba cô , Hàn Giang Phong .

24 năm trước từ khi Đỗ Cẩm Ngọc mang thai Như Tâm sức khỏe yếu dần nên đành nhường quyền điều hành công ty cho Hàn Giang Phong . Mà sau khi bà sinh xong ông ta không những không trả lại quyền điều hành , còn dắt thêm một tiểu tam về làm mẹ kế của cô . Cũng vì vậy mà Đỗ Cẩm Ngọc bệnh ngày càng nhiều .

Tuy mẹ rất hận ông ta nhưng không vì thế mà ghét cô , bà ấy luôn đối xử với Như Tâm rất dịu dàng , rất quan tâm cô , chăm sóc , bảo vệ , dạy cô những điều hay .

Bước lên tới phòng bệnh của Đỗ Cẩm Ngọc . Sau khi gần hơn 2 tiếng rưỡi , ba tiếng đồng hồ phẫu thuật thì mẹ cô cũng tỉnh dậy , tuy sức khỏe còn hơi yếu nhưng vẫn rất minh mẫn .

Cẩm Ngọc ngồi dựa vào chiếc gối đặt trên đầu giường , mặt hướng về phía cửa sổ ngắm nhìn từng bông tuyết , hai tay bà điều đầy những muỗi kim truyền dịch .

Phải nói là gen di truyền của Đỗ Cẩm Ngọc rất tốt , mọi nét đẹp trên gương mặt Như Tâm điều do bà ban cho . Đôi mắt xanh như đại dương , cùng mái tóc vàng óng sóng sánh như gợn sóng . Mẹ của bà là người ngoại quốc nên sinh ra bà vốn là con lai mang nét đẹp thuần túy .

Nghe tiếng mở cửa , nhìn Như Tâm bước vào , bà nở một nụ cười thật tươi , thật ấm áp như muốn đón chào cô .

" Mẹ .... Sao lại giấu con ?" Cô kêu lên một tiếng mếu máo nhào vào lòng Cẩm Ngọc trưng ra bộ mặt oan ức .

Bị Như Tâm bất ngờ nhào đến , bà vươn hai tay ra đón con gái vào lòng .

Một số vết tiêm khi cô vô tình chạm đến có chút đau khiến Cẩm Ngọc nhíu mài nhưng rất nhanh khôi phục lại thần thái , mỉm cười ngọt ngào với cô . Tay trái vuốt ve mái tóc mượt mà của cô , cất giọng dịu dàng :

" Không phải bây giờ đã không có gì rồi sao ? "

Cô ngước mặt lên nhìn mẹ , ánh mắt bà ấy vẫn vậy , vẫn luôn tràn ngập sự yêu thương và nuông chiều . Vì vậy chắc chắn bà ấy sẽ không lừa dối cô , không bỏ rơi cô .

" Như Tâm mau lại đây , cậu không thấy bản thân đang làm mẹ cậu đau à . Bà ấy vừa phẫu thuật xong lại bị con heo là cậu đè lên đè xuống . "

Khả Vi từ ngoài cửa đi vào , hai tay cầm theo vỏ trái cây đặc trên chiếc bàn trắng cạnh giường Đỗ Cẩm Ngọc " Cái này là mẹ bảo cháu mang đến để bác bồi bổ . "

" Chuyển lời cho mẹ cháu nói là bác cảm ơn . "

" Vâng ạ . "

" Khả Vi , cậu dám bảo tớ là heo ! " Như Tâm bĩu môi , quay sang nhìn cô nàng .

" Đúng vậy ! Cậu không chỉ là heo , cậu là heo mập vô tâm . Đi cả đêm ở thành phố G không gọi điện gì về cho mẹ cậu , nếu tớ không bảo thì chắc cậu còn định ở đó thêm mấy ngày nữa ."

Nghe xong câu đó , Như Tâm liếc mắt nhìn Khả Vi . Tuy rất giận nhưng vẫn không thể cải lại cô . Cô nói đúng , Như Tâm lúc đó vẫn chưa muốn về , khó lắm mới có dịp đi chơi sao có thể lãng phí được .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro